Tang Thi Ngụy Trang Chỉ Nam

Chương 47: Lâm dã



Edit: Chrysanthemum

Sau khi trở lại khách sạn, Diệp Tử Linh không quay lại căn phòng khiến cậu hít thở không thông kia, trực tiếp xoay người chạy về phòng Vu Nhất Dục.

Diệp Tử Linh là người đúng chuẩn thuộc phái hành động, cậu nếu đã quyết tâm làm rõ vấn đề về Lâm Dã thì sẽ không tính toán kéo dài thời gian thêm. Chuyện về Lâm Dã cậu nếu như không biết thì thôi, sau khi biết được thì giống như một cái đầu xương cá mắc ở trong cổ họng vậy, không nhanh đi làm rõ ràng thì cả người liền không thoải mái.

Đương nhiên, nếu muốn làm rõ vấn đề về Lâm Dã thì tìm ai hỏi là một vấn đề phi thường mấu chốt, người này phải hiểu biết chuyện năm đó có liên hệ gì với cậu nhưng sẽ không phải là thể loại người lắm miệng, sau khi giải thích cho cậu xong rồi lại xoay người đi nói cho Hình Duệ Tư “Tôi vừa mới nói sự tình về Lâm Dã cho Diệp Tử Linh nghe xong.”

Nhìn tới nhìn lui thì Diệp Tử Linh chỉ thấy người được nhất là Vu Nhất Dục. Nguyên nhân có vài cái. Đầu tiên Vu Nhất Dục là một trong nhóm người đi theo Hình Duệ Tư sớm nhất, hắn khẳng định sẽ biết nhất thanh nhị sở về chuyện này ; tiếp theo tuy rằng Vu Nhất Dục và cậu không thường ở chung nhưng cũng là người có mối quan hệ tốt nhất với cậu trong đội, cho dù cậu chuyển đoàn đến đội của Lâm Lâm, Vu Nhất Dục cũng không có nhiều lời dù chỉ một câu nói chi đến việc trách cứ cậu, lấy tin tức về Lâm Dã từ miệng Vu Nhất Hàn thì quả thật thuận tiện hơn những người khác rất nhiều; cũng bởi vì tầng quan hệ này nên Diệp Tử Linh mới có thể nắm chắc hơn là sau khi giải thích chân tướng về vụ việc bị che giấu này thì Vu Nhất Dục sẽ không đem chuyện này nói ra, nhất là để cho Vu Nhất Hàn hoặc Hình Duệ Tư biết.

“Tử Linh, cậu rốt cuộc chịu đựng không nổi mà trốn tới rồi a, lúc trước chúng tôi còn đánh cược cậu kẹp giữa đội trưởng và Lancelot có thể chịu được bao lâu đó.” Vu Nhất Hàn nhìn thấy Diệp Tử Linh xuất hiện ở trong này thì không hề lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn, cười trêu ghẹo.

“Này này, mấy người các ngươi, lấy loại sự tình này ra mà đánh cược thì cũng không phúc hậu quá đi!” Diệp Tử Linh dùng sức đập bả vai Vu Nhất Dục một chút, lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, “Nhất Dục, tôi có chút việc muốn nói với cậu, tìm một chỗ được chứ?”

“Ừm, được.” Vu Nhất Dục gật đầu đáp ứng mà không do dự chút nào, hai người đi xuống một quán bar dưới tầng ngầm của khách sạn, tìm một chỗ bí mật ngồi xuống, gọi hai chén rượu lúa mạch chủ quán tự làm.

“Nói đi, có chuyện gì?” Vu Nhất Dục thỏa mãn mà uống rượu lúa mạch không tính mạnh, ngồi dựa trên ghế gỗ.

“Cậu nhất định biết Lâm Dã là ai, phải không?” Diệp Tử Linh không để cho Vu Nhất Dục bất kỳ cơ hội phản ứng nào, đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp ném quả bom hạng nặng, đồng thời cẩn thận quan sát biểu tình động tác của Vu Nhất Dục.

Vu Nhất Dục sau khi nghe được cái tên Lâm Dã, cái tay đang cầm chắc chén rượu có chút cứng ngắc, trên mặt hiện lên một thần sắc phức tạp khó hiểu.

Qua một hồi lâu sau, sắc mặt Vu Nhất Dục mới biến trở lại bình thường, hắn để cái chén trong tay xuống, mở miệng nói với thanh âm có chút khàn khàn: “Tử Linh, cậu sao lại biết được cái tên này?”

“Nghe nói tôi và Lâm Dã rất giống nhau phải không? Tôi trước giờ luôn biết mình bị xem như thế thân của một đội hữu đã chết trong đoàn của các cậu, thẳng đến gần đây mới biết được tên của hắn, hiện tại tôi chỉ muốn làm rõ rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.”

“Thực xin lỗi.” Vu Nhất Dục lại trầm mặc hồi lâu, từ miệng nói ra ba chữ.

“Tôi không muốn nghe ba chữ này, « thực xin lỗi » đối với tôi mà nói không có bất kỳ tác dụng gì, tôi chỉ muốn biết người tên Lâm Dã này, tôi với hắn rốt cuộc giống bao nhiêu, giống ở chỗ nào.” Diệp Tử Linh không chút khách khí mà lợi dụng sự áy náy của Vu Nhất Dục để từng bước ép sát, đó cũng chính là mục đích của cậu, khiến cho Vu Nhất Dục áy náy như vậy thì sau khi chấm dứt cuộc nói chuyện này thì Vu Nhất Dục mới không nói hết sự tình ra.

“Chuyện này cậu hẳn là nên đi hỏi đội trưởng, đội trưởng mới là người biết rõ nhất.” Vu Nhất Dục tựa hồ cũng không muốn nói nhiều về người tên Lâm Dã này, cúi đầu trốn tránh tầm mắt của Diệp Tử Linh.

“Nếu tôi có thể hỏi hắn thì đã sớm hỏi, bên trong dính dáng đến nhiều vấn đề phức tạp.” Cái gọi là vấn đề phức tạp trong miệng Diệp Tử Linh hiển nhiên là chỉ Lancelot, cậu đến nơi này với Vu Nhất Dục chỉ muốn hiểu rõ về chuyện của Lâm Dã, tạm thời không muốn để Lancelot dính dáng vào, “Nhất Dục, tôi thật lòng xem cậu như bằng hữu nên mới có thể đến hỏi cậu, đừng lừa gạt tôi được không? Trừ phi cậu chẳng qua cũng xem tôi như thế thân của Lâm Dã mà đối đãi.”

“Đương nhiên không phải như vậy, tôi thật sự xem cậu là bằng hữu!” Diệp Tử Linh động chi dĩ tình, hiếu chi dĩ lý (*) khiến cho sự áy náy trong mắt Vu Nhất Dục càng thêm sâu, không tự chủ được mà lên tiếng biện hộ cho mình. Sau khi biện hộ xong, Vu Nhất Dục thở dài một hơi, lộ ra biểu tình cười khổ, “Tử Linh, cậu đây là đang làm khó tôi. Lâm Dã hắn, là điều cấm kỵ của toàn đội.”

(*) Động chi dĩ tình, hiếu chi dĩ lý: dùng đạo lý làm cho người ta hiểu, dùng phương thức tràn ngập cảm tình làm cho người ta cảm động.

“Vậy cuộc nói chuyện này chỉ có tôi và cậu biết, cậu sau khi nói xong thì quên đi toàn bộ như thế nào, tôi cũng sẽ không truyền chuyện này đi ra ngoài, tôi chỉ là muốn giải đáp nghi hoặc trong lòng mình mà thôi.” Đều đã nói đến nước này rồi, Diệp Tử Linh đương nhiên rèn sắt khi còn nóng, cố gắng thêm vào một phen lửa, tranh thủ một lần nữa đánh hạ Vu Nhất Dục.

Chờ đợi Diệp Tử Linh lại là trầm mặc kéo dài, cậu có thể nhìn ra Vu Nhất Dục đang đấu tranh tư tưởng, cũng không vội mà tiếp tục nói chuyện bức bách Vu Nhất Dục, cậu đang đợi quyết định cuối cùng của Vu Nhất Dục. Nếu như có thể nói ra thì đương nhiên là tốt nhất, nếu tiếp tục cự tuyệt thì cũng không sao, cậu còn có thể sự dụng những thủ đoạn khác.

Vu Nhất Dục quả thật là bằng hữu của cậu, nhưng làm một người bạn mà cứ che giấu rất nhiều chuyện, nhất là lại có chút quan tâm đến lợi ích cá nhân của cậu, cậu đương nhiên phải không để ý mà lợi dụng ở những chỗ không quan trọng mà lợi dụng một chút.

May mắn Vu Nhất Dục không để cho Diệp Tử Linh thất vọng, hắn thậm chí còn không thể sống sót qua được đòn tấn công đầu tiên của Diệp Tử Linh, màn phòng ngự cũng hoàn toàn tan tác.

“Được, tôi cho cậu biết, nhưng cậu phải đáp ứng tôi, sau khi nghe xong rồi phải làm như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.”

Diệp Tử Linh quét mắt nhìn một lần tình hình trong quán bar, khi đã xác định không còn người nào cậu quen thuộc thì mới ra hiệu cho Vu Nhất Dục có thể bắt đầu.

“Tử Linh, cậu hẳn là đã biết, Lâm Dã từng là đồng đội của chúng tôi, là người đồng đội quan trọng đã chết, cái tầm quan trọng này đối với đội trưởng mà nói là đã vượt lên phía trên rất nhiều thứ. Thậm chí còn có thể nói, nếu như Lâm Dã không chết, đội trưởng anh ấy căn bản không có khả năng dẫn theo mọi người chúng tôi đến thành Hắc Thạch, với thực lực của đoàn chúng tôi thì ở trong nội lục vẫn có thể sống tốt.”

Vu Nhất Dục nói tới đây dừng một chút, uống một hớp lớn rượu lúa mạch chua sót, khiến cho cái cay đắng tràn ngập trong khoang miệng che dấu được đau khổ trong lòng, lúc này mới tiếp tục mở miệng: “Từ một vài phương diện mà nói, Tử Linh cậu và Lâm Dã quả thực giống nhau như đúc, ở phương diện tính cách đặc biệt quật cường hay là thực lực mạnh mẽ có thể bảo vệ đồng đội vào thời điểm đối mặt với tang thi, cho dù là cái loại biểu hiện phòng bị khi cậu bắt đầu đối mặt với chúng tôi khi còn là người xa lạ cũng đều giống với Lâm Dã.”

“Tôi thừa nhận, bắt đầu từ khi nhìn thấy cậu, tôi thật sự đã có một loại ảo giác A Dã hắn sống lại, cũng bởi vì điểm này mà tôi lựa chọn tiếp xúc thân cận với cậu. Nhưng mà sau thời gian dài tiếp xúc lại có thể dễ dàng phát hiện ra bất đồng giữa các người, tôi cũng không nhận lầm cậu thành hắn. So với A Dã tình tình có chút trầm mặc, cậu lại càng thêm sáng sủa chói ánh mặt trời, dễ dàng hòa mình với mọi người.”

“Nếu nói như vậy, tôi và Lâm Dã thật sự giống nhau không ít.” Diệp Tử Linh vuốt cằm như có điều suy nghĩ, “Vậy hắn đến tột cùng là đã chết như thế nào, làm cho bọn người các cậu sinh ra tình cảm áy náy mãnh liệt như vậy, thậm chí còn có thể khiến Hình Duệ Tư vì tôi tương tự với hắn mà dời tình cảm áy náy đó chuyển đến trên người tôi?”

Vu Nhất Dục nhìn Diệp Tử Linh thật sâu, trên mặt lộ ra vẻ thương cảm sâu sắc, một hơi uống hết toàn bộ chén rượu lúa mạch, sau một hồi lâu bình phục tâm tình thì tiếp tục mở miệng: “Lại nói tiếp, nếu không phải chúng tôi đoán sai, A Dã hắn hoàn toàn có thể không cần phải chết, mạng của tất cả chúng tôi hoàn toàn là do hắn dùng tính mạng của mình đổi lấy.”

“Vào thời điểm kia, thực lực của đoàn đội chúng tôi phi thường lớn mạnh, ở bên trong nội lục kiếm việc cũng đều thuận buồm xuôi gió, thẳng đến một ngày đội trưởng anh ấy thu được tin tức có tang thi cao cấp đang tiến hành âm mưu gì đó. Giết chết tang thi cao cấp ngoại trừ có thể lấy được tiền thưởng cực kỳ cao nếu sống sót còn có thể lấy được rất nhiều công huân. Vào lúc đó chúng ta đã bị kiêu ngạo làm choáng váng đầu óc, nhất trí cho rằng đây là một cơ hội để tiếp tục gia tăng công huân đồng thời khiến cho đoàn đội càng thêm cường đại. Lúc đó Lâm Dã đã từng có ý định ngăn cản chúng tôi, cho rằng đây là một cái bẫy, đáng tiếc chúng tôi đã bị tang thi mê hoặc thành ngốc nghếch nên căn bản nghe không vào, kết quả lại là tự chui đầu vào cái bẫy của tang thi.”

“Chính là một lần đó đã khiến tất cả mọi người chúng tôi thanh tỉnh mà nhận thức được chỗ đáng sợ chân chính của tang thi cao cấp. Lực phá hoại của tang thi ngốc nghếch đã phi thường lớn, có thể giết chết rất nhiều người, khi những tang thi này bắt đầu hiểu biết mà suy nghĩ ra cách bố trí bẫy rập… Chúng tôi thanh tỉnh quá muộn, cái bẫy rập kia khiến đoàn đội chúng tôi tổn thất hết hai phần ba số người, cuối cùng Lâm Dã đã dùng tính mạng của chính mình, bùng nổ dị năng mà mở ra một lỗ hổng để cho những người còn lại chúng tôi có thể chạy thoát, thế nhưng hắn lúc ấy lại bị đầu lĩnh tang thi giết chết ở trước mắt mọi người chúng tôi.”

Vu Nhất Dục vô pháp ức chế được mà lộ ra biểu tình phức tạp hối hận, còn có phẫn nộ, tay gắt gao siết lại thành nắm đấm: “A Dã đi theo bên người đội trưởng sớm hơn tôi và anh hai, tuy rằng đội trưởng chưa từng nói ra, nhưng tất cả chúng tôi đều biết rõ đối với đội trưởng mà nói thì A Dã hoàn toàn bất đồng với mọi người. Hai phần ba đoàn viên tử vong khiến cho chúng tôi nguyên khí đại thương, việc Lâm Dã chết càng khiến cho tia ôn nhu cuối cùng trong lòng đội trưởng triệt để biến mất, cả người cũng giống như năng lực của anh ấy mà trở nên lạnh như băng. Bởi vì thực lực giảm mạnh, hơn nữa còn vì báo thù cho Lâm Dã, đội trưởng mang theo chúng tôi đến thành Hắc Thạch, luôn luôn liều mạng chém giết để tích góp thực lực từng tí một, ra sức để một ngày kia có thể giết chết được hung thủ sát hại A Dã, triệt để giết chết để báo thù cho hắn.”

“Chẳng qua đáng tiếc ở chỗ thời gian trôi qua hơn hai năm, chênh lệch giữa chúng tôi và cái tang thi ngược lại càng lúc càng lớn, nếu muốn giết chết hắn thì căn bản không có khả năng. Hắn đã là phụ tá đắc lực của vua tang thi, mà chúng tôi lại chỉ có thể ở trong thành Hắc Thạch mà giãy dụa hấp hối, thậm chí còn bị đại quân tang thi đẩy về nội lục.”

Vu Nhất Dục sau khi nói hết toàn bộ thì dùng sức đập một quyền lên bàn, mím môi lại không nói chuyện nữa.

Thì ra là như vậy sao, tất cả mọi người đều thiếu người tên Lâm Dã kia một mạng nên mới có thể nhìn thấy cậu có chút tương tự mà dời phần áy náy đó lên người mình. Về phần sự căm ghét của Vu Nhất Hàn đối với cậu hẳn là do sợ cậu lợi dùng phần tình cảm áy náy này mà làm ra sự tình không tốt gì đi, xem ra Vu Nhất Hàn mới là người duy nhất tỉnh táo trong cả đội.

“Nhất Dục, cậu có biết quan hệ giữa Hình Duệ Tư và Lancelot là gì không, tôi chung quy cảm thấy bọn họ trước kia hẳn là đã từng quen biết, hơn nữa còn có mâu thuẫn với nhau.” Hơn nữa cái mâu thuẫn này lại có liên quan đến Lâm Dã.

Vu Nhất Dục không nghĩ tới Diệp Tử Linh lại đột nhiên nói sang chuyện khác – đương nhiên hắn cũng không biết Lancelot có liên quan gì đến chuyện này, sửng sốt một chút rồi mới lắc đầu nói: “Hẳn là không đâu, dị năng giả hệ tinh thần phi thường ít ỏi, tôi nếu như đã gặp qua thì tuyệt đối không có khả năng không nhớ rõ.”

“Nhất Dục, cảm ơn cậu, tôi sẽ tuân thủ lời hứa mà quên đi những lời vừa rồi nghe được, cũng xin cậu đồng thời quên đi.” Nếu đã biết được thứ mình muốn biết, Diệp Tử Linh cũng không tính tiếp tục ngồi thêm với Vu Nhất Dục để tránh khiến cho Vu Nhất Hàn sinh nghi, đứng lên chuẩn bị rời đi.

Nhưng đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm ồn ào thật lớn, hấp dẫn lực chú ý của mọi người trong quán bar.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.