Tang Thi Ngụy Trang Chỉ Nam

Chương 7: Thăm dò



Edit: Chrysanthemum

Nơi phát ra tiếng chuông chính là Thành chủ phủ.

Khi biết được như thế, Diệp Tử Linh mới vừa vất vả giải quyết xong vấn đề ăn uống mà thả lỏng đôi mày, nay lại một lần nữa nhíu lại ấn đường.

Tiếng chuông từ trong Thành chủ phủ này cùng loại với tiếng chuông cảnh giới, hơn nữa phạm vi còn bao phủ toàn thành, xem ra đây là sự tình phi thường lớn.

Diệp Tử Linh không cho rằng động tĩnh của cậu đêm qua lại có thể khiến cho Thành chủ phủ phát ra cảnh báo như vậy, hơn nữa có thể là vì cậu đêm qua đánh bậy đánh bạ nháo ra động tĩnh như vậy nên đã nhận ra sự tình nguy hiểm gì đó.

Vẫn là nên đi xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy, dù sao hiện tại cậu cũng ở trong thành phố này, có chuyện gì xảy ra tại nơi  này cũng sẽ lan đến cậu.

Diệp Tử Linh đối với đường đến Thành chủ phủ có thể nói là ngựa quen đường cũ (quen tay nhanh làm, thông thạo), ngày hôm qua vừa mới đi thì như thế nào cũng không có khả năng lạc đường.

Khi cậu đi đến bên ngoài Thành chủ phủ, nơi đó đã tụ tập không ít người, hơn nữa đám đông còn có xu thế ngày càng mở rộng, tựa hồ người trong cả tòa thành này đều tập trung đến đây.

Trên thực tế Diệp Tử Linh không đoán sai, hồi chuông kia quả thực mang ý nghĩa triệu tập mọi người, nếu như không có sự kiện trọng đại phát sinh thì sẽ không đánh cái chuông đó.

Trên quảng trường bên ngoài Thành phủ chủ, mỗi người đều mang một bộ dạng buồn rầu âu lo, tụ tập thành từng đoàn nhỏ thì thầm thảo luận điều gì.

Diệp Tử Linh vốn muốn trà trộn vào đám người để nghe một chút vấn đề mà mấy người đó đều đang thảo luận, thế nhưng sau khi liếc mắt thấy Hình Duệ Tư từ trong Thành chủ phủ đi ra thì liền từ bỏ quyết định này.

Hình Duệ Tư trước nhất cũng nhìn thấy được Diệp Tử Linh, hắn nhẹ nhàng gật đầu ra hiệu một chút với Diệp Tử Linh, sau đó liền dời tầm mắt đi.

Nhìn đôi mắt lam của Hình Duệ Tư kia, Diệp Tử Linh liền có một loại cảm giác buồn bực trong lòng, cậu ghét đôi mắt lam kia, thật sự thật sự chán ghét!!!

Trên quảng trường lớn đến không hình dung được rất nhanh bị người đổ đến từ bốn phương tám hướng làm chật ních.

Hình Duệ Tư đứng ở trước cửa nhìn thấy người đi đến không còn xa lắm, nhỏ giọng phân phó một câu cho người bên cạnh, sau đó hô lớn: “Im lặng!!”

Thanh âm của Hình Duệ Tư không tính lớn, thế nhưng mọi người lại lấy một tốc độ quỷ dị mà nhanh chóng an tĩnh lại, trên toàn quảng trường rất nhanh trở nên yên tĩnh không tiếng động.

Xem ra thế lực của Thành chủ phủ này còn lớn hơn so với trong tưởng tượng, thế nhưng lại có thể có loại uy thế này. Cũng đúng, nếu tại mạt thế mà người lãnh đạo không cường đại có năng lực thì sớm đã bị xâu xé đến một mẩu cũng không còn.

Rất nhanh, Thành chủ đã xuất hiện trước mặt mọi người.

“Hôm nay triệu tập mọi người đến nơi này là vì có chuyện khẩn cấp muốn tuyên bố.” Khuôn mặt Thành chủ lộ ra vẻ căng thẳng, nhìn qua đặc biệt nghiêm trọng, “ Đêm hôm qua tiến hành tra xét toàn thành mọi người đều biết, có tang thi trà trộn vào thành. Hiện tại lại có thêm tin tức càng thêm gay go, thám tử của chúng ta trải qua thiên hạnh vạn khổ cuối cùng cũng đem được tin tức quay về, âm mưu của tang thi chính là cướp lấy tòa thành Hắc Thạch này của ta, hai ngày nay đã bắt đầu, thời gian còn lại để chúng ta chuẩn bị không có nhiều.”

Lời này của Thành chủ vừa nói ra, phía dưới nhất thời một mảnh ồ lên, trên mặt rất nhiều người đều lộ ra thần sắc sợ hãi.

Tang thi đối với loài người mà nói luôn luôn là một đề tài quá mức nặng nề.

Xem ra sự tình lần này thật sự không có liên quan đến cậu, ai biết lại trùng hợp như vậy, cậu vừa mới đi thăm dò Thành chủ phủ thì bị phát hiện là tang thi, tiếp theo lại phát hiện mưu đồ gây rối của tang thi với nơi này!

Diệp Tử Linh âm thầm thở dài một hơi ở trong lòng, bắt đầu từ khi cậu tỉnh lại đều không có chuyện gì đỡ lo.

“Mối nguy hại từ tang thi chắc không cần tôi phải nhiều lời, tang thi ẩn núp trong thành đã bị diệt trừ, việc chúng ta cần làm hiện tại là đồng tâm hiệp lực ngăn chặn tang thi ở bên ngoài!” Thành chủ dùng thanh âm mạnh mẽ nhằm ủng hộ sĩ khí của mọi người ở đây, đáng tiếc hiệu quả lại không được như mong muốn. Lực chấn động của đợt đột kích từ tang thi thật sự quá mức cường đại, không ai có thể dưới tình huống như vậy mà còn có thể giữ vững tinh thần lạc quan.

Diệp Tử Linh cảm thấy bản thân không còn cần phải tiếp tục nghe thêm, hiện tại cậu tạm thời không muốn cùng những vị đồng loại này chiến đấu với nhau cùng một chỗ, hơn nữa cậu ở trong này mới một ngày đã đụng đến sự tình không nhỏ —— Thành chủ bảo là tang thi ẩn núp trong thành đã bị thanh trừ, không ai so với cậu rõ hơn đây chỉ là lời dùng để trấn an nhân tâm, dù sao đầu sỏ chân chính gây chuyện vẫn còn quang minh chính đại đứng ở nơi này.

Đối với loại phiền toái không liên quan đến mình này, đương nhiên ba mươi sáu kế chạy là tốt nhất. Nếu đợi ở chỗ này không phải là nguyên tắc thức thời, không bằng sớm nói ra kế hoạch tìm người, dù sao chỉ cần có thể tìm được bọn Tần lão đại thì đại bộ phận vấn đề trong lòng cậu sẽ đều có thể được giải quyết.

Thời điểm khi đang lo lắng chuyện này,  Diệp Tử Linh chưa từng nghĩ đến liệu thân phận tang thi của cậu có được tiếp nhận hay không, điều này cũng cho thấy một loại tín nhiệm không hề phòng bị.

Diệp Tử Linh thối lui đến góc quảng trường, xoay người chuẩn bị rời đi.

“Xin ngài dừng bước.” Hình Duệ Tư không biết vào lúc nào đã xuất hiện bên người Diệp Tử Linh, vào lúc cậu tính toán rời khỏi thì gọi lại.

Diệp Tử Linh biết cậu hôm nay chỉ sợ là không dễ dàng rời khỏi nơi này như vậy.

Nam nhân mắt lam quả nhiên là sinh vật phiền toái!

Dưới đáy lòng mắng một câu, Diệp Tử Linh dừng bước lại xoay người, chầm chậm lộ ra thần sắc mất hứng.

“Hình đội trưởng, có chuyện gì?”

“Nơi này không thích hợp nói chuyện, chúng ta đổi đến một địa phương khác được không?” Hình Duệ Tư đưa ra lời mời thiện ý.

Đương nhiên là thiện ý, muốn cậu hỗ trợ sao có thể không thiện ý được?

“Được.” Diệp Tử Linh do dự một chút, khi phát hiện xung quanh có người chú ý đến cậu và Hình Duệ Tư, gật đầu đáp ứng ý mời của hắn.

Nơi này quả thật không thích hợp nói chuyện, vả lại cậu còn muốn nhân cơ hội này thăm dò Hình Duệ Tư, đôi mắt lam kia chính là tâm bệnh lớn nhất trong lòng cậu hiện tại.

Nếu có thể sớm biết một chút sẽ có tang thi tấn công thành, cậu tuyệt đối sẽ không nửa đêm chạy tới thăm dò Thành phủ chủ, lại càng không ở trước mặt Hình Duệ Tư bại lộ thân phận dị năng giả, đáng tiếc thiên kim cũng khó mua lời tiên đoán a!

Thấy Diệp Tử Linh gật đầu, Hình Duệ Tư dẫn Diệp Tử Linh từ một chỗ cửa hông vào Thành chủ phủ, đưa cậu đến bên trong một gian phòng khách.

Không thể không nói hoàn cảnh hiện tại thật sự gian khổ, phòng khách này rất đơn sơ, một cái bàn dài cùng mấy cái ghế dựa liền hợp thành toàn bộ phòng khách.

Thành phủ chủ đều như vậy, Diệp Tử Linh đột nhiên cảm thấy nhà của mình hiện tại coi như không tồi.

“Hình đội trưởng, anh xác định đây là thái độ muốn cùng tôi hảo hảo nói chuyện?” Diệp Tử Linh có chút ghét bỏ mà nhìn lướt qua cái bàn bằng ván gỗ, không có ý định ngồi xuống. Kỳ thật cậu cũng không ngại mấy việc này, hồi đó vào thời điểm làm trinh sát, hoàn cảnh gian khổ nào cũng đã đều trải qua, như thế này căn bản không có gì, đây chỉ là cậu muốn nói trước để nắm giữ được một chút quyền chủ động ban đầu.

“Xem ra quả thực ngài là từ nội thành tới, hoàn toàn không biết nỗi khổ của người chốn biên thành chúng tôi.” Hình Duệ Tư hiển nhiên là bởi vì những lời của Diệp Tử Linh mà sinh ra hiểu lầm gì đó, biểu tình trên mặt có chút vi diệu.

Diệp Tử Linh đối với loại hiểu lầm này đương nhiên là hoan hỉ tiếp nhận, làm cho người ta hiểu lầm là mình bởi vì vướng vào sự tình gì ở địa phương khác cho nên phải trốn tới chỗ này, chung quy so với việc khiến người khác phát hiện bản thân là tang thi ở phe đối địch thì vẫn tốt hơn.

Thật đúng là chó ngáp phải ruồi a, triệt để thoát khỏi diện tình nghi khiến cho Diệp Tử Linh giảm đi rất nhiều cố kỵ, cũng có thể đem nhiều tâm tư đặt trên người nam nhân mắt lam Hình Duệ Tư kia hơn.

Ngàn vạn lần đừng để cho cậu tìm được ai là nam nhân mắt lam kia, chờ cho cậu tìm được nam nhân kia thì nhất định sẽ đánh hắn đến nỗi răng rơi đầy đất!

Diệp Tử Linh trầm mặc đáp lại khiến cho Hình Duệ Tư hiểu lầm càng thêm sâu, biểu tình trên mặt càng thêm vi diệu: “Tang thi chính là kẻ thù lớn nhất đối với loài người chúng ta, hiện tại ngài nếu đã đến thành Hắc Thạch này thì tôi hi vọng ngài có thể cùng chúng tôi chiến đấu chống lại tang thi.”

“Đừng nói chuyện vì nghĩa lớn lẫm liệt đến vậy, tôi sẽ không phục tùng đâu.” Diệp Tử Linh đương nhiên sẽ không bị loại ngữ khí công minh liêm chính này của Hình Duệ Tư làm cho mê muội, nâng lên một cái cười trào phúng, dùng sức vỗ lên cái bàn bên người, “Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, tồn vong của thành Hắc Thạch này không có quan hệ đến người ngoài như tôi, tôi vì sao lại phải vì người không quen biết mà liều lĩnh bán mạng?”

“Nếu ai ai cũng có suy nghĩ giống như ngài, loài người đã sớm bị tiêu diệt!” Hình Duệ Tư đối mặt với lời cự tuyệt của Diệp Tử Linh, nhất thời sắc mặt lạnh xuống, “Ngài không phải là người của thành Hắc Thạch, thế nhưng ngài cho rằng chỉ bằng sức một bản thân ngài thì có thể chạy thoát được sao? Tang thi cũng không phải là đối thủ mà những người ở nội thành các người cho rằng dễ đối phó như vậy, các người căn bản không thể hiểu được ba năm qua chúng tôi đã phải trả nhiều cái giá đắt như thế nào mới có thể ngăn trở tang thi ở bên ngoài!”

Nói xong lời cuối cùng, trên mặt Hình Duệ Tư đã hiện lên một tia dữ tợn.

Xem ra, mối mâu thuẫn giữa người với nhau vẫn sâu sắc như trước đây, rõ ràng là phải đối đầu với kẻ địch mạnh thế nhưng lại không ngừng nội đấu. Khó trách ba năm trước khi Thẩm Duật cho cậu xem bản đồ thế lực thì lúc đó phạm vi thế lực của loài người chỉ còn một phần ba, hiện tại đã qua ba năm, chỉ sợ lại giảm đi không ít.

Tình hình ngày càng ác liệt như vậy thì có thể trách được ai? Muốn trách thì chỉ có thể nói con người quá mức ích kỷ, tất cả đều nghĩ đến tranh quyền đoạt lợi, đây vẫn luôn là thói hư tật xấu của con người a.

“Hình đội trưởng đây xem như là đang uy hiếp tôi? Có phải nếu hôm nay tôi không đáp ứng hỗ trợ thì Hình đội trưởng sẽ không để cho tôi bước ra khỏi cánh cửa này hay không?” Trong lòng Diệp Tử Linh nhanh chóng tiến hành phân tích những tin tức Hình Duệ Tư vừa cung cấp, từ trong đó lấy được những thông tin hữu ích với cậu, trên mặt lại phát ra một tiếng cười lạnh, hoàn toàn không có chút ý định thỏa hiệp.

Hình Duệ Tư có phải quá coi thường cậu hay không, cho rằng cậu không phát hiện trừ hai người bọn họ thì xung quanh phòng này cũng không có thiếu người giám thị sao.

Bản thân đã không thể lợi dụng được thì liền muốn nhổ cỏ tận gốc, nếu Hình Duệ Tư thật sự có chủ ý này, vậy cậu có tính là tự mình trở thành dê dâng miệng cọp không? Đương nhiên, nếu muốn đem “Tiểu dê con” là cậu đây nuốt vào bụng thì cũng phải xem thử bọn họ có bản lĩnh này hay không!

“Xem ra ngài có năng lực xuất chúng, nhưng quả thật cũng rất tự phụ.” Không biết Hình Duệ Tư đã làm cái gì, Diệp Tử Linh cảm thấy người giám thị vốn ở bốn phía nay nhanh chóng rút đi.

“Nói như vậy, vừa rồi là muốn thăm dò năng lực của tôi?” Diệp Tử Linh làm ra bộ dáng không muốn tiếp tục thương lượng, cất bước chân đi ra ngoài, “Đừng hao công tốn sức thêm nữa, cho dù thăm dò được như thế nào, tôi cũng sẽ không bị các người xem như vật hi sinh mà đi đối phó với những tang thi không có mắt kia.”

Cho đến hiện tại, cả hai bên đều còn trong giai đoạn thăm dò lẫn nhau, Diệp Tử Linh ngay từ ban đầu đã cố ý làm ra bộ dáng trương dương ương ngạnh, tự phụ không coi ai ra gì, chính là muốn gạt Hình Duệ Tư từ đầu, đồng thời từng bước một thăm dò được tin tức bản thân muốn.

Hiện tại rời đi cũng là một loại thăm dò, cậu tin tưởng Hình Duệ Tư tuyệt đối sẽ không dễ dàng để cậu rời đi như vậy, mà sẽ còn thủ đoạn trong đó, đây chính là phán đoán của cậu qua tính cách và cách đối nhân xử thế của Hình Duệ Tư là bằng chứng tốt nhất.

“Khoan đã!” Ngay tại một khắc trước khi Diệp Tử Linh cầm tay nắm cửa, Hình Duệ Tư dường như đã suy nghĩ xong, lên tiếng giữ Diệp Tử Linh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.