Tang Thi Thời Kỳ Tình Yêu (Tình Yêu Thời Xác Sống)

Chương 13



Diệp Hỏa tin tưởng chính mình không có khả năng làm sai mẫu máu, cũng chắc chắn thao tác của mình không có khả năng xảy ra vấn đề, cho nên là nói… trong thân thể Chu Tụng thật sự xét nghiệm ra kháng thể bảo hộ, nhưng điều này sao có thể…?!

Chẳng lẽ ngoại trừ “Thuyền cứu nạn” và mình còn có người khác có thể làm ra vắc xin chống lại virus xác sống?

Vắc xin chống lại virus xác sống là cơ mật cấp cao, số lượng vắc xin cũng bị khống chế nghiêm ngặt, ngoại trừ người của “Thuyền cứu nạn” những người khác không có khả năng nắm được. Chẳng lẽ Chu Tụng là người của “Thuyền cứu nạn”?!

Người của “Thuyền cứu nạn” ở chỗ này làm gì? Bị ném ra giám thị mình cùng “Hải yêu” có còn lảng vảng bên ngoài chống lại tổ chức “Thuyền cứu nạn”, tránh cho bọn hắn lại lần nữa phá hư “Kế hoạch Thuyền cứu nạn”? Trách không được Chu Tụng vẫn cứ nhắc mãi muốn tìm “Hải yêu”.

Con tốt* như thế này lại có bao nhiêu đây? Mục đích chỉ là  vì theo dõi bọn hắn sao? Bọn họ phải liên lạc bàn bạc với nhau như thế nào?

(*Nguyên văn 弃子 khí tử: thuật ngữ dùng trong đánh cờ.)

Diệp Hỏa hãy còn suy đoán.

Nói như vậy tất cả đều đã được giải thích rõ ràng.

Đây chính là vì cái gì rõ ràng Chu Tụng từ cục cảnh sát phải lái xe mới có thể đến nhà hắn, anh ta rồi lại không tìm kiếm tài nguyên ở gần đây, cố tình chạy đến nằm vùng ở siêu thị dưới chung cư của hắn và Sở Hạ Lâm, làm như vậy là cố ý tạo thành dấu hiệu giả làm như vô tình gặp được Sở Hạ Lâm ở siêu thị.

Còn xác sống cấp II ở dưới kia? Có thể có quan hệ với Chu Tụng hay không?

Thế nhưng vì cái gì nhóm bốn người Chu Tụng, chỉ có mỗi mình Chu Tụng trong người mang theo kháng thể bảo hộ, chẳng lẽ chỉ có một mình Chu Tụng là người của “Thuyền cứu nạn”?

Hiện tại dù thế nào cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi, hắn không có chút chứng cứ nào.

Nếu có thể tìm được chứng cứ Chu Tụng liên lạc với “Thuyền cứu nạn” là được rồi, nhưng cho dù đã tìm được, chứng minh Chu Tụng là người của “Thuyền cứu nạn” thì thế nào? Giết anh ta sao?

Diệp Hỏa lặng lẽ nhét giấy xét nghiệm vào máy cắt giấy.

Chỉ sợ Chu Tụng đã biết mục đích thử máu của mình, có lẽ anh ta cũng biết trên người Sở Hạ Lâm cũng có kháng thể bảo hộ tương tự rồi.

Diệp Hỏa khóa lại phòng thí nghiệm chạy lên lầu.

Mẹ kiếp, biết liền biết, còn có thể làm gì Sở Hạ Lâm sao?

Lúc đi ngang qua phòng quan sát, Diệp Hỏa vừa lúc chạm mặt Chu Tụng đang trực ca đêm, Chu Tụng cười sâu xa với hắn, lắc lắc hộp thuốc lá trong tay ra hiệu hắn hút thuốc cùng, Diệp Hỏa xua tay: “Hiện tại mũi của tiểu tử kia thính lắm, anh xuống lầu hút đi, sống hay chết nhìn xem vận may của anh.”

Chu Tụng thả hộp thuốc xuống vẫn còn cười híp mắt: “Khứu giác rất nhạy bén a…hôm nay tôi nhìn thấy phản ứng của cậu ấy cũng rất nhanh, thị lực thính giác đều nhạy bén vượt quá người thường….”

Quả nhiên!

Diệp Hỏa làm như không có chuyện gì đẩy đẩy mắt kính, lời ít ý nhiều: “Anh cũng không kém a.”

Hắn nói xong vẫy vẫy tay liền trở về phòng ngủ, mới vào cửa Sở Hạ Lâm đã bò tới. Diệp Hỏa thở dài, một bên đẩy Sở Hạ Lâm xuống giường, một bên xắn tay áo cởi quần bắt đầu nhóm lửa.

Loại tình huống này còn phải tiếp tục bao lâu a…

Diệp Hỏa một bên ấn Sở Hạ Lâm ra vào một bên tính nhẩm, bị Sở Hạ Lâm cắn một cái lên mặt: “Anh nha không chuyên tâm, nghĩ gì vậy?!”

Đệch… càng ngày càng hung dữ, mẹ kiếp, Sở Hạ Lâm ôn nhu nghe lời kia đâu rồi?

Ngày hôm sau, Diệp Hỏa trên mặt in một dấu răng bị Chu Tụng cười nhạo cả buổi.

Diệp Hỏa giơ ngón giữa với anh ta, nói: “Tình thú, tình thú có hiểu hay không?”

Chu Tụng cười xấu xa: “Tôi thật đúng là không hiểu lắm.”

Diệp Hỏa lần thứ nhất ăn quả đắng trong quá trình giao đấu với Chu Tụng.

Mấy ngày kế tiếp Diệp Hỏa đều cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Chu Tụng, ngoại trừ đặc biệt tích cực trên phương diện tìm kiếm “Hải yêu” ra, ngược lại cũng không làm ra chuyện thương thiên hại lý người người oán trách nào.

Mấy ngày kế tiếp… Diệp Hỏa cảm thấy hắn đem làm tình của nửa đời trước không làm đều làm…

Hắn làm Sở Hạ Lâm quả thật sắp làm đến phun, ngoại trừ thời điểm Sở Hạ Lâm phải trực đêm, mỗi khi đêm về pít tông đúng giờ vận động lại khiến cho thân thể vốn đã không nhiều mỡ của Diệp Hỏa đã sắp hình thành cơ bụng.

Nhưng kỳ quái chính là, dù cho không thích tiếp xúc thân thể, dù cho không thích ân ái, dù cho cảm xúc của Sở Hạ Lâm càng ngày càng không ổn định, Diệp Hỏa nhìn người dưới thân này vẫn là cảm thấy đáng yêu muốn chết đi được, Diệp học bá cảm thấy mình quả thật xong đời rồi.

Cũng may sự trao đổi chất cả Sở Hạ Lâm dần trở về tốc độ tự nhiên, cũng không tiếp tục phát triển, bằng không thì dùng cái thân thể bệnh tật này của Diệp Hỏa, là thật sự không giày vò nổi cậu.

Diệp Hỏa chỉ dựa vào đầu óc sống hơn hai mươi năm lớn đến chừng này lần đầu tiên cảm thấy, hắn đã đến lúc phải rèn luyện thân thể. Nếu như Sở Hạ Lâm bị bệnh bị tai nạn, Chu Tụng cùng người của “Thuyền cứu nạn” lại có ý xấu, chỉ dựa vào đầu óc muốn bảo vệ Sở Hạ Lâm vẫn là xa xa không đủ a, tuy rằng hắn thật sự cũng không nghĩ ra bọn họ muốn gì ở mình cùng Sở Hạ Lâm.

Hôm nay lúc ăn cơm chiều xong thừa dịp trời còn sáng kéo Sở Hạ Lâm lên sân thượng, hắn nói: “Lần trước em nói muốn dạy anh thuật phòng thân? Không bằng dạy anh một chút kỹ xảo cận chiến đi, dạy bắt đầu từ cơ bản nhất?”

“Không phải anh nói thuật phòng thân đối phó với xác sống đều vô dụng sao?” Sở Hạ Lâm hỏi.

“Đối phó với xác sống không có quá nhiều tác dụng, đối phó với người lại là hữu dụng.” Diệp Hỏa thừa cơ nhắc nhở Sở Hạ Lâm phải đề phòng đám người Chu Tụng.

Sở Hạ Lâm không ngốc, dĩ nhiên hiểu rõ lời Diệp Hỏa là có ý gì. Nhưng nói thế nào, có thể khiến cho Diệp Hỏa rèn luyện chính là chuyện tốt, Sở Hạ Lâm làm giáo viên cũng là không có gì thích hợp hơn.

Nhưng Diệp Hỏa không để ý đến một vấn đề.

Khi hắn chuẩn bị khởi động lúc còn chưa làm xong liền bị ép vào lưới sắt trên sân thượng, Diệp Hỏa thầm than hỏng bét.

Sở Hạ Lâm một tay ấn vai Diệp Hỏa, một tay cùng Diệp Hỏa mười ngón đan xen đặt trên lưới sắt, nghiêng đầu liền hôn lên môi Diệp Hỏa.

Lưng cùng ót Diệp Hỏa bị lướt sắt cọ đau, áo sơ mi bị gió thổi phần phật. Đầu lưỡi Sở Hạ Lâm tiến vào khoang miệng Diệp Hỏa càn quét một vòng mới thở hổn hển rời khỏi hắn, hai mắt mê ly.

“Như thế nào không luyện tiếp?” Diệp Hỏa vội dời chuyện về quỹ đạo.

“Em chỉ mang tới mấy thứ vũ khí, đồ dùng cho phòng ngự cùng luyện tập đều còn trong võ quán, đợi ngày mai đến võ quán cầm về lại nói…” Sở Hạ Lâm vừa nói vừa hôn hôn Diệp Hỏa, ham muốn nơi đáy mắt rõ rành rành.

Lấy cớ… Diệp Hỏa dùng sức kéo xuống tay của Sở Hạ Lâm, dụ dỗ: “Em ngoan, buổi tối lại tiếp tục chịu không?”

Sở Hạ Lâm vùi đầu vào hõm vai Diệp Hỏa cọ cọ, nói: “Anh biết không, trước kia khi hai ta còn đang học đại học, lúc ấy em chỉ muốn làm thế này. Em tưởng tượng rất nhiều lần cùng anh hôn môi trên sân thượng nơi các anh thí nghiệm, anh cũng không biết đi…”

Diệp Hỏa sững sờ, hắn so với Sở Hạ Lâm lớn hơn mấy tuổi, thời điểm Sở Hạ Lâm còn học đại học hắn đã học tiến sĩ. Trường học rất lớn, chuyên ngành của hai người lại khác khá xa, Diệp Hỏa suốt ngày ngâm trong phòng thí nghiệm ngay cả ở nhà ăn cũng không thấy được Sở Hạ Lâm mấy lần, càng đừng nó nhớ rõ Sở Hạ Lâm.

Thẳng đến nửa năm trước Diệp Hỏa phá hư “Kế hoạch Thuyền cứu nạn” thất bại, “Thuyền cứu nạn” hùng hổ tới bắt người.

Diệp Hỏa khi đó bị dồn đến góc cầu thang, trên dưới đều là người của “Thuyền cứu nạn”. Hắn trốn trong chỗ tối trốn cũng không thể trốn, lại đột nhiên bị một bàn tay kéo đi.

Người nọ giơ lên một cây xà beng không biết lấy từ chỗ nào nói với hắn: “Lát nữa em giúp anh ngăn lại đám người kia, anh xem có cơ hội liền chạy, chạy càng nhanh càng tốt.”

Diệp Hỏa ngẩn người nhìn thiếu niên cho tới nay chưa từng gặp mặt ở trước mắt, tiếng bước chân lộn xộn ở lầu trên lầu dưới lại khiến cho hắn ngay cả tên của thiếu niên trước mắt cũng không kịp hỏi, chỉ là một lòng không muốn khiến cho cậu lội vào vũng nước đục này, lời nói ra khỏi miệng cũng không dễ nghe: “Cậu ở chỗ này làm gì, chớ có ở đây quấy rầy!” Dứng một chút lại bổ sung: “Bọn họ có súng, cậu mau chạy đi!”

“Bọn họ tìm chính là anh, sẽ không làm gì em.” Thiếu niên rõ ràng bị trận thế này khiến cho sợ quá mức, nhưng vẫn ra vẻ trấn định cố gắng mỉm cười, khóe miệng rồi lại run rẩy giống như bị rút gân: “Em tới bảo vệ anh, anh chỉ cần phụ trách chạy trốn là được rồi.” Dứt lời liền nhắm ngay cơ hội đẩy Diệp Hỏa về phía trước, Diệp Hỏa lảo đảo chạy về trước hai bước lại thừa dịp người tới chưa sẵn sàng thuận lợi xuyên qua vòng vây, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua thiếu niên, khẽ cắn môi liều mạng chạy về phía trước.

Kết quả không chạy được bao lâu đã bị người đuổi theo.

“Em… không phải em nói anh chạy càng nhanh càng tốt sao… anh… hộc… sao anh còn ở chỗ này…”

Diệp Hỏa nhanh chóng quay đầu nhìn lại, là thiếu niên vừa rồi! Chỉ bằng một mình cậu, rốt cuộc là như thế nào thoát khỏi vòng vây còn đuổi kịp hắn?!

“Tôi đệch… tôi… đệch…. cậu????”

“Đừng… đừng đệch, tranh thủ thời gian chạy đi… bọn họ lập tức đuổi đến…” Thiếu niên bắt lấy tay Diệp Hỏa kéo hắn bắt đầu chạy, tuy nói thiếu niên kéo Diệp Hỏa vướng víu giống như kéo bao tải, nhưng cũng may hai người đều là sinh viên của trường, có thể lợi dụng địa hình trường học, ba lượn hai lượn liền trốn vào một góc chết mặc cho người của “Thuyền cứu nạn” lật tung trường học cũng không tìm ra bọn hắn.

Người của “Thuyền cứu nạn” tuy rằng lợi hại, nhưng cũng không dám quá lộ liễu, dù thế nào toàn bộ giáo viên cùng sinh viên trong trường đều thấy, kế hoạch còn chưa bắt đầu liền khiến mọi chuyện ầm ĩ, phát triển thành cái dạng như mấy chục năm trước càng không dễ kết thúc, không ai dám cõng trách nhiệm này. Bọn họ đành phải bao vây trường học, giám sát nhất cử nhất động mọi sinh viên trong tầm mắt.

Diệp Hỏa cùng thiếu niên trốn đến khi bầu trời tối đen, thừa dịp người của “Thuyền cứu nạn” không đề phòng, nhờ xe của nhà ăn trường học lặng lẽ chạy ra ngoài.

Sau khi thuận lợi chạy ra thiếu niên giống như khoe công nhìn Diệp Hỏa cười cười: “Em lợi hại không!”

Diệp Hỏa cảm thấy có chút vi diệu, lại không tiện phản bác, đành phải cứng ngắc gật đầu.

“Hiện tại làm gì?” Thiếu niên hỏi.

“Tôi có chỗ ở, đi theo tôi, bọn họ sẽ không tìm thấy.” Diệp Hỏa đối với chuyện này ngược lại đã sớm chuẩn bị.

Thiếu niên có chút xấu hổ nói: “Anh đỡ em một chút.” Nói xong chân mềm nhũn quỵ xuống đất.

Diệp Hỏa lúc này mới phát hiện trên người thiếu niên có vài chỗ đã bị bắn trúng, mệt cậu vẫn còn dây dưa với mình lâu như vậy.

Mẹ kiếp… đám súc sinh kia…

Diệp Hỏa cõng thiếu niên chạy về phía nhà trọ hắn đã chuẩn bị cho ngày hôm nay, cũng may lúc ấy thiếu niên còn thấp hơn hắn một cái đầu, Diệp Hỏa còn miễn cưỡng cõng được cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.