Tang Thi Thời Kỳ Tình Yêu (Tình Yêu Thời Xác Sống)

Chương 15



Theo cửa bị phá mở, máu trong người của tất cả mọi người đều nguội lạnh.

Trước cửa xuất hiện một người.

Người kia trên mặt mang theo ý cười, đi từng bước từng bước về phía bọn ho, mọi người thấy là một người, đang tính thở phào nhẹ nhõm. Diệp Hỏa đột nhiên thổi tắt nến, nói nhỏ lại kiên định: “Chạy!” Hắn nắm chặt Sở Hạ Lâm bên cạnh nhanh chóng dặn dò: “Vào trong hòm sắt! Nhanh!”

Sở Hạ Lâm cầm kiếm làm bộ muốn lên, Diệp Hỏa nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cậu: “Đệch mẹ nó, em mẹ nó có nghe lời hay không!”

“Diệp —— “

Diệp Hỏa kéo cậu bước nhanh đến hòm sắt, nói: “Em nhanh lên một chút, em vào anh liền vào!”

Sở Hạ Lâm lưỡng lự đã bị Diệp Hỏa luống cuống tay chân nhét vào hòm sắt, mới vừa vào Diệp Hỏa liền đóng cửa hòm lại, trước khi hòm sắt đóng lại Sở Hạ Lâm lờ mờ nghe thấy Diệp Hỏa khẽ nói: “Ngoan.”

Đây đại khái là từ duy nhất Diệp Hỏa có thể dùng để biểu đạt ôn nhu.

Sở Hạ Lâm ý đồ đá văng hòm sắt rồi lại vô ích, cậu như thế nào lại quên, kích cỡ của hòm sắt này cũng chỉ có thể chứa được một người!

Diệp Hỏa khóa hòm sắt từ bên ngoài, tuy nói hòm sắt này từ trong ngoài đều có thể mở, nhưng nếu như khóa từ bên ngoài, bên trong cho dù thế nào đều không mở được.

Thời điểm hắn khóa lại Sở Hạ Lâm trong hòm sắt, nhóm cảnh sát đều đã nhanh chóng tìm được vị trí thích hợp để trốn rồi. Diệp Hỏa tìm được một ngăn tủ đựng đồ phòng hộ gần đó núp vào, xuyên qua khe hở của cửa tủ quan sát nhất cử nhất động của người bên ngoài kia, nếu như vừa rồi hắn không nhìn lầm.. hai bên gò má của khuôn mặt người kia có nhiều thêm một đôi… tai!

Tuy nói vừa rồi dưới ánh nến nhìn không rõ lắm, chỉ là thoáng qua, Diệp Hỏa nhớ mang máng người nọ cho dù là màu da hay đồng tử đều khác hoàn toàn với người bình thường, bề ngoài thoạt nhìn không khác gì, cũng không thấy vảy trên thân của  xác sống cấp V, cũng không có mắt nhiều không đếm xuể của xác sống cấp VI, hơn nữa không phù hợp với đặc điểm của xác sống từ cấp I đến VI, trên mặt còn có biểu tình. Là người sao? Không thể nào a?

So với người, sinh vật kia thân hình cao lớn, ước chừng hai mét trở lên, tứ chi cũng muốn dài hơn so với tỉ lệ của người thường, lưng có chút còng, Diệp Hỏa nheo mắt lại, chân, chân của sinh vật kia là xoay ngược a, tốc độ di chuyển dĩ nhiên vô cùng chậm.

Diệp Hỏa trốn trong tủ đựng đồ, một bên đổi kính mình sang chế độ nhìn đêm một bên cố gắng thả nhịp thở đến tần số thấp nhất. Hắn là người cuối cùng trốn, nhưng động tác của hắn rất nhanh, quái vật kia có lẽ…

Vẫn là bị phát hiện.

Quái vật kia đi về phía tủ đựng đồ, chuẩn xác vượt qua cái bàn trong phòng khách, Diệp Hỏa thầm mắng một tiếng mẹ, gia hỏa này… mẹ nó có thể nhìn ban đêm!

Diệp Hỏa nín hơi ngưng thần, hy vọng quái vật hình người này có lẽ cũng không phải có thể nhìn thấy đồ vật trong bóng đêm, chỉ bước đi dựa theo ngọn nến trước khi bị thổi tắt trong trí nhớ, đi về phía hắn cũng chỉ là nghe được hắn ở chỗ này mà thôi. Nhưng quái vật kia rồi lại trực tiếp kéo ra ngăn tủ, cười nhào tới Diệp Hỏa!

Diệp Hỏa đạp một cái vào bụng dưới của quái vật, quái vật kia giống như không có cảm giác, lại lập tức nhào đến! Diệp Hỏa thừa dịp lúc nó nhào lên vọt qua người nó, quái vật kia nhanh chóng quay đầu lại, tốc độ nhanh đến khiến người khiếp sợ!

Lại vẫn là vẻ mặt mang ý cười.

Cười đến khiến người sởn cả gai ốc!

Diệp Hỏa thở hổn hển nhìn quái vật trước mắt, hắn cong eo, ý đồ giảm bớt trọng tâm, quái vật trước mắt sau khi xoay người trực tiếp nhào tới, Diệp Hỏa lộn một cái về phía trước, lăn đến sau lưng quái vật, nhanh chóng rút ra dao giấu trong ủng ngắn đâm vào lưng quái vật cũng ôm nó bò lên.

Trong khoảnh khắc ôm lấy quái vật Diệp Hỏa liền rút ra con dao ở trên lưng quái vật chọc vào mắt nó, lại bị quái vật kia tránh thoát ——

Có nhận thức của bản thân!

Diệp Hỏa không ngờ tới! Hoàn toàn không ngờ tới!

Với tư cách xác sống, lại có thể có nhận thức của bản thân —— chẳng lẽ thứ trước mắt này không phải là xác sống?!

Diệp Hỏa thật nhanh quơ dao ngắn trong tay, cuối cùng cắm vào mắt của quái vật kia! Hắn nhanh chóng chọc mù hai mắt của quái vật, rút dao ra, đạp vào lưng quái vật kia mượn lực nhảy ra, lảo đảo hạ đất.

Đáng sợ là, quái vật kia dùng tay không móc xuống hai tròng mắt bị mình chọc mù, bóp nát ăn vào bụng. Dù cho bị tước đoạt thị lực, vẫn có thể chính xác phân biệt ra vị trí của Diệp Hỏa như trước, đi về phía hắn —— đây là thính lực cùng khứu giác cực kỳ phát triển.

Diệp Hỏa đã không còn khí lực nào… hắn dùng khóe mắt nhìn thấy Cố Tây An trốn ở cửa phòng bếp đã quen với bóng đêm cũng đã lấy được nỏ, đang nhắm về phía quái vật. Hắn dùng tay ra hiệu “Đợi” với Cố Tây An, nằm phục người xuống quan sát nhất cử nhất động của quái vật.

Chính là lúc này hắn rồi lại nhìn thấy… trong hốc mắt trống không của quái vật kia, đang chậm rãi được cái gì đó lấp đầy…

Tái sinh?! Tứ chi tự chữa trị?!

Này rốt cuộc là thứ gì?!

Diệp Hỏa chậm rãi lui về sau, nhắm ngay cơ hội tiến vào phòng quan sát nhanh chóng đạp cửa, tên của Cố Tây An lập tức giống như mưa bắn qua, gần như là bắn ván cửa thành cái sàng  ——

Đáng sợ là, quái vật kia tuy nói trên người trúng vài mũi tên, tuy nhiên miệng vết thương cũng nhanh chóng lành lại.

Cho dù là bắn đầu hay trái tim, toàn bộ đều đã tự chữa, như vậy… như vậy căn bản không giết được nó a…

Diệp Hỏa xuyên qua khe cửa nhìn ra ngoài, không xong, có càng nhiều xác sống đang vào từ cửa ——

Cũng may đều là xác sống cấp I, nhưng số lượng rồi lại nhiều đến kinh người!

Mẹ kiếp! Cứ như vậy phải chết ở đây sao?!

Làm sao bây giờ? Rốt cuộc nên… làm sao bây giờ?!

Diệp Hỏa cũng nhất thời nghĩ không ra biện pháp chạy trốn, thở gấp thời gian dài lại khiến đại não của hắn thiếu dưỡng khí, đầu váng mắt hoa, cũng may Sở Hạ Lâm đã vào trong hòm sắt, những xác sống này, cho dù thế nào cũng không thể mở ra hòm sắt kia.

Nhìn thấy càng lúc càng nhiều xác sống tràn vào, đám người Chu Tụng cũng nhanh chóng gia nhập cuộc chiến, nhao nhao móc ra súng cùng dao phóng tới xác sống. Chẳng qua là số lượng xác sống nhiều, đám người Chu Tụng dần dần có chút lực bất tòng tâm…

Diệp Hỏa nhanh chóng né tránh, ý đồ tìm ra nhược điểm của quái vật này.

Quái vật… quái vật trước mắt này thấy cũng chưa từng thấy qua phải như thế nào mới được…

Đã không còn sức nữa rồi…

Sở Hạ Lâm… chỉ cần Sở Hạ Lâm không có việc gì… còn về những người khác…

Diệp Hỏa nghĩ như vậy ngược lại cũng yên tâm, nhìn quái vật phá cửa mà vào trước mắt hắn cười khổ, thầm nghĩ cũng không biết tiểu tử Sở Hạ Lâm kia không có mình có thể an toàn sống sót hay không… tiểu tử kia chính là ngay cả dây điện cũng không biết nối…

Vẫn là phải… sống sót. Coi như là vì tiểu tử kia phải sống sót!

Diệp Hỏa hít sâu một hơi, một bên quần nhau cùng đám quái vật một bên cẩn thận quan sát nó… đầu? tim? không, vừa rồi, vừa rồi Cố Tây An không biết đã bắn bao nhiêu mũi tên trúng đầu cùng tim nó.. chẳng lẽ phải chém đứt?

Trong quá trình quần nhau Diệp Hỏa dẫn quái vật về phía Cố Nam Ninh: “Nam Ninh ——!”

Cố Nam Ninh hiểu ý, giơ dao trong tay lên chém đứt đầu cùng tứ chi của quái vật kia…

Tái sinh! Tứ chi tái sinh!

Đầu cùng tứ chi bị chém đứt của quái vật lại nhanh chóng mọc ra rồi.

Cố Nam Ninh cũng phát hiện điểm ấy, cậu lại giơ dao lên, chém về phía hông của quái vật kia ——

“Đừng ——!” Diệp Hỏa còn chưa kịp hô ra khỏi miệng, quái vật kia đã bị Cố Nam Ninh chém đắt ngang, lập tức biến thành hai quái vật giống nhau như đúc… bộ phận nửa người trên từ eo mọc ra chân, mà nửa người dưới tức thì mọc ra ngực, cánh tay cùng đầu!

Tốc độ tái sinh càng lúc càng nhanh…

Làm sao bây giờ! làm sao…

Cố Nam Ninh ngây ngẩn cả người, quái vật thứ hai đánh về phía cậu, cũng may Cố Tây An kịp thời đi đến, kéo cậu về phía sau.

Nhưng Diệp Hỏa bên này liền bận đến không xuể*, hắn ở tận cùng trong phòng, Cam Qua cùng Chu Tụng bên ngoài đều rất khó chạy tới. Thân thể Diệp Hỏa chống đỡ không nổi thời gian tiêu hao dài như vậy, ngay cả tránh cũng lộ ra vẻ cố hết sức…

(*应接不暇 ứng tiếp bất hạ Công việc nhiều quá, không thể làm kiêm được cả.)

Quái vật cũng phát hiện tốc độ né tránh của Diệp Hỏa càng ngày càng chậm, nắm chuẩn thời cơ đột nhiên phát lực, nhanh chóng giơ tay bóp cổ Diệp Hỏa, chỉ một bàn tay liền nhấc Diệp Hỏa lên, cười há miệng ra, nhắm vào cổ Diệp Hỏa muốn cắn.

Khí lực của Diệp Hỏa đã dùng hết, cho dù miễn cưỡng giãy giụa cũng là châu chấu đá xe ——

Căn bản… làm không được a…

“Đừng phân tâm!”

Tay quái vật lập tức bị chặt đứt, Diệp Hỏa từ không trung rơi xuống mặt đất, hắn dùng tay phải chống đỡ thân thể, tay phải bị thương đau đến tê tâm liệt phế.

“Khụ… khụ khụ…” Diệp Hỏa thở phì phò từng ngụm, ngẩng đầu nhìn Chu Tụng vừa cứu hắn từ tay quái vật.

Chu Tụng kéo Diệp Hỏa lên: “Đi mau —— “

Cho dù là vậy, xác sống cũng quá nhiều… lần này có lẽ thật sự sẽ chết ở đây rồi..

Diệp Hỏa bị Chu Tụng kéo chạy tới phòng khách, cửa ra vào bị một xác sống khác chặn bọn họ cũng không ra được. Chu Tụng một bên đỡ Diệp Hỏa lung lay sắp đổ một bên diệt xác sống đang vây lại. Bọn họ quay đầu nhìn, chỉ thấy quái vật kia cũng đuổi theo tới…

Cam Qua cũng một đường giết tới cửa, thở hổn hển: “Giết ra ngoài?!”

Cố Nam Ninh hô: “Bên ngoài chỉ sợ có thêm nữa —— “

“Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy!” Cố Tây An nói.

Mọi người hạ quyết tâm giết ra ngoài, Diệp Hỏa nhìn sang hòm sắt kia, cho dù có nhiều xác sống hơn nữa, chỉ cần Sở Hạ Lâm không ra khỏi hòm sắt kia chính là an toàn…

Hạ Lâm…

Bảo bối…

Đột nhiên, Chu Tụng nhìn quanh giật mình nói: “Xảy ra chuyện gì?”

Trong lúc bọn họ bị ngăn ở cửa, xác sống ở cửa dường như càng lúc càng… ít đi?! Hơn nữa cũng không có xác sống mới đi vào nữa.

Này là xảy ra chuyện gì?!

Lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền tới một giọng nói: ——” Tránh ra!”

Mọi người nhìn sang, đây là… Sở Hạ Lâm?!

Chỉ thấy Sở Hạ Lâm khiêng một khẩu súng chống tăng (*火箭筒) cỡ nhỏ từ sau cửa đi ra, cậu đưa súng chống tăng cho Cố Tây An hô: “Lên lầu! Mau!”

Cố Tây An hiểu ý, nâng khẩu chống tăng liền chạy về phía sân thượng, Cố Nam Ninh cùng Cam Qua cũng đuổi theo một đường yểm trợ Cố Tây An.

Sở Hạ Lâm nhanh chóng giải quyết hết mấy xác sống cấp thấp ở cửa ra vào, nhằm vào hai quái vật kia liền xông tới.

Quái vật mới ra đến liền bị Sở Hạ Lâm chặn về, có tự mình nhận thức lúc này lại trở thành nhược điểm của quái vật, bởi vì sẽ không liều lĩnh xông về phía trước, ngược lại  bị Sở Hạ Lâm chặn ở trong phòng khách.

Sở Hạ Lâm quần nhau với hai quái vật, quái vật vừa rồi bốn người đều không thể khống chế,  Sở Hạ Lâm đối phó rồi lại thành thạo.

Cậu dẫn quái vật đến bên cửa sổ, theo cửa sổ sát đất đạp bọn chúng xuống dưới, cùng với tiếng thủy tinh vỡ tan, hai quái vật kia liền từ cửa sổ rơi xuống.

“Tây An ——!” Sở Hạ Lâm ló đầu ra từ cửa sổ hét lên.

Cố Tây An nắm lấy cơ hội, trước khi hai quái vật kia còn chưa chạm đất liền bắn một phát súng, bắn hai quái vật nổ tung ở trên không, dù năng lực tái sinh của bọn chúng có mạnh thế nào đi nữa, hiện tại cũng không làm được gì nữa rồi.

Diệp Hỏa ngây ngẩn cả người… hắn biết rõ Sở Hạ Lâm lợi hại, lại không nghĩ rằng cậu sẽ lợi hại đến trình độ này, hơn nữa… không phải hắn đã khóa tiểu tử kia rồi sao…

Sở Hạ Lâm trong khoảnh khắc bị khóa trong hòm sắt liền biết rõ ý định của Diệp Hỏa. Với tính cách của Diệp Hỏa, mọi thứ đều phải chuẩn bị đường lui trước, đối với loại tình huống không biết này, hắn chắc sẽ không mạo hiểm buông tay đánh cược một lần. So với toàn quân bị diệt, hắn lựa chọn bảo vệ Sở Hạ Lâm, cho dù hắn biết Sở Hạ Lâm chính là sức chiến đấu mạnh nhất, nếu là vô luận thế nào đều đánh không lại, với hắn lại khiến Sở Hạ Lâm chịu chết cùng một chỗ, còn không bằng…

Sở Hạ Lâm bị khóa trong hòm sắt thông qua mắt mèo quan sát tình huống bên ngoài, cậu nhìn Diệp Hỏa mấy lần lâm vào nguy hiểm gấp đến độ không được không xong, lại không ra đươc, liều mạng đấm hòm sắt cũng vô dụng. Vài lần lại khiến hiểu ra đặc điểm của quái vật kia, tái sinh… chỉ là chém nhất định không được! Chỉ có nổ nát nó! Nổ… Sở Hạ Lâm đột nhiên nhớ đến vũ khí cỡ lớn của bọn họ đều đặt dưới lầu, dưới lầu mà nói…

Mẹ kiếp thiểu năng trí tuệ!

Sở Hạ Lâm mở ra đáy hòm nhanh chóng xuống lầu, cậu như thế nào quên mất hòm sắt này vẫn thông đến hai tầng trên dưới?! Không ra lầu trên được cũng có thể ra từ lầu dưới a! Lầu dưới tuy rằng cũng không ít xác sống, Sở Hạ Lâm rồi lại thoải mái mở ra một đường máu, thật nhanh chạy tới kho vũ khí khiêng lên một khẩu súng chống tăng cỡ nhỏ chạy về phía lầu trên.

“Mẹ kiếp… nếu không phải bận tâm đến căn hộ này… nổ một pháo không biết đỡ được bao nhiêu chuyện…” Sở Hạ Lâm giết từ lầu dưới lên lầu trên, vừa rồi lại chiến đấu với hai quái vật kia một hồi, mệt đến không thở ra hơi, cậu đi đến trước mặt Chu Tụng, một bên oán trách, một bên không dấu vết kéo Diệp Hỏa bên cạnh Chu Tụng qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.