Quy định “bốn giờ về nhà” này là Diệp Hỏa cùng Sở Hạ Lâm đã quyết định trước đó. Cố ý xác định thời gian là vì có thể để cho người ở nhà có sự chuẩn bị đối với thời gian của người ra ngoài trở về, cho dù động tĩnh ngoài cửa sớm hơn hay muộn hơn cũng có thể khiến cho người ở nhà cảnh giác.
Bốn giờ là một thời gian rất tốt, có thể để cho người ra ngoài đủ giờ để tìm tiếp tế, lại có thể khiến cho đối phương về nhà trước khi trời tối.
Lúc đầu Sở Hạ Lâm ỷ vào công phu giỏi sức lực lớn, hận không thể đem tất cả đồ trong siêu thị về cho Diệp Hỏa, bảy tám giờ tối còn chưa về nhà, Diệp Hỏa ở nhà gấp đến độ tóc đều dựng lên, lòng giết người đều đã có.
Sau ngày đó Diệp Hỏa liền định ra quy định bốn giờ về nhà, Sở Hạ Lâm dĩ nhiên ngoan ngoãn nghe lời.
Trên thực tế lúc đó Sở Hạ Lâm sở dĩ về muộn như vậy, ngoại trừ muốn tận khả năng cầm thêm vật phẩm tiếp tế, cũng là thừa dịp ra ngoài tìm tiếp tế để gặp mặt những cấp dưới còn sót lại của “Hải yêu”. Lúc sau Diệp Hỏa lập kênh phát thanh Sở Hạ Lâm lại tiện liên hệ với bọn họ, cũng lại khiến cho Diệp Diễm, không, là người của Diệp Cảnh Ưng chui vào lỗ hổng.
Đám cảnh sát sau khi đến cũng duy trì quy định “bốn giờ về nhà” này, bên ngoài thật sự không có chuyện làm ngẫu nhiên về sớm, nhưng chưa bao giờ muộn hơn bốn giờ.
Hôm nay Sở Hạ Lâm ra ngoài không lâu đã trở về.
Diệp Hỏa thấy cậu mang về một đống thùng thuốc lá mình hay hút, thầm nghĩ có lẽ em ấy quét sạch mấy cửa hàng gần chung cư rồi.
Sở Hạ Lâm chồng mấy thùng ở cửa, lại móc ra mấy hộp thuốc quý* trong túi, nói với Diệp Hỏa: “Anh có thể trả lại mấy cái này cho Chu Tụng.”
(*名贵香烟 kiểu như mấy loại thuốc đắt tiền í.)
“Không trả.” Diệp Hỏa nói: “Em cố ý mang về cho anh, anh làm gì phải cho anh ta?”
Sở Hạ Lâm nhìn biểu hiện của hắn không khác gì ngày thường, mũi chua xót hốc mắt nóng lên.
Cậu đoán không ra hiện tại Diệp Hỏa đang nghĩ gì.
Diệp Hỏa tuy nói giở trò quỷ sau lưng* không để lại dấu vết, nhưng trên thực tế lại không phải loại người dễ che giấu địch ý của bản thân, phòng bị của hắn được biểu hiện rất rõ ràng, lúc ấy Chu Tụng vừa tới nơi này đã rõ ràng cảm nhận được sự đề phòng của Diệp Hỏa.
(*Nguyên văn 阴人 âm nhân: người âm hiểm, giở trò sau lưng.)
Đừng nói Diệp Hỏa hiện tại đã biết mình ngày sau có lẽ sẽ gây bất lợi cho hắn, cho dù hắn chỉ là hoài nghi mình, hiện tại cũng có thể sẽ biểu hiện ra.
Dù cho Sở Hạ Lâm biết Diệp Hỏa đã xem thấu cậu, cậu cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Muốn hắn nói như thế nào?
“Diệp Hỏa xin lỗi, em đã lừa anh lâu như vậy.”
Sau đó thì sao? Chia tay sao? Hiện tại sao?
Sở Hạ Lâm làm sao có thể nói ra được. Cậu thầm nghĩ có thể kéo dài bao lâu liền kéo dài bấy lâu đi, ít nhất trước khi ngả bài cậu còn có thể tiếp tục hưởng thụ ôn tồn một khoảng thời gian.
Hơn nữa… chờ chống đỡ đến khi đó… rồi nói cũng không muộn…
Có lẽ đến lúc đó, cũng không cần phải che dấu.
Đợi đến lúc đó, Diệp Hỏa sẽ hiểu hết mọi chuyện.
Không quan hệ nhiệm vụ, nguyện cầu của Sở Hạ Lâm cho tới giờ chính là ngóng trông có thể bảo vệ Diệp Hỏa an toàn.
Diệp Hỏa làm bộ hút một điếu thuốc, Sở Hạ Lâm ở bên cạnh nhìn hắn, thầm nhủ không phải là anh cố tình bảo em ra ngoài sao, còn cần giả bộ hút thuốc làm gì.
Sở Hạ Lâm ngồi bên cạnh nhìn hắn, bỏ qua suy nghĩ hút thuốc lá không tốt cho cơ thể, lúc Diệp Hỏa hút thuốc thật sự soái a…
“Sao vậy?” Diệp Hỏa thấy Sở Hạ Lâm vẫn luôn nhìn hắn, gẩy gẩy thuốc vào gạt tàn hỏi “Khói đến em?”
“Xin lỗi.” Hắn làm bộ muốn đứng dậy ra ngoài, lại bị Sở Hạ Lâm kéo lại.
“Không có.” Sở Hạ Lâm nói: “Em chỉ là không biết thuốc này có gì tốt mà hút.” Cậu nói xong đưa tay giật điếu thuốc của Diệp Hỏa: “Em thử một chút…”
“Thử cái rắm.” Diệp Hỏa đưa thuốc ra xa: “Đứa nhỏ em hút cái gì?”
“Em đã thành niên từ tám trăm năm trước rồi——” Sở Hạ Lâm đứng dậy đi cướp điếu thuốc trong tay Diệp Hỏa, bị Diệp Hỏa đẩy ngã xuống sô pha.
Khoảnh khắc đầu lưỡi Diệp Hỏa chui vào khoang miệng của Sở Hạ Lâm, Sở Hạ Lâm thật sự nếm tới mùi vị của thuốc lá. Cậu bị Diệp Hỏa bá đạo đè vai ấn xuống sô pha, cổ áo người kia bởi vì mình mới vừa lôi kéo mà hơi mở rộng, ngoại trừ mùi thuốc lá Sở Hạ Lâm còn có thể ngửi thấy được mùi vị nhàn nhạt của Diệp Hỏa.
Sở Hạ Lâm bị hôn đến choáng váng, đầu lưỡi Diệp Hỏa quấn lấy cậu, Sở Hạ Lâm vừa muốn đuổi theo đầu lưỡi đã bị Diệp Hỏa mút lấy, mút đến lưỡi Sở Hạ Lâm hơi đau, không tự chủ rụt về, Diệp Hỏa lập tức đuổi theo, lần nữa xâm chiếm khoang miệng của cậu, tàn sát sạch sẽ.
Diệp Hỏa ngậm môi Sở Hạ Lâm, dùng chóp mũi cọ cọ cậu:”Nếm được chưa?” Hắn hỏi.
Sở Hạ Lâm nghe thấy giọng nói trầm thấp khàn khàn hiện tại của Diệp Hỏa, thân thể như nhũn ra, cậu thở hổn hển đáp: “Ừm.”
“Mùi gì?” Diệp Hỏa nghiêng đầu hôn hôn tai Sở Hạ Lâm.
“Mùi Diệp Hỏa.” Sở Hạ Lâm đáp.
“Thích?”
“Thích.”
Diệp Hỏa cười cười, nói:”Sáng hôm nay anh không hút thuốc quả thật khó chịu muốn chết, ngửi được mùi của em mới sống lại.”
Sở Hạ Lâm cảm thấy kỹ xảo nói lời âu yếm của Diệp Hỏa hiện tại càng ngày càng cao rồi! Cậu nhớ sáng nay Diệp Hỏa vùi mặt vào bụng cậu cọ qua cọ lại, mặt nóng lên.
“Còn muốn không?” Diệp Hỏa hỏi.
“Muốn.”
Hai người vẫn dính lấy nhau cho đến khi đám người cảnh sát trở về.
Chu Tụng vừa về liền đặt mông xuống sô pha la hét mệt muốn chết. Hôm nay anh thay Diệp Hỏa chạy qua nhiều chỗ còn phải thu thập đủ các thứ Diệp Hỏa yêu cầu, quả thật muốn gãy chân.
“Mẹ nó hôm nay bệnh viện nghĩa trang gì đó đều chạy đủ, không bao giờ đến nữa! Bên trong đều là mấy thứ kia, hiện tại bên ngoài đã bắt đầu có xác sống cấp II rồi, cùng với bọn chúng chơi trốn tìm, chạy tới chạy lui chân đều sắp gãy rồi. Quả thật giống như đóng phim ma!” Anh vừa nói vừa nhìn về phía Cam Qua tinh thần phấn chấn: “Ba Cam ngược lại là chơi sướng rồi, đây là nhà ma chân thật nhất ba từng chơi đi?”
Cam Qua không đáp, yên lặng cho Chu Tụng một ly nước.
“Chuyện anh muốn điều tra tôi đã điều tra cho anh.” Chu Tụng nhận nước nói với Diệp Hỏa: “Quả thật không có ghi chép đã hỏa táng Diệp Viêm, cũng không có thi thể của Diệp Viêm, nhưng thật sự có giấy khai tử của Diệp Viêm, trạng thái của Diệp Viêm cũng là tử vong.”
Diệp Hỏa như có điều suy nghĩ gật gật đầu: “Phiền anh rồi.” Hắn nói.
Nói như vậy, lúc trước Diệp Diễm nói cho hắn biết về thiếu niên Ngụy Trừng nhắc tới, hơn phân nửa thật sự là Diệp Viêm được Diệp Cảnh Ưng hồi sinh.
“Thế nhưng…. đó căn bản không thể nào?” Chu Tụng lầm bầm, đang hỏi Diệp Hỏa lại như đang tự nói với mình: “Kỹ thuật hiện tại thật sự đạt được sao? làm sao có thể…”
“Lúc trước anh cảm thấy những thứ bên ngoài kia có khả năng tồn tại hay sao?” Diệp Hỏa, ý chỉ mấy xác sống đang đi dạo bên ngoài kia.
“Nhưng mà…” Chu Tụng còn muốn nói gì đó, rồi lại bị chen ngang.
“Các anh đang nói gì vậy?” Cố Tây An hỏi, cậu từ đầu tới đuôi đều nghe không hiểu.
Chu Tụng nhìn Diệp Hỏa, Diệp Hỏa gật đầu ý bảo anh có thể nói.
“Diệp Hỏa hoài nghi cha anh ấy hồi sinh lại anh trai đã chết từ năm năm tuổi của anh ấy.” Chu Tụng nói: “Dựa theo độ tuổi hiện tại của anh trai anh ấy, nếu như người kia thật sự là anh ruột, cha của Diệp Hỏa hẳn là dùng băng bảo tồn thi thể của Diệp Viêm năm sáu năm, đợi đến kỹ thuật hoàn thiện lại lấy ra hồi sinh.”
Hai anh em Cố gia sững sờ tại chỗ.
Chu Tụng nằm liệt trên sô pha xua xua tay: “Hôm nay tôi không có sức lực nấu cơm, mấy người ai thích thì làm đi—— “
“Đừng vội.” Diệp Hỏa nói: “Trước khi cơm tối tôi còn phải nhờ các cậu thay tôi chạy tới một nơi.”
Khuôn mặt Chu Tụng xụ xuống. Diệp Hỏa vỗ vỗ vai anh: “Anh lên lầu nhìn camera đi.”
Chu Tụng: “Vậy anh cho tôi một gói thuốc.”
“Không cho.”
Chu Tụng: “Ài tôi nói loại người như anh —— “
Diệp Hỏa nói: “Sở Hạ Lâm mang về cho tôi vì sao tôi phải cho anh.”
Chu Tụng: “Anh đồ ích kỷ—— “
Năm người Diệp Hỏa, Sở Hạ Lâm, anh em Cố gia cùng Cam Qua mặc xong trang phục bảo hộ đội nón an toàn lên, Chu Tụng lại kiểm tra camera gắn đầu và tai nghe vô tuyến, cùng với dụng cụ xua đuổi bằng sóng âm đeo trên người của mỗi người bọn họ, liền đưa mắt ra cửa, xuất phát về phía tầng hầm.
Dụng cụ xua đuổi bằng sóng âm kia là Diệp Hỏa căn cứ vào dụng cụ xua đuổi của “Hải yêu” mà làm ra, tuy rằng tác dụng có hạn, nhưng ít nhất có còn hơn không.
Diệp Hỏa đi đến phía trước tầng hầm, xem chừng anh em Cố gia gỡ xuống toàn bộ khóa của cửa tầng hầm, hắn thông qua tai nghe nói với Chu Tụng: “Mở cửa.”
Chu Tụng nghe vậy mở cửa tầng hầm——
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Theo cửa tầng hầm vừa mở, mọi người tuy rằng thấy rõ tình huống bên trong, rồi lại hồi lâu mới tiếp thu được thứ bọn họ nhìn thấy —— trong tầng hầm, tất cả đều là xác sống.
Xác sống bên trong lấy cấp I làm chủ, trừ cái đó ra xác sống cấp II đến V đều có, hình thái không đồng nhất vô cùng quái lạ, Theo sự tiến hóa xác sống cũng dần dần mất đi đặc tính của loài người, dung hợp những khí quan có thể thích ứng với môi trường sinh thái.
“Đệch——” Anh em Cố gia trăm miệng một lời.
Diệp Hỏa hé miệng cười cười: “Này là được rồi.” Hắn quay đầu nói với mọi người: “Chỗ này quá nhỏ, trước đừng nên mở máy xua đuổi. Mục đích của chúng ta không phải tiêu diệt hết bọn chúng, mở ra một con đường, tìm xem có cửa vào hay không——” Hắn nói xong giơ súng trong tay ra hiệu với mọi người: “Tiến lên!”
Sở Hạ Lâm dẫn đầu rút kiếm tiến lên, Diệp Hỏa vội ở sau hô: “Đừng xông vào! Dẫn bọn chúng tới bãi đỗ xe!”
Bãi đỗ xe là nơi rộng rãi, có vật cản lại có cửa, là nơi thích hợp nhất.
Sở Hạ Lâm vốn đã xông vào bầy xác sống nghe vậy xoay người, chân đạp nhẹ một cái liền nhảy lên tường, cậu đạp tường vòng quanh đám xác sống trở lại cửa ra của tầng hầm.
Sở Hạ Lâm nhìn xuống, khóe mắt bỗng thấy được gì đó, mũi chân giẫm một cái lại xoay người xuống tường vọt vào bầy xác sống. Diệp Hỏa thầm mắng mẹ, cũng vọt vào tầng hầm, người còn lại không biết thế nào cũng vội vàng đi theo.
Diệp Hỏa một đường chạy tới bên cạnh Sở Hạ Lâm, như hắn dự liệu, Sở Hạ Lâm đang quần nhau với một xác sống cấp III bên trong.
Xác sống cấp III kia mặc dù vẫn duy trì bộ dạng của loài người, nhưng cũng hoàn toàn thay đổi rồi. Thân thể nó lớn gấp ba người thường, nhưng hành động bởi vì có được thị giác thính giác cùng khứu giác mà trở nên vô cùng nhanh nhẹn.
“Sở Hạ Lâm!” Diệp Hỏa nôn nóng, hắn gọi đầy đủ tên họ của Sở Hạ Lâm, ý định bắt lấy tay cậu. Nhưng Sở Hạ Lâm làm như không nghe thấy, kiếm trong tay thậm chí không chém xuống đầu của những xác sống cấp I bên cạnh kia, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền ngọc bích trên cổ xác sống cấp III.
“Tìm được rồi!” Bên kia, tiếng của Cố Nam NInh đột nhiên truyền tới từ một góc khác. Diệp Hỏa nghe vậy lập tức nắm lấy tay Sở Hạ Lâm, không để ý cậu giãy giụa kéo cậu rời xa khỏi xác sống kia, Cố Tây An cùng Cam Qua cũng đến giúp mở đường, một đường đưa Sở Hạ Lâm có chút hoảng hốt đến vị trí của Cố Nam Ninh.
Tầng hầm chia thành các gian nhỏ, mỗi gia đình đều có một phòng để chứa đồ. Gian phòng Cố Nam Ninh đứng kia là ở trong góc của tầng hầm, gian kia cùng vách tường cũng không phải hoàn toàn dán chặt, ở giữa có một khe hở lớn. Cậu thấy người đi qua liền vẫy vẫy tay, dẫn bọn họ tiến vào khe hở, thẳng đến phần cuối mới phát hiện mặt sau của gian kia cùng bức tường cũng không hoàn toàn kề sát, cũng có một khe hở rất lớn, mà phần cuối của khe hở, có một cái động lớn.
Không đi hết khe hở thứ nhất sẽ không thấy được khe hở thứ hai, mà bình thường kết cấu cũng sẽ không thiết kế như vậy, cho nên lần đầu tiên đám người Diệp Hỏa vào tầng hầm mới có thể xem nhẹ kiểm tra chỗ này.
Sau khi biết Chu Tụng là người của “Hải yêu”, Diệp Hỏa đối với xác sống to béo lúc trước rốt cuộc vào bằng cách nào vẫn là trăm mối không có lời giải, hắn vốn tưởng rằng tất cả thứ này đều là Chu Tụng giở trò quỷ, nhưng hiện tại Chu Tụng cũng không có lý do hại bọn hắn. Lúc Diệp Hỏa kiểm tra lại bản vẽ của khu nhà, mới phát hiện kết cấu đặc biệt của tầng hầm.
Dựa theo bản vẽ, phía dưới mặt đất của chung cư này hẳn là có một hầm trú ẩn bỏ hoang cực lớn, trong đó có một lối đi nối liền với tầng hầm này đến nơi nào đó.
Cửa vào của lối đi kia có lẽ đã sớm vào lúc cải tạo khu chung cư này bị nhà đầu tư niêm phong, hiện tại cái động này…. hẳn là vụ nổ của bùng phát xác sống lúc trước đã làm nổ tung lớp gạch che đậy cửa động.
Xác sống to béo ngày ấy hẳn là vào từ chỗ này, mà quái vật trong đêm mất điện… cũng có thể là vào từ nơi này.
Chẳng qua là…. tại sao phải có nhiều xác sống có tốc độ tiến hóa nhanh gấp bội xác sống bình thường ở chỗ này, trong lòng Diệp Hỏa có một loại suy đoán mơ hồ, cần hôm nay tới chứng minh là đúng.
“Xuống?” Cố Nam Ninh nhìn cửa động đen thui hỏi.
“Các cậu thấy thế nào?” Diệp Hỏa hỏi thăm ý kiến của mọi người, phía dưới là gì tuy nói trong lòng hắn đã có suy đoán nhưng là không chắc, muốn làm quyết định còn cần phải hỏi ý kiến của mọi người. Ánh mắt của hắn nhanh chóng lướt qua khuôn mặt của từng người, lại nhìn về phía xác sống đang hướng về phía bọn hắn: “Nhanh lên!” Hắn vội la lên.
“Xuống đi, không phải hôm nay anh đến đây để điều tra cái này hay sao?” Cố Tây An nói, Cố Nam Ninh gật đầu phụ họa.
“Xuống.” Cam Qua nói.
Diệp Hỏa nhìn về phía Sở Hạ Lâm: “Ý em thế nào?”
“Xuống!” Sở Hạ Lâm cắn chặt răng: “Cho dù là địa ngục cũng xuống!” Cậu nói xong muốn đi lên trước, bị Diệp Hỏa kéo ra sau lưng.
“Tôi mở đường, Tây An yểm hộ tôi, Cam Tổ bọc hậu.” Diệp Hỏa nhanh chóng phân bố vị trí, dẫn đầu chui vào trong động.
Từ cửa động đi thêm hai bước liền trở nên rộng rãi, năm người dùng gậy phát sáng chiếu vào con đường phía trước, năm gậy phát sáng cũng có thể thấy rõ.
“Chu Tụng, Chu Tụng, anh có nghe được tôi không?” Diệp Hỏa thử tai nghe.
“Nghe được.” Chu Tụng nói, từ tích tắc mở ra cửa tầng hầm Chu Tụng liền hận chính mình không đi cùng bọn họ, Cam Qua tuổi lớn như vậy, phía dưới lại có nhiều xác sống… đáng ra phải để cho anh bọc hậu mới đúng!
“Thấy rõ không?” Diệp Hỏa lại hỏi.
“Thấy rõ.” Chu Tụng đáp, anh vẫn luôn thông qua camera thận trọng nhìn cảnh tượng phía sau Cam QUa, cũng may không có gì nguy hiểm.
Xác sống trong thông đạo kỳ thật không nhiều, phần lớn vẫn là xác sống cấp I cùng cấp II, nỏ của Cố Tây An liền có thể đối phó.
Đôi mắt Sở Hạ Lâmh không ngừng nhìn về phía từng xác sống đi ngang qua bọn họ, môi cậu run run, muốn ngăn cản Cố Tây An bắn tên rồi lại nói không nên lời.
“Đừng giết vội.” Diệp Hỏa nói với Cố Tây An. Hắn đã sớm biết phát hiện Sở Hạ Lâm khác thường, cái này càng tiến thêm một bước khẳng định suy đoán của Diệp Hỏa. Hắn nói với Cố Tây An: “Đừng lãng phí mũi tên.”
Một đoàn người đi hồi lâu, rốt cuộc đi tới chỗ sâu bên trong động. Bọn họ đối mặt với một cái cửa lớn, đang lắc lư nửa khép nửa mở.
Diệp Hỏa đưa tay ra hiệu với mọi người, Cố Nam Ninh cùng Cam Qua một trái một phải rút dao cầm súng đứng ở hai bên cửa, Cố Tây An cầm nỏ đứng sau Diệp Hỏa, mà Sở Hạ Lâm bên cạnh hắn cũng yên lặng rút kiếm.
“Mở” Diệp Hỏa nói.
Cố Nam Ninh cùng Cam Qua mở cửa, mọi người bị cảnh tượng bên trong khiến cho sợ ngây người, đều không biết làm sao mà đứng yên tại chỗ.
Bên trong là một căn phòng to bằng sân bóng, mà trong căn phòng kia, xác sống đếm không hết giống như đội quân đất nung sắp hàng chỉnh tề.
Xác sống không cùng loại chia thành đội hình lẳng lặng đứng đó không nhúc nhích, thậm chí còn có loại hình tiến hóa Diệp Hỏa cho tới nay chưa từng thấy qua, cùng với sinh vật không biết có phải là xác sống hay không.
Nuôi xác sống…
Diệp Hỏa nhớ tới khi hắn nói với Diệp Diễm tầng ngầm xuất hiện xác sống cấp II tốc độ tiến hóa nhanh hơn bình thường, cùng với quái vật xuất hiện lúc đêm mưa kia, Diệp Diễm có nói với hắn..
“Chú hoài nghi Diệp Cảnh Ưng đang nuôi xác sống, hơn nữa có khả năng khống chế bọn chúng từ xa.”
Lúc Diệp Diễm nói đến lời này, im lặng sờ lên vòng bạc trên cổ mình.
Khống chế… nuôi dưỡng…
Mà hiện tại Diệp Hỏa nhìn tập đoàn xác sống khổng lồ trước mắt, liền biết lời Diệp Diễm nói không sai. Trái tim hắn đánh trống reo hò, màng nhĩ ong ong, huyệt thái dương cũng nhảy thình thịch.
Tiếng tim đập to đến độ ngay cả chính hắn cũng có thể nghe thấy. Tuy rằng Diệp Hỏa đã có dự đoán ngay từ đầu, nhưng đội ngũ xác sống giống như một tập thể này…
Hắn cảm thấy mình dường như mới là xác sống bị hút khô máu thịt, tay chân đều đã mất đi tri giác.
Đột nhiên, tay Diệp Hỏa bị nắm.
Diệp Hỏa quay đầu nhìn Sở Hạ Lâm, trên khuôn mặt trước giờ không sợ trời không sợ đất của người nọ vậy mà lộ ra vẻ sợ hãi.
“Thầy… sư huynh… sư tỷ…” Sở Hạ Lâm nỉ non. Đội ngũ xác sống trước mặt, những khuôn mặt có thể phân biệt rõ ràng, có hơn phân nửa là người của Sở gia cậu.
Mà đội ngũ cách cậu gần nhất, tĩnh mịch đứng đó rõ ràng là các sư huynh sư tỷ của cậu.
Lúc này “Thuyền cứu nạn” Thái Bình Dương, Diệp Cảnh Ưng nhìn năm người đứng trước cửa trên màn hình, khóe miệng lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.