“Thiên Chi Dạ!” Mạc Cửu bừng tỉnh, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
“Mạc Cửu sư huynh.” Khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của Giới Trần xuất hiện trước mặt nàng, vẻ mặt mừng rỡ.
Mạc Cửu ngơ ngác nhìn nó một lúc lâu, lại nhắm mắt lại. Trong đầu hiện ra tất cả những gì đã trải qua.
Thiên Chi Dạ dẫn đám cấm vệ đi theo đường chính tiến vào lăng mộ của mình. Trên vách đá hai bên đường vào mộ khảm rất nhiều xác sống với đủ hình dạng thê lương, tranh vẽ trên vách đá sống động, thú trấn mộ uy vũ hung ác, tượng mấy nghìn cấm vệ oai dũng, điện phủ hoa lệ…
A Cửu, những tượng người đó, bao gồm cả trong địa cung chân chính, đều được làm từ người sống, oán khí rất nặng, cô đi một mình thì đừng vào – Lúc rời khỏi chỗ đó, Thiên Chi Dạ đã nói với nàng như vậy.
Đám cấm vệ đó, ngay cả địa cung chân chính của Thiên Chi Dạ cũng chưa từng tiến vào, toàn bộ đã phải chết trong lòng xác sống.
Bọn chúng, một người cũng không thể sống. Bằng không, cô và các hòa thượng về sau sẽ không có được một ngày an ổn – Thiên Chi Dạ nói như thế.
Thiên Chi Dạ cất Minh tỳ về chỗ cũ.
Phụ hoàng thương ta mất sớm, đem tất cả những thứ quý giá nhất thiên hạ chôn cùng với ta. Mỗi một món đồ ở trong này đều là vô giá. A Cửu, ta không có cách nào tặng chúng cho cô, một món cũng không thể, cô có hiểu không?
A Cửu, người và ma khác biệt. Ta biết chúng ta sớm muộn gì cũng phải chia ly, nhưng không ngờ lại tới nhanh như vậy.
A Cửu, cô dẫn Giới Trần rời khỏi đây đi, tìm một nơi hẻo lánh mà sống. Nếu thật sự không được, hãy đến Đại Viêm. Nơi đó hẳn là yên ổn hơn Thiên Chi này.
A Cửu, ta phải đi đầu thai.
A Cửu… Nếu ta mất, cô có buồn không?
A Cửu…
Mạc Cửu khẽ rút một hơi, lại mở to mắt. Nơi này là một địa phương xa lạ, bên cạnh là khuôn mặt lo lắng của tiểu Giới Trần.
“Đây là đâu vậy?” Nàng ngồi dậy, nhìn ra thấy bên ngoài cửa sổ đều là nóc nhà, tiếng người không dứt, ồn ào náo nhiệt như xưa nay chẳng hề thay đổi.
Giới Trần lắc đầu, ánh mắt tỏ vẻ sợ hãi với cảnh xa lạ trước mắt. “Là huynh… Là điện hạ đưa Giới Trần đến. Ngài ấy, ngài ấy kêu đệ chăm sóc huynh.”
Mạc Cửu ừm một tiếng, nghĩ nghĩ, sờ tay vào ngực. Quả nhiên đụng đến một túi tiền, bên trong có một ít bạc vụn. Đó là túi tiền Thiên Chi Dạ lấy được trên người tên cấm vệ đã chết.
“Giới Trần, vì sao đệ không đi theo chủ trì và mọi người?” Từ trong lăng mộ đi ra, phát hiện tiểu Giới Trần vẫn chờ ở chỗ cũ khiến nàng cùng Thiên Chi Dạ đều rất kinh ngạc.
Giới Trần lấy tay túm túm vạt áo, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ. “Các sư huynh sợ đám ác nhân trở ra lại có thể đến chùa gây chuyện, đều đã bỏ đi rồi. Phương trượng không chịu đi, vẫn còn ở trong chùa. Giới Trần lo lắng, lo lắng sư huynh, cho nên, cho nên…” Lòng người hoảng sợ, ai cũng quản không được ai, cho dù là người xuất gia cũng vậy thôi.
Mạc Cửu nghe hiểu được, trong lòng không khỏi ấm áp, xoa xoa đầu nó. “Không sao, sau này Mạc Cửu sư huynh sẽ chăm lo cho đệ.”
Tiểu hòa thượng rất vui, ánh mắt cười thành một đường cong.
Bọn họ đang ở trong một khách sạn thuộc trấn nhỏ nằm phía nam chướng sơn, còn vùng đất Hội Phổ nằm ở phía bắc. Đi theo hướng nam sẽ đến biệt cung Lạc Anh mà hoàng tộc Thiên Chi thường đến vui chơi vào dịp lễ tết. Mạc Cửu từng nghe Thiên Chi Dạ nhắc đến.
Mạc Cửu vào trấn mua gạo lương đủ cho hai người dùng một tháng, sau đó dẫn theo Giới Trần, trèo đèo lội suối tìm về ngôi chùa cũ.
Ngôi chùa vốn đã cũ nát, nay lại trải qua một trận hỏa thiêu càng bị tàn phá hoang phế. Vài chỗ tường bị sụp, từ bên ngoài có thể nhìn thấy được bên trong. Đại điện bị cháy đi một nửa, còn lại một ít xà gỗ bị cháy đen thui gác ngang gác dọc trên đỉnh, cắt bầu trời ra thành mấy khối. Ngược lại, tình huống ở hậu viện khá hơn nhiều. Ngoại trừ mùi hun khói tràn ngập, hai gian sương phòng đều không bị hao tổn gì.
Chủ trì vẫn còn ở đó, đang ngụ trong căn phòng lúc trước Mạc Cửu từng ở. Nhìn thấy bọn họ trở về, ông rất kinh ngạc, hình như cũng có chút vui mừng.
Ngự tiền thị vệ của đại nội đều chết ở nơi đây, mọi người đều biết chướng sơn sẽ không còn thanh tĩnh nữa. Nhưng chủ trì muốn ở lại siêu độ cho những tăng nhân đã chết, còn Mạc Cửu muốn chờ Thiên Chi Dạ.
Thiên Chi Dạ là bằng hữu của nàng dù hai người quen biết chưa đầy một tháng. Có lẽ ban đầu hắn tìm đến nàng chỉ vì một cuộc giao dịch, nhưng hắn chưa từng thật sự muốn làm hại nàng.
Hắn nói bọn họ là bằng hữu. Nếu là bằng hữu, vậy thì không nên phân biệt lý do hồ đồ này nọ. Nàng muốn gặp hắn, cho dù chỉ một lần cũng được. Ít nhất cũng để cho nàng hỏi rõ xem hắn muốn đi đâu.
Có suy nghĩ như vậy, Mạc Cửu ở lại chùa đợi hết ngày này sang ngày khác, đợi mãi đến khi hoa cúc vàng nở rộ khắp nơi.
Thiên Chi Dạ vẫn không xuất hiện lần nào. Hắn biến mất cũng đột ngột như lúc xuất hiện, giống như trên đời này cho đến bây giờ vốn không hề có một người như vậy, một hồn ma như vậy. Tất cả đều chỉ là Mạc Cửu nằm mơ giữa ban ngày.
Vì thế, Mạc Cửu một mình đi vào lăng tẩm của hắn, tìm được thi thể trông vẫn rất sống động của hắn. Khẳng định mình không hề nằm mơ, chỉ là người kia xác thực đã biến mất thật rồi.
A Dạ, huynh nợ ta một nguyện vọng – Hai ngày sau, nàng lẳng lặng để lại một câu như vậy, sau đó rời khỏi lăng mộ, không bao giờ tính quay lại lần nữa.
Vào cuối mùa thu, ngôi chùa trên núi rất lạnh. Mạc Cửu nhìn chim nhạn kéo đàn trên trời rủ nhau bay về phía nam, biết mình cũng phải đi rồi. Người còn sống, chung quy vẫn phải tiếp tục con đường của mình.
******
Chủ trì tuổi đã cao, không muốn rời khỏi chướng sơn. Trước khi đi, ông trao cho Mạc Cửu một chuỗi Phật châu, dặn nàng phải mang theo bên người.
“Từ nay cứ đi về phía nam trăm dặm sẽ gặp một ngôi miếu hoang, làm phiền thí chủ vào ngày Trùng Dương (Tết Trùng Cửu 9/9 hàng năm) đến chỗ đó tạm trú một đêm.”
Mạc Cửu không hỏi nhiều, cất chuỗi Phật châu rồi dẫn theo tiểu hòa thượng Giới Trần rời khỏi chướng sơn.
Lúc đó chỉ mới là mồng ba tháng chín, còn cách Trùng Dương sáu ngày nữa. Trên đất Hội Phổ bụi gai chằng chịt, hoa cúc hoang rực rỡ, lại chẳng hề có bóng dáng một ai. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, không ai có thể nghĩ được đây vốn từng là đế đô cực thịnh một thời.
Nghĩ đến đế đô, Mạc Cửu liền nhớ lại đêm đó, nhớ hắn đã nói ‘Cô như bây giờ cũng tốt lắm mà’, nhớ đến chính mình lúc đó đã không nói ra tâm nguyện.
“Mạc Cửu sư huynh, sao huynh buồn vậy?” Giọng nói của Giới Trần vang lên bên tai.
Mạc Cửu ngẩn ra, lấy lại tinh thần, nhìn thấy ánh mắt thân thiết của Giới Trần.
Nàng đang buồn sao? Vì sao lại buồn?
Đưa tay xoa cái đầu bóng lưỡng của tiểu hòa thượng, nàng mỉm cười, lắc đầu không nói.
Dãi gió dầm sương, chưa hết một ngày đã rời khỏi đất Hội Phổ. Phía trước rốt cuộc xuất hiện một ít nhà tranh thưa thớt. Hàng năm chiến tranh đã làm cho tình thế hoang vu, dân chúng lầm than. Ngẫu nhiên gặp được một hai người, cũng đều xanh xao vàng vọt, thần sắc hoảng sợ tựa như chim sợ cành cong.
Mạc Cửu không dám quấy rầy bọn họ, đành tìm đại mấy củ khoai củ từ dưới lớp đất hoang mà chống qua cơn đói.
Khi nhìn thấy gian miếu hoang như lời lão hòa thượng nói là ngày mồng bảy tháng chín, còn cách Trùng Dương hai ngày. Miếu hoang là một gian miếu nền đất, tường than, xà ngắn, mái ngói thưa thớt… Giữa mấy vết rạn nứt trên những bức tường mọc đầy cỏ dại và rêu xanh, hiển nhiên đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi.
“Ở lại đây, đệ có sợ không?” Đứng trước cửa miếu, Mạc Cửu hỏi Giới Trần.
Giới Trần nghĩ nghĩ, lắc đầu. Mấy bữa nay dọc đường đều ở tạm nơi hoang dã, nó cũng chưa từng sợ hãi, huống chi là ở trong miếu.
Mạc Cửu cười, đưa tay ra đẩy cửa miếu. Nghe ‘Oành’ một tiếng, cửa miếu vốn lung lay oạch ẹo chỉ chạm vào một cái đã đổ sập, bụi bậm bắn tung tóe đầy trời. Hai người lập tức hít vào một đống tro bụi, lùi thẳng ra sau ho sặc sụa.
“Mạc Cửu sư huynh, huynh nói xem vì sao chủ trì đại sư lại muốn chúng ta vào ngày Trùng Dương đến đây ở lại qua đêm?” Tiểu hòa thượng thật sự vẫn còn là một đứa trẻ, không thể nào ức chế được tò mò trong lòng.
“Đến lúc đó sẽ biết.” Mạc Cửu nói, tay lại bất giác lần mò chuỗi Phật châu trên người. Không thể nói rõ vì sao, nàng cứ cảm thấy chuyện này có liên quan đến chuỗi Phật châu.
Đợi tro bụi tan hết, hai người mới vào trong. Nhưng thấy bên trong mạng nhện dầy đặc, nhà cửa xập xệ, tượng Phật vỡ đổ, bàn thờ siêu vẹo, ngẩng đầu có thể nhìn thấy nắng. Ở lại nơi này tuyệt đối chẳng tốt hơn bao nhiêu so với ngoài vùng hoang vu.
Không nói gì, Mạc Cửu bắt tay vào thu dọn, chuẩn bị một chỗ sạch sẽ để ở tạm trước khi mặt trời lặn. Giới Trần đi đến trước một pho tượng Phật đã bị tróc sơn để lộ cả phần gỗ bên trong, dùng sức muốn nâng nó dậy, nhưng lực còn yếu không thể làm nó nhúc nhích chút nào. Mạc Cửu thấy thế liền đi đến, giúp Giới Trần một tay.
Phủi sạch bụi đất trên tượng Phật, nhìn thấy nụ cười từ mẫn thế nhân vĩnh viễn sẽ không biến mất trên khuôn mặt tượng, Mạc Cửu thầm cảm khái, cùng với Giới Trần bắt tay hợp thành chữ thập, niệm câu A di đà Phật.
Vội vàng góp nhặt một bó rơm củi trước khia trời tối, đốt một đống lửa, an ổn qua một đêm.
Hôm sau là mồng tám, ban ngày trời đột nhiên đổ mưa tí tách. Gian miếu bị thấm dột rất nhiều, ngay cả một chỗ khô ráo cũng không có. Mạc Cửu đành phải để Giới Trần tạm thời tránh xuống dưới bàn thờ, còn mình vội vàng đi nhặt củi rơm trước khi chúng bị nước mưa làm cho ướt hết, kẻo mấy tối sau lại không có củi để đốt lửa.
Khi nàng khiêng củi trở lại ngôi miếu đổ nát, rõ ràng phát hiện bên trong có thêm hai người.
Là một đôi vợ chồng mặc quần áo rách rưới, cầm bát bẩn, vừa nhìn đã biết ngay là ăn mày. Người vợ đang mang thai, động tác cồng kềnh, làm như có thể chuyển dạ bất cứ lúc nào. Nhìn thấy Mạc Cửu vác đao trên lưng, bọn họ có chút kinh hoàng.
Mạc Cửu không để ý đến bọn họ. Miếu hoang vô chủ, ai đến chẳng được, có liên quan gì đến nàng đâu.
Nàng vịn bờ tường leo lên đỉnh miếu, sửa lại mái ngói. Giới Trần kinh hồn táng đảm nhìn nàng đi tới đi lui trên những thanh xà kèo trơn trượt mục nát. Mỗi khi xà gỗ gãy, phát ra âm thanh răng rắc là hắn lại sợ chết khiếp, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Cũng may tay chân nàng nhanh nhẹn, lúc nào cũng thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc.
Buổi tối trời vẫn còn mưa, nhưng bốn người trong miếu đều đã có nơi khô ráo để nghỉ tạm.
*****
Vừa chợp mắt không được bao lâu, Mạc Cửu chợt nghe thấy từ chỗ hai vợ chồng đối diện hình như có tiếng nói chuyện nho nhỏ. Sau đó, tiếng nói chuyện càng lúc càng lớn, dần dần trở nên ồn ào náo nhiệt: Tiếng con nít khóc nháo, tiếng người lớn đánh chửi, tiếng bước chân đi qua đi lại, tiếng gõ mõ vang vang, tiếng lắc ống thẻ đốc đốc… làm cho nàng không thể ngủ yên được. Vì thế, phiền chán mở mắt ra, lách ra khỏi dòng người rộn ràng nhốn nháo để tới ngoài miếu.
Bên ngoài ánh trăng như sương, hoa mẫu đơn màu vàng kim tắm mình dưới ánh trăng, tản ra thứ ánh sáng lấp lánh lóa mắt.
Sau đó, nàng trông thấy Thiên Chi Dạ. Hắn mặc áo dài màu đen, khóe môi hàm chứa nụ cười thản nhiên.
“A Dạ, thì ra huynh ở đây!” Nàng kinh ngạc nói.
Thiên Chi Dạ không trả lời, chỉ trầm mặc nhìn nàng, đôi mắt tràn ngập ưu thương nói không nên lời.
Mạc Cửu đi lên phía trước hai bước, muốn hỏi hắn làm sao vậy. Chưa kịp mở miệng, Thiên Chi Dạ bỗng nhiên xoay người mà đi. Nàng cả kinh, muốn đuổi theo nhưng làm thế nào cũng không nhấc chân lên được. Muốn kêu, lại không thể phát ra âm thanh. Đành trơ mắt nhìn bóng dáng hắn càng lúc càng xa, trong lòng vừa vội vừa đau, ‘oành’ một tiếng ngã sấp xuống đất.
Chân giật một cái, tỉnh lại, lúc này mới phát hiện chỉ là một giấc mộng. Làm gì có tiếng người, làm gì có mẫu đơn tắm trăng, làm gì có Thiên Chi Dạ…
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, ánh lửa bập bùng. Bên phía đối diện, người vợ ăn mày vác cái bụng quá lớn, ngủ không an ổn, cứ trở mình suốt. Mưa phùn đập vào nóc nhà, phát ra âm thanh sàn sạt.
Mạc Cửu nâng tay lên xoa ngực, cảm giác được nơi đó vẫn còn âm ỉ đau như trong giấc mơ.
“A Cửu… A Cửu…” Bên tai chợt vang lên tiếng gọi khe khẽ quen thuộc. Nàng chấn động toàn thân, bỗng nhiên nhìn thấy Thiên Chi dạ đang đứng cách đó không xa, nhìn nàng ngoắc ngoắc tay. Sau đó, hắn xoay người đi ra ngoài miếu.
Ngoài trời tối đen như mực, Thiên Chi Dạ đứng trong màn mưa phùn. Dựa vào ánh lửa mỏng manh từ trong miếu phát ra chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ đại khái của hắn. Mạc Cửu dừng lại cách hắn mấy bước, muốn nói gì đó, lại không biết nên nói gì.
“A Cửu, ta đến cáo biệt cùng nàng.” Thiên Chi Dạ nhìn Mạc Cửu, nhẹ nhàng nói, ánh mắt cũng ưu thương y như trong giấc mộng.
Gió mang theo mưa phùn tạt thẳng vào người, vào mặt. Mạc Cửu lại không cảm giác được chút ẩm ướt lạnh lẽo nào.
“Vốn ta nên đầu thai vào nhà đế vương, sau lại bởi vì hại chết những người đó mà bị biếm vào bụng của một kẻ ăn mày.” (biếm: Một hình phạt, ngày xưa thường chỉ giáng chức các quan) Thiên Chi Dạ nói, trên mặt đột nhiên hiện lên một tia cười. “A Cửu, đừng lo lắng. Giữa thời loạn lạc, ăn mày cũng có kém gì vương hậu đâu.”
Mạc Cửu nghe vậy, nhất thời si ngốc mờ mịt, ngay cả nói cũng nói không nên lời.
Thấy nàng ngẩn người, Thiên Chi dạ cười nhẹ, nâng tay khẽ chạm vào khuôn mặt nàng. “Ta sẽ được chuyển sinh làm người, nàng không mừng cho ta sao?”
Mạc Cửu tỉnh táo lại, cầm lấy tay hắn. “A Dạ, nguyện vọng của ta còn chưa nói, nguyện vọng của ta là…”
“A Cửu, thật xin lỗi, không còn kịp nữa rồi. Nếu…” Thiên Chi Dạ cắt ngang lời nàng, ánh mắt bất đắc dĩ, ưu thương càng thêm nồng đậm. “Đã đến giờ!” Hắn thở dài, rút tay mình ra, hình dáng dần dần trở nên mờ nhạt. Về phần câu nói còn đang dang dở kia, chung quy vẫn không thể nói hết.
“… Nguyện vọng của ta là huynh đừng đi!”
Mạc Cửu bất lực quỳ xuống, cười khổ tự nói.
‘Ta sẽ giúp cô hoàn thành một nguyện vọng, cô làm cho ta một chuyện’ – Còn nhớ đêm hôm đó khi mới quen, hắn đã nói với nàng như vậy, thậm chí không tiếc uy hiếp. Đáng tiếc, hắn không tuân thủ lời hứa.
“Thiên Chi Dạ, con bà nó, huynh là đồ lừa đảo!”
“Mạc Cửu sư huynh! Mạc Cửu sư huynh!” Thân thể bị lắc mạnh, có người đang không ngừng gọi nàng.
Mạc Cửu mở mắt ra, đột nhiên phát hiện mình vẫn nằm trong gian miếu đổ nát. Giới Trần ngồi xổm bên cạnh nàng, vẻ mặt lo lắng.
Thế ra vẫn chỉ là mơ! Nàng ngồi dậy, đầu óc có chút cháng váng mơ hồ.
“Sao vậy?” Ngoài miệng hỏi như thế nhưng trong đầu lại đang nghĩ đến giấc mộng vừa rồi. Nàng không thể phân biệt nổi rốt cuộc cảnh nào là mơ cảnh nào là thật.
“Nữ thí chủ, nữ thí chủ, bà ấy…” Vẻ mặt Giới Trần rất kỳ lạ, tựa hồ không biết phải nói như thế nào mới tốt.
Nghe hắn nhắc đến nữ thí chủ, Mạc Cửu mới đột nhiên phát giác bên tai đang có tiếng rên la của nữ nhân, chỉ vì nàng bị cảnh trong mơ nhiễu loạn, có chút bất an nên mới không chú ý đến.
Đưa mắt đến chỗ hai vợ chồng ăn mày đối diện, chỉ thấy nữ ăn mày nằm ngửa trên mặt đất, hai chân gấp khúc. Chiếc áo đang mặc trên người quá cũ rách, lấp ló phần dưới trống trơn, hiển nhiên chiếc quần đã bị cởi bỏ. Còn chồng của nàng đang ngồi xổm bên cạnh, vẻ mặt lo lắng, không biết phải làm sao.
Sắp sinh rồi – Mạc Cửu thầm nghĩ, không khỏi nhớ đến Thiên Chi Dạ.
Nàng ôm Giới Trần, che mắt nó lại. Nhìn thấy ánh mắt đầy xấu hổ của người chồng, trong lòng có chút mất mát, bèn dẫn Giới Trần đi ra ngoài miếu.
Nàng không dám qua giúp. Nàng chỉ biết giết người, chưa từng cứu giúp ai. Nàng sợ mình sẽ nhịn không được mà giết chết đứa nhỏ, chỉ vì, có lẽ bởi vậy mà có thể giữ Thiên Chi Dạ ở lại.
Thật lâu, không nghe thấy tiếng rên la của nữ nhân nữa, trong miếu yên tĩnh lạ thường.
“Mạc Cửu sư huynh, huynh lạnh lắm sao?” Giới Trần đột nhiên hỏi, trong giọng nói tràn ngập nghi hoặc. Bàn tay nhỏ bé lại vươn đến ôm chặt lấy nàng, như muốn trao cho nàng một chút ấm áp.
Mạc Cửu lấy lại tinh thần, lúc này mới biết toàn thân mình đang phát run. Trong một khắc đó, nàng đột nhiên hiểu được, nàng đang sợ hãi. Vừa sợ đứa nhỏ được sinh ra, lại sợ nó không thể bình an chào đời.
Trong miếu rốt cuộc truyền đến tiếng khóc của trẻ con cùng với tiếng nói chuyện hàm hồ. Bởi vì là giọng từ địa phương, Mạc Cửu nghe không rõ, chỉ cảm thấy tay chân lạnh ngắt, cũng không dám vào trong nhìn một cái.
Chẳng lẽ phải cùng hắn từ nay về sau trở thành người lạ thật ư? Ý niệm này vừa nổi lên trong đầu, lồng ngực lập tức quặn đau. Nàng ôm chặt lấy vẻ mặt mờ mịt của tiểu Giới Trần, đặt đầu của nó vào trong lòng mình, không cho nó nhìn thấy vẻ mặt khó có thể ức chế được nỗi đau cùng thê lương của mình.
Suốt cả đêm, tiếng trẻ con nỉ non khóc mãi cho đến hừng đông, bởi vì không có sữa.
Bầu trời quang đãng, mưa ngừng rơi. Mạc Cửu giống như đang trốn tránh điều gì, để Giới Trần ở lại, còn mình chạy đi tìm thức ăn. Đến gần giữa trưa nàng mới mang một con thỏ cùng mấy củ từ trở về. Lại chỉ nhìn thấy Giới Trần ngồi một mình ở cửa miếu, nơm nớp lo sợ ôm một đứa trẻ sơ sinh được bọc trong một tấm vải rách rưới. Cặp vợ chồng kia đã không thấy đâu nữa.
Nhìn thấy Mạc Cửu, Giới Trần òa khóc, vội vội vàng vàng díu đứa bé trong tay vào lòng nàng.
Mạc Cửu ngay cả thời gian lo lắng cũng không có, không thể không vứt đại mấy thứ đang cầm trong tay xuống đất, sau đó ôm lấy thân thể mềm mại nhỏ bé kia. Có lẽ vì bị tiếng khóc của Giới Trần làm cho bừng tỉnh, đứa bé vất vả lắm mới ngủ được lại mở mắt ra, miệng mếu máo, lại khóc lên. Chỉ vì đã khóc gần như suốt đêm, lại chưa được ăn cái gì, tiếng khóc nhỏ yếu giống như tiếng kêu của mèo con, làm cho người ta đau lòng không thôi.
Mạc Cửu bất đắc dĩ, vừa lắc lư dỗ dành vừa nghe Giới Trần kể lại. Hai vợ chồng ăn mày kia nói muốn đi xin ăn, nhờ Giới Trần trông giúp đứa nhỏ trong lúc bọn họ đi vắng. Giới Trần còn nhỏ, lại là người xuất gia không hiểu sự đời, làm sao cự tuyệt được. Trong lòng nàng hiểu rõ, không có cha mẹ nào vừa sinh con ra đã bỏ đứa nhỏ lại mà đi làm cả. Bọn họ đi lần này, chỉ sợ là sẽ không quay lại nữa.
Nhìn đứa nhỏ trong lòng khóc mệt quá lại ngủ lịm đi, Mạc Cửu vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ. Cho dù không phải là Thiên Chi Dạ đầu thai, nàng cũng không thể không quan tâm để ý, huống chi còn là hắn đầu thai.
Trên người thằng bé còn nhiễm máu, tấm vải rách rưới bẩn thỉu, có rận, quấy nó không thể ngủ ngon. Mạc Cửu đi vào trong miếu, chuẩn bị thay cho nó một mảnh vải sạch sẽ từ quần áo của mình. Không ngờ khi cởi bỏ lớp vải cũ, rõ ràng phát hiện ‘Thằng bé’ không ngờ lại là một tiểu nha đầu.
Nha đầu? Mạc Cửu choáng váng.
“Nếu không bọc lại, đứa bé sẽ bị lạnh đó.” Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh trêu chọc. Nàng cả kinh, vội vàng mặc đồ cho tiểu nha đầu, sau đó quay đầu nhìn lại.
Thiên Chi Dạ đứng ở một góc âm u trong miếu cười dài, giống như hai người chưa bao giờ chia cách.
Thiên Chi Dạ quả thật đã tới đầu thai, nhưng không thành. Chuỗi Phật châu mà chủ trì giao cho Mạc Cửu chính là nơi hắn ký gửi linh hồn.
“Bị tiểu nha đầu này lừa đảo tranh trước một bước.” Hắn giải thích như thế. Mà sự thật đến tột cùng là như thế nào, chỉ có hắn mới biết được.
“A Cửu, về sau ta chỉ có thể ở lại chướng sơn. Ta đã ở đó mấy trăm năm nay rồi, không muốn lại phải một mình du đãng những ngày tháng vô chừng như vậy nữa… rất cô đơn…”
Mạc Cửu cúi đầu. Từ khi hắn xuất hiện nàng vẫn không nói lời nào, lúc này đột nhiên nâng mặt lên, ánh mắt đầy kiên định.
“A Dạ, chúng ta thành thân đi.”
Không muốn hắn rời đi, không cho hắn cô đơn một mình nữa, vậy thì thành thân đi. Dùng sợi dây tơ hồng vô hình gắn kết lẫn nhau, không ai bỏ ai.
Ánh mắt Thiên Chi Dạ bất chợt lóe sáng, nhưng không lập tức đáp lại, thật lâu sau mới nhẹ nhàng mà thở dài.
“A Cửu, ta vốn tưởng rằng chỉ cần nàng bình an là tốt rồi. Nào biết, chung quy vẫn cứ luyến tiếc…”
******
Lại quay trở về chướng sơn, nhưng không đến ở trong ngôi chùa đã bị thiêu hủy hơn phân nửa kia nữa. Một là vì nó đã nhiễm đầy máu tinh và sát khí, hai là vì không muốn chuốc phiền vào thân. Mạc Cửu dựng một mái nhà tranh ba gian bên dòng suối dưới chân núi, rồi đón lão chủ trì cùng tiểu Giới Trần đến ở cùng. Lại khai hoang xung quanh, tranh thủ thời gian cấy lúa trồng khoai, rồi nuôi gà vịt. Đợi đến khi có thời gian rảnh rỗi thì đã bắt đầu mùa đông.
Hôm thành thân, lần đầu tiên nàng mặc nữ trang mà đã nhiều năm qua chưa mặc lại lần nào. Mười lăm tuổi vì họa chiến tranh mà cửa nát nhà tan, nàng liền mặc quần áo của huynh trưởng đầu quân, vào sinh ra tử suốt tám năm ròng chỉ vì muốn có một bữa cơm no và vì báo thù cho người nhà. Ai ngờ, quân đội Thiên Chi cũng giống như triều đình Thiên Chi, từ trên xuống dưới đều hư thối, căn bản là không chịu nổi một kích dưới chân thiết kỵ của Đại Viêm. Nàng ở trong quân tám năm, có thể giữ được tánh mạng quả thực đã là một kỳ tích rồi. Đây cũng là nguyên nhân vì sao đám binh lính cùng nhau chạy nạn lúc ấy lại kiêng kị nàng như vậy.
Giá y (áo cưới) màu đỏ, mũ trâm cài tóc, cho dù qua mười năm nàng vẫn không thấy có gì mới lạ. Trong suốt những ngày tháng sống trong sương gió, đã vô số lần nàng nằm mộng ôn lại tình cảnh ngày tỷ tỷ xuất giá: cười vui cùng kêu khóc, chờ đợi cùng tuyệt vọng, màu đỏ của giá y cùng với màu đỏ tươi của máu…
Trang điểm chút phấn trắng, môi son hồng nhạt, cúc vàng điểm tóc, người trong gương lại xinh đẹp vô song.
Dùng bàn tay đã bị chiến đao cùng nông cụ làm cho chai sần thắp sáng nến cưới đỏ thẫm, khăn cưới nhẹ nhàng phủ kín khuôn mặt – Trong khoảng khắc uyển chuyển hàm xúc cùng chờ mong đó, tâm trạng nàng chẳng khác nào những tân nương khác.
“A Dạ, xong rồi.” Nàng kêu, sau đó lập tức nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra. Lại có chút khẩn trương, trên gương mặt e ấp sau khăn cưới không khỏi hiện lên một chút ý cười.
Chủ trì hôn lễ là lão chủ trì. Khi biết giới tính thật của Mạc Cửu, lão từng hoảng sợ, cứ niệm A di đà Phật mãi không thôi. Nhưng dù sao cũng đã sống mấy trăm năm rồi, lại trải qua nhiều biến cố lớn nhỏ, quả cũng có thể thông thấu thế sự, tất sẽ không so đo nhiều. Xem lễ chỉ có tiểu Giới Trần và tiểu nha đầu đã đầy tháng. Người tuy ít, lễ dù đơn giản, lại ấm áp tràn đầy tình nghĩa.
Lễ xong, lão hòa thượng liền ôm tiểu nha đầu, lôi kéo tiểu Giới Trần về gian phòng bên cạnh. Trong phòng chỉ còn lại một đôi tân lang tân nương lẳng lặng nhìn nhau.
Nhấc lên tấm khăn cưới cách trở, chỉ trong khoảnh khắc khi hai mắt giao nhau, đã định sẽ ràng buộc suốt đời.
“A Cửu.” Thiên Chi Dạ bưng hai ly rượu lên, đưa một chén cho Mạc Cửu, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng, hoàn toàn không màng đến sát khí trên người nàng.
Mạc Cửu sợ làm hại đến hắn, hơi hơi dịch người ra, không ngờ Thiên Chi Dạ cũng dịch người sát lại.
“Huynh…” Mạc Cửu ảo não.
“Hôm nay là đêm tân hôn của ta, chẳng lẽ còn không cho phép ta lại gần thê tử của mình một chút sao?” Thiên Chi Dạ tranh trước một bước, oan ức cắt ngang lời trách cứ của nàng. Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của nàng, lại nói: “Chỉ một lát thôi mà, không sao đâu.” Cho dù có khó chịu, hắn cũng sẽ nhẫn nại.
Mạc Cửu bất đắc dĩ, chỉ đành bưng ly rượu trong tay, cùng hắn vai kề vai uống cạn. Một chút đỏ ửng theo men say nổi lên ánh mắt, dưới ánh nến càng có vẻ duyên dáng e lệ lạ thường.
Thiên Chi Dạ yên lặng nhìn nàng, ánh mắt lấp lánh thâm thúy, cháy bỏng.
“A Cửu…” Hắn thấp giọng.
Mạc Cửu bị nhìn có chút mức ngượng ngùng, nhắm mắt lại.
“Ta muốn hôn nàng.” Giọng nói của Thiên Chi Dạ đầy dụ hoặc, như dải tơ lụa quấn quít trái tim Mạc Cửu.
Nàng không trả lời, hai má càng thêm đỏ ửng, ngay cả lỗ tai cũng nóng như thiêu.
Thiên Chi Dạ khẽ cười thành tiếng, nâng tay lên xoa xoa hai má nóng bỏng của Mạc Cửu. Sau đó cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.
Rõ ràng chỉ là một cảm giác lạnh giá, tim Mạc Cửu lại đập loạn liên hồi, bởi vì biết đó là Thiên Chi Dạ. Rất lâu sau đó, cảm giác giá lạnh bao quanh thân tiêu tán, cảm giác trên môi cũng không còn. Nàng mở mắt ra, nhìn thấy Thiên Chi Dạ đã thối lui đến cạnh cửa, hình dáng so với lúc trước phai nhạt hơn rất nhiều. Trong lòng không khỏi đau xót, nhưng ngay cả việc chạy đến ôm lấy hắn nàng cũng không thể. Bấy giờ nàng mới cảm nhận được, đôi khi ánh mắt hắn ngẫu nhiên biểu lộ ưu thương là vì sao.
“A Cửu, đừng lo lắng, ta không sao.” Thiên Chi dạ lại cười như chẳng hề để ý. “A Cửu, cho phép ta một việc đi.”
Mạc Cửu đau xót, ngay cả do dự cũng không có, lập tức gật đầu.
Thiên Chi Dạ liền nở nụ cười sáng lạn còn hơn cả ánh mặt trời. “Tối nay, ta muốn tiến vào giấc mộng của nàng.”
Mạc Cửu còn đang kinh ngạc, hắn đã đến bên cạnh thúc giục nàng đi ngủ sớm rồi lại vụt nhanh tránh đến bên cửa, không cho nàng có cơ hội hỏi nguyên do.
Mỗi ngày đều gặp mặt, có cái gì khó nói đâu, vì sao còn phải tiến vào giấc mộng? Mạc Cửu khó hiểu, lại nhớ lần đầu tiên hai người gặp mặt cũng là ở trog mộng, liền cũng không để ý nữa. Mãi đến ngày hôm sau, nàng mới hiểu được vì sao.
Suốt một đêm, nàng trằn trọc khó có thể ngủ sâu, cứ chìm nổi trong mộng xuân mãi đến bình minh. Cho đến khi ánh ban mai hiện rõ, toàn thân đều mỏi mệt không chịu nổi, mồ hôi ướt đẫm thân áo mới vội vàng ngồi dậy, không dám để mình ngủ tiếp nữa.
Ra khỏi cửa, đã thấy Thiên Chi Dạ mặt mày hớn hở ngồi ở trong sân, nhìn nàng cười dài.