Tàng Tình

Chương 13



Lăng Thanh cùng Nguyễn Tố Tuyết dừng lại trên trấn nhỏ, hai ngày lại lên đường.

Nguyễn Tố Tuyết vẫn hung mặt, vì vậy Lăng Thanh cũng không dám nói chuyện với nàng, chỉ là ngoan ngoãn ngồi ở phía trước điều khiển xe ngựa.

Lăng Thanh biết là mình nói sai rồi, trước mặt một đại phu, lại thêm trước mặt một đại phu sắp sửa làm mẹ người ta nói không muốn hài tử này, cũng khó trách người ta sẽ tức giận không để ý tới hắn.

Huống hồ Nguyễn Tố Tuyết thậm chí cũng nói, ngươi đã không muốn hài tử này, sinh hạ cho ta, ta liền coi nó như hài tử của mình đến nuôi! Các ngươi toàn tâm toàn ý muốn bảo vệ cốt nhục của ta và Tĩnh Việt, thế nhưng đối với hài tử của mình sao lại có thể ngoan đến quyết tâm?

Lăng Thanh không đáp lại nàng.

Không phải hắn tâm ngoan, chỉ là, phần cảm tình không thấy mặt trời ấy chỉ có một mình hắn ẩn sâu là được rồi, hài tử này không nên tới, là một sai lầm, mà phương pháp duy nhất hắn có thể cứu vãn, chính là không để cho sai lầm này kéo dài tiếp nữa…

Nghĩ tới đây, tay Lăng Thanh sờ lên bụng mình, nỗ lực cảm thụ sự tồn tại mỏng manh đã cắm rễ sinh trưởng trong cơ thể mình, thế nhưng có lẽ thời gian còn sớm, vì thế chưa có động tĩnh gì.

Dọc theo đường đi dấu chân người rất hiếm, đi một chút dừng mấy ngày, chỗ giao giới giữa Ký châu và Dự châu, nơi đó có một dịch thành tương đối phồn hoa.

Lăng Thanh sắp xếp xong hành lý tại khách ***, nhìn sắc trời muốn đi gọi Nguyễn Tố Tuyết ra ăn cơm, vừa mới xoay người, liền thấy Nguyễn Tố Tuyết bưng một chén gì đó đẩy cửa vào.

Sắc mặt Nguyễn Tố Tuyết vẫn còn lạnh như băng, cũng không nói gì, bưng thứ trong tay trực tiếp đi đến, đi thẳng tới cạnh bàn, sau đó đặt bát trong tay lên bàn, “Đây là thuốc cho nữ tử dùng, cũng không biết có hữu hiệu với ngươi hay không.”

Lăng Thanh nhìn sang, nước thuốc đen sệt gợn từng vòng sóng trong chén sứ bạc, hắn đương nhiên hiểu được đây là cái gì…

Nguyễn Tố Tuyết chỉ yên lặng đứng một bên nhìn hắn, Lăng Thanh buông tay chậm rãi đi tới cạnh bàn, sau đó cúi đầu chăm chú nhìn cái bát kia trên bàn.

“Uống nó, hài tử sẽ mất.” Nguyễn Tố Tuyết lạnh lùng nói.

Lăng Thanh cũng không có lập tức đưa tay ra, chỉ nhìn chén thuốc bốc lên khói trắng kia, do dự một chút mới bưng lên, nhưng dường như nặng ngàn cân, tay bưng chén giống như khống chế không được, run rẩy vô cùng lợi hại. Khuôn mặt chiếu trong nước thuốc đen sẫm bởi vì rung động của mặt nước mà có vẻ vặn vẹo.

Có một thanh âm ghé vào lỗ tai hắn nói gần nói xa: Uống nó, hài tử sẽ không còn, uống nó, hài tử cùng Yên Vân Liệt liền…

Cùng lúc với thanh âm vang vọng, trong đầu hiện lên một vài hình ảnh — Lần đầu gặp mặt trên dịch đạo sáu năm trước, mới quen dưới Trần sơn sáu năm sau, vui đùa cãi lộn dọc theo con đường hai người đi tìm dược sư, dưới Thập Quân sơn nghe hắn kể đoạn truyện cảm động kia, cùng với quãng ngày miệt mài trên Thiên Tuyệt sơn.

Tay bưng chén thuốc tay run đến lợi hại, nước hắt ra, như mực loang trên bạch y của hắn, từng chấm nở ra.

Lăng Thanh không ngừng nói trong lòng: Xin lỗi, ta không thể lưu con, xin lỗi, ta thực sự không thể lưu lại con, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…

Chén thuốc đưa tới bên môi, bỗng dưng cảm giác một trận không muốn cường liệt từ đáy lòng tràn đầy, phút chốc có dịch thể ấm áp căng viền mắt, trước mắt tràn ngập trong một mảnh sương trắng, ngay cả cái bụng vốn nên yên lặng cũng cảm giác được mấy cái đá đạp yếu ớt bên trong.

Con cũng không muốn?

Thế nhưng…

Lăng Thanh cắn răng, mạnh mẽ ngẩng đầu há mồm, tay nghiêng —

Dịch thể đắng chát theo yết hầu lao xuống, nghiêng quá mau quá nhanh, rất nhiều tràn ra từ khóe miệng, Lăng Thanh bị sặc ho một trận, vất vả hồi phục, tầm mắt dừng trên cái chén nghiêng đổ trên bàn kia.

Chén sứ bạc đã trống rỗng, nước thuốc còn sót lại đang dọc theo thành chén trườn xuống, giống vệt nước mắt.

Trong miệng tràn ngập vị đắng chát của dược thảo, Lăng Thanh lăng lăng nhìn chén, ý thức được, hài tử lập tức sẽ mất… Hài tử của hắn và Yên Vân Liệt…

Lăng Thanh bỗng dưng lấy tay che miệng lại, trên mặt lộ ra biểu tình tựa như không thể tin được, lắc đầu, khí lực chống đỡ toàn thân giống như bị rút ra, thân thể từng chút từng chút trượt trên mặt đất… Cuối cùng cả người ngồi chồm hổm trên mặt đất, chôn mặt giữa đầu gối, bả vai run rẩy từng đợt.

Nguyễn Tố Tuyết vẫn luôn mắt lạnh nhìn bên cạnh, tới lúc này mới đi lên phía trước, hơi khom lưng.

“Lăng Thanh, ngươi có thể có một tia hối hận?”

Lăng Thanh lắc đầu, thế nhưng bả vai run càng thêm lợi hại.

Hắn sao có thể không hối hận?

Hắn hối hận đến ngay cả tâm muốn chết cũng có… Đó là hài tử của hắn a, mặc dù tới có chút không hiểu, nhưng chung quy là một cục thịt sinh trưởng trên người hắn.

Đúng như Nguyễn Tố Tuyết nói, chính mình ngàn dặm xa xôi vì cứu thê nhi người khác liều mạng, lại tàn nhẫn ích kỷ như thế, tự tiện cướp đoạt quyền lợi sống trên đời này của hài tử của mình.

Chỉ vì phần cảm tình hắn không dám đi đối mặt này, chỉ vì hắn vừa nghĩ tới ba chữ Yên Vân Liệt ấy liền nhát gan lùi bước thống khổ vô cùng. Thế nhưng Yên Vân Liệt ngay cả hắn là ai cũng không biết, sao có thể biết trên đời này còn có một hài tử huyết mạch tương liên?

Nguyễn Tố Tuyết vẫn như cũ nửa khom lưng, “Lăng Thanh, nhưng phản ứng của ngươi tuyệt không giống như là không hối hận…”

Thân thể Lăng Thanh nặng nề run lên, giống như bị sét đánh trúng, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, khóe mắt hồng hồng.

Hắn cứ ngẩng đầu như vậy nhìn Nguyễn Tố Tuyết cơ hồ nhìn đến thất thần, hồi lâu mới mở miệng, tựa như gian nan phát ra âm thanh, khàn khàn không thể tả.

“Ta hối hận… Kỳ phu nhân…” Thanh âm của Lăng Thanh chứa đầy tuyệt vọng, “Ta ngay từ đầu đã biết mình nhất định sẽ hối hận… Thế nhưng… Thế nhưng ta không có lựa chọn nào khác…

“Hắn căn bản không biết… Hắn cho tới bây giờ cũng không biết trên đời này có một người tên là Lăng Thanh, cũng không biết người tên là Lăng Thanh ấy nhớ hắn muốn hắn thích hắn, thậm chí từng vân vũ chi hoan với hắn, cũng căn bản không có khả năng biết còn có một hài tử tồn tại!”

Đến sau cùng cơ hồ là cuồng loạn kêu lên, hắn đã không sợ bị Nguyễn Tố Tuyết biết, cũng không sợ bị người cười nhạo, hắn ngay cả hài tử của mình cũng có thể vứt bỏ, trên đời này còn có cái gì có thể đáng giá hắn giữ gìn?

Nguyễn Tố Tuyết khẽ thở dài, đưa tay sờ sờ đầu Lăng Thanh, “Hài tử ngốc… Nếu ngươi có một phân hối hận, cũng không uổng ta thay đổi thuốc…”

Tròng mắt ướt nước của Lăng Thanh mờ mịt một chút, ngay sau đó hào quang từng chút từng chút ngưng tụ, dần dần rực sáng, cuối cùng xua tan bi thống cùng hối hận, đồng thời, còn bao hàm thật sâu cảm kích.

Hài tử cuối cùng giữ lại.

Lăng Thanh khéo léo từ chối đề nghị nhận nuôi hài tử của Nguyễn Tố Tuyết, nói mình sẽ tìm địa phương không có ai biết sinh hạ hài tử, sau đó mang về Vãn Nguyệt sơn trang. Đây là hài tử của Lăng Thanh hắn, tương lai đó là thiếu trang chủ của Vãn Nguyệt sơn trang, hắn muốn xem hài tử lớn lên, mặc dù có lẽ cũng không có biện pháp cho hài tử một mẫu thân, thế nhưng, hắn sẽ cố gắng làm một người phụ thân tốt nhất.

Đối với quyết định của hắn, Nguyễn Tố Tuyết không nói thêm gì, thanh niên vén áo choàng ngại ngùng cười yếu ớt trong đại mạc ấy, đã thành thục rất nhiều.

Đảo mắt cuối thu, lá rụng tiêu điều, bên trong Kình Vân sơn trang cũng tránh không được bị lây mấy phần lạnh lẽo.

Một thằng nhóc bưng nước trà đi qua hành lang, sơn trang khá lớn, từ đầu đông đến đầu tây có thể đi mất công phu mấy chén trà nhỏ, thế nhưng thời gian làm lâu cũng ra được một bộ phương thức mau lẹ. Thằng nhóc chân trước đang muốn rảo bước vào Hãn uyển, thình lình bị người níu lấy sau cổ xách ra.

“Làm cái gì? Làm cái gì?” Thằng nhóc tức tối nói.

“Xuỵt —”Người xách hắn ra cửa một phen che miệng hắn, “Ngươi không muốn sống?! An Dương vương ở bên trong đàm sự với trang chủ. Quy củ cũ, bất luận kẻ nào cũng không được bước vào Hãn uyển, bằng không — Xoẹt!” Làm một động tác cắt cổ.

Thằng nhóc le lưỡi, vội vã xoay người, bởi vì từng có tiền lệ, cho nên biết việc này cũng không phải là nói đùa. Nhưng An Dương vương kia hằng ngày kỳ quái, không chỉ có thường xuyên tới nơi này thong dong chưa nói, còn thích đàm sự trong phòng ngủ của trang chủ bọn hắn, lẽ nào trong phòng ngủ của trang chủ có cái gì đặc biệt?

Hai hạ nhân vội vã rời đi.

Lúc này sương phòng của Hãn uyển, cách cửa, truyền đến một tiếng thở dốc nặng nề.

Trong phòng, từng luồng khói xanh trong lò hương tử sa kim thiềm đốt đàn hương từ từ bốc lên, trong đàn mộc hương ôn trầm lẫn vào một cỗ tình vị nồng đậm, hai bóng người giao nhau trên giường, y sam nửa cởi, hiện ra một cảnh tượng kiều diễm.

Hai đầu gối Đông Ly Mộ Vân quỳ trên giường, cổ tay bị một sợi dây đỏ to bằng ngón tay út trói chặt, nửa người trên bị ép treo lơ lửng chỉ còn lại hai đầu gối giữ lực. Lúc này hắn búi tóc lỏng lẻo, con ngươi nhắm chặt, trong ngực trần trụi che kín hồng ngân loang lổ, biểu tình phấn khởi xen lẫn với thống khổ, vặn vẹo ngũ quan vốn vô cùng tuấn dật kia.

Người phía sau một tay vòng qua trước người hắn, miệng hổ cắm trên cổ họng hắn, hơi siết chặt.

“A — Ưm!” Hít thở không được mà dẫn đến nghẹt thở làm cho Đông Ly Mộ Vân không khỏi căng cứng cơ thể, cử động này chính là đòi hỏi của người phía sau.

Tay kia của An Dương vương giữ trên giường, dưới thân hung hăng ra vào mấy cái, gầm nhẹ tiết toàn bộ tình dịch nóng rực trong thân thể Đông Ly Mộ Vân.

Sau khi phát tiết, An Dương vương mới buông tay bóp cần cổ Đông Ly Mộ Vân ra, dục vọng mềm nhũn trượt ra khỏi cơ thể Đông Ly Mộ Vân, chóp còn nối với một tia chỉ nhỏ, bạch trọc ào ạt theo bắp đùi Đông Ly Mộ Vân chảy xuống.

An Dương vương liếc mắt nhìn, tựa như thỏa mãn gợi lên khóe môi, cúi người cắn một miếng trên vai Đông Ly Mộ Vân, mười phần cắn xuống, lúc buông ra lưu lại một dấu răng rướm máu.

Đông Ly Mộ Vân chỉ cúi đầu thở dốc, ràng buộc trên tay buông lỏng liền cả người ngã trên giường. Mặc dù trong tình sự ban nãy hắn cũng đã tiết hai lần, thế nhưng đối với hắn, đây càng giống như là chịu ngược, mà không phải là tìm hoan.

An Dương vương nắm lên một miếng khăn, đơn giản lau lau mồ hôi cùng với thể dịch trên người, thong thả mặc y phục, “Người phái đi mang theo tin tức quay về, nói từng thấy hắn và một nữ nhân bụng bầu tại Dự châu, thế nhưng không theo được bao lâu liền mất đi tung tích, xem ra hắn vẫn đủ cẩn thận.”

Đông Ly Mộ Vân nằm trên giường không lên tiếng, sau một lúc lâu mới mở miệng, tiếng nói khàn khàn, “Hắn không nói cho ta tung tích tự có dụng ý của hắn, vương gia quá quan tâm rồi.”

An Dương vương đeo lên đai ngọc, đã khôi phục một bộ áo mũ chỉnh tề, khuôn mặt mỉm cười, “Bản vương đương nhiên không thích quan tâm…” Dừng một chút mới nói tiếp: “Bản vương chỉ thích trên giường chơi minh chủ võ lâm bây giờ.”

Đông Ly Mộ Vân dường như không nghe thấy lời của hắn, sắc mặt bình tĩnh đứng dậy, sửa sang lại y sam.

“Biết Hoắc Hiền vì sao phải giết Kỳ Tĩnh Việt cũng muốn nhổ cỏ tận gốc?” An Dương vương ngồi xuống cạnh bàn, nâng chén trà lên.

“Rất sợ hậu nhân Kỳ gia ngày sau tìm hắn báo thù diệt môn.” Đông Ly Mộ Vân bình tĩnh nói: “Thế nhưng hắn làm nhiều việc ác, dù cho người Kỳ gia không đi tìm hắn, cũng chung quy sẽ có báo ứng!”

An Dương vương dùng nắp chén lùa lá trà uống một ngụm, buông chén trà, “Ngươi đoán sai, Kỳ gia có một bí mật, Hoắc Hiền sau khi moi ra từ trong miệng Kỳ Tĩnh Việt, cho rằng giết Kỳ Tĩnh Việt bí mật này sẽ không ai biết nữa.”

“Thế nhưng, hắn không nghĩ tới, Kỳ Tĩnh Việt một giới võ tướng rong ruổi sa trường tắm máu nhiều năm, người khát uống máu đầu đao, ngủ nằm cầu yên ngựa, dám chỉ mang theo hai trăm tinh binh dạ tập địch doanh, sao khuất phục dưới hình cụ hèn mọn? Thế nhưng đợi được lúc Hoắc Hiền suy nghĩ cẩn thận, Kỳ phu nhân đã trên đường lưu vong bị…”

Động tác trong tay Đông Ly Mộ Vân dừng lại, con ngươi hơi thu liễm, ngẫm nghĩ một chút, sau đó tiếp tục mặc quần áo, trầm mặc không vang.

“Biết bí mật này là cái gì không? Biết Hoắc Hiền vì sao coi trọng bí mật này như thế?” An Dương vương tay chống đầu gối ung dung nhìn hắn, “Ngươi không muốn biết sao?”

Không đợi Đông Ly Mộ Vân mở miệng, An Dương vương liền tự mình nói tiếp, “Ngươi muốn biết, Đông Ly Mộ Vân, sự tình liên quan đến triều đình ngươi nhất định muốn biết, nói không chừng bản vương chân trước mới ra khỏi cửa này, ngươi chân sau liền lập tức sai người đi điều tra.”

Nghe được hai chữ “triều đình”, thần sắc trên mặt Đông Ly Mộ Vân hơi biến đổi, nhưng nháy mắt liền biến mất. An Dương vương bắt được điểm ấy, cười nói: “Đông Ly Mộ Vân, ngươi thật là dối trá.”

Khóe miệng Đông Ly Mộ Vân hơi cong, xuống giường, từ trong tủ lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ mặc vào, “Thua vương gia ngài.”

An Dương vương buông chén trà đi đến trước mặt hắn, thân thể hơi nghiêng, đưa tay nắm lại cằm Đông Ly Mộ Vân, “Hai chúng ta… tám, lạng, nửa, cân.”

Địa phương phía đông nam Dự châu lân cận Ký châu và Dương châu có một huyện Thanh Vân, dưới huyện Thanh Vân có một thôn Từ gia, ba mặt núi vây quanh, ra vào cực kỳ bất tiện, muốn vào đến thị trấn nếu như sáng sớm trời chưa sáng lên đường, có thể đến được vào buổi trưa.

Trong thôn cũng chỉ hơn mười nông hộ, cơm áo người trong thôn đều là tự cấp tự túc, khi không ra đồng các thôn phụ liền ba năm người ngồi dưới cây hòe ở cửa thôn, tán gẫu con gà nhà lão Tam đã có thể đẻ trứng, con trâu nhà lão Nhị sinh con nghé… Lần này, thấy có người đi hướng bên này, rất xa đã bắt chuyện.

“Tiểu Lăng là từ trên trấn trở về à?”

Lăng Thanh dừng bước lại, cười nhạt trả lời: “Dạ, có mấy vị thuốc sắp hết, vì thế đi tiệm thuốc trên trấn một chuyến.”

Vừa nghe hắn nói như vậy, một nữ nhân trung niên trong đó ném hạt dưa trong tay xuống đất, sau đó vẫy tay hướng hắn, “Tiểu Lăng, ngươi đến một chút với lục thẩm.”

Lăng Thanh không biết bà muốn làm cái gì, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Người bên ngoài giục, “Từ lục thẩm của ngươi bảo ngươi đi mà, đứng ngốc làm gì?”

Lăng Thanh vốn định cự tuyệt, bây giờ đành phải “dạ” một tiếng ngoan ngoãn đi theo.

Đi tới cửa nhà Từ lục thẩm, liền thấy bà “khanh khách” đuổi gà trong sân.

Lăng Thanh tính toán trong lòng, lần trước là con mèo ngốc Đại Bảo của lão Từ tam gia trèo lên cây, kết quả không xuống được bảo hắn giúp bắt; lần trước nữa là con chó đần Nhị Bảo của lão Từ nhị gia đuổi theo gà con đuổi đến một đầu kẹt trong chân tường ra không được, cũng là bảo hắn hỗ trợ; lần trước trước nữa lần là Tiểu Bảo của Từ thất gia…

Các nam nhân ở đây không phải ra đồng làm việc chính là kiếm sống bên ngoài, còn lại an phận giữ mình, dân phong chất phác, ngay cả nuôi gà vịt chó mèo cũng vô cùng lỗ mãng. Không biết lần này là muốn bắt gà hay là bắt vịt, Lăng Thanh âm thầm nghĩ.

Trước mắt người trong thôn không tiện sử dụng khinh công các loại, vì vậy lên cây trèo tường cũng phải có bộ dáng người bình thường, Lăng Thanh đã chuẩn bị buông đồ vén tay áo, lại thấy Từ lục thẩm xách theo con gà mẹ đi ra.

“Tỷ tỷ ngươi sắp sinh rồi, này, con gà cầm về, cho tỷ ngươi bổ bổ thân thể.”

Lăng Thanh liên tục xua tay, “Không cần, không cần, chính ngài giữ lại là được.” Trong lòng biết một con gà mái đẻ trứng đối với một nhà nông hộ ở thâm sơn cùng cốc này quý trọng bao nhiêu, hắn lại không thiếu bạc, sao nhận được cái này?

“Vậy sao được?” Từ lục thẩm nhét con gà mẹ vào trong lòng hắn, “Tỷ tỷ ngươi thật đúng là cái gì đấy Đà kia chuyển thế, chân lão đầu tử nhà chúng ta đau nhiều năm như vậy, để nàng dùng cái chim châm bé xíu kia châm hai cái, hắc, liền khỏi! Đã ra đồng làm việc được.

“Nghe nói con dâu nhà lão Ngũ nhiều năm như vậy chưa sinh, tỷ ngươi kê phương thuốc, mới uống hai thang, đã…” Nói xong vỗ vỗ tay Lăng Thanh, “Tỷ đệ các ngươi lẻ loi không ai chiếu cố, đi tới nơi này chính là duyên phận, đều là người một nhà, thiếu cái gì tới tìm lục thẩm, nhé.”

Lăng Thanh nghĩ thầm, không là cái gì đấy Đà, là Hoa Đà. Nhưng nét mặt vẫn là lễ phép ôn hòa, liên tục gật đầu, lại nói mấy tiếng cảm ơn, mang gà đi.

Bởi vì tại cảnh nội Dự châu phát hiện bị người theo dõi, mà Nguyễn Tố Tuyết cũng sắp sinh, không thích hợp chính diện giao phong với những người đó, vì thế hai người bỏ qua đường lớn, chỉ là không nghĩ tới trên đường nhỏ đi tới đi lui trật phương hướng, vòng vòng vèo vèo đi tới nơi này.

Thôn xóm rất hẻo lánh, bao nhiêu năm không thấy người ngoài tới, Nguyễn Tố Tuyết nói dối xưng tỷ đệ hai người là từ Ung châu chạy nạn tới tìm người thân, trên nửa đường lại gặp phải giặc cướp, lạc tới đây. Khi đó hai người bọn họ phong trần mệt mỏi, cũng có chút mùi vị mắc nạn.

Người trong thôn vừa thấy tỷ đệ cô nhi còn là một mang thai, lập tức sinh thương hại, an trí bọn họ tại một chỗ nhà hoang ở phía bắc thôn. Lăng Thanh cùng Nguyễn Tố Tuyết tính toán, ở đây xa xôi lại ít người lui tới, bụng Nguyễn Tố Tuyết cũng càng lúc càng lớn hành động bất tiện, vì vậy quyết định ở lại nơi này, chờ sau khi hài tử ra đời lại lên đường.

Về sau một ngày Nguyễn Tố Tuyết phơi dược thảo trong sân bị người trong thôn ngẫu nhiên trông thấy, thế là tin tức tẩu tử Lăng gia biết y thuật truyền ra. Nơi này đến trên trấn rất xa, người trong thôn cũng đều không muốn dùng tiền xem bệnh, không khỏe một cái liền lên núi hái chút thảo dược tới ăn, khi biết tẩu tử Lăng gia thạo y thuật, trong thôn có bệnh khó chữa lâu năm liền đến nhờ giúp.

Người nơi này cũng rất đơn giản, ngươi đối tốt với bọn họ, bọn họ đối với ngươi cũng là móc tim móc phổi. Nguyễn Tố Tuyết trị chứng bệnh khó chữa của không ít người, những người đó cũng cung kính với Nguyễn Tố Tuyết như Bồ Tát hạ phàm.

Lăng Thanh một tay gói thuốc một tay gà mẹ, dưới nách còn kẹp củ cải trắng, rau cải trắng lúc đi ngang qua nhà Từ nhị và Từ tam bị Từ nhị tẩu và cô em chồng của Từ tam gia cứng rắn nhét vào.

Đi chưa được mấy bước, nghe được thanh âm nũng nịu của một người, “A, đây không phải là Lăng tiểu ca? Mới từ trên trấn trở về?”

Lăng Thanh dừng lại, quay đầu, tiểu quả phụ của Từ đại gia Hồng Hạnh mặc một thân váy ngoài hồng nhạt xinh xắn, lắc mông từ trong phòng đi ra.

Nhi tử của Từ lão đại mấy năm trước bệnh chết ở bên ngoài, trong nhà chỉ còn lão nhân cùng với con dâu mới vừa vào cửa không bao lâu này.

Người trong thôn cũng không thích nữ nhân xinh đẹp mỹ lệ này, nói nàng là hồ ly tinh chuyển thế, trước khi chưa vào cửa chơi này nọ bán nhan sắc, không biết dùng biện pháp gì mê được nhi tử của Từ đại đến thần hồn điên đảo, hại người ta vì chuộc thân cho nàng nợ không ít, chỉ có thể làm việc từng ngày đêm bên ngoài kiếm tiền, thật vất vả trả hết, thế nhưng người cũng mệt chết rồi.

Hồng Hạnh đi tới bên hàng rào, thân thể mềm nhũn tựa vào cọc gỗ, mùi phấn son trên người từng đợt truyền tới chỗ Lăng Thanh.

“Mua cái gì vậy? Gà? Củ cải?”

Lăng Thanh lạnh lùng đáp: “Đều là mọi người cho, ta chỉ đi tiệm thuốc một chuyến.”

“Ồ.” Hồng Hạnh một tay ôm cánh tay trước ngực, tay kia chống cằm vòng qua hàng rào đi ra, cười híp mắt tiến đến bên cạnh Lăng Thanh, “Lần tới đi trấn trên giúp Hồng Hạnh tỷ mang hộp son phấn bột nước, tự mình làm sao xinh đẹp so được với màu sắc trong thành, ngươi nói có đúng hay không?” Vừa nói vừa dựa vào người hắn.

Lăng Thanh chân đạp, thân thể lui về phía sau, không dấu vết tránh, tao nhã như trước, “Được, ta lần sau đi liền mang cho ngươi một chút.” Nói xong liền tạm biệt đi thẳng.

Thấy hắn thờ ơ, Hồng Hạnh có chút tức giận đạp hàng rào một cước.

Nhà hoang ở bắc thôn vì nhiều năm không người ở vốn rách mướp, trải qua thu xếp và tu sửa, Nguyễn Tố Tuyết còn khoanh một vườm ươm, cũng có chút bộ dáng giống nhà người ta.

Lăng Thanh đẩy cửa gỗ ra, thấy Nguyễn Tố Tuyết đang loay hoay với đám dược thảo trong sân, liền muốn gọi nàng qua đây giúp cầm mấy thứ, chẳng ngờ bụng truyền đến một trận co rút, hút ngụm khí đưa tay vịn khung cửa, thứ trên tay rớt đầy đất.

“Lăng Thanh?” Nguyễn Tố Tuyết bị âm hưởng kinh động, vội vàng đi qua đỡ hắn, “Thế nào?”

Lăng Thanh lắc đầu, sau đó hơi có chút xấu hổ cười cười, “Nó hình như… đang động bên trong.”

Nghe hắn nói như vậy, Nguyễn Tố Tuyết cũng nở nụ cười, “Đã bảo ngươi ở trên trấn một đêm hẵng trở về, ngươi không nên vội chút canh giờ ấy, đây là… nó cáu kỉnh.”

Nói xong từ trong tay Lăng Thanh nhận lấy gói thuốc cùng với con gà mẹ liền đi hướng hậu viện, vừa đi còn vừa xoay người lại nói: “Nói đến khôi thạch liên này thật đúng là thứ tốt, cũng cho các ngươi đại nam nhân nếm thử vất vả của nữ nhân mang thai mười tháng này.”

Lăng Thanh khẽ thở dài, xoay người lại nhặt củ cải cùng với cải trắng rớt đầy đất, trong lòng nói thầm, cũng không phải nam tử nào ăn khôi thạch liên cũng sẽ cùng với nam tử…

Lắc lắc đầu, ôm lấy củ cải và cải trắng đi hướng phòng bếp.

Tình tính thời gian, hài tử cũng gần năm tháng rồi. Nhưng không biết có phải bởi vì hắn là nam thân, lại tập võ từ nhỏ bắp thịt phần bụng căng hay không, Nguyễn Tố Tuyết lúc năm tháng chỗ bụng xem ra đã hết sức rõ ràng, hắn đây thì chỉ như hơi phát tướng có chút nhô ra mà thôi, thêm vào đó trời cũng lạnh y phục mặc nhiều, lại là một chút cũng nhìn không ra biến hóa.

Bất quá như vậy cũng tốt, Lăng Thanh nhặt rau, ngẩng đầu lén liếc nhìn cái bụng bầu sắp sinh của Nguyễn Tố Tuyết, thầm nghĩ, chí ít còn có thể giúp làm chút việc, nếu như thật mang thai nhô lên như Nguyễn Tố Tuyết, phỏng chừng chỉ có thể giả bộ bệnh cả ngày núp trong phòng.

“Lăng Thanh, bên kia hầm thuốc, ngươi uống đi.”

Lăng Thanh dừng động tác lại, khẽ nhíu mày, “Còn phải uống?” Thuốc dưỡng thai kia đã đắng lại chát, uống xong liền buồn nôn, hại hắn bây giờ vừa nghe hai chữ uống thuốc liền khiếp sợ.

“Phải uống!” Nguyễn Tố Tuyết nói như đinh đóng cột, còn cố ý nghiêm túc biểu tình trên mặt, “Ngươi lẽ nào định không nghe lời của đại phu?”

Lăng Thanh bất đắc dĩ, buông rau đã nhặt được một nửa lau lau tay lên y phục, đi tới bên kia, rót bình thuốc hầm trên bếp lò nhỏ non nửa chén, lúc làm cái này cố ý dùng cơ thể cản trở, lại nghe thanh âm lạnh lùng nhưng nghiêm nghị phía sau truyền đến.

“Rót đầy cho ta!”

Lăng Thanh vừa mới buông bình thuốc, nghe được mệnh lệnh phía sau, vẻ mặt đau khổ lại cầm lấy bình thuốc, rót đầy một chén nước thuốc đen như mực.

Khi tìm được nguyên nhân làm hắn mang thai, Nguyễn Tố Tuyết cũng không hỏi gì khác nhiều, chỉ toàn tâm toàn ý chiếu cố vật nhỏ trong bụng hắn, hoàn toàn là bộ dáng của một đại phu. Điều này làm cho Lăng Thanh ban đầu ít nhiều còn có chút kháng cự với biến hóa của cơ thể mình, đồng thời lại kèm theo ý xấu hổ dần dần buông gánh nặng. Thời gian dài, cũng không lại không được tự nhiên nói lời nói ngu xuẩn cái gì mà khi tắm không dám nhìn bụng của mình như thế nữa.

Không giống với những ngày bôn tẩu chạy thoát thân, cuộc sống trong thôn nhỏ yên bình mà an nhàn, mặc dù con mèo ngốc nhà Từ lão tam vẫn thường xuyên trèo cây không xuống được, cảm tình của con chó đần nhà Từ lão nhị với chân tường càng ngày càng tốt, ba năm ngày thỉnh thoảng sẽ kẹt một lần, nhưng đây cũng không ảnh hưởng đến hảo cảm càng ngày càng tăng của Lăng Thanh đối với thôn nhỏ này.

Lăng Thanh có lúc lại nghĩ, nếu tương lai già rồi, sẽ tìm một chỗ như thế, rời xa trần thế và náo động, làm bạn cùng núi xanh và nước biếc, sáng sớm xem mặt trời mọc, trăng lên ngắm sao, không có ân cừu giang hồ, cũng không đi quản biến dị của triều đình, chỉ thảnh thơi thế ngoại, trải qua quãng đời còn lại. Sau đó tại thời khắc cuối cùng của sinh mệnh nhớ tới người nọ, nghĩ nghĩ, con mắt nhắm lại liền chìm trong mộng vĩnh viễn không tỉnh, trong mộng sẽ có người kia, phong tư hiên ngang giống như khi mới gặp… Thật tốt?

Ý nghĩ không khỏi phiền muộn, kèm theo chính là cảm tình không cách nào bày tỏ, biết rõ Yên Vân Liệt có lẽ cả đời cũng không biết hắn cùng mình dựng dục một sinh mệnh trên đời này, Lăng Thanh thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ, nếu như Yên Vân Liệt biết… sẽ có phản ứng như thế nào?

Khi bụng to bảy tháng, Lăng Thanh vẫn như thói quen cũ sáng sớm dậy luyện công, nhưng cũng nuôi được thói quen sau giờ ngọ ngủ một lát dưới ánh dương ấm áp ngày đông.

Mệt nhọc đường dài mấy tháng từ Ung châu đến Dự châu dưới sự điều dưỡng tỉ mỉ của Nguyễn Tố Tuyết trở thành hư không, Lăng Thanh cảm giác tiểu gia hỏa trong bụng mình tựa hồ cũng hoạt bát lên, so với ban đầu, đã chốc chốc có thể cảm giác nó nhúc nhích bên trong, có đôi khi động tĩnh khá lớn, còn mơ hồ có chút đau.

Nhưng mỗi khi cảm giác được hài tử đang từng chút lớn lên trong bụng mình, trong lòng Lăng Thanh liền sinh ra một chút vui sướng khó mà nói rõ, cùng với thấp thỏm và luống cuống vẫn như cũ không thể rút đi.

Giống như Nguyễn Tố Tuyết nói, nhìn người khác mang thai và tự mình mang thai suy cho cùng bất đồng, huống hồ trong bụng, vẫn là thân nhất huyết mạch tương liên với ngươi. Vì thế Lăng Thanh vui sướng cũng thấp thỏm rất nhiều, cũng hiểu được khi đó nói không muốn hài tử này mình là ngu xuẩn cỡ nào, nếu như không phải Nguyễn Tố Tuyết thay đổi thuốc, có lẽ bây giờ chính mình đang chìm đắm trong hối hận vô ngần…

Chỉ là lúc này, Lăng Thanh phần lớn thời gian chỉ có thể đợi ở trong phòng, bởi vì dù cho mặc trang phục mùa đông dày, bụng cũng che không được. Nam nhân sinh con, tới cùng trong lòng vẫn còn có chút kẽ hở khó có thể vượt qua, mặc dù Nguyễn Tố Tuyết vẫn nói không có vấn đề gì, nhiều nhất thoạt nhìn giống như là mập lên, thế nhưng Lăng Thanh vẫn không thể xem như không hề hay biết như thế.

Nguyễn Tố Tuyết thường nói hắn, người giấu chuyện trong lòng, sống vất vả.

Lăng Thanh chỉ là miệng cười mà chống đỡ, không ai biết, hắn giấu một phần cảm tình ở trong lòng, tính cả mấy năm chính mình chưa phát hiện kia, đây đã sắp sang năm thứ bảy.

Khi bầu trời thổi xuống bông tuyết đầu tiên, Nguyễn Tố Tuyết thuận lợi sinh hạ một nam anh.

Hài tử rất khỏe mạnh, trắng trắng nộn nộn, đôi mắt sáng như chấm nước sơn.

Lăng Thanh canh giữ bên nôi đùa với hài tử thoạt nhìn vừa nhỏ lại vừa mềm. Nguyễn Tố Tuyết vừa mới cho hài tử bú sữa, vì thế trong hô hấp của hài tử còn có luồng hương sữa.

Lăng Thanh đùa đùa, đột nhiên toát ra một vấn đề, “Kỳ phu nhân, ta tương lai cũng phải cho hài tử… bú sữa sao?”

Lời còn chưa dứt, Nguyễn Tố Tuyết đã cười ngất tại chỗ, đối diện vẻ mặt có chút vô tội kiêm vô thố của Lăng Thanh, vừa lau đi nước mắt vì bật cười, vừa giễu hắn, “Nếu ngươi có thể cho bú, vậy giúp tỷ cho tiểu tử thối này bú luôn đi.”

Lăng Thanh không rõ Kỳ phu nhân vì sao lại cười thành như vậy, thế nhưng hắn thực sự rất nghiêm túc đi tự hỏi vấn đề này, còn định lên núi săn hổ mẹ hoặc báo mẹ vừa mới sinh con non xong quay về cho hài tử bú, bị một cái cốc đầu của Nguyễn Tố Tuyết xóa sạch ý niệm này.

Trời đông giá rét phủ xuống, ngay sau đó là mấy trận đại tuyết, bên ngoài tựa như bọc một tầng ngân trang.

Chỗ ở của bọn họ bởi vì thêm một hài tử, người trong thôn thường xuyên đến xem, tặng chút cá này thịt này vân vân, người đến người đi, rất là náo nhiệt.

Nhưng cũng có người kỳ quái vì sao thật lâu không thấy Lăng tiểu đệ, Nguyễn Tố Tuyết liền bịa một cái cớ, nói hắn hồi bé ngẫu nhiên nhiễm phong hàn lưu lại cố tật, đến nỗi bây giờ vừa vào đông liền sợ hàn sợ lạnh khí huyết không thông, chỉ có ở trong phòng.

Người trong thôn nghe nói liên tục gật đầu tỏ vẻ thông cảm, lại tới tấp an ủi Nguyễn Tố Tuyết.

Mà thực ra lúc này, Lăng Thanh đang ở phòng sau bị Nguyễn Tố Tuyết buộc ôm cái gối luyện tập thế nào ôm hài tử.

Ngày đó con dâu của Từ cửu gia đột nhiên mắc bệnh nặng, Nguyễn Tố Tuyết bị người vội vã kêu đi, trước khi xuất môn bảo Lăng Thanh trông nom hài tử một lát, kết quả trở về phát hiện Lăng Thanh xác thực rất nghiêm túc trông nom hài tử, thậm chí bởi vì hài tử khóc nháo mà ôm lấy bé từ trong nôi qua lại trong phòng dỗ bé, chỉ là… hắn căn bản ôm giống như là xách theo con heo con.

Nguyễn Tố Tuyết có chút dở khóc dở cười, từ trong tay Lăng Thanh đoạt lấy bảo bảo bởi vì tư thế ôm không thoải mái, thân thể nhỏ tròn vo đang xoay trái xoay phải, trong miệng bật ra tiếng “a a”, sau đó ném gối sứ trên giường cho Lăng Thanh.

Thật ra Lăng Thanh vẫn rất nghe lời của Nguyễn Tố Tuyết, nhưng thứ Lăng Thanh phải học cũng rất nhiều rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.