Tàng Tình

Chương 20



Lăng Thanh không biết mình bất tỉnh bao lâu, thân thể sau khi đã ăn khôi thạch liên sẽ không để cho hắn quá dễ dàng chết đi, ngay cả dưới một trận phạt roi thế này.

Sau khi có chút ý thức phản ứng đầu tiên chính là muốn tìm nước, thế nhưng nhúc nhích liền toàn thân đau đớn, y sam đã tả tơi trên người dính vào da thịt, trên khuôn mặt cũng có cảm giác nhớp nháp, mùi máu từng cơn truyền vào chóp mũi, dường như đặt mình trong bể máu địa ngục. Lăng Thanh đơn giản không động nữa, nếu bị ném vào nơi này không có người quản sớm muộn gì cũng sẽ chết…

Chỉ là khác biệt sớm một ngày chậm một ngày mà thôi…

Khi ý thức đã yếu ớt đến gần như không cảm giác được sự tồn tại của tứ chi, xích sắt trên cửa hình phòng rầm rầm một trận tiếng động vô tình, sau đó là tiếng bước chân hỗn độn, dường như đi vào không chỉ một người.

Đau đớn và đói khát tiêu hao toàn bộ thể lực còn sót lại của Lăng Thanh, hắn không mở ra được mắt, chỉ có thể dựa vào một chút cảm giác yếu ớt ấy. Thế nhưng khi những người đó nâng hắn lên kéo theo một trận đau đớn long trời lở đất mà vết thương mang đến, giống như hồng thủy mãnh thú đánh úp tới, cắn tất cả ý thức của hắn.

Lần bất tỉnh này không biết bất tỉnh bao lâu, khi lại tỉnh, Lăng Thanh phát hiện mình đang ở một gian phòng lạ, vết thương trên người đều đã được xử lý cẩn thận, thay áo lót sạch sẽ. Trong phòng có một vài gia cụ và bài trí đơn giản, mùi mốc nhàn nhạt, giống như đã lâu không có người ở.

Từ trước cửa sổ nhìn ra, hẳn là đang trên Thiên Tuyệt sơn.

Lăng Thanh có phần không hiểu Yên Vân Liệt rốt cuộc muốn làm cái gì, mặc dù mỗi ngày đều có người đúng hạn đưa cơm, nhưng chưa từng thấy những người khác, người đưa cơm kia giống như là người điếc, nhắm mắt bịt tai với câu hỏi của Lăng Thanh.

Lăng Thanh nghĩ không ra cũng hỏi không ra, cũng chả để ý nữa. Hắn từng đi sơn đạo một lần, biết không có thứ trong ống trúc nhỏ của Linh Quân kia, thì vô luận như thế nào cũng chạy không thoát Thiên Tuyệt sơn. Mà đối với hắn bây giờ mà nói, tới chỗ nào còn có gì khác nhau?

Lúc trước có tín niệm giết Hoắc Hiền chống đỡ, giờ đây đích thân hắn đã giết Hoắc Hiền, Yên Vân Liệt cũng biết tất cả, trong lòng bỗng chốc mất đi tín niệm để chống đỡ, thậm chí ngay cả người này cũng không lưu luyến nữa, Lăng Thanh bất quá nhiều hơn người chết một hơi thở, như vậy mà thôi.

Ngày như thế qua ước chừng mười ngày, Yên Vân Liệt lúc này mới hiện thân vào một buổi tối.

Vẫn là một thân hắc y, chỉ là không còn tiêu sái và bất kham ngày xưa, vẻ cô đơn và tiều tụy trên mặt rõ ràng.

Xác thực, từ sau khi biết chân tướng của sự tình, những ngày qua, Yên Vân Liệt cả ngày lẫn đêm chìm đắm trong hối hận, vừa nhắm mắt lại, tã lót vải lam kia lại hiện lên trước mắt không gạt đi được.

Đó là hài tử của y, thân cốt nhục ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn thấy… Y rốt cuộc biết Lăng Thanh vì sao hận mình tận xương, thế nhưng cũng thế, y cũng hận hắn, hận đến nhiều lần vọt tới trước hình phòng muốn phá cửa vào kết liễu tính mạng của hắn, lại bị y miễn cưỡng kiềm chế.

Nếu không phải là mình trầm mê trong lời nói dối hắn bịa ra, có lẽ cũng sẽ không…

Vì vậy Yên Vân Liệt đồng thời hận chính mình, hận đến tột đỉnh.

Lăng Thanh liếc mắt nhìn Yên Vân Liệt đang đứng cạnh cửa lại quay đầu đi, “Yên giáo chủ lại mang theo hình phạt gì tới sao?”

Yên Vân Liệt không lập tức trả lời hắn, chỉ trầm mặt đi vào trong phòng, tới bên cạnh bàn mới mở miệng, “Ngươi muốn chết, bản tọa sẽ không cho ngươi dễ dàng như vậy liền như nguyện…”

Hắn vừa nói vừa lấy một cái chén không từ khay trà, nhấc ấm trà lên rót đầy nước vào chén, “Ngươi nợ bản tọa, chỉ cần trả lại, sau đó sống hay chết… bản tọa cũng không để ý nữa.”

Lăng Thanh ngẩn người, sau đó quay đầu, chỉ thấy Yên Vân Liệt lấy ra một bình sứ xanh biếc từ trong tay áo.

“Khôi thạch liên đều ở chỗ Viên Bất Quy, hắn nếu như biết bản tọa muốn lấy nó làm chuyện gì, chỉ sợ cho dù tự mình nuốt trọn cũng sẽ không cho bản tọa, thế nhưng cũng may có cái này, có thể như nhau. Viên Bất Quy dùng một viên tới thử dược tính, thứ này chính là khôi thạch liên.”

Lăng Thanh nhìn Yên Vân Liệt rút cái nút trên bình sứ ra, cái bình hơi nghiêng, thuốc viên bên trong rơi tõm vào trong chén.

Ngực Lăng Thanh theo những viên thuốc ấy rơi xuống từng đợt run rẩy. Hắn dường như hiểu dụng ý của Yên Vân Liệt, nhưng lại không muốn tin.

Viên thuốc trong bình toàn bộ đổ ra, Yên Vân Liệt bưng cái chén kia lên xoay người, cánh tay đưa ra.

“Nếu người bên cạnh Đông Ly Mộ Vân bị người làm cũng chẳng ngại gì, thậm chí nguyện ý giống như nữ tử mang thai mười tháng sinh con… Như vậy lại sinh một đứa, lại có hề chi?”

Lăng Thanh không thể tin nổi mở to hai mắt, lập tức nhíu chân mày, lời nói của Yên Vân Liệt lại nặng nề khoét một lỗ trong tim đã bị phá rách chịu không thấu của hắn, nhất thời máu tươi đầm đìa.

Y coi mình là cái gì? Y rốt cuộc coi mình là cái gì?

“Yên giáo chủ… Đừng làm nhục tại hạ như vậy?”

Y nếu như muốn một hài tử như thế, hoàn toàn có thể tìm một nữ tử, ngay cả tam thê tứ thiếp cũng có người nguyện ý, thế nhưng vì sao hết lần này tới lần khác muốn… ?

“Lăng thiếu hiệp, đây cũng không phải là làm nhục, mà là ngươi phải làm để đền bù cho bản tọa.”

Lăng Thanh cách chén thuốc ấy nhìn về phía Yên Vân Liệt, khóe miệng thản nhiên nhếch lên nụ cười, “Nếu như ngày đó chết chính là hài tử của Kỳ Tĩnh Việt, Yên giáo chủ tính bù cho Kỳ phu nhân một hài tử như thế nào?”

Hai tròng mắt của Yên Vân Liệt hơi nheo lại, tay cầm chén hơi run run, không biết là dùng sức quá mức hay là tình tự dao động.

Lăng Thanh chỉ nhìn hắn yên lặng nói tiếp: “Nếu như Yên giáo chủ cảm thấy lừa gạt của tại hạ năm đó, dẫn đến đường sai Yên giáo chủ đi lên hôm nay, mạng tại hạ ở đây, như lời Yên giáo chủ ngày đó, thiên đao vạn quả hay là ngũ mã phân thây tùy Yên giáo chủ cao hứng. Thế nhưng “trả nợ” mà Yên giáo chủ nói… Thứ tại hạ không thể gật bừa!”

Ban đầu nghe thấy lời ấy, Yên Vân Liệt đã thấy trong lòng có một ngọn lửa, sinh sôi thiêu đốt, người trước mắt này nói câu nào lửa giận lại càng tăng thêm một phần, đợi hắn nói xong hết, ngọn lửa này đã cháy lan khắp nội tâm y.

Y chỉ một lòng muốn cứu Tần Lâm, thậm chí không tiếc hủy danh khí dự, bao nhiêu người chỉ trích y, y đều gánh. Kết quả cuối cùng lại là hại chết thân cốt nhục của mình, xem như là báo ứng của khư khư cố chấp ấy ư? Vậy người trước mắt này thì sao? Hắn làm sao có tư cách chỉ trích mình?

“Người đâu!”

Yên Vân Liệt ra lệnh một tiếng, từ bên ngoài đi vào năm, sáu giáo chúng.

“Làm cho hắn uống vào cái này.” Yên Vân Liệt ra lệnh.

Thấy thế, Lăng Thanh vọt dậy. Nếu là bình thường, những người trước mắt này luyện mười năm nữa cũng không phải là đối thủ của hắn, thế những bây giờ hắn có thương tích trong người, Quy Mộng cũng chẳng biết đi đâu, chưa được một lúc đã bị đối phương đè tay chân xuống.

“Yên Vân Liệt! Ngươi không có tư cách đối xử với ta như vậy!” Lăng Thanh bị kẹp tứ chi, còn muốn kháng cự, lại bị người thô lỗ nắm hàm dưới, miệng bị ép mở ra.

Chén thuốc đổ nghiêng, sánh ra một ít, thế nhưng bị rót vào không ít, nước thuốc đắng sệt xuôi theo cổ họng chảy xuống, dường như xâm nhập vào ngũ tạng lục phủ.

Những người đó làm xong chuyện này liền buông lỏng tay, Lăng Thanh cả người ngã trên mặt đất, bị sặc đến ho mạnh.

Yên Vân Liệt đi tới hơi cúi người, nắm tóc trên ót Lăng Thanh bức hắn ngẩng đầu lên nhìn mình, “Bản tọa có tư cách hay không còn chưa tới phiên ngươi tới nói, thế nhưng… không ai có thể ngăn cản bản tọa làm như vậy!” Hắn thấy ánh mắt Lăng Thanh bỗng nhiên mở to, sau đó vừa rũ mắt xuống, giống như không rảnh mà để ý, hoặc như là cười nhạo khinh thường.

Trong lòng Yên Vân Liệt giật mình một cái, sau đó một tay ném Lăng Thanh lên trên giường, lập tức tiến lại gần, dùng màn giường trói chặt hai tay Lăng Thanh, cao hơn đỉnh đầu.

Yên Vân Liệt! Buông ta ra!” Lăng Thanh quả thực không thể tin được. Nhìn Yên Vân Liệt vươn tay qua muốn xé y phục hắn, liền nhấc chân một cước quét ra, nhưng bị Yên Vân Liệt một tay chế trụ, dùng sức bóp một cái trên huyệt tê, nhất thời vừa đau vừa xót mất khí lực.

Cho tới giờ khắc này, trong lòng Lăng Thanh không còn là không dám tin hay phẫn nộ nữa, mà đã sinh ra vài phần sợ hãi, y phục trên người bị xé tan, hai chân bị mở ra…

Không được!

Loại sự tình này chẳng lẽ không phải là người yêu nhau mới có thể làm sao, cớ gì…?

“Yên Vân Liệt! Ngươi dừng tay! Không nên lại mắc thêm lỗi lầm nữa!”

Xoẹt — Yên Vân Liệt tiện tay xé xuống một mảnh vải chặn miệng Lăng Thanh…

Y không muốn nghe cái gì, không ai có thể ngăn cản y, cái gì là đúng, cái gì là sai, y đã sớm phân không rõ. Y bây giờ chỉ cần hắn trả lại mình một hài tử, còn những thứ khác… gì cũng không cần!

Xốc vạt áo lên buông quần lót ra, lộ ra phân thân chưa tỉnh lại dưới háng, dùng tay xoa hai cái, sau đó nhấc hai đùi của đối phương lên, trong ánh mắt kinh sợ của hắn, đâm hạ thân…

Đây là một trận *** không có bất cứ giao lưu cảm tình nào, thậm chí cũng không tính là tiết dục.

Tiến vào của Yên Vân Liệt không có bất kỳ dạo đầu và chuẩn bị gì, càng không nói tới ôn nhu và khắc chế, hoàn toàn là giống như trút giận, cắm vào, sau đó rút ra, không mang theo một tia cảm tình.

Lăng Thanh cảm giác thứ đâm vào thân thể không phải là tính khí của đối phương, mà là một cái chày nóng hung hăng xé rách thân thể hắn, dụng cụ xử phạt cướp đoạt toàn bộ tôn nghiêm của hắn!

Khô khốc chặt hẹp bên trong dũng đạo làm cho rút ra đâm vào của Yên Vân Liệt hơi trắc trở, Lăng Thanh đau đến ấn đường nhíu chặt, ngón tay nắm chặt màn giường. Yên Vân Liệt rút ra mấy cái dường như hơi không kiên nhẫn, nắm mắt cá chân Lăng Thanh lật cơ thể hắn, biến thành mặt hướng xuống đất nằm trên giường.

Hung khí thô cứng miễn cưỡng xoay trong cơ thể, giống như lưỡi dao róc một vòng trong nội bích, Lăng Thanh bị chặn miệng, vì đau đớn dường như sắp chọc thủng ***g ngực không có chỗ phát tiết, chỉ có thể nắm thật chặt màn giường để giải quyết, cũng kéo hẳn màn giường xuống.

Cảm giác có dịch thể ướt dính ấm áp theo bắp đùi mình chảy xuống, trong phòng rất nhanh phảng phất mùi máu tươi nhàn nhạt, tiếng thân thể chạm vào nhau “bộp bộp” từng tiếng từng tiếng vang vọng, xóa sạch hết toàn bộ tốt đẹp còn sót lại trong trí nhớ Lăng Thanh hầu như không còn.

Phải rồi, ôn nhu này, triền miên này, lưu luyến mười ngón đan nhau này vốn không thuộc về hắn, đó là nhu tình như nước Tần Lâm mới có, đó là một mặt làm người ta tâm trí hướng về trước mắt Tần Lâm mới có…

Mà mình là Lăng Thanh… Là người ra sao cũng không đủ để luyến tiếc!

Tình sự thô bạo đến gần như cường bạo này không biết kéo dài bao lâu, Lăng Thanh một thân vết thương roi tuy đã đỡ, nhưng thể lực không còn tốt như trước, mà vết thương trên người thua xa vết thương trong lòng giày vò con người như thế, Lăng Thanh không chịu đựng được cuối cùng mất đi ý thức.

Lúc tỉnh lại vẫn còn duy trì tư thế đêm hôm trước, vẫn bị trói, trong miệng nhét vải, một phòng trống trải, tràn ngập mùi máu.

Hắn nằm trên giường, giữa hai chân một mảnh ướt lạnh. Cố sức kéo màn giường quấn trên cổ tay, gỡ vải trong miệng xuống, sau đó bàn tay đưa đến sờ soạng phía sau một chút, đầu ngón tay dính dịch bạch trọc, còn có từng tia đỏ sẫm.

Lăng Thanh hít một ngụm khí lạnh, hơi chán nản nhắm mắt lại.

Không nghĩ rằng Yên Vân Liệt thực sự làm như vậy, thế nhưng…

Cho dù có thể lại sinh một đứa, đó cũng không phải đứa đã mất đi…

Sau đó Yên Vân Liệt lại không tái xuất hiện nữa.

Mà trận tình sự giống như cường bạo ấy làm cho Lăng Thanh lại nằm mấy ngày trên giường. Những ngày sau đó, hắn cũng đã hơi quen với nơi ở hoang vắng mà lại đơn sơ hiện tại này. Ngoại trừ người hầu điếc hư hư thực thực đưa cơm cho hắn kia, ở đây không còn người nào khác đặt chân nữa, cũng đủ yên tĩnh giúp hắn điều trị nội tức điều dưỡng thân thể.

Hơn một tháng sau đó, Lăng Thanh cảm giác thân thể đã khôi phục không ít, nhưng không có xuất hiện bất luận bệnh trạng có thai nào.

Nghĩ tới lần đó, lại là dưới tình huống như vậy, không có cũng thực bình thường đi. Một kết quả… không có bất luận tình cảm gì dựa vào, vẫn là không có trên đời này là tốt nhất.

Vì thế hắn quyết định rời đi, mặc dù không biết chỉ bằng một mình mình có thể đi ra khỏi Thiên Tuyệt sơn hay không, thế nhưng một tháng qua hắn suy nghĩ rất nhiều, chuyện học võ tại Thanh Hồng sơn cùng với Đông Ly Mộ Vân, chuyện trên giang hồ sau khi trưởng thành, mấy ngày chờ đợi hài tử chào đời tại thôn Từ gia với Nguyễn Tố Tuyết… Hắn nhớ lại rất nhiều rất nhiều, có tốt đẹp vui mừng, cũng có bi thống khắc cốt ghi tâm.

Hắn nhớ lại mình còn có rất nhiều chuyện chưa làm. Rốt cuộc có phải Đông Ly hạ Cập Đệ cho mình hay không? Mục đích lại là cái gì? Không biết có thể làm hại đến người nhà của hắn hay không? Đây đều chưa có đi thăm dò. Còn có lời đồn về lăng Diễm đế, có thể uy hiếp đến Nguyễn Tố Tuyết hay không? Vì thế hắn không thể đợi ở đây ngồi chờ chết.

Buổi tối lúc không có người, Lăng Thanh liền đi ra tìm đường có thể xuống núi, thế nhưng điện lâu các trên Thiên Tuyệt sơn rắc rối phức tạp, lần trước hắn tới đều có người dẫn chứ chưa từng tự đi.

Tối hôm đó, Lăng Thanh đi tới đi lui, đi đến bên một hồ nước bỏ hoang.

Một hồ sen không có người chăm sóc vẫn nở rất đẹp, sóng xanh xuất trần, nước ao dưới ánh trăng trong vắt sóng sáng vụn vặt. Lăng Thanh đứng bên hồ nước, không di được bước chân, giống như bị nước hồ ánh trăng chiếu ấy đầu độc, Lăng Thanh không khỏi nhớ lại cái đêm cùng Yên Vân Liệt dưới Thập Quân sơn kia.

“Ta ngươi chung quy phải mỗi người đi một ngả… Không nên lưu lại quá nhiều hi vọng cho mình…”

“Không phải hi vọng… Ngươi nếu không đẩy ra, vậy ắt ta khẳng định phải đoạt được vào tay.”

Lăng Thanh ngơ ngẩn nhìn cái hồ ấy, nhớ tới chuyện đã phát sinh đêm đó một tháng trước, khẽ lẩm bẩm, “Ngươi muốn… Chỉ là Tần Lâm mà thôi…”

Ngực bỗng nhiên co rút một cái, nhận ra mình đang suy nghĩ cái gì, Lăng Thanh có chút hận nhu nhược của mình, vội vã xoay người…

“Tần Lâm…”

Lăng Thanh tưởng mình bị ảo giác.

“Tần Lâm!”

Thanh âm kia lại rõ ràng kêu một tiếng phía sau hắn, Lăng Thanh đứng ở nơi đó, hai chân dường như bị đóng đinh lại. Phía sau vang lên tiếng bước chân vội vã, người nọ chạy tới bỗng nhiên ôm lấy hắn.

“Đừng đi…” Yên Vân Liệt siết chặt hắn vào lòng, đồng thời truyền đến một thân mùi rượu ngút trời, “Bản tọa tìm ngươi thật lâu thật lâu, ngươi vì sao vừa thấy bản tọa liền chạy trốn?” Khẩu khí hơi tủi thân, nức nức nở nở, nghe lên đáng thương giống như bị người đánh mất con cún con mèo con.

Lăng Thanh không biết hắn vì sao lại xuất hiện ở chỗ này, thế nhưng rất rõ ràng, hắn uống say, hơn nữa say đến rất lợi hại.

“Thỉnh Yên giáo chủ buông tay, Yên giáo chủ ngươi nhận sai người.” Lăng Thanh lạnh lùng nói.

“Không buông! Bản tọa không bao giờ buông tay nữa, buông tay ngươi sẽ mất đi hình bóng. Ngươi là Tần Lâm, bản tọa sẽ không nhận sai.”

Lăng Thanh chỉ cảm thấy trong miệng đắng ngắt, một trận tình tự bi ai cuồn cuộn trong ngực.

“Vì sao muốn trốn bản tọa?” Yên Vân Liệt sáp vào bên gáy Lăng Thanh lẩm bẩm, sau đó ngẩng đầu bỗng nhiên nhớ tới cái gì, buông lỏng tay đang ôm lấy Lăng Thanh, “Bản tọa biết rồi, ngươi là bởi vì như vậy mới không muốn thấy bản tọa?”

Lăng Thanh nghe thấy tiếng loạt xà loạt xoạt phía sau, dưới nghi hoặc quay đầu lại, lại cả người ngây ra đó.

Yên Vân Liệt cởi đai lưng của mình xuống, giống như khi hoan ái với hắn ngày trước dùng đai lưng buộc chặt hai mắt của mình, buộc xong còn nhếch môi cười, “Như vậy được rồi chứ, bản tọa biết ngươi không mang mặt nạ vì thế không muốn để bản tọa nhìn thấy.” Nói xong vươn hai tay tới sờ soạng.

Lăng Thanh đứng không nhúc nhích, tay Yên Vân Liệt sờ đến bờ vai của hắn, nắm thật chặt, sau đó đưa ra một tay từng chút từng chút, từ mặt mũi sờ tới đôi môi.

“Ngươi gầy…” Yên Vân Liệt nhẹ giọng nói, sáp xuống khẽ chạm một cái trên môi hắn, cái loại rất nhẹ rất nhẹ ấy, chạm phải liền lập tức tách ra, thật cẩn thận, giống như sợ hắn sẽ cự tuyệt.

Lăng Thanh trực giác muốn một chưởng đẩy hắn ra, nhưng tay nâng đến phân nửa, lại giống như bỗng chốc mất đi khí lực.

Hắn say…

Thế nhưng hôm đó hắn nhục nhã ngươi thì thanh tỉnh!

Lăng Thanh có chút không biết làm sao, đang khi hắn do dự, Yên Vân Liệt vỗ bờ vai hắn đẩy hắn lên cỏ, sau đó cả người đều đè lên.

Nụ hôn của Yên Vân Liệt nóng rực mà điên cuồng, trong hô hấp, hương rượu thúc giục người muốn say, tay vào vạt áo chạy lung tung, giống như ngày đó dẫn hắn vào cục dễ dàng dấy lên lửa tình trên người hắn.

Lăng Thanh mờ mịt trong chớp mắt, ngay sau đó lập tức tỉnh táo lại, đưa tay đẩy người đang đè mình ra, “Buông! Yên Vân Liệt, ngươi nhận sai người!”

Yên Vân Liệt hơi ngẩn ra, đứng dậy, mặc dù ánh mắt bị đai lưng che, nhưng Lăng Thanh lại vẫn cảm giác được y dường như đang thẳng tắp nhìn mình, mâu quang nóng bỏng xuyên qua mảnh vải ấy đốt trên người hắn.

Không nên như vậy…

“Ta không phải là Tần Lâm… Ngươi nhìn cho rõ…” Lăng Thanh chậm rãi vươn tay, xoa khuôn mặt Yên Vân Liệt, trong lòng thầm nghĩ, nhìn cho rõ, ngươi phải nhìn cho rõ, giờ này khắc này trước mặt ngươi là ai… Không phải là Tần Lâm, trên đời này căn bản không có Tần Lâm!

Đai lưng che ánh mắt Yên Vân Liệt bị kéo xuống, hắn mở hồ nhìn người trước mặt.

Lăng Thanh cảm giác mình dường như lại một lần nữa trần truồng trước mặt hắn, chờ kế tiếp sau khi hắn thấy rõ sẽ có phản ứng kịch liệt gì, không nghĩ rằng Yên Vân Liệt lại nhếch khóe miệng.

“Đẹp… Tần Lâm của bản tọa trông thật là đẹp…”

Lăng Thanh quả thực không thể tin mình nghe được cái gì, mở to hai mắt nhìn về phía đối phương, “Yên Vân Liệt, ngươi tỉnh lại cho ta! Ngươi nhìn cho rõ ta rốt cuộc là ai!”

Nghe thấy hắn nói như vậy, Yên Vân Liệt nhíu mày, nỗ lực nhìn kỹ một hồi, sau đó vẫn cười có chút ngớ ngẩn, ngũ quan tuấn tú vẫn khôi ngô không gì sánh bằng.

“Ngươi là Tần Lâm, ngươi là Tần Lâm bản tọa muốn lưu lại cả đời…” Vừa nói vừa sờ mặt mũi hắn, ngón tay tinh tế đồ theo, “Nồng mà diễm, đạm mà nhã, Tần Lâm thanh tú chứa sơn minh thủy tịnh như ngươi mới xứng nhất với bản tọa…”

Lăng Thanh nhất thời yên lặng mất tiếng.

Đầu lưỡi nóng như lửa liếm vành tai, bàn tay dày rộng nắm dục vọng của hắn, như lấy lòng xoa nắn trên dưới.

Lăng Thanh cảm thấy thân thể của mình cực kỳ mềm, giống như hóa thành nước, biết rõ không nên như vậy, thế nhưng thân thể lại ức chế không được mà lún sâu vào, là bởi vì mùi rượu nồng đậm, hay bởi vì ánh trăng quá giống nhau này.

Lăng Thanh lắc đầu, không biết, không muốn nghĩ, ý thức toàn bộ tập trung tại nơi bị đinh thịt thô cứng chậm rãi đẩy ra.

“Không được, Yên Vân Liệt… Không được!” Lăng Thanh khàn giọng, trong thanh âm có nghẹn ngào chịu không nổi.

Mình không phải là Tần Lâm! Mình không phải là Tần Lâm!

Chân đá đạp lung tung bị bàn tay đối phương mạnh mẽ khống chế, nụ hôn của của Yên Vân Liệt giống như ngâm độc dược ngọt ngào, mỗi một lần đều dịu dàng đến khiến hắn run rẩy, đồng thời lại đâm thật sâu vào hắn.

Thắt lưng đối phương hạ xuống liền dùng lực, tính khí lại lần nữa bị dũng đạo chật hẹp đùn đẩy toàn bộ đâm vào.

“A… A!” Lăng Thanh ngẩng đầu lên, thở dốc ngụm lớn. Nơi chật hẹp quấn vật cứng chôn sâu trong cơ thể, nhịp đập hữu lực từng lần tựa như xô vào ***g ngực, dường như hòa thành một thể.

Cảm thụ tuyệt nhiên bất đồng với đêm ấy, cảm giác được yêu sâu sắc chan chứa cõi lòng, vì vậy một trận chua xót nảy lên chóp mũi, lại nhịn không được, hơi nước che kín vành mắt.

“Không đau không đau, ngoan, bản tọa động nhẹ chút…” Yên Vân Liệt say đến thần trí mơ hồ vẫn còn phân rõ trên mặt Lăng Thanh chính là nước mắt mà không phải mồ hôi. Sáp xuống mút cho hắn, lại dịu dàng dỗ, quả thật như lời y nói, dưới thân cực kỳ cẩn thận động, chỉ tìm nơi có thể làm hắn thất thần mà va chạm.

Ánh mắt Lăng Thanh nhìn người nhẫn đến đầu đầy mồ hôi trước mắt, đêm tối phía sau hắn như biển…

Trên đời này không có người tên là Tần Lâm kia, nhưng Tần Lâm lại vẫn sống trong lòng Yên Vân Liệt, ký thác hình dung tốt đẹp nhất trên đời, sau đó thật cẩn thận coi chừng che chở, không cho phép bất luận kẻ nào khinh nhờn, ngay cả hắn cũng không được!

Vì sao?

Chẳng lẽ trong lòng ngươi, Tần Lâm chỉ dùng để yêu, mà Lăng Thanh chính là dùng để hận?

Ngươi rốt cuộc thích thích chính là Tần Lâm, hay là Tần Lâm trong lòng ngươi kia?

Lăng Thanh buông tha giãy giụa, dù sao sa đọa với phóng túng chỉ cách một đường, mà mình lúc này rốt cuộc là lựa chọn phóng túng hay lựa chọn sa đọa, hắn cũng nói không rõ, có lẽ không rảnh để tự hỏi… Chuyển động theo quy luật của Yên Vân Liệt cướp đoạt tất cả thần trí của hắn, cường thế, không cho chống cự.

Bị đặt trên cỏ làm một lần, lại bị Yên Vân Liệt bế lên ngồi trên người y từ phía dưới xỏ xuyên qua, dịch tình nóng bỏng khiến cho giữa hai chân hai bên dính quánh một mảnh. Sau khi Yên Vân Liệt lại một lần nữa tiết trong thân thể hắn lại ngã đầu thiếp đi.

Chân trời phía đông bắt đầu sáng, Lăng Thanh nhìn trời cao mênh mông, thất thần trong chốc lát, cái lạnh của gió đêm thổi vào người kích thích làm cho hắn dần dần tỉnh táo lại, trong không khí mùi hương cám dỗ thoang thoảng, là hương vị khiến người ta không có cách nào coi như chưa từng phát sinh cái gì.

Mình… đang làm gì?

Cố sức đẩy Yên Vân Liệt trên người mình ra, nơi gắn liền tách ra truyền đến tiếng vang ẩm ướt làm người ta xấu hổ. Lăng Thanh không kịp suy nghĩ gì, dùng y phục đơn giản chà lau uế vật giữa hai chân, phủ thêm quần áo vội vã rời đi.

Giống như chạy trốn trở lại gian phòng nhỏ ấy, đóng cửa lại, Lăng Thanh dựa lưng vào ván cửa thật lâu không muốn tin chuyện đã xảy ra ban nãy. Thế nhưng đau nhức ở eo chân và khó chịu giữa đùi xác thực nhắc nhở hắn, hắn sau khi bị Yên Vân Liệt đối xử như vậy, nhưng lại lần nữa làm với y.

Ngực loạn một mớ, khi đó biết rõ trong mắt Yên Vân Liệt chỉ có Tần Lâm, trong miệng thâm tình gọi cũng là Tần Lâm, thế nhưng hắn vẫn mặc cho mình sa xuống.

Có lẽ là mình thực sự say với y, hoặc là ánh trăng trêu ngươi đầu độc lòng người. Khi *** đáng thẹn bị vén lên, hắn từng tưởng, nếu như tất cả đều có thể trở lại đêm hôm đó dưới Thập Quân sơn thì tốt biết bao… Chỉ cần có đêm hôm đó hắn cũng đã thỏa mãn rồi.

Trong khi Lăng Thanh đang thẫn thờ, ngực không khỏi truyền đến một trận tim đập nhanh, dường như là có điềm báo trước đến, hắn cúi đầu, tay bất giác xoa phần bụng chắc nịch của mình…

Nơi đó, tựa hồ có một nhịp đập yếu ớt đang lặng lẽ sinh ra.

~ Tàng tình chi Toái nguyệt – Hoàn ~



Tàng tình chi Quyết trần

Văn án

Luyến ái sâu quấn vào tim, đổi lấy lại chỉ là bi thương hối hận thiêu tim đục cốt.

Có ai còn nhớ đã từng say rượu bay chén, song song mà đi?

Sai lầm đã đúc xuống, ngay cả cơ hội bù đắp cũng không còn nữa, hiểu lầm khiến cho bọn họ đau đớn mất đi cốt nhục, càng hoàn toàn đoạn tuyệt.

Người từng yêu là hắn, giờ đây người hận thật sâu cũng là hắn, tình yêu ẩn sâu lúc trước đã vỡ tan như cát bụi, khoản nợ này, đến tột cùng là ai nợ ai?

Hắn và y, còn có bao nhiêu cái tám năm, có thể lại truy đuổi, lại say mê, lại lần nữa sát bên người mà qua dừng chân ngoái đầu nhìn lại?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.