Tàng Tình

Chương 32



Tư Tần đánh cái ợ no nê, không chịu ăn nữa, Yên Vân Liệt đưa tay ôm bé đi, để cho Lăng Thanh tự mình ăn cơm.

“Lăng Thanh, ngươi thực sự muốn đi Ung châu?” Yên Vân Liệt vỗ lưng Tư Tần hỏi hắn.

Chiếc đũa của Lăng Thanh dừng một chút, “Tỷ nói như thế nào cũng là một nữ lưu yếu ớt, Chiêu nhi còn đang trong tã, ngươi bảo bọn họ dẫn quân Kỳ gia đi đối phó với địch như thế nào?”

“Thế nhưng trong bụng ngươi có hài tử, Nguyễn Tố Tuyết cũng không phải không biết.”

Nhắc tới đây Yên Vân Liệt liền giận, mình và Lăng Thanh kiếp trước là nợ Kỳ gia sao? Lúc trước Nguyễn Tố Tuyết còn trách cứ mình không để ý ý nguyện Lăng Thanh làm cho hắn lại lần nữa mang thai, kết quả quay người lại muốn Lăng Thanh đi loại địa phương nguy hiểm đó.

Hai người bọn họ, vô luận là ai cũng không có biện pháp lại chịu đựng cái loại đau đớn cắn tâm khoét cốt, dường như trời đất sụp đổ khi một lần mất đi hài tử ấy nữa, Lăng Thanh thủy chung chưa hoàn toàn ra khỏi bóng ma mất đi hài tử, mà chính mình… cũng chưa từng tha thứ cho bản thân.

“Tỷ tỷ đương nhiên sẽ không cho ta đi, nhưng ta sao yên tâm được? Hơn nữa Đông Ly đại ca đang yên lành, không biết nguyên nhân gì đột nhiên xuất môn, lại mất đi tin tức tại Ký châu, ta lo hắn có lẽ xảy ra chuyện gì… Ngươi yên tâm, y thuật của tỷ tỷ không dưới Viên Bất Quy, nàng sẽ để ý hài tử chu toàn.”

Trong lòng Yên Vân Liệt có chuyện nhưng không dám nói, y tin Nguyễn Tố Tuyết sẽ chiếu cố tốt hài tử trong bụng hắn, bởi vì lúc Lăng Thanh mang thai hài tử chính là Nguyễn Tố Tuyết ở bên cạnh hắn, đồng thời cũng dạy Lăng Thanh rất nhiều việc. Nhưng Yên Vân Liệt sợ chính là… Lăng Thanh liều mạng liền hoàn toàn không để ý chính mình.

“Ta cùng đi với ngươi.” Yên Vân Liệt nói với hắn, sau khi thu được ánh mắt không dám tin của Lăng Thanh, y lại ngữ khí kiên định nói một lần, “Ngươi để cho ta theo đi, nếu không ngươi nói cái gì ta cũng không yên lòng.”

Sống chết của Đông Ly Mộ Vân y mới không thèm quan tâm, lúc trước hắn ta hạ cổ với Lăng Thanh mới dẫn đến biến cố liên tiếp về sau, khoản nợ này mình còn chưa có tính sổ với hắn. Sau khi nghe tin tức Đông Ly Mộ Vân mất tích, y còn ước gì hắn là chết không có tung tích, nhưng mình sao có thể mặc kệ để Lăng Thanh một người đi cái loại địa phương đó mạo hiểm?

Thấy Lăng Thanh trầm mặc, trên mặt lộ ra do dự, Yên Vân Liệt đưa tay nắm tay Lăng Thanh vào lòng bàn tay, trầm giọng nói, “Lăng Thanh… Ta muốn ngươi biết, Ung châu thế nào, nước Triệu ra sao, thậm chí thiên hạ này thuộc về ai tương lai thế nào… ta đều không quan tâm, ta chỉ quan tâm Lăng Thanh của ta lúc này có bình an hay không, không còn gì khác…”

Lăng Thanh cảm thấy trong lòng có cỗ sóng nóng dâng trào, hắn biết Yên Vân Liệt người này không thiếu nhất chính là lời ngon tiếng ngọt đầy bụng lời âu yếm.

Y có thể nói với mình dưới Thập Quân sơn cho dù mình thịt nát xương tan, y cũng sẽ từng mảnh cốt, từng sợi tóc nhặt mình về; có thể gác Quy Mộng trên cổ dùng mạng đổi tung tích của Tần Lâm; có thể nói cho mình, nếu như mình hận y tận xương, y có thể đi chết…

Năm đó vì người yêu có thể không để ý thiên hạ thất tín bội nghĩa, bây giờ, tựa hồ như cũ, ích kỷ lại khư khư cố chấp, nhưng vừa vặn chính là dễ dàng nhất làm cho người ta sa vào.

Lăng Thanh đưa tay, ngón tay vén vén tóc mai của y, thấm thía nhắc nhở, “Đừng làm việc ngốc nữa…”

Thật ra nếu nói việc ngốc, mình cũng đã làm nhiều lần.

Yên Vân Liệt cầm lấy tay Lăng Thanh đặt bên miệng hôn xuống, “Ta có chừng mực, ngươi đồng ý cho ta cùng đi?”

Lăng Thanh cười khẽ, “Vậy ngươi cho ta xem thử ‘Miên Ý’ phát tác sẽ như thế nào?”

Nói đến đây, Yên Vân Liệt lập tức sụp mặt.

Lăng Thanh biết y là vì để mình an tâm mới có thể gieo cổ trên người mình, nhưng vì mình thân trúng “Cập Đệ” tạo thành chuyện không cách nào vãn hồi liên tiếp, bản thân không khỏi tồn tại mâu thuẫn với cổ, mặc dù như vậy, nhưng lại nhịn không được tò mò loại cổ chỉ cần là người ngoài mình ra, làm cho y động tình sẽ phát tác rốt cuộc sẽ có phản ứng gì.

Nhưng Yên Vân Liệt chết sống không chịu nói cho mình, trước kia ở chỗ Nguyễn Tố Tuyết còn hỏi mình có muốn biết hay không, kết quả quay người lại liền lật lọng.

Dùng các loại phương pháp “tra tấn ép hỏi”, Yên Vân Liệt lúc này mới ấp ấp úng úng nói cho hắn biết, cổ sư phát hiện “Miên Ý” sinh ra dị biến, về phần phản ứng phát tác ra, hắn vẫn là không nên biết thì tốt hơn.

Lăng Thanh không cam lòng, đi hỏi Linh Quân, kết quả hắn cũng đáp, cho dù là cổ giống nhau, dựa theo ý nguyện bất đồng của người sử dụng cũng có thể có hiệu quả bất đồng. Chỉ cần cổ sư nguyện ý, “Cập Đệ” biến thành cổ bảo mệnh dưỡng sinh cũng không phải không thể, vì thế hắn cũng không biết “Miên Ý” đã biến dị trên người Yên Vân Liệt sẽ như thế nào.

Thế nhưng điều này cũng gợi lên hứng thú của Linh Quân, hai người đang thương lượng phải như thế nào mới có thể làm cho cổ trên người Yên Vân Liệt phát tác, không cẩn thận bị Yên Vân Liệt nghe được, vì thế Yên Vân Liệt còn giận Lăng Thanh mấy ngày, bây giờ nhắc tới chuyện này, mặt Yên Vân Liệt lại thối.

“Ngươi hi vọng nhìn thấy ta động tình với người khác như thế?” Sắc mặt Yên Vân Liệt có phần khó coi hỏi hắn.

Lăng Thanh nhất thời á khẩu không đáp.

Ngẫm lại Yên Vân Liệt bị người khác khiêu khích đến nổi lên ***, trong lòng hắn tựa như bị lấp thứ gì đó hô hấp không thông thuận, lúc trước luôn luôn phán đoán cổ này rốt cuộc sẽ có phản ứng gì, vì sao Yên Vân Liệt chết cũng không chịu nói cho mình? Lại hoàn toàn quên có thể làm cho cổ này có tác dụng là bởi vì cái gì…

Lăng Thanh cảm thấy lần này là chính mình hơi quá phận, muốn xin lỗi Yên Vân Liệt, ngẩng đầu lại thấy Yên Vân Liệt mặt âm trầm, ôm Tư Tần đi ra ngoài. Tư Tần phồng mồm nắm y phục Yên Vân Liệt trông mong nhìn mình, có lẽ bé cũng cảm nhận được bầu không khí đè nén đột nhiên tới giữa hai người này.

Ngày kế, Lăng Thanh một mình lên đường, hắn không trực tiếp đi Ung châu, mà là đi chỗ Đông Ly Mộ Vân trước.

Theo tin tức truyền đến, Đông Ly Mộ Vân chỉ dẫn theo thân tín số lượng không nhiều, lúc đi cũng rất vội vàng.

Lăng Thanh cảm giác điểm này cũng không giống như tác phong của Đông Ly Mộ Vân, hơn nữa nơi hắn mất đi tin tức là giao giới của Ký châu và Ung châu, lúc này lại đúng lúc Liêu binh tới xâm phạm, giữa hai điều này mơ hồ như có liên quan.

Suy xét đến hài tử trong bụng, Lăng Thanh không dám đi quá nhanh, vì vậy mất mấy ngày mới tới được Đông Chu vương phủ tại Kinh châu, lão tổng quản cũng có vẻ đã chờ rất lâu, vừa thấy hắn đến liền ra đón.

“Lăng công tử, ngài đã tới.”

Lăng Thanh xuống ngựa đưa dây cương cho hạ nhân, cũng không để ý một thân gió bụi, liền đi theo lão tổng quản vào trong, “Các ngươi sao lại nghĩ đến tìm ta?”

Lão tổng quản đi theo bên người hắn, thái độ rất là cung kính, cúi thấp đầu trả lời, “Hầu gia lúc đi phân phó, một khi hắn có chuyện gì, liền lập tức thông tri Lăng công tử ngài.”

Lăng Thanh dừng một chút lúc đi vào đại môn, thoáng quay đầu lại liếc mắt một cái phía sau, mới vén vạt áo lên nhấc chân bước qua cánh cửa.

Đại môn sơn đỏ nặng nề chậm rãi đóng lại phía sau bọn họ, phát ra tiếng vang ken két.

Lão tổng quản làm động tác mời, Lăng Thanh gật đầu một cái, cầm Quy Mộng và Thái Thượng Vong Tình trong tay đi theo hắn băng qua một lại một hành lang, nhìn phương hướng hẳn là thư phòng tại Hàn uyển của Đông Ly Mộ Vân.

Bước chân của lão tổng quản vừa vội lại nhỏ, vừa đi vừa dùng thanh âm già nua khàn khàn nói với Lăng Thanh chuyện xảy ra trước đó.

“Tân đế đăng cơ, các nơi đều yết kiến dâng lên hạ lễ, hầu gia mấy tháng nay vẫn đang bận rộn chuyện cống phẩm. Ngày ấy hắn cũng như ngày thường kiểm kê tờ danh sách cống phẩm tại thư phòng, đột nhiên có một lão nhân đăng môn tới chơi…”

Lăng Thanh cắt ngang hắn, “Lão nhân như thế nào?”

“Tuổi tác lão nhân kia thoạt nhìn còn lớn hơn ta nhiều, lông mày râu tóc bạc trắng, tuổi già sức yếu, chống một cái gậy gỗ, quần áo tả tơi, giống như là ăn mày, hơn nữa mắt cũng nhìn không thấy, lạ chính là trên gậy gỗ của hắn treo mười hai cái hồ lô…”

Lăng Thanh nghe đến đó, ánh mắt nghiêm lại, khẽ lẩm bẩm một câu, “Mười hai cái hồ lô… Chẳng lẽ là hắn?”

Lão tổng quản nói tiếp, “Hỏi hắn đến làm gì, hắn luôn miệng nói là có thứ muốn hiến cho hầu gia, hỏi hắn là cái gì, hắn cười đến thập phần quỷ bí, nói ‘thiên cơ bất khả tiết lộ’. Ta cho là hắn chính là ăn mày, cho hắn mấy lượng bạc bảo hắn đi mau, nhưng đuổi thế nào cũng đuổi không đi, khăng khăng đòi gặp hầu gia.

“Ta không có biện pháp chỉ có thể đến xin ý kiến hầu gia, hầu gia nghe xong miêu tả của ta, lại nghe nói thứ hắn muốn hiến là ‘thiên cơ bất khả tiết lộ’, hầu gia có phần kích động thoáng cái đứng lên từ trên ghế, bảo chúng ta mau mau đón hắn vào, dâng ghế, pha trà ngon…”

Nói đến đây, bọn họ đã đi đến trước thư phòng của Đông Ly Mộ Vân, lão tổng quản đẩy cửa thư phòng ra, bên trong bị ánh sáng từng chút tràn ngập, cuối cùng sáng hẳn lên.

“Ngày đó hầu gia chính là ở thư phòng này gặp người đó, mọi người đều bị đuổi xa Hàn uyển, chúng ta ngay cả lão nhân kia rời đi khi nào cũng không biết. Sáng sớm ngày kế, hầu gia liền mang theo người đi. Lúc gần đi phân phó ta, nếu như hắn xảy ra chuyện, liền tới tìm ngài…”

Lăng Thanh đi vào thư phòng, nhìn quanh một vòng, sau đó xoay người mặt hướng về phía lão quản gia đứng ở cửa, “Hắn còn nói cái gì?”

Lão tổng quản đi tới bên cạnh hắn, ép thanh âm tới cực thấp, “Hầu gia nói, thiên cơ ở đây, không thể tiết lộ.” Cầm tay Lăng Thanh lên, dùng ngón tay viết mấy chữ trong lòng bàn tay Lăng Thanh.

Lăng Thanh thoáng sửng sốt, hơi nắm bàn tay lại, “Ta biết… Ta muốn ở chỗ này xem thử Đông Ly đại ca có còn lưu lại đầu mối gì cho ta hay không.”

“Ngài xin cứ tự nhiên, lão thân đi chuẩn bị gian phòng và nước nóng cho ngài.” Nói xong, lão quản gia liền lui ra ngoài.

Lăng Thanh một mình ở lại trong thư phòng của Đông Ly Mộ Vân, nghe được tiếng bước chân đi xa của lão quản gia, hắn lại lần nữa mở nắm tay ra, trong lòng bàn tay không có gì cả, nhưng hắn lại nhìn có chút xuất thần.

“Mười hai cái hồ lô… Chẳng lẽ thật là hắn?”

Tạ Thiên Cơ, tên gọi thực sự là gì đã không còn ai biết, chữ Tạ cùng âm với Tiết (1), chỉ hắn có thể tiết lộ thiên cơ, cũng có người nói, đây là tên hắn tự mình đổi, tạ ơn những thiên cơ ấy cho hắn có biến cố cả đời này.

Nghe đồn hắn lúc mười tuổi gặp thiên lôi mà hai mắt mù, lại mở thiên nhãn, từ đó có bản lĩnh nhìn trộm được thiên cơ không cần đoán cũng biết, chuyện hắn nói thường trở thành sự thật. Cũng vì bản lĩnh đó, rất nhiều quan to quý nhân đều đến tìm hắn, tôn sùng hắn là thần linh, xây dựng miếu đường cho hắn, cống hiến vật báu quý giá hiếm có cho hắn, chỉ vì được một câu thiên cơ.

Bởi thế nửa đời trước của hắn trải qua rất giàu có xa xỉ, nơi đi có người theo đuôi cúng bái, phong cảnh. Nhưng về sau cũng không biết có phải vì tiết lộ quá nhiều thiên cơ hay không, tất cả người nhà của hắn trong một đêm chết oan chết uổng, miếu thờ tượng thần cung phụng hắn cũng đều bị lửa trời đốt.

Hắn hiểu mình là đắc tội thần linh, đời này ắt phải cô độc không nơi nương tựa, sau khi chết cũng khó trốn được trời phạt, bèn bỏ qua tất cả gia tài, không tiết lộ thiên cơ cho người khác nữa, đồng thời du lịch khắp nơi không cho người nào tìm được.

Nghe nói sau khi Tạ Thiên Cơ quyết định bỏ nhà ra đi lưu lạc, hắn liền chống chiếc gậy gỗ, trên gậy gỗ treo mười hai cái hồ lô.

Tạ Thiên Cơ từng nói với người ta, mười hai cái hồ lô này là mười hai thiên cơ hắn sẽ tiết lộ cuối cùng kiếp này, mười hai thiên cơ ấy chỉ có liên quan tới giang sơn xã tắc, chờ khi mười hai hồ lô đều bị mở ra, đó chính là ngày mạng hắn thuộc về hoàng tuyền xuống a tì địa ngục.

Truyền thuyết đã rất lâu rồi, Lăng Thanh nghe qua, nhưng không ngờ thật sự có người này tồn tại, tính như thế, Tạ Thiên Cơ ắt phải có bộ dáng hơn trăm tuổi.

Từ nửa đời sau, thiên cơ bất khả lộ, trừ phi giang sơn dời chủ thiên hạ biến.

Lăng Thanh nghĩ thầm, nếu như đến tìm Đông Ly Mộ Vân thật sự là Tạ Thiên Cơ, như vậy hắn nói nhất định là đại sự có liên quan tới thiên hạ này, như vậy hành động ngay cả người cũng không mang theo bao nhiêu liền vội vã rời đi của Đông Ly Mộ Vân, cũng hợp lý…

Vậy thì… rốt cuộc là chuyện gì?

Tầm mắt Lăng Thanh dừng trên bàn sách của Đông Ly Mộ Vân, phía trên có chút lộn xộn.

Lăng Thanh đi tới lật xem mấy thứ chất đống trên bàn sách, dưới cùng tập danh mục lễ vật ấy, hắn phát hiện một tờ giấy vẽ vòng tròn và đường thẳng, thoạt nhìn giống tiểu hài tử tùy tiện nguệch ngoạc vẽ bậy, thế nhưng góc phía trên bên trái có một chữ Ung, đồng thời còn khoanh tròn.

Lăng Thanh nhận ra nét chữ của Đông Ly Mộ Vân, hiển nhiên thứ này là hắn vẽ, bởi vì nơi Đông Ly Mộ Vân mất đi tung tích chính là giao giới của Ung châu và Ký châu, vì thế thứ này tựa hồ cũng không phải chỉ đơn giản là một bức vẽ…

Lăng Thanh gấp tờ giấy này thu vào trong túi ở tay áo, lại lật xem xấp danh sách cống phẩm có chứa ghi chú rõ ràng muốn đưa vào kinh thành đã được kiểm kê kia, nhưng nhìn không ra gì khác thường.

Trong thư phòng tìm không được manh mối có ích nào khác, Lăng Thanh đang định rời đi, lúc đi tới cửa, hắn ngừng một chút, quay đầu lại nhìn về phía nóc nhà trong thư phòng, tầm mắt dừng lại chốc lát ở nơi đó mới xoay người đi ra ngoài.

Mặc dù một đường phong trần, cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng Lăng Thanh cũng không lựa chọn ở tại chỗ Đông Ly Mộ Vân, trái lại dắt ngựa chậm rãi đi trong thành, giống như là đi dạo, thỉnh thoảng dừng lại trước sạp bán hàng rong, hứng thú chọn đồ chơi cho tiểu hài tử, cuối cùng chọn một cái trống bỏi.

Lúc Lăng Thanh đưa tiền đồng cho người bán hàng rong, ánh mắt hướng về một góc cách đó không xa phía sau liếc một cái.

Từ sau khi xuống Thiên Tuyệt sơn vẫn cảm giác có người đi theo mình, không xa không gần mà thủy chung vẫn duy trì khoảng cách nhất định.

Thật ra không cần đoán cũng đã có thể nghĩ người này là ai, nhất là vừa rồi thoáng nhìn, một mảnh vạt áo màu đen khi đối phương vội vội vàng vàng ẩn vào góc cũng đã bán đứng y.

Lăng Thanh cái có cái không lắc lắc trống bỏi trong tay, trống bỏi phát ra tiếng vang “lọc cọc”, “lọc cọc”, hàm Lăng Thanh hơi nhấc.

Thích theo phải không? Tốt lắm, vậy xem thử ngươi có gan theo tiếp hay không!

Yên Vân Liệt cho là mình lần này nhất định là bại lộ, dù cho lúc trước hai người bởi vì cái cổ chết tiệt kia mới cãi nhau đến không vui, nhưng không có nghĩa là y chỉ bởi vậy mà không đi quản an nguy của Lăng Thanh, trên thực tế y rất lo lắng, thậm chí theo hắn xuống núi một đường bám theo.

Y biết bằng công phu của Lăng Thanh, bị phát hiện là chuyện sớm muộn, y cũng không có ý định giấu giếm tung tích mãi cho đến Ung châu, chỉ là hiện ở trong này cách Thiên Tuyệt sơn còn rất gần, nếu như bị phát hiện, Lăng Thanh một chân là có thể đá y quay về, như vậy thì không thể thiếu phải mất một chút công phu quấn quýt hắn một phen.

Yên Vân Liệt từ trong hẻm nhỏ thò đầu ra nhìn, phát hiện Lăng Thanh cầm cái trống bỏi vừa mới mua trong tay, dắt ngựa tiếp tục đi về phía trước, xem ra hẳn là chưa chú ý tới mình.

Trên người Lăng Thanh có một cỗ tuấn nhã như Giang Nam non xanh nước biếc, dù cho cầm kiếm trong tay, nếu không phải thực sự làm hắn tức giận, ít cảm nhận được lệ khí và sát khí trên người người giang hồ sẽ có. Lúc này trong tay hắn còn cầm cái trống bỏi chơi, bộ dáng hết nhìn đông tới nhìn tây, thân thiện mà đáng yêu.

Kỳ thực cho tới nay giữa hai người bọn họ vốn không có chung sống ôn hòa thế nào, lúc trước yêu nhau giết nhau, mỗi lần gặp lại luôn có người bị thương, về sau mặc dù là ở cùng một chỗ, nhưng ít nhiều vẫn là mang theo chút ngăn cách, dù cho mấy ngày gần đây quan hệ của hai người hơi chút tiến bộ, nhưng chân chính dắt tay giang hồ với Lăng Thanh chỉ là khi hắn còn là Tần Lâm.

Yên Vân Liệt rất hoài niệm quãng ngày cùng hắn tùy ý không chịu gò bó ấy, không khỏi nhắc tới trong lòng…

Lăng Thanh, ta khi nào mới có cơ hội có thể cùng ngươi ca hát dưới trăng, say rượu phi chén? Khi nào mới có cơ hội có thể cùng ngươi lại trăng liễu hoa bay, song song đồng hành?

Lăng Thanh đương nhiên là nghe không được trong lòng Yên Vân Liệt đang suy nghĩ gì, dắt ngựa đi tới trước một tiểu lâu cửa treo rất nhiều đèn ***g đỏ lớn, ngẩng đầu nhìn nhìn bảng hiệu, khóe miệng nhếch cười, đi vào.

Xa xa Yên Vân Liệt không dám tin trợn to mắt, đèn ***g đỏ trên cửa trước lâu kia, biển chữ vàng rực rỡ ấy, các nữ tử quyến rũ tô son điểm phấn bộ ngực nửa lộ khéo léo tươi cười vây quanh đón Lăng Thanh vào này, đều giống như đang khiêu khích y.

Gió lạnh thấu xương ngày đông vù vù thổi qua, tiếng cười trong trẻo ngọt ngào của đám nữ tử mơ hồ truyền đến, kèm theo giọng nói thanh nhã của Lăng Thanh: “Những thứ này thưởng cho các ngươi, chọn mấy người biết hát giỏi múa đưa vào phòng ta.”

Lời này rơi vào trong tai Yên đại giáo chủ, sau cùng toàn bộ biến thành rít gào trong lòng y.

Lăng Thanh cư nhiên đi chơi kỹ viện! Không để cho mình theo thì ra là vì đi chơi kỹ viện! Còn muốn biết hát giỏi múa, còn không chỉ một!

Trọng yếu nhất là, trước khi Lăng Thanh xuống núi trong bao quần áo của hắn nhét không ít ngân phiếu… Vì thế Lăng Thanh không chỉ đi chơi kỹ viện sau lưng y, còn là xài ngân lượng của Yên Vân Liệt y đi chơi kỹ viện.

Yên đại giáo chủ cuộc đời này chưa bao giờ giống như hiện tại, trong lòng như bị vô số dã thú hỗn loạn giẫm lên.

Người qua đường nhìn thấy người này đứng chòng chọc giữa đường cái, trên người như có ngọn lửa vô hình từ từ vọt đốt lên, nhộn nhịp vòng qua y mới tiếp tục đi về phía trước.

Lăng Thanh cởi ra đai lưng sau tấm bình phong tại sương phòng hoa lâu, sát vách đàn sáo dễ nghe cảm động lòng người không ngừng bên tai, thường thường xen vào tiếng nói cười oanh oanh yến yến.

Hắn muốn hai gian sương phòng, cô nương tú bà chọn tới đều ở sát vách ồn ào, Lăng Thanh bảo các nàng đợi đủ hai canh giờ thì từng người tự giải tán, gian của mình thì sai người đưa cơm canh và nước nóng tới.

Lăng Thanh cởi áo choàng trên người vào trong thùng tắm, nước nóng nhiệt độ thích hợp ngâm toàn thân, thư giãn một thân mệt mỏi.

Bởi vì là hoa lâu, trên giá bên thùng tắm còn đặt cánh hoa, tinh dầu cùng hương liệu.

Lăng Thanh có chút hiếu kỳ cầm từng chai chai lọ lọ kia lên xem, lại mở ra ngửi ngửi, bởi vì ngửi quá dùng sức bị hương khí vọt vào mũi, liên tiếp đánh vài cái hắt xì.

Dừng lòng hiếu kỳ của mình, thả cái bình trong tay lại chỗ cũ, lại ngồi xuống một lát, không cho nước tới cằm.

Tiếng cười của các hoa nương sát vách vẫn đang không ngừng truyền tới, Lăng Thanh đưa tay sờ sờ bụng của mình, cảm thụ nhịp đập của một sinh mệnh khác huyết mạch tương liên với mình bên dưới, trong đầu đột nhiên mọc lên một cái ý niệm, nếu như không có gặp phải Yên Vân Liệt, mình bây giờ sẽ trải qua cuộc sống như thế nào?

Có lẽ vẫn sẽ cầm kiếm chạy khắp giang hồ… kết giao vài tri kỷ rượu thịt, nhàn rỗi thì nghiên cứu luyện tập võ học, gắng đạt tới đột phá cảnh giới cao hơn, sau đó… có lẽ sẽ gặp được một nữ tử khiến mình động tâm, tốt nhất có thể giống như Nguyễn Tố Tuyết, có hiệp khí có đảm đương, khăn trùm không thua mày râu, môn đăng hộ đối kết làm phu thê, trở thành một đôi giai ngẫu tuyệt phối trên giang hồ làm người ta hâm mộ.

Nghĩ tới đây, chính Lăng Thanh cũng nhịn không được bật cười, sau đó cúi đầu, tay bắt đầu vuốt ve phần bụng đã hơi nổi lên, “Chỉ tiếc… Ai kêu ta đã gặp một người cha khác của các con?”

Có lẽ những điều này đều là ông trời đã định trước, thầm mến giấu dưới đáy lòng ngay cả mình cũng không biết, nhớ thương lo được lo mất không dám tiếp thu, yêu hận quấn quýt tàn nhẫn, tình oán vết thương mệt mỏi, cùng với ràng buộc này, huyết mạch này, làm cho hai người bọn họ đi tới quan hệ như ngày hôm nay.

Hắn có đôi khi vẫn sẽ có một chút không dám tin, ôn nhu và ái mộ đã từng nghĩ cũng không dám nghĩ, bây giờ không chỉ dễ như trở bàn tay, thậm chí có thể nói là được y nâng trong tay cưng chiều như thế, không phải là bởi vì hài tử mà miễn cưỡng cùng một chỗ, là yêu cực kỳ rõ ràng, nóng cháy, mang theo bá đạo và chiếm giữ đặc hữu của người nọ, tại trên người hắn nơi nơi in xuống ấn ký thuộc về y…

Nhưng có lúc, Lăng Thanh vẫn như cũ thống hận chính mình, bởi vì phần cảm tình này, bọn họ mất đi một hài tử, dù cho hiện tại đã có Tư Tần, lập tức lại sẽ có một tiểu sinh mệnh hòa cốt nhục hai bên sinh ra, thế nhưng ai cũng không có cách nào thay thế được hài tử đã mất đi… Sẽ không lại quay về… Sợ rằng đây là đau đớn và tự trách vĩnh viễn cũng không thể tiêu tan trong lòng hắn…

Nước có chút lạnh, Lăng Thanh xua đi suy nghĩ lung tung trong đầu, từ trong thùng tắm đứng dậy, sau khi mặc vào áo chẽn mở bao quần áo mang bên mình ra, lấy một cái bình nhỏ từ bên trong, mở cái nút gỗ đổ một viên thuốc vào trong lòng bàn tay.

Đây là thuốc đặc biệt điều dưỡng thân thể Viên Bất Quy giúp hắn điều phối, nhưng bởi vì thời gian quá gấp, chỉ có một lọ như vậy, lượng khoảng chừng chỉ có một tháng.

Lăng Thanh nhét viên thuốc vào miệng nuốt xuống, trong lòng nghĩ kĩ, đã ngay cả Tạ Thiên Cơ cũng xuất hiện, chuyện này sẽ không có đơn giản như nghĩ lúc trước, mà hắn hiện tại chỉ có hai tháng, vượt quá khi đó, không chỉ bụng nổi lên hành động bất tiện, nội tức cũng không ổn, càng quan trọng hơn là hắn không thể mang theo hài tử mạo hiểm.

Trong bao quần áo còn có một cây sáo nhỏ dài bằng ngón cái, hình dạng mộc mạc rất tầm thường, Lăng Thanh buông bình thuốc, cầm cây sáo nhỏ này lên, đây là Yên Vân Liệt cho hắn, cũng dạy hắn cách thổi. Yên Vân Liệt nói, chỉ cần nghe thanh âm của cây sáo này, giáo chúng Thiên Tuyệt giáo ở phụ cận đều sẽ chạy tới, hơn nữa sẽ nghe lệnh hắn, coi hắn như giáo chủ.

Lăng Thanh nhếch khóe miệng mỉm cười, sau đó đưa sáo nhỏ tới bên môi hôn một cái, lúc này mới cẩn thận thu vào.

Nhìn nhìn canh giờ còn sớm, thanh âm sát vách đã yên tĩnh trở lại, Lăng Thanh không vội nghỉ ngơi, mà là ngồi khoanh chân trên giường, tĩnh khí ngưng thần điều trị nội tức, sau khi vận công qua hai chu mới mở mắt ra, ngón tay búng một cái, “bộp” một tiếng, ánh nến theo tiếng dập tắt, lúc này mới kéo đệm chăn qua nằm xuống.

Yên Vân Liệt đứng yên thật lâu trong đình viện của thanh lâu, y nhìn Lăng Thanh bị mấy nữ tử kia vây quanh vào sương phòng, sau đó tiếng đàn sáo tiếng trống nhạc cùng với tiếng cười thanh thúy như chuông bạc từ nơi đó truyền đến vẫn chưa từng ngừng nghỉ.

Y ban đầu là có xúc động xông vào, thế nhưng gió lạnh trong đình viện thổi, bất ngờ tỉnh táo rất nhiều.

Nghe tiếng cười huyên náo trong phòng, Yên Vân Liệt đột nhiên ý thức được, Lăng Thanh cũng là nam tử a…

Hắn cũng giống như mình chính là niên kỷ huyết khí phương cương, hơn nữa Lăng Thanh tựa hồ trừ mình ra, vẫn chưa từng có hứng thú với nam tử khác.

Cho tới nay tại tình sự đều là mình chủ đạo, vả lại mình cho tới bây giờ đều là ở phía trên, vì thế cơ hồ xem nhẹ nhu cầu của Lăng Thanh…

Vừa nghĩ như thế, Yên Vân Liệt chẳng còn tức giận, ngược lại sinh ra một ít áy náy.

Ước chừng canh ba, đèn trong phòng tắt, Yên Vân Liệt đề khinh công thả người nhảy lên cửa sổ gian sương phòng kia, xoay người chui vào.

Trong phòng rất yên tĩnh, có mùi tình sự qua đi lưu lại như có như không, ẩn ẩn đau nhói đáy lòng Yên Vân Liệt.

Dựa vào ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, y nhìn thấy bóng mờ nhô ra trên giường, bộ dáng chỉ có một người.

Yên Vân Liệt thoáng cảm thấy có chút an ủi, chí ít Lăng Thanh không có lưu những nữ tử kia nằm cùng giường, nghĩ như vậy liền đi tới.

Y ngưng thần nhìn đám nhô ra trên giường, một lát sau mới khàn giọng mở miệng, “Lăng Thanh, ta không trách ngươi… Ta chỉ trách chính ta… Xin lỗi… Ta đã cam đoan với ngươi sau này làm việc đều sẽ suy nghĩ đến tâm tình của ngươi, nhưng ta không có làm được…”

Yên Vân Liệt dừng một chút, tựa như đang do dự, qua một lát mới siết chặt nắm tay giống như là hạ quyết tâm rất lớn.

“Nếu như… Nếu như ngươi muốn ở phía trên, thỉnh thoảng cũng không phải là không thể…”

Nghĩ đến mình làm bên chịu đựng, trong lòng Yên Vân Liệt là trăm ngàn không được tự nhiên và không muốn, nhưng như nếu như đối phương là Lăng Thanh… y có thể nhân nhượng, thậm chí cảm thấy bởi vì Lăng Thanh mang thai hài tử mà không thể không áp dụng biện pháp cấm dục, nếu có thể lấy điều này để giải quyết… không hẳn không phải là một chuyện tốt.

Vì người mình thích, dù cho là ở bên dưới, cũng không sao.

Người trên giường không có phản ứng, Yên Vân Liệt lại thấp giọng nhu tình kêu một tiếng “Lăng Thanh”, vẫn như cũ không chiếm được phản ứng. Nghĩ Lăng Thanh người cảnh giác khi ngủ như thế, có lẽ mình nhảy cửa sổ lúc tiến vào cũng đã tỉnh, mà sở dĩ không có phản ứng… có lẽ là xấu hổ đi?

Yên Vân Liệt không khỏi bật cười, vừa nghĩ tới chuyện kế tiếp có thể phát sinh, cũng có chút khẩn trương cùng kích động.

“Lăng Thanh… Ngươi không lên tiếng ta coi như là ngươi nhận lời…” Nói liền cởi giày sờ soạng trên giường…

Lăng Thanh đang ở trong mộng đẹp, bị một tiếng kêu thảm thiết vang tận mây xanh như giết lợn làm giật mình tỉnh giấc.

Không biết xảy ra chuyện gì, hắn một phen tìm kiếm bên gối đứng dậy, ngay cả ngoại bào cũng không choàng liền đi ra bên ngoài.

Tiếng kêu oa oa vô cùng thê thảm từ trong gian phòng hắn lúc trước để đám hoa nương chờ truyền đến, lúc Lăng Thanh đi ra, cửa gian phòng kia lại đột nhiên mở, một nam nhân “oa oa” cầm lấy y phục của mình chạy ra, đứng trên hành lang nhìn hai bên một hồi sau đó một đường la hét “Quỷ a, có quỷ!” mà vừa chạy vừa “oa oa”.

Mọi người trong các gian phòng khác nhô đầu ra xem không hiểu đây rốt cuộc là tình huống gì, Lăng Thanh cũng là nghi hoặc, xách kiếm theo đi tới cửa gian sương phòng kia, dùng kiếm đẩy cánh cửa đang nửa mở ra, một khắc sau…

Chú thích

(1) chữ Tạ và Tiết trong tiếng Trung đều đọc là xie

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.