Tàng Yêu

Chương 66



Thượng

Vụ đảo khá lạnh, nhưng ban ngày khi thái dương vừa ló dạng liền trở nên phi thường ấm áp. Nghiêm Tiểu Yêu cởi miên bào dày ra, mặc hai kiện thúy y cộng thêm một kiện miên áo, lăn qua lăn lại trên mặt đất được phủ thảm da thật dày. Cổ Tất Chi quả thật yêu thương tôn tử này đến tận xương tủy, ngay cả tinh thần của hắn cũng tốt hơn rất nhiều, khiến Từ Ly Thương Lãng cũng thoải mái không thôi. Lần này, Nguyệt Quỳnh lại không được làm tròn bổn phận của người cha. Không nói đến có Hồng Hỉ Hồng Thái che chở, còn có cha cùng Từ thúc thúc sủng, Nguyệt Quỳnh muốn ôm hài tử cũng không được. Bất quá hắn cũng không bất mãn gì cả, nếu chơi đùa cùng Tiểu Yêu có thể làm cho thân thể cha càng ngày càng khoẻ mạnh, cho dù hắn không được ôm hài tử cũng không sao.

Rất nhanh đã đến giữa tháng tư, Nguyệt Quỳnh không chờ được Nghiêm Sát, lại chờ được người làm cho hắn kinh hỉ không thôi ── nương cùng thái sư Lý Chương Tiền, còn có hai huynh đệ Tiểu Diệp Tử cùng Tiểu Châu Tử của hắn. Điều khiến cho hắn giật mình chính là họ còn dẫn theo vú em của Tiểu Yêu ── con hổ mẹ bị bọn họ để lại kinh thành! Người cuối cùng là kẻ không khiến hắn kinh hỉ lắm, chủ tử Vụ đảo, thái tử Từ Ly Kiêu Khiên. Bọn họ vừa đến, Từ Ly Kiêu Khiên liền phi thân nhảy đến trước mặt hắn, ôm hắn mà bắt đầu kêu “Quỳnh Quỳnh”, thật vất vả mới giãy khỏi Từ Ly Kiêu Khiên, Nguyệt Quỳnh không yên đi đến trước mặt thái sư, cung kính cúi mình vái chào, gọi một tiếng “thái sư”.

Lý Chương Tiền đã biết Cổ U sửa dung mạo, hiện tại gọi là Nguyệt Quỳnh, nhưng khi nhìn thấy, hắn vẫn lắp bắp kinh hãi. Sửng sốt một hồi, hắn đưa tay vỗ vỗ Nguyệt Quỳnh, chỉ nói một  câu: “Về sau ta không thích nghe mẫu tử ngươi dính vào chuyện gì nữa, có việc thì tìm ta thương lượng.” Trương Huyên Ngọc đứng ở một bên không dám cãi lại, nàng đã sớm ngoan ngoãn nghe lời Chương Tiền.

Thấy nương thành thật ngoan ngoãn đứng bên cạnh thái sư, Nguyệt Quỳnh cảm thấy khiếp sợ, thái sư cư nhiên làm cho nương không dám nói lời nào! Lợi hại! Lợi hại! Hắn lập tức nói: “Thái sư giáo huấn rất phải, đệ tử nhớ kỹ, nương cũng là vì ta.”

Lý Chương Tiền không nói gì nữa, mà chỉ nhìn về nam tử mà hắn phi thường quen thuộc đứng phía sau Nguyệt Quỳnh. Tiến lên vài bước, hắn nhấc vạt áo lên định quỳ xuống, đối phương lập tức đưa tay đỡ hắn: “Nơi này không phải Trung Nguyên, ta cũng không còn là Cổ Thiết.”

Lý Chương Tiền nắm chặt tay của “tiên đế”, trong mắt đầy vẻ kích động: “Ngài. . . . . . Thân thể có tốt không?”

Trong mắt Cổ Tất Chi cũng là sự kích động: “Thái sư gọi ta là Tất Chi đi.”

Lý Chương Tiền liền lắc đầu: “Mặc dù tiên đế đã không còn ở nhân thế, nhưng ngài vẫn là quân hầu của Vụ đảo. Lý Chương Tiền bái kiến quân hầu.” Nói xong, hắn rút tay ra, hành một cái đại lễ.

Cổ Tất Chi nâng hắn dậy, sau đó nhìn về phía người đã bật khóc, mở hai tay ra, đối phương lập tức nhào đến: “Đại ca. . . . . .”

Hai tay ôm lấy Trương Huyên Ngọc, Cổ Tất Chi nói bằng giọng khàn khàn: “Huyên Ngọc, đại ca đã để ngươi chịu ủy khuất .”

Trương Huyên Ngọc lập tức lắc đầu: “Ta không có chịu ủy khuất, Chương Tiền bọn họ vẫn luôn chiếu cố ta. Là ta thực có lỗi với đại ca, làm mất U nhi.” Ngẩng đầu, để đại ca lau nước mắt cho nàng, nàng vừa khóc vừa nói: “Đại ca, ta hảo lo lắng ngươi, Kiêu Khiên nói thân thể ngươi còn chưa khỏe, ta liền lo lắng đến mức không ngủ được. Đại ca, thân thể ngươi đã khỏe chưa?”

Cổ Tất Chi ôn nhu nhìn muội muội hắn tình cờ gặp được trên đường, lại đối hắn tử tâm tháp địa[một lòng một dạ], nói: “Thân thể của đại ca đã khỏe lên rất nhiều. Huyên Ngọc vẫn xinh đẹp như trước, nhiều năm không gặp, tựa hồ càng mỹ lệ hơn.”

”Đại ca. . . . . .” Mặt Trương Huyên Ngọc ửng đỏ, sau đó lại vùi đầu vào trong lòng đại ca, trên người đại ca có vị thuốc Đông y, khiến cho nàng đau lòng. “Đại ca, Cổ Niên khi dễ ta cùng U nhi, còn muốn giết Chương Tiền, hắn rất xấu!”

Cổ Tất Chi tựa tiếu phi tiếu vỗ nhẹ lên lưng Trương Huyên Ngọc: “Đại ca sẽ thay ngươi dạy hắn. Trên đường mệt mỏi rồi phải không.”

”Ân, đi thuyền rất chóng mặt.” Trương Huyên Ngọc rời khỏi ***g ngực của đại ca, đôi mắt xinh đẹp ngập đầy sự tôn kính cùng ỷ lại chưa từng phai nhạt dành cho Cổ Tất Chi. Cổ Tất Chi lôi kéo nàng, dẫn Lý Chương Tiền quay về tẩm cung, Nguyệt Quỳnh đi theo phụ mẫu, thỉnh thoảng lại nhìn Từ thúc thúc. Cha cùng nương thân cận như vậy, Từ thúc thúc cư nhiên lại không sinh khí. Hắn nghĩ đến đôi lục mắt kia, người kia đã vì loại chuyện này mà “tra tấn” hắn không ít lần.

Từ Ly Kiêu Khiên ghé vào lổ tai hắn, nhỏ giọng hỏi: “Quỳnh Quỳnh, ngươi đang nhìn cái gì vậy?”

Nguyệt Quỳnh theo bản năng né tránh, Từ Ly Kiêu Khiên mất hứng. “Quỳnh Quỳnh, ngươi không muốn nhìn thấy ta như vậy sao?”

Nguyệt Quỳnh tiếp tục nhìn Từ thúc thúc, xem nhẹ nỗi bất mãn của Từ Ly Kiêu Khiên, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi có biết quan hệ giữa cha ta cùng cha ngươi ra sao không?”

Từ Ly Kiêu Khiên mở to mắt, trưng ra biểu tình “Chẳng lẽ ngươi không biết sao?!” Nguyệt Quỳnh lập tức nói: “Tất nhiên là ta biết, ta là hỏi, ngươi biết không?”

”Đương nhiên! Sao có thể không biết.” Từ Ly Kiêu Khiên lập tức lớn miệng nói, “Cha ta còn hôn thúc thúc ở trước mặt ta, ta cũng không phải Quỳnh Quỳnh, trì độn như thế.”

Nguyệt Quỳnh không nhịn được mà nở nụ cười, hắn trì độn thật, nhưng không thể giáp mặt nói thẳng nha. Cúi đầu đi vài bước, hắn mới hỏi tiếp: “Ngươi, không phản đối sao?”

”Vì sao phải phản đối?” Từ Ly Kiêu Khiên gãi gãi đầu, “Cha ta thích thúc thúc, thúc thúc cũng thích cha ta, đây không phải là chuyện tốt sao? Không giống Quỳnh Quỳnh là bị Nghiêm Sát cướp đi.”

Mặt Nguyệt Quỳnh liền oanh một tiếng: “Ta không có bị Nghiêm Sát cướp đi!” Là bị vác đi!

Từ Ly Kiêu Khiên cười hắc hắc: “Quỳnh Quỳnh cũng thích Nghiêm Sát phải không.”

Miệng Nguyệt Quỳnh khẽ động động, cúi đầu: “Vậy, nương ngươi đâu?”

”Quỳnh Quỳnh, sao ngươi lại có thể trốn tránh như vậy.” Từ Ly Kiêu Khiên mang ý xấu nói, khi gương mặt Nguyệt Quỳnh đã đỏ ửng, hắn mới hảo tâm nói, “Nương ta ném ta lại cho cha ta, đi cùng người nàng thích rồi, bất quá hàng năm nàng đều sai người tặng cho ta chút đồ chơi thú vị.”

A? Nguyệt Quỳnh ngẩng đầu, hắn đã nghĩ đến rất nhiều loại khả năng, nhưng chưa từng nghĩ tới loại này. Nương của mình bỏ mình lại mà rời đi, người này khẳng định rất khổ tâm. Sau đó, hắn chợt nghe Từ Ly Kiêu Khiên “ha ha” cười khúc khích một tiếng. Nguyệt Quỳnh lập tức nhận ra rằng, cảm thấy Từ Ly Kiêu Khiên đáng thương là một chuyện phi thường sai lầm.

Nhóm người lớn đi ở phía trước thấy hai nhi tử trò chuyện với nhau thật vui liền rất cao hứng, sau đó lại tiếp tục nói chuyện của mình, để cho hai người trẻ tuổi đi chung. Từ Ly Kiêu Khiên cười đến đau bụng: “Quỳnh Quỳnh, ngươi rất đáng yêu, ngươi đừng ở cùng Nghiêm Sát, thành thân với ta đi.”

Nguyệt Quỳnh không để ý đến hắn, người này luôn thích nói những lời vô vị. Thấy Nguyệt Quỳnh không để ý tới mình, Từ Ly Kiêu Khiên vội vàng nói: “Nương ta rất thương ta, tuy rằng nàng đã ly khai khi ta còn rất nhỏ, nhưng mỗi tháng nàng đều viết thư cho ta. Nam nhân nàng thích là người ở bên ngoài, nam nhân kia không thể cùng nàng lên đảo, hơn nữa vì quan hệ với cha ta, nàng liền ở lại bên ngoài. Bất quá đó là trước kia, hiện giờ ta đã trưởng thành, hàng năm ta đều đi gặp nàng, bất quá là nàng không biết thôi. Nam nhân kia rất sợ cha ta cướp nương ta về, vì không muốn khiến hắn lo lắng, nên ta không lộ diện trước mặt nương ta. Nam nhân kia rất thương nương của ta, nương ta còn sinh cho ta ba đệ đệ nữa.”

Từ Ly Kiêu Khiên đi đường cũng không chịu đi bình thường, vừa lắc mông, vừa nhún nhảy, thoạt nhìn một chút cũng không giống đang miễn cưỡng cười vui.



”Từ nhỏ nương ta không có ở bên cạnh ta, bất quá cha ta không có tần phi, tất nhiên cũng sẽ không có nữ nhân nào khi dễ ta. Cha ta cũng không lấy thân phận thái tử đặt lên vai ta, nói ta muốn thế nào thì thế ấy, ta sống rất tự do tự tại. Hơn nữa từ khi thúc thúc đến đây, cha ta liền nói cho ta biết quan hệ giữa hắn cùng thúc thúc, không có giấu diếm ta. Ân, ta có phụ thân cùng mẫu thân tốt như vậy, ta đương nhiên không đáng thương hại. Hơn nữa a,” Từ Ly Kiêu Khiên ghé sát vào, nhỏ giọng nói, “Từ sau khi thúc thúc đến đây, cha ta không có thời gian rảnh để quản ta.”

 

Nguyệt Quỳnh nghiêm túc nhìn Từ Ly Kiêu Khiên, đối phương luôn mang một bộ dáng rất không đứng đắn, nhưng những lời nói vừa nãy, hắn lại nói rất nghiêm túc. Mới vừa nghĩ như vậy, hắn đã thấy Từ Ly Kiêu Khiên nháy mắt với hắn mấy cái, sau đó tỏ vẻ đáng thương nói: “Bất quá nếu Quỳnh Quỳnh cảm thấy ta đáng thương, vậy ngươi liền tội nghiệp tội nghiệp ta, gả cho ta, a không, ngươi thú ta đi.”

”Ta đã thành thân rồi a.” Đẩy Từ Ly Kiêu Khiên ra, Nguyệt Quỳnh vội đi vài bước đuổi kịp cha, quyết định vẫn là cách xa Từ Ly Kiêu Khiên một chút.

”Quỳnh Quỳnh, ngươi không thể không để ý đến ta ──” dùng thanh âm tất cả mọi người đều có thể nghe được mà ủy khuất hô lên, Từ Ly Kiêu Khiên chưa từng có ý niệm bị mất mặt trong đầu liền tuyên bố quyết định trước mặt chư vị trưởng bối: “Thê tử tương lai của ta sẽ tìm người giống như Quỳnh Quỳnh!”

Nguyệt Quỳnh thật muốn đào hố tự chôn mình.

Sau khi ăn cơm chiều xong, Cổ Tất Chi cùng Trương Huyên Ngọc thảo luận riêng trong thư phòng. Nghe Trương Huyên Ngọc nói xong, Cổ Tất Chi mang vẻ mặt trầm tư hỏi: “Có người một mực âm thầm giúp ngươi?”

Trương Huyên Ngọc gật gật đầu: “Ân. Kỳ thật sau khi đại ca cùng Từ đại ca ly khai, ta liền có loại cảm giác này. Sau khi Cổ Niên khi dễ U nhi, suýt nữa cưỡng bức U nhi, U nhi bị kinh hách quá độ, đêm đó liền ngã bệnh, ta cùng cha, còn có sư huynh đều lo lắng cho U nhi, không tìm Cổ Niên tính toán sổ sách, nào biết buổi tối hôm sau Cổ Niên ở trong phòng ngủ, bị người nào đó chặt đứt tất cả xương sườn, trên mông còn bị cắt một khối thịt.”

”Sau đó U nhi xuất cung, sư huynh ta giả trang U nhi ở lại trong cung, hắn nói buổi tối thường cảm thấy có người đến tẩm cung của U nhi, nhưng hắn vừa đi ra ngoài đối phương liền bỏ chạy. Công phu của người kia rất lợi hại, hơn cả sư huynh. Chuyện U nhi xuất cung chỉ có ta, cha, sư huynh, Tiểu Diệp Tử cùng Tiểu Châu Tử biết. Ta tưởng là có người đến thăm dò tình hình, sau đó ít lâu lại không xuất hiện nữa.”

”Sau khi sư huynh giả vờ tự thiêu lừa gạt Cổ Niên, người kia cũng vẫn không xuất hiện, ta tưởng rằng mình đã đa tâm. Nhưng sau khi Nghiêm Sát cùng U nhi tiến cung, người kia tựa hồ lại xuất hiện. Trước khi ta rời đi, Dương Tư Khải cùng Giang Bùi Chiêu đã được người cứu đi. Đêm Nghiêm Sát mang U nhi trốn đi, Kiêu Khiên nói còn có một số người giúp Nghiêm Sát, bất quá những người đó cũng che mặt, hắn nhìn không ra là kẻ nào. Ta tưởng đó là tử sĩ của Nghiêm Sát, nhưng sau đó mới biết được tử sĩ của Nghiêm Sát khi ấy đều đang ở ngoài thành tiếp ứng.”

Cổ Tất Chi lần Phật châu trong tay, mi tâm nhíu chặt, suy nghĩ nửa ngày, hắn trầm giọng nói: “Người này là ai ta cũng không rõ. U nhi hàng năm đều ở trong cung, những người tiếp xúc với nó đều là người trong cung, bằng không cũng là quan viên triều đình. Nó vừa xuất cung liền gặp Nghiêm Sát, tức thì bị Nghiêm Sát giữ bên người, theo lý thuyết nó không có khả năng quen biết một cao nhân mà cả ngươi và ta cũng không biết.”

Trương Huyên Ngọc mang vẻ mặt hồ nghi: “Ta đã hỏi qua U nhi, nó cũng không biết.”

Cổ Tất Chi suy nghĩ một lát rồi nói: “Vũ của U nhi khiến kẻ khác si mê, nói không chừng là người nào đó bị vũ của nó mê hoặc. Ta chỉ lo lắng người kia sẽ giống Cổ Niên, có tâm tư tổn thương U nhi.”

Trương Huyên Ngọc lo lắng nói: “Ta cũng vậy. Nhưng hiện giờ người kia ở trong tối, chỉ có thể chờ hắn hiện thân, chúng ta mới có thể ứng đối. Ta hoài nghi có phải người kia chính là kẻ thần bí thường xuyên trộm rượu trong cung hay không.”

Cổ Tất Chi kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ nhiều năm như vậy người nọ vẫn luôn trộm rượu?”

Trương Huyên Ngọc cười khổ: “Đúng vậy, vẫn giống như khi đại ca còn ở, trộm rượu trộm thịt. Sau khi U nhi xuất cung, suốt một năm hắn không hề xuất hiện, sau đó lại xuất hiện. Nhưng U nhi nói không biết vị nào võ nghệ cao cường như vậy, cho nên ta cũng không thể khẳng định.”

Cổ Tất Chi lập tức nói: “Ngươi cùng Chương Tiền tạm thời ở lại trên đảo đi. Bên phía U nhi đã có Nghiêm Sát, hài tử Kiêu Khiên này còn muốn ở Trung Nguyên chơi vài năm. Ngươi viết phong thư cho cha, bảo hắn cùng sư huynh chú ý một chút.”

”Ta sẽ viết thư cho cha.”

Bàn chính sự xong, Cổ Tất Chi khẽ cười nói: “Huyên Ngọc, nhiều năm nay ngươi đều một mực quan tâm chuyện của ta, làm chậm trễ hôn sự của ngươi. Đại ca cảm thấy Chương Tiền không tồi, hắn tựa hồ cũng có ý với ngươi. Không bằng đại ca này làm chủ, thay ngươi lo việc hôn nhân?”

”Đại ca!” Gương mặt Trương Huyên Ngọc nháy mắt đỏ bừng, “Chương Tiền, là, đại học sĩ, là đại nho sinh. . . . . . Hắn học phú ngũ xa. . . . . . Ta, kính trọng hắn, ta chỉ là nữ tử giang hồ . . . . . .”

”Huyên Ngọc!” Cổ Tất Chi đánh gảy sự tự ti của Trương Huyên Ngọc, nha đầu kia luôn cảm thấy mình là nữ tử giang hồ, không xứng với nho sinh. “Ngươi là mẫu thân của U nhi, là muội muội của ta, là thái hậu của quốc gia này! Đại ca nợ ngươi cùng U nhi rất nhiều. Hiện giờ đại ca cùng U nhi đều có người ở bên, ngươi lại vẫn độc thân một mình, đại ca nghĩ đến liền rất khó ngủ an giấc. Huyên Ngọc, đại ca nhìn ra được ngươi thích Chương Tiền, là đại ca sơ ý không phát hiện sớm. Chương Tiền vẫn không thành thân, trong lòng xác nhận sớm đã có ngươi, bằng không hắn cũng sẽ không cùng ngươi ly khai kinh thành. Huyên Ngọc, nếu đại ca không có nhìn lầm, ngươi có nguyện ý gả cho hắn?”

Trương Huyên Ngọc cúi đầu, tay không ngừng day day khăn tay, mặt đỏ như ánh nắng chiều. Cổ Tất Chi nở nụ cười, Huyên Ngọc rất hiếm khi để lộ loại tư thái thẹn thùng của nữ nhân này. “Vậy đại ca liền làm chủ cho ngươi.”

Gương mặt Trương Huyên Ngọc càng đỏ hơn, cúi đầu khẽ đồng ý.

Khi Nguyệt Quỳnh biết được nương cùng thái sư sẽ thành thân, trà trong miệng hắn nháy mắt liền bị phun ra, vừa lúc phun lên mặt Nghiêm Tiểu Yêu đang được cha hắn ôm ấp chơi đùa. Nghiêm Tiểu Yêu bị nước trà kiêm nước miếng của cha văng lên mặt, lập tức thất thanh bắt đầu khóc, mái nhà không sập thề không bỏ qua! Một đám người luống cuống tay chân dỗ dành tiểu tổ tông này, mà đầu sỏ gây ra lại không chút để ý đến nhi tử của hắn, chỉ hỏi: “Nương, không phải người không cho con đề cập đến sao? Thế sao cha vừa nhắc đến, nương liền đáp ứng?”

Cổ Tất Chi giương mắt: “Con đã đề cập đến với nương con?”

Nguyệt Quỳnh không thấy nương hắn đang mãnh liệt chớp chớp mắt với hắn, nói: “Con vẫn cảm thấy nương cùng thái sư thực xứng. Tài tử giai nhân, thiên gia tác hợp, nhưng nương lại không cho con nói.”

Cổ Tất Chi nở nụ cười: “U nhi cũng cảm thấy như vậy, xem ra hôn sự này đã sớm nên tiến hành rồi. Chương Tiền, chúng ta liền chọn ngày thành thân đi.”

So sánh với Trương Huyên Ngọc xấu hổ đến mức ngay cả đầu đều cũng không nâng lên nổi, Lý Chương Tiền lại có vẻ phi thường bình tĩnh, khẽ cười nói: “Hết thảy đều do quân hầu làm chủ.”

Nghĩ đến việc đại ca vừa đề cập đến, Chương Tiền liền đồng ý, Trương Huyên Ngọc liền xấu hổ đến mức hai gò má nóng lên. Nàng cùng Chương Tiền thật là tài tử giai nhân thiên gia tác hợp sao? Nhưng nàng chỉ là một nữ tử giang hồ, ngay cả thơ cũng không biết làm, Chương Tiền sẽ thích nàng sao? Trương Huyên Ngọc lo được lo mất loạn nghĩ, chờ khi nàng phục hồi tinh thần lại, nàng đã bị Lý Chương Tiền mang ra khỏi phòng.

”Huyên Ngọc, hai người chúng ta hảo hảo nói chuyện đi.” Nắm tay Trương Huyên Ngọc, Lý Chương Tiền dẫn người đi. Người được nắm tay chỉ cảm thấy trong ngực có chú nai con đang nhảy loạn, nhảy đến mức khiến nàng chóng mặt.

”Ta rốt cuộc cũng biết vì sao Quỳnh Quỳnh lại trì độn như vậy.” Nhìn hai người đã đi xa, Từ Ly Kiêu Khiên đột nhiên thốt ra một câu.

Nguyệt Quỳnh lập tức phòng bị trừng mắt nhìn hắn. Quả nhiên, hắn chợt nghe đối phương nói: “Nguyên lai sự trì độn của Quỳnh Quỳnh là kế thừa từ thẩm thẩm a.”

Cổ Tất Chi cùng Từ Ly Thương Lãng cười ha ha, Nguyệt Quỳnh rất không vui nói: “Ta đi vắt sữa hổ cho Tiểu Yêu.” Sau đó cũng không quay đầu lại, bước nhanh rời đi, khiếnTừ Ly Kiêu Khiên càng cười lớn tiếng hơn nữa. Hồng Hỉ Hồng Thái, Diệp Lương Đinh Châu nén giận liếc mắt nhìn Từ Ly Kiêu Khiên một cái, vội vàng đuổi theo công tử (thiếu gia), công tử (thiếu gia) đừng đi vắt sữa hổ thật a.

Từ Ly Thương Lãng gõ thật mạnh lên đầu nhi tử: “Đừng luôn chọc ghẹo U nhi.”

Từ Ly Kiêu Khiên ôm đầu, thực ủy khuất nói: “Quỳnh Quỳnh rất đáng yêu mà. Nếu không, cha cùng thúc thúc sinh cho con một đệ đệ, con liền có thể chọc ghẹo đệ đệ, không đùa giỡn với Quỳnh Quỳnh nữa.” Nói xong, khi cha hắn giơ tay lên, chuẩn bị đánh hắn, hắn liền lắc mình chạy ra ngoài, còn vừa chạy vừa nói: “Cha! Ngài cùng thúc thúc lo liệu một chút đi.”

”Hỗn tiểu tử này!” Từ Ly Thương Lãng tức giận đến mức nghiến răng, nói với người đang cười ôn hòa, “Ngươi đừng nghe hắn nói bậy.”

Cổ Tất Chi nhẹ nhàng dỗ dàng tôn tử còn đang khóc, thản nhiên nói: “Nếu thân thể của ta thích hợp, ta thật muốn sinh cho ngươi một tiểu hài tử.”

”Tất Chi!” Từ Ly Thương Lãng lại nhíu mi, “Không được có ý niệm này trong đầu.” Không nói đến bọn họ hiện giờ niên kỉ [tuổi tác] không nhỏ, chính là thân thể của Tất Chi tuyệt đối không chịu nổi sự thống khổ khi mang thai sinh sản.

Cổ Tất Chi tươi cười thật sâu: “Nếu lúc trước ta từ bỏ thân phận và cố kỵ, rời đi cùng ngươi, ta nhất định sẽ vì ngươi sinh hài tử.”

Vẻ nghiêm túc trên mặt Từ Ly Thương Lãng biến thành ôn nhu, hắn hôn Cổ Tất Chi: “Chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta là đủ rồi.”

Nguyệt Quỳnh đương nhiên sẽ không thật sự đi vắt sữa hổ cho Tiểu Yêu, hắn chỉ đến trong vườn hít thở không khí. Dùng đầu ngón tay tính tính, chia ly Nghiêm Sát đã ba mươi mốt ngày, không biết tình huống hiện giờ của Nghiêm Sát như thế nào, hẳn là rất thuận lợi. Thấy hắn ngẩn người đứng trong vườn, Hồng Hỉ Hồng Thái kéo Diệp Lương cùng Đinh Châu, bốn người lặng lẽ lui xuống.

Ngay tại khi Nguyệt Quỳnh đang nhớ Nghiêm Sát  ── tuy rằng hắn sẽ không thừa nhận ── ánh nến trong lều trại của Nghiêm Sát cơ hồ đều sáng rực hàng đêm. Chiến sự phía trước phi thường thuận lợi, sự gia nhập của mười hai vạn thuỷ quân Vụ đảo không thể nghi ngờ đã gia tốc diệt vong U quốc, Cổ Niên bị mất một nửa hổ phù ngự giá thân chinh, chống cự cực kỳ miễn cưỡng. Cổ Niên giao kinh thành cho quốc sư Dận Xuyên cùng Đại tướng quân Tư Mã Chuy, lệnh bọn họ tử thủ bảo vệ thành, bất quá cho đến bây giờ, sự tình cũng chưa đừng đi theo hướng dự dính của Cổ Niên.

Sau khi hắn dẫn mười ba vạn đại quân ly khai kinh thành, Tư Mã Chuy liền hạ lệnh đóng cửa thành, toàn thành cấm đi lại vào ban đêm. Tay cầm tướng quân lệnh, ngự ấn của U đế cùng một nửa hổ phù khác, hắn lấy danh nghĩa thảo phạt nghịch tặc, vì U đế báo thù, chém giết thân tín của Cổ Niên, khống chế kinh thành, điều duy nhất làm cho hắn hận đến mức nghiến răng chính là quốc sư Dận Xuyên đã chạy thoát. Cổ Niên biết được tin tức này, ngoại trừ phát điên mắng to ra, không còn cách nào khác. Tư Mã Chuy đã sớm có dự mưu, ven đường đều là binh mã của Nghiêm Sát, Cổ Niên không thể không dẫn đại quân hội hợp cùng Giải Ứng Tông, thương nghị việc bình định.

Trong soái trướng của Giải Ứng Tông, Cổ Niên tựa vào giường, một người ở phía sau hắn dùng sức đẩy đến. Cổ Niên từ trước đến nay đều làm nhục người khác, hiện giờ lại trở thành người bị làm nhục. Hai tay của hắn bị trói ở đầu giường, đôi mắt cũng bị bịt kín, kẻ đang mạnh mẽ ra vào trong cơ thể hắn lấy roi quật lên cái mông có vết sâu lõm xuống rõ ràng, một tay còn nắm lấy phân thân của hắn, không cho hắn tiết ra. Cổ Niên không có chửi bậy, ngược lại còn cảm thấy người phía sau dùng sức không đủ, roi quất lên người hắn, để lại vết roi xanh tím, Cổ Niên lúc này mới cảm thấy đủ.

Kẻ phía sau gầm nhẹ một tiếng, động tác chậm lại. Bàn tay nắm phân thân của Cổ Niên buông ra, Cổ Niên lập tức tiết, hai người đều có được sự thỏa mãn trước nay chưa từng có trong trận vui thích này. Cao trào trôi qua, người kia rời khỏi cơ thể Cổ Niên, tháo dây bịt mắt Cổ Niên, cởi bỏ trói buộc trên tay hắn. Cổ Niên xoay người nằm trên giường, trong mắt là *** điên cuồng: “Tề vương bảo đao chưa lão, một năm không gặp, ngươi vẫn làm cho trẫm thoải mái như thế.”

Tề vương Giải Ứng Tông, thân thể trần trụi của một lão già đã sắp xuống núi như hắn lại vẫn rắn chắc như cũ, chỉ có mái tóc hoa râm mới tiết lộ niên kỉ của hắn. Chà lau hạ thân sạch sẽ, hắn gọi thị nô vào tẩy sạch cho Cổ Niên. Cổ Niên đưa mắt nhìn bộ dáng của tên thị nô kia, đột nhiên nắm lấy tóc người nọ, kéo hắn lên giường, không để ý đến tiếng kêu sợ hãi của đối phương, đặt người lên giường, kéo quần hắn từ phía sau, giúp đỡ dục vọng lại cương lên của mình vọt đi vào.

”A a a. . . . . . !”

Tiếng kêu thảm thiết của thị nô kia truyền ra từ trong trướng, người bên ngoài lại coi như nghe thấy nhưng không biết.

Giải Ứng Tông nhíu mày, hắn ngồi trên ghế nhìn một hồi, thấy Cổ Niên càng ngày càng hưng phấn, hắn liền lấy roi quất lên lưng Cổ Niên. Cổ Niên kêu một tiếng, tiếng tê rống trong cổ họng lại lớn lên, Giải Ứng Tông quất mấy roi, chính mình cũng hưng phấn, đè lên Cổ Niên, tiến vào từ phía sau. Sự tiến vào của hắn kích thích Cổ Niên, Cổ Niên không thèm quan tâm người dưới thân hắn đã sắp đau đến chết, lại không khống chế được mà luật động. Cảnh *** mĩ trên giường khiến cho người ta nhìn thấy mà ghê tởm đến cực điểm. Có lẽ không ai đoán được nguyên nhân Cổ Niên tín nhiệm Giải Ứng Tông như thế chính là thế này. Cổ Niên không chỉ cuồng ngược đãi, mà còn cuồng bị ngược đãi, chẳng qua người dám ngược đãi hắn không có mấy ai, Giải Ứng Tông là người duy nhất.

Khi thị nô ở trên giường chỉ còn một hơi thở, Cổ Niên mới hoàn toàn sảng khoái. Sai người kéo thị nô kia đi ra ngoài, hắn lười biếng nằm trên giường, ngón chân đặt nơi phân thân của Giải Ứng Tông.

”Phái người ám sát Nghiêm Sát.”

”Ta đã phái người đi.”

Giải Ứng Tông lấy tay cầm của roi da hung hăng đâm vào trong cơ thể của Cổ Niên, khiến đối phương thỏa mãn rên rỉ, động tác của hắn lập tức nhanh hơn. Một năm không gặp, hắn cũng cực kỳ tưởng niệm thân thể có thể mặc hắn ngược đãi chà đạp thế nào cũng sẽ không hư tổn. Ngoài trướng, người nâng thủy bồn đến nghe thấy động tĩnh trong trướng liền đi trở về. Không ai phát hiện một thị nô lại có thể tùy ý đi lại trong quân doanh, tất nhiên cũng không có ai phát hiện thị nô kia đã không còn xuất hiện nữa.

Khi binh mã của Giải Lưu Sơn đánh vào Võ Di phủ liền gặp phải kì binh đánh lén, lúc hắn thật vất vả dẫn dắt số binh mã còn sót lại chạy trốn, lại gặp binh mã Giang Bùi Chiêu tự mình thân chinh. Mà Dương Tư Khải trở về đất phong cũng tập kết đại quân của mình, hướng về phía đất phong của Tề vương mà đi. Binh mã của Nghiêm Sát đã vượt qua Tiễn Giang, một nửa giang sơn U quốc đã ở trong túi Nghiêm Sát. Ở phương bắc, Nghiêm Sát gặp phải sự chống cự của Giải Ứng Tông cùng Cổ Niên, tuy hai người này có chút ghê tởm, nhưng thực lực cũng không yếu nhược, quân tiên phong của Nghiêm Sát gặp phải một đội binh mã của Giải Ứng Tông, hai quân giao chiến rồi song phương rút binh, tựa hồ Nghiêm Sát không vội tiến công, mà lại ra lệnh binh mã lui đến Thường Bình nghỉ ngơi và hồi phục.

Trong lều lớn, Nghiêm Sát thần sắc ngưng trọng nhìn binh đồ trên bàn, lọn tóc đen nhánh quấn quanh đầu ngón tay của tay trái ── lọn tóc được cắt xuống từ mái tóc của Nguyệt Quỳnh. Lý Hưu vén rèm lên đi vào, sắc mặt không tốt lắm: “Vương gia, có người “gửi” mật tín đến, không có kí tên.” Bọn họ thường xuyên thu được những mật tín như vậy, không biết là do người nào đưa tới, nhưng tin tức trong đó lại phi thường hữu dụng đối với bọn họ. Chẳng qua tin tức hôm nay lại khiến cho người ta buồn nôn.

Nghiêm Sát mở ra, mày nhíu chặt, trong thư là bí mật không thể cho ai biết giữa Cổ Niên cùng Giải Ứng Tông. Xem xong, y trực tiếp đốt lá thư này đi, tựa hồ cũng cảm thấy ghê tởm. Y nắm chặt lọn tóc kia, thô giọng nói: “Gửi thư cho Kỉ Uông, Nhâm Phủ, Đổng Nghê, Nghiêm Kim cùng Nghiêm Thiết, bảo bọn họ chậm nhất là trong vòng một tháng phải giải quyết xong chiến sự.”

”Vâng.” Lý Hưu lui ra ngoài. Bọn họ đều đã biết Nguyệt Quỳnh cùng thế tử bị người mang đi. Vương gia không vội vã chạy về, nói vậy người mang Nguyệt Quỳnh cùng thế tử đi không phải là địch nhân. Bất quá Vương gia lệnh bọn họ trong vòng ba tháng phải đoạt được thiên hạ, kỳ thật trong lòng Vương gia cũng rất lo lắng.

Ban đêm, các tướng sĩ đều tận dụng thời gian nghỉ ngơi, nhóm thủ vệ tuần tra thì cố gắng tỉnh táo mà quan sát bốn phía, ánh nến trong lều lớn của Nghiêm Sát vẫn sáng bừng như cũ. Từ khi chia lìa Nguyệt Quỳnh, mỗi ngày nhiều nhất y cũng chỉ ngủ hai canh giờ, đôi khi cả hai ba ngày cũng không ngủ. Đôi mắt xanh biếc u ám đến mức khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng, ngay cả tam Nghiêm cũng không dám thở mạnh khi đối mặt với y.

Lọn tóc được buộc thành hình bánh quai chèo đã bị y chà xát đến bung ra, Nghiêm Sát đưa tay lấy hòm bảo bối của Nguyệt Quỳnh, bên trong đã không còn con dấu có khắc chữ “U” kia. Trong hòm là một phong thơ mà khi chia lìa, người nào đó đã giao cho y. Nghiêm Sát vẫn chưa xem phong thư này, chỉ là khi không có ai ở đó thì sẽ mở ra nhìn một cái. Ngón tay thô ráp sờ lên lá thư, rồi một lần nữa cất nó đi. Nếu trong lá thư của người lá gan càng lúc càng lớn kia có viết điều gì đó mà y không thích nghe, y sợ mình sẽ nhịn không được mà bỏ lại mấy chục vạn đại quân, chạy đến Vụ đảo bắt người.

Ngoài doanh trại, mấy chục bóng đen lén lút xuất hiện, sau khi đánh ngã vài thủ vệ, bọn họ liền nhanh chóng di chuyển về hướng lều lớn của Nghiêm Sát. Ngoài trướng của Nghiêm Sát có hơn mười thủ vệ, bóng đen dẫn đầu ra hiệu với thủ hạ, cúi người di chuyển như mèo. Có ba người vội vàng lướt qua phía sau hắn, khi sắp tiếp cận thì đột nhiên ném ra mấy viên đạn màu trắng, khói trắng nhất thời dâng lên.

”Có thích khách! Bảo hộ Vương gia!”

Thủ vệ tức thời kêu to, lại có mấy viên đạn màu trắng rơi xuống đất, Nghiêm Sát ở trong trướng nhanh chóng cất hòm đi, cầm lấy song chuy của mình.

”Vương gia!”

Tam Nghiêm xông vào, Nghiêm Sát hạ lệnh: “Bảo hộ Lý Hưu cùng Công Thăng!”

Vâng! Tam Nghiêm liền xông ra ngoài. Ngoài trướng truyền đến tiếng chém giết, lều trại bị người dùng chủy thủ cắt rách, hơn mười hắc y nhân xông vào, thân kiếm trên tay chúng phát ra độc quang chói mắt.

”Nghiêm Sát, đi chết đi!” Thích khách kêu to, cầm kiếm đâm đến, cự chuy trong tay Nghiêm Sát quét ngang trái phải. Lúc này, lại có hai người xông vào, một người quát: “Muốn khi dễ cháu dâu của ta, trước tiên phải xem kiếm trên tay Trương Thiên Vũ ta có đáp ứng hay không đã!” Chỉ thấy đường kiếm hỗn loạn bay múa đến hoa mắt, vài tên thích khách còn chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra, liền a một tiếng rồi đi gặp Diêm vương.

Loan đao trong tay người còn lại cũng uy vũ sinh phong: “Khi dễ sanh tế [cháu rể] của ta, trước phải xem Mộc Quả Quả ta có đáp ứng hay không!” Nói xong liền phóng tới đánh ba gã thích khách. Hai người vừa đến, thế trận của bọn thích khách liền bị phá vỡ. Hai người kia võ công cực cao, nguyên bản một Nghiêm Sát đã đủ lợi hại, hiện tại lại gia nhập thêm hai vị võ lâm cao thủ, tình huống nhất thời liền nghiêng về một bên. Khi một gã thích khách chuẩn bị ném đạn sương mù, tay hắn bị chén trà bay qua đánh trúng, viên đạn trong tay bay thẳng vào trong miệng của hắn.

”Ngô ngô!” Thích khách đưa tay nắm lấy cổ của mình, muốn nhổ viên đạn ra, kết quả lại có người đạp lên lưng hắn một cước. Viên đạn vào trong bụng hắn, sau một hồi, tên thích khách miệng sùi bọt mép hôn mê bất tỉnh, dược lực rất mạnh. Giải quyết xong đám thích khách trong phòng, hai người cũng chưa kịp nói với Nghiêm Sát một câu nào thì đã lao ra khỏi lều, tiếp tục đuổi giết những tên thích khách khác. Nghiêm Sát đưa mắt nhìn lều trại bị phá hư, lục mâu ám trầm, cháu dâu. . . . . . Sanh tế [cháu rể]. . . . . .

”Vương gia!”

Đám người Lý Hưu, Chu Công Thăng, tam Nghiêm khẩn trương vọt vào trong trướng, phát hiện chủ tử của bọn họ mạnh khỏe đứng ở nơi đó, nhất thời liền nhẹ nhàng thở phào. Trên mặt đất đầy thi thể của thích khách, Nghiêm Mặc phát hiện một gã thích khách còn sống, lập tức kéo hắn ra ngoài khảo vấn.

Không vội vàng muốn biết thích khách là do ai phái tới, Nghiêm Sát đi ra khỏi lều lớn: “Nghiêm Khai, chọn lựa ba trăm tinh binh, đêm nay theo ta tập kích địch doanh.” Lý Hưu cùng Chu Công Thăng khuyên nhủ: “Vương gia, như vậy quá nguy hiểm.”

Nghiêm Sát đã cầm song chuy của mình mà lên ngựa: “Bọn chúng chờ tin tức ta gặp chuyện bỏ mạng, phải có người cho bọn chúng câu trả lời thuyết phục.” Lý Hưu cùng Chu Công Thăng thấy thế cũng không khuyên nữa, thối lui về một bên.

Nghiêm Khai nhanh chóng tập kết binh lính xong, Nghiêm Sát mang ba trăm tinh binh cùng bốn Nghiêm biến mất trong bóng đêm, đi thẳng đến Thiển Ly trấn, nơi binh mã của Tề vương đóng quân. Lý Hưu, Chu Công Thăng cùng phó tướng của Nghiêm Sát triệu tập số binh mã còn lại, Vương gia tập kích Thiển Ly giữa đêm, bọn họ tất nhiên cũng không thể nhàn rỗi.

”Sư phó, người thấy tên Nghiêm Sát kia thế nào?”

”Rất to lớn, giống như gấu, bộ dáng lại khó coi, không xứng U nhi.”

”Nhưng U nhi thích hắn, thoạt nhìn hắn cũng là người đáng tin cậy phó thác.”

”Có đáng tin hay không còn phải xem lại, hảo hảo giáo huấn tên hỗn tiểu tử Cổ Niên kia một chút rồi nói sau.”

”Cũng đúng. Vậy hiện tại chúng ta đi đâu?”

”Đuổi theo Nghiêm Sát, nếu hắn xảy ra chuyện, U nhi sẽ không vui.”

”Nga.”

Hai bóng đen nhảy lên ngựa, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm, nếu để cho Nghiêm Sát biết người thân của vị công tử kia đều cảm thấy y không xứng với người nọ, không biết y sẽ có phản ứng gì.

”Sát! Sát! Sát!”

Hoà Chính mặt mày co rúm nhìn đoàn binh mã đông nghìn nghịt hô vang tiếng “sát” ở phía trước, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống từ cái trán của hắn. Hơn sáu năm không gặp, tên tạp chủng có đôi lục mắt kia còn khiến kẻ khác sợ hãi hơn trước.

”Sát! Sát! Sát!”

Nghiêm Sát thúc giục chiến mã dưới thân, quát về hướng tam Nghiêm: “Bắt sống Hoà Chính!”

”Vâng!”

Hoà Chính nghe thấy tiếng gầm rú kia, hắn nuốt nuốt nước miếng, nắm chặt đại đao trong tay: “Ai có thể giết chết Nghiêm Sát, người đó chính là đại tướng quân của U quốc! Tân chủ tử của mười phủ Giang Lăng! Vàng bạc mỹ nhân cái gì muốn có đều có! Các huynh đệ, tiến lên a! Giết Nghiêm Sát!”

”Sát!”

Vừa nghe giết Nghiêm Sát là có thể thành vương, những binh sĩ ôm ảo tưởng tốt đẹp liền không muốn sống mà chạy về hướng nam nhân tạp chủng kia. Lục mâu đông lạnh, Nghiêm Sát kẹp chặt cửu di mã, nắm chặt song chuy. Khi địch nhân xông lên, y quát một tiếng lớn, song chuy hạ xuống, máu tươi trăm dặm. Quân lính của Lệ vương đông nghìn nghịt, đè nghiến quân đội của Tề vương như đè nghiến một con kiến. Bọn họ đã được “Quỷ khóc” chúc phúc, làm sao lại sợ hãi những binh sĩ bình thường kia. Giống như trên người được bao phủ bởi huyết khí của chiến quỷ, đao trong tay họ một khi đã hạ xuống thì không kẻ nào có thể sống sót. Đao đã xuất ra, nhất định sẽ thấy máu.

Nghiêm Sát là người không bao giờ lùi bước, y sớm biết sẽ có người đến ám sát mình, cho nên y mới giả vờ rút lui về Thường Bình, địch nhân quả nhiên bị lừa. Máu tươi vấy lên mặt Nghiêm Sát, đôi mắt của y thoạt nhìn càng thêm khiếp người. Trong lúc hỗn loạn, lục mâu chỉ tập trung vào một người, những kẻ ngăn cản y bị đánh đến mức huyết nhục bay tứ tung, y kẹp chặt bụng ngựa, đuổi theo người nọ. Mối thù sáu năm trước, y chưa từng lãng quên.

Khi sắp tiếp cận đối phương, Nghiêm Sát ném cây búa trong tay trái ra. Cự chuy nặng nề nện lên mông ngựa của kẻ đang chạy trốn. Chiến mã hí lên một tiếng, nặng nề ngã lăn quay trên mặt đất, đè lên kẻ ngồi trên lưng nó. Nghiêm Sát kiềm dây cương xuống ngựa, không chút để ý đến những kẻ đang hướng về y mà chém giết. Y đi đến trước mặt đối phương, kéo hắn ta từ dưới thân ngựa ra. 

”Hoà Chính.” Giọng nói của y giống như La sát đến từ Địa phủ. Hoà Chính bị y một tay nắm giữ, ảo não vì sao hắn không bị ngựa đè chết. “Lệ, Lệ vương. . . . . .” Hai chân của hắn đã bị gãy nát.

”Vương gia.” Nghiêm Mặc chạy vội tới, Nghiêm Sát giao người cho hắn, “Không được để cho hắn chết.”

Nghiêm Mặc không chút kinh ngạc, một quyền đánh hôn mê Hoà Chính, ném hắn lên lưng ngựa, mang đi.

Không cần phải đi xem tình hình chiến đấu như thế nào, chỉ biết tiếng chém giết rung trời mang theo tiếng quỷ khóc đang không ngừng tru lên. Nghiêm Sát lên ngựa: “Cổ Niên cùng Giải Ứng Tông hiện giờ đang ở nơi nào?”

Nghiêm Mưu trả lời: “Bọn họ dẫn hai mươi lăm vạn binh mã đi về hướng Thường Bình.” Lục mâu của Nghiêm Sát u ám không thấy đáy.

”Sư phó, Nghiêm Sát không hổ là Lệ vương, hắn như vậy, đồ nhi ta nhìn thấy cũng sẽ sinh sợ hãi.”

”Hung tợn như vậy, U nhi khẳng định không đè được hắn. Không được không được, ta càng xem càng cảm thấy hắn không xứng với U nhi.”

”Có lẽ là có một người như vậy che chở U nhi, U nhi mới có thể sống an bình yên ổn.”

”Được rồi.”

[bổ sung chương trước]

Ở một khe núi phong cảnh tuyệt đẹp, một người theo thói quen đưa tay vuốt vuốt râu, lúc này mới phát hiện râu giả đã bị hắn tháo ra. Cằm dưới trơn nhẵn khiến cho hắn có chút không quen. Gương mặt búp bê không mang chút dấu vết của thời gian, hắn uống rượu đi trộm, nhìn chằm chằm một cái hộp gỗ đào trong tay, trong hộp là một viên sáng trong, giống như trái vải, hắn do dự không rõ có nên đem thứ này tặng cho người kia hay không, suy nghĩ hồi lâu, hắn đóng hộp lại, định sẽ dùng thứ này để giáo huấn tên tiểu thỏ tử thiếu chút nữa dã dọa hắn mất nửa cái mạng. Xa xa, khuôn mặt nam nhân mặt rỗ khẽ co giật một chút, lão bất tử này lại muốn hãm hại ai đây?

Mấy chú chim bay lượn trên không trung, gió thu nhẹ thổi khiến người ta lười biếng. Nam nhân có gương mặt búp bê thả người nằm trên một tảng đá lớn, chân bắt chéo, miệng ngâm nga tiểu khúc. Nơi đây không tồi, đợi đến khi sắp tới lễ mừng tân niên, hắn hẵng quay về kinh. Năm nay có tiểu thỏ tử kia ở trong cung, hắn có thể được xem vũ khiến hắn mê say rồi. Ai nói Hoàng Thượng thích khiêu vũ thì chính là hôn quân? Xem tên đại gian thần đã lập chí suốt ngày ăn uống hưởng thụ là hắn, sau khi xem qua vũ của tiểu thỏ tử kia liền tâm phục khẩu phục với nó (trước đó thì chỉ phục tùng thôi), mặt khác, những người đã từng xem vũ của tiểu thỏ tử kia, nếu không thích hắn, thì cũng sẽ cam tâm tình nguyện để hắn sử dụng. Vũ, cũng có thể định thiên hạ!

”Ai, đáng tiếc, con gấu kia có cái gì tốt a.”

Nam nhân mang gương mặt búp bê ngáp một cái, thôi thôi, nếu tiểu thỏ tử kia đã thích, thì hắn cũng miễn cưỡng thích vậy. Hơn nữa, dựa trên việc nam nhân tựa như con gấu kia làm cho tiểu thỏ tử sinh hạ một tiểu oa nhi đáng yêu, hắn liền đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ đại tội che giấu tiểu thỏ tử nhiều năm như thế của con gấu kia, bằng không hắn cũng sẽ không dễ dàng tha cho y như thế. Bất quá lần này, nói thế nào hắn cũng sẽ bắt Tiểu Yêu theo mình học võ, cho dù nó giống như cha nó, dùng đôi mắt to tròn kia nhìn hắn, ôm lấy cánh tay hắn mềm mại nói “không thích”, hắn cũng sẽ tuyệt đối không mềm lòng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.