Diệp Lăng Tương và Thủy Tịch Linh vừa đi khỏi, nàng liền hối hận. Vốn có dự định tự mình
động thủ, tại sao lại không đi theo chứ? Cư nhiên lại tin tưởng hai nữ
tử không quen không biết, nàng có phải phát sốt rồi không? Tất cả, chỉ
có thể giải thích bằng duyên phận.
Bạch Mạn Điệp
đương nhiên không phát sốt, cho nên sau khi chỉnh lý xong quần áo trên
người, nàng liền đến gian phòng của Phương Chấn Hiên. Dương Uy đắc tội
với nàng, Phương Chấn Hiên là người biết rõ ràng nhất. Nếu sau khi đắc
tội với nàng, ngày thứ hai lập tức bị giết sạch sẽ, hắn sẽ nghĩ thế nào
đây? Để thoát khỏi tội danh, trong “thời gian gây án”, tốt nhất nàng nên xuất hiện trong tầm nhìn của Phương Chấn Hiên.
Thế nhưng… sau khi hại vị muội muội giải quyết xong xuôi sự tình, nàng phải làm sao giới
thiệu họ? Dù sao ba người cũng là một tổ hợp quá rõ ràng.
Trong lúc còn đang suy nghĩ, nàng đã đi tới gian phòng của Phương Chấn Hiên. Cửa không
khóa, nàng trực tiếp đi vào. Tên kia vừa ngắm mỹ cảnh ngoài cửa sổ vừa
uống rượu, thực sự biết hưởng thụ a.
“Ê, thật hứng thú
có a.” Bạch Mạn Điệp tùy tiện ngồi xuống. Ai kêu trước mặt hắn trùng hợp có vài món ăn, ai kêu Bạch Mạn Điệp nàng đúng lúc đang đói bụng, cho
nên, nàng không cần khách khí. Theo tình hình hiện nay mà nói, hắn chính là vị hôn phu của nàng, mượn chút đồ ăn của hắn cũng là việc thiên kinh địa nghĩa.
Nhìn thấy tướng ăn bất nhã của nàng, Phương Chấn Hiên bất đắc dĩ cười khổ, “Ngâm… Bạch cô
nương, cô luôn luôn thế này sao?” Thực sự là nói lời vô ích, ở chung lâu như vậy, hắn còn không biết sao?
Phương Chấn Hiên
nhịn không được cười rộ lên, ho khan một tiếng, “Bạch cô nương, bộ dạng
cô nương như vậy… gia phụ e rằng…” nhìn thấy chương mắt.
Nàng bóc lên một
nắm đậu phộng, từng viên ném vào trong miệng, “Chướng mắt chứ gì.” Bạch
Mạn Điệp còn chướng mắt Phương Chấn Hiên hắn hơn. Dù sao hai người cũng
là diễn kịch, Phương Chấn Hiên chỉ nói là diễn kịch xong sẽ giúp nàng
tìm người, không nói cái gì tới “chất lượng” thế nào.
Phương Chấn Hiên không nói gì, lắc đầu uống một chén, “Bạch cô nương, thân thể đã khỏe hơn nhiều chứ?”
“Vô nghĩa, không khỏe còn có thể ngồi đây sao?” Lại ném một viên vào miệng.
“Cô nương hẳn nên
nghỉ ngơi sớm một chút, mười ngày sau đã đến sinh thần của gia phụ.” Hắn sao lại xui xẻo thế này, cư nhiên tìm tới một nữ tử lưu manh. Nhưng
trong cái rủi cũng có cái may, thực sự là độc nhất vô nhị.
“Đến nhà ngươi mấy mấy ngày đường.” Bạch Mạn Điệp không phải ngu ngốc, đương nhiên biết hắn có ý tứ gì.
“Trên dưới sáu ngày.”
“Ngày mai xuất phát.” Ăn xong rồi, nàng vỗ vỗ tay cầm lấy chiếc đũa trên bàn bắt đầu bới móc lung tung.
“Được.” Phương
Chấn Hiên có chút suy tư, “Bạch cô nương, cô không muốn báo thù sao?”
Nàng tính tình cương liệt, lại dễ dàng buông tha kẻ nhục nhã nàng sao?
“Không muốn.” Nàng thẳng thắn trả lời, đã có người phải trả giá rồi.
“Tại sao?” Hắn nhìn nàng, hứng thú hỏi.
Nàng tỏ ra không
quan tâm nói, “Không tại sao hết, ta sợ gây phiền phức cho ngươi. Đối
với những tên giang hồ thích cậy mạnh hiếp yếu này, ta không hi vọng
ngươi vì ta mà đắc tội người khác. Ngươi cũng rất có địa vị trên giang
hồ đúng không? Thế nên ta càng không thể tổn hại danh dự của ngươi.”
Bạch Mạn Điệp âm thầm bội phục bản thân mình, công phu diễn trò quả
nhiên đệ nhất. Dù sao nàng hiện tại cũng chẳng có việc gì làm, diễn trò
chắc có hoa hồng không nhỏ.
Hắn ôn nhu cười, đôi mắt hiện lên một tia ôn nhu, “Cô nương suy nghĩ cho ta?”
“Phải.” Tỷ lệ nàng suy nghĩ cho hắn cũng xấp xỉ như gà trống đẻ trứng, may mắn nàng có thể trả lời thuận miệng như vậy.
Phương Chấn Hiên
tự tin nhìn nàng, “Vạn Kiếm sơn trang không sợ phiền phức, cô nương là
thiếu phu nhân tương lai, cho dù có là Vô Ảnh La Sát, ta cũng sẽ đắc tội vì cô.” Bạch Mạn Điệp nhất thời không rõ ý tứ của hắn, cái gì mà thiếu
phu nhân tương lai, dù là giả cũng không được. Còn nữa còn nữa, đừng nói xấu Vô Ảnh La Sát.
Bạch Mạn Điệp cười đùa, “Nếu ta chính là Vô Ảnh La Sát thì sao? Còn cưới hay không?”
Hắn chậm rãi hỏi
ngược lại nàng, “Vô Ảnh La Sát là tội phạm số một bị triều đình truy nã, là võ lâm đệ nhất nữ sát tinh. Cô nương thấy mình giống sao.” Không
giống, nhưng nàng chính là hàng thật giá thật.
“Tội phạm truy nã số một?” Bạch Mạn Điệp tròn mắt. Đau đầu a, nhận thức về bản thân mình quả nhiên còn quá ít.
“Không sai, triều
đình truy đuổi ả đã hai năm, nhưng vẫn không có kết quả.” Nếu như bị
bắt, nàng còn ở đây uống rượu với hắn sao.
“Tại sao lại muốn bắt người ta?” Không phải nàng cướp đoạt giết người cưỡng gian chứ? Thân thể này chẳng lẽ biến thái vậy sao?
“Vốn dĩ là chuyện
của giang hồ, triều đình không để tâm tới. Tuy nhiên… hai năm trước,
Quảng Dương gặp lũ lụt, triều đình không chịu cứu nạn cho dân. Vô Ảnh La Sát cùng một trong võ lâm thập đại cao thủ Sáo Ngọc Công Tử lẻn vào
hoàng cung đại nội, trộm đi vô số trân bảo cứu giúp nạn dân. Không chỉ
là bảo khố mà hoàng đế cùng sủng phi của người cũng bị Vô Ảnh La Sát lột sạch quần áo, trói ở Kim Loan điện. Hoàng đế lão gia vì muốn tra ra rốt cuộc ai làm, toàn lực truy bắt Vô Ảnh La Sát và Sáo Ngọc Công Tử.”
Hắn vừa nói xong,
Bạch Mạn Điệp kinh hô một tiếng, “Không phải chứ?” Chuyện thiếu đạo đức
như vậy, rốt cuộc là ai làm? Tỉ mỉ ngẫm lại, bản thân tựa hồ sẽ làm,
chẳng lẽ…
“Sự thật là, hai năm nay triều đình lãng phí vô số nhân lực vật lực, nhưng ngay cả cái bóng của họ cũng không bắt được.”
“À, vậy là tốt rồi.” Bạch Mạn Điệp thở phào nhẹ nhõm, dụng tâm kín đáo hỏi, “Ngươi cho rằng Vô Ảnh La Sát là người tốt hay xấu?”
“Không biết, võ
lâm thập đại cao thủ đều là những nhân vật thần bí, ai ai cũng tính tình cổ quái.” Hắn tự mình cười tủm tỉm, “Ngoại trừ tại hạ.” Ắc, hắn cũng là một trong võ lâm thập đại cao thủ sao?
“Thập đại cao thủ? Mấy người? Muốn biết.” tam tỷ muội các nàng đều là những nhân vật
trong bảng, không biết những người khác thế nào?
“Nghiêm túc nói,
có năm vị thuộc hắc đạo, năm vị thuộc bạch đạo. Vô Ảnh La Sát, Độc Nương Tử, Thiên Diện Tu La, Tuyệt Tình kiếm khách, Sáo Ngọc Công Tử đều là
hắc đạo cao thủ. Còn Bạch đạo…”
Bạch Mạn Điệp khoa trương đánh tay, “Khoan đã…” Nàng kinh ngạc nói, “Tuyệt tình kiếm khách Lãnh Tuyệt Cuồng? Đúng không?” Có quan hệ gì với Diệp Lăng Tương?
Hắn nhìn thấy hành vi ấu trĩ của nàng, khóe môi không khỏi hơi vểnh lên, “Trên giang hồ có ai không biết? Tuyệt Tình Kiếm Khách, tên gọi Lãnh Tuyệt Cuồng.”
“Hắn đang làm gì?” Tên kia dường như có chút quan hệ với Lăng Tương. Lăng Tương nói hắn sẽ xử lý hôn ước giùm mình, hắn không phải là… bạn trai chứ? (Sở Sở:
Truyện về Tuyệt Tình Kiếm Khách Lãnh Tuyệt Cuồng và Thiên Diện Tu La
Diệp LĂng tương ta sẽ viết thành một quyển, không biết mọi người có đồng ý không?) (TN: Sau này Sở Sở có cho bỏ phiếu việc này, nhưng hình như
mọi người bỏ phiếu ít quá nên không viết T_T)
“Sát thủ.” Bạch
Mạn Điệp nghe xong, rượu trong miệng toàn bộ phun ra hết, khoa trương
nói, “Sát thủ?” Không phải chứ? Có một sát thủ muội phu à?
“Phải, lấy tiền, lấy mạng, chưa bao giờ thất thủ.” Phương Chấn Hiên nói xong vô cùng thản nhiên, bởi vì hắn đã quá quen rồi.
Nàng nuốt nuốt nước bọt, “Lợi hại.” Nhất định phải hỏi xem Lăng Tương với hắn có quan hệ gì.
“Hắc đạo ngũ đại cao thủ, tất cả đều là quái nhân.” Nàng nhìn lại bản thân một chút, quái chỗ nào?
“Vô Ảnh La Sát
ngoại trừ giết người, còn có sở thích gì không?” Dù sao cũng phải biết
bản thân mình thích cái gì, ví như hành hiệp trượng nghĩa.
Thế nhưng, Phương Chấn Hiên lại cho nàng một đáp án vô cùng đáng thất vọng, “Trộm đồ.”
“Trộm đồ?” Bản thân cư nhiên lại là ăn trộm?
“Phải, lúc ả không có gì làm liền đi trộm đồ.” Thích trộm đồ, hẳn là rất có tiền mới phải, rảnh rỗi nên về nhà xem.
“Ắc, Vô Ảnh La Sát sau khi giết nhân, trộm đồ… có ký hiệu gì không? Giống như để lại một
tờ giấy chẳng hạn?” Những kẻ trên giang hồ đều có sở thích này, không
biết Bạch Mạn Điệp nàng có không.
“Ả sẽ lưu lại một
cây kim trâm, nghe nói cây trâm kia giống như hồ điệp.” Kim trâm? Ắc,
thảo nào lúc vừa xuyên không, trên đầu lại có nhiều kim trâm nhỏ làm ám
khí đến vậy, ra là để dùng cho việc này. Nhớ lại hôm qua, bản thân cũng
vô tình để lại một cây kim trâm, quả thực là lão Thiên muốn Dương Uy
chết rồi. Lần này ra ngoài, nàng chỉ mang theo có bốn cây trâm, chắc là
đủ dùng chứ. Lặng lẽ sờ soạt kim trâm bảo bối trên đầu, không nên bị
phát hiện tốt hơn. Hắn nếu nói là “nghe nói”, hẳn là chưa từng gặp hình
dạng thật sự của kim trâm.
“Còn Thiên Diện Tu La? Độc Nương Tử?”
Phương Chấn Hiên
còn chưa kịp trả lời, chợt nghe có người gọi, “Công tử, có chuyện lớn
rồi.” Tiếp đó, Phương Hãn cấp tốc chạy vào.
“Chuyện gì?” Bạch Mạn Điệp giành hỏi trước.
Thở dốc nửa ngày, hắn mới nói, “Dương Uy đường diệt môn rồi.”
“Ai làm?” Phương Chấn Hiên “soạt” một cái đứng lên, biểu tình lãnh khóc, có phải nhà hắn diệt môn đâu, can gì tới hắn.
“Vô Ảnh La Sát,
Thiên Diện Tu La, Độc Nương Tử.” Quả nhiên là các nàng, Bạch Mạn Điệp
khóe môi chậm rãi mỉm cười. Phương Chấn Hiên bắt gặp nụ cười kỳ quái đó
của nàng, chợt cảm thấy rùng mình. Có thể, nàng bởi vì có người trả thù
thay mình mà vui vẻ, hắn chỉ có thể dùng lý do đó lý giải cho nụ cười
của nàng.
Bạch Mạn Điệp sắc
mặt lập tức thay đổi, vội hỏi, “Sao ngươi biết?” Giả vờ một chút đi, tốt nhất đừng để Phương Chấn Hiên hoài nghi cái gì.
“Mới đây, có người nghe thấy ở Dương Uy đường có tiếng đánh nhau, tiếp đó có người đem
thân thể Dương Uy đang xích lõa treo trên thành lâu.” Xích lõa, treo
trên thành lâu? Hai nha đầu kia độc ác vậy.
Bạch Mạn Điệp nhịn không được cười ra, “A? Xích lõa sao?”
“Dương Uy không
những toàn thân xích lõa, hơn nữa còn bị thiến, tròng mắt bị móc ra,
ngón tay toàn bộ bị cắt đứt, hai chân cũng bị chặt mất, đầu lưỡi thì bị
cắt đi… Còn những thứ khác, tạm thời cái gì cũng không biết.” Bạch Mạn
Điệp lập tức muốn ngất xỉu, hai nha đầu kia có phải quá độc ác không?
Nàng rùng mình.
“Sao ngươi biết là do họ làm? Lẽ nào thấy được người treo Dương Uy lên thành lâu sao?” Nghìn vạn lần đừng để bị nhìn thấy.
“Không có, võ công ả thực sự quá cao, chỉ thấy được một cái bóng. Thế nhưng, trên ngực
Dương Uy có cắm La Sát Truy Hồn trâm, trên cổ tay còn có Tu La Đoạt Mệnh Tác, sau ót có khắc thành hình chữ “Linh.”” Có thể thấy hắn chết thảm
thế nào. Bạch Mạn Điệp rất muốn ngất đi, thế nhưng nàng ngất không được.
“La Sát Truy Hồn trâm? Tu La Đoạt Mệnh Tác? Là vật gì?” Nàng run người, tiếp tục truy hỏi.
“La Sát Truy Hồn trâm là vật tượng trưng cho Vô Ảnh La Sát, bất luận
là trộm đồ hay giết người, ả đều để lại kim trâm, giang hồ xưng là La
Sát Truy Hồn trâm. Còn Tu La Đoạt Mệnh tác là vật tượng trưng cho Thiên
Diện Tu La, sau khi gây án, sẽ thấy một dải lụa màu lục, người giang hồ
xưng là Tu La Đoạt Mệnh tác.” Nàng đã sắp thăng thiên rồi, bản thân đáng sợ đến vậy sao?
“Còn Độc Nương Tử tại sao lại muốn khắc chữ?” Biến thái, không hổ danh là nữ nhân không thể trêu chọc nhất trên giang hồ.
“Ta làm sao biết? Ta đâu phải ả.” Khắc chữ quá phiền phức, hẳn nên kiến nghị muội muội làm vài cái mộc bài.
“Giang hồ đồn đãi
ba người là tỷ muội, quả nhiên không sai.” Phương Chấn hiên nhăn mặt
nhăn mày, “Dương Uy rốt cuộc làm sai chuyện gì? Đáng để ba yêu nữ đồng
loạt ra tay?” Có lộn hay không, Bạch Mạn Điệp nàng biến thành yêu nữ khi nào?
“Ba yêu nữ kia
hung ác thành tính, có thể chỉ là những việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi
thôi.” Bạch Mạn Điệp nàng bị bắt, bị đánh, còn suýt chút bị cưỡng gian,
vậy là việc nhỏ sao? Nếu gặp nạn là đại tỷ bọn hắn, bọn hắn hẳn đã diệt
cả Dương Uy đường rồi.
“Ba yêu nữ kia đã
lâu không xuất đầu lộ diện, không ngờ vẫn là “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”.” Phương Chấn Hiên ngắm nghía chiếc đũa, suy nghĩ đến nhập
thần. Người bị hại có phải hắn đâu, tích cực như vậy làm gì chứ?
“Thiếu gia, ba yêu nữ…”
“Ngươi mới là yêu
nữ.” Bạch Mạn Điệp thở hồng hộc kháng nghị, vừa mới dứt lời, phát hiện
ra hai ánh mắt đang nhìn chằm chằm nàng, xong rồi, lộ ra sơ hở rồi. Thế
nhưng nàng rất không cam tâm a, nàng đắc tội hắn khi nào?