Bạch Mạn Điệp
đương nhiên không phải kẻ ngốc, vốn dĩ nàng đang hoàn toàn thanh tĩnh,
đột nhiên lại trở nên ảo não vô cùng. Nguyên nhân rất đơn giản, nàng đã
bộc lộ thân phận quá sớm, Dương Uy có thể đã chạy rồi chăng? Trên đường
đến đây, sự tích về tam tỷ muội các nàng, nàng đã nghe qua không ít, đắc tội với Vô Ảnh La Sát, không chạy chẳng lẽ chờ chết à. Nàng hoàn toàn
hiểu rõ hắn có thể chạy, nhưng một chút biện pháp đối phó cũng không có. Tự mình báo thù? Chịu chết đi! Thỉnh họ Phương giúp đỡ? Nằm mơ đi! Đầu
sỏ ấy nên đã chạy mất, cho dù nàng giết cả nhà người ta thì thế nào? Bất quá chỉ là những kẻ vô tội. Nàng mặc dù có mạnh mẽ, nhưng không thể nói là hung ác, tất cả những lời của nàng đều là trong tình huống nóng nảy
mà hồ đồ nói ra.
Có thể, nàng hẳn
nên thỉnh họ Phương kia trước tiên bắt tên đầu sỏ, từ từ hành hạ cũng
không tệ lắm. Còn những người khác, buông tha họ là được rồi. Khoan đã,
chuyện báo thù để sau hẵng tính, hiện này nàng cần phải giải quyết một
chuyện rất quan trọng – nàng đói bụng. Trời đất bao la, bao tử mới là
quan trọng nhất.
Mở cửa phòng, muốn ra ngoài tìm chút gì đó ăn, đáng tiếc trời không chiều lòng người. Nàng vừa giơ chân lên, chợt nghe phía sau có người gọi, “Đại tỷ.” Hẳn là
trời chiều lòng người mới đúng, người nàng chờ, không phải đã tới rồi
sao? Xem tên sắc lang biến thái kia chạy đường nào.
“A.” Nàng không ngờ tới có người gọi mình, vô cùng kinh ngạc, xoay người sang chỗ khác.
Trước mắt nàng là
hai vị nữ tử thập phần tú lệ, bên trái là một vị nữ tử một thân thúy y,
khuôn mặt trái xoan tinh xảo, một đôi mắt trong veo như nước vô cùng
sáng sủa, thoạt nhìn tựa như… một hồ nước sâu. Son phấn nhàn nhạt, sắc
mặt hồng nhuận, dịu dàng non nớt. Còn vị đứng bên cạnh một thân bạch y,
tựa hồ càng xinh đẹp, đáng tiếc trong mắt nàng không có chút thần thái,
nét mặt lạnh như băng, toàn thân trên dưới không có chút độ ấm. Ắc, hai
người này là ai? Không phải là trong truyền thuyết…
Thấy Bạch Mạn Điệp kinh ngạc, thật lâu không nói lời nào, bạch y nữ tử thản nhiên nói,
“Tiểu muội tham kiến đại tỷ.” Ngữ khí tuy rằng lãnh đạm, nhưng cũng lộ
ra một cổ cung kính.
“Tiểu muội tham
kiến đại tỷ.” Nàng kia nháy nháy mắt, trong ánh mắt tựa hồ có một chút
gì ướt ướt. Thực sự kỳ quái, sao lại có một đôi mắt như vậy?
Bạch Mạn Điệp ngây người, nói, “Lăng Tương? Tịch Linh?” Nàng cũng không phải kẻ ngốc,
ngoại trừ hai vị muội muội, còn ai có thể gọi nàng đại tỷ?
Vị cô nương có đôi mắt trong veo kia chớp chớp mắt, “Đại tỷ, muội đương nhiên chính là
Lăng Tương.” Bạch Mạn Điệp còn không nhận ra hai nàng, đừng dùng khẩu
khí đương nhiên đó có được không?
“Hai muội làm sao tìm được ta?” Đối mặt với hai vị sát tinh trong truyền thuyết, Bạch Mạn Điệp nuốt nuốt nước bọt.
Lăng Tương cười
cười, “Đại tỷ, không phải đã quên rồi chứ? Tỷ hôm qua mới hồi âm cho bọn muội. Muội lần theo đường bay của bồ câu đưa thư, không phải đã tìm
được tỷ sao.” Có thể theo đường bay của bồ câu đưa thư, khinh công hẳn
là vô cùng lợi hại? Bạch Mạn Điệp nghĩ xong, nhịn không được rùng mình.
Kỳ thực cũng không cần theo dõi bao lâu, Diệp Lăng Tương và Thủy Tịch
Linh là ở hơn trăm dặm phóng bồ câu đưa thư. Sau khi bồ câu đưa thư trở
lại, các nàng đã đoán được hành tung của Bạch Mạn Điệp. Chỉ là cần nghỉ
ngơi một chút nên tới giờ mới xuất hiện.
“Đại tỷ, tên hỗn
đản nào dám nhục nhã tỷ, sao tỷ còn giúp hắn?” Thủy Tịch Linh lạnh lùng
mở miệng, cũng không ngẩng đầu lên, có vẻ như rất thờ ơ. Tên hỗn đản mà
nàng nói, Bạch Mạn Điệp hiển nhiên biết là ai. Thế nhưng, nàng tạm thời
không muốn hai vị muội muội này nhúng tay vào.
Bạch Mạn Điệp thần sắc bình tĩnh, chỉ chỉ vào ghế, “Ngồi đi.”
Đợi hai người ngồi xuống, nàng đóng cửa thật cẩn thận, đóng cửa chính, thuận tiện liếc nhìn xung quanh, không có người.
Nàng cũng ngồi xuống, mãnh liệt ngẩng đầu, liếc mắt nhìn các nàng, “Ta mất trí nhớ rồi.”
“Cái gì?” Diệp
Lăng Tương kinh hô, tròng mắt mở to đến tròn tròn. Nếu nói nữ hài trước
mắt là Thiên Diện Tu La thì mấy ai tin tưởng?
Thủy Tịch Linh
ngược lại nhíu mày, ngón tay đặt lên cổ tay nàng, sắc mặt trầm ngâm. Một lát sau, nàng thu tay lại, kéo kéo tay áo, nói, “Đại tỷ, kể lại bệnh
tình của tỷ cho muội nghe, có thể tiểu muội sẽ có biện pháp.” Thiên
Vương lão tử có tới đây cũng hết cách a.
“Ta cũng không
biết là chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhớ là…” Nàng nhíu mày, “Hình như…
trong vô thức, ta đụng vào một cái gì đó, sau đó ta không biết gì hết.
Tất cả những ký ức của ta, đều bắt đầu từ lúc ngồi trong kiệu hoa. Ngày
đó sau khi ta tỉnh lại, đã thấy mình ngồi trên kiệu hoa rồi. Không biết
tại sao, ta lại biết mình có hai vị muội muội, biết mình là ai, còn
những thứ khác, ta không biết gì hết.” Bạch Mạn Điệp càng thêm ảo não,
“Thậm chí… ngay cả võ công ta cũng không nhớ phải dùng như thế nào.”
Nhìn đi, ba hoa như thật thế này, không làm diễn viên thực sự lãng phí
nhân tài a.
Lăng Tương đứng lên, mắt trừng môi hé, “Không thể nào?” Đại tỷ vĩ đại của nàng mà lại mất trí nhớ? Trời sắp sập rồi sao?
Đôi mi lạnh lùng
thâm sâu của Thủy Tịch Linh nhíu lại, “Muội nghĩ đại tỷ hẳn là đụng phải vật gì đó, trong đầu tụ lại máu bầm. Bởi vì ấn tượng của đại tỷ đối với bọn muội quá sâu đậm nên mới nhớ rõ.” Không hổ danh là “thần y”, loại
suy đoán này nàng cũng nghĩ ra được.
“Thế phải làm sao bây giờ?” Bạch Mạn Điệp bày ra một bộ dạng đáng thương.
“Đại tỷ, chi bằng
cùng tiểu muội đến Linh Các ở tạm, tiểu muội nhất định có biện pháp chữa khỏi bệnh cho tỷ.” Thế nào? Không nghi ngờ lời nói của nàng sao?
Diệp Lăng Tương quả quyết nói, “Đại tỷ, muội tin tưởng y thuật của tam muội, muội ấy nhất định có cách.”
“Lăng Tương, Tịch
Linh, đây là khuôn mặt thật của hai muội à?” Nàng nhanh chóng bổ thêm
một câu, “Xin lỗi, ta chỉ biết mình có hai vị muội muội, căn bản không
nhớ hai muội bộ dáng như thế nào.” Người ta là Thiên Diện Tu La, am hiểu dịch dung thuật, đây cũng có thể là bộ dáng sau khi dịch dung.
Diệp Lăng Tương bật cười, “Đại tỷ, bọn muội tới gặp tỷ, còn cần dịch dung không?” Cũng không phải tình huống gì đặc biệt.
Nàng có chút xấu
hổ, “Xin lỗi, dọc đường, ta đã nghe qua vô số lời đồn về tam tỷ muội
chúng ta, ta biết nhị muội tinh thông dịch dung thuật, cho nên…”
“Đại tỷ, tỷ định xử lí Đông Phương Vũ thế nào.” Thủy Tịch Linh vẫn lạnh như băng hỏi.
“Hắn… tạm thời ta
không muốn xử lý.” Bạch Mạn Điệp thần sắc đột nhiên chuyển sang phẫn
hận, “Thế nhưng hôm qua có người bắt cóc ta, còn có ý vũ nhục ta.”
“Đường chủ Dương
Uy đường, bởi vì ta không biết phải sử dụng võ công thế nào, hôm qua mới bị hắn bắt. Hắn tát ta một cái, thậm chí còn xé rách y phục của ta.”
Bạch Mạn Điệp bình tĩnh nói.
Có lẽ bởi vì Bạch
Mạn Điệp chân chính luôn thân cận với các nàng, thế nên nàng không có
cảm giác chán ghét Diệp Lăng Tương và Thủy Tịch Linh, thậm chí còn có
chút thích. Khi vừa nhìn thấy các nàng, nàng có chút sợ. Nhưng trong
nháy mắt, cái loại cảm giác sợ hãi kia đã hoàn toàn tiêu thất. Nàng thậm chí từ tận đáy lòng còn nghĩ, hai vị cô nương này sẽ người tri âm của
nàng, là người nguyện ý vì nàng trả giá tất cả. Không vì lý do gì cả,
nàng vô duyên vô cơ tín nhiệm hai nàng.
Thủy Tịch Linh
chậm rãi thở ra một hơi, thần sắc bình tĩnh, “Muội hiểu ý của đại tỷ.”
Kỳ thực nàng cũng là một cô nương ngoài lạnh trong nóng, chỉ là luôn
luôn cố tình ra vẻ lạnh lùng. Chỉ mới như thế đã muốn phát giận, nhưng
lại cố kìm chế, nàng có mệt hay không a?
“Đại tỷ, tỷ muốn
hắn chết thế nào.” Đại tỷ mất đi võ công, nhị muội như nàng đương nhiên
là phải gánh vác. Diệp Lăng Tương cắn răng, khí khái ngút trời.
“Ta muốn hắn biến
thành thái giám.” Đối với tội phạm cưỡng gian, đó chính là biện pháp tốt nhất. Huống chi hắn đã chà đạp nhiều nữ nhân như vậy, Bạch Mạn Điệp còn chưa kịp vì những nữ nhân này báo thù.
“Vâng.” Thủy Tịch Linh trả lời.
Bạch Mạn Điệp quan tâm nói, “Nhị muội, nghe nói muội tiêu diệt Thiên Lang trại bị thương?
Còn bị Long Hổ bang bức hôn, bây giờ thế nào rồi?” Người ta đang muốn vì nàng bán mạng đó nha, nàng cũng nên quan tâm người ta một chút.
“Đại tỷ yên tâm,
tam muội chạy tới kịp lúc, thương thế muội đã không thành vấn đề gì nữa. Về chuyện hôn sự…” Nàng cười cười như thể chẳng có gì đáng quan tâm,
“Muội bây giờ đã đem hôn sự ném ra sau rồi, chờ Lãnh Tuyệt Cuồng về, bảo hắn xử lý là được.”
Bạch đại cô nương liếm liếm môi, “Lãnh Tuyệt Cuồng?” Một cái tên quá mức biến thái, vừa nghe đã biết không phải người tốt rồi.
“Đại tỷ, lát sau
trở lại.” Thủy Tịch Linh nói xong, thân thể mềm mại đã nhảy ra ngoài cửa sổ, Bạch Mạn Điệp không nhìn thấy người, chỉ thấy một cái bóng trắng
bay qua. Tiếp đó, Diệp Lăng Tương cũng không kịp trả lời, nhảy theo ra
ngoài.
“Ai…” Bạch Mạn
Điệp nhìn theo hướng cửa sổ nửa ngày, lầm bẩm, “Xong rồi, ta muốn nói
chỉ cần xử lý tên đầu sỏ thôi, bây giờ… Quên đi, những kẻ trong cái
“đường gì đó” đều là người xấu, trực tiếp thanh lý cũng không phải
chuyện xấu gì.” Vì dân trừ hại, các nàng thật sự vĩ đại.
Trên đường lớn ngoài phố, có hai vị đang hướng về phía Dương Uy đường.
“Tam muội, đại tỷ rất kỳ quái.” Thúy y nữ từ làm như vô tình hỏi.
“Yên tâm, người đó tuyệt đối là đại tỷ, muội đã bắt mạch rồi, đúng là mạch tượng của đại
tỷ.” Dù sao nàng cũng đường đường là Độc Nương Tử, y thuật cũng có thể
cho là trác tuyệt, bắt mạch cho đại tỷ nhiều năm như vậy, mạch tượng của Bạch Mạn Điệp, muội muội nàng còn không rõ hay sao.
Bạch y nữ tử đột nhiên hạ giọng, “Muội hoài nghi… chuyện sư phụ lo lắng… rốt cuộc cũng tới…”
Thúy y nữ tử đột nhiên rùng mình, thở dài một tiếng, “Ai, ta cũng nghĩ vậy, chúng ta hẳn nên bảo vệ đại tỷ mới đúng.”
Bạch y nữ tử giọng nói càng thêm âm trầm, rất khó tưởng tượng một người sống sao lại có
thể phát ra âm thanh thế này, “Không phải, muốn cứu đại tỷ nhất định
phải tìm được Thánh Linh châu, chúng ta không thể bảo vệ tỷ ấy cả đời.”
Thúy y nữ tử gật
đầu, “Phải, chỉ có Thánh Linh châu mới cứu được đại tỷ. Trước khi sư
phục lâm chung đã đem bí mật này nói với chúng ta, đơn giản là muốn
chúng ta có thể ở bên cạnh bảo vệ đại tỷ.”
Bạch y nữ tử nói,
“Không có di mệnh của sư phụ, chỉ bằng đại tỷ đối với chúng ta ân trọng
như núi, chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn tỷ ấy như thế cả
đời.”
“Ân tình của đại tỷ ta đương nhiên nhớ rõ, tam muội, kẻ đánh đại tỷ phải làm sao bây giờ?”
“Tỷ nói xem?” Bạch y nữ tử nhìn nàng, dám tươi cười càng thêm quỷ dị.