Từ lúc ngồi xe lửa tôi đã biết hắn là một tên móc túi, sau khi xuống xe, tôi được biết hắn còn có thêm một thân phận là một tên lừa gạt.
Hắn bảo tôi đứng đợi trước một khu chợ, chẳng bao lâu, có hai ba người xách rỏ đi chợ bước ra, lúc này Mao Lâm mới đủng đỉnh ngậm cái bánh chẻo bước ra, kích động nói với tôi, vàng sắp đến rồi.
Vàng mà Mao Lâm nói thật ra là những người trung niên đi chợ. Nhưng trong mắt Mao Lâm, đó không phải là người mà là vàng mọc chân. Hắn chuyên ra tay với người cao tuổi.
Tôi tận bắt nhìn thấy Mao Lâm dùng mấy tờ tiền thật lẫn giấy trắng lừa đi vàng trên tai, ngón tay và cổ bà ta. Hắn dùng tiền thật phủ lên giấy, cột thành một cọc lớn, dùng giấy cũ gói lại, chỉ cần nhìn thấy người có duyên là bước tới bắt chuyện, lừa nhẫn và dây chuyền của họ.
“Cháu làm mất dây chuyền của mẹ rồi, sợ bà giận nên không dám nói. Kiểu dáng của nó cũ rồi, không tìm mua lại được. Sợi dây của bác giống hệt của mẹ cháu… Bác ơi, nhìn mặt bác phúc hậu như thế, nhất định là lòng dạ bồ tác, bác bán cho cháu nhé bác!”
Mao Lâm dạy tôi như thế. Tôi nói đây là lừa gạt, nhưng hắn không chịu thừa nhận. Thế này sao gọi là lừa gạt được? Hắn nói đây là luyện giấy thành vàng, mỗi ngày truyền thông đều tuyên truyền tiết kiệm giấy, việc hắn đang làm là bảo vệ rừng.
Tôi không học được trò này, Mao Lâm nói tôi không linh động.
“Chúng ta ra đường làm ăn, một sợ da mặt mỏng hai sợ không biết ăn nói, mày đó hả, cả hai đều có.”
Mao Lâm nói, ưu điểm uy nhất của tôi là ngơ, nhìn có vẻ thành thật.
Nhưng Mao Lâm nghĩ rất thoáng, hắn hào phóng nói: “Một không được thì mình hai, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có thợ.” Thành thật? Không sao, kẻ lừa đảo thông minh nhất luôn luôn là người thành thật.
Ngoài lừa vàng ra, Mao Lâm còn bán thuốc bổ, dĩ nhiên là thuốc giả vô dụng, nhưng Mao Lâm lại nói: “Sao mà vô dụng? Bảo hiểm cũng có ích gì đâu? Lúc mày đắp chiếu nó cũng chỉ là một tờ giấy trắng?”
Mao Lâm nói là mua an tâm chứ không phải sức khỏe. An tâm là gì? Là bảo vật vô giá có tiền cũng không mua được. Bây giờ người cao tuổi bỏ tiền ra mua được an tâm, chẳng lẽ không phải là làm việc thiện hay sao?
Nhưng người bán an tâm này ngày thường không bao giờ an tâm được. Chỗ làm ăn của Mao Lâm thay đổi thất thường, có khi ba giờ sáng chúng tôi xuất phát đến bảy giờ mới tìm được chỗ mà hắn ưng ý. Nhưng Mao Lâm không nề hà, hắn vẫn nhiệt tình với sự nghiệp của mình, lúc nào cũng hào hứng: “Nói thật, làm nghề buôn bán này, chúng ta là thương nhân, thương nhân thì phải đi khắp nơi! Huống hồ là Nam Đinh, chỗ nào cũng có vàng, nhặt xong chỗ này thì phải tới chỗ kia…”
Khắp nơi đều là vàng… Chói lấp lóa, làm người ta mờ mắt, lại bất giác nảy sinh hoài nghi: Đã ai thấy vàng đâu, nhưng nói có là có.
Một ngày nọ, tôi và Mao Lâm bán được hai mươi mấy hộp thuốc, sau khi chia tiền, hắn vui vẻ mời tôi ăn đêm. Giữa đêm, tôi nghe hắn nói mớ: “Phát tài rồi! Phát tài rồi!”
Hắn giật mình dậy, dụi mắt mắng: “Mẹ nó, nước tiểu văng trên mặt tao!”
Khựng lại một lúc lại mắng: “Mẹ bà, còn là nước tiểu đồng tử!” Hắn nghiến răng, dường như là đang nuốt giận.
Lần đầu tiên tôi mơ thấy Lữ Tân Nghiêu ở Nam Đinh cũng giật mình dậy giữa đêm như thế. Si.nh lý tôi còn cần Lữ Tân Nghiêu hơn cả tâm lý, nên lần đầu mơ thấy anh là một giấc mộng xuân ướt át.
Nước tiểu đồng tử chảy tách tách, lúc tỉnh lại nước mắt đã hai hàng, mi mắt cũng đỏ hồng. Cho dù trong mơ, Lữ Tân Nghiêu cũng xấu xa như thế, anh cứ nhớ đến mông Mai Thanh Thanh mà bắt tôi cút.
Tôi rời khỏi mộng cảnh, té khỏi giường Lữ Tân Nghiêu, leo xuống giường tầng, thay một chiếc quần khô rồi băng qua hành lang đến nhà vệ sinh chung giặt cái quần ướt.
Người đàn bà sống ở bên cạnh đang vò đồ, chị ngẩng mắt nhìn tôi, không biết nhìn ra không mà mỉm cười rồi nhường cho tôi một chổ. Em giặt đi. Chị ôm thau gỗ đi. Bóng lưng tiều tụy khụy xuống, dường như là đã mệt, chị đặt thau đồ xuống đất rồi kéo đi.
Mao Lâm nói chị là gái ngành, đôi chân dù ngày hay đêm cũng mềm như bún, bởi vì bị chị.ch đến mềm xương rồi. Chỉ có gái ngành mới híp mắt cả ngày, vì công việc của chị là ngủ, ngủ với hết người đàn ông này đến người đàn ông khác.
Mao Lâm nói chị tên là Uông Xuân Lục, buổi tối khi tôi và Mao Lâm về, thường thấy chị ngồi bên cạnh bồn rửa tay, có lúc thì giặt đồ, có lúc thì gội đầu.
Có lần cô đang gội đầu, Mao Lâm nhìn cơ thể như ẩn như hiện của chị chằm chằm rồi đột nhiên nói: “Đánh cược không? Mày có tin không, chị ta không mặt áo ngực bên trong…”
Mắt hắn lấp lánh, tôi nói tôi không cược, hắn lại nói tôi không dám, bởi vì tôi biết tôi cược là sẽ thua. Tôi hỏi Mao Lâm, sao hắn biết là hắn sẽ thắng.
Mao Lâm cười không đáp, thần bí nháy mắt, rồi bước đến chỗ Uông Xuân Lục tóc đang ướt nhẹp. Lúc hai người sắp lướt qua vai, Mao Lâm đột nhiên giơ tay bóp ngực Uông Xuân Lục.
Tôi nghe thấy tiếng hét thất thanh, thau đồ rơi trên đất, sau khi Mao Lâm ra tay thì nhanh chóng chạy mất. Chị chỉ có thể lầm bầm mắng mấy câu, lúc mấy phòng bên cạnh hiếu kỳ ra hóng hớt thì thôi không mắng nữa.
Mao Lâm thắng, hắn đắc ý nói với tôi, phụ nữ trong lúc ở cử và gái ngành không mặc áo ng.ực, vì phải mớm sữa, nếu không ngực sẽ sưng. Hắn nói ngực Uông Xuân Lục sưng vì rất lâu rồi chị không mớm sữa cho đàn ông.
Tôi không cho là Mao Lâm nói đúng, vì hắn cũng đâu có mặc áo ngực đâu mà biết.
Lúc đó chuyện làm ăn của Mao Lâm không thuận lợi, chúng tôi thường đi sớm về khuya, cả ngày chỉ bán được hai hộp thuốc. Bởi vì liên tục hai tháng không có lợi nhuận, gần như là đến bước đường cùng, mỗi đêm Mao Lâm sẽ vừa xem phim kháng Nhật vừa học lời thoại trong đó để mắng chửi.
Tôi thường thiếp đi trong tiếng chửi của Mao Lâm, rồi lại thức trong tiếng ngáy của hắn, Tôi không sợ ồn, vì ồn cũng ngủ được, tôi chỉ sợ im lặng.
Có lần tôi dậy thì không nghe thấy tiếng ngáy của Mao Lâm, cả căn phòng tối đen, tim tôi gia tốc, vội xuống giường. Mao Lâm đâu rồi? Mao Lâm? Mao Lâm? Tôi gọi nhưng không ai đáp.
Cảm giác sợ hãi quen thuộc ập tới, từ nhỏ đến lớn, loại sợ hãi này luôn đè lên người tôi, cho dù tôi có rời khỏi thôn Bạch Tước thì vẫn không thoát khỏi nó.
Tôi nhớ đến anh tôi, Lữ Tân Nghiêu cũng từng làm tôi sợ hãi như thế.
Một lúc sau Mao Lâm đẩy cửa bước vào, tôi ngồi trên giường, lẳng lặng nhìn hắn, dọa Mao Lâm giật mình. Tôi nói tôi làm hắn nhớ đến tên Nhật Bản bị bắt chết trong đêm, hắn hét: “Tự dưng mày ngồi đó làm gì?”
Hắn nói hắn đi tiểu đêm, vừa về đã thấy tôi ngồi đó. Mao Lâm nằm xuống giường, đột nhiên hét: “Chúng ta không thể như thế này mãi được! Qua một thời gian nữa, tụi mình đi bán thận, sau khi xài hết tiền bát thận thì cạp đất ăn!”
Tôi không sợ bán thận cũng không sợ cạp đất, nhưng lời Mao Lâm làm tôi nảy ra một suy nghĩ: Nếu như tôi chết ở bên ngoài, Lữ Tân Nghiêu sẽ thế nào?
Thế là tôi hỏi Mao Lâm: “Người sau khi chết thì sẽ thành ma đúng không?”
Mao Lâm vẫn còn đang trầm tư sinh kế, hắn chỉ biết chúng tôi đang nghèo, mà không biết phải thoát nghèo thế nào, không phản ứng kịp câu hỏi của tôi, chỉ chau mày nói: “Mày nói khùng nói điên gì vậy?”
Tôi chìm trong thế giới của mình, chẳng đáp lời Mao Lâm mà hỏi tiếp: “Ma có thể báo mộng không?”
Mao Lâm nói: “Sao tao biết được? Tao chưa chết mà. Nhưng không thành ma vẫn tốt hơn, lỡ sau này tao chết không ai đốt giấy tiền vàng mã cho tao thì sao.”
Đốt giấy tiền vàng mã? Tôi không cần chúng nó. Tôi nghĩ rất lâu, nếu có thể báo mộng, tôi nên nói gì với Lữ Tân Nghiêu. Nhưng tôi có thể đi vào giấc mộng của Lữ Tân Nghiêu sao? Tôi sợ tôi không vào được, nếu trong mộng của anh toàn là Mai Thanh Thanh thì tôi làm sao đuổi cô ta đi được.
Tôi biết tôi nhất định không thể đuổi Mai Thanh Thanh đi. Vậy thì tôi cứ đứng ở đầu giường anh, đợi đến lúc anh không mơ thấy Mai Thanh Thanh thì đi vào rồi nói với anh: Em không cần giấy tiền vàng mã, anh đốt chính anh cho em.
Lúc đó tôi đã bắt đầu oán hận anh, cho dù tôi có chết, tôi cũng phải cho Lữ Tân Nghiêu biết tôi đang sống rất khổ sở.