Tạo Hóa Chi Vương

Chương 106: Quách Kỳ Kinh Thỉnh Cầu



- Diệp Chân, gần đây ở trên việc tu luyện có hoang mang gì hay không?

Trên Tiên Nữ Phong, nhìn thấy Diệp Chân, gương mặt của Quách Kỳ Kinh hòa ái hỏi.

- Không có!

Diệp Chân lắc đầu.

- Ân, có Phi Bạch chỉ điểm ngươi, sẽ không có hoang mang gì. Đúng rồi, người trong nhà thì sao, có gì khó khăn, ở phụ cận tông môn có vài sinh ý, muốn tông môn chiếu cố một chút hay không?

Quách Kỳ Kinh lần nữa quan tâm hỏi.

- Bẩm chưởng môn, nhà của ta ở Kim Thành quận, cách nơi này rất xa, trong nhà cũng không có khó khăn gì.

Diệp Chân lần nữa đáp.

Quách Kỳ Kinh vuốt râu.

- Như vậy, Diệp Chân, tiến độ tu luyện như thế nào? Có thiếu đan dược tu luyện không, cần bản tọa cho ngươi một ít hay không?

Diệp Chân kì quái.

Thái độ của Quách Kỳ Kinh cũng quá mập mờ đi, hình như Quách Kỳ Kinh đối đãi đệ tử chân truyền như Thải Y, cũng không có quan tâm như vậy?

- Chưởng môn, ngài đến cùng muốn ta làm gì? Ngươi cứ việc nói thẳng đi!

Diệp Chân kiên trì nói.

Mặt mũi của Quách Kỳ Kinh liền trở nên có chút không được tự nhiên.

- Đúng vậy, chưởng môn, ngươi coi trọng Diệp Chân cái gì? Năm đó thời điểm ngươi xin Ninh Thần Dịch của ta, cũng là bộ dáng như vậy.

Thải Y ở một bên nói giúp Diệp Chân.

- Hụ khụ khụ khụ!

Quách Kỳ Kinh ho kịch liệt vài tiếng, mới ngượng ngùng nói:

- Diệp Chân, là như vậy, tông môn chúng ta, một mực thiếu Chân Nguyên bí kỹ mà Chân Nguyên cảnh có thể dùng. Làm cho đệ tử dưới Dẫn Linh cảnh, đụng phải đệ tử cùng cảnh giới của Ly Thủy Tông, luôn rất chịu thiệt.

- Ngươi xem, nếu không có quan hệ gì, ngươi có thể viết bí kỹ Chân Nguyên Kiếm Chỉ của Ly Thủy Tông cho tông môn hay không, sau đó tông môn sẽ chọn người truyền thụ, tăng cường thực lực của tông môn.

Nói xong. Quách Kỳ Kinh liền nhìn Diệp Chân, gương mặt chờ mong.

Hết cách rồi, Chân Nguyên Kiếm Chỉ quá cường đại.

Ngoại môn tinh nhuệ của Ly Thủy Tông bị Diệp Chân giết sạch, ngoại trừ tu vi của Diệp Chân cao, uy lực của Chân Nguyên Kiếm Chỉ cũng không thể bỏ qua công lao.

Phải biết rằng, Ly Thủy Tông là trực tiếp chỉ định Chân Nguyên Kiếm Chỉ làm võ kỹ trấn tông.

Ba!

Không nói hai lời, Diệp Chân liền đưa cho Quách Kỳ Kinh bí tịch Chân Nguyên Kiếm Chỉ lấy được từ Quá Sơn Phong, một chút do dự cũng không có.

Không chỉ đưa cái này, Diệp Chân còn lấy cả Bàn Thủy Miên Chưởng ra.

- Bản Bàn Thủy Miên Chưởng này, ta cũng cống hiến cho tông môn.

- Bàn Thủy Miên Chưởng? Được! Chỉ cần đệ tử tông ta tu luyện một chút, đụng phải đệ tử Ly Thủy Tông sử dụng Bàn Thủy Miên Chưởng, cũng có thể đánh bọn hắn một chầu.

Quách Kỳ Kinh đại hỉ, phấn khởi thu hồi hai quyển bí tịch.

- Diệp Chân, ngươi là hảo hài tử một lòng suy nghĩ cho tông môn, trong nội tâm bản tọa nhớ kỹ, về sau, có chuyện gì khó xử, liền trực tiếp tìm bản tọa, có thể giải quyết, ta nhất định giải quyết giúp ngươi.

Nói xong, Quách Kỳ Kinh đứng dậy muốn rời đi.

- Đa tạ chưởng môn, bây giờ đệ tử vừa vặn có một việc khó, xin chưởng môn giúp đỡ.

Ánh mắt của Diệp Chân xoay động nói.

- Việc khó gì?

- Là như vậy, mấy ngày nay nhìn thấy Thải Y luyện tập Phong Vân Kiếm Pháp. Kiếm khí tung hoành, đệ tử trông thấy mà thèm, cũng muốn tu luyện Phong Vân Kiếm Pháp, chưởng môn xem....

Diệp Chân nói.

- Chuyện này... Phong Vân Kiếm Pháp, là võ kỹ trấn tông của Tề Vân Tông ta, muốn học, thân phận kém nhất cũng phải là chân truyền...

Quách Kỳ Kinh chưa nói xong, ánh mắt của Diệp Chân liền nhìn chằm chằm Chân Nguyên Kiếm Chỉ và Bàn Thủy Miên Chưởng còn ở trong tay chưởng môn.

Ý tứ kia rất đơn giản, chưởng môn, hai quyển bí tịch này ngươi cầm còn chưa nóng đó? Diệp Chân ta không nói hai lời hiến nó cho tông môn, ngươi xem đó mà làm.

Ánh mắt của Diệp Chân, khiến Quách Kỳ Kinh đỏ mặt.

- Ây... Cũng không phải không thể, như vậy đi, tư cách tiến vào tầng thứ năm của Tàng Kinh Lâu, khẳng định không thể cho ngươi. Có điều, ta có thể trao quyền Thải Y truyền thụ Phong Vân Kiếm Pháp cho ngươi, chuyện này, ta sẽ nói rõ cho các trưởng lão.

- Đa tạ chưởng môn.

Khóe miệng Diệp Chân hiện lên một tia kinh hỉ, không nghĩ tới, Phong Vân Kiếm Pháp mà hắn vô cùng chờ mong, nhanh như vậy đã ra tay. Đương nhiên, chuyện này may mà có bí tịch của Ly Thủy Tông.

Không biết sau khi cao tầng của Ly Thủy Tông biết chuyện này, sẽ tức giận như thế nào?

Diệp Chân rất muốn cười, Ly Thủy Tông không vui, hắn càng cao hứng!

- Diệp Chân, tại sao ngươi lại lừa gạt chưởng môn? Ta luyện Phong Vân Kiếm Pháp ở trước mặt ngươi khi nào?

Thanh âm chất vấn của Thải Y, để thần sắc vui sướng của Diệp Chân đột nhiên định dạng, trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào. Người đơn thuần như vậy, Diệp Chân còn không nỡ lừa gạt.

- Yên tâm đi, ta sẽ không vạch trần ngươi, ngươi chắc chắn sẽ không làm chuyện xấu.

Thải Y nói, để Diệp Chân có chút dở khóc dở cười, Thải Y này, thật đúng là quá đơn thuần.

- Thải Y, bây giờ không có việc gì, ngươi dạy ta Phong Vân Kiếm Pháp đi?

- Được!

Trên Tiên Nữ Phong, trước hoa dưới trăng, kiếm khí tung hoành, Thải Y làm bạn.

Cũng không có ai cố ý đi làm cái gì, đi cân nhắc cái gì.

Cùng một chỗ luyện kiếm, cùng một chỗ chiếu cố tiểu Hoa Ly, cùng một chỗ tu luyện Khống Linh Quyết, cùng một chỗ xem mặt trời mọc mặt trời lặn, cùng một chỗ đi khắp núi đồi tìm kiếm thức ăn cho tiểu Hoa Ly...

Có Thải Y cẩn thận chỉ đạo, Diệp Chân không chỉ ở trong thời gian ngắn nhất học xong Phong Vân Kiếm Pháp, chiến lực còn đột nhiên tăng mạnh.

Rất đơn giản, Thải Y là Hóa Linh cảnh, nhãn lực há là Diệp Chân có thể so sánh.

Trong quá trình dạy Diệp Chân, chiêu thức của hắn ở trong mắt Thải Y, quả thực là sơ hở chồng chất. Mặc dù những sơ hở kia ở trong mắt Chân Nguyên cảnh thậm chí là Dẫn Linh cảnh, cũng không tính là gì.

Thải Y cực kỳ dụng tâm với Diệp Chân, mỗi một chỗ sơ hở, đều tận tâm chỉ điểm, một kiếm chiêu thật đơn giản, Diệp Chân thường thường phải sửa lại mười mấy chỗ sai lầm, mới có thể miễn cưỡng vượt qua kiểm tra.

Như vậy còn không tính, Diệp Chân còn phải dùng kiếm chiêu đồng dạng đối chiến với Thải Y, thi triển xong một bộ kiếm pháp, không bị thua có thể tính vượt qua kiểm tra.

Nhãn lực của Hóa Linh cảnh cao minh bực nào, dù Thải Y tự phong ấn tu vi, Diệp Chân ở dưới kiếm thế của Thải Y, như trước sống không qua mấy chiêu.

Có điều, theo thời gian càng lâu, Diệp Chân có thể ở trong tay Thải Y kiên trì thời gian bất bại càng ngày càng dài.

Kết quả là, một biến thái kiếm chiêu cao minh, từ từ sinh ra.

Thời gian tốt như vậy, cũng không có duy trì quá dài.

Hơn hai mươi ngày sau, linh phù của Liêu Phi Bạch truyền đến, trong đại sảnh nhiệm vụ tông môn có nhiệm vụ thích hợp xuất hiện, bảo Diệp Chân nhanh chóng đi nhận, thời điểm rời Tiên Nữ Phong, Diệp Chân còn có chút luyến tiếc.

Cuộc sống như vậy nếu kéo dài thêm mười ngày, hắn gặp lại Dẫn Linh cảnh như Tào La, dưới tình huống kiếm chiêu không súc thế, cũng có thể đánh bại Tào La dễ dàng.

- Chờ một chút, ta cho ngươi một thứ.

Biết được Diệp Chân phải đi, trong mắt Thải Y đột nhiên nhiều hơn mấy phần không muốn.

Không bao lâu, Thải Y vội vàng chạy đến, đưa cho Diệp Chân một cái bình ngọc.

- Ngươi cất kỷ một bình Nguyên Linh Ngọc Dịch này, nếu thời điểm Chân Nguyên chưa đủ, dùng một giọt, chỉ cần một giọt, Chân Nguyên có thể lập tức phục hồi.

- Yên tâm đi, ta sẽ trở lại rất nhanh.

Diệp Chân tiện tay nhận lấy.

- Cẩn thận.

Bước ra Tiên Nữ Phong, Diệp Chân đột nhiên quay đầu nhìn Thải Y cười một tiếng, nghiêm trang hỏi.

- Đúng rồi, Thải Y, hỏi ngươi chuyện này, chờ ta trở lại, ta còn có thể lên Tiên Nữ Phong tìm ngươi không?

Mặt của Thải Y đỏ bừng, những ngày qua cứ hai ba hôm Liêu Phi Bạch lại tới, ở dưới Liêu Phi Bạch trêu chọc cùng hun đúc, có một số việc Thải Y đã loáng thoáng sáng tỏ.

- Ngươi cứ nói đi?

Lưu cho Diệp Chân một biểu lộ muốn nói còn thẹn thùng, thân hình của Thải Y trực tiếp quay về.

Chỗ ở của giáo tập Đông Lai Phong, Liêu Phi Bạch cẩn thận dặn dò Diệp Chân.

- Sau khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ tông môn, liền đi vòng đến Bình Giang trấn, đến lúc đó, ta sẽ sai người bí mật đưa Tiểu Nguyệt đến Bình Giang trấn, tận lực không kinh động bất luận kẻ nào.

- Còn nữa, thời điểm đi Âm Sơn Hạp Cốc, nhất định phải cẩn thận, sau khi xong việc, nhanh chóng phản hồi.

Nói xong, Liêu Phi Bạch đưa cho Diệp Chân một ngọc phù.

- Ta sẽ ở rất xa âm thầm phối hợp ngươi tác chiến. Nếu có ngoài ý muốn không đối phó được, lập tức kích hoạt linh phù, trong vòng một khắc đồng hồ, ta có thể đuổi tới.

- Vâng!

Diệp Chân nhẹ gật đầu.

Giao phó xong hết thảy, biểu lộ của Liêu Phi Bạch thay đổi, đột nhiên cười hì hì nhìn chằm chằm vào Diệp Chân hỏi:

- Trung thực nói ra, lúc ngươi rời đi, nha đầu Thải Y kia có cho ngươi vật gì tốt không?

- Cũng không có thứ gì tốt, là một bình Nguyên Linh Ngọc Dịch khôi phục Chân Nguyên mà thôi.

- Cái gì?

Diệp Chân trả lời, Liêu Phi Bạch cả kinh nhảy dựng lên.

- Nha đầu kia cho ngươi Nguyên Linh Ngọc Dịch? Còn một bình?

- Khá lắm Thải Y, bình thường ta quấn quýt dây dưa, ngay cả nửa giọt cũng không có, vậy mà cho ngươi một bình, nàng còn coi ta là hảo tỷ muội sao? Ta liền đi tìm nàng lý luận.

Đang khi nói chuyện, Liêu Phi Bạch liền nổi giận đùng đùng xông ra chỗ giáo tập, định tìm Thải Y lý luận.

Diệp Chân lại nghe mà trợn mắt há hốc mồm.

Hẳn là Thải Y cho hắn Nguyên Linh Ngọc Dịch rất quý giá, còn trân quý hơn Ninh Thần Dịch mấy lần. Bởi vì Ninh Thần Dịch kia, Liêu Phi Bạch còn lấy đi mấy bát, Nguyên Linh Ngọc Dịch này, Thải Y lại không cho Liêu Phi Bạch một giọt.

Vừa nghĩ đến đây, trong nội tâm Diệp Chân không khỏi nóng lên.

Không có mấy tức, Liêu Phi Bạch lại lộn vòng quay về, tiện tay đưa cho Diệp Chân ba tấm kiếm phù màu trắng, hàn khí bức người.

- Tiểu tử, đây là ta dùng tu vi của mình tự tay luyện chế ba tấm Huyền Băng Kiếm Khí Phù, đưa cho ngươi dùng bảo mệnh. Mỗi một tấm, đều phong cấm Huyền Băng kiếm khí có hai thành tu vi của ta!

Nói xong, thân hình của Liêu Phi Bạch lần nữa phóng lên trời, bay thẳng tới Tiên Nữ Phong.

- Huyền Băng Kiếm Khí Phù có hai thành tu vi của Liêu giáo tập, uy lực sẽ mạnh cỡ nào?

Trong tiếng nỉ non, Diệp Chân thận trọng thu hồi ba tấm Huyền Băng Kiếm Khí Phù ẩn chứa kiếm khí bén nhọn, phảng phất như liếc mắt nhìn cũng có thể đâm nhói mắt người.

Sau nửa canh giờ, Diệp Chân ở trong đại điện tông môn tiếp một nhiệm vụ tông môn Địa cấp, cưỡi Ngân Giác Mã vừa mua, lao thẳng đến chỗ mục đích.

Cơ hồ sau khi Diệp Chân cưỡi ngựa rời tông môn không lâu, liền có tin tức hồi báo đến Linh Kiếm Phong.

Nhận được tin tức, Phiền Sở Ngọc đang khổ tu mạnh mẽ đứng lên.

- Hừ, Diệp Chân, ta còn tưởng rằng ngươi một mực không ra Tiên Nữ Phong chứ. Lần này, không chỉ rời Tiên Nữ Phong, còn rời tông môn! Hắc hắc.

Âm hiểm cười mấy tiếng, Phiền Sở Ngọc giống như lưu quang, bay thẳng đến Định Quang Phong của Ngũ trưởng lão Hồng Bán Giang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.