Tạo Hóa Chi Vương

Chương 122: Giết Đỗ Tiên Tu



- Diệp Chân, lại gặp lần nữa, xem ngươi chạy trốn tới nơi nào!

Đỗ Tiên Tu chạy tới và chỉ vào Diệp Chân, gầm lên.

Diệp Chân cau mày, hắn chưa từng gặp người trước mắt bao giờ, lại có thể một câu kêu ra tên của hắn, còn nói “Lại gặp lần nữa”?

Trong đầu hắn xuất hiện tình báo quan hệ tới Mông gia do Tề Vân Tông thu thập được.

- Ngươi là... Đỗ Tiên Tu?

- Ba cao thủ xông vào Mông gia nửa năm trước, chính là ngươi, Kim Thái và Sở Quân?

Diệp Chân luân phiên truy vấn, sắc mặt Đỗ Tiên Tu thay đổi.

- Đỗ sư huynh, nói nhảm với hắn làm gì, trực tiếp giết hắn đi, báo thù cho Kim sư huynh và Sở đại sư huynh!

Một đệ tử Ly Thủy Tông La Đạt phẫn nộ quát.

Đệ tử Ly Thủy Tông Dẫn Linh cảnh đỉnh phong thứ ba bạo phát khí cơ phong tỏa Lục La, hắn nhìn chằm chằm vào Lục La, chỉ cần Lục La hành động sẽ thừa nhận công kích đáng sợ của hắn.

Đỗ Tiên Tu ngăn cản La Đạt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Diệp Chân, ánh sáng bắn ra khắp bốn phía.

- Diệp Chân, lần này ngươi tới đây là muốn mang Mông Tiểu Nguyệt đến kế thừa lực lượng Mông Xuyên sao?

Đỗ Tiên Tu là một trong số ít người biết việc này, hiện tại hắn nhìn thấy linh quang chi kiếm to lớn trên Âm Sơn Huyết Hạp, trong mắt mang theo khác thường.

Diệp Chân lại không trả lời Đỗ Tiên Tu, hỏi lại:

- Nói như vậy, Mông lão phu nhân là bị Đỗ Tiên Tu ngươi tự tay giết?

- Ngươi là súc sinh mặt người dạ thú, người như Mông lão phu nhân, ngươi cũng dám giết? Ngươi có còn liêm sỉ hay không? Ngươi còn là người hay sao?

Liên tiếp mắng to, sắc mặt Đỗ Tiên Tu thay đổi.

- Nói bậy, Mông lão phu nhân không phải ta giết!

- Không phải ngươi còn ai? Chẳng lẽ là Sở Quân?

Diệp Chân truy vấn.

Lần này, Đỗ Tiên Tu lập tức im lặng.

- Thì ra là tên khốn kiếp Sở Quân này, là ngươi tự tay giết Mông lão phu nhân! Sau đó lại vu oan ta!

Hỏi ra chân tướng, Diệp Chân cắn răng nghiến lợi mắng.

- Mẹ kiếp, thì ra ngươi đang gài bẫy ta!

Bị Diệp Chân luân phiên truy vấn, Đỗ Tiên Tu lập tức kịp phản ứng.

- Diệp Chân, nói mau, Mông Tiểu Nguyệt có thừa kế lực lượng Mông Xuyên hay không? Nếu ngươi nói chi tiết, ta có thể tha cho ngươi sống sót.

- Ngươi cho ta một con đường sống. Như vậy chẳng phải ta mặc cho các ngươi đắn đo.

Gầm lên một tiếng. Diệp Chân vận dụng Truy Tinh Bộ, hắn chủ động xuất kích tấn công Đỗ Tiên Tu.

Đỗ Tiên Tu là một trong ba người ngày đó giết Mông lão phu nhân, cho dù như thế nào. Diệp Chân cũng phải giết người này.

- Không biết sống chết! Đỗ sư huynh cho ngươi cơ hội không muốn. Còn dám khẩu xuất cuồng ngôn. Quả thực là muốn chết!

La Đạt bên cạnh Đỗ Tiên Tu tấn công, ngăn cản Diệp Chân.

Nhìn thấy kẻ ngăn cản là La Đạt, Diệp Chân âm thầm ai thán một tiếng... vận khí không tốt.

Nếu không phải La Đạt lao tới. Hắn hôm nay có thể chém giết Đỗ Tiên Tu, trước báo thù cho Mông lão phu nhân.

- Diệp Chân, chết đi cho ta!

- La sư đệ, lưu một người sống!

La Đạt lao tới, Đỗ Tiên Tu hét một tiếng, hắn không có ý động thủ, Diệp Chân quả thật có mấy phần bản sự, nhưng ba người tu vi Dẫn Linh cảnh đỉnh phong cùng đối phó Diệp Chân, thật sự không đáng.

- Ta rõ ràng...

La Đạt còn chưa nói xong, một đạo khí tức kinh khủng đến mức làm hắn run rẩy sinh ra, huyền băng kiếm quang dài mấy chục mét xuất hiện trong tay Diệp Chân.

Hắn kịp phản ứng, đôi mắt hắn mở to đến cực hạn.

Sau đó hắn bị huyền băng kiếm quang chém thành hai nửa.

Hết cách rồi, Huyền Băng Kiếm Quang Phù của Liêu Phi Bạch thật lợi hại, Diệp Chân không biết tu vi Liêu Phi Bạch mạnh như thế nào, Huyền Băng Kiếm Quang Phù hai thành chiến lực đã mạnh như thế, trực tiếp đánh chết Dẫn Linh cảnh đỉnh phong là không thành vấn đề.

Diệp Chân cảm thấy đáng tiếc duy nhất chính là, tấm Huyền Băng Kiếm Quang Phù này vốn chuẩn bị cho Đỗ Tiên Tu.

Nhưng La Đạt lao tới trước, như vậy thưởng cho hắn.

Đối phó một tên võ giả Dẫn Linh cảnh đỉnh phong, Diệp Chân không có nắm chắc, đừng nói đối phó hai người, chỉ có thể xử lý một tên trước.

Ánh mắt Đỗ Tiên Tu ngẩn ngơ, trên người hắn tỏa ra linh quang nồng đậm và lao về phía Diệp Chân.

Hưu!

Đỗ Tiên Tu đá ra một cước, Diệp Chân cảm thấy một đạo cước ảnh đánh tới nhanh như tia chớp.

Bản năng Diệp Chân muốn tránh, nhưng tốc độ cước ảnh nhanh đến cực hạn, cước ảnh hóa thành tàn ảnh, Diệp Chân muốn tránh né, ngực của Diệp Chân bị trọng kích mấy vạn cân đánh vào.

Bách Điệp Chân Cương vỡ vụn thành từng mảnh, thân thể Diệp Chân bay lên cao.

- Chênh kệch tu vi quá xa...

Diệp Chân vừa bay đi vừa cảm thán.

Thật tình không biết, Đỗ Tiên Tu còn sợ hãi hơn hắn nhiều.

Chân Nguyên ngũ trọng tu vi, vậy mà có thể tiếp được hắn một kích toàn lực.

Một Dẫn Linh cảnh đỉnh phong toàn lực công kích, Diệp Chân phát hiện, thậm chí hắn không có cơ hội phát động Phong Vân Kiếm Pháp.

Hơn nữa loại tình huống này, nếu một kích Phong Vân Kiếm Pháp không thể giết Đỗ Tiên Tu, người chết là Diệp Chân hắn.

Chân Nguyên ngũ trọng và Dẫn Linh cảnh đỉnh phong, chênh lệch một đại cảnh giới, năm tiểu cảnh giới.

Quả thực chẳng khác gì hài tử và người trưởng thành.

Nếu tu vi của Diệp Chân bước vào Dẫn Linh cảnh trung kỳ, hắn tuyệt đối không chật vật như vậy.

Đỗ Tiên Tu như bóng với hình giết tới, Diệp Chân không có cơ hội xuất thủ.

- Diệp Chân, nhanh dùng phù đánh hắn, dùng Huyền Băng Kiếm Quang Phù đánh hắn!

Lục La đang khổ chiến với đệ tử Ly Thủy Tông khác la to.

Nghe xong lời này, Đỗ Tiên Tu cả kinh, linh lực bao phủ toàn thân, thân thể lui lại thật nhanh.

Vừa rồi đạo kiếm quang Diệp Chân đánh giết La Đạt quá đáng sợ.

Nghe vậy, Diệp Chân âm thầm cười khổ, nếu hắn có, hắn đã sớm dùng, làm gì bị đối phương khi dễ như thế, chỉ trong mấy giây, Đỗ Tiên Tu đá hắn năm cước.

Nếu không phải Bách Điệp Chân Cương của hắn không tầm thường, cái mạng nhỏ của hắn đã sớm chơi xong.

Cứ như vậy, lúc này Diệp Chân phun máu tươi liên tiếp.

Vừa mới thở hổn hển một hơi, Đỗ Tiên Tu bị một câu của Lục La dọa sợ lại lao tới.

Khóe miệng Diệp Chân nở nụ cười, hắn làm ra dáng vẻ ném một ngọc phù về phía Đỗ Tiên Tu!

Lần này, Đỗ Tiên Tu sợ tới mức hồn phi phách tán, hắn lập tức lao lên cao.

Kiếm quang khủng bố trong tưởng tượng không xuất hiện.

Sau khi dừng lại trên không trung hai giây, Đỗ Tiên Tu lại lao xuống tấn công Diệp Chân.

Lúc này, Diệp Chân chiếu hồ lô vẽ hồ lô, lại làm ra vẻ ném phù, trực tiếp dọa Đỗ Tiên Tu sợ tới mức chuyển hướng bay ngược lên trời.

Sau ba bốn lần như thế. Đỗ Tiên Tu cũng hiểu rõ, Diệp Chân đang lừa hắn.

- Hừ, Diệp Chân, Huyền Băng Kiếm Quang Phù không còn đúng không?

- Vậy ngươi đi thử xem!

Diệp Chân cười cười.

Đỗ Tiên Tu buồn bực.

Thế uy lực Huyền Băng Kiếm Quang Phù quá đáng sợ. Hắn đã từng gặp qua. Nếu trúng sẽ chết.

Việc này quá nguy hiểm, hắn không ngu xuẩn thừa nhận một kích như thế.

Cắn răng một cái, Đỗ Tiên Tu bóp nát một đạo linh phù. Một tầng linh lực dày đặc hiện ra, sau đó bao trùm toàn thân Đỗ Tiên Tu, đây là linh phù bảo mệnh Đỗ Tiên Tu mua được trong đấu giá hội.

Có thể kháng cự một kích toàn lực của Dẫn Linh cảnh đỉnh phong, phối hợp linh lực hộ thể của bản thân, có thể hóa giải công kích của cường giả Hóa Linh cảnh, cũng có thể bảo mệnh.

Thời điểm mua tấm linh phù này, Đỗ Tiên Tu chỉ có tu vi Dẫn Linh sơ kỳ, hắn vẫn không sử dụng, hôm nay lại nhẫn tâm lấy ra.

- Diệp Chân, hiện tại, đừng nói là ngươi không có Huyền Băng Kiếm Quang Phù, cho dù có cũng không làm gì được ta!

Đỗ Tiên Tu lao thẳng về phía Diệp Chân.

- Nếu ta là ngươi, trước hết trả lời vấn đề của ta, có lẽ, ta sẽ cho ngươi cơ hội sống sót.

Vừa tới gần, Đỗ Tiên Tu vừa uy hiếp Diệp Chân.

Mắt thấy Diệp Chân và Mông Tiểu Nguyệt sắp rơi vào trong tay Đỗ Tiên Tu, Lục La gấp gáp và rống lên.

- Chú mạch thần thông của ngươi là gì, vì cái gì không cần?

- Chú mạch thần thông? Dùng như thế nào?

Diệp Chân thật không biết.

- Đần, dùng thần niệm dẫn đạo!

Lục La vừa nói vừa tức giận nghiến răng.

- Thần thông? Còn chú mạch thần thông, lại làm ta sợ?

Đỗ Tiên Tu cười nhạo.

- Sư tôn ta đột phá Hồn Hải cảnh vài chục năm, đến bây giờ còn chưa chú mạch, ngươi là Chân Nguyên cảnh, còn chú mạch thần thông? Ta nhổ vào!

- Diệp Chân, thức thời, liền nói cho ta biết, Mông Tiểu Nguyệt có kế thừa lực lượng Mông Xuyên hay không...

Thần niệm của hắn thúc dục đạo huyết mạch thần thông chú mạch kia, trong lòng Diệp Chân đã có ngọn nguồn.

- Nếu ta thật có thì sao?

- Nếu ngươi thật có, sư tôn, sư thúc của ta chẳng phải mắc cỡ chết hay sao...

Lúc Đỗ Tiên Tu cười nhạo, một đạo ba động khủng bố bao phủ thân thể Diệp Chân.

Lúc này linh quang kiếm đạo xuất hiện sau lưng Diệp Chân, ánh mắt Diệp Chân nhìn chằm chằm vào người Đỗ Tiên Tu,

Chú mạch bộc phát linh quang kiếm, nó chém thẳng về phía Đỗ Tiên Tu nhanh như tia chớp.

Linh quang hình kiếm bay đi, Diệp Chân cảm thấy đầu óc đau đớn, trong nháy mắt, hắn có cảm giác mình sắp chết.

Diệp Chân ôm đầu, mắt tối sầm và ngã quỵ xuống đất.

Linh quang hình kiếm nhanh đến cực hạn, nó bay đi trong nháy mắt, trên trán Đỗ Tiên Tu xuất hiện lỗ máu.

Thi thể Đỗ Tiên Tu rơi xuống mặt đất, ánh sáng linh phù bảo mệnh cũng tắt ngấm.

- Đỗ sư huynh!

Đỗ Tiên Tu chết thảm, đối thủ của Lục La hoảng sợ, hắn vừa sơ sẩy liền bị Lục La giết.

- Trời ơi, gia hỏa này sẽ không bởi vì lực lượng thần niệm chưa đủ mà biến thành ngu ngốc đấy chứ? Lúc trước ta nhắc nhở hắn chú mạch thần thông, tại sao lại quên việc này

Lục La khẩn trương chạy tới gần Diệp Chân.

- Ây... Ách... Đầu của ta...

Diệp Chân thống khổ kêu gào thảm thiết, Lục La sợ hãi kêu lên một tiếng, chỉ có thể mở to mắt.

- Ông trời ơi, ngươi là người hay quái vật? Vậy mà không có việc gì?

- Đầu đau quá... Đầu như nứt ra, ta... Ta cần ngủ một giấc...

Nói xong, Diệp Chân nhắm mắt ngủ say.

Diệp Chân đã tu hành lực lượng thần hồn, hắn biết rõ trạng thái hiện tại, là tiêu hao thần hồn quá độ.

Nếu như nói chân nguyên tiêu hao quá mức còn thể ăn đan dược, như vậy lực lượng thần hồn tiêu hao quá độ chỉ cần ngủ. Dưới tình huống bình thường, đi ngủ là phương pháp khôi phục thần hồn tốt nhất.

- Này, không thể ngủ!

- Diệp Chân, tỉnh, ngươi không thể ngủ, hai người các ngươi đều như vậy, ta làm sao bây giờ...

Nhìn thấy Diệp Chân cùng Mông Tiểu Nguyệt một ngủ một hôn mê, Lục La sắp khóc.

Trong nháy mắt Diệp Chân giết Đỗ Tiên Tu, chưởng môn Sở Thái Bình đang tham tu trong tĩnh thất cũng nhận được linh phù cầu cứu.

Xem xét, Sở Thái Bình đứng lên, trong nháy mắt tiếp theo, giọng nói của Sở Thái Bình truyền vào tai các trưởng lão Ly Thủy Tông trong núi.

- Các vị trưởng lão, có một cơ duyên to lớn, theo ta đi.

Bên ngoài vạn dặm, Sở Quân đang đau khổ tìm kiếm tung tích Diệp Chân trong trong phạm vi ba ngàn dặm quanh Thạch Hà thành, hắn nhận được phù quang truyền tin, xem xong, sắc mặt hắn thay đổi

- Khốn kiếp, Diệp Chân lại xuất hiện trong Âm Sơn Huyết Hạp…

Gầm lên, hắn lập tức lao thẳng về phía Âm Sơn Huyết Hạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.