Tạo Hóa Chi Vương

Chương 125: Toàn Quân Bị Diệt



Rống!

Rống ô!

Trên không rừng cây, Vân Dực Hổ cùng Vân Dực hổ con phát ra từng tiếng hổ gầm hoàn toàn khác nhau liên tiếp hô ứng.

Chỉ là, so với việc Vân Dực hổ con mang theo tiếng gào bập bẹ, tiếng gào Vân Dực Hổ lại tràn đầy lửa giận.

Tiếng hổ gầm vang lên, bách thú xung quanh trăm dặm đều phục.

Nghe hổ mẹ tức giận gào thét, sắc mặt Sở Quân kịch biến.

Vân Dực hổ con vẻn vẹn kêu hai ba âm thanh, đại thủ Sở Quân thật nhanh che đi, liền bóp miệng Vân Dực hổ con cực kỳ chặt chẽ, rốt cuộc không phát ra được một tia âm thanh nào nữa.

Cơ hồ là đồng thời, Sở Quân bay lên trời, mang theo Vân Dực hổ con rời xa.

Hưu!

Một đạo bóng trắng lấy một loại vận tốc cơ hồ siêu việt vận tốc âm thanh lao đến, trong lúc phi hành, vậy mà để không khí lăn lộn như sóng.

Rống!

Vừa rồi tiếng hổ gầm còn cực xa xôi, tựa hồ thoáng cái đã vọt tới trong lỗ tai, một đạo lực lượng kinh khủng đánh tới, Sở Quân vừa mới bay lên trời liền bị Vân Dực Hổ xông tới đâm cho một phát, từ phía trên khoảng không rơi xuống.

Cheng!

Sau khi ổn định thân hình, tông chủ - lão ba của Sở Quân cho hắn một Hạ phẩm Bảo khí xoát ra khỏi vỏ, kiếm cương dài đến mười mấy thước trong nháy mắt bổ về phía Vân Dực Hổ.

Một người một thú, chiến đấu kịch liệt trên bầu trời.

Ngay tại thời điểm Vân Dực Hổ cùng Sở Quân đại chiến, Diệp Chân biến trở về nguyên hình đã lượn quanh một vòng tròn lớn, một lần nữa quay về hang Vân Dực Hổ.

Ở trong hang hổ, một con Vân Dực hổ con khác đang mở to mắt như đá quý nhìn chằm chằm bầu trời phương xa, quanh người sóng gió tụ về, rất có cảm giác nóng lòng muốn bay.

Chờ đúng thời cơ, một tay Diệp Chân nhanh như chớp che miệng Vân Dực hổ con.

Kết quả. Vân Dực Hổ con này chưa phát ra được chút âm thanh đã bị Diệp Chân ôm đi.

Vừa được tay, Diệp Chân lập tức bôi thảo dịch che lấp lúc hành tẩu trong dãy núi tới trên người Vân Dực hổ con và mình.

Thời điểm toàn thân cao thấp đều tràn ra mùi cỏ nồng nặc, Diệp Chân toàn lực triển khai thân pháp, bất kể tiêu hao mà chạy mất mạng như điên trong núi rừng.

Bây giờ, Diệp Chân chỉ có một ý nghĩ —— chạy được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu!

Trước khi Sở Quân cùng Vân Dực Hổ chiến đấu chấm dứt, chạy càng xa càng an toàn.

Về phần Sở Quân, trước mặt một hổ mẹ bởi vì mất đi con mà điên cuồng liều mạng, tuyệt đối không chiếm được lợi ích.

Thời điểm Diệp Chân toàn lực chạy như điên, Sở Quân cũng đang tiến hành một trận chiến đấu gian khổ nhất trong cuộc đời.

Trận chiến đấu này còn phải hung hiểm hơn mấy phần so với lúc trước tao ngộ Ngân Tuyến Ma Điêu Vương.

Nếu không phải từ lần trước gặp nạn. tu vi Sở Quân tiến nhanh, lão ba tông chủ của hắn lại cho hắn mấy thứ đồ chơi bảo mệnh, lần này chỉ sợ Sở Quân đã xong đời.

Trong núi rừng xung quanh trung tâm chiến trường hai ba ngàn mét. Vô luận cây cối, núi đá, hết thảy phảng phất như trải qua một hồi tai hoạ địa chất cực mạng, toàn bộ đều bị san bằng.

Vân Dực hổ mẹ cùng Sở Quân từ dưới đất đánh tới không trung, lại từ không trung đánh tới dưới mặt đất.

Lúc này. Toàn thân cao thấp Vân Dực hổ mẹ tràn đầy kiếm thương đang phủ phục tại địa phương bên ngoài Sở Quân mười mét, phát ra tiếng hổ gầm trầm thấp, quanh thân khói mây cuồn cuộn, tùy thời chuẩn bị nhào đến.

Theo thân hình Vân Dực hổ mẹ phập phồng, chỉ thấy phần lưng Vân Dực hổ mẹ có một đạo thương thế sâu đến thấy xương không ngừng hiện ra quang mang Linh lực.

Năng lực trị thương của bản thân Vân Dực hổ mẹ rất mạnh, nhưng kiếm khí do Sở Quân lưu lại lại làm cho miệng vết thương của nó không cách nào khép lại.

Có điều, Vân Dực hổ mẹ trọng thương, dáng vẻ Sở Quân cũng không khá hơn chút nào.

Ngực có một trảo thương sâu đủ thấy xương, một trảo kia thiếu chút nữa đã lấy mạng hắn.

Nếu không phải lão ba tông chủ hắn ban cho hắn một kiện Hạ phẩm bảo giáp hộ thân, một trảo của Vân Dực hổ mẹ đã có thể móc hết tâm can của hắn.

Coi như như thế, bảo giáp Hạ phẩm của hắn cũng hủy dưới một trảo này.

Không thể không nói, Vân Dực hổ mẹ rất điên cuồng, cơ hồ là dùng đấu pháp liều mạng lấy mạng đổi mạng.

Nếu không phải sức hấp dẫn Vân Dực hổ con quá lớn, Sở Quân đã có ý nghĩ buông tha.

Vân Dực hổ con, một khi lớn lên, trợ lực đối với hắn quá lớn, trợ lực đối với Ly Thủy Tông cũng lớn đến khủng bố, cơ hồ là cho Ly Thủy Tông tăng thêm một vị trưởng lão.

Cứ như vậy, một người một hổ giằng co trong rừng cây, Vân Dực hổ mẹ không cách nào đoạt lại con non của mình, nhưng Sở Quân cũng vô pháp mang theo Vân Dực hổ con rời đi.

- Đại sư huynh, Đại sư huynh, ngươi không sao chứ?

Đột nhiên, âm thanh Chu trưởng lão nội môn Ly Thủy Tông vang lên, thời điểm Sở Quân nghe được âm thanh này phảng phất như nghe được tiếng trời.

Không có mấy hơi, Chu trưởng lão mang theo hơn mười đệ tử đến sau lưng Sở Quân.

- Đại sư huynh, đây là....

Nhìn thấy Vân Dực hổ mẹ, Chu trưởng lão cũng khẩn trương cực độ.

- Bất kể nó! Mang theo con Vân Dực hổ con lập tức rời đi, có bao xa liền đi bao xa, ta sau đó sẽ chạy tới tụ hợp cùng các ngươi!

- Nhớ kỹ, dù chết,cũng không thể để con Vân Dực hổ con xảy ra ngoài ý muốn!

- Đại sư huynh yên tâm!

Chu trưởng lão tiếp nhận Vân Dực hổ con xoay người rời đi.

"Rống!"

Nhìn thấy hổ con bị mang đi, Vân Dực hổ mẹ phát ra một tiếng hổ gầm kinh người, liều lĩnh đánh về phía Chu trưởng lão, nhưng bị Sở Quân sớm đã có chuẩn bị tung kiếm bổ lui.

Trong lúc nhất thời, Vân Dực hổ mẹ phát ra từng đợt từng đợt công kích về phía Sở Quân, nhưng cao lắm là khiến Sở Quân bị thương, không cách nào đánh bay Sở Quân chặn đường, đi cứu con mình.

Khi thân hình Chu trưởng lão đang ôm Vân Dực hổ con biến mất trong tầm mắt Vân Dực hổ mẹ, Vân Dực hổ mẹ xoay mình phát ra một tiếng lại một tiếng hổ gầm không cam lòng kinh thiên động địa!

Hống hống hống!

Bên trong một tiếng lại một tiếng hổ gầm, vô tận vân khí cuốn tới, lượng lớn Thiên Địa nguyên khí bên trong một tiếng tiếng hổ gầm hội tụ thành một cột sáng mắt trần có thể thấy xông vào cơ thể Vân Dực hổ mẹ.

Mắt trần có thể thấy, hình thể Vân Dực hổ mẹ bắt đầu lớn lên, thân dài trong nháy mắt từ sáu bảy mét tăng đã đến gần mười mét!

Khi Thiên Địa nguyên khí càng ngày càng nhiều tràn vào trong cơ thể Vân Dực hổ mẹ, một chữ "Vương" như ẩn như hiện trên trán Vân Dực hổ mẹ, thương thế quanh thân cũng bắt đầu khôi phục.

Khí tức Vân Dực hổ mẹ trở nên càng ngày càng khủng bố, càng ngày càng kinh người.

Một màn này để miệng Sở Quân trong nháy mắt há to.

- Cái này cũng có thể à? Vậy mà đột phá phẩm giai. Đột phá thành Vân Dực Hổ vương!

Sau nháy mắt khiếp sợ, phản ứng đầu tiên của Sở Quân là phóng lên trời, té cứt té đái chạy về hướng đoàn người Chu trưởng lão.

Vân Dực Hổ vương, là yêu thú Địa giai thượng phẩm khủng bố, còn cao hơn Ngân Tuyến Ma Điêu Vương lần trước trọng thương hắn một giai, chiến lực càng vượt lên đến thiên giai yêu thú cực kỳ hiếm thấy.

Cơ hồ là nháy mắt khi Sở Quân quay người chạy trốn, Vân Dực Mẫu Hổ Vương còn không chưa hoàn thành tiến giai cũng phóng lên trời, hối hả đánh về phương hướng bọn người Chu trưởng lão ly khai.

Tốc độ kia, nhanh đến cực điểm.

Đến mức Thiên Địa nguyên khí còn chưa được hoàn toàn thu vào trong cơ thể kéo thành một cột sáng thật dài sau lưng.

Rống!

Tiếng hổ gầm vang lên. Chu trưởng lão vừa mới chạy ra hơn mười dặm quay đầu lại đã thấy Vân Dực Hổ vương phá không lao tới.

Trên mặt vừa mới bay lên một tia hoảng sợ thời điểm, thân thể Chu trưởng lão liền bị từng đạo phong nhận tách thành vô số khối vụn, cùng Chu trưởng lão, một tổ hơn mười người Ly Thủy Tông cũng trong tích tắc công phu này mà toàn thân biến thành thịt nát.

Trước mặt Vân Dực Hổ Vương Sở Quân cũng không dám trêu chọc. Chu trưởng lão và một đám võ giả Ly Thủy Tông tu vi cao nhất cũng mới đến Dẫn Linh cảnh hậu kỳ không khác gì giấy.

Trong lúc Vân Dực hổ con một lần nữa về trong ngực Vân Dực Hổ vương, Sở Quân lúc trước quay người đào tẩu mới chạy tới trên khoảng không thi thể đám người Chu trưởng lão.

Khi thấy mặt đất đầy thây, trong nội tâm Sở Quân lập tức lộp bộp một cái.

Sở Quân vốn định đi đầu chạy tới nơi này, trực tiếp mang theo Vân Dực hổ con đi trước, không nghĩ tới, tốc độ Vân Dực Hổ vương vậy mà nhanh đến trình độ quá kinh khủng như vậy.

So với tốc độ hắn phi hành còn nhanh hơn gấp đôi.

May mà là, Vân Dực Hổ vương đã đoạt lại hổ con cũng không quan tâm Sở Quân, để Sở Quân thật nhanh thoát đi.

Rất nhanh, nửa khắc đồng hồ sau, Vân Dực Hổ vương mang theo con non mất mà được lại trở lại hang hổ, lần nữa phát ra một tiếng hổ gầm kinh thiên động địa, cái mũi điên cuồng ngửi ngửi.

Tìm về một con, không thấy một con non khác.

Ngửi ngửi mấy hơi, Vân Dực Hổ vương tìm không thấy khí tức con non trong nháy mắt bi phẫn, phát ra một tiếng lại một tiếng hổ gầm kinh thiên động địa.

Các thú lớn nhỏ trong phạm vi mấy trăm dặm liền gặp tai vạ, trực tiếp bị tiếng gào của Vân Dực Hổ vương hù chết hằng hà sa số.

Hơn mười tức về sau, khói mây cuồn cuộn, thân hình Vân Dực Hổ vương điên cuồng đuổi theo hướng Sở Quân biến mất.

Vân Dực Hổ vương theo bản năng cho rằng, một con khác cũng bị Sở Quân trộm đi.

Xa xa, Sở Quân vừa mới bay ra hơn trăm dặm vô cùng buồn bực, liền phát hiện vân khí phương xa cuồn cuộn lao đến, xem xét lại là Vân Dực Hổ vương đang phát ra lửa giận ngút trời hướng hắn giết tới.

"Rống!"

Còn hơn ngoài mười dặm, Vân Dực Hổ vương phun ra một đạo vân khí, khí lãng cuồn cuộn kia trực tiếp khiến Sở Quân lật ngược ngã nhào một cái.

Cơ hồ không chút do dự, Sở Quân lại một lần nữa bóp nát một tấm Càn Khôn Huyết Độn Phù, nháy mắt huyết quang nổ tung, phun liền mấy giọt bản mệnh tinh nguyên.

Hưu!

Đánh tới Vân Dực Hổ vương một trảo liền đem Sở Quân ở lại tại chỗ tàn ảnh phá tan thành từng mảnh, một đạo bóng bẩy huyết quang trong nháy mắt biến mất.

Rống!

Vân Dực Hổ vương lần nữa phát ra tiếng hổ gầm vang vọng đất trời, trong vòng phương viên mấy trăm dặm, Vạn Thú vẫn lạc tại chỗ!

Phương xa, Diệp Chân chạy hết tốc lực hai canh giờ, chạy ra gần ba trăm dặm đang ngồi liệt trên một cây đại thụ nghỉ ngơi, cũng nghe được một tiếng hổ gầm kinh thiên động địa kia, không nói lời gì, đứng lên tiếp tục chạy như điên.

Một bên chạy, một bên nhanh chóng bôi thảo dịch lên người Vân Dực hổ con, cực kỳ cẩn thận.

Lại chạy như điên một hồi phát hiện Vân Dực Hổ cũng không đuổi theo, Diệp Chân mới thở dài một hơi.

Diệp Chân thở dài một hơi, đột nhiên rất ngạc nhiên, Sở Quân đến cùng thế nào?

Thời điểm Diệp Chân nói thầm, Sở Quân vì thêm một lần vận dụng Càn Khôn Huyết Độn Phù để bản nguyên bị hao tổn, sắc mặt cực độ tái nhợt đang dưỡng thương trong quận thành Âm Sơn, đang nghe một tên đệ tử Ly Thủy Tông vừa mới phản hồi hồi báo.

- Những người khác đâu? Ngoại trừ một đội Chu trưởng lão ra, Lưu trưởng lão mang theo mười sáu đệ tử đâu? Diệp Chân đâu rồi, có tìm được hay không?

Nhìn tên đệ tử, Sở Quân liên tiếp truy vấn.

Tên đệ tử Ly Thủy Tông kia cũng không dám mở miệng, sau khi bị Sở Quân luân phiên truy vấn mới khóc nức nở trả lời.

- Bẩm Đại sư huynh, Lưu trưởng lão… Bọn hắn… chết hết rồi!

Không biết sao, một Vân Dực Hổ vương từ trên trời giáng xuống, trong thời gian ngắn, các sư huynh đệ đã biến bị bầm thây! Vận khí ta tốt, chỉ mất một cánh tay....

- Vân Dực Hổ vương, lại là Vân Dực Hổ vương... Phốc!

Nghe tin dữ, Sở Quân phun ra một ngụm máu, ngửa mặt lên trời.

Hắn hận a!

Chỉ là lòng tham nhất thời của mình, chỉ vì một Vân Dực hổ con vậy mà khiến đệ tử tinh anh của tông môn bị diệt toàn quân.

Quan trọng nhất là, Vân Dực hổ con còn chưa vào tay!

Thấy thế, đệ tử hầu hạ Sở Quân vội vàng nhào tới.

Kỳ thật, đây là nhẹ!

Nếu ngày sau Sở Quân biết Ngân Tuyến Ma Điêu kia là do Diệp Chân biến ảo, con Vân Dực hổ con kia cũng do Diệp Chân chủ động ném cho Sở Quân hắn, không biết sẽ có cảm tưởng gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.