Tạo Hóa Chi Vương

Chương 53: Hà Bán Thành Cầu Hôn



- A, phu quân, tóc của ngươi, tóc của ngươi?

Thời điểm tia sáng mặt trời đầu tiên bay lên từ phía chân trời, trong phòng phụ thân, mẫu thân đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô của Mễ Giang Tuyết.

- Tóc của ta như thế nào?

- Đen, biến thành đen! Tóc trắng ở hai bên thái dương, trong vòng một đêm, toàn bộ biến thành đen.

Âm thanh của Mễ Giang Tuyết cực kỳ kinh hỉ.

Nắm lấy tóc bên thái dương của mình, đột nhiên Diệp Thiên Thành ngẩn người, hơi giật mình nhìn chằm chằm lão bà Mễ Giang Tuyết, nhịn không được dụi mắt vài cái.

- Ta không nằm mơ chứ?

Nói xong, Diệp Thiên Thành hung hăng nhéo đùi mình một cái.

- Sao vậy, rốt cuộc là làm sao thế?

Vẻ mặt Mễ Giang Tuyết khẩn trương hỏi.

- Mười tám tuổi, da của ngươi, thay đổi... giống như lúc ngươi mười tám tuổi vừa gả tới vậy.

Diệp Thiên Thành nhìn chằm chằm vào lão bà của mình, tim nhảy lên bịch bịch.

- Cái gì, thực sự?

Mễ Giang Tuyết kinh hô một tiếng, chân trần liền nhảy xuống giường, nhào tới trước gương, sau đó ngây dại.

Trong gương kia da thịt láng mịn trơn mềm, tỏa ra ánh sáng lung linh, phảng phất như thiếu nữ, lại là mình sao?

Nhìn chằm chằm vào tấm gương một hồi, Mễ Giang Tuyết si ngốc hỏi.

- Phu quân, đây là thực sao? Ta không phải đang nằm mơ chứ?

- Đương nhiên là thực, ngươi quên nhi tử cho chúng ta dùng Linh Đan diệu dược sao?

Trả lời xong, Diệp Thiên Thành liền buồn bực, hắn cũng dạo qua Tề Vân Tông, Tẩy Tủy Đan rất trân quý, nhưng còn không có trân quý đến trình độ khiến người ta trong vòng một đêm trẻ hơn mười tuổi a?

Xuống giường, Diệp Thiên Thành theo thói quen duỗi lưng một cái, cả người cơ bắp từng cục, hơi ra sức, tinh lực xoay chuyển ở trong đan điền, từ bàn tay tuôn ra, phát ra âm thanh ba ba ba.

Trong nháy mắt Diệp Thiên Thành liền sợ ngây người!

Tu vi!

Luyện Huyết cảnh tam trọng!

Trước đây, hắn vốn là Luyện Huyết tứ trọng, bởi vì huyết khí suy bại lại không tẩm bổ, nên rơi xuống Luyện Huyết nhị trọng, bây giờ trong vòng một đêm, vậy mà khôi phục đến Luyện Huyết tam trọng!

Trong nội viện, Diệp Chân đang luyện quyền nghe cha mẹ hô to gọi nhỏ, hiểu ý cười một tiếng.

Tối hôm qua hắn để phụ mẫu dùng một viên Tẩy Tủy Đan, không chỉ trợ giúp bọn họ luyện hóa dược lực, trước khi đi, lại bỏ thêm một giọt Thạch Tủy linh dịch ở trong trà.

Không nghĩ tới, một đêm liền thấy hiệu quả, hơn nữa hiệu quả cực kỳ kinh người!

- Nào, nhi tử, cùng ta đấu mấy chiêu!

Đang khi nói chuyện, Diệp Thiên Thành đã hô to gọi nhỏ từ trong phòng lao tới, đánh về phía Diệp Chân.

Thấy thế, Diệp Chân mỉm cười, áp chế thực lực, song chưởng nhoáng một cái, nghênh đón tiếp lấy.

Liên tiếp bốn năm ngày, Diệp Chân đều không ra ngoài, an tâm ở nhà điều trị thân thể cho phụ mẫu, mỗi ngày một giọt Thạch Tủy linh dịch, một viên Tẩy Tủy Đan không nói, Diệp Thiên Thành còn có dùng rất nhiều Huyết Nguyên đan.

Trước trước sau sau, Diệp Chân lấy được rất nhiều Huyết Nguyên đan, bây giờ, Huyết Nguyên đan đối với Diệp Chân không có một chút tác dụng, Diệp Chân liền đưa toàn bộ cho phụ thân.

Ngắn ngủi năm ngày, tu vi của Diệp Thiên Thành không chỉ hoàn toàn khôi phục đến Luyện Huyết tứ trọng, hơn nữa còn có tinh tiến.

Đương nhiên, tu luyện của mình, Diệp Chân cũng không có buông lỏng chút nào, mỗi ngày ngoại trừ cùng phụ mẫu, hơn phân nửa thời gian, đều dùng ở tu luyện Lôi Báo Điện Quang Quyền cùng Thốn Bộ Băng Quyền.

Mặc dù có bút ký Đồ Phương Diệp lưu lại chỉ đạo kỹ càng, từng bước một dựa theo kinh nghiệm tu luyện, Diệp Chân khổ tu nhiều ngày như vậy, mới tìm được điểm phát lực tương đồng của Lôi Báo Điện Quang Quyền cùng Thốn Bộ Băng Quyền, miễn cưỡng dung hợp Lôi Báo Điện Quang Quyền và Thốn Bộ Băng Quyền lại.

Nhưng loại dung hợp này không phải vài lần là có thể thành công, đánh ra hơn mười quyền, có lẽ chỉ có hai ba quyền là phù hợp yêu cầu.

Trong sân, hai mươi cọc gỗ tùy ý cắm ở chung quanh Diệp Chân, hai con ngươi của Diệp Chân khép hờ, toàn thân thả lỏng, trong đầu không ngừng diễn luyện Lôi Báo Băng Quyền, cảm ngộ điểm phát lực cộng đồng của hai loại quyền pháp khác biệt.

Trong đầu, Lôi Báo Băng Quyền vừa chấm dứt, ánh mắt của Diệp Chân mở ra, đột nhiên động.

Ào ào ào ào ào ào!

Thi triển Lôi Báo Băng Quyền, tốc độ ra quyền như chớp giật, trong nội viện lập tức huyễn hóa ra hơn mười cánh tay, phảng phất như hơn mười cánh tay này đồng thời ra quyền.

Trong nháy mắt quyền ảnh đánh ra, không khí ầm ầm, cho người ta ảo giác như là điện quang.

Trong một khoảnh khắc, thân hình của Diệp Chân như điện, đánh ra hai mươi quyền, mỗi một quyền đều đánh trúng một cọc gỗ, khi đánh trúng, có quyền ảnh quỷ dị phồng lớn lên, có cái lại không có bất kỳ biến hóa nào.

Rầm rầm rầm ầm!

Tiếng bạo liệt vang lên liên miên, hai mươi cây cọc gỗ cơ hồ bị đánh nát, nhưng tình hình nổ bung lại khác biệt. Có cọc gỗ trực tiếp sụp đổ ở trên đất, có chỉ là cắt thành hai đoạn.

Nhìn lướt qua, Diệp Chân thoả mãn nhẹ gật đầu, trong hai mươi cọc gỗ, mười một cọc gỗ đứt thành hai đoạn, có chín cái lại bể thành vô số mảnh vỡ, đây là tiêu chí Lôi Báo Băng Quyền thành công.

- Xác xuất thành công tiếp cận năm phần mười, xem ra, những ngày qua khổ tu vẫn có kết quả.

Diệp Chân thoả mãn nhẹ gật đầu, cái gọi là quen tay hay việc, chỉ cần hắn kiên trì, không bao lâu, Lôi Báo Điện Quang Quyền và Thốn Bộ Băng Quyền dung hợp thành Lôi Báo Băng Quyền, xác xuất thành công có thể đạt tới mười phần mười.

Cửa viện vang lên, Mễ Giang Tuyết vội vã trở lại, hơn nữa sắc mặt rất khó coi.

Diệp Chân có chút buồn bực, mấy ngày nay mỗi ngày Mễ Giang Tuyết đều ra ngoài, thần thần bí bí, không biết đang làm cái gì, mấy ngày hôm trước sắc mặt còn vui mừng, hôm nay là sao vậy?

- Mẫu thân, có chuyện gì vậy?

- Không có gì? Chân nhi, mẫu thân đi thương lượng với phụ thân con chút chuyện...

Đang khi nói chuyện, cửa ra vào liền truyền đến tiếng đập cửa, không đợi Diệp Chân đi mở, người tới liền đẩy đại môn, tự động đi vào, còn không chỉ một người.

Đi đầu là một phu nhân bộ dạng vẫn còn thùy mị, sau lưng đi theo bốn gia đinh, từng gia đinh đều mang vật phẩm.

- Vu phu nhân, ngươi... ngươi... làm cái gì vậy?

Nhìn thấy phụ nhân kia, sắc mặt của Mễ Giang Tuyết trở nên rất khó coi.

- Diệp gia tẩu tử, vừa rồi nên nói đều đã nói, hôm nay chúng ta liền kết thúc việc này thôi.

Vu phu nhân kia nói.

- Ngươi... tại sao các ngươi có thể như vậy chứ?

Mễ Giang Tuyết nói.

- Lễ hỏi thu gần nửa năm, sao các ngươi có thể nói hủy hôn liền hủy hôn?

- Hủy hôn?

Diệp Chân ngẩn người, nhìn về phía Mễ Giang Tuyết:

- Mẫu thân, có chuyện gì vậy?

Mễ Giang Tuyết giải thích một chút, cuối cùng Diệp Chân đã rõ ràng ngọn nguồn.

Lần trước sau khi vợ chồng Diệp Thiên Thành đi thăm Diệp Chân trở về, Mễ Giang Tuyết lần nữa thu xếp hôn nhân cho nhi tử, trái nhìn phải chọn, cuối cùng chọn một cái, hai nhà nói chuyện mấy lần, liền định việc này.

Căn cứ nguyên tắc hôn nhân đại sự, phụ mẫu làm chủ, Mễ Giang Tuyết và Diệp Thiên Thành trực tiếp đưa luôn lễ hỏi, chỉ chờ Diệp Chân trở về thành hôn.

Vừa lúc Diệp Chân trở lại, Mễ Giang Tuyết liền muốn xử lý chuyện này, bởi vì tuổi tác của Diệp Chân đã lớn. Ở Chân Huyền đại lục, mười sáu mười bảy tuổi kết hôn cơ hồ là chủ lưu, vượt qua tuổi này, coi như chậm trễ.

Vừa lúc nhi tử Diệp Chân lại có rất nhiều tiền, Mễ Giang Tuyết muốn nở mày nở mặt cưới vợ cho nhi tử, không nghĩ rằng Vu gia không chịu.

Bọn hắn muốn hủy hôn!

Mễ Giang Tuyết vội trở về thương lượng với Diệp Thiên Thành một chút, không nghĩ rằng, người Vu gia trực tiếp bám đuôi đuổi tới nhà, trả sính lễ.

- Mẫu thân, ai nói nhi tử ta muốn kết hôn? Chuyện lớn như vậy, mẫu thân cũng không thương lượng với nhi tử một chút, hại con gái nhà người ta cả đời thì làm sao bây giờ?

Chuyện cưới hỏi này, Diệp Chân căn bản không nghĩ tới.

Diệp Chân rất rõ ràng, con đường hắn phải đi, chú định không phải người bình thường có thể đồng hành lâu dài.

- Tiểu tử, xem ra ngươi còn có chút tự mình hiểu lấy!

Lúc Diệp Chân nói chuyện, Vu phu nhân kia âm dương quái khí nói.

- Diệp gia tẩu tử, ngươi đưa tới sính lễ, một phần không thiếu để ở nơi này, hôn thư kia, ngươi lấy ra đi, chúng ta ở trước mặt hủy bỏ!

- Vu phu nhân, ngươi... ngươi sao có thể như vậy, Chân nhi nhà ta có điểm nào không xứng với khuê nữ nhà ngươi? Lúc trước thời điểm ngươi nghe nói con của ta trở thành đệ tử ngoại môn của Tề Vân Tông, từng nói thế nào, sao trong nháy mắt liền đổi ý?

- Diệp gia tẩu tử, lời này của ngươi cũng không đúng, Hoàn nhi là khuê nữ của ta, bất kể thế nào, ta cũng không thể đẩy khuê nữ vào hố lửa được.

Nghe Mễ Giang Tuyết hỏi, sắc mặt của Diệp Chân trầm xuống, một loại cảm giác khó chịu sinh ra, đang muốn phát tác, một bà mối mặc quần áo diêm dúa, bên tai còn dắt một đóa hoa hồng xông vào.

- Ai da, ngươi nói chuyện gì vậy, Diệp Chân Diệp công tử, lúc nào thành hố lửa? Diệp Chân Diệp công tử, là bảo vật người khác đoạt cũng không đoạt được đó nha.

Bà mối kia chỉ vào Vu phu nhân mắng một trận, mắng xong bước nhanh tới trước người Mễ Giang Tuyết, hô to lên:

- Diệp phu nhân, Diệp phu nhân, ta tới báo tin vui cho ngươi, đại hỉ sự tới cửa!

- Việc vui gì?

Mễ Giang Tuyết ngây ra.

- Còn có thể là việc vui gì, đương nhiên là cầu hôn a, quận thành Hà Hồng Xương đại lão gia, để cho ta tới cầu hôn cho khuê nữ bảo bối duy nhất của hắn.

Bà mối vui mừng nói.

- Hà Hồng Xương? Hà Hồng Xương là ai?

Mễ Giang Tuyết có chút mờ mịt.

- Ai da, Diệp gia tẩu tử, ngươi không biết sao? Hà Bán Thành, quận Vũ An không ai không biết không người không hiểu Hà Bán Thành a, muốn xin cưới công tử nhà ngươi!

- Cái gì, ngươi là nói quận Vũ An Hà Bán Thành?

Người khác còn chưa kinh, Vu phu nhân liền hít vào một ngụm khí lạnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.