Tạo Hóa Chi Vương

Chương 85: Càn Khôn Thạch Lâm



Ầm!

Theo hai nửa thi thể của Nhạc Thừa Tổ ngã xuống đất phát ra tiếng nổ vang trùng trùng điệp điệp, đệ tử nội môn ngoại môn của Tề Vân Tông bị một màn máu tanh này dọa khiếp sợ, mới nhao nhao tỉnh hồn lại.

- Đồng môn sư huynh đệ, Diệp Chân này lại ra tay ác độc, cũng quá hung ác đi?

Rất nhiều đệ tử ngoại môn nội môn không biết chân tướng đều cau mày lắc đầu.

Một màn Diệp Chân lấy thương đổi mệnh kia, ai cũng rõ ràng, là Diệp Chân cố tình.

Có điều, cũng có một bộ phận đệ tử ngoại môn nội môn, nhìn Diệp Chân giơ ngón tay cái lên.

- Vừa rồi một chiêu lấy thương đổi mệnh kia, chỉ cần có chút sai lầm, Diệp Chân liền có khả năng mất mạng, loại đấu pháp này, không phải người bình thường có thể thi triển.

Trường Tôn Nhiên được rất nhiều đệ tử nội môn vây quanh, nhìn chằm chằm Diệp Chân nửa quỳ ở đó, mặc dù phun máu nhưng thần sắc lại rất sảng khoái, gương mặt nghiêm túc.

- Diệp Chân này, là một nhân vật hung ác, hơn nữa mới mười bảy tuổi, liền có được tu vi Chân Nguyên tam trọng, chiến lực Chân Nguyên ngũ trọng, không thể khinh thường được!

Xa xa, Nhâm Tây Hoa ở trên một vách núi đá xem cuộc chiến, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Chân, lộ ra vẻ chờ mong vô hạn.

- Ngày sau, nếu có thể có được đối thủ cạnh tranh tàn nhẫn như thế, cũng là một niềm vui thú.

Dưới đài, Sở Quân thấy Diệp Chân hạ tử thủ giết Nhạc Thừa Tổ cũng có chút kinh ngạc, cái này hoàn toàn vượt quá Sở Quân dự kiến, ngay thời điểm Sở Quân khổ tư, một tình báo có quan hệ tới Mông gia mà hắn đã từng thẩm duyệt qua, hiện lên ở trong đầu.

- Hóa ra là như vậy, từ góc độ này nói, Nhạc Thừa Tổ kia xác thực nên giết, nhưng ra tay giết Nhạc Thừa Tổ lại là Diệp Chân...

Đột nhiên, Sở Quân nở nụ cười tự đắc, bởi vì hắn đột nhiên nắm được mấy phần bản tính của Diệp Chân.

Trên khán đài, ánh mắt của các trưởng lão Tề Vân Tông tràn đầy kinh ngạc, trong nội tâm lướt qua một ý niệm... Diệp Chân, cứ như vậy liền hoàn thành nhiệm vụ mà Liêu Phi Bạch giao phó.

Một đệ tử ngoại môn như Diệp Chân, lại có thể đánh chết một đệ tử nội môn uy tín lâu năm, cái này ở trong lịch sử Tề Vân Tông, là chưa bao giờ có.

- Diệp Chân!

Tận mắt nhìn thấy đệ tử của mình chết thảm, Ngũ trưởng lão Hồng Bán Giang tức giận hống lên.

Thanh âm cuồng bạo kia, trong nháy mắt tản ra xung quanh, ngay cả không khí cũng hiện ra từng đạo sóng âm như thực chất, truyền bá về phía bốn phương tám hướng.

Hồng Bán Giang là thật nổi giận.

Không chỉ bởi vì đệ tử chết thảm thống khổ.

Càng bởi vì đây là đang đánh mặt hắn.

Liêu Phi Bạch nói còn văng vẳng bên tai, nhưng đệ tử Nhạc Thừa Tổ của hắn đã chết.

- Hồng trưởng lão, ngươi thất thố rồi!

Trong nháy mắt đấy, Quách Kỳ Kinh hừ lạnh một tiếng, phát ra một đạo âm thanh như mũi kim, đâm rách sóng âm của Ngũ trưởng lão Hồng Bán Giang, tiêu tán trong không khí.

Hồng Bán Giang đang nổi giận liền bừng tỉnh, nhưng nộ khí lại không giảm chút nào.

- Chưởng môn, tên nghiệp chướng Diệp Chân này, trước khi luận võ, chưởng môn đã từng tự mình nói với hắn điểm đến liền ngừng, nhưng hắn vẫn ở trước mặt mọi người giết đồng môn. Chưởng môn, Diệp Chân xem thường môn quy như thế, không trừng phạt, sao có thể cải chính môn quy?

Nói đến đây, Hồng Bán Giang nghiêm mặt nói:

- Xin chưởng môn lấy môn quy trừng trị Diệp Chân!

Lấy môn quy trừng trị Diệp Chân, là tội danh đồng môn tương tàn xử trí Diệp Chân. Ở trong Tề Vân Tông, nếu thật ngồi vững tội danh đồng môn tương tàn, như vậy kết quả là phế tu vi, trục xuất tông môn.

- Hồng trưởng lão, Diệp Chân vừa mới lập đại công, ngươi liền muốn xử phạt hắn. Hai vị hoàng tử cùng người của Ly Thủy Tông còn ở nơi này, ngươi là muốn bọn hắn cười vào mặt chúng ta!

Đại trưởng lão Lộ Trường Xuyên cực kỳ bất mãn nói.

Sắc mặt của Hồng Bán Giang cứng lại.

- Thế nhưng mà...

- Hồng trưởng lão, sự tình Diệp Chân giết Nhạc Thừa Tổ, bản tọa sẽ cho ngươi một lời giải thích. Chờ mấy đệ tử tiến về quận thành Âm Sơn điều tra trở về, ta tự sẽ cho ngươi một lời giải thích!

Quách Kỳ Kinh đột nhiên cắt đứt Hồng Bán Giang nói.

Thấy Diệp Chân bị thương phun máu, Kim Nguyên Bảo bụm lấy vết thương ở bụng, chạy lên đài luận võ, đỡ Diệp Chân dậy, cầm mấy viên đan dược chữa thương nhét vào trong miệng Diệp Chân.

- Lão Diệp, vì thân phận đệ tử nội môn, ngươi thiếu chút nữa ném cả mạng, đáng sao? Ngươi nói đi, trong chuyện này, có phải có nội tình không muốn người biết hay không? Ngươi biết không, các đệ tử vốn rất sùng bái ngươi, bởi vì ngươi ra tay ác độc tàn sát đồng môn, mà hướng gió có chút thay đổi, có chuyện gì, ngươi lộ ra một chút tin tức đi, ta cũng tiện giải thích với những người khác.

Kim Nguyên Bảo nói.

- Giải thích! Vấn đề này, ta đã dám làm, cũng không cần giải thích cho bất luận kẻ nào! Huống hồ, vì một thân phận đệ tử nội môn tàn sát đồng môn, ta còn không có phát rồ như vậy...

Nói xong, Diệp Chân lại ho kịch liệt, rất nhiều máu tươi chảy ra khóe miệng.

- Đừng nói nữa, đừng nói nữa, ta dìu ngươi trở về chữa thương...

Kim Nguyên Bảo nói.

Trên đài đấu võ, Kim Nguyên Bảo vịn Diệp Chân đi xuống, những nơi đi qua, vô luận là đệ tử ngoại môn hay nội môn, đều chủ động nhường đường, không biết là tôn kính hay sợ hãi...

Diệp Chân là giết đến sướng rồi, nhưng mà sau khi giết xong, cục diện rối rắm này còn phải do tông môn tới thu thập.

Hơn nữa Diệp Chân giết sạch tất cả đệ tử ngoại môn của Tề Vân Tông, cũng hoàn toàn chọc giận Ly Thủy Tông Ly Thạch trưởng lão, làm cho bọn hắn ở sự kiện Mông gia, cắn càng thêm hung ác.

Mục đích quan trọng nhất của Đại hoàng tử Chu Huyễn và Tam hoàng tử Chu Hỗn tới, là cặn kẽ điều tra sự tình Mông gia, cho người trong thiên hạ một câu trả lời thỏa đáng.

Nhưng mà, theo Mông lão phu nhân chết, chuyện này, cho dù là Mông Tiểu Nguyệt nói gây bất lợi cho Ly Thủy Tông, cũng bị Ly Thủy Tông lấy Mông Tiểu Nguyệt trẻ người non dạ làm lý do, liều mạng chống chế.

Còn nữa, trên dưới quận thành Âm Sơn, lực ảnh hưởng của Ly Thủy Tông vô cùng lớn, dưới sự khống chế của Ly Thủy Tông, làm ra rất nhiều chứng cứ bất lợi cho Diệp Chân.

Nhưng Tề Vân Tông cũng không phải đèn đã cạn dầu, các đệ tử chân truyền được phái ra truyền tin tức về, có vô số chứng cứ cũng hiện ra mặt bàn.

Cuối cùng, sự tình Mông gia, lâm vào trong giằng co không có hồi kết.

Trong chuyện này, Tam hoàng tử Chu Hỗn công khai ủng hộ Ly Thủy Tông, để chuyện này cuối cùng lấy một loại phương thức cân bằng giải quyết.

Vô luận là Diệp Chân hay Tề Vân Tông, Ly Thủy Tông, đều không sát hại Mông lão phu nhân.

Cuối cùng, giải thích với người trong thiên hạ là... Mông lão phu nhân bị một đám giang dương đại đạo bắt cóc, đệ tử của Tề Vân Tông Diệp Chân trùng hợp đi ngang qua, trí kế cứu nhi nữ Mông Tiểu Nguyệt của Mông đại hiệp, nhưng bị giang dương đại đạo phát hiện, đuổi giết vạn dặm.

Đệ tử Ly Thủy Tông nghe tin tức chạy tới, dẹp yên nhóm giang dương đại đạo này...

Cuối cùng, đế quốc cực kỳ ngợi khen đệ tử Diệp Chân của Ly Thủy Tông.

Đây là phương thức xử lý chuyện này tốt nhất ở trên quan trường.

Chuyện này có khuynh hướng bên nào, bên đó sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ, rung chuyển không ngừng. Mà Tề Vân Tông và Ly Thủy Tông là hai trụ cột của Hắc Thủy Quốc, môn phái nào rung chuyển, đều sẽ làm cho Hắc Thủy Quốc bất an.

Cho nên, phương thức xử lý như vậy, cũng phù hợp lợi ích của đế quốc nhất.

- Đây không phải làm việc qua loa sao? Sao bọn hắn có thể như vậy?

Diệp Chân đang chữa thương nghe được kết quả này, phẫn nộ vỗ bàn!

Một lát sau, Diệp Chân bình tĩnh lại, trong mắt lóe ra ánh sáng làm cho người ta sợ hãi.

Quy tắc đã không thu thập được Ly Thủy Tông làm xằng làm bậy, vậy thì dựa vào sức mạnh.

Dựa vào lực lượng của mình!

Sau năm ngày, thời điểm sự tình Mông gia có kết quả, trong đại điện nghị sự của Tề Vân Tông, Quách Kỳ Kinh cùng bát đại trưởng lão tề tụ, tổ chức một hội nghị cực kỳ nghiêm túc.

- Hôm nay, mời chư vị trưởng lão đến, chỉ có một sự kiện, năm ngày trước, Diệp Chân ở lúc luận võ có ý định giết nội môn sư huynh Nhạc Thừa Tổ, phạm vào môn quy, thương nghị xử trí Diệp Chân như thế nào.

Quách Kỳ Kinh nói.

Nghe vậy, thần sắc của Ngũ trưởng lão Hồng Bán Giang trở nên rất chờ mong.

- Chưởng môn, Diệp Chân có ý định giết Nhạc Thừa Tổ, Diệp Chân quả thật có sai, có điều, Diệp Chân vừa mới lập đại công cho tông môn, lúc chưởng môn xử trí, phải cân nhắc kỹ càng.

Đại trưởng lão Lộ Trường Xuyên nói.

- Lộ trưởng lão, lời này của ngươi liền không đúng, đệ tử tông môn nào không có công? Nếu đệ tử có công ỷ vào công lao, có thể tùy ý giết đồng môn, như vậy Tề Vân Tông ta cách hủy diệt cũng không xa!

Ngũ trưởng lão Hồng Bán Giang nói.

Nghe vậy, Quách Kỳ Kinh mặt không thay đổi nhìn về phía Ngũ trưởng lão Hồng Bán Giang.

- Hồng trưởng lão, chuyện này, ngươi thấy thế nào?

- Chưởng môn, nếu muốn ta nói, chuyện này không thể bỏ qua, Diệp Chân này, nhất định phải theo môn quy xử trí nghiêm khắc!

Hồng Bán Giang nói.

- Môn quy?

Trên mặt Quách Kỳ Kinh đột nhiên hiện ra vẻ mỉa mai.

- Hồng trưởng lão, trong mắt ngươi, còn có môn quy của Tề Vân Tông sao?

Hắn nói xong ném ra một đống tình báo.

- Mấy tình báo này, các ngươi truyền tay nhau đọc một chút đi!

Rất nhanh, tình báo được truyền tay nhau đọc, sau khi các trưởng lão xem xong, đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, để Hồng Bán Giang có chút bối rối.

Thời điểm tình báo truyền đến tay Hồng Bán Giang, Quách Kỳ Kinh liền bạo phát.

- Hồng Bán Giang, ngươi dạy ra đồ đệ thật tốt, ngươi cũng rất giỏi ngụy chứng!

- Năm trước quê quán của Nhạc Thừa Tổ là gặp thiên tai, nhưng mà sự tình cứu trợ hương thân, Nhạc Thừa Tổ lại không làm một chuyện, ngược lại là Nhạc gia, thừa dịp thiên tai quốc nạn mà phát tài, nửa năm thời gian, liền nhảy lên trở thành địa chủ lớn nhất Định Bắc quận.

- Nhìn xem, nhìn xem, đây là khẩu cung của dân chúng, tướng lĩnh, thậm chí còn có đệ tử Ly Thủy Tông đóng ở quận thành Âm Sơn!

- Bà cháu Mông gia sinh hoạt như thế nào, đâu chỉ khổ sở chứ!

- Hàng năm Nhạc Thừa Tổ xác thực đại biểu tông môn đưa bạc, nhưng đưa bạc là một trăm lượng, một trăm lượng! Chuyện này, đã thành trò hề cho các đệ tử trong tông, thấy phần tình báo này, mặt mũi của ta còn đâu....

- Sáu năm đấy, sáu năm rồi!

- Đáng giận hơn là, mỗi lần Nhạc Thừa Tổ tặng bạc, ngay cả cửa của Mông gia cũng không vào, chỉ cần hắn vào một lần, làm sao tông môn có thể bị che giấu lâu như thế?

- Hồng Bán Giang, cái này, đây là đồ đệ ngươi dạy ra?

- Ngươi còn luôn miệng bao che, làm chứng cứ giả cho đồ đệ của ngươi, đây là môn quy của ngươi sao?

Ở trước mặt rất nhiều tình báo, trên trán Ngũ trưởng lão Hồng Bán Giang chảy ra mồ hôi lạnh, mặt mũi đỏ thẫm, hận không thể tìm một cái lỗ đễ chui xuống.

- Chưởng môn, ta... ta cũng là bị thằng ranh con kia che mắt...

- Hừ, cũng may Diệp Chân đã giết gia hỏa khốn kiếp kia, bằng không, bản tọa nhất định chặt hắn thành mười tám khối!

Quách Kỳ Kinh mắng cũng chưa hết giận, nước miếng tung bay.

Thật lâu sau, sắc mặt của Quách Kỳ Kinh mới từ từ bình phục.

- Trải qua việc này, ngươi nên nghỉ ngơi một chút đi, dụng tâm dạy bảo mấy đệ tử của mình, ngươi cũng bình tâm suy nghĩ lại một chút, sự tình Linh Tinh khoáng mạch ở Long sơn, ngươi không cần lo nữa, giao cho Thất trường lão quản lý.

Sắc mặt của Ngũ trưởng lão Hồng Bán Giang đột nhiên đại biến, bị chưởng môn mắng thì mắng, không có việc gì, nhưng mà quyền lực quản lý Linh Tinh khoáng mạch bị thu hồi, tổn thất này, là cực kỳ thảm.

- Chưởng môn...

- Việc này quyết định như vậy đi!

Thời điểm Hồng Bán Giang còn muốn nói điều gì, sắc mặt của Quách Kỳ Kinh nghiêm lại, làm ra quyết định sau cùng.

Ngũ trưởng lão Hồng Bán Giang đau lòng đến khóe miệng co quắp.

- Chư vị cũng nhìn thấy, Diệp Chân xác xác thật thật vì tông môn lập được đại công, hơn nữa không chỉ một việc, cho nên, nhất định phải ban thưởng, ban thưởng xứng đáng!

- Diệp Chân là đứa trẻ tốt đó, đến bây giờ, còn ẩn giấu sự tình của Nhạc Thừa Tổ, không có tuyên dương ra ngoài, thay chúng ta áp chế bê bối, Hơn nữa, chuyện có quan hệ tới Nhạc Thừa Tổ này, chúng ta phải vĩnh viễn giấu đi, chuyện này, chúng ta gánh không nổi.

- Nhưng mà, Diệp Chân lại ở trước mặt đệ tử ngoại môn nội môn, lấy danh tiếng luận võ, chém giết Nhạc Thừa Tổ, loại bầu không khí đồng môn tương tàn này, tuyệt đối không thể cho phát triển.

Nói đến đây, Quách Kỳ Kinh nói:

- Cứ như vậy đi, chúng ta ở bề ngoài, hơi trừng phạt Diệp Chân một chút, nhưng trên thực tế, lại phải thưởng lớn cho Diệp Chân, cho nên bổn chưởng môn quyết định, phạt Diệp Chân đi diện bích!

- Diện bích?

Đại trưởng lão Lộ Trường Xuyên nghi hoặc.

- Đúng vậy, phạt hắn đi Càn Khôn Thạch Lâm diện bích!

Quách Kỳ Kinh rất có thâm ý nói.

Trong nháy mắt tiếp theo, tất cả trưởng lão đồng thời kinh hô lên.

- Cái gì? Chưởng môn, ngươi lại vì Diệp Chân mở ra Càn Khôn Thạch Lâm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.