Trên đường quay lại Bách Tùng phong, Diệp Chân cầm chặt hai bình đan dược giống như bảo bối trân quý trong tay, rất sợ bởi vì mình hưng phấn chạy nhanh sẽ rơi mất.
Bảy trăm lượng bạc đủ cho một nhà ba người sống sung túc trong bảy tám năm, lại đổi được bảy mươi điểm cống hiến.
Cuối cùng tới tay hắn là ba viên Huyết Nguyên đan đại bổ huyết khí và hai viên Thông Mạch Đan sử dụng để chữa thương.
Không thể không nói, luyện võ thật sự là một chuyện cực kỳ xa xỉ. Bốn chữ văn nghèo võ giầu này mỗi chữ giống như vàng.
Diệp Chân có phần hiểu rõ vì sao Tề Vân tông vạch ra quy định trở thành đệ tử ngoại môn nghiêm ngặt như vậy.
Tài nguyên tu luyện có hạn. Vì không để lãng phí tài nguyên tu luyện, vì để cho tài nguyên tu luyện có tác dụng trong giới hạn lớn nhất, cho nên chỉ có thể thông qua từng tầng sàng lọc, tuyển chọn ra tồn tại có tiềm lực nhất để hưởng thụ chất lượng tài nguyên tu luyện tốt.
Thật ra Diệp Chân ngược lại muốn dùng điểm cống hiến đổi lấy một môn công pháp tu luyện hoặc là võ kỹ cao minh hơn. Nhưng chấp sự tông môn trả lời cho Diệp Chân lại bốn chữ... không có tư cách!
Trong Tề Vân tông, đệ tử tạp dịch chỉ có thể sử dụng điểm cống hiến đổi lấy đan dược cấp thấp và tạp vật. Thậm chí ngay cả lệnh bài thân phận cũng không có. Cho nên dùng bạc đổi lấy điểm cống hiến, cần sử dụng duy nhất một lần.
Quay lại đến Bách Tùng phong, trời vẫn còn sớm. Phần lớn đệ tử còn ở trên núi. Chỉ có số ít mấy người đệ tử tạp dịch giống như Mã Nguyên Vũ, tu vi có thứ hạng sát đầu vừa trở về.
Mấy người kia nhìn thấy được được bóng dáng Diệp Chân, thần sắc có hơi ngạc nhiên.
Diệp Chân lại không nói thừa với bọn họ, trực tiếp quay lại trong phòng, tận dụng thời gian tu luyện. Diệp Chân muốn xem thử, Huyết Nguyên đan chuyên cung cấp cho đệ tử ngoại môn, rốt cuộc cường đại tới mức nào.
Một viên Huyết Nguyên đan tản ra mùi tanh thoang thoảng tiến vào bụng. Diệp Chân lập tức phát động Huyết Khí quyết, nhắm mắt bắt đầu tu luyện thể ngộ.
Sau hơn nửa canh giờ, Diệp Chân chậm rãi mở mắt ra. Trong ánh mắt hắn có mấy phần thán phục.
Tài nguyên tu luyện của đệ tử ngoại môn, cứ năm ngày một viên Huyết Nguyên đan, khiến Diệp Chân cực kỳ hâm mộ.
Ít nhất gấp mười lần!
Hiệu quả của Huyết Nguyên đan lớn hơn hiệu quả của canh Huyết Nguyên không chỉ gấp mười lần.
Hơn nữa lực lượng ẩn chứa trong đó càng tinh thuần hơn, hấp thu luyện hóa càng dễ dàng hơn.
Không chỉ có như vậy, Diệp Chân còn phát hiện ra Huyết Nguyên đan này lại có hiệu quả không khác gì thạch tủy linh dịch mình đã dùng. Hiệu quả của một giọt thạch tủy linh dịch tương đương với hiệu quả của một viên Huyết Nguyên đan, nhưng còn có điểm khác nhau.
Huyết Nguyên đan thuần túy hơn, ẩn chứa dược lực huyết khí nồng đậm, trực tiếp tăng cường huyết khí của Diệp Chân, nâng cao tu vi của Diệp Chân.
Nhưng hiệu quả của thạch tủy linh dịch lại toàn diện hơn, giống như thập toàn đại bổ hoàn, tăng cường huyết khí của Diệp Chân, đồng thời toàn thân Diệp Chân từ trên xuống dưới, tai mắt mũi miệng, ngũ tạng lục phủ đều có thể được bổ dưỡng.
Diệp Chân liên tục dùng thạch tủy linh dịch hơn hai mươi ngày, hiệu quả rất rõ ràng. Không chỉ có thị lực, nhĩ lực tiến nhanh, hơn nữa thần chí tỉnh táo. Rất nhiều điều trước đây hắn không nghĩ ra, hiện tại lại sáng tỏ thông suốt.
Hiệu quả rõ rệt nhất chính là Hùng Vương Đam Sơn Quyền tiến bước thần tốc. Trong khi ra quyền mơ hồ có hình dáng con gấu bi thương rít gào, uy lực không tầm thường.
Diệp Chân không chút do dự, lại nuốt viên Huyết Nguyên đan thứ hai, tiếp tục bắt đầu tăng cường huyết khí.
- Diệp Chân, Diệp Chân, tin tức tốt, tin tức tốt!
Sa Phi chợt xuất hiện, gương mặt mừng rỡ, tiếng hoan hô cắt ngang quá trình Diệp Chân tu luyện. Khi Diệp Chân mở mắt ra, chỉ thấy Sa Phi giống như trận gió xoáy vọt vào trong phòng, vẻ mặt vui mừng.
- Diệp Chân, ngươi biết không, tên khốn Ô Kiến kia bị người ta đánh! Bị đánh đến thể thảm. Bộ dáng kia, ngươi nhất định phải đi xem thử. Xương cốt toàn thân không biết bị gãy bao nhiêu cái. Nhất là chân phải, có thể nhìn thấy được xương trắng!
Vừa hoan hô, Sa Phi vừa giống như trút giận, vung nắm đấm vào trong khoảng không.
- Ngươi không nhìn thấy lúc đó, bốn người đưa hắn xuống núi. Dọc đường đi tiếng kêu thảm kia giống như tiếng lợn bị chọc tiết vậy. Hả giận, hả giận. Đáng tiếc, còn không biết là ai làm. Nếu biết là ai làm, ta nhất định phải mời người đó uống rượu...
- Cẩn thận!
Sa Phi khoa chân múa tay còn chưa nói hết, thần sắc Diệp Chân đột nhiên biến đổi, kéo mạnh Sa Phi lui về phía sau.
Ầm!
Trong phút chốc, cửa phòng nơi ở của Diệp Chân và Sa Phi vỡ thành vô số mảnh. Một cái khóa đá nặng đủ nghìn cân, đập về phía trong phòng.
Diệp Chân kéo Sa Phi ra phía sau, đồng thời nhảy mạnh lên, một cước đạp ra, lại đá chiếc khóa đá nặng nghìn cân kia bay ra.
- Diệp Chân, đồ khốn kiếp nhà ngươi lăn ra đây cho lão tử.
Cùng thời khắc đó, tiếng mắng chửi Mã Nguyên Vũ lại vang vọng toàn bộ Bách Tùng phong.
- Mã Nguyên Vũ?
Sa Phi chưa hoàn hồn ngẩn người ra, không hiểu nổi nhìn về phía Diệp Chân.
Sắc mặt Diệp Chân chợt trầm xuống, lại đi nhanh về phía ngoài cánh cửa.
Tình huống bên ngoài cửa không ngoài dự đoán của Diệp Chân. Ô Kiến gãy tay gãy chân, xương cốt toàn thân không biết gãy bao nhiêu cái, đang ở nơi đó khóc lóc kể lể với Mã Nguyên Vũ. Khi nhìn thấy Diệp Chân đi ra, tiếng khóc lóc kể lể lập tức thảm hơn ba phần.
- Chính là hắn. Đại sư huynh, chính là tên Diệp Chân này...
Ô Kiến vừa muốn mắng Diệp Chân, trông thấy mắt Diệp Chân chợt trợn trừng, lại khiến Ô Kiến bị dọa, nuốt lời định nói sau đó xuống.
- Chính là Diệp Chân tập kích bất ngờ ta, đánh ta trọng thương thành như vậy không nói, còn đoạt đi ngân phiếu năm trăm lượng trong người ta. Đại sư huynh, sư huynh nhất định phải làm chủ cho ta!
Ô Kiến lại khóc lóc kể lể.
Nghe tiếng Ô Kiến khóc lóc kể lể, Sa Phi vừa đi ra thần sắc ngây ra, tròng mắt chợt lồi ra, nhìn vẻ mặt Diệp Chân nghiêm nghị không khiếp sợ, lại nhìn Ô Kiến đang trọng thương, bộ dạng giống như đang nằm mộng.
Những đệ tử tạp dịch đứng ngoài xem càng ngạc nhiên không hiểu nổi.
Ô Kiến ở Bách Tùng phong lại là tồn tại có thứ hạng trước năm. Hiện tại hắn lại bị Diệp Chân luôn luôn có danh hiệu phế vật đánh thành trọng thương.
Nghe được mấy chữ ngân phiếu năm trăm lượng, mắt Mã Nguyên Vũ nhất thời sáng lên.
- Diệp Chân, đều là sư huynh đệ đồng môn, ngươi sao có thể hạ thủ đối với Ô Kiến ngoan độc như vậy...
- Sư huynh đệ đồng môn? Ta nhổ vào!
Không đợi Mã Nguyên Vũ nói cho hết lời, Diệp Chân lại nói một câu.
- Mã Nguyên Vũ, ngươi cũng có mặt mũi nói ra mấy chữ sư huynh đệ đồng môn này sao? Ngươi cũng xứng sao?
Bị Diệp Chân ngắt lời, ở trước mặt nhiều người vạch ra khuyết điểm như vậy, khiến cho da mặt Mã Nguyên Vũ thoáng cái nóng lên!
- Hừ, bất luận thế nào, chuyện ngày hôm nay, bản thân ta là đại sư huynh của Bách Tùng phong, nhất định phải quản! Diệp Chân, không cho ngươi thấy chút lợi hại, ngươi vẫn thật sự không biết đại sư huynh Bách Tùng phong là ai đi? Xem chiêu!
Trong tiếng quát chói tai, quyền phong vang lên, Mã Nguyên Vũ lại đánh ra Hùng Vương Xuất Động, đập về phía mặt của Diệp Chân.
Một quyền đập xuống, khí huyết toàn thân Mã Nguyên Vũ phát ra tiếng động vù vù, trong nháy mắt ngưng kết thành một giọt máu cực lớn, giống như con mãng xà đang không ngừng chuyển động ở dưới lớp da của Mã Nguyên Vũ, khiến cho một quyền Mã Nguyên Vũ đập ra, nắm đấm chợt tăng lên, quyền phong tăng mạnh.
Huyết khí ngưng châu, đây là dấu hiệu đặc biệt của tu vi Luyện Huyết tam trọng. Giọt máu lớn bằng nắm tay lại đại biểu cho Mã Nguyên Vũ tập trung tất cả tu vi Luyện Huyết tam trọng đỉnh phong đến một chỗ.
- Cẩn thận!
Sa Phi kinh ngạc kêu lên.
Thần sắc Diệp Chân cũng đột nhiên trở nên nghiêm trọng vô cùng. Thân hình hắn hơi dừng lại. Tiếng xương kêu rắc rắc không ngừng vang lên, đồng thời lại nghênh đón từng đòn Lại Hùng Vươn Vai đánh tới.