Tạo Hóa Chi Vương

Chương 90: Mục Tiêu... Giết Vào Thiên Bảng



Ầm!

Đại môn của tiểu viện bị Diệp Chân đạp chia năm xẻ bảy, đệ tử nội môn Xương Lâm Long đang ở trong nội viện luyện võ cả kinh đến sững người tại chỗ.

- Chính là ngươi, chiếm đoạt chỗ ở của ta?

Diệp Chân nhanh chân bước vào tiểu viện.

Đệ tử nội môn Xương Lâm Long ngẩn người, lập tức rống giận:

- Diệp Chân, trên Loạn Vân Phong, hết thảy tài nguyên, đều là lấy tu vi luận trước sau, bằng vào tu vi Chân Nguyên ngũ trọng của ta, chiếm cứ trạch viện này, dư xài! Đừng tưởng rằng ngươi ở trong đệ tử ngoại môn có thể xưng vương xưng bá, nhưng đến Loạn Vân Phong, chút tu vi ấy của ngươi, còn chưa đáng kể, cút ra ngoài cho ta!

Nổi giận gầm lên một tiếng, quyền ảnh như núi đột nhiên đánh tới Diệp Chân.

- Tu vi luận trước sau?

Cười lạnh một tiếng, Diệp Chân dùng Truy Tinh Bộ tùy ý bước ra, Xương Lâm Long chỉ cảm thấy hoa mắt, quyền ảnh đầy trời liền mất đi mục tiêu.

- Lấy tu vi của ngươi, cũng xứng tranh giành với ta?

Thanh âm của Diệp Chân vang lên ở sau lưng Xương Lâm Long, thời điểm âm thanh lọt vào tai, Xương Lâm Long kinh hãi gần chết, đang muốn có hành động, sau lưng lại có lực lượng cường đại đánh tới, cả người đằng vân giá vũ, bị Diệp Chân đấm bay ra tiểu viện.

Chấp sự Loạn Vân Phong Hà Miêu vừa mới chạy tới trợn mắt hốc mồm, nhìn chằm chằm vào Xương Lâm Long bị Diệp Chân đấm ra tiểu viện, thiếu chút nữa ngã gục.

- Thế nào, còn chưa cút, buộc ta hạ thủ ác độc sao?

Xương Lâm Long bò dậy, khuôn mặt đỏ bừng lên, vốn còn có chút không phục, nhưng nghe Diệp Chân nói, ngày đó thời điểm hai tông thi đấu Diệp Chân tàn sát đối thủ liền hiển hiện ở trước mắt, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, xám xịt rời đi.

Nửa năm trước, Xương Lâm Long phát hiện tiểu viện bỏ trống này, muốn vào ở, lại bị Hà Miêu nói đã có chủ, chủ nhân là Diệp Chân.

Có điều, ngày ấy Diệp Chân đại sát tứ phương, đối thủ chủ yếu là đệ tử ngoại môn, Xương Lâm Long tự cảm thấy tu vi của mình cao hơn Diệp Chân rất nhiều, liền cưỡng chiếm toà tiểu viện này.

Không nghĩ tới, nửa năm sau, vừa đối mặt, liền bị Diệp Chân đánh ra tiểu viện.

Xương Lâm Long đi rồi, nhưng Diệp Chân không có chút vui sướng khi thắng lợi, lông mày nhíu lại.

Đừng nhìn vừa rồi Diệp Chân thu thập Chân Nguyên ngũ trọng Xương Lâm Long cực kỳ nhẹ nhõm, phảng phất như tiện tay, liền đuổi Xương Lâm Long đi, nhưng tình huống chân thật, chỉ có Diệp Chân rõ ràng.

Diệp Chân vận dụng Truy Tinh Bộ vọt đến sau lưng Xương Lâm Long oanh ra một quyền, chính là Lôi Báo Băng Quyền uy lực mạnh nhất của Diệp Chân, có thể nói là một kích mạnh nhất của hắn.

Nhưng một kích mạnh nhất kia của Diệp Chân, lại bị Xương Lâm Long đơn giản tiếp được, chỉ bị chút thương nhẹ.

Diệp Chân thấy rõ ràng, Lôi Báo Băng Quyền trước kia uy phong bát diện, cũng không thể hoàn toàn phá vỡ cương khí hộ thể của Xương Lâm Long.

Xương Lâm Long chuyên tu cương khí hộ thể, là Long Lân Chân Cương có chút nổi danh trong Tề Vân Tông, là một môn công pháp hộ thể Nhân giai trung phẩm, đặc điểm của Long Lân Chân Cương là năng lực phòng ngự trác tuyệt, hơn nữa tu vi càng mạnh, năng lực phòng ngự càng mạnh.

Mặc dù Lôi Báo Băng Quyền của Diệp Chân có thể so sánh võ kỹ Nhân giai trung phẩm, nhưng cuối cùng, không phải võ kỹ Nhân giai trung phẩm, cho nên không thể trọng thương Xương Lâm Long.

Trận chiến này, cũng làm cho Diệp Chân lộ ra khuyết điểm sau khi tu vi đề thăng.

Tu vi tăng vọt, nhưng không có võ kỹ cấp bậc cao hơn, để tu vi của hắn hoàn toàn phát huy ra.

Nói một cách khác, Diệp Chân thiếu võ kỹ phẩm cấp cao.

Đây cũng là nguyên nhân Diệp Chân thắng lợi nhưng rầu rĩ không vui.

Trước mắt Diệp Chân chỉ có tư cách tiến vào lầu hai của Tàng Kinh Các, cấp bậc võ kỹ trong lầu hai của Tàng Kinh Các, tất cả đều là Nhân giai hạ phẩm, mà võ kỹ Nhân giai trung phẩm, chỉ có lầu ba của Tàng Kinh Lâu mới có.

Nhưng trước mắt Diệp Chân không có tư cách tiến vào lầu ba của Tàng Kinh Các.

- Diệp Chân, xin lỗi, Xương Lâm Long muốn ở, ta cũng không ngăn được!

Hà Miêu chạy tới không ngừng giải thích với Diệp Chân.

Diệp Chân rất thông cảm khoát tay áo, đệ tử nội môn tu vi cao thâm nổi cơn giận, sao có thể là chấp sự như Hà Miêu có thể ngăn cản.

- Hà chấp sự, muốn hỏi thăm ngươi chuyện này, làm sao mới có thể thu được tư cách tiến vào lầu ba của Tàng Kinh Các?

Diệp Chân hỏi.

- Muốn đi vào lầu ba của Tàng Kinh Các, có hai phương pháp, một là tu vi đột phá đến Chân Nguyên ngũ trọng, tự động đạt được tư cách tiến vào lầu ba.

- Phương pháp thứ hai là Thiên Bảng, nếu đệ tử nội môn có thể giết vào bảy mươi hai vị trí trên Thiên Bảng, có thể đạt được tư cách tiến vào tầng thứ ba!

Hà Miêu nói.

Tu vi đột phá đến Chân Nguyên ngũ trọng, chuyện này không phải trong thời gian ngắn có thể làm được, như vậy Diệp Chân có thể lựa chọn, là giết vào Thiên Bảng.

Có điều, đệ tử nội môn trên Thiên Bảng, so với đệ tử ngoại môn trên Địa Bảng, cạnh tranh kịch liệt hơn trăm lần. Từng thứ tự trên Thiên Bảng, đều đại biểu cho thực lực tăng lên to lớn.

Trong Tề Vân Tông có đồn đại nói, hai người ở vị trí bảy mươi hai trên Thiên Bảng, cũng không nhất định có thể chiến thắng vị trí thứ bảy mươi trên Thiên Bảng.

Có hai phương thức giết vào Thiên Bảng, một là trực tiếp khiêu chiến đệ tử nội môn ở trên Thiên Bảng, cái khác, là xông Ngư Long Cửu Biến.

Bây giờ người thứ bảy mươi hai trên Thiên Bảng là một đệ tử nội môn trên Ngũ Trạch, nghe nói tu vi đã đạt tới Chân Nguyên ngũ trọng hậu kỳ, nếu Diệp Chân muốn giết vào Thiên Bảng, khiêu chiến Ngũ Trạch, là lựa chọn tốt nhất.

Có điều, Ngũ Trạch cũng là đệ tử nội môn uy tín lâu năm, Diệp Chân đoán chừng, nếu hắn muốn chiến thắng Ngũ Trạch, thì phải vận dụng Chân Nguyên Kiếm Chỉ liều mạng.

Liều mạng thì không có gì, nhưng nếu thu tay không được, thì sẽ có tai nạn chết người.

Đồng môn sư huynh đệ, không phải vạn bất đắc dĩ, Diệp Chân không muốn làm ra chuyện như vậy.

Đã như vậy, lưu cho Diệp Chân lựa chọn, cũng chỉ có xông Ngư Long Cửu Biến.

- Hà chấp sự, lần sau Ngư Long Cửu Biến mở ra là lúc nào?

Bởi vì lúc Ngư Long Cửu Biến mở ra tiêu hao to lớn, đệ tử nội môn cũng không phải tùy thời có thể đi xông, phải đợi đến lúc tông môn theo thông lệ mở ra, mới có thể xông Ngư Long đạo.

- Ngươi muốn xông Ngư Long Cửu Biến, đúng dịp, Ngư Long Cửu Biến mỗi ba tháng mở ra một lần, tiếp theo mở ra, ngay ở ngày mai!

Hà chấp sự nói.

- Đa tạ! Đúng rồi, Hà chấp sự, an bài thị nữ tới, làm một chút đồ ăn.

Diệp Chân nói.

- Đã an bài, sẽ tới ngay!

Thời điểm trả lời, trên mặt Hà Miêu hiện lên biểu tình quái dị.

Sau nửa canh giờ, Diệp Chân tắm rửa hoàn tất thấy Hà Miêu an bài thị nữ cho hắn, con mắt không khỏi trừng lớn!

Không phải thiếu nữ tuổi trẻ hoa quý, càng không phải thiếu phụ đầy đặn khả nhân, mà là một bác gái chân chân chính chính làm được thức ăn ngon!

- Hà chấp sự? Chuyện này...

Thấy biểu lộ của Diệp Chân, Hà Miêu một mực hầu ở chỗ này cũng có chút xấu hổ, vội vàng giải thích:

- Chuyện không liên quan đến ta, đây là Liêu giáo tập cố ý dặn dò, nàng nói không thể để ngươi bởi vì nữ sắc mà phân tâm!

- Liêu giáo tập...

Thần sắc của Diệp Chân không khỏi cổ quái, Liêu giáo tập, quan tâm mình quan tâm đến trình độ này sao?

Không có thị nữ xinh đẹp, Diệp Chân cũng không để ý, bằng không lúc trước Diệp Chân sẽ không cự tuyệt Hà đại tiểu thư, phất phất tay, đuổi Hà Miêu đi, bắt đầu ăn cơm.

Ngày hôm sau, Diệp Chân đúng giờ đi tới trước quảng trường Ngư Long đạo, thời điểm Diệp Chân đi tới, trước quảng trường Ngư Long đạo, đã tụ tập mấy trăm đệ tử ngoại môn nội môn, trong đó lấy đệ tử nội môn chiếm đa số.

- Lão Diệp, ngươi cũng tới xông Ngư Long Cửu Biến!

Thời điểm Diệp Chân đi tới, Kim Nguyên Bảo liền chạy lại, thân là nhà buôn lớn nhất Tề Vân Tông, mỗi ba tháng một lần Ngư Long đạo mở ra, Kim Nguyên Bảo tất đến.

Diệp Chân nhẹ gật đầu.

- Nghe nói giết vào Thiên Bảng có thể đạt được tư cách tiến vào lầu ba của Tàng Kinh Các, ta muốn đến thử một lần!

- Dõng dạc!

Không đợi Kim Nguyên Bảo nói gì, cách đó không xa có một đệ tử nội môn cười nhạo.

- Diệp Chân, đừng tưởng rằng ngươi ở thời điểm hai tông thi đấu có thể làm ra náo động lớn là giỏi, nhưng ở trong đệ tử nội môn, ngươi vẫn là chim non, vừa trở thành đệ tử nội môn nửa năm, liền muốn giết vào Thiên Bảng, thật coi nội môn sư huynh là bùn nặn sao!

- Này, các ngươi tới nghe một chút, hôm nay Diệp Chân tuyên bố muốn giết vào Thiên Bảng!

Tên đệ tử nội môn kia kêu gọi, các đệ tử tốp năm tốp ba tập hợp kia lập tức vây quanh, nghị luận nhao nhao.

Diệp Chân nhíu mày, chuyện này ảnh hưởng gì tới đối phương, hắn ngay cả người này cũng không nhận ra, càng đừng đề cập tới đắc tội đối phương.

- Lão Diệp, người này họ Chu, tên Chu Chí Nguyên, nghe nói tu vi đã đạt đến Chân Nguyên ngũ trọng đỉnh phong, chính là biểu ca của Nhạc Thừa Tổ, cũng là đệ tử của Hồng trưởng lão...

Kim Nguyên Bảo ở bên cạnh lặng lẽ bổ sung một câu, lập tức giải quyết nghi hoặc của Diệp Chân.

- Vừa trở thành đệ tử nội môn, liền muốn giết vào Thiên Bảng, đây cũng quá điên rồi nhỉ?

- Đúng vậy, sư huynh trên Thiên Bảng, ngoại trừ Nhâm Tây Hoa ra, cái nào không phải đệ tử nội môn uy tín lâu năm.

- Ha ha, các ngươi nói đúng, Diệp Chân này, hắn cho rằng hắn là Nhâm Tây Hoa a!

Mượn đề tài của mọi người, Chu Chí Nguyên nhiệt tình trào phúng Diệp Chân.

- Ha ha ha ha...

Chu Chí Nguyên nói, để rất nhiều đệ tử nội môn cười ha hả.

- Nhâm Tây Hoa Nhâm sư huynh là người nào? Thiên tài sáu mạch thượng phẩm! Diệp Chân là ai? Một rác rưởi ba mạch trung phẩm đi vận khí cứt chó mà thôi! Lúc nào các ngươi gặp qua rác rưởi ba mạch trung phẩm có thể giết vào Thiên Bảng?

- Nếu một rác rưởi ba mạch trung phẩm, cũng có thể giết vào Thiên Bảng, chúng ta những gia hỏa bốn mạch, năm mạch này, không phải nên đi tìm đậu hủ đập chết sao?

Chu Chí Nguyên cười nhạo, dẫn tới rất nhiều đệ tử nội môn cười theo, để sắc mặt của Diệp Chân trở nên khó coi.

Thấy sắc mặt của Diệp Chân trở nên khó coi, Chu Chí Nguyên đắc ý đi tới trước một bước.

- Diệp Chân, như thế nào, rất tức giận? Có phải rất muốn đánh ta một chầu hay không? Muốn không? Muốn thì khiêu chiến ta, chúng ta lên đài đấu võ chiến một hồi! Có can đảm kia hay không, có gan thì khiêu chiến ta a!

Chu Chí Nguyên không ngừng nhìn Diệp Chân phách lối ngoắc ngón tay.

Nói tới chỗ này, dụng tâm hiểm ác của Chu Chí Nguyên, liền vô cùng sáng tỏ.

Chọc giận Diệp Chân, để Diệp Chân khiêu chiến hắn, dẫn Diệp Chân lên đài đấu võ, lại danh chính ngôn thuận thu thập Diệp Chân.

Diệp Chân đương nhiên sẽ không trúng kế của Chu Chí Nguyên.

Một gia hỏa tu vi Chân Nguyên ngũ trọng đỉnh phong, coi như Diệp Chân có thể thắng, cũng là thắng thảm, trả giá lớn đến không thể tưởng tượng!

Diệp Chân hơi híp mắt.

- Chu Chí Nguyên, ngươi khẳng định, ba mạch trung phẩm như ta không giết vào Thiên Bảng được?

- Thôi đi... rác rưởi như ngươi cũng có thể giết vào Thiên Bảng, lão tử ở vị trí thứ sáu mươi chín trên Thiên Bảng, sẽ đụng chết trên Thiên Bảng!

Chu Chí Nguyên lời thề son sắt nói.

- Thật?

Diệp Chân truy vấn.

Chu Chí Nguyên ngẩn người, lập tức lòng tin tràn đầy trào phúng nói:

- Thế nào, ngươi thật nghĩ mình là Nhâm Tây Hoa!

- Thật là tốt rồi!

Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân vận đủ công lực, rống to:

- Mời chư vị sư huynh đệ làm chứng, đều nghe cho kỹ, vị trí thứ sáu mươi chín trên Thiên Bảng Chu Chí Nguyên, đánh bạc Diệp Chân ta không giết vào Thiên Bảng được, nếu Diệp Chân ta giết vào Thiên Bảng, Chu Chí Nguyên hắn liền đụng chết ở trên Thiên Bảng!

Thanh âm như vậy, Diệp Chân liên tục lặp lại ba lần, lập tức ánh mắt của mọi người ở trước Ngư Long đạo đều bị hấp dẫn tới.

Diệp Chân lại nhìn Chu Chí Nguyên rống lên.

- Chu Chí Nguyên, lời này có phải là ngươi chính miệng nói hay không!

Thấy Diệp Chân đường hoàng công bố lời nói của mình, sắc mặt của Chu Chí Nguyên trở nên không được tự nhiên, nhưng mà trước mắt bao người, thề thốt phủ nhận, Chu Chí Nguyên còn gánh không nổi mặt mũi này.

- Không sai!

Chu Chí Nguyên lớn tiếng nói, lại bổ sung một câu.

- Giới hạn hôm nay!

Nghe vậy, Diệp Chân cười.

Đứa cháu Chu Chí Nguyên này, đã hối hận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.