Tạo Hóa Chi Vương

Chương 97: Cấm Địa Đoạt Bảo



- Tiểu Lục, nhìn ngươi, tầng cuối cùng kia, chúng ta không phá nổi...

- Tốt, ta dùng sức phá, có mười ngày nửa tháng, không sai biệt lắm...

Ở biên giới cấm địa tông môn, Diệp Chân tập trung tư tưởng lắng nghe, vẻ giật mình trên mặt càng ngày càng đậm!

Trong cấm địa tông môn này, có giấu bảo bối?

Còn có Linh lực?

Bất luận vật gì, một khi dính vào hai chữ Linh lực, đều khó lường.

Linh lực, đây chính là đồ vật Dẫn Linh cảnh hậu kỳ thậm chí là Hóa Linh cảnh mới có thể hoàn toàn sử dụng, so với Chân Nguyên cảnh như Diệp Chân, là cao hơn nhiều cấp bậc.

Hơn nữa, cấm địa tông môn này, là địa phương Phương Diệp, đệ nhất thiên tài trăm năm qua của Tề Vân Tông Đồ ngã xuống, lúc Đồ Phương Diệp vẫn lạc, là thủ tịch chân truyền của Tề Vân Tông đó.

Gây chuyện không tốt, mấy thú nhỏ nói bảo bối, là bảo bối mà chân truyền Đồ Phương Diệp lưu lại?

Trái tim của Diệp Chân lập tức lửa nóng.

Có bảo bối kìa!

Vấn đề lấy hay không lấy này, không cần cân nhắc, có bảo bối, khẳng định phải lấy.

Nhưng bây giờ vấn đề là, nơi này là cấm địa tông môn, lần trước Thải Y Tiên Tử còn nói, cấm địa tông môn này, thỉnh thoảng có thần niệm của trưởng lão tuần tra.

Người dám xông vào cấm địa tông môn, giết không tha!

Đây là môn quy nghiêm khắc nhất của Tề Vân Tông, một quy định bình thường nhất, nhưng chấp hành triệt để nhất! Vài chục năm nay, ít nhất có ba đệ tử nội môn bị xử tử rồi!

Bảo bối trọng yếu, nhưng mạng nhỏ quan trọng hơn.

Diệp Chân cũng không muốn bởi vì đoạt bảo bối mà ném đi mạng nhỏ.

Nhưng mà, cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm, công danh ở trước mắt, không liều mạng, ở đâu ra thu hoạch?

Bên cạnh cấm địa tông môn, Diệp Chân khổ sở suy nghĩ, làm sao mới có thể an toàn lấy được bảo bối đây?

Cấm địa tông môn này sâu trăm mét, dài mấy chục dặm, dưới đáy khắp nơi đều là bụi cỏ cao hơn một người, không thấy rõ cái gì, chỉ cần xuống đáy, tính an toàn sẽ tăng nhiều.

Nhưng mà, gần mười dặm trước khi đến đáy hố, đó mới là chỗ nguy hiểm nhất. Nếu như bị trưởng lão dùng thần niệm dò xét phát hiện, một kiếm chém chết, Diệp Chân liền chết oan.

Đột nhiên, ánh mắt Diệp Chân bị một con Huyết Nha Trư chậm rãi từ trong đáy cốc bò lên hấp dẫn.

Huyết Nha Trư là Yêu thú Nhân giai hạ phẩm, một trong các Yêu thú đê đẳng nhất, lúc này đang gặm một con gà rừng, bước chậm ở trong cấm địa tông môn.

Lên dốc, xuống hố.

Đi bộ ở trong hố một lát, lại bò lên, chậm rãi chạy ra khỏi cấm địa tông môn, biến mất ở trong rừng rậm, rất tự tại.

- Yêu thú?

Ánh mắt Diệp Chân sáng ngời, tựa hồ. Ở nơi này, Yêu thú đi dạo trong cấm địa tông môn, không bị hạn chế cũng không ai đi để ý.

Nếu Diệp Chân hóa thân thành Yêu thú thì sao?

Mấy hơi sau, một Huyễn Ảnh Xà Vương dài ba mét xuất hiện, từ ven rừng rậm bò ra, chậm rãi bò về phía cấm địa của Tề Vân Tông.

Huyễn Ảnh Xà Vương đột nhiên xuất hiện này, là Diệp Chân lợi dụng Thận Long Châu huyễn hóa ra.

Dưới Chân Nguyên biến hóa ra tầng huyễn ảnh kia, Diệp Chân đang cẩn thận từng li từng tí, lo lắng đề phòng bò về phía đáy cốc.

Diệp Chân cầu nguyện, cấm địa tông môn này thiết lập hơn mấy chục năm, đã sớm không ai chú ý?

Thời điểm đang suy nghĩ, đột nhiên, một cỗ uy áp không rõ từ trên trời giáng xuống, để Diệp Chân huyễn hóa ra Huyễn Ảnh Xà Vương run lên.

Trong chốc lát, tim của Diệp Chân muốn nhảy ra cổ!

Thần niệm!

Thần niệm của trưởng lão tông môn tuần tra!

Diệp Chân âm thầm kinh hô, cảm giác bị thần niệm của trưởng lão tông môn bao phủ. Giống như ở trên bầu trời có người nhìn mình chằm chằm, muốn nhìn thấu lục phủ ngũ tạng của hắn, dọa Diệp Chân thiếu chút nữa hiện ra nguyên hình.

May mắn là, đạo thần niệm tuần tra này, giống như chỉ làm cho có lệ, khẽ quét qua cấm địa tông môn, ở trên người Huyễn Ảnh Xà Vương do Diệp Chân biến ảo ra, nháy mắt cũng không dừng lại, phảng phất như tập mãi thành thói quen.

Diệp Chân lại giật mình đến chảy mồ hôi lạnh.

Huyễn Ảnh Xà Vương dài ba mét bò cũng không chậm, ba trăm tức sau, đã đến đáy cốc, may mắn là, trong lúc này không còn thần niệm tuần tra nữa.

Đã đến đáy cốc, Diệp Chân không dám chủ quan chút nào, vẫn duy trì hình dáng Huyễn Ảnh Xà Vương như trước, nằm ở trong bụi cỏ cao tới một mét, tập trung tư tưởng lắng nghe âm thanh tìm kiếm phương hướng của bảo vật.

- Tiểu Lục, dùng sức...

Âm thanh lọt vào tai, Diệp Chân vội vàng bò đi.

Không đến không biết, vừa thấy liền giật mình.

Dưới cấm địa tông môn, so với trong tưởng tượng còn sâu, còn rộng hơn!

Đáy hố, là một hố sâu phảng phất như kiếm bổ ra, thẳng tắp hẹp dài, khắp nơi là nham thạch trần trụi, khắp nơi là khe hở rộng lớn.

Nghe âm thanh, Diệp Chân từ từ tìm được một nơi cỏ dại rậm rạp, rõ ràng một cái hố loạn thạch bị tìm kiếm qua.

Dưới đáy hố, một con bọ ngựa lớn như quả dưa hấu màu xanh lá, điên cuồng huy động hai tay chém một tảng đá đen tuyền, mảnh đá bay tán loạn.

Chung quanh nó, một con kiến lửa lớn chừng bàn tay, còn có một con thạch sùng dài đến nửa mét, lo lắng nằm ở bên cạnh.

Thấy một màn như vậy, Diệp Chân giật mình.

Hóa ra tiểu Lục là bọ ngựa, vậy bảo bối chúng nó nói?

Là tảng đá đen tuyền mà bọ ngựa cố gắng công kích kia?

Quan sát mấy hơi, thân hình Huyễn Ảnh Xà Vương xông lên, ba Hung thú hình thể không giống bình thường kia bị sợ choáng váng.

Hét lên vài tiếng the thé, ở dưới Huyễn Ảnh Xà Vương nhìn soi mói, bọ ngựa, kiến lửa, thạch sùng dùng tiếng thét chỉ bọn chúng mới hiểu hét lên, sau đó bay khỏi nơi này.

Trong nháy mắt tiếp theo, tảng đá đen tuyền kia, liền rơi xuống trong tay Diệp Chân.

Tập trung tư tưởng cảm ứng, Diệp Chân nhíu mày.

Không có gì cả!

Hắn không hề mảy may cảm giác được sóng Linh lực.

Hai tay phát lực, nhẹ nhàng sờ, tảng đá đen tuyền lập tức hóa thành bột phấn, trong bột phấn, một vật cứng rắn làm Diệp Chân chú ý.

Chiếc nhẫn?

Một chiếc nhẫn khắc hoa văn phức tạp, mặt ngoài có một lỗ thủng thanh sắc, tựa hồ là bị mũi kiếm bổ ra, xuất hiện ở trong tay Diệp Chân.

Một tia khí tức Linh lực cực kì nhỏ, nhỏ đến Diệp Chân nắm ở trong tay cũng sắp không cảm ứng được, từ trong lỗ thủng như có như không phát ra.

- Hóa ra bảo bối chính là cái này, đắc thủ!

Thân ở hiểm địa như cấm địa tông môn, lòng hiếu kỳ của Diệp Chân có mạnh hơn nữa, cũng không dám xem xét đây là bảo bối gì. Tập trung tư tưởng suy nghĩ, duy trì thân thể Huyễn Ảnh Xà Vương, bò ra ngoài cấm địa tông môn.

Thời điểm rời đi, trực tiếp bò ra bên kia của hố sâu là được, không cần trải qua địa phương trống không dài mấy dặm, lộ trình ngắn hơn mấy lần.

Trong nháy mắt này, thời điểm Diệp Chân vừa mới bò tới nửa sườn núi, đạo thần niệm tuần tra kia lại đảo qua, dừng lại ở trên huyễn thân của Diệp Chân một chút.

Bị thần niệm bao lại, lông tơ trên người Diệp Chân dựng đứng.

May mà, chỉ dừng lại nửa hơi, thần niệm tuần tra giống như lần trước, khẽ quét mà qua.

Sau khi thần niệm tuần tra đảo qua, thân rắn của Diệp Chân lắc một cái, dùng tốc độ nhanh nhất leo ra ngoài cấm địa tông môn, chui vào rừng rậm.

Cơ hồ là đồng thời, dưới Trưởng Lão Phong, Thất trưởng lão Chung Ly Xuân vừa mới dùng thần niệm tuần tra hoàn tất, gương mặt kinh ngạc. Huyễn Ảnh Xà thật cổ quái! To như eo người, cũng chỉ dài ba mét, phát triển quá mất cân đối!

Nỉ non xong, sắc mặt của Thất trưởng lão Chung Ly Xuân đột nhiên biến đổi.

- Không đúng, loài rắn tuyệt đối không thể như vậy, chẳng lẽ có người dùng huyễn thuật lẻn vào?

Trong chốc lát, thần niệm của Thất trưởng lão Chung Ly Xuân phô thiên cái địa khuynh tiết về phía cấm địa tông môn.

Thế nhưng mà, thân hình của Huyễn Ảnh Xà Vương cổ quái, làm thế nào cũng tìm không được.

Thất trưởng lão Chung Ly Xuân biến sắc, từ trong Tề Vân Tông phóng lên trời, bay thẳng tới cấm địa tông môn, hắn quyết định tự mình đi tuần tra một chút.

Hết cách rồi, mặc dù bọn hắn có thể ở cự ly xa dùng thần niệm tuần tra cấm địa tông môn, đó là bởi vì ở cấm địa tông môn có vật dẫn cho thần niệm của bọn hắn.

Thần thông nghịch thiên như thần niệm, bọn hắn sao có thể có được.

Kỳ thật, thân rắn dài ba mét, thân thể lại như eo người, loại tỉ lệ mất cân đối này, cũng không phải Diệp Chân sơ ý chủ quan phạm sai lầm.

Nguyên nhân chủ yếu là, thời điểm Diệp Chân biến ảo thành Yêu thú, hình thể càng lớn, tốc độ Chân Nguyên tiêu hao càng nhanh. Vì có thể thời gian dài biến ảo thành Yêu thú, Diệp Chân chỉ có thể huyễn hóa ra hình thể nhỏ nhất.

Cứ như vậy, thời điểm Diệp Chân rời cấm địa tông môn, Chân Nguyên trong cơ thể đã tiêu hao còn có một thành. Nếu trì hoãn nhiều hơn trăm tức, Diệp Chân sẽ trực tiếp hiện ra nguyên hình.

- A, ngươi đi đâu lâu như vậy, ta còn chuẩn bị đi tìm ngươi đó?

- Đầu đầy mồ hôi, sao chật vật như vậy?

Nhìn thấy Diệp Chân chạy tới, vẻ mặt Thải Y Tiên Tử nghi hoặc, nàng cũng không có phát giác, bất tri bất giác, quan hệ của nàng cùng Diệp Chân, tựa hồ thân mật hơn rất nhiều.

- Bị một Yêu thú đánh lén.

Ứng phó hai câu, Diệp Chân hỏi:

- Thế nào, cả nhà Hoa Ly chịu đi không?

- Thành công! Tố nhi đồng ý!

Thải Y Tiên Tử trực tiếp bẻ ụ cây có một nhà của Hoa Ly lên, nâng ở trên tay, gương mặt hưng phấn.

- Đi thôi!

Rất tự nhiên, Thải Y Tiên Tử kéo tay Diệp Chân, thân hình bay thẳng đến chân trời, trước kia, mỗi lần Thải Y Tiên Tử mang Diệp Chân phi hành, đều nắm cổ tay của Diệp Chân, lần thứ nhất thậm chí là xách gáy.

Thải Y Tiên Tử mang theo Diệp Chân rời đi còn chưa tới trăm tức, thân hình của Thất trưởng lão Chung Ly Xuân liền lao thẳng tới cấm địa tông môn, ở phụ cận tìm kiếm quái xà mà thần niệm hắn nhìn thấy kia.

Hơn nửa canh giờ sau, vẻ mặt của Thất trưởng lão Chung Ly Xuân kinh ngạc quay lại.

- Kỳ quái, vậy mà không thấy, thật chẳng lẽ như vậy?

- Có điều, hơn mấy chục năm, cấm địa tông môn này cũng không có phát hiện gì, thật có cao nhân đi dạo một vòng, cũng không có gì...

Tốc độ phi hành của Thải Y Tiên Tử cực nhanh, nửa khắc đồng hồ sau, liền quay trở về Tiên Nữ Phong.

Vừa hạ xuống, một thân ảnh đột nhiên tiến lên đón.

- Thải Y, đêm hôm khuya khoắt, ngươi đi đâu vậy, có chuyện gì, ngươi nói với ta một tiếng, ta giúp ngươi...

- Diệp Chân?

Lời nói một nửa, thần sắc của Phiền Sở Ngọc liền thất thần, nhìn thấy Diệp Chân được Thải Y Tiên Tử nắm tay, hai mắt muốn bốc hỏa.

- Đi tìm Tố nhi. Cũng muộn rồi, cáo từ!

Tùy ý lên tiếng, Thải Y Tiên Tử liền mang theo Diệp Chân rơi xuống trên Tiên Nữ Phong.

Thân hình đứng lại, Diệp Chân đang muốn cáo từ, Thải Y Tiên Tử đột nhiên chỉ vào tiểu Hoa Ly chít chít không ngớt ở trong ngực nói:

- Diệp Chân, ngươi có thể lưu lại Tiên Nữ Phong mấy ngày không?

- Có chuyện gì sao?

- Ta không biết chăm sóc mấy tiểu Hoa Ly này, ngươi khẳng định rõ ràng biết, đúng không?

Thải Y Tiên Tử chớp mắt đen như ngọc thạch, bình tĩnh nhìn Diệp Chân nói.

- Ây.... được rồi.

Ý nghĩ của Diệp Chân rất đơn giản, hắn không biết, nhưng hắn có thể nghe rõ đám Hoa Ly cần cái gì.

- Quá tốt rồi! Vậy đi, ta để thị nữ trước dẫn ngươi tới phòng trọ nghỉ ngơi, có chuyện gì, ta lập tức gọi ngươi!

- Được!

Diệp Chân cũng rất muốn tìm một không gian đơn độc, xem hôm nay nhặt được chiếc nhẫn kia, đến cùng là bảo bối gì.

Diệp Chân ngủ lại Tiên Nữ Phong, Phiền Sở Ngọc chờ ở bên ngoài Tiên Nữ Phong, lại cực kỳ xoắn xuýt.

Nửa khắc đồng hồ sau, Diệp Chân không có đi ra!

Lông mày của Phiền Sở Ngọc khóa lại.

Sau nửa canh giờ, Diệp Chân còn chưa đi ra!

Phiền Sở Ngọc cảm giác lòng mình hơi nổi giận!

Một canh giờ!

Hai canh giờ, Diệp Chân còn chưa đi ra!

Phiền Sở Ngọc chờ ở bên ngoài Tiên Nữ Phong, bắt đầu phát điên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.