Tạo Hóa Thần Đế

Chương 17: Thiên phú của Thiên Mặc



Đúng lúc đó thì Thiên Mặc lại nghe thấy Minh Châu nói: 

- Vì nó cũng được xem là bảo vật cho nên nếu như có kẻ nào có thể làm chủ nó đều sẽ trở thành chủ nhân của thế giới đó, tự dùng quy tắc của kẻ đó để phát triển hạt mầm. Bất kể là ai từ nhân loại, yêu thú, linh thụ thông linh, đến cả một bảo khí thông linh cũng có thể! 

- Hay vậy! 

Ngạc nhiên qua đi... Thiên Mặc lại thắc mắc một điều, đó là con người là sự sống hậu thiên, làm sao mà biết lai lịch của Tạo hóa hạt mầm - một tạo hóa bảo vật tiên thiên, nhưng nếu như là con người không biết thì sư phụ Thạch Nham của hắn lại cho cái hộp ngọc này vào trong danh sách bốn bảo vật muốn truyền lại cho hắn? Hắn lại đem điều thắc mắc này chuyển cho Minh Châu và... 

- Thực ra thì mọi bảo vật hỗn độn khi thông linh đều biết tới chuyện này, chắc là có người nào đó lấy được một bảo vật hỗn độn đã thông linh và từ đó biết được điều này, người đó lại nói điều này cho con cháu và con cháu của người đó đã để lộ điều này, kết quả là càng nhiều người biết hơn. Đúng rồi, đợi chủ nhân đạt đến tu vi kết nguyên thì mới có thể để cho hạt mầm tạo hóa nhận chủ. 

- Sao vậy lão đại?! 

Nhìn thấy Thiên Mặc kêu lên một tiếng rồi trợn mắt nhìn cái hộp trên tay, Bạch Vũ thắc mắc hỏi.

- À không có gì! 

Thiên Mặc lắc đầu, hắn định cho Bạch Vũ biêt về tạo hóa hạt mầm nhưng nghĩ lại thì để sau này cho nó bất ngờ cũng được. Hắn lại đặt hai hộp ngọc đựng Tử sát kiếm cùng tạo hóa hạt mầm xuống bên cạnh cái hộp đựng tro cốt của sư phụ. 

Hắn lại nhìn lên cái kệ gỗ gần đó, trên đó có nhiều thứ đã bị hư hỏng nặng nề, nhiều thứ cũng đã hóa thành tro rồi, chỉ còn một ngọc giản và một thủy tinh cầu nằm cạnh nhau là còn nguyên vẹn.

- Để ta xem nốt hai thứ kia! - Thiên Mặc chỉ vào hai thứ đang nằm trên cái kệ đó. 

Hắn bước tới gần cái kệ, vung tay quét một luồng chân khí ra ngoài, thổi bay tất cả tro bụi trên cái kệ gỗ. Hắn cầm thủy tinh cầu lên, rót thần niệm vào trong, thần niệm vừa vào trong, một giọng nói liền truyền vào trong đầu hắn:

- Thủy tinh cầu này là những tâm đắc của ta về lĩnh vực luyện đan, luyện khí, trận pháp. Ta chỉ truyền lại cho ngươi về một số điều quan trọng trong các lĩnh vực trên và các cách luyện đan dược, cách bố trí các loại trận pháp, tất nhiên là những thứ đó đều là thứ căn bản thôi không chi tiết đâu... Ngươi biết tại sao không?... Con đường mà ta đi được có thể rất xa nhưng nếu để cho ngươi đi trên con đường mà ta đã đi thì sẽ không bao giờ có thể xa hơn ta được... Con đường xa nhất chính là một con đường mà chính bản thân ngươi tự mình đi, đi theo hướng của người đi trước nhưng không được đi trên con đường của người đó, cùng hướng nhưng không cùng đường! Cho nên hãy tự ngươi cố gắng hoàn thiện mấy thứ mà ta đã để lại đi, tuy nhiên việc tu luyện vẫn là điều quan trọng hơn cả, sống ở trong cái thế giới này, muốn sống tốt cần có sức mạnh!  

Lời nói này vừa dứt, lập tức các thông tin khác trong thủy tinh cầu dần dần dung nhập vào đầu Thiên Mặc. 

- Là giọng của sư phụ! Ồ! Đúng là những thứ này chỉ là những thứ căn bản, có nhiều chỗ thiếu sót... - Thiên Mặc lẩm bẩm trong khi mắt vẫn nhắm chặt, những thông tin đó là những tâm đắc của Bất bại thần đế về lĩnh vực luyện đan, luyện khí cùng trận pháp tuy nhiên chỉ là một vài điều quan trọng mà thôi, không có thông tin chi tiết. Thiên Mặc đang thầm trách sư phụ nghiêm ngặt thì bỗng giật mình... 

- Ủa! 

Không trách hắn lại giật mình được. Lúc đầu, mấy thông tin đó dung nhập vào đầu hắn thì cũng không có gì đặc biệt nhưng chỉ vài phút sau, toàn bộ thông tin tràn vào đầu hắn đều tự động hoàn thiện hết. Từ những thông tin căn bản về các lĩnh vực trên đều dần dần được tự động hoàn thiện đến mức tỉ mỉ, nhưng Thiên Mặc hắn biết, mấy thông tin được hoàn thiện ở đây có rất nhiều điều khác với phong cách của sư phụ hắn. Giống như là tự hắn nhìn vào phương pháp của sư phụ rồi lại tự nghĩ ra một phương pháp hay hơn vậy, chỉ là lúc này, hắn không hề có ý nghĩ về việc hoàn thiện mấy phương pháp đó mà là giống như là mấy thông tin đó được một cái gì đó hoàn thiện giúp hắn vậy. Thiên Mặc thu thần niệm lại, hắn muốn hỏi Bạch Vũ về điều này, dù sao thì Bạch Vũ còn biết nhiều điều hơn hắn. 

- Ê, Bạch Vũ... 

Hắn lại kể những chuyện vừa rồi cho Bạch Vũ nghe, tên này có vẻ rất thích nghe chuyện, nó nghe xong ngẫm nghĩ một lúc sau liền lộ vẻ mặt khiếp sợ nhìn Thiên Mặc. 

- Mày mà làm màu như lần trước thì cẩn thận con ạ! - Thiên Mặc xoa xoa nắm đấm, rút kinh nghiệm lần trước bị Bạch Vũ troll bẽ mặt. 

- Không đâu, lần này thì em thật sự biết điều gì rồi! 

- Là gì thì nói nhanh đi! 

- Nếu em đoán không sai thì lão đại xuất hiện thiên phú của tư chất biến dị rồi! 

- Hả!!? 

- Thiên phú này có thể giúp lão đại tự hoàn thiện những thứ không đầy đủ, thậm chí biến những thứ đó theo một chiều hướng phù hợp với lão đại, ngay cả từ chỉ có một hướng dẫn chút xíu thì lão đại cũng có thể hoàn thiện nó, biến nó trở thành của lão đại luôn. 

- Ồ! Đúng rồi, mày không nhắc chắc tao không nghĩ đến luôn! 

- Thực ra thì thiên phú tư chất biến dị của nhân loại còn có khả năng thăng cấp nữa kìa! 

- Còn có vụ này sao? 

- Phải, nhưng nó cũng không phải là dễ thăng cấp như vậy đâu! 

- Mày không nói thì tao cũng nghĩ ra được, để ta tiếp tục thử xem! 

Thiên Mặc lại tiếp tục rót thần niệm vào thủy tinh cầu để tiếp nhận thông tin. Giống như lần trước, mọi thông tin không hoàn chỉnh khi vào trong đầu Thiên Mặc hắn đều tự động hoàn thiện hết, bây giờ chỉ cần thực hành tập luyện là được rồi. Khoảng một tiếng sau, hắn đã xem hết những thông tin trong thủy tinh cầu, ngoại trừ một vài điểm trong đó hắn còn chưa hiểu, còn lại thì đều được hoàn thiện hết. Thần niệm của Thiên Mặc vừa rút ra khỏi thủy tinh cầu, thì " rắc rắc" một tiếng, sau hai giây nó trở thành cát bụi rơi tuột từ tay Thiên Mặc bay xuống đất. Thiên Mặc phủi phủi tay, khuôn mặt trở nên bình tĩnh nhìn Bạch Vũ. 

- Mày nói đúng rồi, chắc chắn đây là thiên phú mới của tao, tao có cảm giác như giới hạn của thiên phú này không dừng lại ở đây đâu... Từ nay về sau gọi nó thiên phú này là " ngộ thiên" đi. 

- Em nói là không có sai a, hắc hắc! - Bạch Vũ nghe vậy liền cười như bị thần kinh. 

Thiên Mặc lại cầm chiếc ngọc giản lên, rót thần niệm vào trong. 

- Ồ! 

Trong ngọc giản này giới thiệu các loại linh thảo, tài liệu. Có nhiều thứ mà Thiên Mặc hắn nghĩ rằng chắc chắn là khôn bao giờ xuất hiện ở đại lục Thủy Châu này đâu, ở trong này có rất nhiều thứ, Thiên Mặc không thể xem một lúc mà hết được, hắn thu cái ngọc giản này vào nhẫn trữ vật, để từ từ xem cũng được. 

- Bạch Vũ, ta thấy ở trong này có lượng linh khí nồng đậm quá! Cứ ở đây bế quan tu luyện rồi sau này ra ngoài cũng được. 

Sau một lần bị thiết thủ hùng đuổi cho ra bã thì Thiên Mặc mới ý thức được hết tầm quan trọng của thực lực, ở trong này không có nguy hiểm lại có linh khí nồng đậm thì tranh thủ tu luyện rồi đợi sau này ra ngoài, với lại hắn cần thăng cấp lên tu vi kết nguyên để tạo hóa hạt mầm nhận chủ nữa.

- Ê Bạch Vũ! Mày có thấy ở đây có lượng linh khí nồng đậm hơn bên ngoài không? 

- Tất nhiên là có rồi! 

- Vậy mày biết nguyên nhân không? 

- Ở trong di tích này có linh mạch do sư phụ lão đại bố trí! 

- Làm sao mày biết? 

- Là một bản năng vốn có của thần thú giúp cho những thần thú khi mới sinh ra đã có khả năng cảm ứng các loại bảo vật hoặc một số thứ tương đương như vậy! Nhưng chỉ trong khoảng cách nhất định mới có thể cảm ứng được. 

- Ồ hay nha! Mau dẫn ta đến cái linh mạch đó đi! 

- Được! Lão đại theo em! 

... 

Sau khoảng mười mấy phút, Bạch Vũ dẫn Thiên Mặc tới một linh thụ bình thường ngoài động phủ. Thiên Mặc nghi vấn nhìn ngó xung quanh một lúc lâu mà vẫn không phát hiện ra điều gì đặc biệt. 

- Linh Mạch đâu? 

- Là ở đây! 

- Xạo mày, tao có thấy cái gì đâu! 

- Đó là do ở trong này lão đại không thể dùng thần niệm nên không thể phát hiện có một trận pháp che chắn ngay tại đây thôi! À mà cho dù lão đại có thần niệm nhưng không có sự trợ giúp của em thì cả đời cũng không thể phát hiện được! - Bạch Vũ dùng chân chỉ vào gốc linh thụ trước mặt mỉa mai nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.