Tạo Hóa Thần Đế

Chương 45: Ngươi muốn hấp ta?



- E hèm! Được rồi, cho ngươi cái này, thích thì lấy, không thích vậy cũng cũng không ép!

Ninh lão nói rồi phất tay ra, một ngọc giản rơi vào tay Thiên Mặc. Hắn vui vẻ quét thần niệm vào trong,một lúc sau Thiên Mặc thu thần niệm lại, pháp kĩ này có tên lôi ảnh kiếm, là một cái lôi kĩ, thích hợp với hắn nhất a. Thần niệm cuốn động, cất ngọc giản này, Thiên Mặc lại tròn xoe mắt nhìn sang sư phụ hắn nói:

- Sư phụ, đệ tử thiếu linh ngọc tu luyện a, ta bây giờ thật nghèo rớt mồng tơi a.

- Hừ, cho ngươi!

Một cái nhẫn lại được Ninh lão ném qua, Thiên Mặc nhìn vào bên trong chút nữa thì chết bẹp vì tiền đè, trong nhẫn không có linh ngọc hạ phẩm, cũng không có linh ngọc trung phẩm mà chỉ có mỗi linh ngọc thượng phẩm, số lượng cũng đạt tới một trăm triệu, lần này hắn tạm thời không cần lo thiếu linh ngọc rồi. Cố nén vui mừng, Thiên Mặc lại tiếp túc mở miệng:

- Sư phụ, ta thiếu bảo khí a, người cho ta một cái đê, một cây kiếm cũng được a!

- Hừ! Cho ngươi!

- Sư phụ, ta thiếu một tấm lẩn trốn phù a... Ta chỉ nói thế thôi, sư phụ cho hay không cũng được!

- ĐM! Lão sư cho ngươi!

- Sư phụ, người chút linh thảo nào tốt, cho ta đi, ta đang học tập luyện đan!

- Ngươi muốn luyện đan? Cho ngươi!

- Sư phụ, người có trang sức không?

- Cho ngươi!

- Sư phụ...

- Ngươi tới ăn thịt ta luôn đi!

- He he! Thôi, như thế cũng đủ rồi! Sư phụ là một sư phụ tốt!

Ninh lão nén lửa giận liêc mắt nhìn Thiên Mặc, không biết hành động thu đệ tử của hắn là đúng hay sai nữa.

~~~

- Ngươi bây giờ muốn đi đâu?!

Ninh lão trên tay cầm một miếng thịt lớn, hung hăng cắn một miếng rồi nhồm nhoàm hỏi Thiên Mặc.

- Tất nhiên là phải về Lâm gia trước rồi! Thê tử của đệ tử người đang ở đó a!

- Ngươi nói nha đầu kia trên người mang hệ mộc và hệ thủy sao?

- Phải!

Thiên Mặc gật gật đầu. Cái này là lúc trước trong Lâm gia khảo nghiệm được, tư chất của Song Nhi là nhất trung đẳng, có lẽ là tương đương với linh căn có tạp hệ một chút, bất quá như vậy cũng khá rồi.

Ninh lão nghe xong thì gật gật đầu.

- Ừm! Ta phải đi trước, ngươi quay về Lâm gia thì nên cẩn thận một chút, đây là vị trí của Băng Phong môn, ngươi khi nào cảm thấy thích hợp thì tới, à còn đây là lệnh bài của đệ tử chân truyền, kẻo lúc đó lại phiền phức.

Ninh lão ném cho Thiên Mặc một cái thủy tinh cầu cùng một lệnh bài bằng bạch ngọc, trên đó viết chữ chân truyền đệ tử. Hắn cũng không có xem xét kĩ mà vứt vào tạo hóa giới, nhưng khi hắn ngẩng đầu lên thì sư phụ Ninh Hồ của hắn đã mất tăm hơi rồi, ngay cả con beo nướng trên bếp cũng không cánh mà bay luôn. Thiên Mặc cười khổ, sao tính cách của sư phụ tiện nghi này giống với Khánh Như quá. Bỗng Thiên Mặc lại nhớ tới một chuyện, hắn còn quên hỏi lấy sư phụ hắn cách ẩn nấp tu vi a. Thiên Mặc quay sang tảng đá mà lúc nãy sư phụ hắn đã ngồi, bỗng tròn mắt nhìn vào một quả thủy tinh cầu đang nằm bất động ở đó. Thiên Mặc cầm thủy tinh cầu lên, thần niệm quét vào trong, từ trong đó phát ra lời nói sư phụ hắn:

- Xú tiểu tử, ta biết ngay là ngươi sẽ nghĩ tới chuyện này, là lão sư của ngươi, ta cũng không có keo kiệt gì, đây là một công pháp ẩn nấp tu vi cực tốt,...

Sau một lúc hắn thu thần niệm lại, công pháp này tên là Phiếm, chỉ có một cái tên như vậy, cũng không biết là ai đặt cho nó cái tên quái gở như vậy nữa.

Thiên Mặc cũng không có để ý nữa, lôi ra ngọc giản pháp kĩ lôi ảnh kiếm kia, thần niệm rót vào trong cẩn thận nghiên cứu, tu vi của hắn khó tiến vậy thì cố gắng làm tăng thực lực của mình đi.

Một tiếng sau, Thiên Mặc đứng dậy, đôi mắt vẫn cứ nhắm như cũ, chỉ trong giây lát, từ trên đôi tay hắn tỏa ra từng luồng lôi điện nhỏ, càng lúc lôi khí từ trên cơ thể hắn lại càng mạnh mẽ. Bỗng, đôi mắt Thiên Mặc mở ra, khuôn mặt không vui không buồn, tay nâng lên, rồi bất chợt chém ra, từ trong không trung xuất hiện một loạt lôi kiếm, mỗi kiếm như thế đều ngắn và nhỏ, nhưng lực lượng chứa trong đó lại vô cùng lớn. Từ trên thân lôi kiếm thỉnh thoảng xẹt ra từng đợt lôi mang, trông rợn cả da đầu. Chỉ thời gian ngắn, không gian nơi này đã có vô số lôi kiếm như vậy, có lẽ có tới gần mấy nghìn lôi kiếm nhỏ, nói là lôi kiếm nhưng cũng cũng nhỏ như một cái dao găm mà thôi, bất quá hình dạng của chúng lại giống như cây kiếm thu nhỏ vậy. Mấy ngàn lôi kiếm bay lượn đi lượn lại xung quanh Thiên Mặc, phát ra uy áp kinh người, thậm chí còn có thể đôi khi nghe được âm thanh két két của không gian bị ép lại. " Phù", toàn bộ lôi kiếm tiêu tán hết, không gian lại trở về trạng thái bình thường. Thiên Mặc ngồi phịch xuống đất, khuôn mặt không có chút huyết sắc. Lần này là hắn thử cực hạn của mình cho nên đã huy động toàn bộ chân nguyên, thần niệm cũng bị rút ra gần hết. Tuy vậy hắn cũng khá thỏa mãn, dùng thực lực của hắn có thể toàn lực phóng ra mấy nghìn lôi kiếm, vượt xa cả mong đợi, lần này lại có thêm một cái sát chiêu rồi.

Tiếp theo, hắn lại lôi ra thủy tinh cầu rèn luyện Phiếm, cũng không tốn bao nhiêu thời gian thì hắn đã nhớ pháp quyết, nhanh chóng vận công. điều quyết. Một lúc sau, khí tức trên người hắn dần dần thu liễm lại, cuối cùng thì giống như là một người khác sợ rất khó để nhìn thấu tu vi của hắn.

Thiên Mặc vui vẻ đứng lên, lúc này căn bản là đã hồi phục gần như hoàn toàn. Hít sâu vào một hơi, Thiên Mặc lại tìm đường trở về, có lẽ lúc này nên về rồi. Bạch Vũ lại được hắn lôi ra, một người, một thú tiếp tục cuộc hành trình.

Hai tháng sau, Thiên Mặc vừa mới thu một cây linh chi lớn tuổi thì cẩn thận thu liễm khí tức, trốn vào sau một gốc cây lớn, Bạch Vũ thấy vậy cũng thi triển thiên phú siêu tàng hình của nó đứng bên cạnh Thiên Mặc. Thiên Mặc là nhờ vào công pháp ẩn nấp Phiếm cho nên khí hắn càng thu liễm khí tức thì lại rất khó phát hiện, còn như thiên phú siêu tàng hình của Bạch Vũ thì chỉ cần không phải có đối thủ mạnh hơn nó rất nhiều thì cũng rất khó nhìn ra.

Quả nhiên chỉ vài chục hơi thở sau, đã xuất hiện một nam một nữ. Thiên Mặc ngưng mắt, hai tên này là hai tên kim anh trước đó muốn giết hắn nhưng không thành. Hai kẻ này quả nhiên là bị trọng thương, xem bộ dạng cả hai bây giờ đều rất chật vật, thậm chí tu vi đã bị hạ xuống kim đan tầng năm. Thiên Mặc kinh ngạc, xem ra không đơn thuần là hai tên này chỉ bị thương thôi đâu, phải là có vấn đề nào đó làm cả hai bị hạ tu vi, chỉ hai tháng mà tu vi kim anh đã tụt qua huyền nguyên, tới kim đan tầng năm. Bất quá hắn còn không quan tâm, đây là thời điểm hắn báo thù, là một kẻ thù lâu nhớ dai, muốn hắn bỏ qua cho kẻ muốn lấy mạng mình vậy hơi khó rồi đấy.

- Hai zị, lại gặp nhau rồi!

Hai người này đang chạy vội trốn thoát truy sát của một đầu huyết nha yêu hổ, mãi mới cắt đuôi được con hổ kia, trong lòng rất là khó chịu, nếu không phải tu vi của hai người bị tụt xuống thì mười con huyết nha yêu hổ cấp bốn cũng không đủ họ giết. Bây giờ đang định tìm chỗ nghỉ ngơi thì lại nghe thấy lời nói của Thiên Mặc làm cho cả hai kinh hoảng, nghe lời nói này có vẻ là rất gần, đối phương ở gần đây mà cả hai người nãy giờ không phá giác, nếu đối phương ra tay đánh lén thì cả hai đều chết rồi. Thiên Mặc từ sau gốc cây đi ra, trên miệng treo một nụ cười mỉm.

- Hai zị thật là có duyên zới ta nha!

- Là ngươi!

Tên nam tu họ Hà kia kinh ngạc nhìn vào Thiên Mặc, hai tháng trước tập kích để tên này chạy thoát, xem ra hôm nay tên này là muốn tới trả thù. Trường thương rơi vào tay hắn, dù cho hắn hôm nay rơi xuống kim đan tầng năm cũng không sợ một kim đan tầng bốn, dù sao hắn cũng đã từng đặt chân lên cấp bậc kim anh nha.

- Tiểu huynh đệ, đúng là thật có duyên chứ! Hôm nay gặp rồi thì cũng đừng đi nữa.

Nữ tu kia cũng lôi ra một cây bạch kiếm, nở một nụ cười lạnh lẽo, lần trước sơ ý, lần này cũng đừng mong may mắn như vậy. Đây là cây kiếm đã suýt cắt Thiên Mặc làm hai khúc. Không biết hai tháng này đã trải qua những gì mà cái áo trên người nữ tu này bị cắt rách một một đường trước bụng, lộ ra một mảnh trắng muốt, Thiên Mặc vô tình nhìn lướt qua mà cũng muốn chảy máu mũi.

- Hai người các ngươi lại muốn giết ta sao? Hừ, không thù không oán lại muốn giết ta, hôm nay cho các ngươi phải hối hận khi trêu chọc gia gia!

Thiên Mặc khinh thường nhìn qua, lúc này hắn thả ra khí tức của mình cho nên họ Hà kia mới biết hắn vẫn là kim đan tầng bốn, nếu không thì còn lâu mới nhìn ra. Hai kẻ này còn thật là nghĩ tới có thể dễ dàng nghiền ép hắn như lúc trước sao? Nói thật, dùng tu vi của hắn bây giờ không sợ bất cứ kẻ nào dưới huyền nguyên.

Nam tu họ Hà kia lạnh lùng nhìn lướt qua Thiên Mặc, trường thương cuốn động lên một mảnh rít gào, không gian xung quanh bỗng nổi lên những cơn gió lạnh lẽo, mang theo phần sác bén lúc ẩn lúc hiện.

- Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, tiểu tử, tu vi của ta dù là tụt xuống kim đan nhưng muốn giết ngươi cũng dễ như trở bàn tay vậy!

Lời nói vừa dứt, trường thương trong tay hắn cũng phóng ra, vô số bóng thương bằng phong nhận bay ra ác liệt phong tỏa cả đường lui của Thiên Mặc. Cùng lúc, phôi đao trong tay Thiên Mặc cũng chém ra, bách ảnh sát đao! Hơn bảy mươi đường đao mạnh mẽ bay tới. Bóng thương đập vào đao ảnh. Nếu là lúc trước sợ rằng đao ảnh của Thiêno Mặc chưa kịp hoàn toàn thi triển thì đã bị phong thương của họ Hà đập nát rồi, chỉ là lần này khác, tu vi của họ Hà kia đã bị giảm xuống kim đan tầng năm mà thực lực của Thiên Mặc thì không giảm xuống mà còn tăng lên nữa.

" Ầm ầm ầm... ", liên tiếp tiếng nổ vang lên. Phong thương bị đập nát hết mà đao ảnh của Thiên Mặc thì phá gần hết. Nam tu họ Hà bị chấn lui lại mấy bước, hắn còn chưa kịp thở thì đã nhìn thấy mấy đường đao ảnh chém tới, trường thương trong tay vung lên, mấy đường đao ảnh này bị trường thương đánh bay nhưng họ Hà cũng lần nữa bị phản phệ, miệng phun máu tươi, đập ngã ra phía sau. Thiên Mặc hài lòng, lần trước bị tên này hành sấp mặt, lần này cũng có cơ hội hành lại. Bỗng sắc mặt hắn tối lại, phôi đao xoay ra sau lưng. " Keeng", một âm thanh của kim loại vang lên, Thiên Mặc bị lực đẩy tiến lên phía trước mấy bước. Hắn ngẩng đầu nhìn vào nữ tu quyễn rũ kia, trong miệng lạnh nhạt nói:

- Tiện nhân, cũng may là gia gia chú ý trước nếu không lại bị ngươi cắn trộm thành công rồi.

Nữ tu kia kinh ngạc nhìn Thiên Mặc, một trảo bắt vào không trung, một thanh bạch kiếm được ả bắt vào tay. Trong lòng phanh phanh, không ngờ tiểu tử trước mắt này lại cẩn thận như vậy. Bất quá ả cũng không kịp nghĩ nhiều, bạch kiếm trong tay bắt đầu động, một mảnh băng hàn kiếm ảnh kết thành một đóa hoa bằng kiếm ảnh, bông hoa này màu trắng thật sự là rất đẹp, bất quá sát khí từ trên bông hoa hoa này lại cực kì nồng đậm. Bông hoa này sát sát cuốn tới Thiên Mặc, cùng lúc bên nam tu họ Hà kia cũng đứng dậy, trường thương huyễn hóa ra một mảnh bóng thương mạnh mẽ tấn công Thiên Mặc. Thiên Mặc thầm than, quả nhiên là hai tên này không có kẻ nào yếu, dù tu vi đã bị giảm nhưng mà thực lực vẫn rất cường hãn, khác với kim đan bình thường. Tuy nhiên Thiên Mặc không phải kim đan bình thường, thực lực của hai người này có thể dễ dàng nghiền ép kim đan bình thường nhưng mà muôn giết Thiên Mặc hắn thì còn kém xa. Phôi đao trong tay hắn nâng lên, sát khí bắt đầu nổi loạn, bị đao của hắn mạnh mẹ thôn phệ, thậm chí sát khí từ đóa hoa kia cũng bị giảm mạnh. Nữ tu biến sắc, nam tu hị Hà cũng giật mình. Cả hai vừa liếc mắt đã nhận ra đây là chiêu thức đã cản lại một thương đánh lén của nam tu họ Hà lúc trước.

Phôi đao trong tay Thiên Mặc chém ra, Sát diệt đao! Một đường đao sắc bén, ẩn ẩn sát khí cực kì mạnh mẽ hình thành, trực tiếp va chạm vào vô số bóng thương của họ Hà kia, nhiều bóng thương như vậy nhưng vừa chạm vào đường đao của Thiên Mặc đã lập tức biến thành hư vô. Đường đao không bị chậm chút nào, mạnh mẽ chém lên bông hoa bằng kiếm ảnh băng hàn kia. "Oành", bông hoa này bị đường đao chém thành hai nửa, kiếm ảnh tán loạn không chịu nổi. Đường đao bị giảm mất một nửa sức mạnh nhưng vẫn tiếp tục trảm xuống. Sát thế từ trên đường đao tỏa ra mạnh mẽ khiến hai người kia như rơi vào một mảnh lạnh lẽo, chật vật di chuyển cũng khó. Đường đao hạ xuống trực diện chém tới nam tu họ Hà. Họ Hà kinh hãi, nhanh chóng lôi ra một tấm thuẫn chắn trước người. " Ầm", tấm thuẫn bị đao của Thiên Mặc chém thành hai nửa nhưng cũng nhờ vậy mà họ Hà có thể không chết, tuy nhiên hắn cũng bị phản chấn bay ra, trong miệng liên tục phun ra máu tươi, trước người mơ hồ nhìn thấy một vết chém. Đôi mắt hắn ảm đạm, làm một cái cường giả kim anh, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngay bị một kim đan đánh cho ra bã như thế này, hắn hận a. Cũng không đợi hắn đứng dậy thì đã kinh hoảng nhìn về phía trước. Ở đó đang có mấy chục thanh kiếm nhỏ, có điều những cây kiếm nhỏ kia đều lóe ra lôi mang, sát khí mang theo sự hủy diệt dần bao trùm nơi này. Nam tu tuyệt vọng. Hắn không ngờ mình lại đi chọc tới vào một cái lôi hệ tu sĩ.

- Ngươi! Ngươi có lôi linh căn?

Nữ tu kia cũng kinh hoàng. Lôi linh căn tu sĩ là một trong năm dị linh căn, tu sĩ lôi hệ rất hiếm hoi, vạn người cũng khó lôi ra một lôi linh căn tu sĩ, thực lực của những tu sĩ lôi hệ này rất cường hãn, công kích quỷ dị, tu vi nhanh chóng tăng, lôi linh căn tu sĩ rất được các tông môn coi trọng, khó trêu chọc. Thiên Mặc ngạc nhiên, hắn không ngờ một cái lôi linh căn lại dẫn tới biểu hiện như vậy nhưng mà hắn cũng không để ý. Mấy chục lôi kiếm đang súc tích lực lượng trong không trung được hắn phóng bay ra. Nam tu họ Hà lộ ra đôi mắt tuyệt vọng, nhìn vào mấy chục lôi kiếm đang rít gào bay tới, người ta nói nhanh như chớp, mấy chục đường lôi kiếm đâm vào cơ thể họ Hà, lôi nguyên tràn ra phá nát thân thể hắn, nguyên thần họ Hà kia vừa mới mang theo hoảng sợ định bỏ chạy đã bị lôi nguyên đánh thành tro bụi. Một mồi chân hỏa rơi xuống, cơ thể nam tu họ Hà cháy thành tro bụi. Thiên Mặc cuốn lên một cái nhẫn ném vào trong tạo hóa giới.

Nữ tu kia ngơ ngác nhìn mọi chuyện, thời gian Thiên Mặc ra tay nói thì dài bất quá lại cũng không quá một phút, ả có nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng được họ Hà kia sẽ bị Thiên Mặc giết cho thần hồn câu diệt. Ả lại kinh hoảng nhìn sang Thiên Mặc.

- Đến lượt tiện nhân ngươi!

Thiên Mặc lạnh lùng quát, phôi đao trong tay chém ra, nữ tu vũ mị này cũng không dám khinh thường nữa, kiếm trong tay huyễn hóa ra một mảnh kiếm ảnh lạnh lẽo cản lại đường đao của Thiên Mặc. Nhưng mà rất nhanh thì nữ tu này thấy có điều không đúng, đường đao của Thiên Mặc nhìn có vẻ rất uy thế nhưng mà vừa chạm vào kiếm ảnh của ả thì liền vỡ ra vô số mảnh. Bị lừa! Nữ tu này giật mình nhưng đã muộn. Một cảm giác nóng rát từ trong kinh mạch ả lan tới, ngay lập tức ả liền biết bị đánh lén.

Thiên Mặc cười cười, tất nhiên là hắn đã ra tay đánh lén rồi, tiện nhân này thích cắn trộm hắn như vậy thì hắn cũng trả lại thôi. Có qua có lại mới toại lòng nhau! Thần niệm của nữ tu này quét vào kinh mạch, là một cây châm nhỏ bốc lên nhiệt lượng mạnh mẽ, cây châm này còn đang nhanh chóng di chuyển tới đan điền của mình, dĩ nhiên nam tu này muốn phá nát đan điền của nàng. Không kịp chửi mắng Thiên Mặc, nữ tu này đã huy động chân nguyên và thần thức bao bọc cây châm này lại, muốn bức nó ra khỏi cơ thể. Nhưng rất nhanh nàng mới biết mình ngây thơ tới cỡ nào, một đường đao từ thương khung chém tới, Thiên Mặc làm sao sẽ để yên cho ả thoát được. Sát diệt đao đi ra, sát vạn vật! Nữ tu không kịp nghĩ nhiều, bỏ qua cây châm kia để toàn lực chặn lại đường đao của Thiên Mặc. Nếu như bỏ qua đường đao của Thiên Mặc thì nàng phải chết nhưng nếu bỏ qua cây châm kia mà chặn lại đường đao kia thì còn có hội sống, đan điền bị phá nhưng vẫn có khả năng khôi phục, mạng mất rồi thì mất hẳn.

" Oành", nữ tu bị đánh bay, miệng phun máu tươi. Đan điền cùng lúc bị cuồng hỏa phá châm phá mất kim đan, ả lại tiếp tục phun ra máu tươi sắc mặt tái nhợt. Tu vi dần dần tụt xuống, cuối cùng trên ngươi ả cũng không còn dao động tu vi nữa biến thành một người thường, chỉ khác là còn có thần niệm.

- Ngươi muốn làm gì? Tại sao không giết ta?

Nữ tu yếu ớt nhìn Thiên Mặc hỏi.Thiên Mặc lạnh nhạt nhìn nữ tu, trên miệng nở nụ cười khinh thường, lúc nãy hắn không có dùng toàn lực, nếu dùng toàn lực sợ rằng ả đã chết rồi.

- Hắc hắc, ngươi muốn biết? Kẻ muốn giết ta, ta chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ tha cả.

Thiên Mặc nói xong, tay hất lên, quần áo trên người nàng ta bị cái phất tay của Thiên Mặc tan thành tro bụi. Một cái cực phẩm cơ thể tuyệt vời hiện ra trước mắt Thiên Mặc, lửa nóng bốc lên. Thiên Mặc cố nén lại, hắn còn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đem đời trai tân của mình xài lung tung.

- Á! Ngươi muốn hấp ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.