- Để cô..._cô ép nhẹ vào chân tôi mà cứ như cô lấy búa đấm vào chân vậy, đau thấy ông nội rồi.
- Cô nhẹ tay thôi cô, á á.
- Chịu đau xíu đi em, lần sau đi đứng cho cẩn thận nghe chưa.
- Dạ. Mà khi nào mới khỏi vậy cô?
- Khỏi nhanh thôi, hơi sưng nhưng không bị nghiêm trọng lắm đâu. Mà em cũng nên đến bệnh viện để kiểm tra chính xác hơn.
- Dạ em biết rồi thưa cô, cám ơn cô. Chào cô em về lớp.
Tôi đứng dậy trong khó nhọc.
Cà nhắc ra cửa, cũng hên là chỉ bị một chân không là tiêu đời luôn rồi.
- Bạn nam khi nãy đâu rồi, dìu bạn về này._cô đến đỡ tôi.
- Cô ơi bạn đó về...
- Để mình giúp.
Bạn đây rồi.
- Cảm ơn mới nãy giúp mình nha.
Nói thật là tôi cũng thấy hơi phiền bạn ấy tại bạn này đâu phải là người làm tôi bị thương.
- Chuyện nên làm mà, giờ để mình cõng bạn vào lớp.
Bạn tốt quá, nhưng mặt mình không dày đến mức để bạn cõng ngang các lớp
đâu, kì cục lắm. Mà còn là một mỹ nam như bạn, thật là mình còn muốn
sống.
- Không dám làm phiền bạn đâu, mình tự đi được.
- Mình không phiền đâu.
Mình với bạn, cách xưng hô này thật không quen tí nào. Tao với mày có phải hay hơn không.
- Không sao mà, giúp người phải giúp cho trót.
Cũng nói thật với bạn một lần nữa nè, bạn rất tốt nhưng bạn ơi, bạn cũng rảnh quá, giúp người mới quen tận tình ghê.
- Không...không cần...
- Thôi để mình dìu bạn về lớp.
Phương án này lại không hay rồi.
Bạn gì đó ơi, bạn cao như vậy thì làm sao mà tôi có thể bám đây. Tụi con
trai mấy bạn nấu cơm ăn chung hay sao mà cao giống nhau vậy.
Nhưng thôi cũng được.
Bạn ấy đang dìu tôi về lớp đó, và chính xác hơn nữa là bạn ấy gần như đang ôm tôi đấy.
Nói ôm cho ghê gớm vậy thôi chứ chỉ vòng tay qua lưng tôi để đỡ tôi cà thọt cà thểnh về lớp thôi à.
Nói ra cũng tại vì chiều cao của tôi...hi hi...tôi gửi cho đứa khác rồi,
còn hứa hẹn không nhận lại. Nên giờ không thể dùng niềm tin hay hi vọng
để cướp về mà quàng vai bá cổ dễ dàng được, thế đành ngậm ngùi quàng qua lưng bạn ấy.
Tôi mới té xong người cũng rất là ê ẩm, có người dìu là rất tốt rồi.
Như vậy chắc không phải ôm nhau thắm thiết đâu chứ nhỉ?
- Bạn tên gì, học lớp nào vậy?_ đang đi dọc dãy hành lang thì tôi hỏi đó, dù sao cũng phải biết tên người giúp đỡ mình chứ nhỉ.
- À mình tên Đình Khoa, Ngô Đình Khoa. Lớp 11a5.
Wou, tên cũng được hen, bạn này thuộc họ nhà Bắp nha.
- Mình tên...
- Mình biết tên bạn rồi. Ngọc Hân, Nguyên Ngọc Hân đúng không?_tự nhiên chặn họng tôi.
- À ừ..._tôi không biết là mặt tôi có dán tên tôi trên đó đấy.
- Mình biết bạn trước rồi....
- Hả? Bạn nói gì?_bạn ấy nói cho một mình bạn đó nghe thì phải, ti hí à.
- Bảng tên của bạn có ghi mà.
À tôi quên mất, thì ra là vậy.
- Cảm ơn bạn lần nữa nha, mình vào lớp trước.
- Hẹn gặp lại.
Nói rồi bạn đó đi về phía ngược lại. Ừ tại lớp 11a5 học cuối dãy B trên lầu. Còn lớp tôi học ở dãy A.
Bị vậy mà cũng quen được bạn họ Bắp đẹp trai, vậy là có hên không?
Tôi vịn vào cửa lớp để
giữ thăng bằng thì đã thấy thằng Nguyên Anh đứng ngay đó, sau đó thằng
Tiến đang ở tổ 1 đã bay ra. Chính xác là bay đó, thì từ bàn 2 nhảy đến
chỗ tôi, có ngày rụng răng như chơi.
Kéo theo là nhóm bạn của tôi, kéo theo là cả lớp.
Gớm, giống đón tổng thống nhể?
Tôi định chào giáo viên mà chẳng thấy ai trên bục giảng hết, hôm nay lại trống tiết đầu nữa hả?
Khi tôi được yên vị ở
bàn mình thì thấy đứa nào cũng nhìn chằm chằm vào chân tôi, chắc chúng
nó thấy chân phải của tôi bây giờ “đẹp” quá mà.
- Ê mày có sao không?
- Chân bị sao vậy?
- Có bị nặng lắm không?
- Có bị mất ngón chân nào không?
- Đi đứng gì kì cục vậy?
- Mắt mày để trang trí hả?
- Mắt để dưới mông hả?
-...
- Thằng mới nãy lớp nào vậy?
- Mày bắt cóc thằng đó ở đâu vậy?
-.....
Tôi đang là nhân vật
quan trọng phải tham gia chương trình 10 vạn câu hỏi vì sao do
chị....chị...chị gì đó tôi quên mất tên rồi dẫn chương trình. Nhiệm vụ
là phải trả lời những câu hỏi của các em thiếu nhi to đầu 11a3, từ quan
tâm đến hỏi đểu và đến... hỏi thăm trai lạ.
Dù sao cũng là hỏi thăm, thôi thông cảm cho mấy đứa nửa người nửa thú này. Quan tâm mà cứ như nguyền rủa người ta.
- Tao không sao hết, chỉ bong gân thôi.
- Tưởng mày toi luôn rồi chứ?
- Chúng tao còn định đi viếng.
-....
Ơ hay cái lớp này, trù ẻo tôi....
Dù miệng đứa nào đứa nấy nói toàn lời không thể chấp nhận được, nhưng hiện tại cũng nhớ tôi là
người bị thương, chăm sóc hơi bị “tận tình“.
Chỉ có mấy
tiết học mà tôi rất được chiều theo chúng nó là sướng như tiên. Ra chơi
là bánh trái nước ngọt đầy bàn, nói chuyện cũng tụ tập ở bàn tôi, hỏi
han này nọ. Đến viết bài cũng không cho, tôi có nói không cần thì chúng
nó nói:
”mày ngồi im đó đi, tụi tao bảo kê cho, mày có mệnh hệ gì tốn tiền đi viếng lắm”
Cuối cùng là sợ tốn tiền.
Bảo kê cũng được phết
nha. Nâng cấp đau chân thành đau tay (tay tôi thì cũng có vài vết thương đó, nhưng không to tát lắm đâu) người bình thường thành người vô tích
sự, chỉ ngồi im ngắm chúng nó học, thầy cô hỏi tôi thì chúng nó đã nhảy
vào trả lời thay. Tụi nó biến tôi thành người giả luôn rồi. Có miệng
cũng không được dùng.
Ra về thì đỡ hơn, tụi
con gái vĩ đại còn cho tôi nói, biết nói gì không? Chúng nó hỏi tôi về
trai lạ. Hỏi thì tôi khai thôi. Tôi “chia sẻ” thông tin xong chúng nó
còn vỗ vai tôi cười cười:
- Biết chia sẻ cái đẹp là rất tốt.
Vâng, rất tốt. Mê trai thấy sợ luôn à.
- Ước gì mình được như con Hân.
- Cứ thử đi, cảm giác yô mót lắm_tôi nói đểu.
Vậy mà chúng nó còn cười ha hả. Ôi chúng nó trúng tà rồi.
Giờ chỉ còn nhóm bạn của tôi, đúng chỉ có tụi này quan tâm theo cách bình thường nhất thôi. Haiz...
- Bây giờ mày về như thế nào?
- Tao nhờ anh hai đón, chân vậy sao đạp xe.
- Xe mày thì sao?
- Con bạn chạy về rồi. Cũng may hôm nay nó không đi xe. Hehe.
- Chắc mày không có duyên đi xe một mình rồi, đi với thằng Nguyên Anh đi.
Thằng Tiến đùa.
Thằng này nói kì cục. Tôi đi xe đạp mấy năm nay có sao đâu.
Nhắc đến thằng Nguyên Anh tôi mới nhớ, hôm nay tôi chỉ nghe đúng một câu từ hắn khi hắn đỡ tôi ở cửa lớp là: “Bị gì vậy” thì phải....
Anh hai tôi sao hôm nay lâu đến vậy trời.
- Mấy đứa mày về trước đi, tao về sau cũng được. Không mẹ mấy đứa mày lại đăng báo tìm trẻ lạc bây giờ.
- Vậy cũng hay đó._con Phương hưởng ứng.
- Tao cũng định vậy rồi_thằng Huy phụ họa.
Cả lũ cười vang.
Có chiếc xe chạy đến. Dừng ở chỗ chúng tôi.
- Anh...anh mày đây đó hả?
Con Hương lắp bắp.
- Khùng hả?_ tôi quay sang...ba tôi_ba...sao ba lại đến...
- Bị vậy mà không nói cho ba. Thằng Đăng mà không nói thì con im luôn hả?
- Dạ...con..._tôi không dám nói vì thấy cũng không nghiêm trọng mà...
- Thôi về trước đã._ba nói.
- Chúng con chào bác.
Cả bọn đồng thanh.
- Chào các con. Cám ơn tụi con ở lại với Hân nha. Bác có chút việc bận.
- Dạ không sao đâu.
Sau đó chúng tôi về nhà.
Ba tôi thì bận rộn mà sao ông Đăng sao không chịu đến không biết.
--------
Tôi là người đang bị đau chân nha. Nên...
- Anh 2 ơi lấy giùm em chai nước.
- Biết rồi.
...
- Hai ơi, lấy nước lọc á.
- Ừ.
.....
- Em muốn ăn bánh 2 ơi.
- Được rồi.
Khi bánh được đưa lên.
- Không ăn bánh này đâu.
- Mày...mày...
Haha ức chế cà. Cho đáng đời.
Tôi bị đau chân nên mẹ tôi bắt anh Đăng làm theo yêu cầu của tôi để tôi tránh đi lại.
Tôi nói rồi, tôi là
người rất biết tận dụng cơ hội. Nghĩ đến thường ngày khi nào cũng bị sai vặt mà hiện bây giờ tự nhiên được đổi vị trí, cảm giác hả hê vô cùng.
Xui túm được hên, không
tệ nha, đã vậy trên trường còn quen biết thêm một bạn đẹp trai a5. Đại
hên, chắc là đại hên rồi. Khakhaka.
”Nguyên Đẹp Trai đã gửi cho bạn một lời mời kết bạn...”
Thằng nào thế nhở?
Đừng bất ngờ nha, tôi đang online facebook đó...anh tôi mà biết tôi vừa sai anh vừa online là tôi xong. Hehe...