Tao Không Thích Yêu Mày Đâu

Chương 22: Gặp lại bạn khoa



- Hahaha, đừng buồn Hân à, đừng buồn nhé, đã có Huy ở bên. Có muốn chi thêm tiền Huy sẽ giúp.

Cái miệng thật là thối tha, tôi muốn đến tán cho vài cái, đánh cho nhừ xương ra, băm thành từng khúc ném xuống sông. Gừ, gừ.

Muốn mở miệng nói lại lắm nhưng sợ, sợ nói sai một từ thôi, tụi nó sẽ cười vào mặt rồi chấn lột cho xem...

Nhìn qua một lượt lớp tôi, đứa nào cũng rất là hả hê nào là “Hân ơi, Hân của lòng em” “Tội bạn Hân ghê”,“Hân ơi, Hân dại lắm“. Có đứa còn đệm nhạc “ Tội cho cô gái đó lại một lần như em, tội cho cô gái đó sắp hạnh phúc biết bao...”.Cái thể loại gì thế! Đồ thứ những đứa mất hết nhân tính, cười trên nỗi đau của người khác. Tôi hận, tôi hận, hận, hận.

Đã vậy kế bên tôi, người ngồi cạnh người cứ “rung” lên từng hồi, một tay (giả vờ) lật vở, một tay còn đưa lên xoa xoa cái mũi, tôi dám cá là hắn đang che đi “niềm vui” của hắn.

Có cần “công khai” cười tôi thế không.

- Hân đừng ấm ức, cứ bình tĩnh tự tin, bạn Tiến sẽ không lừa tiền bạn Hân nữa đâu. Cũng tại bạn Hân không biết đấy thôi, hôm nay 1/4_thằng tiến chen vào. Tôi ghét ghét ghét.

- Rồi sao?

Tôi liếc xéo hắn, bộ liên quan đến tôi à?

- Nên lớp lừa nhau...

- Rồi sao?

- Bị lừa nên mất kiểm soát và...thế đó, chi cũng kha khá rồi. Cùng lúc đó được tin Hân chưa bị lừa, cũng không biết lừa gì, nên Tiến và bạn Huy đây nói mấy câu để Hân tự đưa tiền chơi vậy thôi. Bạn Hân thông cảm nhé! Nói vậy thôi chứ tất cả mọi người trong lớp, cả Tiến nữa đều rất thương Hân.

Thương thương lỗ đích. Mà làm như hay lắm không bằng, tôi thấy ngày nào tụi này chẳng lừa nhau, phải nói là lừa như một cái máy, không phải nói là“thánh lừa” thì dễ nghe hơn.

Tôi không phục.

Mà xem kìa đứa ngồi cạnh tôi vẫn đang rung người kìa, chắc chưa mất đồng nào đâu, vẫn đang sung sướng thế mà.

Hắn cũng giống tôi, 15 phút đầu giờ không có mặt ở lớp, tôi chuẩn bị bài hát của tôi, hắn thì chuẩn bị vai “dụ dỗ” của hắn. Vậy mà hắn thì chưa bị đứa nào lân la đến “hỏi chuyện”, tôi thì khỏi nói rồi. Chắc vậy nên thấy tôi bị mất tiền thì “rung” người vậy đó. Công bằng ở đâu? Ở đâu?

Tôi phải nói là tức, tức không chịu nổi.

- Này, nín cười giùm cái...

- Hahaha...

Đúng là tôi châm ngòi cho ngọn lửa cười trong hắn, hắn cười ra tiếng luôn rồi. Mày chết với tao.

Tôi định dùng tay cào cho hắn vài cào nhưng tay vừa đưa qua thì bị hắn bắt lại. Tay còn lại đưa qua thì bị túm luôn. Ơ...

- Không dễ vậy đâu emmm à.

Còn cười cười nữa chứ. Tôi và hắn nói chuyện hắn cũng hay kêu tôi là “em” lắm nên giờ tôi cũng không thèm chấp chi cho nhọc người. Nhưng mà sao nắm tay chặt quá...

- Thả ra coi, cái th..(thằng)...bạn này.

Xém chút dính típ ồi.

Tôi nói đúng rồi vậy mà thằng ngồi cạnh vẫn “Hahaha” và “Hahaha, bạn luôn à.”

Thằng điên.

...

- Trật tự nha. Chờ cô Liên 20 phút, cô bận chút việc, các bạn nói chuyện bé bé thôi_lớp phó học tập dõng dạc, tôi ngáp dài.

Tôi ngó lên đồng hồ, Miss Liên đã trễ 10 phút rồi. 2 tiết cuối thôi mà, cho nghỉ luôn cho rồi. Dù sao cũng là tiếng nói của người ta, có phải tiếng ba đẻ nhầm mẹ đẻ của mình đâu mà học chi cho lắm tắm cũng ở chuồng, học xuồng xuồng thì cũng ở chuồng đi tắm thôi mà.

- Bạn Hân ơi bạn Hân, tiền bạn rớt kìa.

Thằng này, thằng cướp họ này, nhắc lại hoài à.

- Im đi.

Tôi lườm hắn, đứng dậy, bước ra khỏi chỗ...

- Này, đi đâu đó? Đang nói chuyện mà bỏ đi đâu_tôi vừa bước ra thì bị kéo lại.

Cái gì mà nắm tay nắm chân vậy. Giọng điệu cứ như là “chồng đang nói chuyện mà vợ bỏ đi đâu”

Ách, mà tôi đang nghĩ gì thế.

Tôi cũng định qua chỗ con Phương nói chuyện thôi, tự nhiên kéo tôi lại.

Đã vậy thì:

- Đi đ...ái, đi hông?

Tôi chờ gương mặt quê độ của hắn. Vậy mà thằng này vẫn tỉnh bơ, đứng dậy, cất sách vở, sửa áo quần thẳng thớm...rồi nhìn tôi...

Gì thế?

- Này, định...định đi thật đó hả?

Tôi sắp toát hết mồ hôi hột rồi, thằng này có cần biến thái thế không? Bản tính thật sự trỗi dậy ư?

Trước sự ngỡ ngàng của tôi hắn nhàn nhạt mỉm cười rồi vỗ vai tôi, sau đó còn tặc lưỡi:

- Bạn Hân à, Anh (tôi cũng không biết hắn xưng tên hay hắn đang xưng “anh” nữa) đã nói rồi, sống trên đời này đừng nên ảo tưởng quá, sức mạnh cũng không có nhiều đâu. Anh đi qua chỗ bạn Đức, không đi đ...ái với đằng ấy đâu.

Coi kìa, cuối cùng là tôi quê quá, quay lưng đi ra nhà vệ sinh thật luôn. Khổ thế chứ!

Cũng may nhà giải quyết đó cũng gần, cũng chẳng có gì để giải quyết thôi vào rửa mặt... nhưng không biết có ma không nữa. Tôi chưa vào đã nghe tiếng tám của 2 bạn nữ (trốn học sao?):

- Kịch hồi sáng hay quá mày ha?

- Ừ cái anh Nguyên Anh ấy, ôi đẹp trai quá mày ơi.

- Ừ cái chị 12 đó cũng xinh nữa. Chị đó học 12a1 nha mày, học giỏi kinh luôn.

- Còn cái bạn hát cũng hay mà.

- À con đó à, lần nào cũng hát, mà hình như con đó bồ anh Nguyên Anh đó, khi nào cũng thấy đi với nhau.

Chân tôi vừa bước vào nhà vệ sinh liền khựng lại. Cái gì thế, tại sao lại nói tôi là “con đó” còn thằng cướp họ là “anh“. Sao chứ? Phân biệt đối xử đến thế là thao?

Còn vụ “bồ” hai đứa này nói là sao chứ?

Mà thế nào tự nhiên oai vãi, có người chú ý. Nên vui hay buồn đây?

- Tao nhớ cấp 2 anh Nguyên Anh học trên tụi mình một lớp mà, sao giờ lại học 11 với mình?

Tôi khựng lại thêm lần nữa, nhưng có lẽ lần này dừng lố quá, dừng đúng chỗ cái gương rồi.

2 đứa đó thấy tôi thì không nói nữa, chậm rãi lấy giấy lau tay, bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Ồ. Đến khúc quan trọng thì tôi phá đám mất rồi. Tôi không cố ý đâu.

Mà khoan, Thằng lớp trưởng học trên tôi một lớp là sao? Sao?

Đừng nói hắn học ngu quá có 1 năm lưu ban nha. Có thể lắm chứ, vì tình yêu tan vỡ học hành sa sút rồi...hay đang đi đường trúng mẹ nó tiếng sét ái tình với em lớp dưới nên ở lại chờ em...có thể lắm chứ.

Mà cũng không ngờ thằng đó lớn hơn tôi, giờ mới để ý mặt hắn già chát à. Giờ mình phải gọi hắn là anh ư? Ờ mà khi nào tôi chẳng gọi hắn là anh.

Nhưng mà thật không thể tin được, sao lại như vậy chứ? Tôi sinh trước hắn một tháng và hắn sinh trước tôi tới một năm. Tôi không chịu.

Đi nhà vệ sinh thôi cũng làm cho người ta sốc nữa. Mà sao hắn lại bỏ một năm?

Tôi đang suy nghĩ thì đi vào lớp luôn, lớp hôm nay cũng yên ắng hẳn.

Ôi, cô...cô giáo vào lớp rồi, tôi không biết đâu, tôi đi có mấy phút thôi mà...

Miss Liên ấy à, hiền lắm chỉ là thẳng tay cho vài điểm trừ thôi à, cũng không quá đáng lắm.

- Hân ha, lo hát không ha, một điểm trừ nha em.

Cô nói thật có vần có điệu, tôi chỉ biết le lưỡi rồi về chỗ. Tại ai? Tại tôi.

Tùng tùng tùng

Tôi bước ra khỏi lớp trong sự hoang mang, phải hoang mang chứ, điểm mất thì không nói rồi, tại nghe con Hương qua đèo nói: “Nguyên Anh thi tuyển sinh với khóa mình, không ở lại lớp gì đâu”, “hình như một năm hắn nghỉ ở nhà, tụi này cũng không muốn hỏi chuyện riêng tư nên không rõ lắm“. Cái đó tôi hỏi nhỏ con Hương đó.

Mà thôi kệ hắn.

Đang đi thì cảm nhận có người đi cùng mình, nhìn qua, thấy cánh tay, ngước lên, chưa nhận định là ai thì bạn Nguyên Anh đã khoác tay lên vai tôi. Tôi cơ bản là rất khó chịu nhưng lại không hất tay hắn ra...chắc quen rồi...

- Ế, tao quên mắt kính trong lớp rồi (ra về rồi được nói thoải mái không sợ mất tiền)_ Tôi sờ soạt túi áo mà chẳng thấy “bảo bối” ở đâu. Do tôi lái xe nên phải trang bị kĩ, sợ gặp ổ gà thì chết.

- Lấy lẹ đi, tao ra xe trước.

Hay quá, tôi đi xe tôi, hắn đi xe hắn thế chờ tôi làm gì? Đôi bạn “cùng tiến” ư?

- Này đừng nói hôm trước không được về với tao làm mày nhớ tao nha.

Tôi tinh nghịch đùa hắn cho hắn ngượng chơi, vậy mà hắn (lại) tỉnh bơ cúi đầu nói:

- Ừ, nhớ lắm. Anh nhớ Hân lắm.

- Nhớ...gì...mày..._âm thanh phát ra càng lúc càng nhỏ và ngụm luôn.

Và tôi lại là người đỏ mặt mím môi quay lưng chạy thẳng. Tôi không biết mình bị sao nữa, chắc tôi có vấn đề về tim mạch. Thằng này lạ, ra về rồi còn Anh với chả Hân.

May quá, cửa vẫn còn mở, kính vẫn ở đây_hộc bàn huyền thoại. Trách tôi sao dại quá, hồi đầu năm chọn chi cái bàn cuối để rồi phải ngồi cùng anh lớp trưởng này, quên đồ cũng phải chạy tuốt xuống cuối lớp mới lấy được. Ta nói dại trai thì chỉ có chết.

- Hân! Hân! Đến đây.

- Dạ? Cô... có..có gì không cô?_ vì bị gọi giật lại làm tôi “hơi” mất hồn.

- Đây là tài liệu tiếng anh, sẵn đây em đưa về cho mấy bạn tham khảo làm trước, hồi nãy cô quên. Thứ năm có tiết cô sẽ sửa nhé.

- Ư...dạ_tôi ôm một xấp tài liệu mà ngán luôn, sao nhiều vậy giời? Tự nhiên tôi nhớ ra một điều_Cô! Cô ơi!

- Hử?

- Điểm trừ của em thì sao cô, cô xem em cầm nặng như vậy mà...cô ơi cô.

- Được rồi xí xóa, thôi giúp tôi đưa cho lớp cô đi, tôi sợ cô rồi._cô nói rồi mỉm cười, đoạn vào phòng giáo viên.

Tôi thấy mình thật tài năng. Nhưng mà cái này nhiều thật, chắc phải đem cho anh bạn lớp trưởng đưa về thôi, balo tôi bé lắm, mà lớp ở xa quá, tôi đã đi xa quá, tôi lười đi lại vào lớp lắm.

Rung... rung.....rưng...

Sau lưng tôi điện thoại cứ rung lên bần bật, tôi một tay ôm chồng tài liệu một tay mò lấy điện thoại trong balo. Quái, móc mãi mà không ra, tay kia sắp mỏi rồi. Cuối cùng thì điện thoại cũng móc được ra... vừa lúc điện thoại tắt và tài liệu cũng bay đường tài liệu luôn rồi. Nhọ thế chứ.

Tôi cột áo dài cúi xuống nhặt không quên rủa thầm. Đột nhiên một bàn tay khác đã lao vào nhặt giúp. Không biết là ai nhưng tôi vẫn: “dạ cảm ơn” cho phải phép. Nhưng khi nhặt hết thì tôi mới nhận ra người nhặt giúp bằng tuổi. Đừng hỏi vì sao tôi biết, vì bảng tên trên túi áo của bạn đó màu đỏ_khối 11 ( nếu màu xanh khối 10, màu vàng khối 12. Trường tôi thích “làm màu” lắm), thanh niên Việt Nam nay cũng tốt quá nha, thấy có người cần giúp là lao vào liền...

- Cám ơn bạn nhiều nhé, do tài liệu nhiều quá mình cầm không hết.

- Không có gì. Việc nên làm mà.

Tôi thấy có cái gì quen quen ở đây, tôi thấy bạn này nhìn quen lắm, tôi hình như có gặp đâu đó rồi. Tính tôi lạ lắm, cái chuyện không đáng nhớ thì nhớ lâu lắm, còn gương mặt xinh xắn trước mặt thì không nhớ gì hết. Thôi kệ nó đi giờ về với bà cái đã, nhớ bà quá.

- Bạn ơi, đưa xấp tài liệu đó cho mình để mình...

- Hân về với bạn hả?_Tôi chưa nói xong thì bị chặn lại bằng câu nói này đây.

- Ừ...hả? A không, mình về một mình thôi._tôi quê rụt tay lại. Tôi không ngờ ai cũng biết tên tôi.

Mà bạn ơi là bạn, tôi vừa đưa tay ra đó, bạn có thấy không? Tài liệu của lớp tôi đó, không phải lớp bạn đâu. Tôi phải đưa tất cả cho lớp trưởng giữ giùm đó bạn ơi. Mà không biết lớp trưởng có chờ tôi không nữa.

- Đưa mấy tờ kia cho mình để mình cầm ra xe luôn cho_nói rồi bạn ấy cầm hết luôn. Ôi thánh galang của năm.

- Hình như mình có từng gặp nhau phải không?_dọc đường đi tôi thắc mắc quá nên lỡ miệng hỏi luôn.

Đột nhiên bạn đó khựng lại, quay qua tôi, không cảm xúc. Tôi sợ, sợ quá. Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy mà, có lẽ hơi quá đó. Tôi tâm hồn non nớt lắm, chưa qua đến cái sinh nhật 17 đâu bạn ơi.

- À, gần đây có gặp_ Bạn nam galang đã khôi phục lại trạng thái bình thường.

Khi nào? Mà nói cứ như là hồi bé gặp rồi ấy.

- Té xe, bong gân, cõng vào phòng y tế_không thấy tôi nói gì bạn ấy nhìn tôi tuôn lời vàng ngọc ra luôn.

Ấn tượng mạnh nha, tôi có bong gân, té xe thì đầy, nhưng cõng vào phòng y tế thì...

- A...bạn là Bắp, không Ngô...Ngô..._thứ lỗi cho tôi, tôi chỉ nhớ cái họ thôi hà, tại tôi thích nghiên cứu họ người ta lắm.

- Mình tên Khoa.

Tôi thấy được gương mặt thất vọng của bạn ấy. Khoa nào? Mà thôi kệ.

- Cám ơn Khoa lần trước với lần này nha, phiền Khoa quá. A đem tài liệu cho mình đi, đến nhà xe rồi...

Tôi lại đưa tay lên không trung và một lần nữa không ai thèm đáp lại.

Tôi nên buồn hay nên vỗ tay hoan hô đây, bạn lớp trưởng với bạn Bắp đang nhìn nhau đắm đuối, tại khung cảnh nhà xe ít người. Sát khí tuông ngùn ngụt. Này! Tôi vẫn còn sống, tôi cũng biết 2 bạn có gương mặt điển trai, bê đê thì hơi uổng nha.

- Sao lâu thế em?

- Hả??

Cái thằng này, gọi tôi là em trước mặt người khác luôn là sao? Tôi nhìn bạn Khoa ái ngại...

Thằng quỷ Nguyên Anh này...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.