- Có một cái miệng thôi má Hân à, má tạo thêm cái miệng nữa rồi nói nhé.
Ờ ha, tôi quên mất...
- Có cái miệng thổi mẹ nó rồi hát bằng niềm tin à?_con Thương cứ như fan cuồng của hắn nói như hét vào mặt tôi.
- Tao đề cao sự hư cấu của mày Hân à.
Tôi cười cười cho qua chuyện...
Tôi thì hối hận vậy rồi, cười cầu hòa thì cũng cười rồi vậy mà mấy đứa này
còn tỏ thái độ thương tiếc cho tôi lắm, đứa đến vỗ vai, đứa thì đến vỗ
đầu, đứa còn nói:“Bệnh viện kia cũng gần mày ạ”, còn đứa cứ đến núm tay tôi bảo: “chữa đi nha mày“.
Tôi hận.
Tôi chỉ mong thằng chủ nhà dẹp loạn đi...sang bằng đi, đạp vỡ mồm tụi này đi, tôi vậy mà tụi nó bảo điên à.
Tôi nhìn hắn.
Hắn nhìn tôi, miệng hắn nhếch lên, nhìn sáo rồi nhìn tôi. Tôi nhìn cây sáo
rồi lại nhìn hắn. Quá trình lặp đi lặp lại n lần. Cứ đưa tình ghê gớm
vậy mà tôi méo hiểu hắn có ý gì. Có gì nói mẹ ra đi. Khổ gớm...mắt tôi
mà lé thì phải chịu trách nhiệm nhé. Thằng chó này cũng kì, thời đại này đàn guitar được ưa chuộng vậy mà lại bỏ qua, theo mấy cái nhiều lỗ đó.
Mà loại khó vậy cũng chơi được, tôi cuồng lâu vậy mà bài cơ bản còn chưa biết thổi, hắn thì thổi hay như vậy...a...đúng rồi...
- Mày thổi hay lắm_không quên toanh cái miệng thật rộng để tỏ thành ý.
Nãy giờ quên khen. Phải để hắn mát lòng trước đã. Lòng hắn mát xong thì...cả thế giới cứ để Nguyên Anh lo.
Thấy chưa, hắn mát đến tận xương tủy rồi kìa, vừa nghe xong thì hắn cười toe toét ra như...dở rồi kìa. Đúng là thuộc dạng không được tâng bốc thì
không chịu được.
- Thôi làm bài tập tiếp đi, không hiểu vấn đề nào về toán với anh thì cứ hú tao. Còn muốn ăn thêm cái gì thì tự lượn mà lấy.
Đó, tôi biết mà, biết mà. Hân cứ việc ngồi nhìn, việc dẹp loạn (12 sứ quân) đã có Nguyên Anh lo.
Tôi nhìn vậy cũng có tài ghê nhỉ? Hehe.
Nhưng mà chưa dừng lại ở đó, nói xong hắn lại quay qua tôi nói với ngữ điệu bình thản nhất (thật đó, nói tỉnh lắm):
- Hân à, ca này khó quá, vấn đề vừa thổi vừa hát mày nói tao sẽ cân nhắc, cố luyện thêm kinh công đó, nên bạn Hân cứ đợi đi.
Ớ ớ...
Tôi xin trao giải câu nói hư cấu nhất cho tôi và giải người giỏi tiếp nhận hư cấu cho thằng này, mức độ lầy hơi bị cao.
Có phải là những đứa ngồi gần nhau thường điên giống nhau không vậy?
.......
- Lẹ lên mày, tao còn phải đón cháu, chị dâu tao bận rồi.
- Tao còn phải về nấu ăn nữa nà.
- Mấy mẹ lẹ lên, tụi này còn phải đi đánh banh, hôm nay đánh chung kết.
- Trễ giờ xem phim của tao rồi đây này, hẹn với tụi kia rồi.
Lúc đến
cũng như lúc đi, ồn vẫn hoàn ồn. Sao đủ thể loại bận thế? Mới nãy thì cứ ha hả ha hả, bàn tám chuyện tương lai sau này mày lấy chồng tao không
thèm đi, tao lấy vợ cho mày đi gắp đá thôi, tao mà làm đám cưới đứa nào
mà không đi tao đến tận nhà vặt lông từng đứa. Dữ dội lắm, hùng hồn lắm. Thường thì mấy đứa bị ế hay tính chuyện tương lai sau này lắm, bồ thì
chưa có mà khi nào cũng luôn miệng đám cưới của tao, đám cưới của mày,
con tao đặt tên này tên nọ, chồng tao nhất định đẹp trai hơn mày, vợ tao sẽ xinh hơn mày...
Kiểu không có rồi sinh hoang tưởng viễn vông ấy.
Giờ cũng chiều rồi, buồn thật, cuộc vui cũng đến lúc tàn. Sắp hết năm rồi, sang 12 thì ăn chơi
gì được, học sáng học tối học chiều loạn xạ, thời gian ngủ còn không có, đứa nào đứa nấy chắc bơ phờ lắm, mặt chắc cũng không còn sáng sủa chiều sủa như giờ nữa đâu. Tự nhiên tôi thấy không muốn lớn nữa, con nít sẽ
vô lo hơn, dễ ăn chơi hơn.
Tôi không muốn lo lắng nhiều...nhưng con Phương đang loay hoay dắt xe, nó rồ ga lên, nó đang chạy ra cổng, nó về...
Có gì sai sai ở đây thì phải, tôi đang đứng đây, nó đang về...
Á....
- Ê con kia, chờ tao đã_tôi lật đật chạy ra cửa.
Lúc trưa do sợ mình bị lạc hậu nên đòi ngồi xe máy, vậy mà giờ nó về trước không thèm báo tôi, biểu có tức không chứ.
- Thôi mày kêu đứa khác
chở zề đi, tao bận phải đi gấp, không đi qua phía nhà mày được. Mà nhà
mày cũng gần đây, đợi đứa khác chở...a Hương, chở nó về đi.
Ơ...
Nói rồi nó đi mất.
- Hương...
Tôi níu thêm đứa nữa nhưng nó với con Nhi cũng rồ ga đi mất, không quên để lại cho tôi một nụ hôn gió.
Và sau tất cả, tôi không được về với ai hết.
Đúng là trong cái rủi có cái xui, vừa nhận được sự cho ké tống ba của một anh zai lớp tôi thì một giọng nói vang lên:
- Lát tao phải ra ngoài nên đèo con hư cấu đó về cũng được. Tụi mày về trước đi.
Gì...gì chứ?
Tôi muốn...
...đạp ngay vào mặt hắn. Đồ điên, gợi ý gì vô duyên chảnh thế.
- Sao được, cho tao về với.
Tôi đã cố níu kéo tụi này nhưng tụi nó lại phũ:
- Gì mặt nhăn thế? Lát nó chở về.
- Làm như hai đứa mày lần đầu tiên về với nhau lắm không bằng.
- Làm gì mà mếu máo thế mày. Hãy bình tĩnh đối diện với nhau.
Gớm, đối đối con mối, làm như sắp li thân lắm không bằng.
Tự nhiên thấy kì gì đâu á, còn có mình tôi ở đây chứ phải.
Mà hắn làm gì trong đó mà lâu quá vậy.
- Đi xe đạp ha?
- Hả?
Tôi quay ra đằng sau thì thấy hắn đang đứng chống hông hếch mặt với tôi, miệng còn đọng lại ý
cười nhưng kiểu gì đó rất thách thức.
- Ừ, cho mày đạp chết luôn_tôi nói không quên lườm hắn cháy xém.
Thế là lớp trưởng đã dắt chiếc xe đạp của bạn ra. Không biết đâu nhưng tôi thấy cảnh này hài
khủng khiếp. Bạn ơi, mày rảnh quá không chịu nổi rồi phải không?
- Lên đi.
Sau khi bạn khóa cổng bạn nhả hai từ cho tôi, thấy chưa, giọng điệu hách dịch chưa.
Hắn đạp xe, hắn đang đèo tôi như trước đây, nhưng...khác ở chỗ, không phải về hướng nhà tôi...mà...
- Ê, đi qua kia chứ, kia gần hơn mà?_Tôi đánh lên người hắn chỉ trỏ.
- Thích đi qua đây đó, làm gì được nhau_hắn nói không thể nào vô trách nhiệm hơn.
- Khùng hả, tao trăm công nghìn việc, đi đến kia thì mày mất cọng lông nào à?
- Kệ, tao thích.
Chỉ ước có thể đạp phăng đứa đằng trước ngay lập, thích quái gì chứ, thích thích cái cục...đường.
Đi đường này thì đi một vòng mới đến nhà tôi.
Tôi thấy virus rảnh đang lan truyền mạnh mẽ hay sao mà, đã đi đường vòng rồi, mà...
Tôi và hắn vừa lướt qua...nhà tôi. Nhà tôi đó.
- Ê nãy mày ăn táo chưa rửa hả? Hay ăn nhằm táo hư? Rảnh quá không có gì làm phải không?
Hắn không nói gì mà còn huýt sáo. Quỷ nó chứ. Tôi dù rảnh rỗi nhưng giờ không thích sinh nông nỗi nhá.
- Mày định đi đâu? Báo cáo tiếng đê, để tao còn chuẩn bị tâm lí, còn báo cảnh sát kịp thời.
- À, vừa hay, tao chỉ là định đi bán mày.
Dễ đấm vỡ mồm không?
- Vậy là mày ngu rồi, tao thì không ai mua nổi đâu_tôi hếch mặt cao lên.
- Đừng lo, sẽ có người lấy.
- Tao đã nói không ai mua nổi đâu mà, tao xinh gái ngời ngợi thế này mà.
- Thôi cho không luôn đi, cho không nhá_nói xong còn quay mặt nhìn tôi nháy mắt.
Tôi bỉu môi khinh bỉ:
- Bớt đùa, mày là mẹ tao à, mày sinh ra tao à...
- Xin lỗi, tao không phải mẹ mày nhưng giữa tao với mày tao có quyền_hắn lại quay lên tỏ giọng hống hách ra.
- Mày lấy quyền bằng hi vọng à. Hả hả_ tôi vừa nói vừa nhéo cho hắn hai phát.
- Ui, im đi để tao nói
cho nghe. Nghe nhé, tao với mày cùng họ, có họ hàng. Tiếp, tao thì trẻ
như vậy, tao thì cao thế này, ai cao hơn thứ bậc cao hơn. Nên sẽ làm anh mày, em ơi! Em thì tất nhiên nghe lời anh, vậy nên tao có quyền, nhé.
Hắn nói tôi chỉ biết phì cười.
Nhưng mà Trời ơi, lí lẽ kiểu gì vậy, em quái gì, cao quái gì chứ?
Đi vòng hóng gió, đúng rồi tôi đang hóng gió đây, gió ơi, con không biết
thằng đằng trước có trúng gió không nữa...nói tào lao không à. Nhưng con lại thấy mắc cười mới sợ chứ...
Mặt trời sắp lặn rồi,
tôi im lặng để hắn vượt qua nhà tôi thêm lần nữa rồi, nếu là trước đây
tôi sẽ cho thằng này vài chưởng vì tội rảnh nợ chứ chẳng chơi, còn giờ
tự nhiên không muốn, tôi đang lợi dụng sự cố ý của hắn...
- Hôm nay mày về một mình à?_tôi...hỏi cho vui.
- Ừ. Mà...thằng a5 đó...có về với mày nữa không?
Sao giống...ô...hắn cũng để tâm đúng không, để tâm đến tôi ấy.
Nhưng chúng tôi đang nói chuyện vui vẻ...
- Thằng nào? Chị đây công việc bề bộn không biết thằng nào tên a5.
- Con này, dám láo à, tao chở mày ra biển ném luôn.
- A, phải chở tao về để tao thay đồ đẹp nữa, chết phải đẹp tao mới chịu.
...
- Tao quyết rồi, tao không để như vậy nữa đâu, mày nhớ đó.
Khi giao "trả" tôi trước cổng cho ba mẹ tôi thì hắn phán như thế đó. Tôi cần nhớ gì, hắn quyết gì?
Thần kinh hắn dạo này có phải là phát triển quá mức rồi không, nói những câu người cõi trên mới hiểu không vậy?
- Mày định đổi sang nghề bắt cóc trẻ em à, tao cần nhớ số điện thoại nhà tao à? Đừng lo, tao nhớ số ba tao mà, đừng lo_tôi đùa vài câu không quên vỗ vai hắn.
Tôi tiếc thương cho cái
mỏ mình mà không khỏi bất ngờ, hắn...dám dám kéo cả miệng tôi, nhọn hết
cả miệng xinh đẹp của tôi. Chả tâm lí tí nào, người ta họ ngắt mũi thôi, hắn ngược đời kéo nhọn miệng tôi. Hắn muốn bị tán cho vỡ mồm phải
không, mà...
- Mày đi vệ sinh rửa tay chưa vậy?_ tôi lấy tay chùi qua chùi lại miệng mình để tỏ độ “sạch” của tay hắn.
- Xin lỗi mày nhé, tao vừa rửa hôm qua thôi, hôm nay chưa.
- Đồ ở dơ, biến về nhà đi.
- Vậy anh về nhé. Em gái vào vui vẻ nhé!
- Biến đi.
Là bạn, đôi khi dễ nói chuyện hơn là gì đó của nhau, thì phải.
________________
- Rồi ăn đi, lẹ lên.
Tôi phấn khích chấm chấm ăn ăn, đi học ngày nào cũng như vầy thì tao nguyện đi mãi. Em cóc,
xoài, mận, ổi chị xin mạo phạm mấy em.
- Sao mặt giống đưa đám vậy Phương.
Tôi vừa nói vừa nhét miếng ổi vào miệng nó.
Nó sau khi ngấu nghiến xong thì cũng nói:
- Tao đang bực, không muốn ăn chút nào.
Tao muốn phang thẳng vỏ
xoài vào mặt con đó, không muốn ăn mà nhai ngon lành thì khi muốn ăn thì sao không biết. Chị xin lỗi em ổi, tội cho em rồi.
- Bực gì?
- Hôm qua khi về tao gặp một thằng điên._con Phương cắn thêm một phát rồi hằm hằm nói tiếp.
- Wow, gặp soái ca hả?_cả bọn con gái phấn khởi.
Mấy anh soái ơi, lớp em nó nói mấy anh soái đều bị điên kìa.
- Gớm, soái nổi gì, sói
thì hay hơn. Tụi mày biết không, tao chỉ lỡ xém tông vào lão thôi mà lão cứ chất vấn tao hoài...nói gì cao siêu lắm tao không cãi nổi.
Ôi cả lỡ xém tông.
Báo ứng mà, ai biểu bỏ tôi ở lại.
- Anh đó đẹp trai không mày?_con Hương hỏi, mắt lấp lánh long lanh lắm.
Tôi bỉu môi khinh bỉ. Đồ mê trai.
- Tao nói roài thằng đó xấu hoắc à, mắt to, mũi thẳng, miệng vừa, lông mày rậm, da ừ thì cũng trắng. Đồ sói.
Tôi muốn đập đầu vào gối chết đi, trai như thế mà xấu à? Mắt nhìn trai đẹp của nó hết hạn sử dụng rồi sao?
- Ê, tụi mày đã từng tình cờ gặp một anh trai nào ngoài đường chưa?_có đứa chen vào hỏi cả bọn.
- Tao lạy, hỏi ngu thế,
thế giới này chỉ có con gái với con trai, mù hay sao mà không gặp
được._tôi cắn miếng xoài chêm thêm một câu.
- Không, ý tao là từng gặp nói chuyện, giúp đỡ nhau chẳng hạn, chưa?
- Chưa_Cả bọn đồng thanh. Tụi này khi nói về vấn đề này hình như vui lắm, cười suốt.
- Mày gặp chưa Hân, sao không nói gì?
Tôi hả? Tôi sao? Tôi có gặp một người, không biết có phải dạng tụi này nói không, nhưng gặp thì phải khoe chứ.
- Có đấy, một anh trai cao to đệp trai hết sẩy.
- Kể đi mày, híhí, sao sao mày._tụi con gái nháo nhào bay đến chỗ tôi, chống cằm như để nghe sự kiện gì trọng đại lắm.
Tôi hắng giọng ngồi với tư thế hoa khôi, cười với nụ cười hoa hậu, dù nhan sắc khiêm tốn nhưng vẫn có quyền kể...
Mấy đứa con trai ngồi gần chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm kiểu như muốn nói “con gái dạo này chậc chậc, loạn rồi“.
Nhưng tụi tôi phớt.
Còn thằng Nguyên Anh thì cứ nhìn tụi tôi kiểu gì lạ lắm.
Tôi phớt, phớt hết.
- Chuyện là tao khi đó đang trên đường đi học về....
Tôi xin không trích đoạn lời kể chuyện của tôi với lũ bạn, không phải to tác gì mà tại khi tôi
kể với tụi nó thì... sự thật chỉ một phần còn bao nhiêu là chém hết, tôi sợ mọi người sốc đố mừ.
Chuyện này tôi định kể với mọi người lâu rồi nhưng chưa có dịp, giờ kể luôn nhé.
E hèm, chuyện là khi học lớp 9, gần cuối năm ấy, tôi nhớ không lầm là hôm đó lớp tôi thi thể dục, thi xong thầy cho về lớp, tôi trốn về nhà. Sau
khi ăn chơi vui vẻ nhà con bạn xong, tôi chạy chiếc xe đạp (cũ) của tôi
về. Mấu chốt chính là chiếc xe đó, vì nó, chính vì nó...sau khi không để ý đường tôi đã chạy bay qua ổ gà, đường bay đẹp lắm nên xe nó tuột xích luôn. Mà khiếp, đường thì đẹp là thế mà lại có một lỗ chà bá lửa. Mà
khiếp, tuột ngay chỗ một quán sửa xe cũng không có.
Tôi thì không
biết sửa mấy thứ này đâu, hư là dắt bộ về, nếu đang ở gần chỗ sửa xe thì đưa vào sửa, quán uy tín sửa miễn phí cho tôi là quán chú Sơn á, chú
tốt lắm, tại sửa hoài mà chỉ sửa xích đơn giản nên chú không thèm lấy
tiền tôi nữa..
À, tôi kể tiếp nè...
Lúc đó tự nhiên ma xui quỷ
khiến thế nào lại muốn tự sửa, kiểu muốn xem tay nghề mình đến đâu đó
mà. Thế là loay hoay với chiếc xe một lúc lâu...lâu lắm, lâu đến nỗi mồ
hôi nhễ nhại, lâu đến nỗi tôi muốn khóc luôn mà xe vẫn ở trạng thái cũ.
Lúc đó thật tôi cũng suy nghĩ nhiều lắm, bỏ cuộc dắt về thì tốn hết mấy
chục phút mình đứng nãy giờ, đứng lại sửa tiếp thì cũng không xong...
- Để anh(?) sửa cho.
Đang sờ sờ mó mó chiếc xe phân vân thì phải ngước lên.
Mọi người biết tôi thấy gì không? Đó là một anh trai đội một cái nón đen và mang khẩu trang đen. Nhìn cứ như Lee Min Ho trong thợ săn thành phố
nha. Tôi nghĩ là người đó bị cảm, giọng hơi ồm. Mà quên, tôi đặt dấu
chấm hỏi chỗ “anh” là vì lúc đầu tôi không nghe người đó xưng gì...
Tôi khi đó không để ý
đến việc mình được ai giúp mặt mũi ra sao, ở đâu, làm gì mà chỉ chú tâm
vào chiếc xe. Khi đó chiều rồi nhưng mặt trời thì chưa thèm lặn, tôi thì đứng cả buổi ở đó, áo khoác cũng không mặc, nón không đội, khẩu trang
không mang, áo thể dục ướt một mảng lớn. Không biết anh đó biết sửa
không nhưng loay hoay mãi cũng hoàn thành cho tôi. Khi vừa sửa xong tôi
mừng quá, ừ do mừng ơi là mừng, mừng đến nỗi muốn hét lên nên tôi đã
nói.... “Cám ơn chú“. Thật đó, tôi cảm ơn chú, tại tôi cứ nghĩ là chú Sơn cơ, hic. Tôi cũng định rút lại câu nói đó lắm lắm nhưng người
ta lỡ nghe rồi, làm sao rút đây.
”Anh gần 16, không phải 36, chưa già đến vậy đâu em.”
Sau khi tôi gọi “chú” thì người đó cũng nói lại một câu, một câu mà tôi chỉ có thể cười khì khì nói lại “dạ em cám ơn anh“. Tôi quê kinh khủng.
Buổi gặp chẳng có gì lãng mạn (như tôi chém với mấy đứa bạn), tay người nào người nấy dơ hết trơn, em thì cám ơn, anh thì cứ “không có gì” còn khuyên em đi cắt sên đi, sên dãn rồi, em dạ dạ. Em vì cảm kích anh
quá nên em lần nữa nói cám ơn anh nhiều, còn anh không biết đùa hay thật nói “khi anh đói quá thì sẽ đến nhờ em giúp để em trả ơn”, nói rồi anh phóng xe đi ngay.
Hết. Câu chuyện của tôi
đến đây là hết. Tôi nhớ tường tận vậy là tôi có kể với con bạn rồi nên
nhớ, chỉ có cái mặt người đó là tôi không biết thôi, từ đầu đến cuối anh đó không tháo khẩu trang.
Hồi đó mà, mới lớp 9, nhỏ xíu, cũng không
nghĩ nhiều, ứng xử tự nhiên lắm. Nếu có gặp lại không biết người đó còn
nhớ tôi không. Mà thôi khỏi nhớ cũng được, hứa hẹn kia tôi sợ không thực hiện được, tôi đây nghèo kiết xác luôn mà.
Khi chém xong với lũ bạn thì cũng đến giờ vào lớp, đứa nào đứa nấy đến đóng tiền phạt hẳn hoi, tại nãy giờ cứ nói bậy.
Tôi vào chỗ ngồi thì
thấy thằng ngồi cạnh...đang cười như bệnh ấy, lật sách qua trang này rồi cười, lật sang trang kia lại tiếp tục cười.
Tôi chỉ ngồi xuống rồi lắc đầu ngán ngẩm, tại sao mình lại có tí thích với đứa hay lên cơn như vậy chứ.
- “Anh đó dáng như người mẫu”, “giọng nói êm tai”, “đẹp trai như diễn viên hàn quốc”, “anh đó tốt tính, còn nói chuyện hay lắm.”
Hắn lặp lại mấy câu tôi miêu tả người đó lúc nãy.
- Gì chứ?_tôi quay qua hắn, tại nhột ấy mà.
- “Anh đó với tao nói chuyện vui vẻ lắm, anh đó còn rất dễ thương. Tụi mày không biết chứ nếu có duyên gặp thêm lần nữa, tao yêu anh đó chứ chẳng chơi.” Định yêu thật à?
Tôi lại nhột, sao cứ làm tôi nhột như thế hả, tôi chỉ chém chút xí thôi mà. Phải bình tĩnh đối diện mới được.
- Rồi sao?
- Mày muốn như vậy à?
Đâm lao thì phải theo lao thôi, hắn cũng đâu biết gì đâu.
- Ừ. Phải yêu, yêu mãi.
Hắn không nói gì thêm, chỉ cười không ngậm được miệng thôi. Nhưng khi tôi vừa mở sách ra lại nghe hắn nói: