100
lần, chép khi nào mới xong, môn gì chứ môn lịch sử thì thôi rồi, không
biết là bao nhiêu trang. Sao số xui vậy nè. Tại hắn, đúng rồi tại hắn.
Tôi liếc hắn, rủa thầm: “Nhắc thì nhắc từ sớm đi, không thì đưa cho
chép cũng được. Đúng là cái đồ con ông keo, cháu ông kiệt. Chẳng được
tích sự gì hết“.
Mà có ai nói trước cho tôi đâu, mới học ông thầy này lần đầu mà, lớp 10
tôi đâu có học ổng, tôi lại không có kính chứ bộ, làm như tôi không muốn chép bài lắm không bằng.
- Sao? Không được à em?_Thầy nhắc nhở.
Tôi từ xưa đến giờ luôn tiết kiệm lời với "người lạ", một người tôi quen
biết thì tôi có thể nói rất nhiều, nói khi nào có người chặn họng tôi
lại thì tôi mới thôi, còn ông thầy này thì haiz...chẳng muốn nói làm
gì, nhìn là biết người văn chương lênh láng, lí lẽ đầy mình, nói thì sợ bắt bẻ làm đuối lí lắm. Lỡ xui ở đâu đến, nói xằng nói bậy thì thầy
lại tăng thêm lần thì khổ. Đắng thật.
- Dạ, em sẽ nộp đúng thời hạn thưa thầy.
Thầy hài lòng giảng tiếp.
Khi vấn đề được giải quyết “rất ổn” như thế thì việc đầu tiên tôi làm khi
ngồi xuống ghế lại là liếc hắn, tôi phải liếc cho cháy mặt hắn ra.
Nhưng khi hắn nhận được cái liếc của tôi thì lại nhếch mép, chắc miệng thằng cha này chỉ dùng để nhếch thôi hay sao á.
Xong “tiết chép phạt” thì các tiết khác tôi cũng không bị xui nhiều thêm,
ngoài việc bị đứng lên trả lời trong tình trạng không biết gì và gây
tiếng nói lớn trong lớp do cãi nhau với hắn vào việc chia bàn. Tôi với
hắn đều nói mà cô giáo chỉ nhắc nhở mình tôi, cô bị cái bản mặt ngây thơ giả tạo của hắn đánh lừa rồi cô ơi. Và thế là tên tôi vinh dự được ngồi nghênh trong sổ đầu bài “khoe tài“. Thật hết nói nổi mà.
Ba mẹ ơi, ba mẹ sinh con ra để con phải chịu đựng như thế này sao???
Tôi hằn học dắt xe ra với thái độ bực tức dù trước đó nhóm bạn mới của tôi
đã ra an ủi, đề nghị giúp đỡ chép giúp vụ 100 lần, liên tục nói chuyện
cười vui vẻ để có thêm không khí vui. Tôi đáng lẽ cũng đã thấy nguôi
ngoai rồi, tự nhiên thằng Nguyên Anh ở đâu bay ra với gương mặt thật
phởn nhìn tôi một cái, rồi chen vào cuộc nói chuyện của chúng tôi. Khi
đó tôi chỉ ước có thể giẫm cho nát bét cái bản mặt đó ra. Tức quá.
Người ta nói giận cá chém thớt quả không sai. Vì tôi giận nên tôi đã hại luôn chiếc xe đạp yêu quý, đã dùng một lực mạnh từ chân mà đạp chiếc xe tới
tấp. Xe đạp tôi từ xưa đã có tiền sử hư xích chưa sửa. Vì bản tính lười
nhát bẩm sinh nên chiếc xe vẫn chưa đưa đi làm mới. Và thế là khi tôi
đang trút giận thì xích đã lìa khỏi xe. Khi tôi bình tĩnh lại rồi thì
chiếc xe của tôi đã... hix.. hix...tôi đành ngậm đắng nuốt cay dắt bộ
xe về nhà. Đúng là gậy ông đập mông ông mà. Tự mình hại mình đúng là chỉ có tôi.
Khi tôi kể chuyện mất mặt đó cho 2 người nghe thì nhận được hai câu là: “Mày còn mặt để mất à” của con bạn thân và: “Đáng đời” của anh hai. Phũ thật.
Ngày phũ phàng trôi qua, khi nào đến trường tôi cũng phải đấu khẩu. Người
tôi được vinh hạnh đấu không ai khác ngoài anh lớp trưởng 11a3 này.
Số phận tôi đen đủi hay sao mà lại ngồi gần cái thằng cùng họ nhỏ mọn
này. Hết chia bàn như con nít giờ thì kiểm tra bài tập tôi có làm chưa,
chưa làm thì ghi vào sổ. Chỉ cần tôi có hó hé trò truyện tí xíu trong
giờ học là lại dọa nạt. Lỡ mang dép đi học là lại lấy sổ ra ghi ghi chép chép.
Động một tí là lại ghi sổ, hắn ghi cho gia phả nhà hắn à. Riết tôi cũng
không biết mình đang học trung học hay học tiểu học nữa.
Trong lớp này tôi nghe nhiều tiếng hay về hắn như là hắn nổi tiếng luôn giúp đỡ bạn bè, học đỉnh, đẹp trai không chảnh, luôn thân thiện là bản tính được mọi người thấy ở hắn.
Tôi thấy sai, sai hoàn toàn rồi. Các bạn đã bị hắn lừa rồi đó các bạn ơi.
Tôi công nhận hắn thì...ừ thì cũng đẹp, nhưng không chảnh thì tôi thấy
nên xem lại. Học đỉnh thì đúng rồi nhưng hay giúp đỡ người khác thì tôi
phản đối nhé, hắn có bao giờ giúp đỡ tôi đâu, không những thế tôi còn bị hắn đì nữa mà. Tôi như là con của hắn vậy, hắn nói gì cũng phải nghe.
Không phải tôi chịu đựng khuất phục gì cho cam, tôi cũng đã có lần mạnh dạn
đứng nói với thầy chủ nhiệm về sự bất công của hắn, nhưng thầy nhìn sắc
mặt hắn rồi cười cho qua, thế là tôi phải ngậm cay nuốt đắng chịu phạt.
Thầy nhu nhược quá thầy ơi, bị sắc đẹp hắn quyến rũ rồi.
Đời đúng là có nhiều chuyện bất bình, không nói được với thầy, tôi liền kể
ra những việc nhỏ mọn mà hắn làm với tôi để tìm đồng minh, ai ngờ bị
nhiều người nói với gương mặt đầy ngạc nhiên như là:
”Sao lại thế, Nguyên Anh tốt lắm mà”
Hay có đứa còn nói:
”Hay là mày hiểu lầm gì nó, Anh tốt lắm”
Có đứa lại nói trong phấn khích:
”Nguyên Anh là thần tượng của tao đó mày, vừa đẹp trai học giỏi nữa, hí hí. “
Có đứa lại nói như hiểu hắn lắm:
”Hay mày vi phạm nội quy nhiều quá, nhắc không chịu sửa, thằng Anh là lo cho lớp lắm đó!”
Vậy chia bàn với tôi là lo cho lớp à. Mà cũng đâu có phải một mình tôi vi
phạm nội quy lớp, tôi thấy có đứa cũng vậy mà. Có hôm tôi thấy có đứa
mang dép lê bị sao đỏ ghi thì hắn chạy ra giải thích nào là: giày hư,
vừa đứt khi đến trường, bla...bla...Thế đó mà chỉ cần tôi làm sai một tí là ghi vào sổ liền. Thằng điên.
Còn nhóm bạn tôi quen thì nói một câu làm tôi choáng váng luôn:
”Nguyên Anh vui tính lắm, tốt cực luôn. Ủa mà sao mày lại bị hắn đì ta, hồi đó
giờ thằng Anh có bao giờ vậy đâu, mày nợ tiền hắn hả??”
Đó, mặt tôi vậy mà tụi nó kêu tôi mắc nợ tiền, có hắn mắc nợ tôi thì có.
Hắn phải gọi là bắt nạt tôi và luôn uy hiếp lá ngọc cành vàng tôi đây
thì đúng hơn. Khi nào cũng lấy danh lớp trưởng bắt tôi nghe theo.
- Hân, lên làm bài tập này cho tao.
Hắn đó, hắn lại bắt đầu rồi đó. Đúng thật là kẻ thù mà.