Tôi...tôi vừa nghe phải lời nói gì vậy? Ai...ai nói với ai vậy?
Nhắm mắt. Mở mắt.
Nguyên Anh, tôi đang nói chuyện với Nguyên Anh. Đúng rồi, không phải bạn Khoa phiên bản nói nhiều.
Nguyên Anh nói... “Tao cũng không tồi mà, học cũng được, chơi thể thao cũng được, thân hình
tao cũng không phải quá tệ, tật xấu không nhiều đâu. Mày thích hát tao
cũng có thể đàn cho mày hát, tao còn biết thổi sáo...Tao có thể đưa mày
đi học mỗi ngày nếu mày muốn...“.
Có phải Nguyên Anh đang tỏ tình với tôi... Đúng rồi, sau bao nhiêu ngày thì tôi đã nghe hắn nói...
Hay mày thích tao đi nhé
Hay mày thích tao đi nhé
Tim tôi tự nhiên hụt lại một cái. Hay mày thích tao đi..., sao tôi lại bỏ
qua chi tiết này chứ. Nguyên Anh nói như vậy có phải chăng...cũng có thể là chỉ đề nghị thôi, ừ như một lời đề nghị.
Chẳng có ai như tôi cả, tự nhiên vừa định hét lên vì sung sướng vậy mà giờ lại không thấy một tí nào vui.
- Đùa vậy không vui đâu...
Tôi gần như cúi mặt khi thốt ra câu đó.
- Tao không đùa.
-...
- Chứ mày tưởng tao chở mày về chỉ là giúp đỡ thôi à, mày tưởng tao chỉ
là trêu mày cho vui thôi à. Tao nắm tay mày, ôm vai mày, ngắt mũi mày,
bẹo má mày... tao như vậy mà mày cũng không chút để tâm sao?
- Nguyên...Nguyên Anh à...
Tôi thật sự không ngờ hắn lại nói ra câu đó, tôi cứ nghĩ khi đó...ừ tôi chỉ đơn giản nghĩ chỉ là với ai hắn cũng vậy, ai hắn cũng có thể thân...
- Thằng a5 đó dù gì cũng không thân với mày bằng tao. Thằng đó chỉ biết
nói thích mày, có bao giờ nó giúp mày tận tình như tao không? Xem như là hắn giúp mày hôm mày té xe đạp nhưng nếu là tao, tao còn có thể làm hơn thế nữa...
Hơ...nói gì vậy?
- Mày cũng thích tao mà, nếu không sao mày lại làm những hành động rất lạ khi tao với Kiều Anh nói chuyện.
- Hả?
Tôi hả hốc miệng, ơ hắn nói gì vậy? Tôi lỗ liệu khi phá vậy sao? Cha mẹ ơi, con đã làm lố điều gì sao?
- Mày không thích khi tao ra nói chuyện với Kiều Anh mà, đúng không? Nên
khi đó mày cũng chạy ra mà. Tao cũng định là bảo em ấy đừng đến nữa
nhưng...chính mày đã làm tao không thể nói.
-....
Sao...sao lại tại tôi?
Nhưng có lẽ tôi không nên nói gì ngay lúc này.
- Cũng chỉ định xem phản ứng của mày thôi... Hơi bất công cho Kiều Anh là tao không thích em ấy nhưng có hơi lợi dụng cuộc nói chuyện lúc ra
chơi...cũng tại mày đó.
Không thích...
Sao tôi không nhận ra chứ, có ai đang nói chuyện với người mình thích lại
cười khi tôi xen vào. Có ai mà đang tâm sự với người mình thích mà tay
thì liên hồi nhắn tin trả lời tôi?
Đúng rồi, hắn không thích Kiều Anh, Nguyên Anh không thích con bé đó.
Có phải là Nguyên Anh thích tôi...
Nguyên Anh thích tôi nên mới bực khi tôi nhắn tin với Khoa, luôn về cùng với
tôi, luôn có một cái gì đó khó chịu khi có Khoa cùng đi với tôi và hắn.
Hắn thích tôi nên mới bình thản nói tôi là bạn gái, bình thản ôm tôi,
bình thản hôn tôi trên xe bus. Hắn thích tôi nên khi đối tượng bị lớp
gán ghép là tôi thì đều bình thản tiếp nhận còn khi với người khác thì
chẳng quan tâm. Nguyên Anh thích tôi nên mới giận khi tưởng lầm về mối
quan hệ giữa anh Đăng và tôi. Nguyên Anh thích tôi nên mới nhắn tin với
tôi mỗi ngày, luôn chọc ghẹo một mình tôi, luôn ức hiếp một mình tôi.
Hắn thích tôi nên suốt gần hết năm học đã chở tôi về...
Đúng rồi, Nguyên Anh thích tôi...
A...a...a. Nguyên Anh thích tôi kìa.
Nhưng...
Tôi lại một lần nữa có một cảm giác gì đó hẫng...
- Nhưng....
- Nhưng sao?
Hắn gần như mất bình tĩnh, hai tay lay mạnh vai tôi.
- Nguyên Anh à, Khoa nói thích tao...
Tôi sợ mình vừa ngộ nhận một điều gì đó, tôi sợ tất cả những gì tôi nghe được vừa rồi không dành cho tôi. Một con bé luôn bị một đứa mình thích chê từ đầu này đến đầu
kia, trên người lại chẳng có gì nổi bật, không xinh đẹp, không dịu
dàng...ai có thể chắc chắn đây. Ừ thì hắn đang khẳng định những việc làm của hắn, nhưng một đứa thích ngôn tình như tôi cũng thích làm nhân vật
chính mà, tôi thích một lần được người mình thích nói thích mình...
- Mày đừng nói là đã nhận lời thằng đó rồi...
- Không, không có.
Tôi dù như thế nào cũng
không bao giờ lấy người khác làm vật thế thân. Hiện tại thì tôi chưa
thay đổi suy nghĩ nên việc nhận lời Khoa là việc không thể nào.
Nguyên Anh giờ đã cất đi đôi mắt giận dữ, thay vào đó là một lời nói nhỏ nhẹ như sợ tôi nghe vậy:
- Tao đợi khi chúng ta
đều học xong cấp 3... Nhưng thằng đó nhân lúc tao không ở đó...Nên tao
mới nói mày thích tao đi, ngay từ bây giờ.
Tôi muốn cười mà lại
cười không nổi, từ khi nào nguyên Anh trở nên nói năng nhẹ nhàng từ tốn
như vậy chứ. Thái độ hách dịch đối với tôi bay đi đâu rồi?
Nhưng điều tôi muốn nghe lúc này không phải những điều này, không phải là đề nghị tôi thích hắn
đi. Tôi rất phân rõ yêu, thích, mến, thương, và không thích không
thương, không yêu và...đề nghị thích...
- Khoa nói thích tao...
- Thì giờ mày...
- Bạn Khoa nói Khoa
thích Hân, bạn Khoa nói muốn tao để Khoa thích tao. Bạn Khoa không đề
nghị tao thích bạn ấy, không đề nghị như mày...
Đúng rồi, tôi vui, tôi biết tôi rất vui, tôi biết hắn thích tôi rồi phải vui chứ. Nhưng nói thích tôi khó lắm sao.
- Mày không thể nào nói như...
Ngoài ý muốn....
Nguyên Anh cúi người, môi chạm má tôi. Tôi chưa hoàn hồn thì...
- Tao thích mày, Nguyên Anh thích Hân.
Lại một câu nhói nhẹ nhàng từ phía đối diện.
Tôi trợn tròn mắt...
Tim tôi gần như đập càng nhanh như chưa từng được đập...
Nguyên Anh vừa hôn tôi, rồi còn nói thích tôi...
Có phải tôi đã từng cầu
mong hắn nói thích tôi đi, thay vì bạn Khoa thì Nguyên Anh nói thích tôi đi. Nhưng giờ thì...chính miệng lớp trưởng nói thích tôi...
A...
-....
- Không thích thì thôi, đi về nhà đi. Tao về đây.
Có người hình như đang bực, sau khi nói thích tôi xong thì quay đi phủi trách nhiệm.
A ha, thì ra Nguyên Anh cũng có lúc như này.
Tôi ngấp không được mồm rồi đây này.
Tôi chạy đến khoác tay hắn cười cười...gì chứ định chạy à, không dễ nhé.
Nguyên Anh nhìn lại tay tôi, rồi lại nhìn đôi mắt đang híp lại của tôi.
Sau đó hắn gần như phô hết cả hàm răng ra, cười gì mà lố quá.
- Vậy là thích tao đúng không?
Tôi bĩu môi, nói hoài câu đó thế, à thì ra cũng sĩ diện hảo lắm.
Tôi chỉ có là đưa tay véo cho hắn một cái, ôi véo má đã thật, hèn gì lúc nào cũng chực véo tôi.
Hắn có nhíu mày hỏi lại
tôi có thích hắn không, nhưng tôi đây vừa được tỏ tình, không biết như
nào nhưng tôi đang kiêu lắm, chỉ nói “Để xem đã” rồi cười cười thôi. Phải làm giá chứ, ai biểu nói thích tôi chứ.
- Thôi kệ đi, đừng thích thằng kia là được.
Vì câu nói đó, tối tôi
mất ngủ. À không phải mất ngủ mà tại tôi vui quá ngủ không được. Sáng
đồng hồ chưa báo thức là tự động bật dậy như lò xo. Khổ quá, tôi cũng
không biết sao nữa.
Tôi đang ở trong lớp,
còn mấy phút nữa là ra chơi. Thật ra tiết địa ôn tập vẽ biểu đồ vừa rồi
tôi chẳng tập trung gì hết, cứ nhìn qua bên cạnh lại nhớ đến tối qua,
tim cứ run lên vì vui... Ôi tôi có dại trai quá không nhỉ, mà thôi kệ
đi, trai không thích mà thích gái à.
À mấy bạn không biết đâu chứ
sáng sớm người thích tôi vừa rước tôi đi học đó. Thái độ thì dễ thương
khỏi nói rồi, thật chứ muốn nhảy đến hôn chục phát mà sợ người ta bị dọa thôi. He he.
Mà cũng kì, tôi với lớp
trưởng cũng như nhau nhưng sao tôi ngồi cứ nhe răng suốt buổi mà hắn vẫn bình tĩnh nghe giảng là sao...hay tôi vui quá hóa rồ?
- Khép cái miệng lại đi.
Nguyên Anh vừa nói vừa cốc đầu tôi mới chết chứ, bản tính này nên bỏ đi là vừa rồi. Tôi mà hờn lên là hết thích theo gì nhé.
Trống vừa đánh...
- Hân, xóa bảng đi mày, hết tiết rồi.
Tôi ngẩng đầu. À hôm nay tôi trực.
- Có cần lau giùm không?
Hả? Tiếng nói hình như phát ra từ bên cạnh.
Tôi nhìn qua...
Ai? Ai đã làm Nguyên Anh thay đổi chóng mặt như vậy? Tôi nhớ có một thằng
nào đó khi tôi nhờ lau bảng giùm là: tay tao đang sạch.
- À không cần đâu, sợ tay mày dơ.
Tôi nói móc vậy mà Nguyên Anh chẳng phản bác lại mà chỉ cười cười nhìn tôi. Đồ điên, tôi không quan tâm bước lên bảng.
Cái bảng bự thật, thằng Hải với thằng Sơn vẽ vĩ đại quá, nhận xét gì mà dài ngoằn, lau cái này xong chắc tôi hết hơi quá...
- Chị Hân.
Tôi quay ra cửa lớp...
Em Kiều Anh đang gọi. À
quên, còn bé này nữa, à chắc lên tâm tình với "bông vừa có chủ". Này bé
ơi, người bé thương thích chị rồi.
Mà thôi, nói qua nói lại với nó cũng không hay đâu... nên tôi quay xuống phía cuối lớp nháy mắt
với thằng lớp trưởng ý bảo là ra nói chuyện với em đi. Tôi là một người
siêu siêu tốt lắm rồi đó.
Ấy vậy mà thằng ngồi dưới chẳng quan tâm tôi có ý gì, lật lật cuốn sách giáo khoa như thường.
- Nguyên...
- Chị Hân.
Tôi dừng ngay chữ “Anh” định nói. Quay ra cửa lớp...
- Em gọi chị à?
Em đổi đối tượng rồi
sao? Có lẽ nào? Nhưng mà sao mặt con bé đó lạnh tanh vậy, giọng nói với
cái mặt tỉ lệ nghịch thế. Nhìn cái mặt nó chắc ai cũng tưởng nó vừa hét
lên: “Con Hân, mày ra đây cho tao“.
Nhưng tôi thân là chị, không biết em gọi gì nhưng cũng phải cười đáp lại chứ.
- Em tìm chị à?
- Vâng, chị ra đây nói chuyện với em một chút được không?
Đúng là con bé nó đổi
đối tượng rồi. Không biết con bé này muốn tôi ra làm gì, nhìn nó nghi
quá đi, ra mà tán tôi vài cái là không được đâu nhé. Tôi cũng bị tát yêu rồi, đau lắm đó.
À, đúng rồi..
- Ê Anh, lau giùm đi.
Kêu người thích tôi lên lau bảng giùm chứ. Thật ra là để cho con bé nó xem thôi.
Bạn Anh tức tốc lên ngay.
Tự nhiên thấy mình có quyền thấy ớn luôn à.
Nhìn vẻ mặt con bé khi
thấy lớp trưởng lấy cái khăn lau từ tay tôi mà hài kinh niên. Bé ơi,
cảnh này thật ra chị cũng mới thấy lần đầu bé à!
Chúng tôi đang đi đến
gốc cây trường. Trường tôi thì nhiều gốc lắm, bé đưa tôi đến một gốc hơi to thì phải...mà bé quái gì chứ, cao hơn cả tôi.
- Em định nói gì với chị à?
- Chị hãy ngừng ngay những hành động điên rồ đó lại đi.
Hơ...
Ơ...
Ớ...
Tôi thoáng ngạc nhiên.
Câu mở đầu rất có tâm.
Miệng tôi bất giác nhếch lên một cái. À thì ra em nó cũng chịu đựng ghê quá nhỉ? Tức quá rồi đúng không?
À vừa hay hôm qua chị
vừa được người ta tỏ tình, nên giờ chị cũng hơi phởn em à. Mà sao mấy
cái màn này tôi thấy nó quen quen sao á? Không biết đã đọc ở truyện nào
rồi.
Mà thôi, quay lại vấn đề chính.
- Chị thì làm sao em?
Em nó cũng sốc với sự
ngây thơ hiển nhiên của tôi lắm. Mà mọi người chắc cũng trả lời như tôi
mà, thế quái gì tự nhận mình có hành động điên rồ. Xin lỗi, tôi không bị vấn đề về thần kinh.
- Chị đừng giả ngu, suốt mấy tuần nay không phải chị luôn chen vào cuộc nói chuyện của tôi và
anh Nguyên Anh sao? Chị đừng có mà qua mắt tôi.
Hô hô, thế tôi đóng vai
phản diện cũng được phết nhỉ, em ấy chuyển sang tôi - chị rồi kìa. Nhưng mà em nói đúng lắm, chị đây chướng mắt đó, chị đây phá đó, chị đây xen
vào đó.
- Em cảm thấy vậy à?
Không biết động lực từ đâu mà tôi lại nói mấy câu ngây thơ vậy không biết, tôi phục tôi quá.
- Không cần cảm thấy, trước mắt tôi cơ mà. Chị cũng không vừa nhỉ?
Em cứ quá khen, phản
diện đang mốt mà em. Mà nghĩ lại thấy tôi đây đâu có phá gì ghê gớm đâu, tôi chỉ như là nhân vật gì đó làm cho tình tiết cuộc nói chuyện của em
ấy trở nên phong phú thôi mà.
Đã giúp như vậy mà sao em nó cứ sồn sồn lên như cua vào nước sôi vậy hà.
- Vậy em nói chị ra đây để nói mấy cái nhỏ nhặt này sao? Em thấy như thế nào thì đó là việc của em mà.
Tôi vẫn luôn giữ được nụ cười trên môi. Không biết em nó có dùng hành động chơi tôi không nhưng
tôi phải nói cho hả giận cái đã. Người ta nói ăn cho thỏa đói nói cho
thỏa giận mà. Mà với lại nói chuyện với mấy đứa này phải cứng lên, sợ
sệt một tí là bị lên mặt ngay. Nó còn nhỏ tuổi hơn tôi, sao phải nhượng
nó.
- Tôi không rảnh đôi co với chị, chị nên dừng ngay hành động đó đi. Không thì chị đừng trách tôi.
Còn có bao lâu nữa là nghỉ học đâu, nó cứ làm quá lên.
Mà nó nói cứ như thể sẽ đánh tôi ngay lúc này hay chờ tôi đi học về kêu bè lũ đánh ghen. Ờ thì tôi có hơi sợ đó, ừ tôi sợ đau, từ xưa đến giờ vẫn
vậy nhưng... Xin lỗi bạn bè tôi rất nhiều, không kém nó đâu. Với lại tôi đây bắt đầu từ hôm qua đã tự tin lên rất nhiều rồi.
- Vậy à?
Em ấy không cảm xúc, em ấy rất khinh khỉnh khi tôi hỏi lại. Cái thái độ thật là, đừng tưởng em cao hơn chị thì chảnh nhé em.
- Tôi nói chị hãy dừng ngay lại hành động vô duyên đó đi, tôi nói chị không hiểu à?
Tôi tiếp tục mỉm cười.
- À chị hiểu rồi, ít ra chị cũng lớn hơn em, chị biết chị làm gì mà.
Nói vậy không biết em ấy hiểu gì không nữa mà em nhếch mép, rồi còn liếc tôi rõ mạnh. Con bé này ghê gớm quá.
- Chị thông minh thì đừng nói những lời tôi nói hôm nay cho anh Nguyên Anh biết.
Cũng biết sợ cơ à? Khổ
quá, chị không bao giờ nói lại cho Nguyên Anh đâu, chỉ có là kể lại cho
lớp chị nghe cho vui thôi à. Khổ ghê, chị lấy số đông lên hàng đầu em à.
- À em...
Gì mà hấp tấp đi sớm vậy không biết, tôi còn chưa nói xong. Định xả cho tôi một tràng rồi bỏ đi à? Hay nhỉ?
Em ấy quay lại vẫn với vẻ mặt khinh thường đó.
Tôi cũng hiền hậu lên tiếng:
- Kiều Anh à, chị hiểu em nói gì nhưng...vâng lời em à? Chị không rảnh đâu. Em nghĩ em là ai?
Nói xong câu đó tôi quay lưng hướng vào lớp bước thẳng. Lo chạy trước chứ, không em nó nắm được
tóc giật lại có mà chết không toàn thây. Mấy đứa này được cái mặt xinh
thôi, phim hành động rồi kiếm hiệp nào cũng xem hết rồi, nói chuyện thêm là nó đưa kinh công ra chưởng thì chết.
Vừa vào chỗ nhìn cái mặt đó là thấy không ưa rồi, làm quái gì mà người ta đến dằn mặt cả tôi.
Kết giao bạn bè gì đâu mà ghê ơi là ghê, mới có tí tẹo mà đã nói nặng
nhẹ với tôi rồi.
- Em ấy gọi mày ra làm gì vậy?
Đó, chưa gì hỏi em rồi. Đã vậy chém luôn.
- Em ấy nói là: chị nghĩ chị là ai?
Ê mà câu này tôi nói mà ta, thôi kệ đi. Tự đổi vai là quyền của tôi mà, tôi đây đang có quyền trên mọi quyền.
- Vậy mày trả lời sao?
Nhìn cái mặt hắn kìa, chờ mong thấy ghê chưa. Tôi được đà, tỉnh bơ:
- Tao nói, ba chị có làm giấy khai sinh cho chị rồi, chị đi học tính cả mẫu giáo cũng 12 năm
rồi, chị không cần nghĩ chị cũng tự biết chị là ai trong cuộc đời này em à.
Tôi thấy câu nói này
cũng hay ha, rất có tinh thần thanh niên nghiêm túc. Nhưng mà tôi vừa
nói xong thì thằng kế bên cười ha ha, rồi xoa đầu tôi rõ tự hào, xong
còn hào hứng nói:
- Mày có tinh thần troll nhau nhỉ? Màu mè quá.
Troll con mắt. Con bé đó tôi muốn chôn nó luôn chứ troll gì, mới nhỏ mà đã ra vẻ ta đây rồi.
- Vậy thường ngày mày ra đó nói cái quái gì? - tôi hỏi.
Hắn cười cười rồi lắc đầu:
- Cũng không có gì đặc
biệt, có hôm thì nói về lớp em ấy, kể xong tao bồi thêm vài câu. Có hôm
thì em ấy kể về gia đình em ấy. Cũng hơi chán. Mà gần đây thì tao chả
biết em ấy nói gì, tại mày cứ nhắn tin, rồi hỏi bài, rồi ra đó làm tao
chẳng tập trung gì được.
Ơ hay quá, có cần phải hoan hô không, tôi có công trạng lớn vậy cơ mà.
Cái mặt hắn kìa, nhìn là hết muốn ăn mì tôm rồi.
- Nhưng mà rất thích xem mày “biểu diễn” như vậy. Hân rất có năng khiếu đó, Anh đây công nhận nha.
Tôi đẩy mặt hắn ra. Chán ghê, muốn chưởng cho vài cái ghê, cứ nhắc lại hoài à.
- Quay cái mặt ra đây coi, cái mỏ nhọn đâu rồi...
- Bạn Khoa nói thích tao mày à.
Tôi chả thèm quan tâm,
chỉ có nói nhỏ một câu như vậy thôi thì thằng kế bên tự động ngoan hẳn
lên. Ngồi ngay ngắn như học sinh gương mẫu.
Tôi nói rồi, tôi đang có quyền. Nói câu nào là phải đúng câu đó.
Được thích cũng hơi có
lợi lắm, chứng minh là mấy ngày nay nà. Tự nhiên thấy bạn lớp trưởng
thay đổi cách đối xử với tôi một cách chóng mặt.
Ví dụ như trong lớp
muốn ăn vặt cùng bè bạn thì thay vì phải dè chừng đứa kế bên thì nay
ngang nhiên ăn luôn, chẳng ai nhắc nhở hỏi han cả. Vì sao chứ, lớp
trưởng thích tôi mà, dám nhắc tôi hết thích đấy.
Ra chơi thì thằng kế bên có hôm được “ai đó” rủ ra ngoài, khi đó tôi chỉ mỉm cười nhìn lớp
trưởng, ngay lập tức bạn toe toét với tôi, sau đó đi ra nói gì đó rồi
vào liền. Chính xác là vào liền luôn đó.
Có khi trong giờ học buồn
buồn là quay qua bắt lấy tay đứa ngồi cạnh vẽ vời lên đó, cơ mà chẳng ai la hết. Hồi trước thì hắn ghê lắm, chê dơ này dơ nọ, giờ thì khi tôi
đặt bút lên thì còn chêm thêm một câu: “vẽ hai trái tim đi“. Cạn lời luôn.
À còn nữa, ngoài dụng cụ học tập thì thường lấy rồi, hôm kia tôi mượn hẳn cái điện thoại luôn đó. Nguyên Anh thử dám không cho xem.
Tối khi
học bài xong thì có nhắn tin như mọi hôm, tranh luận đề tài tầm bậy lắm, đến lúc gay cấn tôi nói không lại, hắn ha ha lên. Lúc trước trường hợp
này xảy ra rồi, khi tôi đây bực mình kêu “im mẹ đi” thì hắn sẽ “bố đây thích nói đó“. Vậy mà giờ Nguyên Anh ngay lập tức nhắn lại là: “mày đúng hết, được chưa“. Tôi phải đúng, cái gì cũng đúng. Dù tôi thấy mình hơi bỉ ổi nhưng tôi kệ đó, ai nói thích tôi làm gì.
Hôm thi thể dục cũng vậy, thầy cho một tiết để tập. Hôm trước thì toàn trêu tôi, tôi mà đánh không qua lưới thì cười ha hả, đập vai mấy thằng trong lớp chỉ trỏ này nọ cười nhạo tôi. Nay khi bị tôi nhìn một cái thì chẳng dám cười nhiều, còn chạy đến chỗ tôi í ới: “Mày đánh như đánh tao vậy thì sang năm mới qua con ạ, đưa tay như này...“.
Đi học về thì tôi ngồi sau đấm cho mấy phát cũng chỉ ui da cho có lệ thôi chứ chẳng đe dọa ném xuống đường như lúc trước đâu.
Tôi đang có quyền mà.
Hắn có tức điên với tôi
không á? Có, tức lắm, đã muốn bóp cổ tôi cơ, nhưng tôi đây chả sợ, tại
hắn chỉ nổi điên một lúc rồi cười lại à.
Nói vậy thôi chứ cũng sợ hắn đùng một cái điên lên bắt tôi ném xuống biển thì chỉ có nước chết.
...
Hôm nay thi rồi, à khối
tôi thi buổi chiều, 2 giờ chiều sẽ bắt đầu thi. À hôm qua chủ nhật, ngày nghỉ cuối cùng của chúng tôi để bước vào tuần thi, và cũng là ngày thầy chủ nhiệm lớp tôi rước nàng về làm vợ. Lớp tôi thì chỉ được đại diện
một đứa đi đám thầy thôi, Nguyên Anh thì không nói cũng phải đi vì hắn
là em của cô dâu, nên con Nhi được đi. Mà về quà thì hình như Nguyên Anh mua luôn 2 bộ đồ ngủ hello kitty hay đôrêmon gì đó và một cái đồng hồ
treo tường, tôi thật sự chẳng biết món quà có ý gì.
Nhưng thật ra ý
tôi muốn nói ở đây là... mong cho thầy cô giám thị hôm qua đi đám cưới
say xỉn hết đi, không tỉnh táo lắm để chúng tôi còn dễ trao đổi chứ.
Hôm nay thi 2 môn văn và hóa, mai thi lí sinh. Lớp tôi thường đùa là thứ 2
kiểm tra văn hóa, thứ 3 kiểm tra sinh lí đó. Hô hô. Văn thì không thèm
học bài rồi, vô thì tự chém, hóa thì phải cố gắng ít nhất phải được 8
hay 7.5 gì đó, điểm dễ đó, mà cũng đỡ nhục với ba tôi và mẹ tôi. Ba mẹ
tôi thì chùm rồi. Hôm qua ba tôi cũng có giảng một số bài, giờ nó còn
bay bổng chực ra rồi. Con với cái.
Mà không biết có quên máy tính không nữa...
- Ê.
Vai tôi lại bắt đầu nặng trĩu.
- Nhớ anh không?
Tôi quay qua nhìn xem đứa nào hỗn xược vậy thì mới biết đó là lớp trưởng. Không biết chui ở ngõ ngách nào nữa.
- Không.
Tôi liếc một cái rồi tiếp tục tìm máy tính. Tôi cóc thèm quan tâm đó, hôm qua chớ hề lắm.
- Sao vậy, không nhớ tao à?
- Mày qua đây làm gì, phòng này phòng chữ H nhé.
Tôi vừa nói vừa chỉ lên cái bảng danh sách sau lưng.
- Chưa đến giờ mà, ở đây chơi chút.
Ở đây chơi chút đồ, bày đặc. Mà thằng này không sợ mấy đứa kia nhòm hay sao mà. Còn đứng sát tôi thế này.
- Tránh ra đi, xê ra đi, thằng Huy với con Hương đến thấy là chết đó, nó loan cùng lớp bây giờ.
- Mày lo thừa thế, nói thì được gì? Mà nhìn mày với tao vậy người ta chẳng nghi ngờ gì được đâu, trừ khi...
- Trừ gì?
- Tao hôn mày ngay lúc này...ui á đau.
Tôi thọt cho một cái vào bụng mới chịu đứng xa ra. Nói nhảm nhí, Nói khoác lác, nói điên rồ. Con nít con nôi, hôn hiếc gì.
- Cho mày, mới mua đó nhé.
Nguyên Anh chìa cho tôi lố kẹo. Người cho có tâm quá, đi thi còn mua kẹo, đã vậy còn mất một viên rồi. Có tâm, rất có tâm.
- Bà nào bán ăn gian vậy mày, hay trên đường chuột nó gặm một viên rồi.
Bị tôi nói là chuột mà bạn có tâm nào đó còn cười hề hề rồi quay qua tôi:
- Có ăn không? Không ăn tao cũng cho chó ăn à.
Ớ...
- Chó, chó này, dám nói vậy à? - tôi vừa nói vừa đánh vào lưng hắn - Cho mày nói lại đó, nói mau.
- Mày ác quá, được rồi, không chó gì hết.
Lúc trước thì làm gì được như vậy. Nguyên Anh ơi, thời oanh liệt nay còn đâu.
Tôi hài lòng nhận lấy.
- Lát thi xong ở lại chờ tao nha.
Tôi đang bóc kẹo thì hắn nói.
Hôm nay tôi đi với con Vy, đi xe máy hẳn hoi nhé, chắc là không chờ được.
- Làm gì vậy? - nói rồi tôi cũng nhét một viên vào miệng hắn.