Lại nói về lớp tôi, mấy anh chị lớp tôi được giang hồ đồn là lũ chín lạng bọn nửa cân, hiện giờ đang cãi nhau rất máu lửa, gì mà ăn món này đi, ăn món kia đi, tụi
mày nấu hay tụi tao nấu, vợ thầy nấu chính chứ có phải tụi mày nấu đâu,
bây giờ sao, muốn sao...
Kiểu mà nóng hết cả máu lên rồi nên tụi nó
dồn lên mấy bàn đầu túm tụm lại hét. Con trai thì rất hay nhường nên con gái lấn nước là chuyện thường thôi mà.
Tôi biết tụi này cãi nhau cho vui thôi chứ chẳng đứa nào để bụng mấy chuyện này đâu, vui nhà vui cửa
là điều tụi nó muốn thực hiện ở đây mà.
Nhưng nhức đầu thật đó, tụi này bàn chuyện to như nhà trường mở loa vậy.
Thường mà lớp ồn quá là lớp phó Nhi dẹp loạn cơ, mấy bạn biết bà Nhi bà
ấy như nào rồi đó. Nhưng mà khổ lắm, hôm nay nó hét còn to hơn cả chục
đứa, chị ấy đứng hẳn lên ghế rồi kìa. Tôi nhìn qua lớp trưởng, sao không dẹp loạn đi chứ, phải ra dáng lớp trưởng trợn mắt đập bàn bảo im chứ.
Mà hình như hắn rất ít khi nổi nóng với lớp, nếu có nóng cũng chỉ đùa
đùa dọa lớp thôi chứ chẳng khi nào thật cả. À không, cũng có, nhưng hình như chỉ một lần hôm kì 1. Hôm đó lớp tôi nghe phong phanh là lớp đứng
cuối bảng thi đua, do vi phạm mà bị giám thị ghi. Cuối tuần rồi nên rất
ồn ào, đứa này đứa kia kể tội vi phạm của nhau, soi coi tại ai mà lớp
mới như vậy. Nguyên Anh khi vừa đi họp về là tôi thấy tâm trạng đã không tốt, chắc bị thầy khiển trách nhiều quá nên hắn có vẻ rất mệt. Mệt thì
sao có thể vui được khi thấy tình hình như thế. Vậy nên không nói một
lời, hắn lên bục giảng...ừ đập bàn một cái thật to. Thật là tôi chưa bao giờ nghe tiếng to như vậy, nói chung là lúc đó lớp tôi lập tức im thin
thít. Ừ chỉ duy nhất lần đó hắn nóng máu mà không có một tia đùa nào
trên gương mặt, suốt tiết sinh hoạt im lặng không nói lời nào.
Sau này mà có con tôi sẽ không bao giờ cho nó làm chức lớp trưởng hay bí
thư, nhất quyết luôn ấy. À không phải sợ nó không làm được mà sợ nó bị
điên...đó, nhìn cái mặt hắn đi mà xem...
- Nhìn tao cười ghê thế? Mà mày bảo tụi kia nói bé thôi đi, giám thị vào bây giờ.
Tại tôi vừa quay qua thì đã thấy gương mặt Nguyên Anh cười nhìn tôi rồi,
cười như là mãn nguyện lắm ấy. Hay thật đấy, tôi ngồi cạnh một đứa có
tính cách lạ thật, ờ hiện giờ nhìn cứ như mấy đứa vừa trốn trại ấy.
Tôi lấy tay đẩy cái mặt hắn qua bên kia. Vẻ mặt hắn đã đến mức độ man rợ rồi, nhìn thêm là ói lúc nào không hay đó.
Tôi chỉ vừa đẩy mặt hắn ra xong thì hắn lập tức đưa tay qua khoác vai tôi kéo qua kéo lại...
Lại nữa, tôi thấy hơi bị động chạm rồi nhé, khi nào cũng vậy, làm vậy vui
không mà hở một cái là đưa tay khoác vai tôi. Mà khoác vai thôi thì
chẳng nói làm gì, khoác mà y như đè cả tấn thịt lên vai ấy, mỏi không
chịu được.
- Thả tay ra đi, lỡ đứa nào chộp hình lại đăng face bây giờ...
- Sợ à? Mày sợ mấy đứa này biết à?
Hắn làm như hắn là vua không sợ trời không sợ đất ấy. Mà tôi đây chỉ lo tụi nó đưa nhằm khoảnh khắc tôi bị xấu thôi...
Tôi tỉnh queo:
- Không, tao chỉ sợ tụi này chụp được, sau này lỡ chồng tao lục lại, thấy ảnh mày ôm tao như vầy thì anh ấy lại buồn, tội...á...này... nghẹt
thở...ôm á..mà như bóp cổ vậy...thả ra...
Tôi đang
trong tình trạng bị ức hiếp, cha mẹ sinh con ra để con bị ức hiếp vậy
hả. Bạn trai quái gì mà hiền dịu được mấy bữa, nghe lời được mấy bữa,
bạo lực như vậy, kẹp cổ tôi đau như vậy có mà chết á. Tôi đã yếu ớt rồi, hắn chỉ có kẹp cổ thôi mà tôi cảm thấy như cả thế giới sắp sụp rồi ấy.
Tôi cắn phập một cái vào cánh tay của ai đó. Giải pháp tốt nhất rồi.
Hắn vẫn chưa đưa tay xuống nhưng đã biết điều nới lỏng tay ra một chút.
Tôi nghiến răng:
- Bây giờ mày muốn sao đây?
- Nói câu nào anh thấy dễ nghe thì anh tha.
Cũng hơi sợ đứa nào quay sang thấy được lại không hay, nên tôi sau giây phút ngẫm nghĩ thì quyết định xuống nước:
- Anh ơi, anh tha cho em, em chỉ là con gái thôi, buồn là khóc hay vui là cười thôi anh ơi!
Hắn nghe tôi hát xong không những không tha mà đưa tay còn lại véo má tôi rõ đau. Thằng điên.
Sau đó thì nhìn quanh lớp...
Tôi theo ánh mắt hắn nhìn...có mấy đứa đang chơi điện thoại, mấy đứa thì
tám chuyện riêng, còn mấy đứa còn lại thì mọi người biết rồi đó...
Có quái gì hay ho đâu nhỉ, đúng là thằng điên.
- Này...ư...
Tôi đang mở miệng ra để nói thì phải dừng lại...
Có một cái gì đó vừa xẹt qua mặt làm tim đột nhiên đập mạnh lên không kiểm soát. Tôi quay qua bên cạnh, mắt tôi trợn tròn mở ra hết cỡ, tay tôi vô thức đưa lên sờ má...có ai đó vừa hôn...hôn một cái vào má tôi...
Tôi chưa kịp hoàn hồn lại, mặt chưa bớt đỏ thì lại thấy điệu cười hơi đểu của hắn.
Tôi đánh vào lưng hắn,
sau đó đưa tay bóp cổ hắn, giật qua giật lại... Nguyên Anh chẳng làm gì
mà chỉ đưa tay lên đỡ, còn cười ha ha nữa chứ.
Thật ra tôi chỉ làm vậy để bớt ngượng thôi, có đứa nào thấy không nữa, mặt dày như nào cũng biết ngại chứ.
- Đánh thêm phát nữa là tao hôn cả môi đấy!
Hắn còn ghé tai tôi khi nói ra câu đấy.
Tôi nghe mà rợn hết cả da gà da vịt, mặt lại thêm đợt đỏ lên như cà chua...tự động ngừng tay.
Hắn cười nhếch môi một
cái...sau đó vuốt tóc, sau đó lại quay qua nháy mắt với tôi một
cái...Rồi lại đứng lên đi đến chỗ mấy đứa kia...
- Bây giờ tụi mày thống nhất chưa, tao chốt ý kiến luôn nhé...
Thằng chó, mặt rõ hãm thì có, bày đặc tỏ vẻ ta đây quyến rũ.
Chị cóc thèm đỏ mặt nhé!
---------
Sân trường đang rất nhộn nhịp, người qua người lại giặt khăn bàn rèm cửa, xung quanh đang dọn
dẹp sân trường. Mỗi lớp thì đang lâu chùi bàn ghế để hoàn tất nhiệm vụ. À trường tôi đang lao động.
À chưa nói, tôi đang đứng chơi, tôi được
miễn, à mà cũng chưa nói, Nguyên Anh cũng vậy. Tôi thì đang chuẩn bị dợt lại tiết mục của mình cho buổi tổng kết ngày mai. Nguyên Anh thì không
có hát hò gì đâu, vì là tổng kết, không diễn một tiểu phẩm nào nên hắn
cũng chẳng tham gia đâu. Mà chưa nói, bạn lớp trưởng nào đó nghe đâu hát dở lắm, giọng nói thì hay vậy nhưng đi karaoke tôi chưa bao giờ thấy
hắn (dám) cầm micro.
À hắn nói với tôi là hôm nay hắn hoạt động gì đó bên đoàn, nhưng được nghỉ, thấy tôi đứng đây nên chạy lại nói chuyện
thôi. Hắn còn nói đợi xem xem tôi tập như nào.
Về tiết mục của tôi
thì cô có giao cho một bài hát, lần này thì tôi sẽ hát dưới nền nhạc của guitar, ý cô là chơi nhạc sống luôn mới trội. Tôi thì sao cũng được, ba tôi rất thường hay đàn cho tôi hát nên cũng quen rồi, hát như vậy tôi
thấy lại càng dễ hơn, không cần phải đứng mỏi chân trên sân khấu mà chỉ
ngồi hát thôi, kiểu như ngồi cover ấy.
Vấn đề cũng là ở đây, không
biết ai đàn cho tôi hát hết, tôi thề là nếu là tên Minh lớp 12 là tôi sẽ không chịu đâu nhé, tên khó tính đó, chắc là tôi sẽ xỉu mất. Dù vậy
nhưng trong thâm tâm tôi biết là tên đó rồi, nếu không phải tên đó thì
cô chẳng ậm ừ khi tôi hỏi. Ôi, tôi không muốn những lịch sử được lặp lại đâu.
Đời thì lắm điều có thể đoán trước được ghê, Nguyên Anh vừa vỗ vai trấn an tôi là
không phải tên đó đâu thì đàng xa, bóng dáng cao to đó xuất hiện. Tên
được gọi là Minh đang ung dung đi về phía chúng tôi, sau lưng còn có
chiếc guitar thần thánh. Không biết người đó có biết là tôi rất muốn
chạy về nhà ngay lúc này không nữa, có biết không nhưng mà tên Minh đó
khi thấy tôi còn vẫy tay rồi chỉ vào kia tập. Ôi anh Minh huyền thoại,
hình như có mình tôi chịu hợp tác với ông này hay sao mà. Ôi cuộc đời bế tắc, tôi sẽ ra sao với những phút tiếp theo đây.
Tôi quay qua Nguyên Anh mếu máo, lòng thầm nghĩ: “sao mày không đàn đi, là mày ít ra tao còn cho vài chố được, tên đó tao ngáp cũng không dám đâu“. Hắn như hiểu lòng tôi đang gào thét, lại cho tôi thêm một câu: “Minh hồi cấp 2 tao cũng tiếp xúc rồi, cũng không hẳn là khó tính đâu“.
Không không cái đầu hắn, tên Minh đó còn khó hơn cả hình học không gian, công thức lượng giác coi bộ còn dễ tính hơn hắn.
Hiện giờ thì tôi với tên Minh đang trầm ngâm theo nhạc, còn thằng Nguyên Anh thì ngồi hóng hớt.
Thằng Anh ngồi cứ như nhân vật thừa thải ấy, ngồi nhìn à, vậy mà chẳng
biết nhục cứ ngồi đực mặt mãi ở đó. Giỏi thì đàn đi, tôi hát, nhìn cứ
nhìn như chưa từng được nhìn á.
Còn tên Minh nữa, tên đó lại không vừa ý với tôi rồi, mới ngồi được có mấy phút mà tôi nghe “em ơi không được” hết chục lần rồi. Đã vậy còn vừa chặn họng tôi...
Khi tôi đang phiêu linh: Ước gì tôi có một ngày để quay ngược thời gian, ước gì tôi co...
- Minh: từ đã em, anh muốn đến khúc này em nên...sau đó nên...
Các bạn thấy không, tôi
còn chưa kịp hát xong đoạn đó nữa, chữ “có” còn chưa phát âm ra mà tên
đó đã chen vào miệng rồi. Còn gì tức hơn khi miệng đang hả ra mà không
thể ngấp lại được. A...Làm như đang là buổi thử giọng của vietnam idol
không bằng. Tôi chỉ góp tiết mục thôi mà, đang hát bắt dừng là sao, tôi
rất ghét như vậy, tôi cực ghét.
Tôi ức mà không dám nói sao luôn.
Tôi quay qua nhìn hắn, người còn lại ở đây, người thừa ở đây, bạn trai tôi đó, mở miệng bênh phát coi.
Hắn không biết có hiểu
được ý tứ trong ánh mắt của tôi không, sau khi che miệng cười cái gì đó
thì nhìn tôi, rồi quay qua nhìn tên Minh kia, mở miệng:
- Tôi thấy cái này tập nhanh mà Minh, người ta đang hát mà chen ngang vào thì hơi không hay lắm đâu.
Đúng là trai bao của
tôi, nói một câu mà người ôm guitar ngơ ngác. Không biết sao nhưng hắn
dám chỉnh tên Minh đó là tôi hả dạ rồi, bạn trai tôi phải vậy chứ.
Tôi nháy mắt cám ơn hắn...vậy mà hắn cũng nháy mắt đáp trả tôi mới ghê chứ.
Sau đó...dù cũng phải
làm theo ý tên đó nhưng tôi cũng không bị nhảy vào miệng thêm lần nào
nữa. Đúng là câu nói của Nguyên Anh hữu nghiệm thật, nói một cái là đâu
lại vào đó. Hố hố. Tự nhiên thương hắn quá đi.
Tôi bước đi trong phấn khởi, hôm nay đã xuất hiện màu hường rồi. Ahii, đang tung tăng thì hắn kéo lại, tôi quay qua:
- Hử?
- Gì mà mày vui vậy?
Tôi không trả lời mà chỉ chỉ tên Minh đó đang đi phía xa, che miệng cười một cái rồi nhìn qua
hắn đưa ngón cái lên. À tôi đang khen hắn đó mà.
- Hân này,
thật ra cái bộ dạng đang hát mà bị ngừng lại của mày... làm tao mắc cười chịu không nổi, tao kiềm chế lắm mới không cười thành tiếng đó.
Cảm xúc của tôi trôi
tuột từ 100 về 0, đau đớn thay, nhục nhã thay. Tưởng đâu hắn tức cho
mình, hóa ra trong thâm tâm đang cười vào mặt mình. Gừ...
Tôi sau giây phút đau đớn trừng mắt nhìn thằng đối diện...
Hắn không thấy được ý tứ của tôi tiếp tục:
- Không, tư thế hả miệng của mày phải nói cứ như cờ hó chực xương ấy, biết vậy để mày bị vậy
thêm mấy lần nữa để ngắm thêm, nói làm gì không biết, hừm, tiếc ghê.
Tôi gân xanh nổi đầy
trên trán, nắm chặt tay, duỗi thẳng chân...tôi lập tức đuổi theo thằng
đang nhơn nhơn phía trước để đánh bỏ hận. Tôi không quan tâm thầy cô còn ở đây hay không, tôi dùng hết âm thanh mình có thể phát ra hét to:
- Thằng chó chết, mày đi chết đi là vừa rồi đó.
Vậy mà hắn chẳng mảy may để tâm, chỉ quay lại nháy mắt rồi vẩy tay gọi tôi cứ như...
Hôm nay chủ nhật, hôm
nay nắng đẹp lắm, khi tôi choàng tỉnh giữa cơn mơ thì đã thấy nắng chói
vào mặt, anh tôi đã mở nhạc ở bên phòng bên rất rùm beng rồi.
Giờ tôi đang ngồi trước tủ giày xỏ giày vào chân. Hôm nay tôi đi chơi với lớp, đi liên hoan cũng như đi mừng thầy có vợ.
Vì là chủ nhật nên tôi ngủ hơi nhiều, nếu không có cuộc gọi từ tài xế riêng chắc tôi cũng đang chăn ấm nệm êm rồi.
Vừa mới bước ra cửa chính thì đã thấy ai đó đứng ngoài cổng rồi.
Wow, hôm nay Nguyên Anh sang chảnh quá, bảnh quá, lố quá, lần đầu tiên thấy hắn đi xe máy, ôi giống play boy vậy nè.
Tôi hào hứng chạy ra mở
cổng, vừa mở được thì đã lao đến soi chiếc xe trong sự hụt hẫng do bị bơ của hắn. Tôi thấy hắn đang tức nên cười cười hỏi thăm:
- Đi phượt hở mày?
- Ừ.
Còn ừ nữa chứ.
- Không sợ mấy chú công con bà an bắt hở?
- Không sợ, giờ tao có bạn gái rồi, không sợ.
Mũi tôi phổng lên hơi bị to, tôi nghĩ cái chén có thể chui lọt á, có tôi thì phải khác rồi, hí hí, tôi đang sướng.
Nhưng dù vậy tôi vẫn cố tỏ ra bình thản:
- Sao lại không sợ?
Hắn kéo tôi lại, nói nhỏ:
- Mày biết đó, hôm trước tao chưa có bạn gái, đi xe máy lỡ gặp chú công, không biết lấy gì đổi
cho chú ấy. Giờ có mày rồi, kiểu mà có vật sở hữu rồi, chú ấy mà bắt thì bắt mày ở lại, tao chạy xe về. Đó, như thế đó.
Mặt tôi đổi từ xanh sang tím rồi sau đó lại đổi sang màu đen ngòm. Tôi như từ tòa nhà cao tầng nhảy xuống dưới tầng trệt vậy.
Tôi hét lên:
- Mày đi chết đi thằng chó!!!
Tôi đang muốn bán bạn
trai, ai có nhu cầu hay cần gấp cho một việc gì đó thì hốt luôn giùm
cái. Giá giảm bất ngờ, mười năm có một, đăng kí đê!!!!
Bạn trai? Tôi cóc cần nữa.
Hắn chở tôi đến trường
để bắt đầu đi với lũ bạn, nhưng vừa đến tôi đã bị chửi xối xả vì tội đến muộn. Lớp hẹn 8 giờ 30 mà 9 giờ tôi với hắn mới đến. Ai biểu đi hôm nay chứ, tôi có tật là đến chủ nhật thì tôi dậy muộn lắm. Mà ai biểu hắn
lảm nhảm chứ, làm đánh nhau hết năm phút.
Đi chừng 20 phút thì đến nhà thầy...
Hiện giờ thì tôi đang bắn trứng trên điện thoại...một cú thật lớn, cả đoàn rụng hết rồi...công nhận tôi giỏi thật.
- Ai đi mua giùm chút đồ này, ngồi chơi không vậy hả?
Đang mải mê thì phải giật mình ngẩng đầu lên.
Chắc chị Nhi vừa dưới bếp lên, còn cầm nguyên đôi đũa chỉ trỏ chúng tôi. À
hôm nay chúng tôi liên hoan, các bạn đang tất bật chuẩn bị, còn một nửa
các bạn thì ngồi chơi.
Mà cái tên thật chứ
chẳng hợp với người tí nào cả. Nhi thường phải yểu điệu thục nữ chứ nhỉ, phải nói chuyện nhỏ nhẹ chứ nhỉ, ừ phải như vậy chứ. Sao lại đứng chống nạnh trợn mắt hét lồng lộn như vậy được. À mà không, Hồng Hài Nhi đâu
có hiền, à chắc con này là cháu chắt chút chít chụt chịt của bác Hồng
rồi.
()
À tôi cũng ở trong nhóm
ngồi không. Thật ra là mấy đứa con gái lớp tôi xuống bếp phụ nấu ăn rồi. chẳng qua là con trai có xuống phụ...phá banh chành cái bếp nên bị mấy
mẹ nữ công gia chánh đuổi lên đây. Tôi do là không biết nấu sao hết nên
bị đuổi luôn, thằng Tiến kề vai bá cổ tôi kéo lên nhà hứng wifi. Lớp tôi thì chẳng phân biệt trai gái cho lắm, à nói chung là đàn bà con gái với nhau, đứa thì nằm, đứa thì ngồi tập trung cao độ lắm cơ...
- Tụi mày đứa nào chịu đi đây hở?
Chị Nhi hét lại lần nữa thì đứa kế bên tôi tự động đứng lên.
Tôi thấy vậy nên mừng rỡ dịch ra chỗ đó ngồi cho rộng.
Như tôi vừa nói ở dòng trên, tôi ngồi bắn trứng ở đây cũng do bạn Tiến kéo
vào. À mà các bạn cũng biết là tôi đang...ừ gọi là..ừ...à nói chung là
thằng trai bao ấy, thấy tôi ngồi là nhảy vào ngồi chung.
Không biết
đâu mà cái ghế có một tí mà cả đống đứa ngồi, tôi bị chét ở giữa. Thằng
Tiến thì ngồi tỉnh queo đánh liên minh, tai thì đeo tai nghe hoành tráng phát sợ. Mà chơi trong im lặng thì không nói làm gì, chơi mà cứ rần rần lên, hét inh nhoi, rồi nhoi cả chỗ ngồi làm tôi càng kẹt cứng, lọt thỏm ở giữa. Đã bị tôi chố cho mấy phát rồi mà thằng Tiến vẫn vậy đó. Khổ
thân tôi, phải ngồi giữa 2 thằng con trai mà muốn ngợp thở.
Giờ tự nhiên hắn ra, ôi thôi mừng hết lớn. Nguyên Anh ơi, tao hứa sẽ cúng mày tử tế.
- Không ai đi với tao à?
Tôi lại phải ngẩng đầu lên.
- Không biết, Nguyên Anh mày đi lẹ lên cho mấy chị nấu, lát lên mà chị không thấy đồ chị dặn đâu thì lo mà nằm đó chờ chị dạy dỗ nhé. Nghe nói chổi nhà vệ sinh uýnh vui hơn chổi lớp.
Tội quá cơ, nhưng thôi kệ đi.
Đang bắn được cái trứng màu tím thì thấy mình bị ai đó kéo lên.
Tôi nheo mắt nhìn lên...
- Gì vậy?
- Đi với tao.
Hả?
Thế là sau đó là cảnh chàng muốn mà thiếp không nguyện, chàng ép mà thiếp không chịu.
Nói chung là tôi lắc đầu ngoầy ngoậy, hai tay bám vào bạn Tiến không buông, tôi không muốn đi. Mà tôi kết toàn mấy đứa gì đâu không, kéo tôi lại
giúp không kéo còn đẩy tôi qua hắn. Cuối cùng thì tôi cũng bị vác ra
chiếc xe máy bắt đi. Oan uổng quá, bất công quá, còn gì là cành vàng lá
ngọc, sao tôi giống tấm lụa đào vậy trời.
Đúng là không sáng suốt
khi người đi đều gà mờ về vụ mua. Loay hoay mãi vẫn không biết thứ cần
mua ở ngõ ngách nào. Bạn biết đó, tôi ít khi nấu ăn, cũng ít khi đi mua
đồ này lắm, đi suốt nẻo này đến nẻo kia mà chẳng thấy. Bực mình quay qua sau định kêu hắn tìm giúp đi thì bất giác câm lặng...Nguyên Anh đang
cười rất chi là trêu chọc.
Mẹ cha nhà nó, những thứ cần mua hắn cầm
trên tay hết rồi, vậy mà không nói làm tôi ra dáng nội trợ dẫn đi một
vòng siêu thị, còn tặc lưỡi: “sao không thấy ta” nữa chứ!
Biết vậy mua ở tạp hóa là khỏi quê rồi, vào hưởng máy lạnh làm chi cho nhục không biết.
- Ê mà mày có định đi học tin học nghề không?
Đang phiêu với ánh nắng 9 giờ 50 sáng thì hắn hỏi. Có ai ngu như tôi không, có ai dễ dãi như tôi
không, sao nãy tôi lại yếu đuối như vậy chứ, bị bắt đi trắng trợn mà
không phản kháng được gì.
- Này!
- Hả? Ừ có, khi nào đi đăng kí ợ? - Tôi vừa nói vừa nhìn xung quanh.
- Tháng sau.
- Ừ...oáp. Ê Anh, hình như xe con bé phía trước bị gì phải không? Ê nhìn thử đi.
Tôi vừa nói vừa chỉ về
phía một em gái đang loay hoay với chiếc xe đạp. Đang nhìn cảnh trời thì bắt gặp thôi. Khi vừa nhìn tôi còn tưởng Hân phiên bản quá khứ hiện ra
cơ. À mà không, tôi những lần đó thảm hơn con bé đó nhiều...
- Ừ, hình như xe hư.
- Đến giúp đi, chắc nó tuột xích rồi.
Hắn quay ra sau nhìn tôi rồi lại hắng giọng:
- Sao tao luôn gặp hoàn cảnh này nhỉ?
Sao lại đồ, nói mà không biết ngượng miệng, cái thể loại da trắng công tử như hắn thì biết quái
gì về mấy thứ này. Bày đặc thấy ghê.
- Từ lúc sinh ra đến giờ mới được sửa một lần mà còn nói.
Hắn kiểu như bất công lắm, đang lái mà quay hẳn cái mặt nhìn tôi tôi:
- Tao thì sao? Khi đó tao mà không hảo tâm sửa giúp cho mày thì mày đã phải dắt bộ về rồi con ạ.