Ảo tượng sức mạnh, tôi không biết ai là người đầu tiên phát hiện ra cái bệnh này...
- Nguyên Hân tao đây, à không, Nguyên Ngọc Hân tao đây xin thề là chưa bao giờ nhờ mày sửa xe giúp, mày tưởng...
Kítttttt...
Tôi chưa kịp nói xong thì đầu tôi bất thình lình va vào cái đầu hắn, do có
mũ nên kêu lên rõ to. Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh, nhìn lại tôi...hình
như không văng xuống đường, vẫn ngồi yên trên xe mà...
- Này! Gì vậy hả? - Tôi đánh vào vai hắn hét lên.
Nghĩ sao có tôi ngồi đây mà thắng xe kiểu đó hả, trời nóng nực tôi đã bực
rồi, giờ mà mất 2 hàng tiền đạo là tôi rạch mặt cho nhé.
Đã vậy không biết lỗi của mình còn quay ra nhìn tôi trừng mắt.
- Trợn cái gì, ma nhập à, ngừng như điên vậy hả?
Hắn dở hơi thiệt, quá là dở hơi.
Nguyên Anh định nói gì đó rồi lại tặc lưỡi lắc đầu, sau đó xuống xe đi đến chỗ em nhỏ đó gợi ý sửa giúp.
Tôi phẩy tay không thèm chấp, người ta đang mắc bệnh ảo tưởng mà...
Tôi nhìn vào xe em ấy...
Thôi rồi, không biết chạy kiểu gì mà ra nông nổi này, phá xe hay sao á mà.
Con gái thời nay oải thiệt đó, có tí mà sửa không được, cỡ tôi coi...tôi sẽ...nhờ người giúp...
Thật là cái này nếu sửa được chắc cũng hơi
lâu đó, thằng này thì không biết sửa quái gì được không, con Nhi thì
chắc đang bực tức ở nhà, nói thật là điện thoại rung mấy lần rồi đó.
Tự nhiên sốt ruột ghê.
Tôi đánh nhẹ vai hắn.
Hay cái là đụng một đứa mà hai đứa quay lại. Tôi lúng túng cười trừ với em nhỏ, kéo Nguyên Anh ra một chút:
- Tụi mình đi cũng lâu rồi, hay tao chạy xe về trước đưa đồ cho tụi nó trước nha, lát lại đến đèo mày về.
Hắn nhăn mặt một cái, rồi nhìn đồng hồ đeo tay, rồi lại nhìn chiếc xe, rồi nhìn tôi:
- Mày chạy được không?
- Được, đừng có khinh thường bạn bè.
Tôi liếc hắn. Nhìn tôi tầm thường lắm sao, hứ.
- Còn nhớ đường vào nhà thầy không?
- Lại khinh thường, bây giờ mày muốn sao?
Hắn bĩu môi với tôi rõ đậm.
Dù tôi học địa không giỏi lắm nhưng trí nhớ thì cũng không phải quá tệ đâu nha.
Tôi không thèm quan tâm, chìa tay biểu đưa chìa khóa. Vậy mà thằng nào đó
giơ 2 tay đầy dầu nhớt tỏ ý không lấy được, sau đó cười cười chỉ chỉ
trong túi quần hắn. Tôi nhếch môi một cái, tôi chẳng quan tâm lắm, hắn
không lấy thì tôi tự lấy. Nói chung lúc đó tôi đã...thò tay...vào
túi...áo trước ngực hắn, móc chìa khóa ra đồng thời nói:
- Xưa rồi diễm.
Tưởng bà đây không thấy hả, nãy tôi còn thấy hắn bỏ vào túi áo, định dụ bà
mắc bẫy hả, tưởng bà đây sẽ đưa tay vào túi quần nhà ngươi rồi nhà ngươi được cớ kêu bà đây sàm sỡ à...xí, còn khuya nhá.
- Hôm nay cũng tinh nhỉ?
Hắn khen tôi đó hở? Hí hí.
- Từ bé đến giờ rồi bạn ạ.
Tôi hếch mặt cao đến tận trời.
Hắn thì chắc đang bĩu môi.
Vậy mà đến khi tôi khởi động xe thì hắn còn chưa chịu tha:
- Nhớ quay lại đèo anh về nha bé.
Cấp độ tự nhận của hắn ngày càng cao lên rồi, em không đã chuyển qua bé luôn rồi.
Đã vậy thì...
- Tất nhiên chị phải đến lấy lại trai bao của chị rồi, cưng đừng lo.
Tôi thấy được nụ cười
man rợ của hắn, nét cười đậm nhe hết cả 10 cái răng trước và có xu hướng nhe cả hàm ra. Nói chung là Nguyên Anh sắp không ngậm đường mồm rồi. Lạ đời không, bị nói vậy mà còn cười được, mặt dày thấy ớn không.
Tôi nguýt dài chạy đi.
Tôi đây mang tiếng chọc
tức Nguyên Anh mà hắn chả thèm tức, vậy mà người tôi không chọc thì lại
tức. Sau khi về đến nhà thầy thì tôi cũng lại được nghe...thôi bỏ đi, dù sao cũng không thể cãi, đi mua có tí đồ mà đi gần tiếng đồng hồ ai mà
không bực. Tôi chỉ có ức là mấy đứa ở nhà ngồi chơi xơi nước thì ha hả
cười tôi, lắc đầu về độ chậm trễ của tôi, khi tôi nói phải quay lại chở
hắn thì lại... mặc kệ tôi...
Ôi đời...đồ bọn bạn tồi. Tôi hận.
À
đó, phải đi rước người thương về nữa chứ, trời thì nắng chàn chan, đi
vài vòng nữa chắc thành heo quay luôn quá, mà đâu, tôi mà béo gì, có mà
bộ xương quay.
Khi tôi đi đến thì hình như 2 đứa đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, tay cũng sạch sẽ rồi, đang ngồi trò chuyện rôm rả lắm.
Lạ bây, sửa nhanh vậy trời. Hỡi ôi, biết nhanh vậy tôi đã không lanh chanh đi về trước để mà chịu trận một mình rồi. Hic hic.
Tôi bước đến gần...
Ê hai đứa kia, chị đến rồi nhé, cấm yêu thương dạt dào khi có chị nhé. Vui lắm hay sao mà nói mãi thế!!
- Anh vui tính quá, chắc nhiều người thích lắm phải không?
- Làm gì có em, anh bình thường.
Anh anh em em.
Anh bình thường, thế con bé Kiều Anh là quái gì.
Hôm nay bày đặc khiêm tốn. Nhưng sao 2 đứa này nhìn thân thiết nhỉ? Nguyên Anh à, cái mặt mày dễ làm quen quá rồi đó.
Mà thật là Nguyên Anh rất dễ làm quen, ở trường không ai mà không biết đến hắn. Ngoài việc tích cực với những hoạt động của trường, thì Nguyên Anh như là con cưng của thầy cô vậy, phải thôi, môn nào cũng có thể hoàn
thành tốt thì không cưng mới lạ đấy!. “Con cưng”, chắc là mọi người cũng thấy qua rồi, vì đây là thể loại “con” được thầy cô tín nhiệm, kiểu như bài tập khó là cô trò tự nhiên trao đổi với nhau đồng thời ngang nhiên
bỏ rơi những con em còn lại. Thật đó, có khi có người lên sửa bài tập,
thầy chưa kịp tính là liền hỏi Nguyên Anh đáp số, đối chiếu, hỏi đúng
không, có khi còn hỏi em làm được cách khác không bla bla..., kiểu như
thế giới còn có Nguyên Anh là học sinh á. Chúng tôi thường đùa: tụi mày ơi, kêu thầy với thằng Anh nói tiếng người đi:))))
Không những thế thằng ngồi kế tôi có một gương mặt rất ưa nhìn, sở hữu một
chiều cao với lứa tuổi của chúng tôi được xem là quá được.
Nguyên
Anh rất dễ có cảm tình, hắn cười rất duyên, đôi khi hơi lố nhưng tổng
thể lại rất dễ nhìn. Với lợi thế hoạt bát vui tính cùng nụ cười duyên,
chắc lớp trưởng 11a3 đã vận dụng rất nhiều nãy giờ rồi đó.
Ừ nói thì
nói vậy thôi, nhưng khi tiếp xúc lâu rồi thì hơi bị vỡ mộng bà con ạ,
duyên quái gì mà dở hơi lắm, bạo lực, bốc phét nữa...
Mà nhìn xem kìa, tôi đến rồi mà hai đứa nó vẫn còn trò chuyện kìa...
- Bạn anh đến rồi, anh đi nhé!
Cũng biết giác ngộ đó, chị đây tạm tha.
- Dạ anh - rồi quay qua tôi - Chị!
Tôi phải nói là giật nảy cả mình, giật thiệt đó, độ thân thiết con bé dành cho tôi làm tôi
choáng. Chi mà nhìn tôi tươi rói vậy, tôi biết tôi đẹp...lạ mà.
Nhưng thật là tôi mới quen em nó lần đầu đó, nãy cũng không nói gì hết, sao nó...
- Hi em.
- Hì hì, chị từng gọi anh ấy...là chú hả?
- Hả? Gì cơ?
Cái gì chú ở đây, tôi đây không có chú nhé, ba tôi không có em trai nên không có chú...
Nhưng cái đề tài này hình như hơi quen thì phải....
- À dạ...không có gì đâu ạ. Dạ thôi chào anh chị, em đi trước nhé!
Con bé lễ phép xin đi trước, cám ơn thêm mấy lượt rồi đi.
Nhưng chú à? Gọi anh ấy
là chú? Có mỗi hắn ở đây chứ có ai đâu. Anh ấy là Nguyên Anh à? Hình như có liên quan đến cái sự việc gì đó, chắc chắn có liên quan, nếu không
sao lại... Ế, đừng nói là...đừng nói Nguyên Anh...
Tôi quay qua Nguyên Anh:
- Chú...gì... mày?
Tôi sợ sệt nhìn...tôi
cắn môi nhìn...tôi chớp chớp mắt nhìn Nguyên Anh...có phải...em đó đang
nhắc đến người tôi...người mà giúp tôi sửa xe...
Tôi chỉ có lần đó...
Tôi thề là nếu Nguyên Anh mà nói: “Tao chính là người mày đang suy nghĩ đó” thì tôi sẽ sẽ sẽ....ôi tôi chả biết làm sao cả...làm sao bây giờ đây.
Nhưng lần trước tôi có hỏi rồi mà, hắn có nói gì đâu...
Cái mặt này mà là người đó...
- Này!! Gì nhìn tao không chớp mắt vậy hở?
Nụ cười nham hiểm, ôi nham hiểm quá, nụ cười này dù tôi thấy hoài nhưng hôm nay tôi lại cảm thấy nó nham hiểm như vậy chứ..
- Mày...chú...là...chuyện gì vậy...sao...
Tôi nhìn hắn vừa lắp bắp.
- Thôi bỏ qua chuyện đó đi, em ấy nói bậy đó mà.
Hả? Không phải nữa hả?
Mà hay, không phải, không phải đâu, sao hắn có thể là chú ấy được.
Nguyên Anh khùng này sao có thể được...
Phù!! Tôi lại thở phào thêm cái nữa...
- Chuyện mày gọi tao là...chú cũng bỏ qua luôn đi.
Ơ...hả á...
Miệng tôi hả ra hết cỡ, mắt mở to nhất có thể...
- Em áo thể dục, tóc bết, sửa xe giữa đường, gỉo xe có một cái balo màu hồng...
- Ha...hả?
- Khi được người khác giúp xong một câu cám ơn cũng nói không xong, đặc biệt là không biết phân biệt được già trẻ...
Tôi bất giác đưa tay bịt miệng mình, sao...
- Mày cận từ nhỏ à, tao trẻ tuổi tài cao như vậy mà cũng cám ơn chú được. Lần đó tao hơi bị hờn nha...
Không phải chứ!!
Tôi vừa nhìn hắn vừa lắc lắc đầu phủ nhận với...chính tôi.
Sao lại như vậy được chứ?
Nguyên Anh sau đó nháy mắt với tôi, lau tí mồ hôi trên trán tôi, véo má tôi một cái rồi nói:
- Ừ, là tao, anh mà gặp nữa là mày yêu liền đó, yêu mãi đó.
- Gì chứ?
- Gì cái gì? À tao nhớ là mày hứa sẽ giúp tao khi tao nghèo đói mà. Giờ tao cần đây, giúp đê.
Tôi lấy tay chỉ hắn rồi lại lắc đầu rồi lại chỉ tôi rồi, bất lực mếu máo:
- Là mày thật hả?
Hắn cười cười rồi lại ghé tai tôi:
- Ừ. Tao không rảnh hơi đùa mày.
Rồi, thôi rồi...
Tôi câm nín nhìn Nguyên Anh.
Tôi không thể tin được...người đó sao lại là hắn. Không thể, sao có thể. Ôi...
Hèn gì khi tôi vừa vào lớp hắn thì hắn lại đưa đôi mắt thách thức nhìn tôi, dùng nụ cười nhếch môi để chào tôi. Hèn gì luôn khó chịu với tôi...có
tí chuyện vậy mà hắn nỡ...mà nãy còn kể cho em kia nghe nữa chứ...
Nhưng quan trọng là giờ...giấu mặt vào đâu đây, tôi giờ phải làm sao đây.
Mẹ ơi, không chỉ xấu hổ vì cách gọi mà...ôi, tôi còn xuyên tạc câu chuyện
trước hắn, lần trước đã nhột, lần này ôi thôi, keo chống nhục đâu, bay
vào đây với bạn Hân ngay.
Nói gì thì nói chuyện cũng qua rồi, Hân ơi, mày mặt dày cũng thành thớt rồi mà...cố gắng lên....
Sau đó trên đường về thì do tính cách hiếu kì của tôi, tôi đã dẹp hết sự xấu hổ, mặt thớt ôn lại chuyện cũ với hắn...
Có điều ôn xong thấy chẳng hay ho gì...
- Thật ra khi thấy mày
là thành viên chuyển đến, nhìn vào bảng danh sách lớp rồi lại nhìn mày,
rồi lại nhớ lại lúc đó thấy hơi mắc cười...
- Mày là cái loại người...mày có biết là mày ghi bậy rất nhiều vào sách vở tao không?
Tôi lặng thinh vờ không biết.
- Khi tao mở ra phía sau vở đập vào mặt những dòng chữ đọc vào là choáng váng:
”Thằng điên có tính di truyền từ loài động vật, mang các electron hư, tên kì
quặc, chỉ được cái họ đẹp. Nguyên Anh chó!!!! Trết đi, Trết đi!!!!”
”Anh chó là một tạp chất thối tha”
”Đồ điên không biết nhường nhịn cái đẹp, không biết tốt xấu, đồ khùng, đồ thần kinh.”
”Cuốn vở này là của thằng điên nhất thế giới”
”Thứ không có gia phả, ghi chép vi phạm về đốt uống à?”
”Bản tính nhỏ mọn, không được tích sự gì hết.”
Còn cũng nhiều lắm, có cái ghi bằng bút chì có cái viết bằng bút xanh. Có
cái viết trong nháp, trong sách trong vở cũng có, Gần đây cũng có vài
câu nhưng không ấn tượng lắm, tao không nhớ rõ. mày cũng có tài viết bậy lắm...
Hình như tôi viết câu đó khi hắn sửa bài tập trên bảng, bực gì thì chắc mọi người cũng biết rồi
đó, nhớ lại cũng thấy hơi hơi mắc cười thật, sao tôi có thể nghĩ ra
những câu...hay như vậy chứ, tôi còn thấy phục mình nữa là.
Nhưng...
- Làm gì có...
Tôi vừa hả miệng chối thì hắn đã chặn lại:
- Dù tao đã xử lí tụi nó rồi nhưng tao có chụp lại hết rồi nhé, mày còn viết những lời nói xấu
thầy Toàn nữa nhé, à mày còn viết trong vở sử của tao là: “ai thích mày là con điên” nữa kìa.
-...
Mà hay, bị chửi cũng chụp lại cất dành, hắn là thể loại người gì vậy bà con?
- Cuốn sách công dân của tao mất trang số 10, tao lại tìm thấy nó trong cuốn địa của tao, chắc chắn mày xé.
Ơ...tôi nào có, chỉ lỡ
đụng hơi mạnh nên nó rách, tiện tay theo đường rách làm cho nó rời thôi
mà. Lúc đó mấy tuần đầu cũng bị bực quá nên...
- À bạn Hân có lời nào để nói không? Còn nhiều thứ để kể lắm, bạn Hân muốn nghe nữa không?
Cái quái gì thế, ôn chuyện cũ hay kể tội tôi vậy.
Tôi muốn đấm cho vỡ răng hắn quá.
Ơ mà...
- Tao hỏi mày thích tao từ khi nào mà, hỏi không trả lời à?
Tôi nói hơi to nên người đi đường nhìn tôi bằng ánh mắt...tôi che mặt nói nhỏ:
- Nói đi.
- Vậy mày thích tao từ khi nào?
Còn hỏi ngược lại tôi.
- Thì từ khi...
Ơ...tôi cũng chả biết nữa, sao thế nhỉ? Khi nào nhỉ?
Nhưng mà hắn có nói đâu, sao tôi phải nói?
- Tao đâu có thích mày đâu, ngộ nhận cà.
Tôi trêu.
Nguyên Anh sau khi nghiến răng “mày...” một cái thì cũng lè nhè nói:
- Không thích thì thôi. Tao cũng có thích mày đâu.
Ha ha, coi Nguyên Anh bị tôi phũ nên chống chế kìa.
- Bạn Hân cho bạn Anh nói lại đó.
Sau đó khi tôi cho bạn
Khoa vào cuộc thì thì bạn Anh cũng bực mình nói là thích thôi, nhưng
không biết khi nào. Dù không thỏa mãn lắm nhưng giờ nghe hắn nói lại
cũng thấy sướng mọi người ạ.
Hứa lần sau không đưa bạn Khoa vào nữa đâu, bạn Hân hứa đấy.
Hứa với bản thân xong, nhẹ nhỏm rồi nên bạn Hân cố hỏi bạn Anh thêm:
Hân: thích lãng xẹt vậy á?
Anh: Mày nên chấp nhận điều lãng xẹt đó đi.
Hân:!!!
Cách nói muốn cho vài bơ thiệt chứ.
- Vậy sao vừa vào lớp lại vào chỗ tao, đầy chỗ ra đó, nhắm chỗ tao vào ngồi là sao.
Bạn Anh hỏi mà bạn Hân
cũng thấy bất ngờ, tại có khi nào hắn nói cái này đâu. Khi tôi vừa vào
chỗ kế bên hắn ngồi thì hắn cũng chẳng có một tia bất ngờ nào, tôi tưởng hắn cũng đoán ra chứ. Vì hắn xinh trai, vì người nào đó là lớp trưởng,
tôi bị quyến rũ nhất thời. Với lại vừa hay còn chỗ trống bà con ạ, vậy
nên đi xuống đó ngồi luôn bà con ạ. Mà mấy đứa được chuyển vào cùng tôi
toàn nam nhi, một mình tôi nữ, tất nhiên là mỗi tôi chạy đến chỗ đó rồi.
Sự thật là vậy đó nhưng tôi không thích nói...
- Chụy thích là chụy ngồi thôi. Anh ý kiến gì à?
Có đèn đỏ nên Nguyên Anh dừng lại, quay mặt nhìn tôi:
- Ừ, không ý kiến, tại vừa hay Anh cũng muốn Hân ngồi chung để...
- Để gì?
- Dễ hành. Ha ha ha.
-...!!!* lau mồ hôi*
...
- À mày lúc đó sao thế, bịt kín thế, giọng lại còn ồm, nghe tiếng chả giống bây giờ chút nào?
Lỡ hỏi rồi, hỏi đến cùng chứ.
Chúng tôi vừa vào đến nhà nên Nguyên Anh rút chìa khóa bỏ túi, vừa đi vào nhà vừa nói:
- Anh bị ốm, Hân hiểu không?
Thế không phải là cùng
lúc Anh đang ở trong quá trình chuyển đổi từ sửu nhi thành...trẻ trâu
lớn tuổi à? Đang chuyển sang cấp độ này bẩn bựa hơn, lầy lội hơn à?
Tự nhiên nghĩ đến lại thấy mắc cười, ôi mình dùng từ hay quá, trẻ trâu lớn tuổi!!
- Vậy là thích bạn Hân lắm phải không, thương bạn Hân lâu lắm rồi phải không?
Tôi đùa thêm một câu. Nguyên Anh đang đi thì quay lại nhíu mày:
- Hỏi nhiều quá rồi đó, hỏi nữa tao chụp đầu hôn thì đừng trách.
Tâm trạng tôi đang vui nên éo sợ, ra kiểu ta đây không sợ, tôi cười thách thức đi ngang qua hắn còn đụng vai hắn đi vào nhà...
Sau đó là tôi nghiệm ra thêm một câu là: Nguyên Anh có sở thích lạ, đúng, rất lạ.
...
Chúng tôi
bắt đầu liên hoan, mùi đồ ăn thơm lừng làm tôi cũng phần nào bỏ qua vấn
đề gay cấn vừa rồi trên đường, tập trung chuyên môn thôi.
Nhập tiệc
rồi, vừa ăn vừa chơi là điều tất nhiên. Tính ra thì lớp tôi cũng thuộc
dạng bẩn bựa cấp độ cao, trình độ bày trò cũng ghê gớm lắm. Thầy tôi
hiền lành có tiếng, vậy mà đào tạo nên những con người tương phản không
thể nào đỡ nổi, à mà đào tạo cho lắm vào để hôm nay chúng đưa ra mổ xẻ.
Chả nể nan ai, trò chơi phải trả lời câu hỏi trong 3 giây áp dụng triệt
để. Hỏi mấy câu cũng nhẹ nhàng lắm ví dụ như: “cảm giác khi hôn chị là gì vậy thầy”, hay là “thầy thích nhất cái gì ở cơ thể chị...” “Thầy dám hôn chị vào lúc này không”, “thầy thích nhất khi chị làm gì cho thầy”...
Hết hỏi thầy thì tụi nó kéo qua hỏi nhau, ví dụ như:
Mày đã từng thích tao chưa?
Xin chú thích là câu này là 2 thằng con trai hỏi nhau.
Trong lớp này mày mến ai nhất?
Mày hãy tỏ tình một trong mấy chục đứa ở đây ngay trong 3 nốt nhạc. Ác sần.
Giờ mày có dám chạy đến uýnh 3 phát vào mặt Nguyên Anh không?
Nếu mày được chọn mày sẽ chọn con Hương hay con Phương làm vợ mày?
Xin chú thích câu này bạn Tiến là người trả lời. Nói chung bạn tiêu rồi.
Đến giữa tiệc thì đứa nào đứa nấy giọng lè nhè phát sợ. Do bị phạt uống bia đó mà, tại dám trả lời liền tôi chết ngay đấy.
Sau đó thay vì đi kara
thì tụi tôi ngồi hát ing nhoi cả lên, một đứa đàn cả đoàn hát, nhạc từ
thiếu nhi đến tình yêu, rồi đến nhạc vàng, nói chung đủ thể loại hết...
Đang ha hả vì giọng hát
bóc khói đại dương của mấy anh trai chị gái của lớp thì thằng Tiến ngồi
cạnh tôi tự nhiên bật người dậy mặt đỏ lên, lật đật chạy vào nhà vệ
sinh. Tôi và mấy đứa nữa chạy vào xem, tại biểu hiện của bạn giống như
trong thời kì...
Vừa vào là thấy bạn nôn, bạn uống chắc hơi nhiều, phải nói là bạn bị phạt hơi nhiều...
Sau khi bạn ra tôi cũng tình thương mến thương hỏi thăm:
- Của con nào? Cái thai trong bụng mày của con nào nói mau.
Bạn bè mà, quan tâm nhau tí đó mà.
Cả lớp được dịp cười rầm rộ, thằng Tiến mặt đang đỏ được dịp đỏ hơn. Tôi được thể đắc ý đưa tay
xuống xoa bụng bạn tỏ vẻ xót thương lắm cho sự lầm lỡ của bạn bè.
Tưởng mình trêu được người ta nào ngờ “bạn có bầu” sau mấy giây tức giận, lấy giấy chùi chùi nước mắt nghẹn ngào:
- Tao đã cố tình giấu mày còn nói to trước cả lớp vậy Hân...Thôi chuyện cũng lỡ rồi, mày cũng biết rồi đó, con của mày Hân ạ...
- Á, gì chứ?
Tôi giật mình thụt tay lại.
Tại tôi biết tính thằng này, nếu như...
- Tao không cần mày chịu trách nhiệm đâu Hân à, mày biết là được rồi, tao sẽ làm ba đơn thân.
Ba đơn thân?
Sau câu đó thì mọi người biết mặt tôi đen như nào rồi đó, lớp cười còn rầm rộ hơn cả vừa rồi.
Mà đến cả Nguyên Anh còn đập bàn đập ghế cười tôi...
Tôi biết bạn bè chơi chung thường nhiễm tính cách thói quen của nhau, tôi biết nó lây thằng Huy mà...
Tôi tức quá đưa tay đấm vào bụng thằng kế bên...
- Á Hân ơi đừng, đau con.
- Đau cái quần, mày im ngay.
Tôi âm lượng đã bắt đầu to lên.
- Hân ơi, sao mày có thể?
Chưa nguôi về đứa phía trước, phía sau đã nghe tiếng nheo nhéo rồi. Tôi quay ngoắc ra phía sau, đồng thời chỉ tay:
- Nín.
Vậy mà thằng Huy thấy vậy tiếp tục mới chết chứ:
- Sao mày làm vậy hả
Hân, còn gì là đời trai con người ta nữa, mày cướp đời trai tao rồi giờ
mày còn ăn luôn cả nó hả? Hân ơi, mày sai rồi, chịu trách nhiệm đi Hân
ơi?
Nói văn vẻ thấy ghê không.
Đã vậy lớp còn hùa theo:
- Đúng đó, chơi xong người ta là bỏ vậy sao Hân.
Thằng Huy được thế tiếp tục:
- Không được như vậy, dù sao thằng Tiến cũng chỉ mới 17 tuổi, con Hân làm vậy là không được.
Lớp hưởng ứng: “Đúng đó“.
Bạn Huy nói cũng hài lắm, thế tôi 27 tuổi à?
- Không biết tương lai con trai tụi mình như thế nào nếu như luôn có người như con Hân.
Đông đặc lời, hạn hán lời, oxi hóa lời, cạn lời...
Nếu tôi có thể bình tĩnh được đôi chút thì có lẽ sẽ không nghiến răng nghiến lợi bây giờ rồi,
thật là tôi tức lắm, dù biết nó đùa nhưng tôi vẫn tức. Tôi rất muốn cười lắm, muốn hòa vào tiếng cười bay nóc nhà với quần chúng lắm nhưng...làm sao khi tôi đang là nhân vật bị công kích, tưởng troll được nó ai dè bị người khác troll lại. Chỉ thắc mắc là sao mỗi lần tụi này trêu tôi là
toàn trêu mấy thứ kiểu này không chứ, mà mấy thằng này cứ như học kịch
bản trước hay sao mà đứa tung đứa hứng...
- Mày chịu trách nhiệm đi Hân...
Lại nữa... Hơi bị bực mình rồi đó.
- Huy nói Hân không hiểu sao Hân?
Tôi phóng ngay đến chỗ tên Huy...
Tôi đuổi tên đó khắp nhà. Cái giọng điệu đó tôi ghét. Khi chạy ra đến phía
nhà trước thì tên địch nào đó phải dừng lại, tôi được thể xông tới cấu
xé.
Dù biết sức lực không bằng nhưng vẫn muốn quyết tâm dùng bộ móng cào được mấy đường trên người tên đó.
Có điều tay chưa kịp thì đã bị giữ lại một cách trắng trợn, Thằng Huy đã giữ chặt cổ tay tôi, tôi không tài nào có thể...
Thần dân xung quanh như có kịch hay, cố lên cố lên như thật.
Tôi thật sự là quá bất lực, bàn bè gì mà mạnh quá, nó sinh cùng năm với mình mà nó lại mạnh hơn mình nhiều như vậy sao?
- Hân ơi, cào thử đi Hân.
Thằng Huy vừa le lưỡi lắc đầu trêu tôi.
Tôi căm phẫn nhìn đứa trước mặt...
- Mày cúi sát thêm tí nữa coi, tao thề cắn cho nát mặt mày.
- Vậy hả? Bạn hân là cờ hó à, à Huy rất tôn trọng niềm tin của Hân, ha ha ha.
- Chóa.
- Hai đứa mày được rồi đấy...
Tiếng nói quen thuộc của Nguyên Anh làm thằng trước mặt tôi lơ đảng nhìn qua...
Tôi thì lúc đó chẳng để ý thằng quái nào đã lên tiếng, thấy đối phương không để ý liền vùng tay ra cào...
Vừa bấu một phát nhẹ chưa kịp nghiến răng thì lại bị bắt lại...
- Dễ vậy sao Hân?
- Mày được lắm.
- Thôi, 2 đứa mày được rồi đó...
Bàn tay một đứa khác xen vào.
Lúc đó tình thế loạn lạc, tôi cứ tưởng thằng quái nào đó vào giúp tên Huy
nên càng thêm uất hận nên được dịp cào loạn xạ hẳn lên. Thấy là cào,
cào, cào, cào.
Đến khi hoàn hồn nhìn lại tay mình.
Ôi ghê quá.
Nhìn phía trước.
Thằng Huy đang không nhịn được cười nhìn Nguyên Anh đang xuýt xoa mấy vết sướt dài ngoằn ở tay, hình như ở cổ có vài đường...
Con mèo nào cào mà kinh thế, lởm chởm, máu rơm rớm thế?