Tao Không Thích Yêu Mày Đâu

Chương 8: Anh ơi!



Thời gian này chúng tôi ưu tiên rất nhiều cho việc học. Đến lớp là đứa nào đứa nấy lấy sách vở ra xem liền, ai cũng chuyên tâm học hành hết. Tôi nà, độ lười đã đạt level rất cao nhưng bây giờ khác rồi nhá. Tôi thường dành thêm giờ để học bài đó, xem phim chỉ 1 tiếng thôi. Dành nhiều ghê chưa. Đầu tôi bây giờ chỉ là học, học nữa, học mãi.

Mà có biết tụi tôi chăm học để làm chi không? Có đánh chết tôi cũng không nói đâu nhá. Tại tôi có biết gì đâu mà.

Gió chiều nào thì tôi sẽ theo chiều đó thôi, lớp muốn cố gắng thì tôi cũng cố gắng. Không biết có gì ảnh hưởng đến lớp không mà lớp siêng thế.

Lớp tổ chức học nhóm và tôi học với lũ bạn của tôi. Tôi không bao giờ thấy nản với việc học này đâu, vì cứ mỗi lần học xong là tụi con gái chúng tôi lại kéo nhau vào....

các quán trà sữa, quán kem, bánh tráng trộn, nem nướng,...

Người ta nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời thật là chính xác.

Học thì tất nhiên đi lên nhưng việc ăn uống cũng không bao giờ đi xuống. Đừng nói tụi tôi ham ăn, tại vì có nói cũng vậy à, không thay đổi được gì đâu. 3 thằng đực rựa trong nhóm cũng phải thua mà.

(^_^)

Nhưng có một điều là tôi có ăn hoài, ăn nhiều cũng chẳng mập được.

Việc ăn uống mọi người đừng nghĩ là tụi con trai trả tiền nhá. Không đâu, ăn với tụi nó là ai ăn người nấy trả đấy. Có lần 3 đứa con gái chúng tôi nói chúng nó sao không galang trả tiền, thì chúng nó nói: “Mắc gì phải trả tiền cho tụi heo chúng mày “. Nói một câu mà tụi tôi nghẹn....kem luôn. Sỉ nhục.

Đã vậy thằng Huy lại nói thêm: “Làm bạn gái tụi tao đi rồi đảm bảo galang liền“. Nói xong câu đó thằng Huy được nhận ngay một mỏ toàn giấy.

Tưởng mọi chuyện đã xong nào ngờ thằng Nguyên Anh nói: Rốt cuộc có làm bạn gái không? rồi thằng Tiến chêm vào: “Có làm không?” Thì chúng tôi bơ luôn. Mấy thằng này điên có thời kì, khổ.

Lớp tôi học cùng nhau, chơi cùng nhau, ăn với nhau, cãi với nhau, đánh nhau cũng có. Vì quá thân thiết như thế nên chúng rất hiểu nhau. Đặc biệt mỗi lần kiểm tra một tiết chúng tôi đều thể hiện sự ăn ý siêu phàm đó.

Cứ đến bài kiểm tra, đứa nào không biết thì cứ làm những việc điên rồ gì cũng được, miễn là gây chú ý đến người biết, sẽ được giải đáp ngay. Không phải vì chúng tôi không chịu học bài đâu nha, lớp tôi rất là nghiêm túc, dù thế nào cũng không bao giờ dùng phao, vì thầy dạy phải ngoan. Chỉ là mùa “bí” chín đều cần người hái thôi, không hái là bí rụng, tội.

Người có công hái bí phải kể là những nhân vật xuất chúng như lớp trưởng và các lớp phó.

Lớp phó Nhi đại ca phải nói trong giờ kiểm tra nhắc bài siêu đẳng. Hành sự không bao giờ để lại dấu vết, thấy ghê chưa. Nhưng muốn được giúp đỡ từ Nhi thì mỗi người phải có đôi mắt tinh để nhìn bài nó khi mà nhắc không nghe. Chắc tôi không thực hiện được rồi.

Thằng Nguyên Anh thì cũng rất nhiệt tình nhắc bài, nhưng cũng có lúc cũng hơi khó, vì hắn hơi cao và nổi bật nên rất dễ bị để ý, phong trào nào cũng hăng hái tham gia, nên dễ được để ý hơn. Và thế là người chuyển lời nói của hắn cho người khác không ai khác là tôi. Vinh hạnh chưa.

Thì cứ có đứa nào hỏi thì tôi dùng 2 con mắt, nhầm 4 con mắt cùng cái miệng và đưa tình thôi, còn khó hơn thì tôi cứ dang rộng vòng tay cho chúng thoải mái tham khảo...bài của thằng ngồi cạnh.

Hôm nay lớp tôi kiểm tra đó mấy bạn, kiểm tra lần này xong là tụi tôi khỏe được một chút rồi.

Kiểm tra môn anh văn, không khí hiện giờ rất chi là yên tĩnh. Phần đề anh thì rất dễ....với thằng ngồi cạnh còn với tôi thì không. Bài tập về phần viết và đọc thì tôi có học qua nên biết làm sơ sơ, còn phần nghe, mẹ cha ơi tôi bị bí. Có hiểu người ta nói gì đâu, trong đầu tôi lúc này không biết cái gì hết. Máy phát lại 4 lần mà một chữ cũng không nghe được. Thảm quá, sắp không xong rồi.

Lần này tôi phải cố, không cố bây giờ là chết về sau. Đường tôi đi chông gai lắm.

Sao không có một đứa nào hỏi bài thằng Nguyên Anh để tôi hóng hớt hết vậy. Tại sao vậy?

Tôi biết việc sắp làm của tôi sẽ không khả thi cho lắm, nhưng vẫn phải thử, biết đâu...

- Anh ơi! _ ôi mẹ ơi tôi mắc ói quá, thằng cha này tự nhiên tên Anh làm chi không biết_ cho tao hỏi tí.

Không khác gì tôi hắn cũng ngạc nhiên chẳng kém. Tôi nói tiếp:

- Cho tao đáp án phần nghe đi.

- Làm gì?

Thằng hỏi ngu.

- Tao chưa làm được chữ nào hết.

- Tao được gì?

- Có gì sau này tao sẽ giúp mày lại. Mà sao trong lớp ai hỏi mày mày cũng chỉ, còn tao thì không?

- Tại nhìn mặt mày là tao đã thấy ghét rồi, mặt mày hâm quá.

Thằng này lần nào cũng nói tôi hâm hết, hắn bình thường chắc. Nhưng chị đây đang cần đáp án, không chấp.

Cười thật tươi nói:

- Tao biết điều đó rồi. Lần này mày giúp tao đi, lần sau tao giúp lại, hen? Nha?

- Mày có khi nào thông minh đâu mà đòi giúp tao.

Sỉ nhục bổn cô nương, mày dám.

Nhưng không tôi phải nhịn. Nhịn. Tôi nhịn.

- Mà mày...

- Em kia, thì thầm gì đó.

Giọng nói này quen vậy, sao giống cái ông thầy 100 lần thế...

Đúng rồi không sai, hèn gì lớp không dám trao đổi. Tại sao thầy vào tôi không để ý chứ? Có khi nào tôi sắp tiêu rồi không?

Bình tĩnh, bay giờ phải hết sức bình tĩnh....

- Em...em đang nhẩm từ vựng.

Tôi hơi bị thông minh đấy.

- Được rồi, làm tiếp đi.

Cám ơn rất nhiều. Bây giờ phải thuyết phục thằng cha này đã.

- Anh ơi, giúp tao đi, Anh ơi.

Giọng của tôi thấy mà ớn.

- Được thôi, lần sau tao nhờ phải giúp.

Trời ơi, tôi đang ngửi thấy mùi ám khí. Nhưng không sao.

- Được được.

Nói xong hắn viết lên giấy nháp của hắn rồi để giấy hơi nghiêng về phía tôi để tôi nhìn rõ. Haha cũng không tồi. Hắn còn chỉ cho tôi mấy câu sai của phần trắc nghiệm nữa, càng sướng, không cản.

Tôi không quên cười cảm ơn. Hắn không nói gì quay mặt đi. Khinh người.

Kệ cha nhà mày, bây giờ chị đây làm cũng kha khá rồi. Không quan tâm.

Ngồi thêm mấy phút thì thu bài. Tôi ra chơi trong thanh thản.

Ra chơi ai cũng tụm năm tụm bảy nói chuyện văn nghệ, làm như ai cũng được lên sân khấu lắm không bằng.

Lớp được nghỉ tiết kế tiếp nên lớp càng ồn.

Tôi nghe phong phanh lớp mình phải thêm tiết mục gì gì đó, nhà trường mới quy định chi chi đó. Tôi buồn ngủ quá, có tiết trống, tôi muốn nghỉ ngơi.

- Hay cho con Hân lên hát đi.

Tôi nghe thấy tên tôi, ai gọi hồn tôi thế. Đừng thế mà, tôi còn muốn ăn bánh tráng trộn, kem,... và nhiều thứ lắm, nên không thể chết được, không thể được.

- Kêu nó hát văn nghệ đi, con Hân hát cũng hay lắm.

Lần này thì tôi nghe mồn một giọng con Hương.

Tôi tỉnh luôn.

- Hân gì hay?

Tôi mơ màng hỏi tụi nó.

- Mày sẽ góp một tiết mục hát trong văn nghệ lần này được không?

- Tao á? Hát á? Văn nghệ á?

- Đúng rồi đó má.

Tụi nó nói như hét vào mặt tôi.

Có cần đồng thanh và đồng loạt thế không...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.