Sắc mặt Cung Vũ tái xanh, đạp mạnh cánh cửa, chỉ thấy tổng tài giật mình sợ hãi đang vuốt chim nhìn hắn.
Tiến lên vài bước, thình lình hắn nhìn thấy di động của tổng tài đang phát video quay lại “trận chiến” của hai người hôm qua.
Hắn lẳng lặng thả chiếc iphone đáng thương xuống đất, rồi đạp lia lịa lên nó.
— Chim, tao báo thù cho mày.
53.
Cung Vũ cảm thấy sai sai.
Hắn chưa hề có ý định tống tổng tài vào tù, quả thực có lỗi với tiết tháo của mình, cả với chủ nghĩa xã hội.
Nhưng mà… chắc tống vào tù cũng vô dụng.
Hắn không thể báo với người ta rằng anh tổng tài làm đau chim hắn, cảm giác như quấy rối tình dục ban ngày ban mặt.
“Cục cưng, chủ tịch Mao nói rồi, không lấy kết hôn làm mục đích yêu đương chính là sở khanh, vì vậy…”
Cung Vũ ưu thương nhìn vách tưởng đá hoa cương bóng loáng phản chiếu ra cái hộp đựng nhẫn được giấu sau lưng tổng tài.
“Nếu anh không ăn cắp quần lót của em nữa…”
“Đương nhiên!”
Đối phương xỏ nhẫn vững vàng vào ngón tay Cung Vũ như chặt đinh chém sắt, đắc ý huơ huơ ngón tay ấy trước mặt, rồi quay ảnh gif tải lên làm avatar QQ.
…
Vì sao hắn lại có cảm giác đau trứng đây?
54.
Khi Cung Vũ thực sự bước vào sảnh đường hôn lễ, có lẽ hắn vẫn còn mơ màng như đang trong mộng.
Lúc hắn và tổng tài ngủ với nhau trên giường, thì bất ngờ bị bố mẹ bắt gặp.
Tuy rằng họ chỉ ngủ chay, nhưng cảnh tượng tổng tài đè lên người hắn thở hổn hà hổn hển hôn hít khắp cơ thể hắn, thấy thế nào cũng chẳng phải là ngủ chay.
Sau đó tổng tài bị đá xuống giường, bị cắt đứt chân chó, bị mắng nhiếc, tổng tài phải quỳ ngoài cửa giữa trời mưa, rồi tổng tài ngất xỉu…
Đệt mợ…
Dù quan hệ giữa bọn họ cũng là hơi manh nha, nhưng tại sao cứ phải đột ngột kết hôn?
“Tiểu Vũ, bố mẹ có lỗi với con, lúc trước dẫn hắn vào nhà, thế nhưng người ta biết sai rồi, con đừng trách hắn, hắn đối xử với con tốt như vậy, còn một mực đòi chịu trách nhiệm.”
Đây là lời nói tràn ngập chua xót, với đôi mắt ngấn lệ của mẹ.
“Cái thứ không có tiến bộ, may mà biết ý thức trách nhiệm. Tiểu Vũ đừng sợ, bố sẽ mãi mãi đứng về phía con!”
Đây là lời nói hùng hùng hổ hổ từ bố hắn sau khi cho tổng tài đang cười ngốc một cái bạt tai.
Tổng tài cười thành ngu ngốc hoàn toàn không có gì để nói.
Cung Vũ đau lòng suy nghĩ, chắc chỉ có mục sư là người duy nhất hỏi hắn có nguyện ý ở bên tổng tài không?
55.
Mục sư: “Cha tuyên bố, Cung Vũ và Trần Thủ từ này đã trở thành chồng chồng, trong hai người không ai được từ chối hoặc giải trừ hôn ước, ai vi phạm sẽ chết.”
Cung Vũ lặng người nhìn mục sư và tổng tài đá lông nheo với nhau làm chuyện mờ ám.
56.
“Tôi chấp nhận.”
—!!!!!!
Toàn thân Cung Vũ ướt đẫm mồ hôi giằng co, tuy sức lực của hắn bạo phát ra là không tưởng tượng nổi, nhưng vẫn bị người kia ghìm chặt vững vàng trong lồng ngực.
Hắn thở gấp gáp, cả người run bật.
Vừa nhớ đến giấc mơ đáng sợ, hắn không nhịn được vươn tay sờ mó đối phương.
Thật rắn chắc.
Hắn thở hắt ra nhẹ nhõm, tay cũng lỏng đi, lại vô tình chạm trúng vào một vị trí nhô lên.
… Vị trí nhô lên?
Cung Vũ sợ đến mức suýt khóc, liều mạng mò vào quần người kia, mới phát hiện, hóa ra là “lão nhị” của đối phương.
“Ư ư, cục cưng đánh lén anh?”
Không không không, hiểu lầm rồi!
Cung Vũ bất lực phản ứng, cố gắng tránh thoát hành động gỡ bỏ quần áo của đại tổng tài lưu manh đang cười thầm kia.
Sau đó vẫn ngàn năm như một, hắn chịu thua, đau đớn dâng “cậu Cung Vũ nhỏ” nộp cho tên lưu manh.
Cung Vũ thút tha thút thít chôn mặt vào ngực tổng tài, bị trêu ghẹo riết hắn đã không còn sức lực.
“Chẳng hổ là cục cưng của anh, lúc khóc cũng xinh đẹp đến thế.”
Tổng tài nhéo mông hắn, dùng sức ngắt một lúc, rồi chép miệng nói: “Anh nên nghĩ cách sinh cho em một đứa con.”
Cung Vũ hoảng hồn lắc đầu lia lịa, nhục như nước mất nhà tan, bẹp bẹp hôn lên tổng tài, đôi mắt còn rưng rưng giọt lệ, khóe mi hồng hồng, mê người đến mức khiến tổng tài gầm gừ lại nhào đến.