Tao Nhã Chính Là Sai

Chương 10: Vì hi vọng trở về nên bán mạng chắc không sai nhỉ?




Cho đến cùng, vẫn không thể thích được nhóm người liên quan Inu Yasha. Chán ghét…
Tại sao mẹ con của Sesshoumaru phải chịu đau khổ khi Inu no Taishou có thể buông tay họ để đến với Izayoi và Inu Yasha?
Không biết nên mắng Inu no Taishou vô tình hay nên chửi Izayoi xuất hiện không đúng lúc?
Chậm chạp nâng tay lên, trong khoảnh khắc giống như nhảy múa trong cơn mưa vậy. Giống như lúc mỉm cười vui vẻ, như lúc được khen ngợi, giống như ở trong ước mơ, thánh khiết mà tao nhã.
Đây là điệu múa mà Fuyuki phải nhảy hàng năm mỗi khi chấm dứt trận đấu với Gwatan, là điệu múa cầu nguyện một năm thu hoạch tốt, nhưng lấy điệu nhảy này mà đối phó với yêu ma, có tác dụng tinh lọc nhất định. Mấy năm nay cô luôn bị Aogiri tra tấn bắt ép học điệu nhảy này, dây thần kinh vận động tốt, nhưng lại không có chút tế bào về việc nhảy múa. Aiz, nhớ đến vẻ mặt đả kích của Aogiri lúc đó thật sự buồn cười. Nhưng thật không hay ho, năm nay cô phải múa vũ điệu cô ghét nhất đến hai lần.
Lúc đầu khi Fuyuki đang nhảy mở màn, lũ yêu quái không thèm để ý, không do dự bay tới hướng Fuyuki, nhưng khi tới gần lại thấy có gì đó không đúng. Lúc tới gần Fuyuki thì yêu khí bắt đầu bị tinh lọc, muốn rời khỏi lại không thể, giống như có một sức mạnh vô hình khống chế chúng.
“Sesshoumaru?” Sesshoumaru không hề thông báo một câu, tham gia vào cuộc chiến làm cho Fuyuki hoảng sợ, đen mặt nhìn Sesshoumaru đem đám yêu quái vờn quanh cô chém sạch. Ánh sáng lạnh nhạt phát ra từ lưỡi đao, mang theo sát khí sắc bén, giống như đang trước mặt cô trình diễn một màn mổ bụng gà vậy, nếu Fuyuki không cảm giác được yêu khí trên người Sesshoumaru, cô cho rằng hắn đã khôi phục yêu lực.

“Sesshoumaru ta cho dù mất đi yêu lực cũng mạnh hơn loài người ti tiện như ngươi gấp trăm lần, không cần ngươi phải bảo vệ!”
Ách, lời nói của cô làm hắn giận à? Nhưng mà kệ vậy, một yêu quái mạnh như Sesshoumaru mà chạy trốn thì thật sự làm nhục tôn nghiêm của hắn, khó trách hắn giận như thế…
Khi mặt trời lặn xuống núi, yêu quái gần như bị Sesshoumaru và Fuyuki giết sạch.
“Đi thôi!” Sesshoumaru bước đi, lại không nghe tiếng bước chân của Fuyuki mà “bành” một tiếng nặng nề.
Xoay người lại, đập vào mắt là một thân thể nằm trên mặt đầu, bộ kimono màu đỏ được ánh mặt trời lúc hoàng hôn chiếu lên, một màu đỏ rực báo hiệu điềm xấu. Yêu lực hồi phục, Sesshoumaru phát hiện mùi máu trên người Fuyuki càng lúc càng đậm, trong đó còn có hương vị chất độc của bướm yêu.
Đến gần Fuyuki, đem cô ôm lên mới thấy trên lưng cô toàn là máu, bởi vì máu cùng với màu của kimono giống nhau nên nhìn qua không biết rõ cô bị thương, nhưng với cái mũi thính của Sesshoumaru thì không thể không nhận ra.
Là do lúc bị rơi trên vòng chất độc của bướm yêu sao? Cho nên lúc đó mới ôm lấy hắn, vì do đau đến mức chịu không nổi? Cho nên lúc ở trong kết giới vẫn đưa lưng về phía hắn vì không muốn cho hắn thấy vết thương? Cho nên để hắn đi trước dẫn đường vì không muốn hắn đi đằng sau thấy vết thương?
Mắt vàng hơi chớp động, bị một cỗ cảm xúc phức tạp ẩn hiện kiềm chế, cuối cùng trở thành sự tức giận. Rõ ràng chỉ là một con người yếu đuối lại muốn bảo vệ Sesshoumaru hắn sao? Thật buồn cười!
Ba ngày sau, Fuyuki khôi phục lại ý thức, mở mắt ra thì phát hiện mình nằm trong phòng. Xem ra Sesshoumaru không so đo việc cô làm nhục tôn nghiêm của hắn, không ném cô ở cái chỗ đó.
“Fuyuki, tỉnh?”
“Ách…” Nghe âm thanh quen thuộc, thân thể Fuyuki cứng đờ, lại nhớ đến vết thương trên lưng, đau khổ nhăn mày. Ngẩng đầu lên thì thấy một linh hồn đang dựa vào cửa, tuy rằng lưng sáng, nhưng bởi vì thân thể của linh hồn là một màu trong suốt, nên ánh sáng chiếu vào mắt Fuyuki rất nhiều, làm cô chói mắt vô cùng. Thấy nụ cười của hắn, cả người cô phát lạnh, bịt miệng chui vào chăn, muốn đem mình biến thành tàng hình.
“Cái tên bán yêu sinh ra rất bình an, mọi thứ cũng coi như tốt. Như vậy Fuyuki sama có phải nên nói gì không?” Aogiri cười, chữ cuối cùng mang theo sự áp bách làm cho Fuyuki ứa mồ hôi.
“Này, cái đó…” Xong rồi xong rồi, cái tên linh hồn xấu bụng này tức giận, hắn đã gọi “Fuyuki sama” rồi, lần này thật sự không tốt rồi…

“Hả? Còn không muốn nói? Vì muốn giúp Inu no Taishou nên mặc kệ mạng mình? A, với bản tính lười biếng của Fuyuki sama tuyệt đối sẽ không giúp hắn, không biết tại sao lại muốn nhỉ? Vì bảo vệ Sesshoumaru mà bán mạng, mạng của ngài quý thật đấy!”
“Ta không có liều mạng, ta nắm chắc mới làm thế, bằng không ta đã chết…” Fuyuki nói nhỏ.
“Bây giờ có thể giải thích chứ?”
“Ta có cùng một yêu quái tên là Yue làm giao dịch.” Khó khăn ngôi dậy, Fuyuki nói thật, “Ta giúp Inu no Taishou, còn cam đoan không để Sesshoumaru liên lụy vào, bà ấy sẽ đem đá Minh Đạo cho ta mượn một tháng.”
“Đá Minh Đạo?”
“Ta ở trong đống sách cổ của đền, thấy tảng đá đó có quan hệ với không gian.”
“Thật sự giúp ngươi trở về?”
“Không rõ” Fuyuki nhẹ nhàng lắc đầu, “Nhưng mà cho dù một phần vạn hi vọng, ta cũng làm.”
Nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của Fuyuki, Aogiri không nói, tuy rằng Fuyuki luôn giữ bộ dạng bình thường, nhưng nếu gặp phương pháp có thể trở về nhà thì vô cùng cố chấp, dù là biện pháp gì cô cũng không bỏ qua. Nhẹ nhàng thở dài, Aogiri nói, “Yêu quái tên Yue kia có bộ dạng gì? Sao ngươi lại tin tưởng?”
“Yêu quái dạng gì ư? Ừm, cái này ta cũng không rõ, ta chưa từng gặp bà ấy, ta chỉ nói chuyện với thủ hạ của bà ấy. Nhưng mà ta cảm giác bà ấy là một yêu quái mạnh, hẳn sẽ không nuốt lời.”
Yue thật sự không nuốt lời, ngày thứ năm sau khi Fuyuki tỉnh dậy, Inu no Taishou và Sesshoumaru chạy về Tây quốc do tộc mèo rừng xâm nhập, Yue đã đưa đá Minh Đạo cho Fuyuki.
“Cứ cảm thấy yêu quái Yue kia muốn tránh mặt Inu no Taishou…” Đây là ý nghĩ của Fuyuki khi lấy được đá minh đạo, nhưng mà nó ngay lập tức bị cô ném ra sau đầu.
“Không nghĩ đến công chúa cao quý như Izayoi lại có thể làm được viên thuốc như thế này.” Fuyuki cắn viên thuốc Izayoi làm cho.

“Fuyuki sama thích là được rồi!” Izayoi ôm đứa con vừa mới chào đời mấy ngày – Inu Yasha, trên mặt nở nụ cười dịu dàng.
“Chị Fuyuki vẫn thích đồ ăn như trước.” Eigetsu trêu chọc, “Nhưng mà ăn thật sự ngon, nếu không tặng cho Gwatan sama một ít?”
“Ơ? Vì sao phải tặng cho tên đáng ghét kia?” Trên mặt Fuyuki tràn ngập vẻ mặt táo bón, cái tên suốt ngày chỉ biết châm chọc cô, mắc mớ gì phải tặng hắn đồ tốt như thế?
“Chị Fuyuki không biết sao? Tối hôm chị bị yêu quái bắt đi, anh Aogiri và em suýt ngăn cản không nổi đám yêu quái kia thì Gwatan sama xuất hiện giúp đỡ, đương nhiên phải cảm ơn ngài ấy.”
Nhìn Eigetsu cầm thuốc đi ra đền, Fuyuki tức giận ném phần không dùng được của viên thuốc xuống.
Quay đầu nhìn Izayoi đang ngơ ngác nhìn về phương Tây. Phương Tây, Tây quốc sao? Cô ta lo lắng cho Inu no Taishou?
“Đừng lo lắng, Inu no Taishou không phải là tên yêu quái bình thường, hơn nữa đối thủ là mèo, không thua được!” Nếu chó mà không đánh được mèo thì đầu thai làm chuột đi.
“Ừm” Izayoi nhẹ nhàng nói, trong mắt vẫn tràn sự lo lắng.
Fuyuki không biết nên làm gì, chỉ im lặng cắn thuốc. Inu no Taishou thật sự sẽ thắng sao? Không, cô không dám khẳng định, bởi vì không ít âm mưu hướng về Tây quốc. Lần trước con bướm yêu kia bắt cô đi thì không nói gì, nhưng mà hắn muốn cô giết Sesshoumaru hoặc Sesshoumaru phải giết cô. Như vậy sẽ tạo ra sự đối lập giữa Tây quốc và các thổ địa, làm cho Tây quốc có thêm một kẻ thù, dù sao cùng thần thánh làm kẻ thù, với yêu quái luôn có bất lợi. Việc này Fuyuki chưa nói ra, bởi vì nó đã thất bại, thêm nữa Inu no Taishou cần phải đối phó với nhiều thứ âm mưu khác, không cần phân tâm việc nhỏ này.
Thôi, đây là việc lớn nhất mà cô có thể giúp, nếu tiếp tục tham gia sẽ bị cuốn vào, mà cô lại không thích mấy việc phiền phức này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.