Fuyuki tắm rửa xong, lúc trở lại phòng thì không thấy nhóm Kagome.
Không, không phải chứ, ném cô lại đây thật à? Fuyuki bị đả kích, đứng ngẩn trước cửa một hồi.
“À, cô bé, nếu cô tìm mấy người bạn kia… Bọn họ vừa chạy tới hướng kia!” Chủ nhà nhìn Fuyuki ngẩn người đứng trước cửa, tốt bụng chỉ đường.
“Thật chứ? Cảm ơn đã chỉ đường” Fuhyuki vào nhà lấy cây đao, triệu hồi thức thần bay đi.
“A a, quả nhiên là người có pháp lực mạnh mẽ, có thể mời bọn họ tới đây thì tốt quá!” Chủ nhà bị dọa ngã xuống, trong miệng lẩm bẩm, nhìn Fuyuki bằng ánh mắt sùng kính.
Phía Đông là nơi có yêu khí mạnh, lại còn có cảm giác đánh nhau mạnh mẽ, có chuyện gì xảy ra sao? Fuyuki vỗ đầu quạ đen, ý bảo nó bay về hướng đó.
Lúc tới quả nhiên thấy nhóm người Kagome, Fuyuki thở nhẹ ra, cô còn nghĩ phải mất thời gian để tìm manh mối! Sau đó ngay lập tức tim cô đập lên mạnh mẽ.
Kagome bắn tên về phía Sesshoumaru, nhưng lúc ở hai ngón tay của hắn đã trở thành tro tàn, sau đó nhanh chóng dùng thiết toái nha chém xuống một cái, đôi mắt vàng lạnh lùng nhìn Kagome.
Cái tốc độ đó tuyệt đối thoát không được, cô ấy… sẽ chết. Fuyuki cảm thấy giống như bị tử thần bóp cổ vậy, không thể thở được. Vất vả lắm mới tìm được một hi vọng nhỏ, có thể sẽ trở về được, cô đã đợi hơn hai trăm năm, chờ mãi mới có thể thấy người mang hi vọng, làm sao có thể…
“Không —”
“Kagome –”
Fuyuki và Inu Yasha đều hô to cùng lúc, trước khi đao chạm vào Kagome, Inu Yasha đã ôm cô né tránh, còn bản thân hắn thì dùng toàn thân để bảo vệ. Lúc Inu Yasha cảm thấy sợ hãi thì một bóng đen xẹt tới, sau đó cái bóng kia đứng trước hai người che lại. Quay đầu thì thấy khuôn mặt trắng bệch của Fuyuki, giống như một người đã chết vậy. Inu Yasha rùng mình, cô ta sao thế nhỉ?
Nhìn thấy hình bóng quen thuộc, Sesshoumaru thu lại đao, công kích nhanh chóng biến mất.
“Cô ở đây làm gì?” Hắn nhíu mày, nhìn Fuyuki che chắn cho Inu Yasha, Sesshoumaru cảm thấy sự tức giận vô danh xộc lên não, lạnh lùng hỏi.
Fuyuki không trả lời, cô vẫn bị bóng ma che mờ mắt, không thể thấy được biểu tình của cô là gì, chỉ có thể thấy đôi môi trắng bệch của cô, làm người khác cảm thấy đau lòng. Cả người cô hiện lên một tia sáng màu tím, cái tia sáng đó không xa lạ gì với Sesshoumaru, đó là kết giới của Fuyuki, hai trăm năm trước hắn đã từng thấy không ít yêu quái chết vì công kích kết giới này.
“Loài người, cô còn không tới đây, cô đừng quên mình là nô lệ của Sesshoumaru, trốn đi vài ngày không tính, hôm nay lại đứng bảo vệ nhóm của tên bán yêu Inu Yasha kia, cô, cô…” Jaken hô lớn. Fuyuki chậm rãi quay đầu, đôi mắt đen lạnh nhạt nhìn Jaken, khiến cho Jaken cảm thấy mình bị hút vào đó, sau đó thì chết đi, dần dần chết mòn, sợ hãi nhảy vào bụi cây trốn đi.
“Fuyuki, cô không sao chứ?” Thấy Fuyuki không như bình thường, Kagome hơi lo lắng, hỏi. Nhưng Inu Yasha cũng không mẫn cảm như Kagome, cô gái này từ lần đầu gặp đã không vừa mắt, nay lại xuất hiện bảo vệ hắn, khó chịu vô cùng.
“Con nhỏ kia, nếu không muốn bị Sesshoumaru giết thì cút sang một bên!”
Có lẽ Fuyuki không nghe thấy tiếng nói của Inu Yasha, đôi mắt màu đen tuyền nhìn đôi mắt màu vàng của Sesshoumaru.
Tức giận ư? Sesshoumaru nheo mắt, hắn biết Fuyuki hơn hai trăm năm nhưng chưa bao giờ hắn thấy cảm xúc thật của cô. Cô khiến cho người khác cảm thấy bản thân chỉ là con rối không linh hồn, nhìn qua thì có thể thấy rất thân thiết, nhưng thật sự là một cảm giác xa lạ vô cùng, khiến cho hắn vô cùng khó chịu. Từ lúc gặp gỡ đến nay, chưa bao giờ hắn thấy cảm xúc thật của Fuyuki, cho dù là bị con bướm chết tiệt kia nhốt vào cái động đáng ghét đó cô ta cũng chưa từng lộ ra cảm xúc, vậy mà giờ này lại có thể…
“Hai trăm năm trước, cô bảo vệ tên này để hắn được sinh ra, hai trăm năm sau cô vẫn muốn bảo vệ hắn ư?”
“Bán yêu? Hắn chẳng liên quan tới ta.” Đối mặt với Sesshoumaru, Fuyuki hờ hững, nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ, “Người ta muốn bảo vệ chỉ có Kagome mà thôi!”
“…” Ánh mắt của Sesshoumaru chuyển từ Inu Yasha sang Kaogme, Inu Yasha đem Kagome che chắn lại.
“Sesshoumaru, cho dù là ngươi, chỉ cần có ý muốn giết Kagome, ta cũng không bỏ qua đâu!” Cây đao lộ vỏ, “Ta biết rõ mình không phải là đối thủ của ngươi, nhưng… Cho dù là vậy, ta cũng không thể bỏ qua!”
Sesshoumaru yên lặng nhìn Fuyuki, không đáp lại, hàn ý xung quanh hắn thu lại một ít.
“Sesshoumaru, ngươi phát ngốc gì vậy?” Không biết lúc nào Inu Yasha đã đứng trước Sesshoumaru, định bụng lấy thiết toái nha từ tay hắn, “Của ta.”
“Ngạo mạn!” Seshoumaru lạnh lùng nhìn Inu Yasha như đã nhìn thấu được âm mưu của hắn, tay trái lạnh lùng đâm qua bụng Inu Yasha.
“Khụ khụ… Nếu nghĩ lấy lại thiết toái nha, vậy thì… cùng cánh tay kia gãy luôn đi!”
Lúc Inu Yasha hạ cánh tay thì tay và thiết toái nha hợp lại. Cánh tay của Sesshoumaru mất đi lực đạo, thiết toái nha lại về tay của Inu Yasha.
Lấy lại thiết toái nha, bị Sesshoumaru đâm một đao, thân thể đã hết sức, quơ quơ, cuối cùng nửa quỳ nửa đứng, bởi vì có thiết toái nha đỡ lại nên vẫn chưa nằm trên mặt đất.
“Inu Yasha!” Kagome hét lớn, muốn bước tới thì bị Fuyuki cản lại.
“Jaken, đi thôi!” Sesshoumaru nhìn một cái rồi quyết định đi khỏi đó. Ở lại cũng không có ý nghĩa gì.
“A? Sesshoumaru sama, đi như vậy sao ạ? Cái tên bán yêu kia đã mất ý thức.”
“Mắt mù rồi sao? Bước lên một bước, kiếm trí của thiết toái nha sẽ lấy mạng của ngươi.”
Jaken định bước thì dừng lại.
Đi vài bước, Sesshoumaru dừng lại, quay người nhìn Fuyuki.
“Ngươi muốn làm gì? Ta không cho ngươi đụng vào Kagome đâu!” Nhìn thấy Sesshoumaru rời khỏi, Fuyuki thở nhẹ ra, cô hoàn toàn không muốn hắn dừng lại. Vừa mới thở phào thì tim lại đứng dậy, nơm nớp lo sợ cầm đao che Kagome lại, có điều không còn khí thế ban đầu.
Sesshoumaru yên lặng nhìn Fuyuki, không biết đang nghĩ cái gì trong đầu. Đột nhiên, không hề báo trước đã dùng tay chộp lấy cô, Fuyuki lấy đao chắn lại, cánh tay đột nhiên đổi hướng, dừng trên thắt lưng, sau đó dùng lực đạo kéo lại gần hắn.
“A a – ngươi muốn gì? Buông!”
Sesshoumaru không quan tâm cô gái to mồm trong tay mình, đứng dậy rời khỏi mặt đất.
“Ngươi bắt cóc, bắt cóc đấy! Ngươi có hiểu không hả –”