Tao Nhã Chính Là Sai

Chương 20: Mơ đâu sai đâu!




Sesshoumaru.600.1451913
Trước mắt là một màu trắng xóa, màn sương trắng giống như giam cô lại, đem cô kéo ra khỏi thế giới này.
Fuyuki không tức giận, bước về phía trước, kỳ lạ là, màn sương giống như nước chảy khắp bốn phía, trước mặt xuất hiện một khu rừng trúc màu xanh, từ xa nhìn tới, có thể nhìn thấy một con đường nhỏ.
Đây thật sự là một giấc mơ chân thật, Fuyuki đứng ở trước con đường nhỏ, tự hỏi có nên đi vào hay không. Cúi đầu, lơ đãng nhìn một cái mới phát hiện mình đang mặc bộ áo tắm màu tím, mặc dù đơn giản, nhưng cũng xa hoa. Fuyuki không thích loại trang phục xa hoa này, nhưng bộ quần áo này cô không thấy chán ghét, giống như cô rất muốn mặc nó từ lâu, giống như việc mặc nó là điều dĩ nhiên.
Thật sự là một giấc mơ kì lạ, đem tất cả đam mê ngày thường đảo lộn lại, nhưng nhìn không ra cái gì không thích hợp.
Thôi, chỉ là một giấc mơ, chắc hẳn đi qua con đường này là trở về thôi.
Chậm rãi bước vào rừng trúc, sương mù xung quanh tan biến, rừng trúc xanh man mác, làm tâm trạng cô tốt lên không ít.
Tầm nhìn dần trở nên trống rổng, đến cuối con đường, Fuyuki vẫn không tỉnh, chỉ thấy một ngôi nhà nhỏ làm bằng trúc, ở gần đó có cây hoa dâm bụt tao nhã, đay lòng cô đột nhiên có cảm giác vui sướng, không tự chủ chạy về phía đó.
“Haha, thế mà ngươi cũng không sợ, dám bước vào đây ư?” Fuyuki đứng cách cửa ba bước, một giọng nam trầm thấp như tiếng đàn violin vang lên.

“A? Ta không nên bước vào ư?” Fuyuki cúi đầu hỏi rồi nói tiếp, “Xin lỗi vì đã làm phiền, ta đi khỏi đây ngay!”
“Nếu đã đến, thì vào đi!”
“Ừ” Fuyuki không khách khí, đi vào.
Đi vào trong sân, Fuyuki mới thấy được chủ nhân nơi này, mái tóc màu đen ngược với mái tóc màu trắng của Sesshoumaru, đôi mắt màu đỏ làm cho người ta đui mù. Hắn tùy tiện khoác một chiếc áo, nhưng lại giống như chỉ khoác một nửa. Trên người cũng mặc bộ áo tắm màu tím như cô, cổ áo thấp lộ ra xương quai xanh vô cùng gợi cảm. Người nọ nằm nghiêng ở trên giường, đôi mắt màu xanh như cười như không nhìn Fuyuki, đánh giá cô từ trên xuống dưới sau lại từ dưới lên trên, nhưng mà, không nói một từ.
Cái nhìn đầu tiên làm Fuyuki nhận định hắn là một người vô cùng đẹp trai, lần thứ hai là tên này là hàng thật. Vì vậy, cuối cùng cô kết luận “Là một món hàng đẹp trai”.
“Haha, lá gan không nhỏ! Dám nói với ta như vậy!” Người nọ cúi đầu cười, nhưng không hề tức giận, hơn nữa còn vô cùng đắc ý.
“Ta chỉ nói sự thật thôi!” Tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, Fuyuki liếc mắt nhìn người kia, rõ ràng chỉ là một giấc mơ nhưng mà cô thấy hắn rất rõ.
“Tiểu Trần đáng yêu, ta không phải là một người trong giấc mơ.” Người nọ bày ra bộ dạng đau lòng.
“…” Có ai tự nhận mình là một con người trong mơ sao? Fuyuki khinh thường nhìn hắn.
“Tiểu Trần, lần này đã bước vào rừng trúc này, chắc hẳn đã biết ta là ai.” Người đó hơi động người, mong chờ nhìn Fuyuki.
“Không biết ngươi!” Cho nên không cần phải giả vờ đôi ta quen nhau đâu.
“Ta là Lạc Phi Li!” Người nọ ai oán vô cùng.
“…” Fuyuki nhíu mày, cùng họ “Lạc” với cô ư? Điều này làm Fuyuki nghĩ tới một số cảnh cẩu huyết, ví dụ như, ba của cô ở bên ngoài sinh cho cô một người anh cùng cha khác mẹ, hoặc là, cha của cô có một đứa em trai mất tích nhiều năm, mà cái người chú này của cô, nhìn qua không giống chút nào. Nhưng mà tại sao lại chạy tới giấc mơ của cô? Báo mộng à? Nghĩ thế, Fuyuki rùng người một cái.
“Tiểu Trần, đến khi nào mới có sự nhiệt tình trên mặt của cô? Không cần phải làm kiểu mặt đó, chúng ta đều là người than.” Lạc Phi Li mỉm cười, sau đó lại nằm trên giường, biểu tình trở nên lạnh nhạt, “Lần gặp mặt tiếp theo, hi vọng…”
“Ai?” Câu nói kia rất mơ hồ, Fuyuki còn chưa kịp nghe rõ đã bị làn sương vây quanh, làm cho người ta cảm thấy không thở được.
“A! Hô – hô – hô” Fuyuki mở mắt ra, xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh. Thật sự là một giấc mơ đáng ghét, cô còn nghĩ giấc mơ của mình sẽ tốt đẹp lắm.

“Ác mộng à?”
Quay đầu thì thấy Jaken đang nướng cá gần bờ sông, không nhìn thấy bóng dáng của Sesshoumaru, cô ngồi xuống, lên tiếng, “Ừ”
“Đúng là loài người vô dụng, bị một ác mộng dọa sợ”
“Ừ”
“Này, rốt cuộc là ác mộng gì thế?” Jaken tò mò, trong khoảng thời gian họ quen cô gái này, thấy những chuyện đáng sợ không ít, nhưng cô chưa bao giờ như vậy, bây giờ cuối cùng là kiểu giấc mơ gì mà có thể dọa cô ta đổ mồ hôi lạnh.
“À… không nhớ!” Cẩn thận nghĩ lại, trong đầu chỉ một màu trắng, chỉ có thể nhớ rừng trúc xanh, một nhà nhỏ, một chàng trai đẹp, nhưng cái gì cũng không nhớ rõ. Nhưng mà… cảm giác không giống ác mộng… Mà kệ nó đi, chỉ là một giấc mơ thôi.
“Hừ! Thật là vô dụng!”
“Đúng đúng! Ta chỉ là một con người vô dụng mà thôi, Jaken sama!” Fuyuki đi tới bên bờ sông rửa mặt, cảm giác tốt hơn không ít. Thấy Jaken cũng đã nướng chín cá, cầm lấy một xiên cắn.
“A! Ta nướng cá…”
“Chỉ một con cá thôi! Không nên để ý, không nên để ý!”
“Hừ!” Biết có đi không có về, Jaken cũng im lặng không nói gì, cái chuyện này đã trở thành thói quen, đã thành thói quen rồi.
“À đúng rồi, Sesshoumaru đâu rồi, chúng ta bị hắn đá đít rồi à?”
“Sesshoumaru sama làm sao có thể bỏ rơi Jaken ta được? Ta là tùy tùng quan trọng nhất của ngài ấy.”
“Vậy thì sao? Hắn đi đâu?”
“Đi tìm tay rồng, đoạt lại thiết toái nha.” Cái tên bán yêu Inu Yasha kia cũng thật là, ngoan ngoãn giao kiếm cho Sesshoumaru sama thì tốt lắm rồi, cần gì hại Jaken hắn phải bôn ba khắp nơi thế này?
Còn muốn cướp thiết toái nha? Hồi trước không phải đã tìm ra cây kiếm tốt hơn thiết toái nha sao? Không lẽ… Bị từ chối? Người dám từ chối Sesshoumaru, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt, cô hoàn toàn có thể nghĩ được.

“Cái tay rồng là gì thế? Có loại cánh tay kì lạ thế à?” Là một cái móng rồng sao?
“A, tay rồng là cánh tay cứng rắn nhất của yêu quái, có thể ngăn cản được kết giới của thiết toái nha, nếu Sesshoumaru có thể dùng nó thì cây thiết toái nha đó sẽ nát bét.”
“Thật chứ?” Làm cho thiết toái nha nát bét ư? Cái tên Sesshoumaru kia quả thật phải là thiết toái nha mới được! Tay rồng, lại muốn gắn cái kiểu tay quái dị lên người mình ư? Làm như thế thật sự rất mất hình tượng đó Sesshoumaru. Fuyuki thở dài, ném xương cá xuống, đứng dậy, cô cũng nên đi làm việc quan trọng thôi.
“Ơ? Ngươi định đi đâu?” Jaken lên tiếng hỏi.
“Jaken, Sesshoumaru đi tìm tay rồng phải không?”
“Đúng vậy!”
“Nói cách khác hắn không ở gần đây phải không?”
“Ừ!”
“Hắc hắc!” Fuyuki nhìn Jaken cười âm hiểm, thành công làm cho da đầu của Jaken run lên.
“Ngươi, ngươi cười “hắc hắc” là có ý gì?” Hắn có loại cảm giác không an toàn.
“Thức thần, quạ đen!” Một bóng đen xuất hiện, tạo ra một cơn lốc rồi thổi Jaken lên trời “Sau này còn gặp lại, Jaken sama!”
“Này này, ngươi là tùy tùng thứ hai của Sesshoumaru, sao lại tự tiện như vậy hả?” Đứng lên, Jaken tức giận giơ chân, nhưng trên trời, bóng dáng của Fuyuki biến mất, “A a, cô ta lại chạy đi, Sesshoumaru sama về hỏi thì trả lời sao đây?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.