Tao Nhã Chính Là Sai

Chương 41: Bị lạc không phải sai!




Original.600.1714891
Vách đá tịch mịch, cỏ xanh mềm mại. Fuyuki ngồi xếp bằng ở vách đá, để gió khuya thổi mái tóc đen bay trong gió.
Từ trên nhìn xuống vách đá là một thôn xóm bên cánh rừng, đèn đuốc nơi thôn xóm gần như đã tắt hết, nhìn qua có vẻ âm u nhưng lại làm cho Fuyuki cảm giác an tâm. Nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại, Fuyuki nở nụ cười thả lỏng.
Cơn gió đột nhiên nhỏ đi, giống như bị cái gì che lại. Mở mắt ra, nghiêng đầu thì thấy bóng màu trắng quen thuộc.
“Sesshoumaru?”
“…” Sesshoumaru trầm mặc không đáp lại Fuyuki, nhưng bộ dạng này của hắn khiến cô cảm thấy kì lạ, không hiểu sao cô cảm giác như Sesshoumaru tới để hóng gió đêm.
Fuyuki im lặng nhìn sườn mặt hoàn mỹ của Sesshoumaru, kiên nhẫn đợi hắn lên tiếng. Trong lúc hai người im lặng thì một cơn gió thổi qua, tiếng lá ma sát nhau sàn sạt, im lặng lâu như vậy mà vẫn không thấy Sesshoumaru mở miệng thậm chí là cơ miệng cũng không buồn nhếch lên. Fuyuki cảm thấy mình đoán sai, hẳn là Sesshoumaru tới đây để hóng gió.
Cô thở nhẹ một cái, thuận tiện lén lút tự an ủi bản thân sau đó lại nhìn phía thôm xóm tối mù.

“Toran… không phải là người phụ nữ của ta.” Thanh âm trầm thấp nhưng ở bên tai Fuyuki lại như tiếng sấm nổ tung.
“…” Sesshoumaru…đang nói cái gì…. Toran…không phải người phụ nữ của hắn? Ai? Vì sao lại nói với cô cái này?
“Cô ta là đối thủ năm mươi năm trước của ta, mạnh hơn so với đám yêu quái khác.”
“….” Vì sao đột nhiên trở giọng rồi? Fuyuki không hiểu mở to mắt.
“Ta và cô ta không có quan hệ gì!” Sesshoumaru nhìn vẻ mặt mê mang của Fuyuki thì nhíu mày lại, con ngươi màu vàng trừng mắt nhìn cô bất mãn.
“Phốc – Hahaha…” Fuyuki đột nhiên cười to, không quan tâm tới hình tượng mà ôm bụng lăn lên cỏ. Sesshoumaru tự nhiên dùng bộ dạng đó để giải thích hắn với Toran không có quan hệ với cô, bộ dạng đó thật sự rất buồn cười, “A, haha… Không, ngại quá, ta thật, thật sự nhịn không nổi… Hahaha… Thật sự buồn cười… Bộ dạng của ngươi…”
Sesshoumaru nhìn cô gái đang nằm lăn lộn trên bãi cỏ, khuôn mặt đã nhăn nay càng nhăn hơn.
“Haha… Toran là người phụ nữ của ngươi, ta chỉ nói đùa mà thôi, ngươi, ngươi cho là thật sao? Hahaha.. Ngươi, ngươi thật sự…” Không được, cười đau bụng lắm rồi, có điều lời nói của Sesshoumaru vẫn còn quanh quẩn trong đầu khiến cô không thể ngừng cười được, chỉ có thể ôm bụng mà cười.
Thật sự không nghĩ rằng Sesshoumaru lại có bộ mặt đáng yêu như thế.
Sesshoumaru trừng mắt nhìn Fuyuki rất lâu nhưng không thấy cô ngừng cười, mặt đen dần, đôi mắt vàng xuất hiện màu đen khó hiểu.
Một bóng sáng xuất hiện trong đêm khuya, xoẹt qua hai má của Fuyuki đâm vào đất làm cho cô nín cười.
“Sess, Sesshoumaru, ngươi ngươi ngươi không cần kích động, chúng ta nói chuyện bình thường!” Fuyuki nhìn khuôn mặt gần mặt mình của Sesshoumaru, lại nhìn lười dao Thiên Sinh Nha ở cạnh, run run nói.
Tuy rằng Thiên Sinh Nha là cây đao cứu người nhưng mà lưỡi đao ở gần cô như vậy vẫn cảm thấy rất sợ.
Cô…. Hình như quá mức rồi, Sesshoumaru bị chọc giận…
“A, ta sai rồi!”
Cho tới khi Fuyuki nghĩ có nên lau nước mắt, tới gần Sesshoumaru dùng vẻ mặt sám hối hay không thì nghe tiếng hừ lạnh, hắn dùng tốc độ chậm chạp thu lại Thiên Sinh Nha, để cây đao đó vào thắt lưng của mình.

Fuyuki xoa cái trán đầy mồ hôi đứng lên. Nhìn Sesshoumaru thì thấy hắn đi tới vách đá, nhìn thôn xóm lúc nãy cô nhìn, trên mặt không chút cảm xúc khiến người khác không biết hắn đang nghĩ gì. Nhưng mà Sesshoumaru bây giờ đã bình tĩnh lại, có vẻ sẽ không dùng đao mà giết cô, Fuyuki chậm rãi đi tới chỗ ngồi ban đầu, tiếp túc ngẩn người nhìn thôn xóm.
Đêm, lại yên tĩnh như trước.
“Này Sesshoumaru, ngươi nói xem, con người rốt cuộc là gì?” Đến khi Fuyuki cảm thấy chân bắt đầu run thì mở miệng, nhẹ giọng đánh vỡ sự yên tĩnh.
“Ngươi muốn nói gì?”
Tay áo bay trong gió, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười không thành công, Fuyuki chán nản nói “Ta nhớ rõ Sesshoumaru từng nói, khuôn mặt không thay đổi hai trăm năm này của ta chính là điều chứng minh ta không phải là con người. Vậy ngươi nói đi, bây giờ ta là gì? Yêu quái? Bán yêu? Nhưng nhìn thế nào cũng không giống!”
“……”
“Ngươi có biết tại sao ta luôn kiên trì cái thân phận người một nhà không?” Hơi cười cười, nhìn thật sự an bình nhưng lại có chút bi thương khó nhìn ra, “Ta không thể trở về thế giới của mình, cho nên ta hoàn toàn cắt đứt với mối quan hệ huyết thống thân thiết kia. Ta không muốn mất đi, đó là điều ràng buộc duy nhất của ta trên đời này. Có điều, ở thế giới này, ta không muốn ngay cả chủng tộc cũng không giống với bọn họ, vì vậy ta luôn tự ình là con người”
“……”
“Nhưng mà từ khi ở chung với Sesshoumaru ngươi thì ta bắt đầu mê mang, ta không biết mình là gì….”
“Cuối cùng ngươi muốn nói gì?” Sesshoumaru phiền chán hỏi, hắn ghét cái thái độ nghiêm trang này của Fuyuki, ghét vẻ mặt khiến người khác cảm thấy cô ở một nơi xa xôi nào đó, hắn thà nghe cô nói bậy, cho dù là cười to như lúc nãy hắn cũng không muốn thấy biểu tình này.
“Sesshoumaru, Inu no Taishou từng hỏi ngươi, ngươi có muốn bảo vệ cái gì không. Ta nhớ lúc đó ngươi trả lời, đối với ngươi mà nói, thứ ngươi theo đuổi chính là bá đạo [editor chả hiểu nó là gì]. Vậy, đáp án bây giờ của ngươi là gì?”
“….” Sesshoumaru nắm chặt tay, hắn không có biện pháp nói ra đáp án.
“Ngươi cũng mê mang sao? Đối với con đường bá đạo ấy…” Fuyuki lộ ra vẻ mặt như đã biết trước “Sesshoumaru, ta không hiểu tại sao ngươi nhất định phải giữ ta ở cạnh ngươi, nhưng đoạn đường ở chung với ngươi rất vui vẻ. Có điều, bây giờ chúng ta đều không tìm ra con đường của mình, cho nên…”
“….” Quay đầu lại, trong đôi mắt đen kia là một sự kiên định.
“Cho nên… Trước khi ngươi tìm ra đáp án, làm ơn cho ta rời đi một khoảng thời gian”

Bản thân mê mang, cho dù lạc trên con đường nhân sinh nhưng không có vấn đề gì, cô có thể chậm rãi tìm đường đi thuộc về mình. Nhưng mà Sesshoumaru thì khác, hắn mang theo dòng máu của đại yêu quái, không thể tìm ra được thì sẽ bị trói buộc trong việc giết choc. Nếu đúng như người kia nói, vì cô ở cạnh hắn nên hắn mới đi lạc, vậy bây giờ, tạm thời tách nhau ra một thời gian.
Sesshoumaru không nói gì, lưng vẫn đứng thẳng như vậy, nhưng không ngăn cản Fuyuki leo lên quạ đen bay lên bầu trời.
“Làm như vậy được rồi chứ, Anh?” Fuyuki nói với không trung.
Bầu trời vốn không có gì bỗng xuất hiện bóng người màu hồng nhạt, người này là người bên cạnh của tộc trưởng tộc thiên hồ Lạc Phi Li – Anh.
“Theo cách nói của đại nhân, hẳn sẽ có chút tác dụng,” Anh trả lời, “Nhưng vì sao ngài lại dễ tin lời của ta?”
“Bởi vì lúc tộc mèo rừng đột kích, ngươi vẫn luôn đi theo ta, làm cho ta cảm thấy vô cùng phức tạp! Vì vậy ta nghĩ nên làm theo điều ngươi nói, như vậy hẳn ngươi sẽ không đi theo ta nữa. Ngươi sắp đi rồi, phải không?” Vẻ mặt của Fuyuki vô cùng mong chờ.
“….” Vì lí do đó nên mới tin lời của người xa lạ sao?
“Haha, lừa ngươi thôi, việc đó ta từng xem qua một quyển sách cổ nên biết chút ít.”
“Ồ, phải không?” Người này… Chính điểm này rất giống đại nhân, Anh bắt đầu cảm thấy câu nói ‘Cô bé có chút giống ta’ của Lạc Phi Li thật sự rất đúng.
“Hơn nữa ta biết bản thân mình có ảnh hưởng tới hắn, một vài câu nói có thể khiến hắn tức giận, còn đánh Jaken bay đi, tuy rằng gần đây không như vậy…”
“….” Ặc, cái tên khuyển yêu kia cũng không phải vì ảnh hưởng cái chuyện nhỏ nhặt này đâu, người này sao ngốc như vậy? Thế mà lại là Con của thần đấy!
“Thôi, bây giờ là lữ trình của mình ta, theo như ước định, ngươi đừng tiếp tục đi theo ta nữa.” Nói xong, quạ đen giống như tên rời cung, bay ra ngoài.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.