Ngày cuối cùng của năm Kiến An Nguyên, trời nắng đẹp chói chang.
Mùa xuân sắp về, không khí tràn đầy sắc xuân. Mặt trời chiếu sáng, vạn vật bừng tỉnh, thời tiết đẹp thế này, con người sẽ luôn có tâm trạng tốt. Tào Bằng cũng không ngoại lệ, vừa tỉnh dậy đã rất hứng khởi, khi luyện công cũng rất chăm chú. Bạch viên thông bội bát đoạn cẩm phối hợp với phật gia mật tông tám chữ chân ngôn sẽ mang lại hiệu quả không thể ngờ tới.
Chân ngôn kéo theo khí huyết, chấn hưng nội phủ; Bát đoạn cẩm kéo giãn gân cốt, cường trách cốt lạc.
Chỉ trong hơn hai mươi ngày, Tào Bằng đã cảm nhận được sự thay đổi khác lạ. Trong đó rõ ràng nhất chính là tinh thần hắn trở nên phấn chấn hơn rất nhiều so với khi mới tái sinh. Cánh tay nhỏ bé ban đầu cũng bắt đầu có cơ bắp, cơ thể gày yếu nhìn cũng cường tráng hơn trước nhiều. Đương nhiên, đây không chỉ là tác dụng của luyện công. Sau khi tới Cức Dương, điều kiện sống chuyển biến tốt hơn, đặc biệt từ khi Tào Cấp kiếm được việc sửa chữa binh khí trong kho vũ khí của nha huyện, Khoái Chính rất thoải mái trong chuyện chi trả trước chi phí sửa chữa, làm cho cuộc sống trong nhà dư dả hơn trước. Điều kiện sống tốt, thức ăn đương nhiên có cải thiện, càng thúc đẩy Tào Bằng từng bước trưởng thành.
Bát đoạn cẩm có bốn phương thức đầu tiên, tác dụng của Bát đoạn cẩm chủ yếu là lưu thông khí huyết, điều chỉnh âm dương, đưa cơ thể về trạng thái cân bằng, nói cách khác chính là trị bệnh.
Tào Bằng từ nhỏ cơ thể không khỏe, Bát đoạn cẩm trị được các vết thương thì có phần khoa trương nhưng xương cốt trong cơ thể mạnh lên là sự thực rõ ràng.
Mười ngày trước, Tào Bằng chủ yếu luyện bốn đoạn đầu.
Cùng với cơ thể ngày một khỏe lên, bản thân hắn đoán, sau khi khai xuân là có thể đặt trọng điểm vào bốn đoạn phía sau.
Có một cơ thể khỏe mạnh, tương lai mới có thể gây dựng sự nghiệp lớn.
Chẳng phải nói, cơ thể là vốn của cách mạng? Tất cả mọi thứ hắn làm hiện giờ đều là vì kế hoạch sau này, thậm chí gồm cả luyện công.
Sau khi ngừng tập, Tào Bằng đi dạo men theo bờ sông, thỉnh thoảng ngóng sang bờ bên kia.
Thế nhưng Trương Uyển Trinh vẫn không xuất hiện khiến trong lòng hắn ít nhiều có chút thất vọng.
Trên bờ sông, Vương Mãi và Đặng Phạm đang luyện công. Vương Mãi tiến bộ rất nhanh, cho dù là tính mềm dẻo của khí lực hay cơ thể cũng đều tốt hơn so với hai mươi ngày trước; Tình hình của Đặng Phạm khá đặc biệt, xét về xương cốt, hắn với Vương Mãi người tám lạng kẻ nửa cân, thậm chí còn mạnh hơn mấy phần. Chỉ là Vương Mãi từ nhỏ đã theo Vương Mãnh săn thú trong núi, độ linh hoạt của cơ thể vượt xa so với Đặng Phạm, nhưng nếu nói vong mệnh khí chất, Đặng Phạm thường xuyên lăn lội ngoài đường và đánh nhau với mọi người lại hơn hẳn Vương Mãi. Còn Đặng Phạm mặc dù vừa bắt đầu luyện công nhưng có thể đánh ngang tài ngang sức với Vương Mãi. Nhìn vào xương cốt của Đặng Phạm, giống với Vương Mãi, rất phù hợp với Bát cực quyền.
Vương Mãi nhỏ hơn Đặng Phạm, cơ thể cũng mềm dẻo hơn.
Đặng Phạm lớn tuổi hơn, cộng thêm các nguyên nhân khác, vì thế con đường đi cũng hẹp hơn.
Căn cứ vào tình hình riêng của mỗi người, Tào Bằng đương nhiên truyền dạy khác nhau. Đặng Phạm chủ yếu dùng sức mạnh, Vương Mãi thì cơ thể mềm dẻo nên phải toàn diện hơn chút.
Dạo hai vòng trên bờ sông, khí huyết của Tào Bằng đã dần bình phục.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời rồi hét lên với Vương Mãi và Đặng Phạm: "không sớm nữa, ai về nhà nấy! Hôm nay là ngày cuối năm, Đặng Phạm về nhà, cho ta gửi lời chúc tới thúc phụ và người thân… Đầu hổ ca, huynh cũng đừng luyện nữa, về nhà làm việc đi, hôm nay bận lắm đó."
Vương Mãi và Đặng Phạm gật đầu đồng ý, sau đó dừng tay lại.
Đặng Phạm sống ở thôn Đặng, một mình trở về. Vương Mãi và Tào Bằng sánh vai cùng bước, vừa đi, Tào Bằng vừa nhắc tiết tấu thở để giúp mình khôi phục khí huyết.
Hôm qua say, hôm nay tỉnh dậy.
Vương Mãi hình như đã quên hết Tào Bằng nói gì, như chưa từng xảy ra chuyện.
Thế nhưng trong lòng Tào Bằng biết rõ, có một số chuyện không cần nói ra. Đừng thấy hàng ngày Vương Mãi nóng nảy vậy nhưng không phải là một tên ngốc.
"Đầu hổ ca!"
"Sao?"
"Đệ quyết định rồi!"
"Quyết định gì?"
"Mùng hai đệ qua sông tới nhà họ Trương nói rõ mọi chuyện… huynh đi với đệ nhé."
"Được!"
Vương Mãi gật đầu, nở nụ cười tươi.
Với hắn, đại trượng phu nên như vậy mới đúng… nếu đến cả chuyện theo đuổi con gái cũng sợ sệt rụt rè, sau này còn nói gì đến sự nghiệp lớn?
A Phúc trước đây chẳng phải từng nói, chân đất không sợ đi giày còn gì!
Kể cả Giang Hạ Hoàng thị lợi hại thì cũng sao? Lão tử chính là chân đất, ít nhất cũng có đầu óc, việc gì phải sợ!
Có điều, Tào Bằng rõ ràng đã xem thường thủ đoạn của Hoàng Xạ. Giang Hạ Hoàng Thị? Tào Bằng không rõ lắm về hắn ta.
Nếu nói trong số những người nổi tiếng họ Hoàng của vùng Kinh Tương thì hắn ấn tượng nhất là Hoàng Trung cực kỳ bản lĩnh.
Ngoài ra hình như cũng chỉ có cha của Hoàng Xạ, Giang Hạ thái thú Hoàng Tổ có chút ấn tượng. Ngoài ra, hình như không nghĩ ra người nào.
Vì thế, từ đầu, Tào Bằng không hề để tâm tới Hoàng Xạ…
"Anh rể, sao về sớm thế?"
Trở về nhà, Tào Bằng lập tức nhận ra, không khí trong nhà có gì đó không bình thường.
Lẽ ra, Đặng Tắc lúc này đang trực ở huyện. Nhưng khi Tào Bằng bước vào nhà, đã thấy huynh ấy mặt mũi đau khổ, ngồi ở trung đường.
"Mẹ, xảy ra chuyện gì thế?"
Trương Thị ngẩng đầu lên, chưa nói gì thì nước mắt đã tuôn rơi, mãi không cất nên lời.
"Cha…"
Đặng Cập thở dài, chỉ vào Đặng Tắc, "hỏi Thúc Tôn đi."
"Anh rể, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Đặng tắc gượng cười, "không có gì, chỉ có một chuyện… A Phúc, năm nay ta sợ không thể cùng ăn tết với đệ. Anh rể trước đã hứa với đệ, ngày mười lăm dẫn em đi xem hoa đăng trong thành. Nhưng giờ, bỗng nhiên có công vụ, cần ta lập tức đi giải quyết… cha, mẹ, hai người đừng lo, chỉ là lệnh triệu tập bình thường, cũng không phải chuyện xấu đâu. Đợi giải quyết xong việc, nói không chừng con còn được trọng dụng. Kha kha, tới khi đó chúng ta lại mua một căn nhà trong huyện thành, cả nhà đều chuyển tới đó sống."
Đặng Tắc nói rất nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại có chút lo lắng.
Lệnh triệu tập?
Tào Bằng sững người, trong lòng chợt có dự cảm không tốt.
"Anh rể, ai triệu tập huynh?"
Không đợi Đặng Tắc trả lời, Tào Nam đã cướp lời; "A Phúc, đệ luôn thông minh, mau giúp anh rể nghĩ cách đi.
Hôm nay anh rể đang trực thì Khoái huyện lệnh đột nhiên tới, nói Giang Hạ binh Tào sử triệu anh rể tới Thành Cửu Nữ. Đệ nói xem anh rể rõ ràng là người của huyện Cức Dương, binh Tào sử của Giang Hạ như hắn có quyền gì mà triệu tập? Hơn nữa, sắp tết rồi, còn để cho người ta ăn tết không nữa?"
Trương Thị cũng vậy mà Tào Nam cũng thế, điều lo lắng chủ yếu là lệnh triệu tập cuối năm, cả nhà không được đoàn tụ.
Những ý nghĩ khác, đoán chừng cũng không thể có…
Tuy nhiên Tào Cấp và Vương Mãnh dường như không thấy thế.
Vương Mãnh hiểu biết rộng, còn Tào Cấp từ sau khi trải qua kiếp nạn ở trấn Trung Dương cũng đang âm thầm thay đổi liên tục. Nghĩ cũng đúng, vợ mình bị người ta sỉ nhục, vu oan, bản thân lại bất lực, thậm chí nhìn trước ngó sau. Thế nhưng thằng con trai nằm trên giường bệnh đã lâu lại kiên quyết bảo vệ mẹ mình. Điều này khiến người làm chủ gia đình như Tào Cấp thấy thế nào? Cùng với tài hoa của Tào Bằng dần dần bộc lộ, Tào Cấp dường như cứng rắn hơn nhiều. Vì gia đình này, vì con trai, ông biết mình từ nay về sau phải gánh vác trách nhiệm nhiều hơn.
Vì điều này, thậm chí ông còn cùng con rể Đặng Tắc bắt đầu học đọc…
Người đàn ông có trách nhiệm như thế, đương nhiên sẽ khác. Cho dù học vấn của ông không bằng Đặng Tắc, không hiểu biết rộng như Vương Mãnh nhưng cũng cảm thấy chuyện này khác thường.
Đặng Tắc?
Một thư lại quèn của huyện Cức Dương, mấy ngày trước vừa nhậm chức Tả sử.
Trong mắt dân thường, Tả sử cũng là quan triều đình; Nhưng thực tế thì sao? Tả sử cũng chỉ là thích viên cao cấp, chẳng có phẩm cấp gì.
Bổng lộc hàng tháng mười một hộc, nói cách khác là một trăm thạch mà thôi, cùng một cấp bấc với tam lão đấu thực.
Đường đường là Giang Hạ binh Tào lại, con trai của Giang Hạ thái thú, sao đột nhiên lại điểm tên triệu tập Đặng Tắc? Không thèm để ý tới cả sự hiếu nghĩa liêm khiết của hắn, đâu có danh khí gì? Người ngoài không biết nhưng Tào gia biết rõ, Đặng Tắc được giữ chức Tả sử cũng là dựa vào phúc khí của Tào Bằng…
"Con thì hiểu cái gì?" Tào Cấp nghiêm mặt nói với Tào Nam: "Phụ nữ như con đâu hiểu được chuyện triều đình? Giang Hạ binh Tào sử mặc dù thuộc sự quản lý của Giang Hạ thái thú, nhưng một khi xuất lĩnh binh mã sẽ trực thuộc châu mục đại nhân chỉ huy. Hắn triệu tập ai, đồng nghĩa với châu mục đại nhân triệu tập… Đừng nói là Khoái huyện lệnh, ngay cả thái thú của quận Nam Dương chúng ta cũng không thể từ chối."
"Hả?"
Trương Thị ngạc nhiên không hiểu, quay đầu hỏi: "Tôn thúc, chuyện gì đây?"
Đặng Tức cười gượng gật đầu, "như cha vợ đã nói. Giang Hạ binh Tào sử lần này lãnh binh chiếm giữ đại bản doanh ở Thành Cửu Nữ là do Lưu Kinh châu phái đến, ngay cả Đặng tướng quân cũng không thể tiết chế. Trong tay hắn nắm giữ hổ phù của Lưu Kinh châu, có thể triệu tập tất cả lại viên dưới chức huyện thừa. Khoái huyện lệnh nói với con rằng, ông ấy cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng không thể từ chối. Mẹ, mẹ yên tâm, Khoái huyện lệnh đã nói, sẽ không có chuyện gì lớn đâu. Chắc là đại bản doanh ở Thành Cửu Nữ thiếu người nên Hoàng binh Tào mới hạ lệnh triệu tập lại viên trong huyện thành đến giúp một tay."
Lời này lừa được Trương Thị chứ không thể giấu nổi Tào Bằng.
Nếu đúng là đại bản doanh ở Thành Cửu Nữ thiếu người, Hoàng Xạ có thể lệnh cho các nha huyện tiến cử, chứ không phải điểm tên triệu tập…
Điều này rõ ràng là nhắm tới Đặng Tắc.
Nhưng hắn không thể nói ra những lời này, như thế sẽ khiến người thân vốn đã hoảng sợ càng trở nên lo lắng bất an…
"A Phúc, cháu thấy chuyện này thế nào?"
Vương Mãnh luôn im lặng không nói, âm thầm quan sát Tào Mình đột nhiên cất giọng hỏi.
Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vnTào Bằng nghĩ một lát, chợt bật cười.
"Anh rể được triệu tập cũng là một việc tốt. Điều này chứng tỏ danh khí của anh rể đã bắt đầu được mọi người biết tới, tiền đồ tương lai rộng mở.
Theo con thấy, chuyện này không có gì lớn, cha mẹ không cần lo. Đúng rồi, lần triệu tập này của anh rể có quy định không được mang theo tùy tùng không?"
Đặng Tắc nghĩ, "không có quy định này, theo quy tắc thông thường, người được triệu tập có thể dẫn theo tùy tùng, nhưng phải đăng ký danh sách với huyện. A Phúc, đệ hỏi làm gì?"
Tào Bằng cười khà khà, "chi bằng thế này, đệ và anh rể cùng đi, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."