Tào Tặc

Chương 371: Bài học cuối cùng



Tào Tháo được tin Tào Bằng liền vui mừng hớn hở

Đối với việc này, ông ta cũng rất vui, lệnh cho Tào Bân đến chúc mừng. Theo sau là bắt đầu một loạt người đến chúc mừng, chỉ có điều đám người đến chúc mừng đó, đa số đều là nhân vật thực quyền. Như là Hạ Hầu Thuần, Từ Hoảng, Vu Cấm, Nhạc Tiến, còn có Tuân Du, Giả Hủ, những người này phần lớn sẽ không đích thân đến, họ phái con cháu thân tín trong nhà đến để nể mặt Tào Bằng. Còn những người đại diện thế hệ thứ hai của dòng họ Tào như Tào Chân, Tào Hưu, Điển Mãn, Hứa Nghi, cùng với Hạ Hầu Ân, Hạ Hầu Hành đều đích thân đến

Chỉ một lúc, ngoài điền trang Tào gia đã ngựa xe như nước, khách đến nối liền không dứt.

Đêm đó, Trương Liêu, Cam Ninh cũng đến viếng thăm

Trương Liêu hiện giờ được phong chức Trung Kiên tướng quân, bổng lộc hai ngàn thạch, rất được Tào Tháo coi trọng; còn Cam Ninh là Thiên Tướng quân, vẫn như trước là Phó Đô Đốc Hổ Báo Kỵ, là trợ thủ của Tào Thuần. Tuy rằng so với Trương Liêu thấp hơn một bậc, nhưng so về bổng lộc, đều là đại quan hai ngàn thạch, ngang hàng với Tào Cấp. Cho nên nói, trước có Bá Nhạc sau đó có Thiên Lý Mã, người có bản lĩnh rất nhiều, sợ là không có người biết thưởng thức. Cam Ninh đi theo Tào Bằng rất lâu, lập được không ít công lao nên rất được Tào Tháo quý mến

Tào Thuần là đô đốc Hổ Báo kỵ, nhưng thực tế người thống lĩnh Hổ Báo kỵ, lại là Cam Ninh.

Hai người đến thăm, khiến cho Tào Bằng hết sức bất ngờ

Hắn mời Trương Liêu và Cam Ninh đến nhà sau, cùng nhau ngồi tâm sự

Từ khi Cam Ninh vào Hổ Báo kỵ, trong ba năm nay gặp Tào Bằng rất ít, chỉ ba bốn lần mà thôi; Trương Liêu thì càng hiếm gặp hơn, từ năm Kiến An thứ tư đến nay, hai người vốn không có gặp qua. Cho nên khi mọi người gặp mặt, ai cũng mừng rỡ

Trương Liêu lén hỏi tin tức gia quyến của Lữ Bố.

Tào Bằng hạ giọng nói:

- Hai năm trước, phu nhân từng phái sứ giả tới Hải Tây, tiến hành một ít giao dịch với Tử Sơn. Nghe nói, phu nhân các nàng đã đứng rất vững vàng, mơ hồ đã có dấu hiệu thành lập một quốc gia độc lập. Tuy nhiên, thế lực vẫn có chút yếu kém, đặc biệt người Cao Cú Lệ (Triều Tiên) phía bắc đúng là ngang tàng, hai bên giao chiến mấy lần, phu nhân tuy rằng hơi chiếm thượng phong nhưng không có cách nào bành trướng lên hướng bắc. Hiện giờ, phu nhân đã bắt đầu chinh phạt xuống hướng nam, ý muốn tiêu diệt quốc gia Mã Hàn và dân bản xứ … Ta hết sức ủng hộ Tử Sơn, tuy nhiên đường biển khó đi, chung quy cũng như muối bỏ biển. Từ đầu năm tới nay, bên Tử Sơn cũng không có tin tức của phu nhân... Nhưng theo tình báo, tình trạng của phu nhân rất tốt, Thượng Tỷ cũng đã trưởng thành, có thể cầm thương cưỡi ngựa, nghe nói rất có phong độ giống cha. Nhưng người Cao Cú Lệ chung quy có chút phiền phức.

Trương Liêu sau khi nghe xong, mắt bỗng đanh lại

- Hữu Học cho rằng, làm như thế nào mới có thể giảm bớt áp lực cho phu nhân.

Tào Bằng nhìn Trương Liêu, sau một lúc lâu khẽ mỉm cười:

- Nếu tướng quân có thể làm Độ Liêu tướng quân, có lẽ có thể trợ giúp.

Độ Liêu tướng quân?

Trương Liêu trầm tư suy nghĩ

Muốn làm Độ Liêu tướng quân không phải là một chuyện dễ dàng.

Đầu tiên, phải dẹp yên Hà Bắc, đồng thời, còn phải lập đủ công lao

- Hữu Học cho rằng, chiến sự Hà Bắc sẽ phát triển như thế nào?

- Huynh bất hữu, đệ bất cung, tuy là họ Viên cơ đồ vững vàng thì đã làm sao chứ?

Viên Đàm và Viên Thượng, tưởng rằng huynh đệ tương ứng giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng huynh đệ lại lục đục, phòng bị, đấu đá lẫn nhau. Viên Thiệu để lại cho bọn hắn cơ nghiệp cực kỳ vững vàng nhưng nếu đấu đá như thế tiếp, tất nhiên khó thoát khỏi vận mệnh diệt vong.

Trong lịch sử, hai huynh đệ Viên Đàm, Viên Thượng, cuối cùng cũng không chạy khỏi lòng bàn tay của Tào Tháo, ngày này giờ này, cũng là như thế. Cho nên lúc Trương Liêu hỏi, Tào Bằng trả lời vô cùng tự tin

Trương Liêu gật đầu, trầm mặc không nói.

Đây là Tào Bằng nói cho hắn biết, ngươi có rất nhiều cơ hội lập công lao

Chỉ có điều có thể làm Độ Liêu tướng quân hay không, còn phải xem chính ngươi. Ở đây ngoại trừ phải có thực lực, cũng cần phải có chút may mắn

Trương Liêu đồng ý

- Hưng Bá đại ca ở Hổ Báo kỵ vẫn tốt chứ?

Cam Ninh nói:

- Chủ công đối đãi rất hậu, chỉ có điều đám ô hợp ở Hà Bắc, không đáng để Hổ Báo kỵ tấn công, cho nên…

- Ta nghe nói, Viên Hi mời Đột Kỵ của Ô Hoàn?

- Ừ, quả thực có việc này. Tuy nhiên nếu thật phải giao chiến thì Ô Hoàn Đột Kỵ không cần để lo nghĩ.

Trong lời nói của Cam Ninh lộ ra vẻ rất tự tin

Theo sự tăng tiến của địa vị, cũng khiến cho lòng tin của Cam Ninh càng ngày càng tăng

Hắn thống lĩnh Hổ Báo kỵ, có thể nói ở dưới trướng tinh nhuệ của Tào Tháo. Chỉ tiếc Hổ Báo kỵ sẽ không dễ dàng tấn công, cũng khiến cho Cam Ninh có một loại cảm giác anh hùng không đất dụng võ. Tào Bằng có thể cảm nhận được trong lòng Cam Ninh buồn bực, không khỏi cười nói:

- Hay là Hưng Bá muốn rời khỏi Hổ Báo kỵ?

- Chỉ nhìn người khác giết địch, không thể lập công danh sự nghiệp, chung quy có chút không thoải mái.

- Như thế, sao không nói với chủ công

- Có thể sao

Tào Bằng gật đầu nói:

- Hưng Bá không tự đi tiến cử, chủ công làm sao có thể biết được bản lĩnh của người?

Trong lòng hắn rất rõ, mặc dù tương lai Tào Thuần không còn làm đô đốc của Hổ Báo kỵ, Cam Ninh cũng không có khả năng làm trưởng. Nguyên nhân rất đơn giản, Hổ Báo kỵ là vương bài đặc biệt trong tay Tào Tháo, sao có thể có thể giao cho người có họ khác thống lĩnh? Chỉ nhìn tướng lãnh Hổ Báo kỵ, phần lớn đều là họ Tào và họ Hạ Hầu làm chủ, tướng lãnh họ khác, chỉ một mình Cam Ninh, có thể thấy được đầu mối trong đó.

Tào Điều tin tưởng, nếu Tào Thuần rút khỏi, người có khả năng lớn nhất tiếp nhận chức đô đốc Hổ Báo kỵ, không ai ngoài hai người Tào Chân và Tào Hưu.

Cam Ninh nếu tiếp tục ở lại Hổ Báo kỵ, rất khó có thành tựu

Giỏi lắm quan tước sẽ phải được nâng cao, nhưng chức quan rất khó lên cao.

Chức quan, đại diện cho quyền lợi trong tay.

Không có thực quyền, thì có tác dụng gì? Tào Bằng cũng không hy vọng Cam Ninh ở lại Hổ Báo kỵ, để làm đầu bếp cho người khác cả đời.

Dù cho người ăn cơm kia, có khả năng chính là đại ca kết nghĩa Tào Chân của hắn, Tào Bằng cũng không muốn.

Cam Ninh trầm ngâm thật lâu, đột nhiên nói với Trương Liêu:

- Văn Viễn, nếu ta dưới trướng ngươi, ngươi có bằng lòng tiếp nhận hay không?

Trương Liêu hơi sửng sốt, chợt cười nói:

- Nếu Hưng Bá nguyện đến, thật như hổ thêm cánh, sao có thể không bằng lòng?

Câu này, cuối cùng cũng khiến cho Cam Ninh hạ quyết tâm rời khỏi Hổ Báo kỵ

Tào Bằng ở một bên nhìn, chỉ mỉm cười không nói.

Quan hệ của Trương Liêu và hắn, giống như một loại đồng minh; nhưng với Cam Ninh, mới là thật sự chính thống. Ở sâu trong lòng, Tào Bằng đương nhiên càng hy vọng Cam Ninh có thể thăng chức nhanh. Vây cánh cũng thăng chức rất nhanh, Tào Bằng mới có thể đạt được càng nhiều lợi ích.

- Chủ công đã quyết ý thu hồi quyền khống chế của Hải Tây. Chậm nhất đầu xuân năm sau, Đức Nhuận sẽ đi Hải Tây, nối tiếp Tử Sơn. Hắn chỉ sợ sẽ trở thành người phát ngôn cuối cùng ở Hải Tây. Lâu thì năm năm, chậm thì ba năm, chủ công tất nhiên sẽ xoá dấu vết ta ở Hải Tây. Đến lúc này, ta chỉ sợ không thể trợ giúp cho phu nhân nữa. Văn Viễn phải chuẩn bị tất cả, để tránh đến lúc đó một mình phu nhân chiến đấu anh dũng

Tào Bằng suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định lộ ra chút tin tức.

Thân thể Trương Liêu Hổ rung lên, chắp tay nói:

- Hữu Học, Liêu thay mặt Ôn Hầu tạ ơn ngươi trợ giúp những năm gần đây... Yên tâm, ta liều mạng tử, cũng sẽ giành lấy chức Độ Liêu tướng quân. Trong ba năm năm, ta chắc chắn cho Cao Cú Lệ cảnh cáo

- Như thế thì ta yên tâm!

Tào Bằng khẽ mỉm cười, nâng chén rượu lên, nhấp một ngụm rượu

----------------------

Ngày hôm sau, Hoàng Thừa Ngạn đến Hứa Đô.

Được biết con gái sinh cháu trai, Hoàng Thừa Ngạn rất vui mừng. Tuy rằng vẫn là có thái độ không tốt với Tào Bằng, nhưng nó cũng đã có phần dịu đi. Lúc trước, ông bị bắt đồng ý hôn sự, trong lòng luôn cảm thấy không thoải mái. Tuy nói Tào Bằng không lập vợ cả, Hoàng Nguyệt Anh và Hạ Hầu Chân không phân biệt lớn nhỏ, nhưng Hoàng Thừa Ngạn luôn cảm thấy, Tào Bằng mắc nợ Hoàng Nguyệt Anh. Từ lúc trước, Hoàng Nguyệt Anh liều lĩnh đi theo Tào Bằng vào Hứa Đô, kết quả lại chỉ là bình thê.

Trên miệng không nói gì, nhưng trong lòng vẫn là không thoải mái

Hiện tại, Hoàng Nguyệt Anh sinh con, hơn nữa còn là con trưởng

Hạ Hầu Chân tuy nói sinh sớm hơn Hoàng Nguyệt Anh, nhưng cũng chỉ là con gái, kể từ đó, địa vị của Hoàng Nguyệt Anh cũng sẽ được củng cố. Ít nhất, ở trong lòng Hoàng Thừa Ngạn, con gái đương nhiên chiếm thế thượng phong, ngăn chặn phe Hạ Hầu Chân.

Cho nên, ở trong tiệc tối, Hoàng Thừa Ngạn cười nói không ngừng

Tào Bằng cũng là có thể lý giải suy nghĩ của y, cười theo, chuốc say Hoàng Thừa Ngạn

- Hữu Học muốn đặt tên gì cho con?

- Cái này... vẫn chưa quyết định.

- Sao còn chưa quyết định? tên con, phải suy nghĩ sớm, ta nghĩ ra một cái tên hay, gọi là Tào Lễ thì như thế nào?

Hoàng Thừa Ngạn mở miệng, chỉ có tri thư đạt lễ

Tào Cấp nói:

- Tào Lễ mặc dù tốt, nhưng không đủ vang dội.

- Vậy thông gia cho rằng đặt tên thế nào

- Vậy đi

Tào Cấp thật thà chất phác gãi gãi đầu:

- Ta học không nhiều lắm, cũng không biết gọi tên gì mới tốt. Lúc trước tên a Phúc, cũng là mời phương sĩ trong núi Trung Dương đặt tên. Như vậy ….Vẫn là để a Phúc quyết định đi

Tào Cấp hóa giải khí thế của Hoàng Thừa Ngạn.

Nói đùa, tên cháu ta, đương nhiên phải để con ta đặt mới đúng, ngươi là ông ngoại nó, đương nhiên không thể từ ngươi.

Nếu là trước kia, Tào Cấp nhất định sẽ mở miệng cự tuyệt.

Tuy nhiên làm quan vài năm nay, đọc một ít sách, trong đầu hắn cũng đã biết ứng biến, nói chuyện cũng rất có trình tự quy tắc. Hoàng Thừa Ngạn tuy muốn phản bác, nhưng không biết trả lời thế nào. Tào Cấp nói rất có lý, tên của Long nhi, nên do lão tử của hắn đặt, đây là quy củ! Hoàng Thừa Ngạn cho dù là ông ngoại, cũng chỉ có thể đề nghị chứ không thể quyết định.

Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút, con ta sinh giờ Thìn, Nguyệt Anh gọi nó là tiểu Long nhi.

Thời điểm hắn sinh ra, ánh sáng mặt trời mới lên, là lúc trái đất sống lại. Ta nghĩ, đã kêu hắn Tào Dương, thế nào?

Tào Dương?

Hoàng Thừa Ngạn ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy không tệ

Còn gì có thể có ý nghĩa hơn mặt trời mới mọc ở phía đông

Tào Cấp càng không có ý kiến, chỉ cần Tào Bằng quyết định tên này, hắn tuyệt đối sẽ không phản đối

Cứ như vậy, ngày thứ ba tiểu Long nhi được sinh ra, Tào Bằng đã đặt tên cho nó.

------------------------

Thời gian, từ từ trôi qua

Chuyện xưa qua đi, thời gian như điện, năm tháng như thoi đưa.

Kiến An năm thứ bảy vô thức trở thành lịch sử. Sau một hồi mưa xuân, Kiến An năm thứ tám bắt đầu

Hai tháng, kinh trập.

Tiết trời ấm lại, sấm mùa xuân bắt đầu rền vang

Côn trùng dưới đất và loài ngủ đông, đều đã bừng tỉnh, mở trừng hai mắt mê mẩn tuần tra đất trời mênh mông của vùng quê.

- Kinh trập chia thành tam hầu, nhất hầu hoa đào nở; nhị hầu chim thương canh hót vang; tam hầu chim ưng hóa...

Một trận mưa xuân qua đi, hoa đào hồng, hoa lý trắng, chim hoàng oanh kêu, yến bay đến. Trên đồng ruộng, hàng chục chạy cực nhanh, men theo ruộng đất tiến hành cày bừa vụ xuân

Tào Bằng đột nhiên ghìm ngựa, nghỉ chân ở bên ruộng

Hít thở không khí tràn ngập mùi đất, tinh thần rất thoải mái

Trong ruộng, nhóm nông dân đang bận rộn, nhìn thấy Tào Bằng, đều đứng dậy, cao giọng nói:

- Công tử, đến hái rau sao?

- Ha hả, chỉ là giải sầu mà thôi, mọi người tiếp tục làm việc đi

Tào Bằng và nhóm nông dân vẫy vẫy tay, rồi sau đó xoay người xuống ngựa

Tào Xung, Đặng Ngải và Tuân Sĩ ba người, cũng theo sát phía sau lập tức xuống ngựa. Bàng Thống và Hàn Đức, thì tò mò nhìn Tào Bằng.

Vốn sau khi đầu xuân, ba người Tào Xung nên chính thức vào học viện, bắt đầu cuộc sống ở trường.

Nhưng Tào Bằng lại hướng Tào Tháo nói:

- Ta hãy còn có một bài, cần dẫn Thương Thư

Hắn thỉnh cầu cho ba người Tào Xung vào học trễ một chút, Tào Tháo vui vẻ đáp ứng. Tuy rằng Hoàn phu nhân có chút không bằng lòng, lo lắng Tào Xung chậm trễ bài vở. Nhưng nếu Tào Tháo đồng ý, họ tự nhiên cũng không cũng nên mở miệng phản đối.

Hơn nữa, Hoàn phu nhân tin tưởng, Tào Bằng sẽ không hại Tào Xung.

Cho nên, người hôm nay lại, ngoại trừ Tào Xung ba người, còn có đám người Tào Chương, Ngưu Cương, Điển Tồn. Vốn cho rằng, Tào Bằng sẽ ở trong nhà giảng bài. Nhưng không ngờ, sau khi bọn họ đi vào điền trang, Tào Bằng lại đưa bọn họ đến ruộng đất

- Thương Thư, biết đây là gì không?

Tào Bằng tay chỉ những cây nông nghiệp ở dưới ruộng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tào Xung hỏi. Rầm rĩ một lúc, tiến lên phía trước xem quan sát một lát, hạ giọng nói

- Là kê

- Vậy cái kia?

Tào Bằng không nói đúng sai, chỉ mang đám người Tào Xung đi qua đồng ruộng, thỉnh thoảng chỉ vào cây nông nghiệp trên ruộng, đưa ra câu hỏi cho đám người Tào Xung. Tào Xung, Tuân Sĩ, bao gồm cả Đặng Ngải, có thể nói là sinh trưởng trong gia đình phú quý. Cho bọn họ phân biệt hoa, cây cỏ, có lẽ còn có thể biết. Nhưng đối với cây nông nghiệp, thường thì trả lời sai

- Đi hỏi những người đó, tìm hiểu kĩ đặc tính của năm loại ngũ cốc

Tào Bằng đưa ra mệnh lệnh, Tào Xung ba người, bao gồm cả Tào Chương đều tiến lên hỏi nông dân

- A Phúc, ngươi làm cái gì vậy?

Bàng Thống nhẹ giọng hỏi.

Tào Bằng nói:

- Ta đang dạy cho bọn họ bài học cuối cùng

- Bài học cuối cùng?

Bàng Thống lộ ra vẻ mặt ngỡ ngàng, không hiểu lắm ý nghĩ của Tào Bằng

Suốt một buổi trưa, Tào Xung và mấy người kia đi lại trong ruộng, hoặc là hỏi, hoặc là ngồi xổm xuống quan sát.

Mãi đến khi cơm trưa, Tào Bằng mới gọi bọn họ về.

Ngồi xuống một đồng cỏ xanh mướt, Chu Hạ mang theo vài tên tôi tớ trải một tấm vải bố,đem đồ ăn đã chuẩn bị xong bày trên đó xem tại TruyenFull.vn

Đám người Tào Xung sau khi lần lượt trả lời một loạt câu hỏi của Tào Bằng, Tào Bằng vừa lòng mỉm cười.

- Tử Văn, Thương Thư, Tiểu Ngải, Tiểu Hầu... phải biết, có biết vì sao hôm nay ta kêu các ngươi làm những việc này không

Cả đám đồng thời lắc đầu, tỏ vẻ không rõ lắm.

Tào Bằng hít một hơi sâu,

- Trước khi nói, ta kể cho các ngươi một câu chuyện. Lúc xưa, thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than. Hoa mầu đều tuyệt thu, dân chúng đến cuối cùng cũng không có gì mà ăn, khổ không nói nổi. Nhưng trong hoàng cung, Hoàng đế vẫn ca múa mừng cảnh thái bình, hồ rượu rừng thịt, vui sướng mãi. Vì thế, có đại thần thật sự là không kìm nổi, nói với Hoàng đế, dân chúng trong thiên hạ đều đói, hoa mầu đều đã tuyệt thu. Nhưng các ngươi biết Hoàng đế trả lời như thế nào?

Đám người Tào Chương và Tào Xung, đồng thời lắc lắc đầu.

Tào Bằng nói:

- Tên Hoàng đế ngu ngốc kia sau khi nghe xong, vẫn đưa ra một câu hỏi cổ quái: nếu hoa mầu tuyệt thu, sao không ăn thịt chứ?

Mọi người sau khi nghe xong, không kìm nổi cười ha ha.

Nhưng tiếng cười dần dần biến mất...

- Thầy giáo, Hoàng đế kia cuối cùng như thế nào?

- "Hoàng đế..." Cuối cùng đã chết. Quốc gia của hắn đã chia năm xẻ bảy, cuối cùng lâm vào cảnh chiến tranh liên miên. Sau đó, người Hồ ở Mạc Bắc tiến vào Trung Nguyên, coi người trung nguyên ta như là dê hai chân. Cuối cùng, Hoàng đế quốc gia kia rời khỏi Trung Nguyên, an phận một góc Giang Đông. Từ nay về sau, Trung Nguyên ba trăm năm chiến loạn không ngừng, sông núi này, mười nhà thì đến chín nhà trống.

Tào Xung chỉ nghe thôi mà trong mắt đã rưng rưng, im lặng không nói.

- Rồi sẽ có một ngày, ngựa ta sẽ đạp Mạc Bắc, đem này bọn dị tộc người Hồ, chém ngàn đao, không chừa tên nào

Tào Chương đột nhiên tức giận rít gào

- hôm nay ta thề, không giết hết người Hồ, thề không bỏ qua.

Tào Bằng kéo Tào Chương ngồi xuống, vỗ nhẹ nhẹ vai của hắn.

- Bất luận tương lai các ngươi là làm quan trong triều, hay là độc trấn nhất phương, ta hy vọng các ngươi có thể quan sát khó khăn của dân chúng, vì họ mà bài ưu giải nạn. Những lão bách tính của chúng ta rất tốt, họ yêu cầu không cao, chỉ cầu có thể ăn no. Mà người làm quan, nếu cả điều cơ bản nhất này cũng không thể thỏa mãn cho họ, thì có mặt mũi nào làm quan? Sử ký thượng nói, Y thực túc nhi tri vinh nhục (ăn no mặc ấm rồi mới nghĩ tới vinh nhục: phú quý sinh lễ nghĩa)

Tào Bằng dạy bảo, Bàng Thống một bên không khỏi gật đầu liên tục.

Nói đến, hắn đi theo Tào Bằng cũng rất lâu rồi, nhưng đối với Tào Bằng, trước sau không thể hiểu thấu.

Nhưng hôm nay Tào Bằng nói chuyện này, khiến cho hắn càng hiểu Tào Bằng hơn

Tào Bằng không nói nhiều đạo lý, chỉ dùng rất nhiều chuyện xưa, đem quan điểm của hắn, truyền thụ cho đám người Tào Xung.

Hắn không cầu bọn Tào Xung có thể hiểu hoàn toàn, nhưng cũng hy vọng có thể ảnh hưởng một chút đến bọn họ

Đám người Tào Xung ngồi vây quanh xung quanh hắn, chăm chú ngồi nghe. Bỗng nhiên thoải mái cười to, rồi bỗng nhiên mặt lộ vẻ trầm tư

Mãi đến mặt trời xuống núi, Tào Bằng mới dừng lại.

- Những điều hôm nay ta nói, không cầu các ngươi có thể nhớ tất cả, nhưng cũng hy vọng các ngươi tương lai lúc các người gặp vấn đề này, có thể nhớ tới lời nói hôm nay của ta. Tử Văn, trời sinh tính ngươi hào phóng, tương lai nhất định có thể trở thành Đại tướng quân. Đạo làm tướng, không phải dựa vào mạnh là được, ngươi phải đọc nhiều binh pháp, học tập phân tích suy nghĩ

Tiểu Ngải, ngươi và Tử Văn giống nhau, thích chiến tranh

Nhưng ta hy vọng ngươi...

Tiếng của Tào Bằng rất nhẹ nhàng, nhưng đám người Tào Chương, ai cũng lộ ra vẻ mặt cảm ơn

- Thương Thư, ngươi ta sư trò ba năm, kỳ thật ta vẫn chưa truyền thụ nhiều cho ngươi. Ngươi tư chất thông mình, trên đời hiếm thấy nhưng đôi khi, quá thông minh cũng không phải một chuyện tốt. Ngươi phải muốn học biết, khi nào thì nên bày thông minh của ngươi ra, khi nào thì che dấu thông minh của mình...

Sau khi Tào Bằng nói xong, đám người Tào Xung đứng dậy, nghiêm túc cúi người thi lễ với Tào Bằng

- Học trò chắc chắn nhớ kỹ lời dạy bảo hôm nay của tiên sinh!

- Ha ha ha, giáo huấn thì không tới, chỉ là có chút thương cảm mà thôi.

Tốt lắm, trời đã tối, các ngươi cũng nên trở về đi... Tín Chi, ngươi dẫn người đưa họ về nhà. Tiểu Ngải, chúng ta cũng nên đi rồi. Nếu trở về quá muộn, mẫu thân ngươi lại sẽ trách cứ ta... Ta thật sự gánh không nổi

Đám người Tào Xung, lại thi lễ với Tào Bằng, lúc này mới đều rời đi.

Tào Bằng lên ngựa, thì thấy Bàng Thống nhìn chằm chằm hắn, không thê không hỏi:

- Sĩ Nguyên, ngươi nhìn ta như vậy làm chi?

Bàng Thống không khỏi cười ha hả nói:

- Ta đang nghĩ, trong đầu ngươi rốt cuộc là chứa cái gì

- Vậy thôi, ngươi từ từ đoán đi.

Đang nói chuyện, Tào Bằng cầm dây cương, giơ roi giục ngựa mà đi.

Nhìn bóng hắn đổ xuống, Bàng Thống không khỏi nhẹ nhàng gật đầu, lẩm bẩm:

- Tên này, ta không cách nào hiểu thấu

Tháng hai năm Kiến an thứ tám, Tào Xung vào quan học.

Hộ tống Tào Xung vào quan học còn có hai người Đặng Ngải và Tuân Sĩ. Bởi vì Đặng Ngải có cha là Đặng Tắc, đã là quan viên hơn hai ngàn thạch, cho nên Đặng Ngải cũng có tư cách thụ nghiệp tiến sĩ. Đương nhiên, Tào Xung và Tuân Sĩ càng không cần lo lắng tư cách này. Sau khi ba người cùng thảo luận, chính thức bái tiến sĩ Ngũ Kinh Bộc Dương Khuê làm thầy, bắt đầu cuộc sống học sinh. Trước đây, Bộc Dương Khuê đã có hai học trò, một là con hắn Bộc Dương Dật, người kia tên là Lục Đại. Lục Đại cũng chính là Lục Mạo, đệ đệ của Lục Tốn. Hắn là phụng mệnh Lục Tốn đến Hứa Đô, âm thầm thám thính tin tức của Hứa Đô. Đồng thời, hắn còn kiêm một nhiệm vụ, chính là theo dõi Tào Bằng.

Bộc Dương Khuê là tiến sĩ Ngũ Kinh, vào thái học viện.

Mà Bộc Dương Dật và Lục Mạo thì cần tiếp tục đi học, cho nên dễ dàng đạt được tư cách thái học.

Lục Tốn đối với việc này rất vui, dù sao có thể vào thái học viện, thì cũng có nghĩa là sẽ có 1 tiền đồ rộng lớn. Cũng tốt như đời sau có thể vào Đại học Bắc Kinh Thanh Hoa, nói ra cũng là một loại tượng trưng cho địa vị và thân phận. Lục Tốn thời trẻ cũng từng vào thái học viện, tuy nhiên cuộc đời này sợ là khó như ý nguyện... Dù sao, hắn hiện tại đã vào Mạc phủ của Tôn Quyền, tây Tào lệnh sử, được phonglàm Hải Xương Đồn Điền, giữ chức Hải Xương Trưởng. Đồng thời Tôn Quyền cũng rất là coi trọng Lục Tốn.

Không chỉ là bởi vì Lục Tốn tài hoa hơn người, càng là vì sau lưng hắn có hai đại thế gia vọng tộc.

Lục Tốn cưới tiểu thư Cố gia, có quan hệ đồng minh với Cố gia, khiến cho địa vị của Lục thị ở Giang Đông lập tức được củng cố.

Đồng thời, Lục Tốn rất biết điều, giải tán bộ khúc lại nhập binh mã vào Giang Đông.

Việc này cũng khiến cho Lục Tốn ở trong mắt Tôn Quyền thành một người thức thời, tuấn kiệt, tài đức...

Không thể không nói, Tôn Quyền và Tôn Sách tuy là huynh đệ, nhưng hoàn toàn khác nhau. Tôn Sách cương nghị, võ dũng, quả quyết giỏi giang; Tôn Quyền cũng quả quyết, nhưng trong khí chất cương nghị lại có chút mềm mỏng nham hiểm. Sau khi Bích Nhãn Nhi tại Giang Đông chết thì hắn tiếp chưởng Giang Đông, đã nhanh chóng dẹp yên sự rối loạn tại Giang Đông. Hắn áp dụng chính sách và nước cờ hoàn toàn khác nhau, không hề tùy tiện chèn ép sĩ tộc Giang Đông, mà lại chọn dùng thủ đoạn dụ dỗ, trắng trợn đề bạt con cháu sĩ tộc Giang Đông, làm dịu đi mâu thuẫn giữa các sĩ tộc. Đồng thời, hắn lại ra sức đề bạt con cháu thứ tộc, như Từ Tang quận Lang Gia người Sơn Đông, lúc trước lưu lạc ở Ngô Quận, là bá chủ thị trấn Ngô Huyện.. Năm Kiến An thứ năm, Tôn Quyền tiếp nhận Giang Đông, Từ Tang quy thuận Tôn Quyền, hiện giờ chức quan là Hồ Lệnh.

Mượn thứ tộc, để kìm hãm sĩ tộc.

Lôi kéo sĩ tộc, chèn ép cường hào Giang Đông...

Tuổi của Tôn Quyền và Tào Bằng không cách biệt lắm, nhưng phương pháp của y thật là cao minh, ngay cả Tào tháo cũng phải khen ngợi.

- Tôn Trọng Mưu hiện giờ đang ở đồn điền Hải Xương, chỉ sợ cũng do đồn điền ở Hải Tây của chủ công tác động mà thôi.

Điền Dự cười ha hả rồi uống một ly rượu, dùng chiếc đũa kẹp một miếng thịt dê mỏng, nhúng vào nồi nước đang sôi sùng sục, chấm nước tương, từ từ thưởng thức mùi vị.

- Hữu Học, Thiên Hạ Đệ Nhất Lẩu này, thật là mùi vị đủ cả.

Thiên Hạ Đệ Nhất Lẩu, là tên của một tửu lầu, nằm ở trong chợ Bắc Lý Hứa, vị trí hết sức thuận tiện.

Gần như những người đến Bắc Lý Hứa, đều đã đi qua trước cửa Thiên Hạ Đệ Nhất Lẩu này, càng có thể ngửi được mùi hương tràn ngập trong tửu lầu bay ra.

Kiến An năm thứ sáu, sau đại hôn của Tào Bằng xong, hắn không có gì làm.

Trong 1 dịp cực kì ngẫu nhiên, Thủ Phan Dũng từ Hải Tây đi đến chợ Mộc ở đây cũng đã thử qua mùi vị của nồi lẩu này, liền đề nghị Tào Bằng và Hạ Phi mở tửu lầu ở Nhã Dương Hứa Đô.. Trong mắt Phan Dũng, món ăn này có thể gây ra náo động, thậm chí tỏ vẻ bằng lòng chịu hết mọi chi phí. Đối với Tào Bằng mà nói, tửu lầu có thể tiền kiếm được cũng không có bao nhiêu, hắn nắm giữ ba phần lợi nhuận của thương nghiệp Hải Tây, sao lại có thể để ý đến những lợi nhuận này. Nhưng Quách Hoàn lại nóng lòng muốn thử, đề nghị Tào Bằng mở cửa hàng. Nàng ở nhà cũng không có gì làm, lại không giống Bộ Loan có tính nhẫn nại như vậy, nên mới muốn làm ít chuyện.

Tào Bằng không bận tâm lắm, liền gật đầu đồng ý.

Nhưng không ngờ tới, hắn vừa mới đồng ý, thì đã có Tào Hồng đến nhà.

Tào Hồng bằng lòng đem một phần sản nghiệp xây dựng tửu lầu ở Bắc Lý Hứa, cùng Tào Bằng kinh doanh.

Vì thế, Bố Trang của Bắc Lý Hứa đã trở thành Thiên Hạ Đệ Nhất Lẩu hôm nay. Sau đó, Tào Bằng lại bàn bạc với Trần Quần, mở cửa hàng ở Lạc Dương, có Trần Quần cùng tham gia cổ phần. Sau khi gặp Phan Dũng ở phía trước tửu lầu, có thêm Từ Lý tham gia cổ phần, khiến cho Thiên Hạ Đệ Nhất lẩu này, nhanh chóng được mở ra, kinh doanh cực kỳ phát đạt.

Tào Bằng hai ngày này cũng không có chuyện gì, không ngờ Điền Dự đột nhiên tìm tới cửa, quyết mời hắn cùng uống rượu.

Ngẫm lại, mấy ngày nay dường như ở nhà nhiều thật, Tào Bằng không từ chối, liền hẹn Điền Dự gặp mặt ở Thiên Hạ Đệ Nhất Lẩu.

Nghe Điền Dự nói xong, Tào Bằng chỉ cười, không tiếp lời.

Tôn Quyền đang xây dựng đồn điền Hải Xương (nay là tỉnh Tích Giang thị xã Hải Ninh trấn Diêm Quan), hắn sớm có nghe nói, nhưng cũng không để ở trong lòng.

Chuyện đồn điền, sớm muộn gì cũng sẽ được phổ biến, đây là một chuyện đã định trước.

Nghĩ đồn điền những năm gần đây của Tào Tháo, lợi nhuận khá nhiều. Nhưng chỉ có ở Hải Tây, đã có thể thoải mái cung ứng cho toàn bộ Từ Châu... Giá lương thực ở nơi Tào Tháo quản lý, trong hai năm ổn định qua đã có giảm, mặc dù chênh lệch không lớn,nhưng lại khiến cuộc sống của dân chúng bình thường giảm bớt áp lực rất nhiều. Đồng thời, thế cục Quan Trung dần dần vững vàng, nơi Tam Phụ cũng bắt đầu mở rộng đồn điền.

Xưa có cách nói quanh Tần Xuyên tám trăn dặm người dân rất giàu có, sung túc.

Quan Trung đủ, thì thiên hạ sẽ no đủ.

Chờ đồn điền ở Quan Trung ổn định lại, giá cả lương thục ở Hứa Đô ít nhất có thể xuống 3 phần

Lợi ích của đồn điền lớn như thế này, Tôn Quyền sao có thể làm như không thấy. Cho nên, sau khi Tào Bằng biết được Tôn Quyền bắt đầu phát triển đồn điền, cũng không cảm thấy giật mình.

Hắn uống một ngụm rượu, hạ giọng nói:

- Chỉ có đồn điền Hải Xương, chỉ sợ không đủ để Tôn Trọng Mưu hài lòng...Ta phỏng chừng, hắn ở đồn điền Hải Xương giống như chủ công lúc trước ở đồn điền Hứa Đô, nếu hiệu quả rõ rệt, tất sẽ mở rộng bốn phía. Đoá Trọng Mưu không đủ mạnh dạn, gìn giữ cái đã có, chỉ tiếc, chủ công đánh mất thời cơ tốt nhất.

Kiến An năm thứ tư, Tôn Sách bị hại, Giang Đông rối loạn bất an.

Nếu lúc ấy Tào Tháo cổ vũ tinh thần hăng hái thêm, binh tiến Giang Đông, thì Giang Đông tất vong.

Đáng tiếc, Tào Tháo bị Viên Thiệu cuốn lấy, không rảnh bận tâm đến Giang Đông.... Hiện giờ, Viên Thiệu mặc dù đã chết, cơ hội đó cũng đã mất đi.

Điền Dự đương nhiên hiểu được ý Tào Bằng, cũng không khỏi thở dài một tiếng

Chuyện này, thật đúng là khó mà nói cái gì. Chỉ có thể nói, Tào Tháo không may, bị Viên Thiệu bó buộc tay chân...

- Hữu Học cũng biết tình hình Thế Tử gần đây?

Thế Tử mà Tào Dự nói, chính là Tào Phi.

Lúc chiến đấu ở Thương Đình, Tào Phi từng lập kỳ công, thế cho nên sau khi Viên Thiệu chết, Tào Phi được phong làm ngũ quan Trung Lang Tướng.

Tào Bằng cười nói:

- Thế tử như thế nào?

- Nay bên trong phủ có nhiều tranh biện, kêu chủ công mau chóng lập trưởng. Nhớ ngày đó Viên Thiệu hùng cứ Hà Bắc, thực lực hùng hậu. Nhưng vì chuyện lập trưởng này, khiến cho phe phái dưới trướng tàn sát, đấu đá lẫn nhau. Mà nay huynh đệ lại ngờ vực lẫn nhau, không thể đồng tâm hiệp lực. Vết xe đổ, rõ ràng ở mắt, nên khiến cho trong phủ có chút khẩn trương. Chủ công trước mắt sẽ đến trăm tuổi, sau khi Đại công tử mất, chần chừ không có lập đích... Thế tử hiện nay danh vọng rất cao, cho nên rất nhiều người đều đề nghị, chủ công nên mau chóng lập trưởng, để tránh dẫm vào vết xe đổ của Viên Thiệu. Hữu Học đối với việc này, có ý kiến gì không?

Nhìn Điền Dự như tùy ý hỏi, lại khiến trong lòng Tào Bằng giật mình.

Hắn chợt cười nói:

- Việc này, ta và người ngoài không gấp được, chủ công tự có quyết định. Vả lại, Viên Thiệu sao có thể so sánh được với chủ công, lại là năm tốt lành nhất, cho nên... Ha hả, bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính (không ở đúng vị trí thì không bàn chính sự), Quốc Nhượng đừng để những chuyện này phá rối hứng thú uống rượu của chúng ta, nào, uống rượu, chúng ta uống rượu!

Mắt Điền Dự chợi lóe lên, hạ giọng nói:

-Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính (không ở đúng vị trí thì không bàn chính sự), ha hả, câu ấy của Hữu Học rất đúng. Tuy nhiên, chỉ sợ ngươi muốn không đếm xỉa đến, cũng không phải chuyện dễ.

- Ý này là như thế nào?

- Ta nhớ, thầy của Hữu Học là Khổng Minh tiên sinh ở Ngọa Long Cốc?

- Đúng vậy!

Tào Bằng nghi hoặc nhìn Điền Dự, thầm nghĩ: ta bái Hồ Chiêu làm thấy, người trong thiên hạ đều biết, Điền Quốc Nhượng người biết rồi vẫn hỏi?

- Nói như thế, Tư Mã Trọng Đạt huyện Ôn là sư huynh Hữu Học?

- À, phải.

- Ta nghe nói, Tư Mã Trọng Đạt sắp đến Hứa Đô, làm thầy dạy thế tử.

Trong lòng Tào Bằng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Điền Dự.

Dạy thế tử học? Lại kêu Ngũ Quan dạy kiến thức, thuộc loại ngũ quan Trung Lang Tướng. Tư Mã Ý, cuối cùng phải rời núi sao?

Tào Bằng không khỏi có chút khẩn trương.

Tư Mã Ý xuống núi, ý nghĩa không tầm thường chút nào.

Tào Phi được Tư Mã Ý trợ giúp, như hổ thêm cánh. Tuy rằng Tào Bằng và Tư Mã Ý ở thời gian chung không nhiều lắm, nhưng đối với người này, hắn luôn bận tâm, lo lắng. Tư Mã Ý xuống núi! Từ Thứ tới Hứa Đô, mà Bàng Thống cũng đến bên cạnh mình.

Nhóm tinh anh của Tam Quốc, toàn bộ đã sắp xuất hiện.

Chỉ còn lại có Gia Cát Lượng, còn ở Long Trung ngồi chờ Lưu Bị đến nghênh đón.

Tuy nhiên, hắn cũng sẽ không phải đợi quá lâu, bởi vì Lưu Bị đã đến Kinh Châu, hai người một khi tương phùng, đó là lúc bánh răng vận mệnh chuyển động. Trong nội tâm, thời đại mà Tào Bằng chờ đợi này đã đến, đồng thời hắn lại loáng thoáng cảm thấy sợ hãi.

Tam Quốc, kỵ binh lưỡi mác, anh hùng vô song.

Tam Quốc, chinh chiến không ngớt, máu nổi tường xuân..."

Đây là thời kì tốt nhất, cũng là thời kỳ xấu nhất

Tào Bằng cũng không hiểu bản thân mình, hắn rốt cuộc là kỳ vọng hay là hay là sợ hãi?

- Hữu Học?

- A, Đại huynh có chuyện gì?

Tào Bằng ngơ ngác không để ý đến Điền Dự đang gọi hắn.

Điền Dự cười nói:

- Sao vậy, Hữu Học cảm nhận được áp lực?

- Áp lực?

Tào Bằng cười lớn một tiếng nói:

- Ta thì có áp lực gì chứ?

- Hiện giờ, Thế tử năng khiếu viết văn, hạ bút thành thơ, bác học xuất chúng, tài hoa nhiều mặt. Theo ta thấy, sẽ là vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất.

Tào Bằng nheo mắt:

- Quốc Nhượng muốn làm thuyết khách cho Thế tử sao?

- Chẳng lẽ Hữu Học không nghĩ đến sao?

- Chủ công đang sống, nói còn quá sớm.

Tào Bằng dứt lời đứng dậy nói:

- Ta vẫn là câu nói kia, chủ công lập trưởng, vẫn là việc nhà, ta và các thần tử khác, vẫn nên tận tâm tận lực phụ tá chủ công. Về phần ai làm con trai trưởng, ta vẫn là không cần tham dự. Quốc Nhượng, nếu không có chuyện khác, ta đi về trước, thứ ta thất lễ.

Dứt lời, Tào Bằng đứng dậy, rời khỏi.

Cũng đúng lúc này, chợt nghe Điền Dự nói:

- Hữu Học, mười ngày sau, xuất hành Mạc Bắc, ngươi có thể dẫn theo mười người, tất cả vật phẩm, ta sẽ sai người đưa tới quý phủ. Chỉ khi đến lúc đi, ngươi vẫn phải giấu kín tung tích, cẩn thận một chút tốt hơn.

Tào Bằng hơi sửng sốt, đột nhiên trở lại nhìn Điền Dự.

Hóa ra là hắn.

Trong phút chốc, Tào Bằng giống như hiểu được sự kỳ lạ trong đó.

Nói chuyện hôm nay với Điền Dự, chỉ sợ cũng không từ chủ ý của hắn, mà là một phép thử của Tào Tháo, tuy rằng không rõ lắm ý đồ đích thực của Tào Tháo nhưng xem ra, mình hẳn là đã thông qua lần khảo nghiệm này. Hắn nhíu mày, sau một lúc lâu hướng Điền Dự chắp tay, xoay người đi nhanh rời khỏi. Điền Dự ở phía sau hắn, lộ ra một nụ cười cổ quái.

-----------------------

"Xới lúa, trời đứng bóng(1)

Mồ hôi đổ xuống ruộng

Ai biết cơm trong mâm

Hạt hạt đều cay đắng?"

Tư Không trong phủ, Tào Tháo đứng khoanh tay, ánh mắt sâu xa

Ông đang lẩm nhẩm ngâm nga bài thơ này, là sau khi Tào Xung chính thức nhập học, Tào Bằng tặng cho để Tào Xung nhớ kỹ vất vả cực nhọc này của dân chúng.

Sau khi Tào Tháo xem xong, cảm xúc khó nói.

Chẳng lẽ nói, A Phúc cho rằng Thương Thư có thể kế thừa sự nghiệp của ta?

Hoặc là nói, hắn đang dùng loại thủ pháp này, ảnh hưởng đến tương lai Thương Thư?

Tào Tháo vốn là là tính tình đa nghi, đầu tiên nhìn thấy bài thơ này, không khỏi có cảm xúc khó nói; nhưng suy nghĩ lại, lại cảm thấy trong đó có chút huyền cơ. Sau khi Tào Ngang chết, Tào Tháo chần chừ không chịu lập trưởng, có rất nhiều nguyên nhân.

Mà trong đó mấu chốt nhất, đó là lúc ấy đám người Tào Phi tuổi vẫn còn nhỏ.

Hiện tại, Tào Phi đã qua mười bảy, tài hoa dần dần xuất hiện. Tào Tháo cũng có ý xác lập Thế tử, nhưng không ngờ bài thơ của Tào Bằng, lại khiến Tào Tháo sinh ra chút nghi ngờ...

- Hữu Học lúc ấy nói, viêc nhà của chủ công sẽ do chủ công quyết định.. Hắn nói bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính cho nên cũng không có biểu hiện ra cái khuynh hướng gì đặc biệt, đại khái chính là như thế.

Điền Dự ở phía sau Tào Tháo, nhẹ giọng tường thuật lại hôm nay nói chuyện với Tào Bằng ở trong tửu lầu.

- Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính (không ở đúng vị trí thì không bàn chính sự)?

Tào Tháo không khỏi mỉm cười,

- Đây đúng thật là phong cách của hắn.

Ông ta trầm ngâm một lát, xua tay nói:

- Quốc Nhượng, ngươi lui xuống trước đi. Mấy ngày này chuẩn bị sẵn sàng, lần này đi sứ Mạc Bắc, ý nghĩa trọng đại, ngươi phải thật cẩn thận nhiều hơn.

- Ty chức hiểu.

- Sẵn tiện mời Công Nhân đến đây.

- Vâng!

Điền Dự khom người lui ra, không một lát sau, chỉ thấy Đổng Chiêu dọc theo hai dãy nhà, vội vàng đi đến trước mặt Tào Tháo.

- Tư Không gọi ta, có gì chỉ bảo?

- Công Nhân, gần nhất có chỗ nào khuyết chức không?

- Hả?

Tào Tháo trầm ngâm thật lâu, hạ giọng nói:

- Ta là nói, có huyện nào khuyết chức không?

- Dạ, thật ra có mấy nơi.

- Kể ra từng cái.

- Thượng tấu có Lang Gia quận, hải huyện Hải Khúc, Ngân Na khuyết chức; Đông Lai quận không có huyện khuyết chức; huyện Nhữ Nam An Dương khuyết chức, còn có Hà Nội và Quan Trung, đều có mấy chỗ khuyết chức, nhưng phần lớn là huyện nghèo, cho nên đã chuyển cho Thượng Thư Phủ tự mình quyết định

- Quan Trung, chức vụ nào bỏ trống?

- Có Hữu Phù Phong Đỗ Dương, thứ hai là huyện Đào..

- Lập tức phái người đi Thượng Thư Phủ, báo Văn Nhược, cứ nói là vị trí Tất huyện trưởng, ta tự có an bài.

Đổng Chiêu nghe xong không khỏi ngẩn ra, rồi khom người tuân mệnh.

Tuy nhiên, hắn vẫn là không kìm được mà hỏi:

- Nếu Văn Nhược hỏi, Chiêu nên trả lời như thế nào?

Tào Tháo đột nhiên xoay người, trong mắt hiện lên một chút sắc lạnh. trong lòng Đổng Chiêu, lập tức run lên, vội vàng ép đầu xuống càng thấp.

Hắn biết, mình đã hỏi chuyện không đáng hỏi

Tào Tháo lại đột nhiên mỉm cười,

- Công Nhân, nếu Văn Nhược thật sự hỏi thì ngươi nói cho hắn, ta có ý để Tử Hoàn làm Đào Trưởng.

- A?

Đổng Chiêu kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Tào Tháo.

Huyện Đào, nằm ở vào giữa Lương Châu và Mạc Bắc, 4 mặt đều là chiến trường. Người Hung Nô mỗi khi xuất kích, tất phải đi qua huyện Tất, hung hiểm vô cùng. Tào Tháo đột nhiên quyết định cho Tào Phi ra đảm nhiệm Huyện trưởng huyện Đào, là có dụng ý gì? Phải biết rằng, Tào Phi hiện nay giữ chức quan ngũ quan Trung Lang Tướng, đó là bổng lộc hai ngàn thạch. Còn Huyện trưởng huyện Đào, chỉ có bổng lộc ba trăm thạch.

Chẳng lẽ, chủ công đối v�

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.