Tào Tặc

Chương 381: Điêu Dương (Đoạt dê)



Dê trong tập tục Đoạt dê của người Hung Nô là sử dụng dê con khoảng hai tuổi, cắt đi đầu, móng sau, siết thực quản, nhiều khi còn để ngâm ở trong nước, hoặc là tưới nước vào trong bụng dê. Cứ như vậy, dê sẽ trở nên rất cứng chắc, không dễ dàng bị xé rách hoặc mục nát.

Nói đến "Đoạt dê", Hàn Đức nói rất rõ ràng mạch lạc

Hắn trước kia từng sống ở tây bắc, gặp qua phương pháp Đoạt dê của người Khương Địch, cho nên đối với đại hội Đoạt dê của người Hung Nô, cũng biết rất rõ.

Sau khi Tào Bằng quyết định tham chiến, liền tìm đến Hàn Đức, tin tưởng hỏi tập tục Đoạt dê của người Hung Nô.

Hàn Đức nói:

- Người Hung Nô đoạt dê phần lớn là một nhóm, người tham gia ít thì hơn mười, nhiều thì mấy trăm, đều là dũng sĩ của các bộ lạc Hung Nô. Hơn nữa hỗ trợ tương hợp lẫn nhau, phối hợp vô cùng ăn ý. Có người phụ trách xông vào tranh đoạt, có phụ trách yểm hộ, có phụ trách rút lui, còn có khi là phụ trách đuổi theo ngăn cản... Công tử cũng biết, người Hung Nô quanh năm sống trên lưng ngựa, cuộc đời du mục, cho nên từ sớm đã rất hiểu ý nhau. Phương diện này cần phải chú ý nhiều. Tuy nhiên, ngoại trừ phối hợp lẫn nhau, Đoạt dê còn có một yêu cầu cực kỳ quan trọng, đó chính là con ngựa. Một con ngựa tốt, có thể không tốn nhiều sức mà vẫn thắng. Người Hung Nô không thiếu ngựa tốt, nhưng chúng ta bên này... Nếu công tử có thể đem Chiếu Dạ Bạch đến, không chừng phần thắng sẽ nhiều thêm một chút

Ngựa?

Tào Bằng sau khi nghe xong, không khỏi nhíu mày lại

Đây đúng là một vấn đề phiền toái

Trung Nguyên không sản sinh ra ngựa, ngựa quý lại càng khó tìm. Lần này ý niệm trong đầu Tào Bằng là bí mật hành sự, cho nên tự nhiên sẽ không mang theo Chiếu Dạ Bạch đến. Hiện giờ phải tham gia đoạt dê, ngựa trở thành một vấn đề phiền toái lớn. Mười ngày, hắn phải tìm được một con ngựa tốt, hơn nữa còn phải kiếm vài người phối hợp ăn ý mới được.

- Tín Chi, người biết "đoạt dê" không?

Hàn Đức ngẩn ra, ngẫm nghĩ một chút nói:

- Đức từng tham gia qua hội Đoạt dê của người Khương một lần, nhưng không tính là thông thạo, chỉ là hiểu biết quy định trong đó mà thôi.

- Vậy tính ngươi là một người!

Trong lời nói Tào Bằng, mang theo giọng điệu không cho phép chất vấn

Hàn Đức vội vàng khom người chắp tay

- Đức sao dám không hết mình!

Hết mình?

Quả thật không đến mức! Tuy nhiên Hàn Đức hiểu được quy tắc, ít nhất có thêm một phần sức mạnh. Chỉ có điều chỉ một mình Hàn Đức thì không được, còn phải có nhiều người tham dự hơn.

Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút, nói tiếp:

- Hương Hổ bọn họ từ nay tùy ngươi liên hệ, có thể học bao nhiêu thì học bao nhiêu, ngươi hết sức dạy bảo bọn họ là được rồi. Ta phỏng chừng, trong đám hộ quân này người có kĩ thuật cưỡi ngựa cao bằng bọn họ cùng không nhiều lắm

Hương hổ là Phi Mạo kỵ quân

Lần này Tào Bằng đến Sóc Phương, chỉ dẫn theo sáu người.

Trong đó có hai người lúc qua sông, vì ngăn cản Lãnh Phi ám sát Tào Bằng mà chết, hiện giờ chỉ còn lại có bốn người mà thôi.

- Công tử, có thể để cho ti chức đi tìm ngựa?

Vương Song đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng thỉnh mệnh với Tào Bằng

- Ngươi, tìm ngựa?

- Nếu công tử không có ngựa tốt, chỉ sợ phần thắng sẽ không cao. Tổ tiên Song có phương pháp tìm ngựa, tới thế hệ của tôi, mặc dù không thần thông như tổ tiên vậy, nhưng cũng tính là được kế thừa. Ti chức trước đây vẫn luôn huấn luyện chó, cho nên cũng không có cơ hội. Nếu công tử tin dùng, Song nguyện vì công tử tìm một hảo mã. Mặc dù không phải ngựa quý nhưng cũng hơn hẳn con hiện giờ đang cưỡi.

Tào Bằng kinh ngạc nhìn Vương Song, thật không nghĩ tới, Vương Song còn có loại bản lĩnh này.

- Nếu như như vậy ta giao cho ngươi giải quyết

Tào Bằng kêu Hàn Đức mang tới hai thanh long tước đao, giao cho Vương Song. Đồng thời, hắn trả cho Vương Song trăm lượng, cho hắn mua ngựa

Cái này gọi là Hoàng đế không chê binh đói

Tào Bằng cũng sẽ không keo kiệt

Hai thanh long tước đao là tác phẩm trước kia của Tào Cấp

So với binh khí chế tạo ra bây giờ của Tào Cấp, chênh lệch khá xa; nhưng nếu là so với chế thức xuất phẩm Long Tước của xưởng Hà Nhất, lại hơn rất nhiều. Người Hung Nô không giỏi đúc binh khí, một thanh hảo đao, đôi khi giá trị lên đến ngàn lượng. Nếu như để Vương Song đi mua ngựa, đương nhiên phải cho hắn đủ vốn. Mà ở trên thảo nguyên, bảo đao hơn hẳn vàng... Vương Song lấy long tước và vàng, rời khỏi quân trướng.

Sau đó Hàn Đức cũng cáo từ rời khỏi, Bàng Thống đứng bên cạnh, luôn trầm mặc không nói gì đột nhiên lên tiếng

- Hữu Học, chuyện này có điều cổ quái.

- Cổ quái?

- Người Hung Nô đang trao đổi với chúng ta, mà thái độ biểu hiện trước đây của Lưu Báo, cũng rất ôn hòa. Chúng ta ở bên đây đã mười ngày, người Hung Nô rất ít đến gây hấn Nhưng lần này, người Hung Nô lại chủ động sinh sự, còn tạo tử thương. Với biểu hiện ngày thường của Lưu Báo, dường như có chút không giống nhau. Ta cảm thấy, chuyện này tất có điều cổ quái.

Bàng Thống dứt lời, ngẩng đầu chăm chú nhìn Tào Bằng.

Tào Bằng sau một lát cân nhắc

- Sĩ Nguyên nhắc nhở như vậy, dường như quả thật có một chút quái dị.

- Ta cảm thấy, người Hung Nô cố ý gây hấn, chính là vì ép Học Hữu người xuất hiện

- Ồ?

- Ngốc Côi chết, nghĩ là tai nạn ngoài ý muốn.. Nhưng chỉ sợ Lưu Báo cũng không ngờ, ngươi sẽ hoàn toàn không để ý, là thủ hạ giết hắn. Trừ lần đó ra, tất cả sự tình đều hình như là bị được sắp xếp giống nhau. Người chúng ta ở chợ bị gây hấn, tạo nên tử thương; rồi sau đó Tuân Giáo Úy đứng ra, đòi lại công đạo. Sau đó Ngốc Côi đến nơi kêu người dừng sinh sự... Hữu Học có từng lưu ý, Ngốc Côi đến rõ ràng biết là Tả Hiền Vương Lưu Báo cũng ở đây lại không đi tìm Lưu Báo, ngược lại tìm đến cửa nhà... Sau đó, Hữu Học lệnh Hàn Đức ra tay, Lưu Báo liền nhanh chóng mang người đuổi đến. Mà trước đây, Lưu Báo vẫn chưa lộ mặt! Còn có biểu hiện của Lâm Nghi Hầu, cũng có chút không bình thường... lúc nãy ta mới vừa nghĩ, đây có phải là một âm mưu?

- Âm muu? Ý của Sĩ Nguyên là….

- Có người đang ép ngươi ra mặt

Tào Bằng nhắm mắt lại, trầm tư suy nghĩ

Sau khi Bàng Thống nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói tiếp:

- Vừa rồi trong thư cũng nói, đoạt dê của Hung Nô, phần lớn là một nhóm, là các hảo hán trong các bộ lạc Hung Nô. Lúc tranh đoạt, xuất hiện tử thương cũng cực kỳ bình thường... Nhiều người như vậy cùng một chỗ, Hữu Học ngươi đến lúc đó chỉ sợ căn bản không thể phân rõ ai là địch ai là bạn, đến lúc đó nếu chẳng may có người đâm sau lưng đả thương, ngươi khó lòng phòng bị đó

Tào Bằng hít một hơi, gõ nhịp ngón tay liên tục

- Nói như thế đến, Lưu Báo là muốn giết ta?

- Lưu Báo chưa chắc dám giết ngươi, hơn nữa cũng không có lý do giết ngươi. Ta lại nghĩ rằng chuyện này có liên quan đến Lâm Nghi Hầu. Chỉ sợ Lâm Nghi Hầu hiện giờ đã coi ngươi như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt… Trước đây ám sát trên sông không thành công, cho thấy Lâm Nghi Hầu quyết tâm giết người. Lần trước hắn tuy rằng không thành công, chưa chắc sẽ dừng tay như vậy. Hơn nữa, ngươi cũng biết, thích khách giết ngươi lần trước, chưa chắc đã chết.

Có một thích khách xuất quỷ nhập thần như vậy, sau khi đại hội Đoạt dê bắt đầu, hắn trà trộn vào đám người, thật đúng là không dê phòng bị

Nhưng Tào Bằng cũng biết, nay Lưu Quang dùng lời nói để phá hỏng hắn!

Đại hội Đoạt dê lần này hắn không tham gia, cũng phải tham gia, không có sự lựa chọn khác

- Tuy nhiên, Hữu Học cũng không cần khẩn trương

Bàng Thống nhoẻn miệng cười,

- Theo ta thấy, chuyện này chưa chắc là chuyện xấu. Hữu Học nếu ngươi sẽ tham gia Điêu Dương tất nhiên sẽ hấp dẫn sự chú ý của Lưu Báo. Hơn nữa, bởi vì sự tham gia của ngươi, người Hung Nô tất sẽ tập trung chú ý vào đại hội Điêu Dương, như vậy...

- Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương (1)?

1. Hàn Tín sai người sửa sạn đạo để ai nấy đều thấy, đều nghĩ rằng công việc sửa đường còn kéo dài, nên không để ý đến nữa. Trong khi đó Hàn Tín ngầm cất quân bất ngờ đánh ải Trần Thương.

Hàn Tín – Wikipedia tiếng Việt

Tào Bằng phát hiện, hắn và Bàng Thống rất ăn ý, dường như càng ngày càng hợp.

Bàng Thống nói ra một câu, đều đúng tâm tư của hắn

- Hồng Đô đã đi rồi à?

- Ừ, đã rời khỏi

- Sĩ Nguyên, ngươi nói... Đàn Chá sẽ ra mặt không?

- Với lời nói của Hồng Đô, Đàn Chá người này... Ha hả, hắn lần này tìm Kha Bỉ Năng xin giúp đỡ không thành công, lại suýt nữa bị Lưu Báo giết chết, tất sẽ không nuốt trôi cơn giận này. Theo ta thấy, Đàn Chá nhất định sẽ ra tay, hắn tuyệt sẽ không bỏ qua cơ hội này. Hơn nữa, tình huống hiện giờ của Đàn Chá cũng không tốt lắm. Nếu nhận được sự trợ giúp của Tào Công, hắn sao có thể có thể dễ dàng buông tha.

Tào Bằng nghe xong, cũng phải mỉm cười!

Tào Bằng sẽ tham gia đại hội thi đấu bắt dê, hơn nữa còn là hội thi đấu bắt dê theo nhóm

Khi Điền Dự biết được tin tức, đã là ngày thứ hai. Hôm qua hắn bí mật đi gặp Khứ Ti, thu hoạch được khá nhiều. Khứ Ti vô cùng bất mãn đối với đám người hung hăng của Lưu Báo, đồng thời càng không tán thành cách làm của Hô Trù Tuyền, trong lòng có vài phần oán giận... Lúc trước Hô Trù Tuyền sở dĩ có thể ngồi vững cái chức Thiền Vu, ít nhiều là nhờ sự ủng hộ của Khứ Ti

Theo ý kiến của Khứ Ti, nếu Hô Trù Tuyền lúc ban đầu nhất có thể áp chế được Lưu Báo, thì Lưu Báo tất không có khả năng lập tức vùng dậy. Chẳng sợ Vu Phu La để lại cho Lưu Báo tài sản nhiều như thế nào, nhưng Hô Trù Tuyền là Thiền Vu Hung Nô, mà Lưu Báo cũng không phải Mặc Ðốn năm đó. Chỉ cần Hô Trù Tuyền lúc đó có thể cứng rắn, mạnh mẽ một chút, nói không chừng Khứ Ti hiện tại đã lên làm Tả Hiền Vương.

Ý kiến của Hô Trù Tuyền, Khứ Ti sao lại có thể không rõ?

Cân bằng, sự cân bằng chết tiệt... Hô Trù Tuyền dùng mình áp chế Lưu Báo, đồng thời lại dùng Lưu Báo đến kiềm chế chính mình. Những năm gần đây, Lưu Báo chiếm cứ vùng chăn nuôi màu mỡ nhất Sóc trạch Thân Đồ, mà Khứ Ti lại chỉ có thể trấn giữ thành Thụ Hàng, trực tiếp bị người Tiên Ti Kha Bỉ Năng uy hiếp. Qua lại như thế lúc ban đầu Khứ Ti còn có thể vững vàng áp chế Lưu Báo, đến hiện tại đã bị Lưu Báo áp chế lại.

Chính mình càng yếu, tất nhiên lại càng phụ thuộc vào Hô Trù Tuyền.

Khứ Ti hiểu được lòng dạ của Hô Trù Tuyền, nhưng lại không có cách nào khác... Mà lúc này, Điền Dự đại diện Tào Tháo đến tiếp xúc với Khứ Ti, lập tức khiến tâm tư Khứ Ti nhanh nhẹn trở lại

Tào Tháo là ai?

Là kiêu hùng đương thời!

Hắn đánh bại Viên Thiệu, nắm toàn bộ triều cương, có thể nói là quyền thần thứ nhất của nhà Hán.

Nếu có thể nhận được sự ủng hộ của Tào Tháo... Khứ Ti còn không phải là Hô Trù Tuyền, suy xét sự tình phải thật chu đáo. Hắn chính là một người Hung Nô, sự tàn bạo đã có sẵn trong xương cốt, khiến hắn nhanh chóng đưa ra quyết định

Sau khi Điền Dự thu hút Khứ Ti thành công, cũng hết sức vui vẻ.

Hắn trán trề hào hứng trở về nơi đóng quân, lại nghe được tin tức Tào Bằng phải tham gia đại hội thi đấu bắt dê...

- Hữu Học, cớ gì kích động như thế?

Sau khi Điền Dự hỏi rõ ràng sự tình, liền lập tức cảm thấy được trong đó nồng nặc mùi âm mưu, không kìm nổi trách cứ Tào Bằng nói:

- Việc này rất cổ quái, rõ ràng là Lâm Nghi Hầu cố ý bày ra, khiến ngươi tham gia thi đấu, nói không chừng y...

Nói thật, Tào Bằng hiểu Điền Dự không nhiều

Dù sao, sự hiểu biết của hắn đối với Điền Dự rất mơ hồ, trong trí nhớ dường như cũng không có xuất xứ của người này. Tiếp xúc với Điền Dự, cũng chỉ là hợp tác ngắn ngủi ở Độc Đình mà thôi, như thế sao có thể thật sự hiểu hết? Nhưng, Điền Dự có thể nhanh chóng cảm nhận được mùi âm mưu trong đó, dường như cũng cho thấy rằng, năng lực và mưu lược của hắn tuyệt đối không giống người thường.

Ít nhất, Điền Dự chưa chắc thua Bàng Thống nhiều lắm.

Tào Bằng cười nói:

- Ta biết, Lâm Nghi Hầu muốn mượn cơ hội này diệt trừ ta.

- Ngươi biết còn đồng ý?

- Quốc Nhượng, nếu ta không đồng ý, Lâm Nghi Hầu cũng sẽ bày ra lần thứ hai, lần thứ ba. Hơn nữa, thích khách kia hiện giờ sống chết không rõ, sớm muộn gì cũng sẽ ra tay. Để hắn hãm hại ta trong tối không bằng chúng ta chủ động xuất kích, làm một mẻ, khoẻ suốt đời. Trong tay Lâm Nghi Hầu, sợ cũng chỉ là chiêu cuối này. Nếu ta có khả năng loại bỏ người này, thì Lâm Nghi Hầu tất nhiên sẽ không có ý nghĩ này nữa, còn có thể nhân cơ hội chặt đứt một cánh tay của hắn.

Điền Dự im lặng!

Hắn cũng không phải không có suy xét việc 'Dẫn rắn ra khỏi hang' này, chỉ có điều cảm thấy thật sự Tào Bằng có chút mạo hiểm.

- Hữu Học, đại hội thi đấu nhóm bắt dê của Hung Nô, có chút hung hiểm. Tài nghệ của ngươi ta biết rất rõ, nhưng đại hội thi đấu bắt dê yêu cầu bản lĩnh cá nhân rất cao, hơn nữa đối với việc cưỡi ngựa và ngựa rất có chú ý. Vật cưỡi hiện tại của ngươi, thật sự quá kém, căn bản không đủ để tham gia đại hội. Chi bằng đổi vật cưỡi của ta... Tuy rằng không so với được với Chiếu Dạ Bạch ở Hứa Đô của ngươi, nhưng cũng cho là một hảo mã, ngươi thấy thế nào?

Tào Bằng lắc đầu,

- Ngựa, ta đã sai người đi lựa chọn rồi. Vật cưỡi của Quốc Nhượng ngươi mặc dù tốt, nhưng cũng không chắc có thể giành được chiến thắng... Hay là như vậy, ngươi đem vật cưỡi của ngươi đưa lại đây trước, ta cũng sẽ sai người tiếp tục tìm ngựa tốt, nếu không kiếm được ngựa tốt, ta sẽ dùng vật cưỡi của ngươi; nếu tìm được ngựa tốt … Ha hả, nói không chừng còn phải dùng vật cưỡi của ngươi để che mắt người ngoài. Còn nữa, ta hỏi thăm qua, đại hội thi đấu nhóm bắt dê, mỗi đội mười người. Ta trong tay hiện giờ chỉ có bảy người, còn phải mời Quốc Nhượng ngươi nghĩ cách điều qua đây ba người tâm phúc, được không? Truyện được copy tại Truyện FULL

Điền Dự cười nói:

- Việc này dễ dàng, bên trong hộ quân ngươi xem trúng ai, cứ việc mang đi.

- Như thế, ta không khách khí!

Tào Bằng nói xã giao với Điền Dự xong, liền cáo từ rời khỏi

Hắn từ trong hộ quân, tuyển ra ba tên quân tinh nhuệ tinh thông cưỡi ngựa, thể trạng cường tráng, thân thủ mạnh mẽ, rồi sau đó trở về nhà riêng của mình.

- Vương Song, mua được ngựa tốt không?

Trở về chỗ ở, Tào Bằng liền nhìn thấy Vương Song với vẻ mặt hậm hực đang đứng ở trong trướng.

- Ti chức hôm nay đi trong chợ một vòng, phát hiện hai con ngựa tốt. Nhưng tên Hung Nô kia vừa thấy thần là người Hán, liền lập tức từ chối. Còn nói Tả hiền vương có lệnh, không được bán một con ngựa nào cho người Hán, thế này rõ ràng là muốn phải chặt đứt đường của chúng ta. Tôi quả thật đã làm đủ trò, nhưng những tên Hung Nô này căn bản là không để ý tới tôi, cho nên cũng chỉ có thể trở về...

Tào Bằng ngẩn ra, chợt cười khẩy không thôi.

- Xem ra, Lâm Nghi Hầu này thật đúng là cùng ý nghĩ Lưu Báo... Không ngờ đem việc vật cưỡi của ta không được đều nói ra. Tuy nhiên, cái này cũng không có gì, ta đã sớm dự liệu đến. Cũng may Quốc Nhượng đem vật cưỡi của hắn tặng cho ta, coi như là bớt lo lắng. Vương Song, ngươi tiếp tục ở bên ngoài tìm kiếm, có thể tìm được tất nhiên tốt, tìm không được cũng không sao.

Vương Song đành phải gật gật đầu, thở phào nhẹ nhõm

Tuy nhiên, Tào Bằng càng không trách cứ hắn, hắn lại càng là hạ quyết tâm, vì Tào Bằng phải chọn một con ngựa tốt trở về

Ngày thứ hai, Vương Song một mình rời khỏi nơi đóng quân, đi sâu vào trạch Thân Đồ

Hắn không tin này tất cả dân chăn nuôi trạch Thân Đồ đều từ chối bán ngựa, chỉ cần có một chút khả năng, hắn cũng không muốn bỏ qua

Vương Song tự đi tìm ngựa, còn Tào Bằng thì dẫn người, dưới sự dẫn dắt của Hàn Đức, làm quen quy tắc đại hội thi đấu bắt dê

Thời gian từ từ trôi qua, trong chớp mắt khoảng cách với đại hội thi đấu, chỉ còn lại có hai ngày

Đại hội thi đấu tới gần, dũng sĩ Hung Nô từ các bộ lạ tuyển ra, đều tụ tập lại đây Thân Đồ trạch. Trong một khoảng thời gian, xung quanh bên trái vương trướng của Tả hiền vương, cờ màu phấp phới, tinh kỳ phần phật. Lần này tới tham gia đại hội thi đấu, tổng cộng có hai mươi bộ lạc, gần hai trăm danh dũng sĩ Hung Nô. Khi bọn họ nghe nói sứ đoàn nhà Hán cũng muốn dự thi, người nào cũng không khỏi bật cười to. Cái khác không nói, cưỡi ngựa bắt dê này, vẫn lả người Hung Nô am hiểu nhất. Những dũng sĩ này từ trong các bộ lạc trăm dặm mới chọn ra được một người, từ nhỏ ở trên ngựa lớn lên, kĩ thuật cưỡi ngựa tự nhiên không cần nói nhiều. Khi rảnh rỗi không có việc gì, chính là lấy lễ hội bắt dê làm trò vui... Ở trên lưng ngựa, và ở trên đất bằng đối với bọn họ mà nói khác nhau không nhiều

Về phần người nhà Hán, muốn so kĩ thuật cưỡi ngựa với bọn họ, so tài bắt dê?

Các dũng sĩ tuy rằng không hề nói gì cả, nhưng vẻ mặt đã hiện ra vẻ châm biếm, không có một chút che dấu

Nghe nói, tên kia cả ngựa tốt cũng không có

Tào Bằng cũng không thèm để ý lời châm biếm của người Hung Nô, đại bộ phận thời gian đều đứng ở chỗ đóng quân, cùng những người khác tiến hành luyện tập.

Có vài lần, Điền Dự lại đây tìm hắn, Tào Bằng cũng chỉ qua loa trả lời lại

Về phần Lưu Quang, tuy rằng không có xuất hiện, nhưng Tào Bằng biết, hắn nhất định ở bên cạnh yên lặng chú ý... Thời gian, từ từ trôi qua

Đại hội thi đấu ngày càng tới gần, Vương Song rốt cục một thân phong trần, trở về nơi đóng quân

- Vương Song, có tìm được hảo mã?

Hàn Đức giữ chặt Vương Song, vội vàng hỏi.

Vương Song vẻ mặt tươi cười, liên tục gật đầu nói:

- Tìm được rồi, tìm được rồi!

- Ở đâu?

Hàn Đức nhìn phía sau Vương Song, chỉ nhìn đến một con ngựa gầy trơ cả xương, sắc lông u ám, vả lại mình đầy thương tích

Về phần vật cưỡi của Vương Song, vẫn là con ngựa trước lúc rời khỏi kia, không có gì thay đổi

Hàn Đức nuốt nước miếng, không kìm nổi hỏi:

- Ngươi không phải là muốn nói với ta, con ngựa ốm yếu ngoài sau ngươi là …

- Ngươi không hiểu!

Vương Song cười hì hì xuống ngựa, tay nắm con ngựa gầy, bước vào trướng

Lúc này, Tào Bằng đang ở trong trướng nói chuyện với Điền Dự, nghe nói Vương Song trở về, vội vàng cùng Điền Dự bước ra ngoài

- Đây là ngựa quý mà ngươi nói sao

Điền Dự nhìn con ngựa gầy kia, không kìm nổi kinh ngạc hỏi.

Vương Song dùng sức gật gật đầu, nghiêm trang trả lời:

- Hồi điền Phó sứ, đây thật sự là một con ngựa quý

Tào Bằng đứng một bên không nói gì, đi quanh con ngựa ốm yếu này 2 vòng, nhưng sao cũng không nhìn ra con ngựa này có chút nào huyết thống của một ngựa quý. Chẳng qua, Điền Dự ở bên cạnh, hắn cũng không trách cứ Vương Song, quay đầu đi vào trong trướng

- Công tử, đây thật sự là một hảo mã.

Tào Bằng dừng bước chân, nhìn Vương Song nghi ngờ

Đối với sự hiểu biết của hắn đối với Vương Song, tên tiểu tử này cũng không phải một người thích ăn nói lung tung.

- Hữu Học, thôi đi... Ngươi vẫn là dùng con ngựa kia của ta dự thi đi. Ha hả, đây rõ ràng là một ngựa tồi, sao có thể là ngựa tốt? Vương Song, ngươi chắc chắn là bị người ta lừa rồi... Hữu Học, ngươi tiếp tục luyện tập đi, ta còn có việc, cáo từ trước.

Điền Dự cố nhịn cười, đi nhanh rời khỏi.

Tào Bằng chau mày lại, nhìn nhìn Vương Song, lại nhìn thoáng qua kia con ngựa hủi kia, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

- Vương Song, ngươi ở đâu mua con ngựa này?

- Công tử, mấy ngày này, gần như đi xuyên qua Thân Đồ trạch. Lúc đó quả thật ngắm trúng mấy con ngựa, nhưng những người đó cũng không chịu bán cho ta. Con ngựa này là ta trong lúc ngẫu nhiên, khi đi ngang qua một bộ lạc nhỏ nhìn thấy. Lúc ấy những người Hung Nô đó, đang dùng nó để kéo xe, vì thế ta dùng một thỏi vàng mua về. Công tử, người đừng coi thường nó. Nó bề ngoài nhìn qua rất kém, nhưng quả thật là một long câu hiếm thấy. Trước đây tôi nghe phụ thân nói ở Tây Vực có một loại ngựa, nghe nói là do con nghê và long thú tạp giao sinh ra, dáng vẻ cực kỳ xấu xí, nhưng tính tình vô cùng dữ tợn, có thể cùng hổ báo ẩu đả. Cho nên, ở Tây Vực loại ngựa này được xưng là sư hổ thú, cực kỳ hiếm thấy. Rất nhiều người không biết sư hổ thú, thế cho nên coi nó là ngựa tồi nuôi nhốt, dùng để làm xe ngựa... Bỉ chức cũng là ngẫu nhiên phát hiện đặc thù sư hổ thú trên người nó. Lúc ấy chủ nhân nó đang dùng roi da đánh nó, bắt nó dẫn xe, có lẽ đánh nó rất tàn ác, con ngựa này đã phát ra âm thanh như tiếng của sư rống, suýt nữa khiến vật cưỡi của tôi kinh hãi quỳ xuống đất. Tôi liền cảm thấy, con ngựa này có chút không tầm thường, vì thế thương lượng với tên người Hung Nô kia... Tên người Hung Nô kia hiển nhiên không hiểu được sự lợi hại của nó, cho nên mới bán cho tôi một lượng. Nếu không, sư hổ thú này cho dù vạn lượng, cũng đừng mơ tưởng mua được nó vào tay

Tào Bằng chỉ cảm thấy, giống như nằm mộng

Hắn nghi ngờ nhìn thoáng qua Vương Song, đi đến trước mặt con 'Sư hổ thú' kia, vươn tay ôm cổ nó.

Xương cốt của 'Sư hổ thú', rõ ràng không phải là một con ngựa bình thường

Thậm chí cả Chiếu Dạ Bạch, so với sư hổ thú cũng thấp hơn mười cm. Từ móng đến gáy, ước chừng khoảng một thước chín, phải cao hơn năm sáu cm so với Xích Thố mã; chiều dài cơ thể khoảng hai thước sáu, so với Xích Thố dài hơn hai mươi cm.

Hơi thở kéo dài, rõ ràng là phổi của nó cực kì mạnh mẽ

Móng cũng rất lớn, xung quanh có một vòng lông đen, cực kì quái dị.

Đôi mắt kia, ảm đạm không ánh sáng, làm cho người ta cảm giác nó rất uể oải. Trên người vô số vết roi, còn có rất nhiều vết sẹo xếp chồng lên.

- Sức ăn của Sư hổ thú, còn hơn gấp đôi ngựa bình thường. Chỉ tiếc kia người Hung Nô không biết bảo bối, cho nên cho nó ăn khẩu phần bình thường, tự nhiên không thể khiến nó chắc bụng.

Vương Song một bên giới thiệu, đồng thời có vẻ có chút đáng tiếc.

- Nếu một tháng trước ta phát hiện, con sư hổ thú này tuyệt đối có thể đỗ trạng nguyên. Người Hung Nô có cái gì ngựa quý ta không biết, nhưng muốn vượt qua sư hổ thú, tuyệt không khả năng. Đáng tiếc, thời gian có chút không đủ

Tào Bằng quay đầu lại nói:

- Lấy đống cỏ khô ở đó cho nó ăn

Hàn Đức ở một bên nghe được cũng bán tín bán nghi, vì thế sai người mang tới cỏ khô.

Sư hổ thú này quả nhiên sức ăn kinh người, sau khi ăn phần ăn mà một con ngựa bình thường đã đủ, thì nó vẫn chưa đủ, lắc đầu vẫy đuôi, dường như đang thỉnh cầu Tào Bằng, cho nó thêm một ít cỏ khô. Tào Bằng lại cho người mang tới một phần cỏ khô, như lần trước cũng không thể khiến sư hổ thú thỏa mãn. Sau khi phần cỏ khô thứ ba được đưa đến, Tào Bằng trong lòng không khỏi kinh ngạc... Đây có phải là ngựa quý vẫn là một trong hai khả năng

Có thể đơn giản lấy sức ăn mà luận, sức ăn của con này, gần như là gấp rưỡi của Chiếu Dạ Bạch

Như sức ăn lớn như thế đổi lại là một nhà bình thường, thật đúng là nuôi không nổi. Chẳng trách được, nhìn qua nó gầy trơ cả xương, hóa ra là không được ăn no. Bắt một ngựa đói chạy nhanh, tất nhiên không thể phát huy sở trường của nó. Tuy nhiên hình thể của sư hổ thú này thật lớn, nếu có thể bảo đảm thức ăn của nó, thể trọng chỉ sợ sẽ vượt qua một tấn, thậm chí nặng như ngựa Xích Thố. Sau khi Tào Bằng nhìn sư hổ thú ăn xong phần cỏ thứ ba, cũng không kìm nổi cảm thấy đáng tiếc vài phần.

Nếu chăm sóc thật tốt, con ngựa này tuyệt đối là vua của các loài ngựa

Đáng tiếc, thời gian quá ngắn, khiến nó khó có thể đạt tới trạng thái tốt nhất... Nếu chẳng may ở đại hội thi đấu phát sinh điều gì không ngờ, chẳng phải là đáng tiếc?

- Vương Song, ngựa này tên gì?

- Ti chức thấy nó sắc lòng phát vàng, vả lại vóc dáng to lớn, cho nên gọi nó là Đại Hoàng.

- Vậy được rồi, ngươi rất chiếu cố Đại Hoàng, về chăn sóc nó. Về phần thi đấu lần này, đừng để nó tham gia.

Đang nói, Tào Bằng vươn tay vỗ cổ Đại Hoàng

Sư hổ thú kia dường như cảm nhận được sự yêu thích của Tào Bằng đối với nó, lập tức đem đầu gần sát lại, dụi dụi vào lòng ngực tào Bằng

Đây đúng là một con ngựa quý hiểu lòng người

Tào Bằng không kìm nổi vỗ vỗ đầu nó, rồi mới xoay người rời khỏi.

Đại Hoàng có phải hay không một hảo mã?

Hàn Đức không nhìn ra! Nhưng chỉ xem sức ăn này mà nói, Hàn Đức cảm thấy, Đại Hoàng tuyệt đối là một trong những nhân tài kiệt xuất... Nhưng, cho dù nó là một hảo mã, trạng thái hiện tại của nó, cho dù là tham gia đại hội thi đấu, chỉ sợ khó có thể dùng vào việc.

Nghĩ đến đây, Hàn Đức không kìm nổi nhẹ nhàng lắc đầu, hơi có chút trách cứ nói:

- Vương Song, ngựa là ngựa tốt, nhưng sau đó là đại hội thi đấu, cho dù ngươi mua nó trở về, chỉ sợ cũng giúp không được công tử...

Vương Song áy náy cúi đầu, không biết nên nói như thế nào.

Chỉ có điều, con sư hổ thú kia lắc đầu vẫy đuôi, thở ra hơi thở thật mạnh, dường như là ở biểu đạt bất mãn trong lòng nó

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.