Tào Tặc

Chương 389: Con cháu Mã gia



Cách ăn mặc của Tào Bằng không mấy khác đám người Lý Đinh.

Chỉ có điều khí chất của hắn lại nổi bật lên giữa đám người. Mấy năm này, Tào Bằng dốc lòng đọc sách, làm cho khí chất của hắn có thêm phong thái của người danh sĩ nho nhã. Chưa kể hắn đã trải qua rất nhiều biến cố, nên trong cái nho nhã đó lại có một phần nhanh nhẹn, dũng mãnh và oai dũng. Loại cảm giác đó khiến người ta cảm thấy hết sức kỳ quái. Sự pha trộn giữa khí chất dũng mãnh với phong thái của người trí thức của Tào Bằng khiến Đậu Hổ chỉ liếc mắt một cái đã phát hiện ra sự tồn tại của hắn.

- Tại hạ Tào Bằng bái kiến thiếu tộc trưởng.

Tào Bằng không giấu diếm danh hiệu của mình, bởi vì hắn biết, ở vùng đất Hà Tây này vốn chẳng có bao nhiêu người biết đến hắn.

Đậu Hổ hơi sửng sốt, đánh giá Tào Bằng từ trên xuống dưới.

- Là người Hán ư?

- Đúng vậy.

Lý Đinh ung dung nói:

-Tào tiên sinh là danh sĩ Trung nguyên, do đắc tội người, cho nên mới chạy tới Hà Tây lánh nạn, hiện giờ vẫn làm việc dưới trướng tổ phụ ta. Hổ ca ngươi đừng tìm cách chiêu dụ hắn, Tào tiên sinh rất được tổ phụ ta trọng dụng đấy.

Đậu Hổ mỉm cười, không nói gì nữa.

- Tên gia hỏa nhà ngươi lúc nào cũng lo lắng ta đoạt người của ngươi.

Trung Nguyên chiến tranh khói lửa khắp nơi, rất nhiều người khi đến bước đường cùng đều sẽ tị nạn ở Mạc Bắc. Những người này hoặc là đi Hung Nô, sống chung với người Hung Nô, hoặc là làm cho người Tiên Ti. Cũng sẽ có một số người đến Hà Tây, hưởng thụ cuộc sống vô tư lự. So với các nơi khác, cuộc sống ở Hà Tây tuy rằng gian khổ một chút nhưng vẫn được coi là thiên đường.

Chính vì thế, Đậu Hổ không suy nghĩ nhiều lắm.

Y vừa giục ngựa chuẩn bị vào thành, sau khi đi được hai bước, đột nhiên lại quay đầu hỏi:

- Tào tiên sinh, ngựa của người có bán không?

- Hả?

- Con sư hổ thú này là ngựa tốt trăm năm khó thấy được.

Tào Bằng ngồi trên ngựa hơi cúi người, cười tủm tỉm trả lời:

- Thiếu tộc trưởng, con ngựa này là vận mệnh của ta, thứ cho ta không thể bán được.

- Ách. Thật là đáng tiếc!

Đậu Hổ không khỏi luyến tiếc nhìn thoáng qua Sư hổ thú, quay đầu, sóng vai cùng Lý Đinh đi vào Hồng Thủy Tập.

Đối với người trên thảo nguyên mà nói, ngựa chính là sinh mệnh thứ hai của họ. Nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ, bình thường sẽ có rất ít người đi chiếm đoạt ngựa cưỡi của người khác. Trừ phi là con nhà giàu sang, hoành hành ngang ngược, phần lớn mọi người đều sẽ thương lượng rõ ràng với chủ nhân của con ngựa đó. Nếu như chủ nhân không muốn bán vậy thì bọn họ cũng chỉ có thể từ bỏ. Đậu Hổ tuy rằng coi trọng Sư hổ thú của Tào Bằng, nhưng từ nhỏ y đã lớn lên trên thảo nguyên, cũng không muốn đoạt con vật yêu thích của người khác. Nếu cưỡng đoạt, không khéo sẽ gây ra chuyện phiền phức.

Tào Bằng cùng đoàn hộ tống, chậm rãi đi vào Hồng Thủy Tập.

Đồng thời, ấn tượng của hắn về Đậu Hổ cũng tốt đẹp hơn nhiều.

Người này có lẽ không có lòng trung với triều đình nhà Hán, nhưng cũng không phải là kẻ ăn chơi trác táng, cách xử sự cũng rất có chừng mực.

Từ tư thế ngồi trên ngựa của y mà xem, công phu của tên Đậu Hổ này hẳn là cũng không tệ.

Ít nhất, Tào Bằng cảm giác y có lẽ còn mạnh hơn Lý Đinh nhiều. Phỏng chừng người này ít nhất có thể đấu một trận ngang ngửa với Hàn Đức.

Nhất thời, Tào Bằng đột nhiên nảy lòng mến mộ người tài.

Chỉ là hắn rất rõ tình hình bây giờ, cho nên cũng chỉ thầm khen ngợi trong lòng, chứ không tỏ thái độ gì hết.

Lý Đinh nói cho Đậu Hổ biết, hắn đến Hồng Thủy Tập là phụng mệnh của Lý Kỳ đến mua một ít hàng hóa.

Đậu Hổ hạ giọng nói:

- Qua hai ngày nữa, người nhà Mã gia sẽ đến, ngươi có hứng thú gặp không?

- Mã gia ở Võ Uy ư?

- Đúng vậy!

- Bọn họ đến làm gì?

Có thể thấy quan hệ giữa Lý Đinh và Đậu Hổ rất tốt, hai người nói năng cũng rất tùy tiện.

Đậu Hổ thở dài:

- Hoàng Đế nhà Hán nghe nói đã phái người tiến vào chiếm đóng Hà Tây, còn cố ý chiêu dụ người của Lương Nguyên Bích:Mã gia của Võ Uy dường như luôn rình rập Hồng Trạch, trước đây bọn họ đã nhiều lần phái người đến Hồng Thủy Tập nói rõ muốn chiêu dụ phụ thân ta.

-Vậy Đậu tướng quân nói thế nào?

Đậu Lan thân là hậu duệ của Đại tướng quân Đậu Hiến nên người Hồng Trạch có thói quen gọi y là Đậu đại tướng quân.

Đậu Hổ hạ giọng nói:

- Phụ thân hiện tại cũng có chút do dự, không quyết. Người chung quy vẫn hướng về nhà Hán, nhưng lại lo lắng đắc tội Mã gia. Đến lúc đó, cho dù nhà Hán có ý nâng đỡ cũng không so được với Mã gia gần trong gang tấc.

- Ta nghe người ta nói, hồi đầu năm Mã Mạnh Khởi đã liên kết với Hàn Toại diệt Bạch Lang Khương. Ngươi hẳn là biết, Bạch Lang Khương sớm đã quy thuận nhà Hán. Khi Mã gia xuất binh tấn công, Bạch Lang Khương còn cầu viện nhà Hán. Nhưng Thứ sử Lương Châu Vi Khang lại bất lực, đành giương mắt ngồi xem Bạch Lang Khương bị tiêu diệt, cũng không có bất cứ phản ứng gì. Phụ thân hiện giờ cũng lo lắng nếu đắc tội với Mã gia sẽ có cùng kết cục với Bạch Lang Khương.

Âm thanh của Đậu Hổ tuy rằng không lớn, nhưng thính giác của Tào Bằng rất tốt. Hắn ở phía sau nghe rất rõ ràng, rành mạch.

Chẳng lẽ Mã Đằng cũng tiếp cận Hồng Trạch?

Nếu như đặt mình vào vị trí của Đậu Lan, Tào Bằng chỉ sợ bản thân cũng sẽ cảm thấy khó xử. Nhưng mà Bạch Lang Khương là người nào? Vì sao hắn chưa bao giờ nghe nói tới bộ lạc này? Nghe khẩu khí của Đậu Hổ, dường như y khá e ngại “Cẩm Mã Siêu” kia. Một lúc lâu sau, y hỏi Lý Đinh:

- Mã gia sẽ phái ai tới?

- Chuyện này ta không rõ lắm, nhưng chắc cũng không phải nhân vật tầm thường.

- Chẳng lẽ là Mã Mạnh Khởi?

- Cũng không phải là không thể. Nếu ngươi có hứng thú, thì cứ ở thêm mấy ngày, đến lúc đó tự nhiên sẽ gặp được người của Mã gia.

Lý Đinh không trả lời ngay, chỉ nói phải suy nghĩ thêm.

Hai người vào thành sau đó không lâu, liền từ biệt nhau.

Đậu Hổ trở về nhà mình, còn Lý Đinh dẫn theo Tào Bằng, nghỉ trong một nhà trọ ở Hồng Thủy Tập. Y dĩ nhiên không thể ở trong nhà Đậu Hổ, dù y và Đậu Hổ thân với nhau, nhưng có Tào Bằng ở đây, tóm lại có chút không tiện lắm. Mà quán trọ y chọn này lại do người trong bộ lạc của y mở. Trong bộ lạc của Lý Kỳ ngoài dân du mục ra, cũng có một số người làm thương nhân ở bên ngoài. Tuy là thương nhân nhưng bọn họ luôn trung thành và tận tâm với bộ lạc, mỗi năm đều mang lại một món lợi nhuận không nhỏ đến cho bộ lạc của mình.

- Ngươi nghe rõ rồi chứ?

- Ừ!

- Ngươi thấy thế nào?

Lý Đinh ngồi trên bàn ăn, uống một chén rượu, trầm giọng hỏi.

Tào Bằng cười:

-Nếu Đậu thiếu tướng quân giữ lại, thì chúng ta cứ ở lại xem sao. Ta cũng rất muốn biết, được Mã gia ở Võ Uy mời, Đậu tướng quân cuối cùng sẽ lựa chọn như thế nào.

- Ở lại cũng được, nhưng ngươi đừng gây chuyện.

- Điều này ta biết rồi!

Tào Bằng nói chuyện, đoạn bưng bát sứ lên, đưa lên miệng nhấp một ngụm, ánh mắt thoáng vẻ trầm mặc.

Mã Đằng đã bắt đầu tăng cường sự thống trị của hắn ở vùng đất phía tây bắc.

Nếu là thống trị, đơn giản chỉ có hai loại thủ đoạn là dụ dỗ và gây chiến. Tào Bằng đột nhiên có một ý tưởng kì quái: Mã Đằng tuy rằng ký vào Y Đai chiếu, nhưng Tào Bằng không thấy người này có mấy trung thành với nhà Hán. Trên thực tế, từ sau khi Y Đai chiếu bị phát hiện, thực lực Mã Đằng vẫn lớn mạnh, hắn vẫn phát triển lực lượng của chính mình.

Hắn thậm chí ngoài mặt sẽ thần phục Tào Tháo, đoạt được càng nhiều lợi ích về mặt chính trị.

Một người như vậy thì liệu có thể có bao nhiêu trung thành với triều đình nhà Hán đây? Tào Bằng có đánh chết cũng không tin được.

Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa có nói, Mã Đằng hận Tào Tháo thấu xương. Tầm năm ngoái khi Quách Viên và Nam Hung Nô tàn sát bừa bãi, Mã Đằng đã phái đứa con cả là Mã Siêu lãnh binh xuất kích, hiệp trợ Tào Tháo bình định Hà Đông. Hắn thật sự trung thành với nhà Hán sao?

Thật ra Tào Bằng cảm thấy Tào Tháo muốn giết Mã Đằng e rằng không phải vì Mã Đằng trung với Hán thất.

Nguyên nhân lớn nhất có lẽ chính là sức mạnh ngày càng hùng mạnh ở vùng đất tây bắc của Mã Đằng, khiến cho Tào Tháo cảm nhận được áp lực vô hình. Mã Đằng tung hoành ở Hà Tây, gần như là hùng bá Lương Châu. Thứ sử Lương Châu Vi Khang tuy là mệnh quan triều đình, là người của dòng họ Vi thị ở Kinh Triệu, nhưng gần như không ảnh hưởng gì đến Mã Đằng, cho nên cuối cùng mới bị Mã Siêu làm hại.

Tào Tháo ở Trung Nguyên, có kẻ thù là Lưu Biểu, Tôn Quyền và Lưu Bị.

Trương Lỗ ở Hán Trung lúc thế này lúc thế khác, mà Mã Đằng nắm trong tay Tây Lương bất cứ lúc nào cũng có khả năng uy hiếp Quan Trung rồi sau đó cướp lấy Trung Nguyên. Thời kì Lưỡng Hán, cách nói được người Quan Trung được thiên hạ đã ăn sâu vào cách suy nghĩ của mọi người. Cho dù là Tào Tháo cũng không thể không e ngại Mã Đằng. Cho nên Tào Bằng cảm thấy Tào Tháo muốn bao vây Mã Đằng, chính là muốn giảm bớt sức ảnh hưởng của hắn ở Lương Châu, rồi sau đó nâng Vi Khang lên. Đáng tiếc cuối cùng lại bị Mã Siêu phá hỏng hết.

Kiếp trước khi còn thiếu niên, trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, có hai người Tào Bằng yêu thích nhất.

Một là Triệu Vân - Triệu Tử Long, người kia chính là Mã Siêu - Mã Mạnh Khởi. Đáng tiếc chính là, sau khi Tào Bằng trưởng thành, hắn hiểu rõđược Mã Siêu thực sự trong sử sách là như thế nào, khiến hắn phản cảm với gã. Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa nói, Mã Đằng bị Tào Tháo giết chết, Mã Đại chạy trốn tới Lương Châu, Mã Siêu lúc này mới khởi binh vì báo thù cho cha. Nhưng trong Tam Quốc Chí lại viết rõ ràng rành mạch rằng: Lúc ấy phụ tử Mã Đằng chỉ bị Tào Tháo giam lỏng mà thôi, còn Mã Siêu ở Võ Uy gấp rút khởi binh tạo phản. Cũng vì Mã Siêu khởi binh, nên Tào Tháo mới hạ quyết tâm, giết phụ tử Mã Đằng ở Hứa Đô. Nói cách khác, Mã Đằng không phải là bị Tào Tháo giết, mà là chết trong tay Mã Siêu.

Đó là một tên máu lạnh!

Đến sau cùng, cửa nát nhà tan, thê ly tử tán, ngay cả Thượng tướng Bàng Đức tận trâm trung thành với gã cũng quy thuận dưới trướng Tào Tháo.

Chính vì thế, thiện cảm của Tào Bằng giành cho Mã Siêu cũng biến đổi theo.

- Vả lại ngươi thử nghĩ xem, xem Mã gia này cuối cùng là có chủ ý gì?

Tào Bằng hạ quyết tâm, nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch.

- Lý Đinh, hai ngày tới sẽ có người tớitìm ta, ngươi thay ta lưu ý một chút.

Lý Đinh gật gật đầu, đột nhiên hỏi:

- Họ Tào, nếu Hồng Trạch quy thuận nhà Hán, nhà Hán sẽ đối đãi với chúng ta như thế nào?

Tào Bằng ngẩn ra, chợt ha hả cười nói:

- Ta phụng thánh lệnh thu phục Hà Tây, không phải muốn đoạt lấy cái gì từ trong tay các ngươi, mà là hy vọng có thể cho các ngươi càng nhiều hơn nữa.

- Cho chúng ta càng nhiều? Ví như thứ gì?

Tào Bằng buông bát rượu xuống, trầm giọng nói.

- Ví như tôn nghiêm của con dân Đại Hán.

Lý Đinh chợt trầm mặc!

Ngay khi Tào Bằng và Lý Đinh uống rượu trong khách trọ, phụ tử Đậu Lan và Đậu Hổ đã ở trong sảnh nói chuyện.

Nội dung bàn bạc của hai người vẫn là về Mã Đằng và Tào Bằng.

Chỉ có điều bởi vì tin tức không được thông suốt, Đậu Lan và Đậu Hổ đều không rõ chủ tướng triều đình phái đến đồn trú ở Hà Tây tên là gì?

- Phụ thân, hôm nay con gặp Lý Đinh ở ngoài thành.

- Ồ?

- Lý Kỳ dường như lại chiêu mộ được người tài ở cửa thành, tên gọi là Tào Bằng.

- Người đó thế nào?

- Nhìn qua giống như là thư sinh, nhưng tuyệt đối là một tên sát nhân không ghê tay. Hắn tuy rằng cố gắng che giấu, nhưng cốt cách trong người hắn toát lên khí phách của võ tướng. Hắn có một con sư hổ thú! Người có con thần câu như vậy không thể là kẻ đầu đường xó chợ được.

- Sư hổ thú?

Đậu Lan nhíu mày, nhẹ nhàng gật đầu.

- Lý Đinh hiện ở nơi nào?

- Hình như là ở trong một nhà trọ của người trong tộc y, phụ thân có muốn thăm dò một chút không?

Đậu Lan ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu nói:

- Lão già Lý Kỳ kia luôn thân cận với người Trung Nguyên, hiện giờ đại Tư không của triều đình là Tào Tháo đang lãnh binh chinh phạt Hà Bắc, chắc hẳn chính là vì nguyên nhân này người đó mới đi đến Hà Tây. Nếu có thể, con tiếp xúc với lão một chút, thuận tiện hỏi thăm tin tức về vị chủ tướng được phái đến đồn trú ở Hà Tây. Hắn đến từ Trung Nguyên, chắc hẳn cũng hiểu biết một chút. Còn chuyện kia không cần! Lý Kỳ không phải là người không biết phân biệt nặng nhẹ, hơn nữa lão già này uy vọng cũng không kém, nếu như vì thế mà chọc giận lão, chi bằng thân cậnvới Tào Bằng kia một chút là hơn.

Đậu Hổ được nghe, vui vẻ tuân mệnh.

Mà Đậu Lan thì nhẹ nhàng xoa xoa thái dương, đau khổ nói:

- Người của Mã gia đã xuất phát, chậm nhất từ hôm nay sẽ đến. Hai ngày này, con vất vả nhiều rồi, chớ để cho Mã gia lại phái người qua đây. Lần này bọn họ cử người đến tuyệt đối sẽ không giống như trước, dễ dàng buông tha cho chúng ta. Triều đình nếu đã phái binh mã đi, Mã gia nhất định sẽ muốn chúng ta tỏ rõ lập trường. Việc này không có gì nhưng phụ tử chúng ta phải cẩn thận mới được.

- Cha, Mã gia cuối cùng phái ai qua đây?

Đậu Lan nhìn Đậu Hổ liếc mắt một cái, trầm giọng đáp:

- Mã Siêu!

- Mã Mạnh Khởi tự mình đến đây?

- Cho nên ta mới nói Mã gia sẽ không từ bỏ ý đồ.

Đậu Hổ cũng có chút kiêng nể. Gã tuy rằng luyện được một thân hảo võ nghệ, rất có thanh danh ở Hà Tây nhưng so với Mã Siêu, Đậu Hổ cũng có chút tự biết mình. Chính như cha gã đã nói vậy: Mã Siêu đến, tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ.

Tháng bảy năm Kiến An thứ tám, Viên Đàm không thể ngăn cản được sự công kích của Viên Thượng, lui về huyện Bình Nguyên.

Hắn mệnh cho mưu sĩ Tân Bì xin hàng với Tào Tháo. Sau khi Tào Tháo đồng ý, thâu nhận Viên Đàm, liền lệnh cho Phó đô đốc Hổ Báo Kỵ, Đại tướng Cam Ninh tiên phong qua sông cứu viện. Đồng thời, y lại hạ lệnh Đại tướng Trương Liêu xuất kích từ Hà Nội, tấn công Bì thành. Viên Thượng nghe nói Bì thành nguy hiểm vội vàng muốn dẫn binh quay về, nhưng bị Cam Ninh phục kích dọc đường, Viên Thượng thương vong thê thảm và nặng nề.

Cũng trong tháng đó, Dương Châu, Kiến An, Hán Hưng và Nam Bình nổi loạn, tụ tập mấy vạn dân chúng tạo phản.

Tôn Quyền lệnh Hạ Tề - người núi Hội Kê làm Nam bộ đô úy, lại lệnh cho các huyện xuất năm nghìn binh, chịu sự điều khiển của Hạ Tề, chinh phạt phản tặc. Khi Tôn Sách còn sống, Hạ Tề rất được Tôn Sách coi trọng. Cũng chính vì vậy, sau khi Tôn Quyền tiếp chưởng Đông Ngô, ít nhiều cũng quan tâm đến Hạ Tề hơn người khác, lệnh cho hắn ra trấn một góc phía đông nam.

Sau khi Hạ Tề lãnh binh, liền nhanh chóng xuất kích.

Trong tháng bảy, hắn chém thủ lĩnh phản tặc là Hồng Minh, bắt Hồng Tiến, Uyển Ngự làm tù binh,, lại chém giết hơn sáu nghìn tên phản tặc, khiến cho phản tặc nghe tin đã sợ mất mật. Hạ Tề cũng vì vậy mà được gọi là Diêm vương, từ đó về sau phía đông nam của Giang Đông không còn phải lo lắng nữa…

Cũng chính trong tháng này, Lưu Bị thỉnh cầu Lưu Biểu lãnh toàn bộ nhân mã, đi ra trấn Tân Dã.

Kể từ sau khi Lưu Bị đầu quân cho Lưu Biểu, Lưu Biểu vẫn hết sức kiêng sợ gã, vẫn ở lại Tương Dương, không đuổi đánh cũng khôngtrọng dụng. Đương nhiên là Lưu Biểu vốn đề phòng Lưu Bị, nhưng thế tộc Kinh Châu cũng rất mâu thuẫn với Lưu Bị.

Mà nay Lưu Bị lại xin được đóng giữ ở Tân Dã, bảo vệ phương bắc của Kinh Châu.

Lưu Biểu không chút do dự đồng ý, đồng thời ngoài dự đoán của mọi người, thế tộc Kinh Tương cũng không có bất cứ người nào đứng ra phản đối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.