Tào Tặc

Chương 391: Vô đề



Liên tục hai ngày mưa thu qua đi, nhiệt độ không khí Hồng Trạch giảm xuống.

Mưa phùn lất phất cuối cùng cũng ngừng rơi, trên trời nắng gắt, không khí lành lạnh nhưng trong lành. Đầu thành Hồng Thủy Tập, lá tinh kỳ bay phấp phới, màu cờ tung bay. Nếu như có người vừa tới nơi đây, nói không chừng sẽ nghĩ nơi đây đang chuẩn bị mừng ngày hội.

Đậu Lan thay trường bào, dẫn Đậu Hổ chờ ở ngoài thành.

Xa xa cuối đường lớn, vắng vẻ không một bóng người. Phụ tử hai người đứng dưới cổng thành Hồng Thủy Tập, thỉnh thoảng khe khẽ thì thào.

Mà trong nhóm người ở bên đường, Tào Bằng mặc phục trang của người Hồ,khoanh tay mà đứng Khương Tự và Lương Khoan cũng đi cùng hắn. Bọn họ và phụ tử Đậu Lan đều giống nhau, đều đang chờ sứ giả Mã gia đến. Đồng thời, riêng Tào Bằng, hắn cũng muốn nhân dịp này xem xem Cẩm Mã Siêu trong truyền thuyết rốt cuộc trông như thế nào. Đây chính là cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!

- Công tử, Mã Siêu này đến, Đậu Lan chưa chắc có thể giữ chắc được.

- Ta biết.

Tào Bằng nhẹ giọng đáp một câu, ra hiệu Khương Tự không cần mở miệng.

Trong lòng hắn lại âm thầm tính toán, việc này nên quyết định như thế nào. Dã tâm của Mã gia muốn đoạt lấy Hồng Trạch đã rõ ràng. Dựa vào lực lượng trong tay Mã Đằng hiện giờ, nếu Tào Bằng muốn tranh thủ sự ủng hộ của Đậu Lan, chỉ sợ sẽ chẳng dễ dàng gì. Dù sao, Mã Đằng vẫn là một tên Hán thần, ở một mức độ nào đó, Tào Bằng thậm chí còn thua kém Mã Đằng.

Chỉ là Tào Bằng không biết Đậu Lan sẽ lựa chọn như thế nào.

Thời gian trôi qua thêm một chút nữa, đã sắp đến chính ngọ, chân trời đột nhiên xuất hiện từng lớp khói bụi.

Giống như một con trường long màu đen xuất hiện trong tầm mắt mọi người, gót sắt giẫm đạp mặt đất, phát ra tiếng vang ù ù. Tào Bằng thậm chí có thể cảm nhận được mặt đất dưới chân cũng nhẹ nhàng run lên. Hắn giật mình, nói lẩm bẩm: “Đến rồi!”

Trường long màu đen kia càng ngày càng gần, tiếng chân có thể nghe rõ ràng.

Chỉ thấy từ trên đường lớn một đội người ngựa bay nhanh như chớp mà đến, cầm đầu là viên Đại tướng, tuổi trên dưới hai bảy, hai tám. nếu không ngồi trên lưng ngựa, y ước chừng cao khoảng tám thước trở lên, đầu đội mũ sư tử xoay đầu, mặc giáp hình đầu sư tử, thắt lưng bằng chiều rộng của bàn tay, khoác ngoài chiếc áo choàng màu trắng tuyết bên trong phủ lớp lót màu hồng sa tanh. Con ngựa Chiếu Dạ Sư uy phong lẫm lẫm, đằng đằng sát khí. Người tới như tên rời cung, trong chớp mắt đã đếntrước mặt phụ tử Đậu Lan. Khi còn cách phụ tử Đậu Lan ước chừng khoảng ba mươi bước, người kia đột nhiên ghìm cương chiến mã.

- Đứng.

Hắn quát một tiếng, Chiếu Dạ Sư hí dài, bốn vó như mọc rễ, đứng yên trên mặt đất.

- Đậu tướng quân!

Người tới nâng tay lên, sau lưng thiết kỵ chợt ngừng bước.

Y quát lớn, đồng thời vung chân từ trên ngựa nhảy xuống, đi nhanh vài bước, chắp tay:

- Mã Siêu này có lễ.

- Hiền chất, sao lại đa lễ như vậy?

Đậu Lan cười ha hả, bước đi nhanh về phía người này.

Tào Bằng đứng trong đám người, cẩn thận quan sát người được phái đến, thầm khen ngợi.

Mã Siêu này quả nhiên không hổ với cái tên Cẩm Mã Siêu, dáng vẻ đường đường, lộ ra khí phách oai hùng.

Tướng mạo Mã Siêu hơi có chút giống người mang huyết thống Khương Hồ. Làn da trắng hơn rất nhiều người, hai má hốc hác, góc cạnh rõ ràng, giống như đồng đao tước phủ. Hốc mắt y hơi lõm xuống, con ngươi của y sáng, thâm trầm. Mũi y cao, hơi khoằm như mũi chim ưng, xương gò má hơi nhô lên, nhìn rất linh hoạt, sắc bén.

Tào Bằng không khỏi chau mày, âm thầm gật đầu.

Môi mỏng chứng tỏ là người khắc nghiệt, thiếu tình cảm; khi y giơ tay nhấc chân lại có dáng dấp như chim ưng như lang sói, làm cho người ta cảm thấy không được thoải mái. Ít nhất theo Tào Bằng thấy, khí chất của Mã Siêu này và tướng mạo của y hơi có chút không tương xứng. Hoặc là nói, khí chất của y khiến người ta có cảm giác không muốn tiếp xúc với y, bất giác đã muốn xa lánh.

Đây chính là Mã Siêu - Mã Mạnh Khởi sao?

Có lẽ, vì Tào Bằng nhìn chăm chú quá lâu, Mã Siêu dường như cảm thấy được cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua. Ánh mắt đó rất lợi hại, rất sắc bén. Tào Bằng thầm kinh ngạc, vội vàng chuyển tầm mắt sang chỗ khác. Cũng may xung quanh hắn người đứng không ít, cho nên khi Mã Siêu nhìn qua, không cảm thấy được gì, lại quay đầu cười nói với Đậu Lan.

Ánh mắt Tào Bằng lướt nhìn về phía sau Mã Siêu qua đầu vai y.

Chỉ thấy tùy tùng của Mã Siêu đều là kỵ quân mặc giáp đen, số người ước chừng trong khoảng tám trăm.

Kỵ sĩ trên ngựa đều có vẻ rất cường tráng, nhanh nhẹn, dũng mãnh. Tào Bằng không ngờ phát hiện ra đám tùy tùng này của Mã Siêu mặc giáp trụ và binh khí dường như không giống với của quân Hán và Khương Hồ. Kỵ quân Võ Uy sử dụng kỵ thương, không giống loại kỵ thương bình thường, mà giống với kỵ thương của phương Tây hơn. Hơn nữa khôi giáp của đám kỵ quân này không giống với khôi giáp của quân Hán, mà có dáng dấp của nước khác rõ rệt. Tào Bằng thầm nhủ trong lòng.

Lúc này, Mã Siêu và phụ tử Đậu Lan đã kết thúc hàn huyên, đang đi vào cửa thành.

Người đi đường cũng dần tản ra. Tào Bằng vẫn đứng ở chỗ cũ, ngẫm nghĩ, xoay người nói:

- Chúng ta về thôi.

Khương Tự vội vàng nói:

- Công tử, hay là chúng ta nghĩ cách đến phủ nha hỏi thăm một chút?

- Không cần đâu, việc này để cho Lý Đinh đi xử lý thôi, chúng ta hiện nên án binh bất động là hơn.

- Nhưng mà Mã Khởi này…

- Mã Mạnh Khởi chẳng qua là tên thất phu lỗ mãng, không đáng để lo. Theo ta thấy, nếu như y quá vồn vã, nói không ngừng ngược lại còn khiến cho Đậu Lan phản cảm, không quy thuận, mà sẽ lập lờ nước đôi. Nếu như bọn họ thật có lòng quy thuận, chúng ta sẽ lại tìm cách phá hoại. Tóm lại, dựa vào tình hình trước mắt mà nói, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ được.

- Ta hiểu rồi!

Khương Tự gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.

Tào Bằng cũng không nói thêm gì nữa, sau khi vào thành, liền đi thẳng đến quán trọ.

Quả không ngoài dự liệu của hắn, Lý Đinh không có mặt ở quán trọ. Dựa vào thân phận và địa vị của gã, và xem Hồng Thủy Tập bây giờ, hôm nay Mã Siêu đã đến như vậy, Đậu Lan nhất định sẽ lệnh gã đi. Dù sao, ở một mức độ nào đó, Lý Đinh đại diện cho tổ phụ Lý Kỳ của gã. Tào Bằng tới Hồng Thủy Tập rồi mới hiểu được rằng Lý Kỳ ở Hồng Trạch này cũng có chút uy vọng.

Nhưng mà, Lý Đinh không nói bất kỳ chuyện gì cho Tào Bằng biết, cũng có nghĩa trong lòng gã có chút khúc mắc.

- Công tử, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?

- Chờ!

- Chờ!

- Nếu như tình hình bất lợi, Lý Đinh sẽ thông báo cho chúng ta ngay. Dù sao, việc này đối với Lý Đinh mà nói, cũng quan trọng. Vương Song, thay ta nói với Lương Khoan và Khương Tự, trong hai ngày này, tạm thời nhẫn nại một chút, không được tự ý manh động.

Vương Song đáp lại một tiếng, xoay người vội vã rời khỏi.

Tào Bằng ở trong phòng lưỡng lự, mãi một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại.

Đừng tưởng bề ngoài hắn tỏ vẻ không sao, nhưng trong lòng, Tào Bằng cảm thấy rất nôn nóng và bất an. Lúc này, hắn phải đối diện với một người không phải kẻ vô danh, mà là người đã đánh cho Tào Tháo thua tơi bời ở Tây Lương, Cẩm Mã Siêu.

Mã Đằng ra chiêu, như vậy Đậu Lan sẽ lựa chọn thế nào?

Điều này đã vượt qua phạm vi hiểu biết lịch sử của Tào Bằng, càng nằm ngoài khả năng xoay chuyển của hắn.

Vốn tưởng rằng chiếm lĩnh được Hà Tây sẽ không quá khó khăn, lại thật không ngờ, sớm như vậy Mã Đằng đã ra mặt chống đối, chuyện này thực nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Tào Bằng tự nhủ nhất định phải nghĩ ra một sách lược ứng phó.

Tuyệt không thể để Đậu Lan quy thuận Mã Đằng!

Nếu như Đậu Lan nguyện ý quy thuận Mã gia, cũng có nghĩa toàn bộ Hồng Trạch rất có khả năng sẽ quy thuận Mã gia. Tào Bằng đương nhiên sẽ không ngồi nhìn chuyện này xảy ra. Cho dù là khiến Đậu Lan duy trì trạng thái trung lập, cũng tốt hơn để y đầu nhập vào Mã gia.

Nhưng mà, Tào Bằng nên làm như thế nào mới có thể khiến cho Đậu Lan giữ thái độ trung lập đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.