Tào Tặc

Chương 397: Loạn (2)



Mã Luân đứng dậy, đi tới hai bước, chắp tay nói:

-Đậu đại nhân, xin chỉ giáo cho?

Đậu Lan liếc nhìn Mã Luân một cái, gật đầu rồi sau đó đứng dậy.

Nhưng ngay khi Đậu Lan vừa đứng lên thì mắt Tào Bằng khẽ nheo lại. Hắn buông xuôi cánh tay, cánh tay trong ống tay áo khẽ lắc nhẹ, một quả thiết lưu tinh lặng lẽ từ trong tay áo rơi xuống vào chính giữa lòng bàn tay.

Khi tham gia cuộc họp thì người tham dự phải tuân thủ theo quy định.

Không được phép mang theo binh khí dài. Mỗi người chỉ đeo bên người đoản binh. Mà độ dài đoản binh cũng có giới hạn nhất định, vượt quá ba thước thì không thể mang vào nơi hội minh. Cho nên rất nhiều người đều chỉ đeo một thanh đoản đao.

Vì phòng ngừa chẳng may nên Tào Bằng mang theo bốn quả thiết lưu tinh giấu ở trong ống tay áo.

Một tay Tào Bằng cầm thiết lưu tinh, tay kia thì lặng lẽ đặt trên chuôi đoản đao đeo bên người.

Lúc này mọi người đều chú ý đến Đậu Lan, kể cả Đậu Hổ cũng không nhận ra động tác này của Tào Bằng.

Đậu Lan chăm chú nhìn Mã Siêu, trầm giọng nói:

-Tên Tào Tư Không, ta cũng từng nghe qua. Nhưng còn việc y ngang ngược, kiêu ngạo, độc ác, hống hách như lời đại công tử nói thì ta không biết. Nhưng đại công tử này, ha ha, ta có một chuyện muốn xin đại công tử giải thích cho.

Trong lòng Mã Siêu run lên, không hề lên tiếng, chỉ im lặng.

Đậu Lan nói:

-Lương đại nhân và Hồng Trạch có giao tình hơn mười năm, đến đàn bà, trẻ em ở Hà Tây cũng biết. Nếu đại công tử một lòng suy nghĩ cho Hồng Trạch ta thì cớ gì một mặt thảo luận về Hồng Trạch cùng ta, một mặt lại âm thầm câu kết với Lương đại nhân đánh lén thảo nguyên của Cảnh gia?

Một vị đại nhân của một bộ lạc bỗng nhiên ngẩng đầu ngạc nhiên, nhìn về phía Đậu Lan.

-Đậu đại ca, Lương Nguyên Bích đánh lén thảo nguyên của ta?

-Đêm qua, hai nghìn binh mã Hưu Chư tá túc ở thảo nguyên của hiền đệ đã đột nhiên phát động công kích.

Cảnh đại nhân đứng lên:

-Thật sao?

-Cực kỳ chính xác.

-Lương Nguyên Bích…

Cảnh đại nhân giận tím mặt, ngón tay chỉ Lương Nguyên Bích, môi run run không ngừng, hồi lâu không nói ra lời. Cũng không thể trách được bộ dạng của vị Cảnh đại nhân này lại như vậy. Toàn bộ thảo nguyên của Cảnh gia đều ở bên cạnh chỗ của người Hưu Chư sống nhờ. Lúc trước, Đậu Lan không muốn thu nhận Lương Nguyên Bích, còn do dự chưa quyết. Tuy nói rằng quan hệ của hai người không tệ, nhưng tính cách của Khương Hồ Hung Nô khiến hắn không thể tin tưởng quá mức. Nhưng lúc đó, Cảnh đại nhân dốc hết sức tán thành, cuối cùng việc này cũng được thông qua.

Nguyên nhân rất đơn giản!

Bộ lạc của Cảnh đại nhân không quá lớn. Trong ba mươi sáu bộ lạc thì thuộc hạng trung.

Hắn muốn giành được tiếng nói nhiều hơn nữa ở Hồng Trạch, nhất định phải có đủ sức mạnh. Ba mươi sáu bộ tộc nhìn như một khối toàn thể nhưng lại luôn đề phòng lẫn nhau. Việc này khiến cho Cảnh đại nhân vẫn mang nỗi lo lắng trong lòng. Biết được mọi người ở Hưu Chư muốn tới, hắn lập tức nhìn ra điểm tốt trong đó. Ở Lương Châu, đồ của kỵ binh người Hồ được xem là kém tinh nhuệ. Tuy nói rằng phải chịu Khương Hồ tấn công, bây giờ không bằng khi xưa, nhưng dù sao thực lực của người Hưu Chư vẫn còn. Nếu như kết đồng minh với Hồ kỵ thì thực lực của Cảnh đại nhân có thể được nâng cao. Mà trên thực tế, sau khi mọi người Hưu Chư đến trú ngụ thì quả thực địa vị của Cảnh đại nhân ở trong ba mươi sáu bộ tộc đã được nâng cao. Vì thế, Cảnh đại nhân thế nào cũng không nghĩ tới là người Hưu Chư sẽ tập kích đánh úp chính mình.

Khuôn mặt Lương Nguyên Bích không chút thay đổi.

Còn Mã Siêu lại cười lạnh một cái.

Thảo nguyên của Cảnh đại nhân mất đi thì có nghĩa là cánh cửa Hồng Trạch ở Tây Bắc đã mở rộng.

-Không phải người trong tộc của ta thì nhất định có tâm địa khác biệt!

Cảnh đại nhân chỉ vào Lương Nguyên Bích hung dữ mắng chửi, quay đầu bỏ đi.

Đậu Lan nói:

-Hiền đệ muốn đi đâu?

-Đương nhiên là chạy trở về…

-Bây giờ hiền đệ trở về thì có tác dụng gì?

-Nhưng…

Đậu Lan mỉm cười:

-Hiền đệ, hãy ngồi xuống trước. Chuyện này chúng ta có thể chậm rãi tính toán. Hơn nữa, chẳng lẽ người không phát hiện ra hôm nay thiếu đi một người ở đây?

-Là ai?

Cảnh đại nhân liếc nhìn qua lều lớn mà không nhận ra.

Đậu Lan quay đầu nhìn qua Lương Nguyên Bích nói:

-Lương Nguyên Bích, ngươi có điều gì muốn nói không?

Lương Nguyên Bích ngửa mặt, hoàn toàn không lộ chút hối hận gì. Hắn thản nhiên cười, nói với Đậu Lan:

-Đậu đại ca, nếu đã nói tới đây rồi thì tiểu vương cũng không cần giấu diếm. Bây giờ thảo nguyên của Cảnh gia đã mất. Hồng Trạch không hiểm nhưng có thể thủ. Mà kỵ binh của Tam Can Đồ ca đã được phân bổ, chỉ cần khoảng một ngày là có thể dễ dàng vây quân. Thảo nguyên ở hướng Tây có tám nghìn kỵ quân Hưu Chư tụ tập. Nếu như huynh không thức thời thì bây giờ là lúc máu nhuộm đỏ Hồng Trạch.

Lập tức trong lều rơi vào yên lặng.

Một lúc lâu sao, Mã Luân chửi ầm lên:

-Mã Mạnh Khởi, đây là ý tốt của Mã gia ngươi sao?

Mã Siêu cười lạnh:

-Ta vốn không muốn Hồng Trạch bị chiến tranh ảnh hưởng. Nhưng nếu Đậu tướng quân không thức thời vậy Mạnh Khởi cũng xin đắc tội. Hôm nay Mạnh Khởi bày tỏ đủ lòng thành, nhưng không biết Đậu tướng quân trả lời ta thế nào?

Đậu Lan nhìn Mã Siêu, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to.

-Ta sớm chỉ biết Mã gia ngươi mới là tai họa lớn nhất ở Tây Lương. Mã Siêu, ngươi cho là ngươi nắm chắc thắng lợi sao? Nhưng ta không ngại nói cho ngươi biết, Hồng Trạch thà quy thuận triều đình chứ tuyệt đối không cấu kết với ngươi. Ta hợp tác với triều đình, mặc dù Hồng Trạch phụ thuộc vào triều đình nhưng ta vẫn là người đứng đầu Hồng Trạch. Nhưng nếu ta hợp tác với Mã gia các ngươi thì kết quả cuối cùng chỉ có thể là cái xác không hồn mà thôi. Cảnh huynh đệ, ngươi không cần lo lắng, thảo nguyên của ngươi bây giờ vẫn ổn thỏa.

-Hả?

Lương Nguyên Bích cười lớn:

-Đậu đại ca, ngươi cho rằng mấy trăm binh sĩ của lão Cảnh ở trên thảo nguyên kia có thể ngăn cản hai nghìn kỵ binh tinh nhuệ của ta sao?

-Thủ hạ dưới tay lão Cảnh có lẽ không đủ nhưng binh mã Lý Kỳ có lẽ đủ.

-Lý Kỳ?

Đậu Lan cười lạnh một tiếng:

-Bao giờ ngươi mới nhận ra Lý thúc phụ không xuất hiện trong một cuộc họp quan trọng như thế này đây?

Cảnh đại nhân cuối cùng mới phản ứng lại, chạy tới trước mặt Đậu Lan, cầm chặt cánh tay Đậu Lan hỏi:

-Đậu đại ca, lời ngươi nói là thật chứ?

-Tỏa Nga Khánh chết ở ngoài phủ của ta. Đêm đó, ta sai người bí mật liên lạc với Lý Kỳ bảo hắn gấp rút tiếp viện cho thảo nguyên của ngươi. Lúc đó tuy rằng ta không biết là Lương Nguyên Bích hợp sức đánh thảo nguyên của ngươi, nhưng không thể không đề phòng được. Nếu như đánh mất thảo nguyên của ngươi thì Hồng Trạch khó bề thủ vững được. Đến lúc đó, Mã Đằng có thể tiến công thần tốc, Hồng Trạch ta cũng…Đại công tử, ngươi nói kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Đậu Lan bất tài, nhưng cũng là một người ngoan cố. Ngươi nói Tào Tư Không là Hán tặc nhưng ta không biết chuyện đó. Nhưng ta biết rõ, phụ tử ngươi đã sớm thèm thuồng mảnh đất Hồng Trạch của ta. Không sai, tổ tiên di mệnh bảo ta phải đền đáp triều đình. Nhưng tổ tiên cũng không nói là triều đình của Lưu gia hay triều đình của Tào gia. Đền đáp người nào không quan trọng. Quan trọng là triều đình phải xứng cho chúng ta đền đáp. Đậu mỗ xem ra, triều đình Mã gia các ngươi không đáng cho Hồng Trạch ta báo đáp. Vì thế ta không đồng ý hợp tác với Mã gia. Nếu như Bắc Trung Lang tướng phái người đến đây, Hồng Trạch ta có thể thảo luận bàn bạc. Chư vị, các người nói thế nào?

Trong lều lớn lặng ngắt như tờ.

Ai cũng biết đó là quyết định mấu chốt cho tương lai của Hồng Trạch.

Khi Đậu Lan nói ra ý kiến của mình thì không ai muốn đứng lên tỏ rõ lập trường. Ngay cả vị Cảnh đại nhân kia cũng lộ ra vẻ lưỡng lự.

Hồ kỵ của Tam Can Đồ, tám ngàn quân Mã gia.

Nếu như muốn trở mặt thì Hồng Trạch không khỏi tránh phải cục diện sinh linh đồ thán.

Cái tên Bắc Trung Lang tướng Tào Bằng kia tài giỏi đến cỡ nào? Đến bây giờ mọi người vẫn chưa biết được. Nhưng nếu thực sự trở mặt với Mã gia thì Hồng Trạch có thể ngăn cản đội quân thiết kỵ của Mã gia sao? Việc này khiến không ai không suy nghĩ, vì thế không ai dám đứng ra hưởng ứng.

-Hiền chất, ngươi nghĩ thế nào?

Lý Đinh đứng dậy, chắp tay vái:

-Tiểu điệt vẫn nói như trước kia, xin tiến thoái cùng Đậu tướng quân. Quyết định của Đậu tướng quân chính là quyết định của bốn ngàn già trẻ Lý gia. Cháu không đồng ý hợp tác với Mã gia.

-Ta cũng không đồng ý hợp tác với Mã thị.

Cảnh đại nhân không còn do dự, biểu lộ lập trường.

Đúng như lời Đậu Lan nói. Quy thuận triều đình, người Hồng Trạch chí ít vẫn còn là chủ nhân của Hồng Trạch. Cho dù không hề có được tự do như trước kia nhưng có thể cam đoan lợi ích của bản thân vẫn còn. Nếu như quy thuận Mã gia thì kết quả thật không dám tưởng tượng.

Mã Luân rút ra một đoản đao nhỏ, chỉ vào Mã Siêu mắng:

-Ta và ngươi không đội trời chung.

-Đúng, thề không đội trời chung!

-Mã gia thì làm sao? Năm xưa không phải là Mã tặc ở Võ Uy sao? Chúng ta dù bất tài nhưng tuyệt đối sẽ không cúi đầu với một bọn Mã tặc.

Sắc mặt Mã Siêu lập tức trở nên xanh mét.

Hai tay hắn đập bàn, đứng bật người lên.

-Bọn ngươi nếu đã không thức thời thì lau sạch cần cổ chờ chịu chết đi!

-Ai chịu chết còn không biết. Mã Mạnh Khởi, nếu ngươi đã đến đây thì cũng đừng nghĩ là đi được.

Mã Luân quát lớn, cầm đao tiến lên.

Mã Siêu đứng sừng sững, không sợ hãi, cười lạnh nói:

-Mã Luân, chẳng lẽ ngươi muốn thử sự lợi hại của bảo kiếm của ta à?

-Mã đại nhân, dừng tay.

Đậu Lan tiến lên, ngăn cản Mã Luân.

-Có câu là hai bên hiệp nghị không chém sứ giả. Hôm nay đại công tử phụng mệnh mà đến, ta cũng không thể làm khó dễ. Ngươi trở về nói cho Mã Đằng rằng người Hồng Trạch ta tuyệt đối không muốn khuất phục hắn.

Tào Bằng chau mày, trong bụng chửi thầm.

Hai bên giao binh không chém sứ giả. Đã lấn đến đất vườn của ngươi mà ngươi vẫn còn máy móc tuân theo quy tắc làm gì? Mã Siêu này sao có thể dễ dàng buông tha? Nếu giết hắn thì giống như chặt đi một cánh tay của Mã Đằng. Hôm nay thả Mã Siêu thì chẳng khác nào là thả hổ về rừng.

Nghĩ đến đây, Tào Bằng tiến từng bước một.

Đậu Hổ vội vàng tóm lấy Tào Bằng, hạ giọng nói:

-Huynh đệ, đừng kích động. Mã Siêu này rất võ dũng. Nếu như động thủ ở đây thì chỉ sợ thương vong quá lớn.

Tào Bằng hơi sửng sốt, chợt hiểu được.

Mã Siêu nổi tiếng võ dũng ở Lương Châu, Đậu Lan có lòng kiêng nể. Không gian trong lều lớn chật hẹp, hơn nữa lại nhiều người, khó tránh sẽ vướng tay vướng chân. Nếu như lúc này động thủ, cho dù giết được Mã Siêu thì cũng sẽ thương vong thê thảm.

Xem ra Đậu Lan cũng không phải là kẻ hồ đồ.

-Đại công tử, ngươi đi đi!

Đậu Lan nói:

-Lần sau gặp mặt, ngươi và ta là địch, không phải bạn.

-Nếu đã như vậy, Lương đại nhân, chúng ta đi.

Tay Mã Siêu vịn chuôi kiếm, hắn cất bước đi ra ngoài lều.

Khi hắn bỏ đi thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Thậm chí Tào Bằng cũng vô thức bị Mã Siêu thu hút.

Hổ Bạch và Lương Nguyên Bích theo sát phía sau Mã Siêu. Hổ Bạch đi ra ngoài lều thì đột nhiên dừng bước.

-Đậu tướng quân, xin bảo trọng.

Hổ Bạch chắp tay, lễ độ hành lễ cáo từ.

Đậu Lan khẽ mỉm cười, buông lỏng Mã Luân, hướng về Hổ Bạch đáp lễ.

-Đậu tướng quân, bảo trọng.

Ngay khi Đậu Lan đáp lễ thì trong nháy mắt, Mã Luân đột nhiên cười độc ác, bất ngờ dùng đoản đao trong tay hung hăng đâm thẳng vào ngực Đậu Lan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.