Tào Tặc

Chương 409: Thương nhân Trung Sơn



Là họ Tô nước Trung Sơn*!

Quả nhiên là họ Tô nước Trung Sơn...

Từng nói, người nước Trung Sơn này với mình vẫn còn có chút ân oán, dường như cũng chỉ có một nhà họ Tô nước Trung Sơn mà thôi.

Bốn năm trước, anh cả của Tào Bằng là Chu Tán bị hại, Tào Bằng phụng mệnh đảm nhiệm chức Bắc Bộ Úy Lạc Dương, tìm kiếm hung thủ đã giết hại Chu Tán. Trong đó trải qua nhiều trở ngại, cũng xảy ra nhiều chuyện, hơn nữa cũng chết rất nhiều người, Lạc Dương nhỏ bé nhưng liên quan lại rộng lớn, trong đó thì có họ Tô nước Trung Sơn Tô cũng tham gia, đồng thời còn hiệp trợ Lưu Bị làm việc.

Sau đó, vụ án đã được điều tra phá án.

Trần Đàn gia tăng sự quản lý mạnh mẽ đối với Lạc Dương, khiến cho họ Tô tại Lạc Dương mất đi nơi dừng chân.

Tuy nhiên lúc đó, họ Tô lại không có phản ứng gì. Bọn họ mặc dù rải khắp thiên hạ nhưng cơ sở lại không đặt ở Hà Nam, mà là tại Hà Bắc. Hà Bắc dưới sự cai quản của Viên Thiệu, họ Tô đương nhiên không lo lắng họ Tào sẽ trả thù. Hơn nữa, trận chiến tại Quan Độ chưa bùng phát, hầu như người trong thiên hạ đều cho rằng Viên Thiệu sẽ thắng, họ Tô sao có thể liều lĩnh tiến hành liên hệ với Tào Bằng chứ?

Chỉ là sau này...

Viên Thiệu thất bại, Hà Bắc ngập trong nguy cơ.

Viên Thiệu Viên Đàm không ngừng tranh đoạt, gia tăng bóc lột đối với thương nhân Hà Bắc.

Họ Tô dưới tình hình này đã chịu đủ mọi sự tác động. Làm thương nhân lớn tại Hà Bắc, đương nhiên cũng trở thành mục tiêu trong mắt Viên Thiệu và Viên Đàm. Trương Thế Bình cũng là một thương gia lớn tại Trung quốc có hợp tác với họ Tô cuối cùng đã không chịu nổi sự bóc lột mà quyết ý tạo phản. Chỉ tiếc, y chưa kịp phát động đấu tranh đã bị Viên Thiệu phát hiện ra giết chết.

Họ Tô cũng bởi vì có quan hệ mật thiết với Trương Thế Bình nên đã bị họ Viên chèn ép.

Cũng may, họ Tô kinh doanh ngựa, lại với việc kinh doanh sắt của Trương Thế Bình, Tô Song mua ngựa từ trong tay người Hồ, lại có quan hệ mật thiết với người Hồ, cũng vì nguyên nhân đó, khiến cho họ Viên cũng không dám áp bức quá mức. Nhưng mặc dù vậy, họ Tô cũng đã chịu sự áp bức quá lớn rồi, gần như đã không có nơi dừng chân tại nước Trung Sơn..

Tào Bằng đối với họ Tô thật ra cũng không có thái độ thù địch gì.

Lúc trước hai nhà mỗi nhà theo một chủ, không thể ai đúng ai sai.

Trái lại, Tào Bằng cảm thấy rất hứng thú đối với Tô Song. Bản lĩnh của người này quả thạt là rộng rãi, chẳng phải năm xưa vung tiền như rác, hiệp trợ Lưu Bị lập nghiệp đấy sao? Cũng có thể nói, y đã xuất phát từ suy nghĩ gì mà nhìn trúng Lưu Bị?

Tầm nhìn của người này cũng thật không kém!

- Tô công, năm xưa ngươi ta mỗi người theo một chủ, cũng không coi là có ân oán gì. Chỉ là, sao ngươi lại tới nơi này? Ngươi đã lo lắng ta trả thù, vậy sao lại đến gặp ta?

Tô Song cười khổ, dâng chén rượu kính Tào Bằng.

- Tô Song thật không dám nhận.

Năm xưa Lạc Dương biến loạn, Tô mỗ không kịp phản ứng, mãi sau này muốn liên lạc với công tử, nhưng khổ nỗi lại không có cách nào. Lần này ta tới vốn là phụng mệnh tìm Đàn đại nhân mua ngựa, trong lúc nói chuyện mới biết công tử đang ở tại Hà Tây. Vì vậy mới mặt dày xin Đàn đại nhân làm trung gian dẫn tới để thỉnh tội với công tử. Lúc trước đắc tội với công tử, xin công tử đừng trách tội.

Lúc ở Quan Độ, Tào Bằng vì hoàn thành công việc mà bị hủy bỏ chức quan, bắt buộc phải ở tại nhà.

Mà bản thân Tào Bằng cũng cố gắng chấm dứt với thế giới bên ngoài. Cho nên lúc đó Tô Song có ý định phục hồi lại quan hệ với Tào bằng nhưng lại không biết bắt tay từ đâu. Cũng không ngờ, hai người sẽ lại gặp nhau ở Hồng Sa Cương này...

Đàn Chá nói:

- Ta cần rất nhiều binh khí, cần huynh đệ các ngươi giúp. Tô Song và ta hợp tác nhiều nắm, đương nhiên hiểu rõ ta cần những vật phẩm gì. Chỉ là, việc vận chuyển này cũng rất phiền phức. Trước đây chúng ta có thể đi đến vùng đất dân tộc Hung nô phía Nam, nhưng hiện tại Nam Hung Nô đang trong nội loạn, con đường này không hề vững vàng.

Tô tiên sinh muốn mở một con đường buôn bán hoàn toàn khác, từ Hà Đông đến Hà Tây, đem hàng hóa đưa thẳng tới tay ta...

Về phía Hà Đông, Tô tiên sinh sẽ để ý tới, nhưng còn Hà Tây...hắn nhắc tới việc này với ta, ta liền nghĩ ngay tới huynh đệ. Ta cũng biết hoàn cảnh khó khăn của huynh đệ, hiện nay Tô tiên sinh cũng có trắc trở, mà ta năm sau phải ra Mạc Bắc, cũng sẽ có rất nhiều phiền phức. Đã như vậy, ba người chúng ta không bằng hợp tác với nhau. Chỉ cần huynh đệ chịu hỗ trợ, những chuyện khác có thể thương lượng.

Buôn lậu

Không ngờ người này đi buôn lậu sắt.

Tào Bằng nhìn Tô Song, lại thấy ánh mắt Tô Song cực kỳ chân thành.

- Có phải công tử thấy rất kỳ lạ, ta từ đâu mà có sắt. Rất đơn giản, Trung quốc vốn là có trách nhiệm chế tạo vũ khí cho họ Viên...Hôm nay Viên Thiệu cần một lượng ngựa lớn, coi như là coi trọng ta. Sau khi Trương Thế Bình chết, việc sinh doanh buôn bán sắt của hắn liền do ta tiếp nhận. Ta có thể đi được con đường này đề nghị Đàn đại nhân vận chuyển các loại vật phẩm mà Viên Thiệu yêu cầu. Vừa rồi công tử nói chuyện với Đàn đại nhân, ta hiểu...Chuyện này, Tô mỗ có thể đồng ý, đồng thời cũng có thể cung cấp các loại vật phẩm mà công tử cần. Về phần công tử mà nói, chỉ cần mở được con đường thông ra Hà Tây, thì có thể giải quyết được nhiều phiền phức, không biết...

Tào Bằng rơi vào trầm tư.

- Hiện tại ta cần nhất chính là sức lao động và binh lực, hơn nữa lại rất cấp bách...

Tô Song và Đàn Chá nhìn nhau.

Đàn Chá cười:

- Chuyện này nào có đáng gì, thủ hạ của ta có thể giao cho huynh đệ hai nghìn nô lệ, chẳng hay huynh đệ nghĩ thế nào?

- Chỉ cần công tử cần, Tô mỗ cũng có thể hỗ trợ.

- Vậy...Ta muốn gì ư?

- Ngoại trừ mở đường sá từ Hà Tây thông ra ngoài, Tô mỗ còn hy vọng có thể xin công tử cấp cho một danh phận.

- Danh phận?

Tào Bằng lập tức hiểu được.

Cái gọi là danh phận, chính là một cờ hiệu.

Nói vậy, Tô Song muốn làm thông đường Hà Đông cũng có chút phiền phức.

Hiện nay Hà Đông là nằm trong tay Tào Sở, Thái Thú Hà Đông, chính là người họ Tào...

Ngoài ra, Hà Đông còn có các lộ binh mã đóng quân, Từ Hoảng, Cam Ninh cũng ở Hà Đông. Nếu như Tô Song không có cờ hiệu, như vậy thì muốn làm thông đường Hà Đông, tất phải trả một cái giá thật lớn, vô cùng kinh người. Hơn nữa, cũng chưa chắc đã thành công.

Với Tào Bằng mà nói, dường như không có tổn thất gì.

Nhưng trên thực tế, nếu như Tô Song mượn danh hiệu của hắn để làm bậy, có lẽ sẽ nảy sinh ảnh hưởng cực lớn.

Tình huống của Tô gia Tào Bằng sao không biết.

Liều lĩnh cấp cờ hiệu cho Tô Song, Tào Bằng cũng ít nhiều có lo lắng.

- Việc này, để ta nghĩ kỹ đã.

- Huynh đệ, còn lo lắng gì chứ, theo ta thấy...

Đàn Chá có chút nóng nảy, định mở miệng khuyên bảo.

Nhưng Tô Song đã xua tay với ông ta, ý nói: Không nên quá gấp, việc này cứ để ta tự xử lý.

Lúc này Đàn Chá mới ngậm miệng lại.

***

Chạng vạng, tiệc rượu tan không bầu không khí không vui.

Cuối cùng Tào Bằng không đồng ý gì cả, chỉ nói cần phải suy nghĩ.

Đàn Chá an bài chỗ nghĩ cho Tào Bằng xong, mọi người đều đi nghỉ ngơi..

Mặt trăng ló ở phía Đông!

Một vầng trăng sáng tỏ treo trên núi Hạ Lan.

Đêm dần sâu, Hồng Sa Cương bị màn đêm bao phủ, dần dần cũng trở nên yên tĩnh. Một bóng người lặng lẽ đi tới trước lều của Tào Bằng.

Y phát hiện, bên ngoài lều trướng của Tào Bằng không hề có bố trí lính canh gác, trong lòng y khẽ lay động, chợt hiểu.

- Tô Song cầu kiến Bắc Trung Lang Tướng.

- Vào đi!

Tô Song vén rèm lên, nghiêng mình đi vào bên trong.

Chỉ thấy trong trướng đèn sáng trưng, Tào Bằng đang ngồi trên sạp, tươi cười nhìn Tô Song.

- Tô tiên sinh, đêm khuya đến đây có gì chỉ giáo?

Nghe nói vậy, Tô Song tức thì quỳ xuống, đau khổ kêu lên:

- Công tử, cứu ta!

- Tiên sinh, là cớ gì?

Tô Song liên tục dập đầu, trên mặt lộ sẽ sự kinh hoảng.

- Không dối gạt công tử, nếu không từ trong miệng Đàn Chá mà biết được công tử ở tại Hà Tây, Tô mỗ đã huẩn bị sang năm đưa gia đình đến Mạc Bắc.

- Hả?

Tào Bằng tiến lên nâng Tô Song đứng lên.

- Tô tiên sinh, theo ta được biết, họ Tô cũng được coi là đại gia tộc. Tuy không phải là danh môn vọng tộc nhưng nền móng tại Trung Sơn cũng rất sâu. Tiên sinh vì sao lại đột nhiên muốn chạy trốn khỏi nước Trung Sơn?

Tô Song đứng lên, cười khổ nói:

- Nếu có đường sống, Tô Song sao chịu xa xứ chứ?

Công tử chẳng biết đó thôi, thế cục Hà Bắc hiện nay đã vô cùng thối nát rồi. Lúc trước, khi Viên công còn sống, tuy có chút đề phòng đối với thương nhân như bọn ta, nhưng cũng vẫn được coi như là còn đường sống. Nhưng từ khi Viên Công mất, Viên Thiệu Viên Đàm tranh đoạt nhau...Đồng thời hắn nghe theo chủ kiến của mưu thần chèn ép rất khắc nghiệt đối với thương nhân như bọn ta. Họ Tô ta mấy đời làm thương gia, coi như là có chút của cải, nhưng...thẳng nhãi Viên Thiệu lại bắt bọn ta đóng thuế ruộng, không lúc nào là ngừng bóc lột...Lão bằng hữu Trương Thế Bình của ta hầu như bị bóc lột đến khuynh gia bại sản, bất đắc dĩ mới phải khởi binh tạo phản. Hiện tại ta tiếp nhận việc buôn bán sắt của Trương Thế Bình, nếu không có ngựa thảo nguyên, chỉ sợ cũng phải tạo phản rồi!

Tào Bằng trầm ngâm chốc lát:

- Dù là vậy, cũng không cần phải xa xứ chứ?

Tô Song nói:

- Viên thị đang vong, Tào Công đang hưng.

Ta bị ép phải giúp họ Viên, nếu Tào công dẫn binh đến Hà Bắc, ta có còn đường sống không? Tô gia tuy nói là có chút căn cơ tại Trung Sơn nhưng dù sao cũng không phải là danh môn vọng tộc. Khi họ Viên bị diệt vong, chỉ sợ cũng sẽ là những ngày tháng khó khăn của Tô gia ta.

Ta càng nghĩ, càng muốn mượn cơ hội lần này Viên Thiệu mua ngựa, đi Mặc Bắc tìm con đường sống...

Vừa lúc nghe nói Đàn Chá cũng sắp đi Mạc Bắc, ta liền thay đổi suy nghĩ. Tuy nhiên, nếu công tử tại Hà Tây, Tô mỗ nghĩ, đi Mạc Bắc, thà rằng tìm nương tựa nơi công tử. Tô mỗ nguyện dùng tiền tài của gia tộc để tìm một nơi sống yên ổn tại Hà Tây.

Tào Bằng đã hiểu!

Là Tô Song sợ...

Trong lịch sử, Tô Song và Trương Thế Bình có kết cục gì?

Tào Bằng cũng không rõ lắm.

Tuy nhiên Trương Thế Bình đã bị diệt vong, vậy là phù hợp với lịch sử, còn kết cục cuối cùng của Tô Song, rất có thể là chạy ra ngoài biên ải.

Thương nhân, thương nhân...

Muốn Hà Tây phát triển, không thể thiếu thương nhân.

Năm xưa Đặng Phạm có thể thống trị thỏa đáng Hà Tây, cũng là có chín nghiệp đoàn lớn ủng hộ.

Mà hiện tại, tào Bằng muốn cai quản Hà Tây thật tốt, không có thương nhân, sao có thể thành công? So sánh thấy, đám người Hoàng Văn Thanh tại Hà Tây không thể sánh được với Tô Song. Ít nhất, Tô Song này chính là một nhân vật có tên tuổi để lại trong lịch sử.

Tô Song lấy từ trong người ra một quyển thẻ tre, hai tay dâng lên.

- Tại tiệc rượu Tô mỗ có nói mượn công tử cờ hiệu, thực tế là hiến tặng gia sản Ngọc Tương.

Tại thời cổ, dâng lên danh sách gia sản tức là muốn thuần phục Tào Bằng...

Tào Bằng tiếp nhận thẻ tre, nhưng lại không hề mở ra kiểm tra.

- Tô Song, không phải là ta không muốn tiếp nhận họ Tô nhà ngươi, thật sự là hiện nay ta đang đối mặt với tình huống không được lạc quan cho lắm.

Tô Song nghe vậy mỉm cười:

- Sự lo âu hiện nay của công tử chẳng qua chỉ là nhân khẩu mà thôi.

Trong tay Đàn Chá có chút nô lệ, nhưng Tô mỗ thấy, đối với công tử chỉ là như muốn bỏ biển, chỉ có thể ổn định tạm thời, nhưng với lâu dài mà nói, công tử còn phải cần càng nhiều nhân khẩu, mới có thể ngăn chặn được thế lực bản thổ Hà Tây này.

Tô Song có một kế, có thể giải ưu phiền cho công tử...

* Nước Trung Sơn: là một nước chư hầu được dựng ở miền Nam Trung tỉnh Hà Bắc thuộc bộ Tiên Ngu giống Bạch Địch ở miền Bắc Trung Quốc trong thời Chiến Quốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.