Tào Tặc

Chương 412: Phát đạn thứ hai của Hà Tây (1)



Phát đạn thứ hai.

Tô Do đi rồi!

Hắn không thể không tạm thời rời khỏi huyện Hồng Thủy.

Tuy nhiên, Tô Do không theo Tô Song quay trở về nước Trung Sơn, mà là có nhiệm vụ khác. Khi rời khỏi đồi Hồng Sa, Tô Do đã được Tô Song căn dặn: Không cần biết xảy ra chuyện gì, hắn nhất định không thể rời khỏi Hà Tây, bắt buộc phải có khả năng đứng vững ở nơi đó, có được sự đồng ý của Tào Bằng. Chỉ có như vậy, Tô gia sau này chuyển đến Hà Tây, mới có thể đạt được nhiều lợi ích hơn nữa. Tô Do cũng không phải là thương nhân, lúc trước còn ở Thư viện An Bình đọc qua sách, từng được đề cử làm hiếu liêm.

Thư viện An Bình không phải là nơi người đời sau biết đến.

Nhắc tới tam quốc, mọi người rất dễ dàng nhớ tới Thư viện Toánh Xuyên, Sơn trang Thủy Kính. Trên thực tế, địa vị Thư viện An Bình không hề thua kém Thư viện Toánh Xuyên. Ở Hà Bắc, có ba Thư viện lớn, là Cự Lộc học xá, Thư viện An Bình và Thư viện Đông Võ. Trong đó, Cự Lộc học xá là nơi giành cho các quan. Mà Thư viện An Bình và Thư viện Đông Võ thì thuộc về Thư viện tư lập. Hai thư viện này xuất từ một họ, lại phân thuộc hai nhà. Thư viện An Bình do Bác Lăng Thôi Thị sáng lập, nhân vật tiêu biểu của thư viện này chính là con trai của Thái Úy trước đó Thôi Quân, cùng với đệ đệ của Thôi Quân. Ha ha, không sai, là Thôi Quân và đệ đệ của hắn. Có lẽ danh tiếng của Thôi Quân không hiển hách lắm, nhưng huynh đệ của hắn lại cực có danh tiếng.

Người này, chính là tứ hữu Tương Dương Thôi Châu Bình.

Thư viện Đông Võ nằm trong quyền sở hữu của Thôi thị ở Thanh Hà.

Hai nhà này vốn là một gia tộc, sau chia ra làm hai tong Bác Lăng và Thành Hà. Sự đấu tranh gay gắt giữa hai tông không ngừng nghỉ, luôn phân cao thấp lẫn nhau. Tô Do là con cháu của Thôi thị ở Bác Lăng, am hiểu kinh điển. Tô Thị ở nước Trung Sơn, mấy đời nối tiếp nhau kinh doanh buôn bán, giờ đã trở thành nhân vật có máu mặt ở Hà Bắc. Nhưng đến sau thời đại này của Tô Song, y nhạy bén cảm nhận được chỉ với thân phận của thương nhân, rất khó khiến cho Tô thị trở thành cường hào vọng tộc thật sự được, vì thế y nhấn mạnh bồi dưỡng cho Tô Do, hy vọng Tô Do tương lai có thể ra làm quan. Chỉ có như vậy, Tô thị ở nước Trung Sơn mới có thể thật sự lên như diều gặp gió.

Chỉ tiếc là, kế hoạch này của Tô Song còn chưa kịp thực hiện, Viên Thiệu đã bại trận.

Vốn dĩ, Tô Song đã tuyệt vọng, không còn hy vọng để Tô Do ra làm quan. Nhưng sau khi gặp được Tào Bằng, ý tưởng này của y lại bùng phát.

Việc kinh doanh trong nhà, không cần đếnTô Do phải bận tâm.

Tô Bình, con thứ của Tô Song phụ trách xử lý. Tô Do chỉ cần có thể đứng vững gót chân dưới trướng Tào Bằng, thì đó chính là cống hiến lớn nhất đối với Tô gia. Tô Do lần này rời khỏi huyện Hồng Thủy, là phụng mệnh Tào Bằng, đi về Phú Bình, tìm cho ra kho báu của Trương gia.

Tám nghìn Hán nô đã đến, đích xác là giải quyết áp lực về nguồn nhân lực của Tào Bằng.

Nhưng đồng thời, Tào Bằng cũng gặp phải một vấn đề nan giải mới. Lương thảo, đồ quân nhu, cùng với các loại vật chất sinh hoạt khác.

Tào Bằng vốn dĩ định chậm một chút lấy kho báu ở Phú Bình, nhưng tám nghìn Hán nô đã đến, làm hắn không thể không hành động trước. Nếu không, chỉ riêng chuyện làm cho tám nghìn Hán nô này ấm no, đủ để cho hắn cảm thấy đau đầu. Đồng thời khi quyết định chiếm lấy kho báu cất giữ ở Phú Bình, Tào Bằng không thể không nhìn về Hứa Đô, hy vọng có thể tìm kiếm càng nhiều sự giúp đỡ hơn nữa.

Hà Lạc đã sắp xếp hoàn tất, kế tiếp sẽ bắt đầu sắp xếp Quang Trung.

Khi quân giới mới được đưa đến Quan Trung, một lượng lớn đồ quân nhu cũ sẽ bị đào thải.

Dựa theo quy củ, những quân giới trang bị này sẽ do Vũ Khố Lệnh kiểm kê, ghi vào sách, rồi sau đó tiến hành xử lý. Tỷ như mớ hoàn thủ đao bị đào thải kia sẽ được gửi tới Hà Nhất xưởng nấu lại. Người coi giữ công việc trao đổi, đó là Giáo Úy cửa thành Hứa Đô, cũng chính là cha của Tào Bằng, Tào Cấp. Tào Bằng dường như cũng chỉ có thể bắt tay vào làm từ phương diện này mà thôi.

Số quân giới bị Tào quân thay đi vốn chẳng đáng giá ở đất Trung Nguyên.

Nhưng ở khu vực phía Tây, ở Mạc Bắc, những thứ đồ này vẫn còn một ít giá trị.

Tào Bằng hiện tại rất cần lượng lớn vật phẩm, đơn thuần dựa vào số lượng triều đình cung cấp cho hiển nhiên không đủ.

Tinh lực của Tào Tháo chủ yếu đang đặt ở Hà Bắc, đồ quân nhu lương thảo quân giới đều được ưu tiên cung cấp cho chiến trường Hà Bắc. Về phần Hà Tây, nói thật ra có thể đủ để cho giúp Tào Bằng cũng không nhiều. Nếu như không giở chút trò, Tào Bằng thật không biết nên làm như thế nào cho phải.

Kiếp trước, hắn ghét nhất chính là loại việc này.

Thật không ngờ tới khi tái sinh ở thời tam quốc, hắn lại muốn làm chuyện trái pháp luật này.

Trong lòng Tào Bằng, cũng chỉ biết âm thầm an ủi mình: “Vì mục tiêu cao thượng, lão tử có thể không từ thủ đoạn.”

Đuổi bay binh Hồ, chấn hưng Hà Tây!

Dường như mục tiêu của hắn cũng quá cao rồi.

Ngày hai mươi sáu tháng tám, việc xây dựng ngoài thành Liêm Bảo đã hoàn tất.

Căn cứ vào danh sách Giả Qùy đưa tới, Liêm Bảo hiện giờ có một nghìn ba trăm quân tốt, trong đó có hơn ba trăm kỵ binh. Đám kỵ quân này là những thanh niên cường tráng được chọn ra từ trong bộ lạc gần Liêm Bảo, nhưng bọn họ vẫn còn chưa có được sức chiến đấu. Liêm Bảo hiện giờ có hơn bốn nghìn bách tính trong danh sách. Trong đó, người Hán có không đến bốn trăm hộ, thậm chí không đến một nửa trong tổng số nhân khẩu của Liêm Bảo. Mà số người còn lại đó đa số đều là người Hồ. Ngoài ra, còn có hơn một nghìn Hồ nô, sự mất cân đối giữa người Hồ và người Hán lại càng rõ rệt hơn.

Giả Quỳ cho rằng:

- Nếu sự chênh lệch giữa người Hồ và người Hán vượt qua bảy thành, ắt sẽ khiến cho tình hình ở Liêm Bảo phức tạp hơn.

Sau khi suy xét kỹ lưỡng, ngày hai mươi sáu tháng tám, Tào Bằng từ đồi Hồng Sa mang tới tám nghìn Hung nô, điều ra bốn trăm hộ, ước chừng có hai nghìn người đi về hướng Liêm Bảo, gia tăng tỉ trọng nhân khẩu người Hán ở Liêm Bảo. Đối với chuyện này, Giả Quỳ vừa vui mừng, lại vừa lo lắng nói:

- Tăng hai nghìn nhân khẩu nhanh như thế, lương thảo ở Liêm Bảo tất nhiên sẽ không đủ dùng.

Khi lương thảo đầy đủ, nhân khẩu không đủ.

Khi nhân khẩu đầy đủ, lương thảo lại không đủ.

Mà nay đã vào cuối thu, mùa đông sắp bắt đầu, vấn đề lương thảo tất nhiên sẽ trở nên càng thêm gay gắt.

Chỉ dựa vào số lương thảo do triều đình cung cấp và kho lương của huyện Bình Phú, chỉ sợ khó có thể đủ dùng. Nên làm thế nào mới phải đây?

Tào Bằng phát hiện hắn như đang tiến vào một vòng lẩn quẩn.

Tháng chín, huyện Hồng Thủy động thổ khởi công.

Khi các tù binh Hưu Chư và Hán nô đồi Hồng Sa lần lượt đến huyện Hồng Thủy, vấn đề mà Tào Bằng đối mặt càng phức tạp hơn.

Hưu Chư gần bốn nghìn người, lại thêm sáu nghìn Hán nô của đồi Hồng Sa.

Số lượng nô lệ đã vượt qua vạn người.

Mà binh lực trong tay Tào Bằng không quá nghìn người, tỉ lệ rõ ràng mất cân đối.

Gia tăng nhân khẩu tất nhiên sẽ thiếu hụt lương thảo. Mặc dù là giảm bớt tiêu chuẩn ăn uống, nhưng Tào Băng vẫn phải đối mặt với nguy cơ cực lớn như trước. Tào Bằng không thể không phái người đi tới Trường An, thỉnh cầu Vệ Ký thêm năm nghìn thạch lương thực. Nhưng vấn đề là, Quan Trung mới vừa bình yên trở lại, rất nhiều chuyện cần làm đều phải gác lại, nào có thể cung ứng được mhiều lương thực như vậy?

Vệ Ký hồi âm, đem một vạn thạch lương thảo nhanh đóng điều phối qua.

Nhưng đến năm sau, Trường An e rằng không thể tiếp tục cung ứng được nữa.

Nói cách khác, sau khi hoàn toàn dùng hết một vạn thạch lương thảo này, Hà Tây rất có thể sẽ cạn kiệt lương thực, Quan Trung rất khó duy trì.

- Làm sao bây giờ?

Tào Bằng ngồi trên lưng ngựa, đi tuần tra công trường ở huyện Hồng Thủy.

Hắn nhẹ nhàng vỗ vào trán, chua xót nhìn theo hai người Vương Song và Thái Địch đi theo hắn.

Đặng Phạm, Bàng Thống đang ở thảo nguyên Hà Bắc; Giả Qùy và Doãn Phụng thì ở lại Liêm Bảo, tiến hành xây dựng bên trong tòa thành, khó mà dứt ra được.

Lương Khoan, Lương Tự lãnh binh đánh giặc thật sự là những người tài giỏi.

Nhưng nếu như nói khả năng cai trị, giải quyết dân sinh, bọn họ lại không có cách nào trợ giúp Tào Bằng.

Tô Do giúp hắn xử lý một số văn thư không thành vấn đề, nhưng đi vào công việc cụ thể, người này lại thiếu bản lĩnh, không đủ tài ứng biến.

Vương Song, Thái Địch…

Càng không nên trông chờ!

Một người là chuyên gia thuần ngựa dạy chó, một người chẳng qua chỉ là một tiểu hài tử, còn có thể có tác dụng gì chứ?

Tào Bằng lại một lần nữa cảm nhận được, bên người không có ai có thể sử dụng được thật đau khổ, ngay cả một người để thương lượng cũng không có.

Tìm Đậu Lan giải quyết phiền phức chăng?

Tào Bằng cười đau khổ lắc đầu: Mấy lão già Hồng Trạch đó giờ thân mình còn lo chưa xong. Hơn nữa, cứ cho là bọn họ có năng lực giúp đỡ, cũng tuyệt không ra tay tương trợ. Nói không chừng, phụ tử Đậu Lan hiện giờ đang chờ để cười vào mặt hắn.

Tìm Lý Kỳ ư?

Lão già đó gian xảo quỷ quái, cũng không đáng tin cậy!

Trong lúc nhất thời, Tào Bằng lại cảm thấy bất lực trước giờ chưa từng có: “Hà Tây to như vậy, nhưng lại không có ai có thể giúp ta sao?”

- Tướng quân, tướng quân!

Ngay lúc Tào Bằng ghì cương ngựa ngay bờ sông, khi xung quanh mờ mịt, xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng vó ngựa dồn dập.

Chỉ thấy Lương Khoan phóng ngựa bay nhanh mà đến, sau khi dừng lại trước ngựa Tào Bằng, Lương Khoan chắp tay nói:

-Tướng quân, sứ giả Hứa Đô đến.

- Ồ?

Tào Bằng ngẩn ra, thoáng nghi ngờ.

Sứ giả Hứa Đô?

Hắn vừa mới phái người đi Hứa Đô, giờ cùng lắm mới qua được Tiêu Quan, sao lại có sứ giả Hứa Đô đến?

Hay là, lão Tào có chỉ thị gì mới chăng?

Nghĩ đến đây,Tào Bằng không dám trì hoãn, vội vàng nói:

- Người ở đâu?

- Đã ở nơi đóng doanh trại cách phía nam Hồng Thủy mười dặm, đồng thời phái người đi đến thông báo, mời tướng quân qua đó.

Không ngờ người đó không trực tiếp qua đây, mà là thẳng đến doanh trại đóng quân? Nói cách khác, người đến e là cũng không ít đâu?

- Theo ta tiến đến đó.

Nói xong, Tào Bằng giật dây cương, sư hổ thú hắn cưỡi hí lên một tràng dài, gõ móng phi nước đại.

Vương Song và Thái Địch cũng không dám chậm trễ, theo sát phía sau Tào Bằng. Lương Khoan dẫn đám tùy tùng theo, không nhanh không chậm đi ở phía sau.

Một lát sau, Thân Binh Doanh đã hiện ra trước mắt.

Xem quy mô, nơi này không quá lớn, nhân số ước chừng gần bốn năm trăm người.

Trước cửa doanh trại có một đội quân tốt mặc giáp phục màu đen. Người nào người nấy khoác áo, đeo cung cầm đao, khí thế hừng hực.

Vừa thấy rõ được cách ăn mặc của đám binh tốt kia, Tào Bằng mừng rỡ. Đen? Đám người này rõ ràng là tinh binh dưới tay hắn. Chẳng lẽ nói, là người nhà của hắn tới sao? Hắn vội vàng giục ngựa tiến lên, dừng chiến mã lại ngoài viên môn.

Theo tiếng hí của sư hổ thú, cả đội quân mặc y phục đen kìa đều cảnh giác, nhìn chăm chú.

- Công tử?

Thập trưởng cầm đầu nhìn kĩ càng diện mạo của Tào Bằng, lập tức mừng rỡ như điên, bước lên phía trước, quỳ một gối thi lễ với Tào Bằng.

- Các ngươi…sao lại ở chỗ này?

- Ty chức làm theo lệnh của Phụng Xa Hầu. Phụng Xa Hầu nói, công tử ở Hà Tây làm việc, sợ nhân thủ không đủ. Cho nên mệnh Hách Chiêu Tư Mã dẫn quân đến giúp đỡ.

Hách Chiêu, là Hách Chiêu đến đây!

Tướng quân Thiết Bích của ta đến rồi…

Tào Bằng nhảy xuống ngựa, đang định tiến đến Thân Binh Doanh, chợt nghe tiếng vó ngựa vang lên trong doanh trại.

Hai tên thiếu niên từ trong Thân Binh Doanh xông ra, vừa nhìn thấy Tào Bằng từ phía xa, người thiếu niên cầm đầu đã vui mừng hô:

- Tiên sinh, học sinh đến nương nhờ tiên sinh, xin tiên sinh giúp cho.

- Tử Văn?

Tào Bằng thấy rõ diện mạo người đang tới, không khỏi kinh ngạc.

Vốn dĩ tưởng rằng chỉ có Hách Chiêu đến đây, không ngờ tới bọn họ cũng đi theo lại đây…

- Tào Chương, Ngưu Cương!

Tào Bằng nhìn Tào Chương đang vội vã nhảy xuống ngựa, bước ba bước thành hai bước đến trước mặt hắn, khom mình thi lễ, ngây người.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Tào Chương sẽ đến Hà Tây.

Thế nên sửng sốt một lúc lâu,Tào Bằng mới lắp bắp nói:

- Tử Văn, sao các ngươi lại đến đây? Tư Không cũng biết chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.