Tào Tặc

Chương 425: Không khí chiến tranh bùng lên



Võ Uy cũng là Tây Lương.

Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, tên của Cẩm Mã Siêu Tây Lương có nguồn gốc từ đây.

Nằm ở phía đông dọc Hà Tây, Tây Lương cũng chính là cửa ngõ của Hà Tây. Trước công nguyên, năm xưa, Hán Vũ đế từng lệnh Phiêu kỵ Đại tướng quân Hoắc Khứ Bệnh viễn chinh đến Hà Tây tiến đánh Nam Hung Nô, để thể hiện quân uy lẫy lừng của Đại Hán, thế là cái tên Võ Uy ra đời.

Cuối tháng chín năm Kiến An thứ tám, trời trở lạnh hơn.

Thị trấn Võ Uy không lớn lắm, nhưng rất phồn thịnh.

Giữa phố phường, người từ Hồ Thương, Tây Vực và Trung Nguyên lui tới tấp nập. Tuy nói Trung Nguyên hỗn chiến nhưng không ảnh hưởng đến sự phồn thịnh của Võ Uy. Dựa vào vị trí địa lý tiện lợi này nên Mã Gia mới có chỗ đứng vững ở đây, nhờ sản vật phong phú của Tây Vực nên nơi đây không ngừng lớn manh.

Trời hơi âm u, dường như tuyết sắp rơi.

Mã Siêu giục ngựa ngoài thành Võ Uy, trong lòng hắn trĩu nặng và đầy áp lực.

Do thất bại ở Hồng Thủy Tập, uy danh trong nhà của Mã Siêu giảm đi nhiều. Hơn nữa, thứ sử Lương Châu là Vi Khang phái người đến khiển trách Mã Đằng, nói y không cần nhúng tay vào công việc ở Hà Tây. Mã Đằng giận dữ, liền quay qua răn dạy Mã Siêu một hồi.

Tuy nói đây chỉ là ra vẻ răn dạy nhưng Mã Siêu lại rất không vui.

Chiếm đóng Hồng Trạch, cướp lấy Hà Tây, là chủ trương đã có từ lâu của Mã Đằng. Lần này, Mã Siêu thất bại ở Hồng Thủy Tập không phải do mưu đồ không đủ mà là do ý trời. Cũng vì chuyện này, Mã Siêu đã đánh mất cánh tay phải của hắn là mưu chủ Hổ Bạch. Trong lòng vốn không vui vẻ gì, sau khi bị một phen răn dạy và quở mắng của Mã Đằng, Mã Siêu càng cho rằng Mã Đằng bất công với hắn.

Nhưng chuyện khiến hắn nổi giận nhất chính là vị huynh đệ Mã Thiết kia của hắn.

Dáng vẻ kiêu ngạo của gã gần đây hết sức phóng túng.

Trước đây, có Hổ Bạch trợ giúp, bản thân Mã Siêu lại thiện chiến, dũng mãnh, nên Mã Thiết dù có ý gây hấn với hắn cũng không dám quá trớn. Lúc này, Mã Siêu thất bại, Mã Thiết liền nhân cơ hội này giở mặt. Người trước người sau, gã luôn chửi bới Mã Siêu. Mã Đằng cũng biết rõ điều này, nhưng luôn coi như không nghe, không thấy, mặc cho gã làm càn.

Trong lòng Mã Siêu không vui, nhiều ngày nay gã đều dẫn theo đám tùy tùng đi săn bắn ở ngoài thành.

May mà bên cạnh hắn có huynh đệ Mã Đại, luôn bên Mã Siêu, ít nhiều cũng khiến hắn khoan khoái một chút.

Săn được hai con sói, Mã Siêu liền mang theo con mồi trở về Võ Uy.

Vừa về đến nhà, hắn đã thấy lão quản gia Mã Thành đi tới trước mặt.

-Đại công tử, người đã trở lại rồi. Nếu người vẫn không trở về, lão nô đành phải phái người đi tìm người thôi.

-Tìm ta làm gì?

Mã Siêu hơi sửng sốt, nghi ngờ hỏi.

-Chủ công đang trong phòng bàn chuyện, người qua đó sẽ biết.

Đang nói chuyện, Mã Thành liếc qua xung quanh, hạ giọng nói:

-Vừa nhận được tin tức, Hồng Trạch và quân Hán đã trở mặt!

-Ồ?

Mã Siêu giật mình kinh hãi, liền vội vàng hỏi:

-Chuyện từ khi nào?

-Mười ngày trước. Đại công tử mau đi vào đi, chậm trễ chủ công sẽ không vui.

Mã Thành là biểu đệ của Mã Đằng, cũng chính là bộ hạ lâu năm của Mã Đằng. Mã Túc, phụ thân của Mã Đằng từng là huyện úy của huyện Lan Can quận Thiên Thủy, sau đó vì tội mà mất chức quan. Hoàn cảnh gia đình lúc Mã Đằng còn nhỏ không tốt, phụ thân Mã Đằng ít nhiều đã giúp đỡ, sau đó Mã Đằng nhập ngũ, kết giao với Mã Thành, đánh Đông dẹp Bắc. Mã Thành thực sự đã giúp Mã Đằng rất nhiều, là thân tín của Mã Đằng.

Khi Mã Đằng trưởng thành, y đã cưới một người con gái dân tộc Khương, sinh ra Mã Siêu.

Sau này, địa vị Mã Đằng càng ngày càng cao, y lại cưới một người con gái thế gia vọng tộc ở Kim thành, và lập thành vợ cả, cũng chính là mẹ của Mã Thiết. Chính vì nguyên nhân này mới khiến cho Mã Đằng cực kỳ cưng chiều Mã Thiết. Gia tộc lớn ở Kim thành kia tuy không phải là danh môn vọng tộc gì, nhưng dù sao cũng là cường hào gốc Hán, vì thế Mã Đằng càng cảm thấy thân thiết hơn.

Mặc dù bản thân Mã Đằng cũng có huyết thống người Khương (Sau khi Mã Túc mất chức quan, ông từng sống ở chỗ của Khương Hán, cũng cưới một người con gái dân tộc khương, là mẫu thân của Mã Đằng). Nhưng trong lòng y, Mã Đằng luôn thừa nhận thân phận huyết thống người Hán của y.

Suy cho cùng, hậu duệ của Mã Viện - Phục Ba tướng quân sao có thể là tạp chủng được?

Mã Thành cũng có chút không tán thành với hành động cưng chiều Mã Thiết của Mã Đằng. Nơi này là Tây Lương, người Hồ người Khương sống chung với nhau, không có nhiều lễ nghi nhà Hán như thế. Nơi này chỉ quan tâm đến vũ dũng, xem nắm đấm của ai lớn hơn mà thôi. Mã Siêu từ nhỏ đã theo Mã Đằng đi chinh phạt, mười hai tuổi mà đã bắt đầu ra trận giết địch, lập nên bao nhiêu công lao chứ? Toàn bộ khu vực Tây Lương, nhắc tới ba chữ Cẩm Mã Siêu có ai không biết? Nhưng Mã Đằng cưng chiều Mã Thiết, gây bất hòa với Mã Siêu, thật sự không phải là cách hay.

Nhưng Mã Thành cũng không có cách nào thuyết phục Mã Đằng, chỉ có thể âm thầm hóa giải mâu thuẫn giữa hai cha con y.

Mã Siêu cảm kích, chắp tay với Mã Thành một chút, rồi sải bước, đi vào phòng khách.

-Cả ngày không làm việc đàng hoàng, chỉ biết chơi bời, lêu lổng, sau này sao có thể làm nên đại sự?

Vừa mới tiến phòng khách, Mã Đằng liền nghiêm khắc quát lớn.

Phía dưới y, hai huynh đệ Mã Hưu và Mã Thiết đang ngồi ngay ngắn. Mã Hưu không nhỏ hơn Mã Siêu bao nhiêu, cũng cực kỳ kính trọng huynh trưởng, chỉ có điều vì e ngại thái độ của Mã Đằng, hắn đứng ở giữa cũng vô cùng khó xử, đành phải mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, ngồi đó, không thể hiện thái độ gì. Nhưng Mã Thiết lại vui sướng khi thấy người gặp họa, ánh mắt toát lên vẻ châm chọc.

-Học huynh đệ ngươi đi, đọc nhiều sách vào, đến Thân Binh doanh nhiều vào. Ngươi cả ngày cứ nhàn rỗi không làm việc gì hết.

Mã Siêu cắn răng, cố gắng cười:

-Con xin tuân theo lời phụ thân dạy bảo.

Lão già ngươi sẽ không chết tử tế được đâu!

Ngươi thu lấy binh quyền của ta, lại thu hồi binh phù của ta, ta ở trong Thân Binh doanh để bị người ta chế nhạo sao?

Oán hận trong lòng đã lên tới cực điểm, nhưng trên mặt Mã Siêu lại tỏ vẻ cung kính, ra chiều đang nghe dạy bảo.

May mà Mã Đằng cũng biết nặng nhẹ, cũng không có trách cứ tiếp.

-Hôm nay gọi mọi người đến là để thảo luận một chuyện.

-Xin phụ thân chỉ bảo.

-Ta biết được tin tên tiểu tử Tào gia kia đã trở mặt thành thù với Hồng Trạch.

-Phụ thân, tin này chính xác chứ?

Mã Hưu nghi ngờ hỏi:

-Tên Tào Bằng ta cũng đã nghe nói qua, hắn là người vô cùng cẩn trọng, sao đột nhiên phản bội Hồng Trạch?

-Nghe nói là Thạch Khôi của Hồng Trạch đã tập kích Tào Bằng trước.

Cho nên tên tiểu tử Tào gia kia liền trả thù lại, dẫn bộ lại diệt Thạch Khôi. Chuyện này cũng không phải là chuyện lớn gì, vấn đề chính là ở chỗ Tào Bằng vẫn chưa báo tin cho Đậu Lan thì đã thẳng tay tiêu diệt Thạch Khôi. Thế cho nên Hồng Trạch mới hơi bất mãn.

Mã Đằng hạ giọng giải thích, quét mắt qua nhìn Mã Siêu, sắc mặt liền trầm xuống.

Mã Siêu nhắm mắt lại, giống như lão hòa thượng thường hay ngồi thiền.

Y nhíu mày, hỏi:

-Mạnh Khởi, ngươi nghĩ gì?

Mã Siêu mở to mắt ra, hơi khom người:

-Con xin nghe theo lời phụ thân chỉ bảo.

-Ta hỏi ngươi làm như thế nào cho phải?

Mã Đằng có chút tức giận, lớn tiếng quát.

Hai gò má Mã Siêu hơi dúm dó lại, hắn trầm giọng nói:

-Hồng Trạch và quân Hán bất hòa, nhưng vẫn không có xung đột. Nếu xuất binh lúc này, chỉ sợ sẽ làm cho hai bên dẹp bỏ hiềm khích lúc trước, kề vai chiến đấu. Con cho rằng lúc này không phải thời cơ tốt nhất để xuất binh. Tốt nhất đợi sau khi Hồng Trạch và quân hán đánh nhau thật, chúng ta hãy xuất quân tiến đánh Hồng Trạch, đến lúc có thể đánh một trận chiến thắng.

Tuy nói sau này, nhiều người cảm thấy Mã Siêu hữu dũng vô mưu.

Nhưng trên thực tế Mã Siêu cực kỳ thông minh.

Hắn được Hổ Bạch trợ giúp nhiều năm, ít nhất cũng biết phân tích ra cái lợi cái hại của từng chuyện.

Mã Đằng ngẫm nghĩ một chút cảm thấy có lý, đang chuẩn bị gật đầu thì đã thấy Mã Thiết đứng lên nói:

-Phụ thân, con cho rằng đại ca rất nhát gan!

Mã Siêu, Mã Hưu, còn có Mã Đại mới từ ngoài cửa đi vào, lập tức biến sắc.

Ở Tây Lương, người Khương và người Hồ chung sống với nhau, từ “nhát gan chẳng khác nào là chỉ vào mặt đối phương, nói hắn là kẻ bất lực.

Mã Siêu là người kiêu ngạo, nghe thấy thế liền giận dữ.

-Ngươi nói cái gì?

Không đợi Mã Thiết mở miệng phản bác, Mã Đằng đã nổi giận.

-Mạnh Khởi, ngươi làm cái gì vậy? Hôm nay gọi các ngươi đến chính là để mỗi người các ngươi nói ra ý kiến của mình. Thúc Khởi chẳng qua là phát biểu suy nghĩ của nó, bộ dáng ngươi như vậy chớ không phải là muốn bất hòa với huynh đệ của ngươi à? Còn không mau ngồi xuống cho ta, chớ có nhiều lời nữa.

Mã Siêu theo bản năng nắm chặt nắm tay.

Lại thấy Mã Đại thò tay ra kéo lấy cánh tay của hắn.

Mã Siêu hít sâu một hơi, lại ngồi xuống, nhưng ngực hắn phập phồng dữ dội, có thể biết trong lòng hắn đang cực kỳ tức giận.

-Thúc Khởi con ta, con có chủ ý gì không?

-Phụ thân, con cho bây giờ chính là lúc để đánh Hồng Trạch.

Nội loạn bên trong Hồng Trạch chưa ổn định, Thạch Khôi lại bị giết, tất sẽ tạo ra mâu thuẫn giữa quân Hán và Hồng Trạch. Ta nhân cơ hội này xuất binh, đầu tiên là bắt lấy Hồng Trạch, sau đó đuổi Tào Bằng đi, chiếm cứ Hà Tây. Như thế, ngoài Tam Phụ ra, đại sự của phụ thân có thể coi như đã thành rồi? Nếu phụ thân vẫn không yên tâm, con có một kế khác. Phụ thân chẳng lẽ đã quên Đường Đề sao? Phụ thân sao không hợp tác với hắn, đến lúc đó chúng ta hai lộ giáp công, Hồng Trạch tất nhiên có thể một trận chiến mà công thành.

Nghe ra hình như cũng có lý.

-Phụ thân đừng quên, để càng lâu, càng bất lợi cho chúng ta.

-Là sao?

-Lão tặc Tào Tháo lần thứ hai tiến công Hà Bắc, Viên Thị sắp bị tiêu diệt.

Di dân đến Hà Tây năm nay cũng đã đi qua Tiêu Quan, chậm nhất đầu tháng sẽ tới nơi. Chờ đến khi bọn họ ổn định rồi, chúng ta có muốn đối phó cũng không dễ dàng như vậy nữa. Cho nên, muốn chiếm được Hồng Trạch phải làm ngay lúc này, chậm ắt sẽ sinh biến.

Mã Đằng gật đầu liên tục, khen Mã Thiết thông minh.

Mã Siêu ngồi bên cạnh, lẳng lặng nhìn cảnh phụ tử tử hiếu phía trước, trong lòng không ngừng thầm cười.

-Phụ thân, xin phụ thân hãy ra lệnh, con nguyện dẫn một đạo quân san bằng Hồng Trạch.

-Con ta có được hùng tâm như thế, vi phụ sao có thể không ủng hộ được?

Được! Nếu đã như vậy để ta cho người đi liên lạc với Đường Đề, xin hắn xuất binh từ Hưu Chư Trạch, thừa dịp tên tiểu tử Tào gia còn chưa kịp ổn định, chúng ta sẽ đuổi hắn ra khỏi Hà Tây.

Mã Đằng dứt lời liền cười ha ha.

Mã Siêu ở một bên, chỉ ngồi yên quan sát, mím miệng, không nói được một lời…

Ngày hai mươi ba thành chín năm Kiến An thứ tám, Mã Đằng phái người hạ chiếu thư tới Đậu Lan.

Y mượn cớ vô cùng hoàn hảo:

- Người Hồng Trạch ngươi tập kích quân Hán, là coi thường tôn nghiêm của thiên tử, âm mưu phản nghịch, đáng bị tiêu diệt!

Ta vốn phụng mệnh thiên tử, làm tiền tướng quân, lo việc quân của Tiết Lương Châu.

Cho nên ta phải đánh ngươi!

Thừa lệnh thiên tử thảo phạt quần thần bất tuân quả là quang minh chính đại.

Cho dù là Thứ sử Lương Châu Vi Khang cũng không có cách nào khác, với việc này. Mã Đằng lại càng không cần phải để ý đến thái độ của Tào Bằng. Ta giúp ngươi trút giận, nếu ngươi không biết lời nào đúng lời nào sai vậy thì ta sẽ không ngại tấn công cả ngươi.

Ngày hai mươi sáu tháng chín, Khương vương Đường Đề triệu tập tứ đại hào tộc Khương Hồ, xuất ba mươi ngàn đại quân, hùng dũng đánh tới Hồng Trạch.

Trong lúc nhất thời, không khí chiến tranh bao trùm lấy Hà Tây, mùi thuốc súng nổi lên bốn phía.

Sau khi Đậu Lan biết được tin Mã Đằng và Đường Đề xuất binh, cũng không kiềm nổi sự sợ hãi.

Hắn sai người suốt đêm đi tới thảo nguyên của Lý gia, mời đại nhân bộ lạc Lý gia là Lý Kỳ đến Hồng Thủy Tập cùng nhau thảo luận cách đối phó.

Sau khi Lý Kỳ đi đến Hồng Thủy Tập, chỉ nói một câu:

- Hồng Trạch tồn vong chỉ do quyết định của Tào Bằng.

Đậu Lan trầm tư suy nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.