Tào Tặc

Chương 449: Kiến An đối đáp



Tào Bằng có chút không rõ, nghi hoặc nhìn Lý Nho.

Nếu như Viên Thượng thật sự mang tội danh bắt người đổ trên đầu Tào Bằng, nếu xảy ra phiền phức thì sẽ là Tào Tháo mà không phải là hắn.

Lý Nho nói ‘cẩn thận’, là có ý gì?

Tào Bằng phát hiện, cái đầu của mình có chút không đủ dùng rồi! Có lẽ là ở trên phương diện khác, hắn có thể sẽ có ưu thế hơn, nhưng luận phân tích cục diện thời cuộc, dường như còn có sự chênh lệch rất lớn. Đầu của cổ nhân, xoay chuyển rất nhanh, khi Tào Bằng vẫn còn đang tiêu hóa những câu nói trước đó của Lý Nho, thì suy nghĩ của Lý Nho đã chuyển qua phương diện khác.

- Mong tiên sinh chỉ giáo.

Lý Nho do dự một chút, tự cho mình một chén rượu đầy, sau đó lại cho Tào Bằng một ly đầy.

- Công tử cho rằng, với thế cục của Ký Châu hiện giờ, làm sao mới có thể giải quyết?

Tào Bằng ngẩn người ra!

Cục diện Ký Châu không phải là cục diện của hắn mà là cục diện của Viên Thị, có quan hệ gì với hắn? Nói thực ra, Tào Bằng cho tới bây giờ vẫn chưa hiểu họa tới từ phía Viên thị. Mà nay câu nói không đầu không đuôi của Lý Nho làm cho hắn không biết phải trả lời như thế nào.

Cũng may, Lý Nho cũng không hắn suy nghĩ lâu, mà giơ tay ra.

- Thứ nhất, huynh đệ Viên Thị, phải đồng tâm hiệp lực.

Trước đây con cháu Viên gia đều tự mình chiến đấu, ngoại trừ một Cao Can dựa vào Viên Thượng ra, còn ngoài ra căn bản không có quan hệ gì. Mà nay, Viên Đàm đã hết hi vọng, khó mà có thành tựu. Cho dù là hắn ta ở sau lưng ra tay với Mạnh Đức, Mạnh Đức cũng chưa chắc sẽ để ở trong lòng. Viên Đàm khốn đốn ở Nam Bì, hơn phân nửa Thanh Châu đã bị Mạnh Đức nắm trong tay, không cần suy xét.

Như vậy, còn lại hai người là Viên Thượng và Viên Hi.

Viên Thượng nắm giữ Ký Châu, có cơ nghiệp của Viên Bản Sơ để lại cho y; Viên Hi tính tình yếu hèn, nhưng dù sao cũng là Thứ sử U Châu. Mà người này cùng với Ô Hoàn Liêu Tây đạp đổ Công Tôn Khang Lưu, rất có giao tình. Nếu hai người này liên thủ, sẽ rất phiền toái.

Quan trọng nhất là, hai người này lại thêm vào Cao Can, nắm giữ tam Châu, thực lực không thể xem thường được.

Tào Bằng gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.

- Xin hỏi tiên sinh, có thể nói cái thứ hai không?

- Đương nhiên!

Lý Nho uống một ly rượu ấm, do dự một lát, hệ thống lại một chút mạch suy nghĩ của gã. Rồi sau đó, gã nhìn Tào Bằng nói:

- Điều thứ hai, nếu ta là Viên Thượng, đơn thuần là dựa vào huynh đệ mình, tất không phải là đối thủ của Tào Tháo. Nhớ lúc đầu, Viên Thiệu nắm giữ tứ Châu, cầm giữ trăm vạn hùng binh nhưng lại thất bại thảm bại dưới tay Tào Tháo…Hai người huynh đệ y cộng thêm một Cao Can nữa, tuy có đủ sức đấu với Tào Tháo nhưng cũng không thể được dài lâu. Cho nên, nếu giải được cục diện Hà Bắc, chỉ ở ngoài mà không ở trong.

- Bên ngoài, không ở bên trong?

- Bên trong, đó là cả nhà huynh đệ hắn tranh chấp lẫn nhau.

Tuy nhiên, hiện tại đã không cần lo lắng nữa…Viên Hi tên này có dã tâm không lớn, không phải là vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất, vì vậy Viên Thượng có thể yên tâm. Cao Can là cháu ngoại Viên Thiệu, rất tận tâm và trung thành với họ Viên. Tuy nói kinh nghiệm khá thâm hậu, nhưng mà uy vọng của gã. Ha ha, lại nói, danh vọng của Cao Can thậm chí còn trên cả Viên Hi, nhưng muốn là chủ Hà Bắc, lại tuyệt đối không thể.

- Đây, chính là bên trong!

Giải quyết loạn trong, huynh đệ Viên Thị ít nhất có thể giằng co với Mạnh Đức, nhưng nếu như không có viện trợ từ bên ngoài, thì sớm muộn thì cũng bại.

- Người nào, có thể là viện trợ từ bên ngoài cho Viên Thị?

Tào Bằng có chút hiểu trong lời nói của Lý Nho.

Lý Nho mỉm cười!

Gã nhẹ giọng nói:

- Viện trợ bên ngoài của Viên Thị, là ở Tây Lương…Xem ra công tử cũng đã cảm giác được rồi, chẳng qua là chưa nhìn thấu được huyền cơ trong đó thôi. Trước kia huynh đệ Viên Thị không hợp, cho nên cũng không có cách nào suy xét quá nhiều; mà nay, nếu như Viên Hi Viên Thượng hợp tác, tất nhiên sẽ nghĩ đến vấn đề viện trợ từ bên ngoài. Tên Mã Viện này, danh là Hán thần, thực sự là Hán tặc. Mượn danh là Phục Ba tướng quân, nắm giữ Tây Lương, thực lực không tầm thường. Nếu như công tử nhúng tay vào Hà Tây, Mã Viện sớm muộn gì cũng sẽ cướp đoạt Hà Tây…Bởi vì Hà Tây này, nếu như dựa vào sự cai quản thì vốn là một phần thuộc quận Võ Uy, còn lại là đất vô chủ.

Mà sự xuất hiện của công tử khiến cho Mã Đằng không công mà rút lui. Nhưng người này sẽ không từ bỏ ý định, tất nhiên sẽ chờ cơ hội để đoạt lại Hà Tây.

Nếu ta là Viên Thượng, sẽ mời người đi tới Tây Lương trước, kết minh với Mã Đằng.

Sau đó phái binh tập kích quấy rối Hà Đông, có thể đánh tan quân cứu viện của công tử. Thử nghĩ, loạn lạc Hà Đông, đám người Vệ Ký ắt phải xuất binh cứu viện. Lúc này, Viên Thượng xin Mã Đằng ở Tây Lương xuất binh, thừa dịp công tử đứng chưa vững, một lần hành động tấn công, thì Hà Tây sẽ không còn tồn tại nữa. Mã Đằng được quận Hà Tây rồi, có thể sẽ nam hạ qua sông, lao thẳng tới Đại Tán quan. Mà hắn còn có đồng minh Hàn Toại, có thể từ thành Kim xuất binh, đánh chiếm Lũng Tây. Một khi hai quận Lũng Tây yên ổn mất đi, thì Quan Trung tất nhiên sẽ đại loạn…

Quan Trung nếu như phát sinh xao động, chịu ảnh hưởng lớn nhất chắc chắn là Lạc Dương.

Đến lúc đó, một khi Lạc Dương phát sinh đại loạn, Hứa Đô cũng sẽ bị ảnh hưởng…Toàn bộ Hà Nam, cũng sẽ lâm vào hỗn loạn.

Lý Nho nói một hồi, làm cho Tào Bằng như hít phải luồng khí lạnh.

Hắn chưa bao giờ đứng ở góc độ của Viên Thị để suy xét đến chiến trường của Hà Tây.

Nhưng nếu dựa theo lời của Lý Nho, vậy thì thế cục Hà Bắc thật sự là có khả năng sẽ bị hai đứa con trai Viên Thị phá giải.

Đôi mắt hắn nheo lại thành một đường.

Tào Bằng nhấp một ngụm rượu, hạ giọng nói:

- Mã Đằng sẽ xuất binh sao?

- Để đoạt được Hà Đông, thì Mã Đằng sẽ không hành động khinh suất.

Nhưng nếu như Hà Đông loạn lạc, Mã Đằng tất nhiên sẽ xuất binh…Đừng thấy hắn trước đây đã từng giải nguy cho Mạnh Đức ở Hà Đông, nhưng hiện tại, hắn tuyệt sẽ không từ bỏ cơ hội cướp lấy Hà Tây này. Theo ta thấy, Mã Đằng sẽ xuất binh, hơn nữa rất có thể là từ đầu năm.

- Viên Thị có mưu mô này ư?

Tào Bằng có chút tin, dù sao trong Tam Quốc diễn nghĩa, các con trai của Viên Thiệu toàn là những người kém cỏi. Ở trong ấn tượng của hắn, Tào Tháo gần như là không cần tốn nhiều sức lực liền đem Hà Bắc sang bằng. Nhưng từ trước mắt thấy được, Tào Tháo chinh chiến Hà Bắc cũng không phải là một việc dễ. Ít nhất từ sau khi Viên Thiệu chết đến nay, đã hai năm, Hà Bắc vẫn chưa ổn định như cũ.

Lý Nho nói:

- Thẩm Chính Nam, bảo thủ nhưng mưu trí cũng không kém, ít nhất chưa chắc kém so với Tự Thụ Điền Phong lúc trước.

Thẩm Phối?

Nói thật, Tào Bằng ấn tượng không sâu đậm.

Chỉ có điều nhớ mang máng, tên này khi phá thành Nghiệp Thành, phóng hỏa đốt thành. Nhưng ngoại trừ lần đó ra, Thẩm Phối không có cống hiến gì đặc biệt? Lại nghĩ không ra…dường như đám người thủ hạ của Viên Thiệu liên tục nội đấu, nội đấu. Thẩm Phối cũng vậy, Quách Đồ, Phùng Kỷ cũng như vậy. Thế cho nên đến cuối cùng, cục diện rất tốt bị đấu thành chia năm xẻ bảy.

Thẩm Phối, có thể có lợi hại như vậy sao?

Tào Bằng nhắm mắt lại, dựa vào ghế Thái sư, nhẹ nhàng vỗ trán.

Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên dựng người dậy

- Như vậy, sáng sớm ngày mai, triệu tập Sĩ Nguyên và Nguyên Trực, để thương nghị về việc này.

- Như vậy, rất tốt!

Lý Nho không nói tiếp việc này nữa, mà uống thêm một ngụm rượu.

Thủ hạ Tào Bằng, có mưu sĩ!

Bất luận là Bàng Thống hay là Từ Thứ đều là người có nhiều mưu lược, thậm chí bao gồm cả Bộ Chất Bàng Lâm, cũng không phải tầm thường. Làm bất cứ việc gì cũng không được quá vẹn toàn, nên giữ lại vài phần để cho người khác đến làm. Gã biết được, đám người mưu trí Bàng Thống ắt có thể là phương pháp hóa giải, gã không cần thiết phải lo lắng. So sánh, sau khi phát sinh việc này, Tào Bằng điều đầu tiên là tìm đến gã, đủ để chứng minh, địa vị của gã trong lòng Tào Bằng. Lý Nho cũng không phải mưu chủ, nhưng so với mưu chủ thì càng quan trọng hơn!

Sau này, gã sớm muộn cũng phải rời khỏi…

Dù sao thân phận của gã, không thể vĩnh viễn giấu được.

Lý Nho cảm thấy, gã có thể đi, nhưng vì con trai của mình mà nên tạo một nền móng tốt. Trước kia, Lý Nho muốn mang theo tài sản ẩn cư mười năm, cùng con của gã tìm đến một mảnh đất hoang vắng, mai danh ẩn tích, qua cuộc sống giảu có sung túc. Nhưng đó là việc bất đắc dĩ mới phải làm vậy…Như hiện giờ, nếu như con trai của mình có thể đi theo Tào Bằng, lại là một lựa chọn không tồi. Thế nhân biết Lý Nho quá nhiều, mà biết con hắn ít, đó cũng là lý do mà Lý Nho làm vậy. Lý Nho cho rằng, gã có thể đi, nhưng cần phải tạo một tương lai cho đứa con.

Tào Bằng, người cũng không tồi!

Là người có thể dung nạp người, cũng có thể nghe được lời người khác khuyên nhủ.

Quan trọng hơn hẳn, hắn là người trọng tình nghĩa, sau này có thể nể mặt mũi mình mà chiếu cố cho con cháu mình.

Ngoài lều vải, nổi gió lên.

Gió cuốn cờ chiến, bay phất phới.

Bang bang bang, ba tiếng mõ vang lên.

Tào Bằng giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy Lý Nho cười khổ nói:

- Không ngờ đã ba canh rồi, đã làm phiền tiên sinh nghỉ ngơi.

- Ha, có sao đâu?

Lý Nho khẽ mỉm cười, cầm lấy quyển sách kia,

- Dù sao cũng không là việc gì, có thể nói chuyện với công tử một chút, cũng là một việc tốt. Nếu như công tử không ghét bỏ, Nho và công tử sẽ tâm sự cả đêm, chỉ là không biết công tử, có đồng ý hay không?

- Ta rất sẵn lòng lắng nghe.

Tào Bằng sau khi thu phục Lý Nho rất ít khi bàn luận cả đêm.

Thường thường là vài câu phiếm chuyện ngắn ngủi là hắn đã hiểu ra. Giống như tối nay nói chuyện hai ba canh giờ là hiếm thấy. Hắn đang bị vây bởi bao ý nghĩ, nghe Lý Nho cũng lập tức đồng ý.

Lý Nho nói:

- Ta đang xem công tử viết sách đưa cửa hàng bạc vào hoạt động, có chút vấn đề muốn thỉnh giáo.

- Thỉnh giáo thì không dám, chỉ là tuổi trẻ có nhất thời hưng phấn, suy nghĩ hồ đồ mà thôi.

- Không, không phải là suy nghĩ hồ đồ.

Có lẽ thoạt đầu nhìn, cửa hàng bạc này tầm thường không có gì lạ, nhưng cẩn thận đi sâu nghiên cứu, lại có thể nhìn ra được, trong đó ẩn chứa rất nhiều huyền cơ.

Lý Nho cho người chuẩn bị rượu và thức ăn, lấy quyển sách kia, thảo luận với Tào Bằng.

Nói thật, Tào Bằng kiếp trước chẳng qua chỉ là một tên cảnh sát, làm sao hiểu được những chuyện về mặt tài chính?

Lúc trước hắn lập ra cửa hàng bạc, chủ yếu là vì giải quyết Hải Tây Hành hội, và đường sá cách xa với Lạc Dương, mà lượng giao dịch cực lớn, vấn đề vận chuyển tiền rất rườm rà. Trừ lần đó ra, hắn cũng không nghĩ quá nhiều…chẳng qua, đối với một số phương thức nên móng tiến hành đưa ngân hàng vào hoạt động, hắn cũng không hoàn toàn biết. Vấn đề Lý Nho hỏi, phần lớn rất dễ hiểu, cho nên giải thích ra được, trái lại cũng không thể coi là phiền toái đặc biệt. Đương nhiên, nếu hỏi sâu hơn, Tào Bằng nhất thời sẽ trả lời không được, liền dựa vào cớ cần suy xét một hai phần, chống đỡ qua…Nhưng như vậy, trong mắt Lý Nho lại lóe ra sáng rực.

- Thật là tư tưởng thần kỳ, quả nhiên không tầm thường!

Lý Nho sau khi nghe Tào Bằng giới thiệu, không kìm nổi liên tục khen ngợi.

Gã do dự một chút, lại rót một chén rượu đầy cho Tào Bằng, nhẹ giọng nói:

- Chỉ là ý tưởng tuyệt diệu này của công tử, lại chưa thể tận dụng được. Nếu chỉ là vì tích trữ tiền đồng, tiện cho việc giao dịch mà xây dựng cửa hàng bạc, thật sự là có một chút đáng tiếc rồi…

- Ồ?

Tào Bằng nhướn chân mày,

- Nguyện nghe theo lời chỉ giáo của tiên sinh.

- Kỳ thật, công tử xây dựng cửa hàng bạc, tác dụng xa hơn so với hiện giờ.

Nếu làm vậy, cửa hàng bạc nho nhỏ này, hơn hẳn trăm vạn hùng binh…Ừ, để ta suy nghĩ một chút, xem nên làm như thế nào.

- Công tử, ta có một cách.

Dựa vào cửa hàng bạc này, có thể làm cho Tây Xuyên đại loạn!

Tào Bằng không khỏi giật mình,

- Bằng nguyện xin nghe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.