Tào Tặc

Chương 456: Loạn Lương Châu (4)



Nghiệp Thành, đại doanh quân Tào.

Bóng đêm thâm trầm, trong lều lớn trung quân đèn đuốc lại sáng trưng.

Tào Tháo nằm trên sạp dường như đã ngủ say, Vương Đồ cẩn thận đi lên trước tắt một cây nến, ánh sáng trong trướng đã giảm đi nhiều hơn. Nhưng đúng lúc này, Tào Tháo bỗng dưng xoay người ngồi dậy.

- Chủ công...

- Lập tức đi mời Công Đạt tới đây.

- Vâng!

Vương Mục cũng không hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này Tào Tháo bảo y đi tìm Tuân Du, nhất định là có chuyện quan trọng thương lượng. Từ lúc y đảm nhiệm thân binh cho Tào Tháo vẫn luôn cẩn trọng, được phân phó lại càng không dám chậm trễ.

Y không thể giống như Tào Bân!

Tuy nói Tào Bân không phải do Tào Tháo sinh ra, nhưng dù sao từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Tào Tháo, coi Tào Chân như là huynh trưởng, được mang dòng họ Tào, được làm thân tín cho Tào Tháo. Hôm nay, Tào Bân được đảm nhiệm làm Giáo Úy Tư Mã Thành Môn tại Hứa Đô, rốt cuộc đã chính thức có chức vụ. Vương Đồ ao ước được như Tào bân, vẫn mong muốn được như Tào Bân là sẽ được Tào Tháo coi trọng.

Một lát sau, Tuân Du tới.

Tào Tháo ngồi lên, cả người cũng đã tỉnh táo.

Thấy Tuân Du đến liền không khách sáo, ngắn gọn nói:

- Ta muốn phát động tới Hắc Sơn Trương Yến, Công Đạt nghĩ sao?

- Ý chủ công là muốn ra tay với Hắc Sơn Trương Yến?

- Đúng vậy!

Tào Tháo khẽ ho khan, sau đó nói:

- Không ngờ Viên gia lại quyết đoán đến vậy, tử thủ Nghiệp Thành cũng không cử Cao Can với cứu viện. Ta vốn muốn Trương Yến đóng quân tại Hắc Sơn, đợi lúc Cao Can tới cứu viện sẽ đánh tan, cướp đoạt Tịnh Châu, nhưng Cao Can rõ ràng không bỏ mặc Nghiệp Thành mà còn tấn công mãnh liệt Hà Đông, nếu cứ tiếp tục giằng co, sợ rằng có biến cố.

- Chủ công lo lắng Mã Đằng?

Tào Tháo gật đầu, khẽ nói:

- Hàn Toại đóng quân tại Mục Uyển cũng không phải ngẫu nhiên, chắc là do Mã Thọ Thành sai khiến.

Trận chiến Nghiệp Thành, không phải một hai ngày có thể thành công.

Phải biết rằng Nghiệp Thành phòng thủ rất chắc chắn, trong lúc nhất thời khó mà đánh chiếm được. Mà Cao Can tại Hà Đông lại dốc toàn bộ lực lượng gây áp lực qua, tuy có Vệ Ký tương trợ nhưng khó mà phân thắng bại. Cao Can xuất binh tất là để gây sự chú ý của Mã Đằng, chờ Quan Trung binh lực trống rỗng, Mã Đằng thừa cơ cướp đoạt Hà Tây, công chiếm yên ổn liền hợp binh với Hàn Toại, uy hiếp Quan Trung. Đến lúc đó, Quan Trung chấn động, Hà Lạc tất sẽ loạn bởi Nam Dương Lưu Biểu..

Tào Tháo nói khiến Tuân Du liên tục gật đầu, biểu thị đồng ý.

- Nếu Cao Can không cứu Nghiệp Thành, vậy thì phục binh này của Trương Yến cũng không thể tiếp tục ẩn náu, mà phải lập tức xuất binh đánh Hà Đông.

Tuân Du suy nghĩ một chút:

- Tuy nhiên mười vạn đại quân của Trương Yến tiến vào chiếm giữ Hà Đông cũng không phải là chuyện dễ.

Nhưng từng nhóm tiến nhập rồi nghỉ ngơi và hồi phục. Chỉ là trước khi tiến vào chiếm giữ Hà Đông cần phải có người đi vào trước để phối hợp tác chiến, lúc này nên lấy ai mới thỏa đáng?

Trương Yến là phần tử xấu phái Khăn Vàng, tên vốn là Trử Phi Yến.

Sau đó theo đại soái phái Khăn Vàng là Trương Ngưu thì đổi tên là Trương Yến, nắm giữ Hắc Sơn, quản lý hơn trăm vạn người. Cho tới nay Trương Yến này là tâm phục đại họa của Ký Châu. Có lẽ dưới trướng Kỳ Lộc cũng chưa tới trăm vạn người, nhưng mười vạn đại quân thì có.

Mười vạn đại quân xuất phát, nếu không có quá trình nghỉ ngơi và hồi phục thì rất khó hình thành sức chiến đấu.

Ý tứ của Tuân Du, là phái một người qua đó để quân Hắc Sơn của Trương Yến có thể nghỉ ngơi và hồi phục, sau đó lại tiến nhập vào Hà Đông để tham chiến. Việc nghỉ ngơi và hồi phục này thực ra chính là phân phối lương thảo, cung cấp đồ quân nhu, tiến hành đấu loại. Mười vạn quân Hắc Sơn đương nhiên không thể toàn bộ tiến nhập vào Hà Đông, về mặt này phải có một điều chỉnh, phái người đi qua đó, mục đích chính là thế.

- Tử Hoàn hiện đang ở đâu?

- Thế tử hiện nay đang ở thành Ngũ Lộc, chỉnh biên lính hàng của Viên thị.

- Để nó đi đi!

Tào Tháo suy nghĩ một chút, trầm giọng nói:

- Để nó đảm nhiệm chức Trung Khâu Lang Tướng, phụ trách chỉnh biên quân Hắc Sơn. Nếu nó đạt được công huân, sau này sẽ khao thưởng. Đợi chỉnh biên kết thúc, để nó đi đến Hà Đông trước.

Tuân Du vội nói:

- Tuân Du đã hiểu.

Y biết, là Tào Tháo muốn tạo cho Tào Phi một chút uy vọng.

Sau khi Tào Tử Ngang chết, vấn đề người thừa kế vẫn được mọi người quan tâm. Luận tuổi tác và kinh nghiệm, Tào Phi là hợp nhất, nhưng nếu nói đến việc sủng ái, thì Tào Xung là được yêu thương nhất. Người tài giỏi nhất, là Tào Thực Tào Tử Kiến, mà vũ lực mạnh hơn người, đó là vị Kiều gia đã đi Hà Tây kia, chính là Hoàng Tu Nhi Tào Chương đang dưới trướng Tào Bằng.

Tào Phi đã trưởng thành, hơn nữa cũng có vài phần khí độ.

Chỉ là chiến công của hắn quá ít, uy vọng trong quân chưa đủ.

Chắc chắn Tào Phi cũng ý thức được điều này, vì vậy bỏ đi một năm thống trị huyện Tất, đầu năm thì quay về xin Tào Tháo được tham chiến. Tào Tháo cũng đồng ý rồi, nhưng xuất phát từ sự lo lắng an toàn mà Tào Phí trước sau vẫn đóng ở thành Ngũ Lộc.

Hiện tại, chắc là Tào Tháo mong muốn tạo cho Tào Phi một chút uy vọng.

Tuân Du khom người lui ra, còn Tào Tháo lại vặn đèn dầu lên, lật xem công văn chiến báo. (chiến báo tin chiến sự).

Một chiêu này của Viên Thượng chưa hẳn là độc, nhưng cũng có dũng khí đập nồi dìm thuyền, mới dám có quyết định như vậy.

Dù sao, một khi Mã Đằng thất phủ, loạn Quan Trung không nổi lên, Nghiệp Thành này có thể trở thành một tòa thành chết.

Sau khi Cao Can bị tổn thất tại Hà Đông, dù muốn cứu viện cũng hữu tâm vô lực. Cho nên nói, chiêu ấy của Viên Thượng vô cùng hung hiểm, chính là thiết lập nơi chết thì sau đó lại có đường sống! Nếu như hắn ta thành công, tất nhiên có thể tạo thành thế kiềng ba chân cùng với Tào Tháo, cắt cứ Hà Bắc.

Cao minh, thật sự là cao minh!

Tào Tháo gõ nhẹ tay lên bàn, nở nụ cười!

Hữu Học có câu nói gì nhỉ, bảo kiếm muốn sắc thì phải được tôi luyện, hoa mai muốn tỏa hương phải chịu giá lạnh. Tào Bằng sống trong gian khổ, nên hôm nay mới có thành tựu, Viên Thượng cũng đã trải qua rất nhiều tôi luyện, đã dần dần trở nên sắc bén rồi.

Đây cũng là nguyên nhân Tào Tháo hạ quyết định muốn Tào Phi đến Khâu Trung trước.

Viên Thiệu không thể vượt ta!

Con trai của Viên Thiệu cũng không thể là đối thủ của con trai ta!

- Chủ công!

Bên ngoài lều lớn đột nhiên có tiếng gọi khẽ.

Tào Tháo ngẩng lên, nhìn ra ngoài:

- Chuyện gì?

- Hứa Đô cấp báo.

- Ồ?

Tào Tháo nghe vậy ngẩn ra, vội đứng lên đi nhanh ra ngoài lều lớn.

Thấy Vương Đồ dẫn theo một gã đưa tin đang phủ phục bên ngoài lều lớn. Thấy Tào Tháo đi ra, người mang tin vội báo:

- Chủ công, không hay rồi.

Tim Tào Tháo đập nhanh!

- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

- Sáu ngày trước Lưu Bị đột nhiên xuất binh, phá được An Chúng, áp sát Nhương Thành!

Tào Tháo nghe vậy như hít phải khí lạnh: Lưu Bị đã ra chiêu rồi ư?

Lão tử biết người này không phải là loại người an phận! Trước đó Tào Tháo đã lo lắng, nếu như chiến sự tại Hà Bắc không duy trì được lâu, rất có khả năng sẽ tạo thành không thế ổn định tại hậu phương. Lưu Bị này không phải là người tầm thường, không ngờ hắn ta lại xuất thủ...

Lúc này xuất thủ, thời cơ lựa chọn thật tốt!

Tào Tháo bị Viên Thượng kẹp chặt tại Nghiệp Thành, nếu như ông không thể đánh hạ được Nghiệp Thành, chắc chắn sẽ thành thế kiếm củi ba năm đốt một giờ.

Năm xưa lúc ông ta đánh Từ Châu cũng gặp phải tình huống như này. Thấy Từ Châu đã sắp thắng rồi, nào ngờ hậu phương đại loạn, Bộc Dương và Lữ Bố đến xâm phạm, Trần Cung tạo phản, khiến cho Tào Tháo phải thu binh lại. Kết quả, người được lợi là Lưu Bị, sau đó khiến cho Từ Châu chiến loạn không ngừng. Đợi đến khi Tào Tháo thu phục được Từ Châu thì hầu như đã trở thành một cục diện rối rắm. Nếu không phải lúc đó Đặng Phạm tại Hải Tây Đồn Điền vì bảo vệ một tia nguyên khí của Từ Châu, không thì hậu quả không biết sẽ như nào. Mà hiện tại, Tào Tháo lại một lần nữa đối mặt với tình huống giống như vậy, khiến ông lâm vào thế khó xử.

Lúc này đây, Tào Tháo đối mặt với sự lựa chọn còn khó khăn hơn trước rất nhiều.

Ông biết rõ, nếu như ông lui binh, chiến sự tại Hà Đông cũng theo đó mà ngừng lại, Quan Trung cũng sẽ ổn định, Hà Lạc sẽ không rung chuyển.

Nhưng cứ kiên quyết làm sẽ tạo thành kết quả không hay, việc ông muốn cướp đoạt Ký Châu khó càng thêm khó.

Để chuẩn bị cho trận chiến này, ông đã tiêu hao thời gian bốn tháng, mở Bạch Câu, tổn hao không ít tiền của. Không công mà lui, đối với danh vọng của ông tất nhiên là có đả kích trầm trọng, thậm chí có thể sẽ tạo thành sự phản ứng dữ dội trên triều đình.

Mà không lui binh, thì Lưu Bị cũng là một kẻ phiền phức.

- Vương Mục, lập tức mời Quách Gia đến.

- Vâng!

Tào Tháo nhìn thoáng qua người mang tin tức, giọng nói đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo:

- Ngươi lui xuống nghỉ ngơi, nhưng phải nhớ kỹ, không được đem tin tức vừa rồi tiết lộ nửa câu.

- Vâng!

Người mang tin xoay người định đi.

Chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng hét lớn như hổ gầm. Tào Tháo rút kiếm ra.

Không đợi người mang tin hồi phục lại tinh thần, Tào Tháo đã một kiếm đâm y ngã xuống đất.

- Chủ công!

- Hôm nay đành phải khiến ngươi thiệt thòi rồi... sau khi ngươi chết, đừng lo lắng, vợ con ngươi ta sẽ nuôi dưỡng.

Tào Tháo thật sự không dám sơ sẩy chút nào, nếu như tin tức hậu phương bị Lưu Bị công kích truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến cho quân tâm dao động. Bất kể như nào, người mang tin này phải chết. Tào Tháo vẫy tay, Điển Vi mang theo người tới.

- Mang hắn đi chôn, không được để lộ ra.

Còn nữa, Vương Đô kia...hãy xử lý âm thầm. Ngày mai để Vương Nhai tới đảm nhận chức vụ của hắn, tạm làm người hầu cận của ta.

- Vâng!

Điển Vi gật đầu, không nói hai lời kéo thi thể người mang tin di chuyển vào chỗ tối.

Dương Nhai, là người Nam Thành quận Thái Sơn, cũng là con cháu nhà quan. Đồng thời, Dương Nhai này còn có một thân phận khác, đó là con rể của Thái Ung. Thái Ung có hai người con gái, con cả là Thái Diễm, hiện nay đang định cư tại Hà Tây.

Con thứ là Thái Trinh Cơ, là thê tử của Dương Nhai.

Hiện nay Dương Nhai là thủ hạ của Tào Tháo, đảm nhiệm chức quân mưu duyện. (duyện: nhân viên giúp việc thời xưa).

Người này đọc nhiều binh thư, có tài văn chương. Tào Tháo chọn gã làm người hầu cận, đương nhiên cũng chút cân nhắc.

Nha binh đến đem xóa sạch vết máu trên mặt đất.

Về phần Vương Đồ, Tào Tháo không lo lắng, tất cả để Điển Vi giải quyết.

Chỉ một lát sau, Quách Gia quần áo chưa chỉnh tề đi đến, y đang ngủ thì nghe nói Tào Tháo triệu tới liền vội đến, thậm chí còn chưa kịp chỉnh trang.

- Đêm khuya chủ công gọi Gia tới có chuyện gì?

- Lưu Bị chiếm lĩnh An Chúng rồi.

- Hả?

Quách Gia nghe thế ngẩn ra, nhưng chợt hiểu dụng ý Tào Tháo gọi y tới.

- Chủ công, lúc này quyết không thể thu binh.

- Ồ?

- Hôm nay nếu chủ công thu binh, ngày sau cái giá phải trả còn lớn gấp bội, khó có thể cướp đoạt được Hà Bắc, thậm chí có khả năng gây rung chuyển, khiến uy danh của chủ công giảm đi. Lưu Bị, chỉ là tiểu tặc mà thôi! Mặc dù cướp đoạt được An Chúng rồi nhưng vẫn chưa chắc chắn. Nay Nam Dương có Trương Tú, huyện Diệp có Nguyên Nhượng, Nhữ Nam có Thượng Hữu và Văn Hòa trấn giữ, lại tinh thông binh pháp, có vạn phu không bằng trí dũng, người nào cũng thiện chiến đa mưu, mặc dù Lưu Bị giảo hoạt, thắng, nhưng đại cục này sớm muộn gì cũng có thể bình định được.

Việc cấp bách, chủ công chọn binh mã cường công Nghiệp Thành.

Tuyệt đối không thể kéo dài tiếp nữa, thời gian càng lâu, chiến sự càng bất lợi...Về phần Hà Đông, có thể lệnh cho Trương Yến tiến vào chiếm giữ.

Hậu thế thường nói, Tào Tháo có năm đại mưu sĩ.

Nhưng trong năm đại mưu sĩ này, hiểu tâm tư Tào Tháo nhất có lẽ chỉ có Quách Gia.

Tuân Du cũng hiểu tâm tư Tào Tháo nhưng dù sao cũng vẫn còn thờ phụng Hán thất.

Cho nên, nói đến hiểu tâm tư, Tuân Du vẫn kém Quách Gia một bậc. Tuy nhiên, cũng vì hai người này xuất thân quan gia, Tuân Du xuất thân thế tộc hào môn, mà Quách gia lại kém hơn chút, nên Quách Gia chỉ có thể một lòng theo Tào Tháo, tài năng mới trở nên nổi bật.

Trong mắt Tào Tháo lộ vẻ tán thưởng.

- Người hiểu ta, cũng chỉ có Phụng Hiếu.

***

Nam Dương, Uyển thành.

Trương Tú đứng thẳng người lên, trên mặt lộ vẻ khó hiểu.

- An Chúng bị mất rồi.

Vậy Nhương Thành?

- Tướng quân, Nhương thành hiện giờ cũng nguy ngập rồi. Lúc Lưu Bị cướp đoạt An Chúng đã lệnh cho Trần Đáo trấn thủ cai quản, còn Lưu Bị tự dẫn binh công kích Nhương Thành. Tướng quân, nếu còn do dự, chỉ sợ tính mạng công tử nguy hiểm.

Tướng thủ Nhương Thành chính là Trương Tuyền con trai của Trương Tú.

Cho nên, khi nghe nói An Chúng bị Lưu Bị công phá, Trương Tú càng hoảng sợ.

Vị trí của An Chúng này thật sự rất quan trọng. Tiến có thể đánh ba huyện Dương Chủ, Cức Dương và Nhương Thành, lui có thể đoạt Tân Dã, trên còn có quân đội của Lưu Biểu. Nơi trọng yếu như vậy, nếu như Lưu Bị vững chắc ở đó, vậy thì Trương Tú sẽ rơi vào thế bị động.

Huống chi con trai của y đang đối mặt với sự uy hiếp của Lưu Bị.

Trương Tuyền đi theo Trương Tú, cũng là người có kinh nghiệm chiến trận, nếu như chống lại đối thủ bình thương, Trương Tú không cần phải lo lắng. Nhưng chống lại Lưu Bị, thì Trương Tuyền không phải là đối thủ của Lưu Bị. Không nói đến Lưu Bị có kinh nghiệm chiến trận, trải qua chiến sự còn nhiều hơn so với Trương Tuyền. Hơn nữa thủ hạ của hắn ta có Quan Trương Triệu Vân, còn có đám dũng tướng Trần Đáo, Cao Can, không phải là những kẻ đầu đường xó chợ. Trương Tuyền tuyệt đối không phải là đối thủ của Lưu Bị, nếu y không cứu viện, tính mạng của Trương Tuyền khó bảo toàn.

Trương Tú, chỉ có một đứa con duy nhất.

Trước đây y cũng có một đứa cháu là Trương Tín, nhưng tại chiến trận Uyển Thành đã chết trận.

Đến nay vẫn không biết hung thủ là ai.

Nếu như Trương Tuyền chết....

Trương Tú không nói hai lời, lập tức hạ lệnh xuất binh mã nhanh chóng tiếp viện Nhương Thành.

Tuy nhiên, y cũng không phải là hạng người lỗ mãng, trong lòng biết cứ đi Nhương Thành, có thể sẽ trúng gian kế của Lưu Bị.

Lưu Bị này, cũng là một nhân vật có tiếng tăm.

Năm xưa Tào Tháo nhiều người như vậy mà cũng không bao vây được hắn ta, ngược lại để hắn ta đánh cho quân Tào đến nhếch nhác thảm hại. Nếu như cứ thế mà chạy thẳng đến Nhương Thành, không biết chừng dọc đường sẽ gặp phải phục kích của Lưu Bị? Trương Tú sai người thông báo với Hạ Hầu Hãn, sau đó dẫn quân lao thẳng tới Tân Dã.

Một chiêu này của lão tử, chính là vậy Ngụy cứu Triệu.

Chẳng phải ngươi muốn đánh Nhương Thành sao?

Lão tử sẽ đi đánh nơi ở của ngươi, để ngươi phải bỏ Nhương Thành mà quay về thành, cứu viện Tân Dã.

Đến lúc đó, ta lai phục kích ngươi, thừa cơ đoạt lại An Chúng. Chờ Hạ Hầu tướng quân dẫn quân đến, chúng ta cùng liên thủ, trực tiếp diệt Tân Dã.

Có thể tại những năm cuối Đông Hán, những người cát cứ một phương không phải là những người đầu đường xó chợ.

Năm xưa Trương Tú dựa vào tài năng mới có thể đứng vững dưới trướng của Đổng Trác, sau khi thúc phụ chết, liền đem tụ hợp binh lính ở Tây Lương lại ổn định tại Nam Dương, còn đánh cho Tào Tháo tác loạn, thậm chí ngày cả con trai ông ta cũng bị thua, nào có phải là người vô năng?

Trước đây, y có Giả Hủ bày mưu tính kế.

Mà nay không còn Giả Hủ nữa, Trương Tú đành tự mình quyết định.

Nói chung, lúc này ta muốn cho Lưu Bị ngươi biết sự lợi hại của ta, để sau này ngươi sẽ không dám dòm ngó địa bàn của Trương Tú ta nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.