Tào Tặc

Chương 47: Đồi cao nơi Uyển thành



Chẳng lẽ Tào Bằng không nghĩ tới việc mời chào Ngụy Diên hay sao? Dĩ nhiên là muốn. Nhưng hắn biết, hắn không có cái thực lực đó. Vào thời đại này, xuất thân và danh tiếng là hai yếu tố quan trọng để sống yên trên đời. Đương nhiên ngoại trừ những điều đó ra, nếu có chút bản lĩnh thì có thể làm nên sự nghiệp. Những thứ khác không nói, Lưu Bị khi chưa có danh tiếng Lưu hoàng thúc, binh lính chẳng qua có mấy nghìn người, tướng chỉ có Quan, Trương, mưu sĩ chỉ có Tôn Càn và Giản Ung mà thôi. Thậm chí ngay cả Quan Trương cũng vì tình huynh đệ mới ở với y. Còn vè phần Tôn Càn và Giản Ung cũng chẳng có gì quan trọng... Y có thể đứng yên ở Từ Châu cũng là vì có quan hệ với gia tộc quyền thế ở địa phương.

Mãi cho tới khi y chiếm được danh hiệu "Lưu hoàng thúc" mới bắt đầu xây dựng được cơ nghiệp.

Ngay cả giặc khăn vàng cũng về với Lưu Ích châu, truy cứu nguyên nhân cũng bởi vì cái danh hiệu Lưu hoàng thúc của y.

Còn hiện tại, Tào Bằng còn không so được với Lưu Hoàng thúc, làm sao mà mời được người khác?

Người quý ở cái biết mình biết người.

Về điểm này Tào Bằng làm hoàn toàn đúng. Từ khi quen biết Ngụy Diên cho tới nay, hắn chỉ dùng một vài thủ đoạn nhỏ để kéo gần quan hệ. Còn về chuyện sau này...thì để sau này nói.

Hiện tại, hắn chưa có tư cách để nói tới tương lai.

Ngụy Diên nghe Tào Bằng nói xong liền trở nên trầm tư.

Xét một cách công bằng thì tình hình của y tốt hơn Tào Bằng rất nhiều. Ít nhất hắn có một nghề có thể trở thành võ tướng. Nhưng vấn đề là, ngoại trừ điều đó ra, tình hình của y và Tào Bằng hoàn toàn tương tự. Cũng đồng dạng xuất thân thấp kém, chẳng hề có thanh danh. Cứ như vậy mà mạo muội đi tìm tới nương tựa dưới trướng của Tào Tháo thì như thế nào? Giỏi lắm chỉ là một tên Ngũ trưởng, hoặc thập trưởng rồi từng bước leo lên.

Mà bản thân như thế nào, Ngụy Diên hết sức rõ.

Ngụy Diên đi lính được sáu năm, chiến công rất nhiều nhưng bản thân mới chỉ làm được tới Truân tướng.

Cho dù Tào Tháo có biết nhìn người, nhưng có lẽ phải mất tới thời gian năm, sáu năm, mới có thể lọt vài tầm mắt của y.

Lại thêm năm, sáu năm nữa qua cái tuổi đôi mươi, cũng bước vào tuổi tam thập nhi lập. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Nhưng không có người dẫn tiến, đôi khi đó là chuyện vô cùng đau đầu. Nhưng người dẫn tiễn làm sao mà tìm được dễ dàng?

Nghĩ tới đây, Ngụy Diên liếc mắt nhìn Tào Bằng một cái.

Dưới ánh nắng, gương mặt của Tào Bằng có một chút trẻ con. Có điều, ánh mắt trong suốt của hắn tản ra một sự trầm ổn.

Thực ra a Phúc nói có phần đúng.

Hắn có thể nói như vậy, đúng là sức quan sát rất mạnh.

Nếu không có gì bất ngờ, tương lai nhất định có thể trở nên nổi bật.... Hay là cùng với hắn tạo ra một chút thanh danh?

Ý nghĩ đó chỉ thoáng lóe lên rồi Ngụy Diên lắc đầu phủ định.

"Tình hình của ta không giống với a Phúc. Ta đã qua hai mươi. Nếu không bật lên thì tương lai sợ rằng khó có thành tựu. A Phúc tuổi vẫn còn nhỏ, hắn có đầy đủ thời gian và lý do để trưởng thành, tích tụ thực lực. Nếu hiện tại ta chỉ cầu dựa vào thì tương lai rất khó ngồi cùng bàn với hắn."

Mỗi người đều có giấc mơ của mình.

Ngụy Diên cũng thế.

Hơn nữa, tính tình của gã kiêu ngạo, không thể chấp nhận để cho bản thân dựa vào một đứa bé còn yếu hơn mình. Nếu phải như vậy, năm đó gã chẳng thèm để ý tới binh lính Nghĩa Dương mà tìm tới nương tựa vào Văn Sính. Dù sao thì với hiện tại, gã cũng có thể có được vị trí trong quân Tào.

Cả hai người đều mang tâm trạng nên đi đường không ai nói gì.

Bỗng nhiên, Ngụy Diên dừng bước, vươn tay nắm lấy cánh tay Tào Bằng.

- Ngụy đại ca! Sao lại vậy?

- Nghe.

Nét mặt của Ngụy Diên nghiêm túc, nghiêng tai lắng nghe.

Tào Bằng vội vàng ngưng thần tập trung chỉ thấy loáng thoáng ở xa có tiếng ngựa hí, người kêu. Thi thoảng còn có tiếng kêu thảm thiết vọng vào tai Tào Bằng.

Phía trước có chiến trận?

Tào Bằng thoáng quay đầu nhìn Ngụy Diên thì thấy y đã nhanh chóng nằm xuống, dán lỗ tai lên mặt đất.

- Có người cưỡi ngựa đang tới đây.

- Có bao nhiêu người?

- Ít nhất là ba bốn mươi người.

Tào Bằng hít một hơi rồi nhìn xung quanh.

- Ngụy đại ca! Mau vào rừng.

Vừa nói, hắn vừa dắt ngựa chạy vào rừng cây cách đó không ca. Trong đầu hắn xuất hiện suy nghĩ: Trận chiến Uyển thành! Trương Tú phản kích"

Chắc chắn là như vậy. Chắc chắn là Tào Tháo chạm vào Thím của Trương Tú làm y nổi giận.

"Không phải! Chẳng phải là Trương Tú phản lại vào buổi tối sao? Bây giờ đang là giữa ban ngày, tại sao lại phản công được?"

Tào Bằng vừa nghĩ vừa chạy vào trong rừng.

Ngụy Diên cũng theo sát. Sau khi hai người vào trong rừng cây, Ngụy Diên lại nhìn xung quanh:

- A Phúc! Chúng ta ở đây ẩn thân phải không.

Tào Bằng nhìn thoáng qua chiến mã bên cạnh rồi đột nhiên cắn răng một cái mà tát vào mông nó.

Con chiến mã giật mình rồi phi về phía Bắc.

Ngụy Diên kinh ngạc kêu lên:

- A Phúc! Ngươi làm gì vậy?

- Lên cây! Chúng ta lên cây.

- A?

- Leo lên cao nhìn được xa. Cho dù ai giao chiến thì cũng không để ý tới bên trên. Chúng ta ẩn nấp trước rồi quan sát.

Ngụy Diên suy nghĩ thấy Tào Bằng nói đúng.

Vì vậy mà y chẳng hề do dự, đeo Long Tước lên lưng rồi dùng hai tay hai chân nhanh chóng trèo lên một thân cây. Tào Bằng lại càng thoải mái hơn. Đừng có thấy hắn gầy yếu, thấp hơn Ngụy Diên. Sau khi leo lên cây, Tào Bằng đưa tay sờ người thì phát hiện không có vũ khí phòng thân. Cây Hoàn đao của hắn lúc chiều khi bị Ngụy Diên đánh bất tỉnh đã không còn nữa.

- Ngụy đại ca có binh khí hay không?

Khoảng cách giữa hắn và Ngụy Diên cũng không quá xa, nên sau khi nghe vậy liền rút một thanh đoản kiếm bên hông.

Thanh kiếm dài chừng bốn mươi cm, chuôi và lưỡi được rèn thành một thể. Trên thân chuôi được quấn một lớp vải thô, tuy nhiên không có phần che tay.

Đây là một thanh kiếm tùy thân, đối với Ngụy Diên nó gần như chỉ là đồ trang trí mà không có sức chiến đấu.

Gã giơ tay về phía Tào Bằng rồi ném. Tào Bằng ngồi trên một nhanh cây, đón lấy đoản kiếm rồi giắt vào eo. Sau đó, hắn đứng dậy, trốn sau thân cây. Do ngày đông giá rét mới đi qua, mùa xuân mới tới, cho nên trên cây không hề có lá cây. Cũng mây, cây to nên thân và cành rất nhiều, ẩn nấp ở đó, nếu từ ngoài rừng rất khó phát hiện ra Tào Bằng.

Ngụy Diên thấy Tào Bằng làm vậy cũng học theo.

Cả hai người vừa mới ẩn nấp thì tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, vọng vào tai Tào Bằng.

Tào Bằng kiễng chân, nhìn chăm chú.

Cuối cùng Trương Tú quyết định, phản lại quân Tào.

Có điều khiến cho y quyết định như vậy không phải là vì người thân của y bị Tào Tháo đưa lên giường mà bởi vì Giả Hủ mang tới cho y một tin tức.

Dưới tay Trương Tú có một viên chiến tướng tên là Hồ Xa Nhi.

Nghe nói người này có thể nâng được năm trăm cân, ngày đi bảy trăm dặm. Về chuyện có thật hay không thì không ai biết. Chỉ biết Hồ Xa Nhi quả thực là một dũng tướng, được coi là chiến tướng số một dưới Trương Tú có thể lấy đầu thượng tướng trong đám vạn quân. Lúc Trương Tế còn sống coi Hồ Xa Nhi là tâm phúc, phong cho là Đô Úy, túc vệ ở trung quân, cũng giống như Điển Vi.

Sau Trương Tế, Trương Tú cũng coi trọng y.

Nếu Tào Tháo chỉ lên giường với thím của y thì cũng vẫn có thể nhịn.

Vào cái thời điểm này nữ nhân cũng không đáng giá lắm. Nếu quả thật có thể dựa vào một nữ nhân mà đứng vững trong quân Tào thì Trương Tú vẫn còn có thể chịu được.

Hiện giờ Trương Tú đã không còn là Bắc Địa vương thương tung hoành trong đám quân Khương nữa rồi.

Trên thực tế, sau khi y tới Trường An, trong lòng có thêm rất nhiều dục vọng. Mà người có dục vọng, muốn khơi lại dũng khí năm đó quả thật vô cùng khó khăn. Chẳng khác nào như Lưu hoàng thúc đã nói:huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo. Trương Tú cũng vậy.

Hổ Xa Nhi là tướng yêu của y.

Nhưng viên ái tướng đó lại được Tào Tháo để ý.

Thậm chí còn được tặng một số tiền lớn....

Điều này cũng chính là đục khoét nền tảng một cách trắng trợn. Trương Tú không thể chịu nổi điều này. Thím bị Tào Tháo chiếm lấy thì người bị cắm sừng là người chú đã chết của y không liên quan tới y. Nhưng Tào Tháo lại dám lộ liễu lôi kéo ái tướng của y thì là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi muốn tước hết quyền lực của ta? Hay là ngươi muốn giết ta? Lúc trước khi ta đầu hàng, ngươi đồng ý là vì không muốn xảy ra chiến đấu. Bây giờ ta đầu hàng rồi, ngươi định tính sổ ta? Đến khi Hồ Xa Nhi giết ta, ngươi thuận tình thuận lý tiếp nhận bộ hạ, binh mã của ta?

Những ý nghĩ đó liên tục xuất hiện không thể nào kéo lại được.

Sau khi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng Trương Tú quyết đỉnh phản lại.

Mà Giả Hủ được y nể trọng cũng không tỏ ý phản đối. Một khi Trương Tú đã quyết tâm, Giả Hủ liền cung cấp cho y một kế hoạch đầy đủ.

Đồng thời Giả Hủ còn suốt đêm rời khỏi Uyển thành, tới Tương Dương, đàm phán với Lưu Biểu.

Gã tới đó vừa để vạch mặt Tào Tháo vừa để minh ước với Lưu Biểu thêm một bước gắn bó. Nếu không Trương Tú sẽ bị hai mặt gặp địch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.