Tào Tặc

Chương 500



Vào thời Tam Quốc, Mã Đằng cũng được coi là một viên tướng dũng mãnh.

Ít nhất trong các trò chơi của hậu thế, nhân vật này có chỉ số tấn công cũng phải trên chín mươi. Theo quan điểm của Tào Bằng, Mã Đằng đã bước một chân vào hàng ngũ võ tướng siêu bậc nhất. Tuy nhiên cùng với tuổi tác tăng lên, khí lực suy thoái. Mã Đằng đã qua ngũ tuần, rõ ràng yếu đi rất nhiều so với Mã Đằng thời trẻ tung hoành ở Tây Lương.

Nhưng tính khí cao ngạo trong con người hắn chưa bao giờ suy giảm.

Cùng với sự nghiệp không ngừng lớn mạnh, tuổi tác tăng lên thì tính khí đó càng thêm mạnh mẽ.

-Tiểu tặc ức hiếp ta quá đáng.

Mã Đằng không thể kìm nén cơn giận, suýt nữa lại hôn mê.

-Người đâu, đưa thương, chuẩn bị ngựa cho ta, lão phu phải lấy mạng chó của tên tiểu tặc ấy.

-Chủ công không được!

Các tướng lĩnh Tây Lương hoảng sợ.

Đừng đùa nữa, lão gia bộ dạng như thế còn muốn ra trận giết địch sao? Nhìn ngài thế này thì một tiểu tốt cũng có thể thắng người, chưa nói gì đến giao chiến với Tào Bằng. Tào Bằng lợi hại như thế nào? Thật ra trong lòng các tướng lĩnh Tây Lương không rõ lắm. Cũng khó trách, thời điểm Tào Bằng đánh chiếm Võ Uy, bọn họ đang ở Kim Thành.

Còn khi Tào Bằng giao chiến với Mã Siêu, bọn họ đang bận chinh phạt Lũng Tây.

Chỉ là nghe nói Tào Bằng rất lợi hại, có thể tai nghe là giả, mắt thấy là thật…..Trong lòng đa số các võ tướng Tây Lương, Tào Bằng có thể lợi hại nhưng cũng không mơ hồ như trong truyền thuyết. Cái gì mà Lã Bố đích thân truyền dạy. Cái gì mà Lã Bố đem công lực cả đời để lại cho? Ai cũng biết, Lã Bố chết trong tay Quan Vũ. Còn Tào Bằng khi đó chẳng qua chỉ là một đứa trẻ con, làm sao có thể được Lã Bố thân truyền? Đôi khi là như thế, những chuyện được truyền lại quá mơ hồ cũng sẽ khiến người ta nghi ngờ. Ít nhất ở trong lòng các tướng Tây Lương lúc này, võ công của Tào Bằng có lẽ cũng chỉ bình thường thôi.

Nếu Mã Đằng mạnh khỏe thì không ai có thể ngăn được y.

Lúc này, nếu Mã Đằng có thể cưỡi ngựa ra trận lấy mạng của Tào Bằng, đối với các tướng lĩnh Tây Lương mà nói, đây hẳn là chuyện rất tốt…

Nhưng vấn đề ở chỗ, tình trạng hiện giờ của Mã Đằng thì cưỡi ngựa còn không nổi nói gì đến chuyện đánh nhau.

Cho nên các tướng đều ngăn cản.

Một viên tướng lớn tiếng nói:

-Chủ công, người ta nói, giết gà cần gì dùng đến dao mổ trâu? Tên tiểu tặc kia chỉ là hữu danh vô thực thôi, tiểu tướng nguyện thay mặt chủ công xuất chiến, đem đầu tên tiểu tặc ấy dâng cho chủ công.

Mã Đằng vừa nhìn thấy người này, lập tức mừng rỡ.

Tên võ tướng này là Thạch Tu, nguyên là một mã tặc ở Trương Dịch.

Người này nhảy xuống ngựa, thân cao gần hai thước, vai rộng, to lớn. Hắn cầm một thiết chùy dài, rất dũng mãnh. Trong các tướng lĩnh Tây Lương, người này đúng là một mãnh tướng dưới tay Mã Đằng.

-Hồng Sơn nguyện xuất chiến, rất hợp với ý ta.

Mã Đằng cười nói:

-Như vậy ta sẽ ở đây, đợi tin vui của Hồng Sơn.

Mặt Mã Đằng đang trắng bệch, do tươi cười nên trông sinh động hơn nhiều. Thạch Tu không nói gì thêm, chắp tay nhận lệnh và bước nhanh ra khỏi đại trướng. Các tướng lĩnh Tây Lương đều tỏ ra rất ngưỡng mộ, không ít người cảm thấy hối hận vì sao vừa rồi mình không xung phong ra chiến trường trước? Nếu không, công đầu lâm trận giết được Tào Bằng sẽ có thể thuộc về mình.

Mã Đằng nhắm hai mắt lại!

Vừa rồi chỉ nói mấy câu mà khiến y rất mệt mỏi, thậm chí hơi khó thở.

Cũng không biết tên kia đã dùng cái gì mà miệng vết thương mãi không thấy có chuyển biến tốt. Suốt một đêm đã thay băng mấy lần mà vết thương vẫn không ngừng chảy ra thứ mủ màu vàng tanh tưởi, khiến Mã Đằng vô cùng khổ sở. Cũng may, lần này xuất chinh mang theo quân y, nếu không e rằng lúc này y chưa chắc có thể tỉnh lại...

Bên ngoài đại trướng, tiếng trống trận ầm ầm.

Cùng với tiếng hò hét vang trời vọng vào.

Khoảng một tuần nhang đã thấy một gã tiểu giáo hớt hải chạy vào đại trướng:

-Chủ công, đại sự không xong rồi, Thạch Tu tướng quân chiến đấu với Tào Hữu Học chưa đầy hai mươi hiệp mà đã bị Tào Bằng cho rớt ngựa.

-Hả?

Mã Đằng lập tức kinh hãi.

Y chưa kịp mở miệng liền thấy một viên võ tướng lại xuất hiện.

-Chủ công đừng vội hoang mang, bản mỗ sẽ xông lên giết tên tiểu tặc đó trả thù cho Hồng Sơn.

Người này tên là Xa Chấn.

Vốn là người Võ Sơn.

Gã rất thân thiết với Thạch Tu, đã từng cùng là mã tặc tàn sát bừa bãi ở Lũng Tây và Hán Dương.

Về sau lại cùng Thạch Tu quy thuận Mã Đằng, trở thành phụ tá đắc lực dưới trướng của Mã Đằng. Nghe nói bằng hữu tốt bị giết, Xa Chấn cực kỳ căm phẫn.

Gã không đợi Mã Đằng đồng ý đã sải bước lao ra khỏi đại trướng.

Tiếng trống trận lại vang lên.

Tiếng kêu so với lúc trước càng kinh người hơn. Có thể tưởng tượng được, hẳn là có một trận long tranh hổ đấu diễn ra.

-Khởi bẩm chủ công, Xa Chấn tướng quân giao tranh với Tào Bằng hơn hai mươi hiệp, đã bị Tào Bằng hạ sát.

Mẵ Đằng không khỏi trợn mắt, miệng há hốc.

Với võ công của Xa Chấn và Thạch Tu, đánh tay đôi, cho dù là Mã Đằng cũng không dám chắc có hai mươi phần thắng lợi.

Tào Bằng hai trận đều thắng, khiến cho Mã Đằng cảm thấy kinh ngạc.

Còn với các tướng Tây Lương mà nói, việc này cũng vượt ra ngoài dự liệu…

-Ai dám ra chiến trường nữa?

Mã Đằng đảo mắt một lượt qua các tướng có mặt trong lều, cuối cùng dừng lại ở một người tuổi khoảng tứ tuần.

Người này tên là Vương Hổ, tự Sơn Quân.

Tính cách cương quyết, có sức mạnh ngàn cân. Trong tay cầm một chiếc rìu khai sơn nặng hơn sáu mươi cân, gã có mối quan hệ rất thân với Mã Đằng. Vương Hổ và Mã Đằng đều có một nửa huyết thống là người Khương. Gã nhỏ hơn Mã Đằng mười tuổi, từ nhỏ luôn đi theo Mã Đằng, khi Mã Đằng ra nhập quân đội, lập được công lao và sớm bộc lộ tài năng, gã đã dẫn theo một nhóm người đến xin nương tựa. Sát khí của tên này rất lớn, đã từng trong một đêm giết sạch một bộ lạc người Khương phản bội. Sau này mặc dù cùng Mã Đằng đi tới Trường An nhưng do tính tình hung dữ nên đã gây xung đột với Lã Bố.

Kết quả là….

Lã Bố thắng!

Còn Vương Hổ có thể sống sót trở về từ tay Lã Bố thì cũng phải là một cao nhân.

Trong các tướng Tây Lương, Vương Hổ có thể xếp vào hạng năm, ngoài Mã Siêu ra, có lẽ chỉ Bàng Đức có thể thắng được.

Kể cả Mã Đại, cũng không phải là đối thủ của Vương Hổ.

Cảm nhận được ánh mắt của Mã Đằng, Vương Hổ không nói gì liền bước ra, chắp tay chờ lệnh:

-Chủ công đừng lo lắng, mạt tướng xin ra trận.

Tới độ tuổi như Vương Hổ bây giờ, đã không còn thích chém giết tàn nhẫn như hồi còn trai trẻ.

Tuy nhiên nếu Mã Đằng cần thì gã tuyệt đối không từ chối.

Mã Đằng do dự một chút, trầm giọng nói:

-Hiền đệ cứ xuất binh chiến đấu, ta sẽ theo sau cùng các tướng đích thân ra trận, trợ giúp cho hiền đệ.

Vương Hổ kiêu ngạo cười lớn:

-Chỉ là một tên tiểu tặc, không cần chủ công phải vất vả.

Các ngươi học nghệ không tinh thông, tự nhiên đánh mất tính mạng không nói làm gì, nhưng còn khiến tên tiểu tặc đó dương dương tự đắc. Đợi ta ra trận lấy mạng chó của hắn!

Trong số các tướng lĩnh Tây Lương, quan hệ của Vương Hổ không tốt lắm.

Đơn giản vì gã là lão tướng, hơn nữa võ công hơn người, không coi ai ra gì.

Cho nên gã đã đắc tội với không ít người, nhưng Vương Hổ lại không để ý tới. Còn Mã Đằng thì sao, cũng vì tính khí này của Vương Hổ mà y rất tín nhiệm gã. Không kéo bè kết phái, chỉ dốc sức cống hiến cho ta, ta không tín nhiệm thì còn gì là đạo lý?

Tuy Vương Hổ đã nói như vậy nhưng Mã Đằng vẫn muốn tự mình đôn đốc tác chiến.

Y sai người mang tới một chiếc túi mềm, sau đó ngồi lên trên. Trong vòng vây của các tướng lĩnh, Mã Đằng kêu binh mã, giết nha môn.

Quân Tào không nhiều lắm, ước chừng chỉ có hai ngàn quân.

Trong đó còn có một đội binh mã cưỡi lạc đà đang quan sát cuộc chiến. Những con lạc đà này đều phủ phục xuống mặt đất, dường như căn bản không để ý đến trận chém giết phía trước. Một viên tiểu tướng đứng giữa hai quân, tay cầm Họa Can Kích đang đánh nhau với Vương Hổ. Chỉ thấy tên tiểu tướng đó có tướng mạo khôi ngô, thể trạng cường tráng, khí thế kinh người. Họa Can Kích trong tay vung lên, kích vân quay cuồng, miệng hắn thét lớn, Vương Hổ tuy đã dốc hết sức chiến đấu nhưng có vẻ như sẽ bại trận… Mã Đằng không khỏi hồi hộp lo lắng trong lòng…

Hắn vội vàng quay đầu chuẩn bị hạ lệnh.

Tuy nhiên lại nghe được một tiếng thét lớn giận dữ như sấm vang truyền tới. Tào Bằng phi ngựa vùn vụt, người ở trên lưng ngựa, đột nhiên đứng thẳng đậy, hai tay cầm kích, xoay lưng vung kích lên.

Vương Hổ thấy cảnh này cũng không khỏi hoảng sợ, vội vàng giơ rìu khai sơn lên định chống đỡ. Nói thì chậm nhưng diễn biến lúc ấy rất nhanh. Họa Can Kích của Tào Bằng như một đầu trăn lớn, vung vẩy, nhanh như điện… Đầu mũi sắc nhọn xé toạc giáp trụ trước ngực của Vương Hổ…

Rắc… giáp trụ vỡ vụn.

Khi hai con ngựa đi ngang qua nhau, Tào Bằng không thèm nhìn Vương Hổ mà đi thẳng về bản trận.

Vương Hổ ngồi trên lưng ngựa, chính diện với quân Tây Lương. Trước ngực máu thịt lẫn lộn, một vết thương rất đáng sợ, ruột theo miệng vết thương rơi ra mà Vương Hổ dường như không hay biết.

Gã buông tay, hai mắt trợn lên, cố gắng mở to nhìn Mã Đằng, từ từ vươn tay ra.

-Hiền đệ!

Mã Đằng kinh hãi, thất thanh hô.

Chỉ thấy Vương Hổ miệng mấp máy như muốn nói gì đó với Mã Đằng, nhưng trong cổ họng chỉ phát ra âm thanh ú ớ, không nói nổi một câu. Thân thể gã lắc lư trên lưng ngựa. Vụt cái đã rơi xuống đất, tắt thở mà chết.

-Công tử uy vũ!

Trên tường thành, Mã Ngoạn vừa nhìn thấy lập tức lớn tiếng la lên.

Vị Tào Công tử này đúng là mãnh tướng hiếm thấy... Kể cả Mã Siêu e rằng cũng thua kém vài phần so với Tào công tử ở tuổi này. Hắn tự mình tiến lên, đoạt lấy dùi trống trong tay một quân tốt rồi dang cánh tay, chỉ nghe một hồi trống rầm rầm đắc thắng, vang vọng trên thành Thu Đạo. Tiếng Tào quân đồng thanh hò hét ‘Công tử uy vũ” ngân vang khắp trời cao.

Tào Bằng toàn thân mặc áo giáp, kể cả sư hổ thú cũng được bọc một dải băng màu trắng.

Mặt hắn không hề biến sắc, một tay giơ Họa Can Kích lên, chỉ về phía Mã Đằng ở đằng xa, sau đó giơ tay làm động tác cắt ngang yết hầu.

Vẻ kiêu ngạo, hung hăng khiến quân Tây Lương không khỏi sợ hãi.

Mã Đằng giận run người, sắc mặt càng trắng bệch…

Y nghiến răng, hét lớn:

-Binh sĩ ba quân, cùng ta xuất kích.

Đã từng này tuổi vẫn chưa bao giờ phải chịu uất ức, tính khí cao ngạo đó của Mã Đằng sao chịu nổi sự kiêu ngạo của Tào Bằng.

Quân sĩ Tây Lương đồng thanh gào thét.

Lúc này, trên đầu thành Địch Đạo, một luồng khói dày đặc xuất hiện.

Phía xa, đột nhiên vang lên tiếng trống trận ầm ầm.

Mã Đằng chợt ngẩn người, vừa định hạ lệnh, chợt nghe những âm thanh ồn ào huyên náo phía sau.

Phía đầu trận tuyến của quân Tây Lương lập tức hỗn loạn.

-Phía sau xảy ra chuyện gì?

-Khởi bẩm chủ công, Tào quân đang xông vào doanh trại.

Mã Đằng nghe thế, vội quay đầu lại nhìn về phía sau, việc này khiến Mã Đằng biến sắc, mặt đỏ bừng thể hiện sự phẫn nộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.