Tào Tặc

Chương 592: Binh lâm thành hạ (Quân vây bốn mặt)



- Ta đã sai người đi tìm Công Tào Sử Bộc Dương lấy thủ lệnh, xin Khương Phố tướng quân chờ một lát sẽ mở cửa thành ngay… Mong tướng quân thứ lỗi.

Dương Nha ở đầu thành nói lớn, đám người Phụ Khuông dưới thành nghe mà thấy nôn nóng.

Họ không biết chút gì về tình hình trong thành. Người trên lầu thành vừa nói đó, là người của phủ Thừa Dương quận Nam Dương. Nhưng người này không phải người nhà của Tào Bằng, mà là quan được triều đình ủy nhiệm tới. Công Tào Sử Bộc Dương là ai? Phụ Khuông không rõ lắm! Nhưng anh ta có thể đoán ra được, hẳn đó là người thân tín của Tào Bằng. Đổi lại dù là ai, nghĩ chắc cũng sẽ làm như thế. Quận thừa không phải người nhà, nên đương nhiên sẽ không có quyền hành. Khi Tào Bằng không ở Vũ Âm, Lưu Quận thừa, trên thực tế không phải là người có quyền cao nhất.

-Xin Quận Thừa nhanh một chút.

Dưới chỉ thị của Phụ Khuông, một binh Bạch Mạo nói lớn.

Thế nhưng y lại không hay biết, y vừa mở miệng, lập tức liền để lộ ra rất nhiều sơ hở.

Đầu tiên, Dương Nha tuy không phải họ hàng thân thiết của Tào Bằng, nhưng Tào Bằng đối với anh ta, thật sự không có chút tính toán.

Những việc lớn việc nhỏ trong thành Vũ Âm, đều do Dương Nha phụ trách, như vậy cũng đủ để chứng minh sự tín nhiệm của Tào Bằng; thứ hai, Bộc Dương Dật không phải là Công Tào Sử, chỉ là một sai dịch bên cạnh Tào Bằng. Y không mở miệng thì còn tốt, nhưng… Dương Nha đến lúc này, đã tin phân tích của Đặng Ngải, thoáng cười lạnh lùng.

-Tử Lộ, người đến rồi.

Đúng lúc này, từ dưới thành có một người vội vàng đi tới, chính là Bộc Dương Dật.

Thấy Dương Nha, anh ta chắp tay thi lễ.

-Phu nhân cử tám ám sĩ tới phối hợp, tùy Tử Lộ phân phó.

Dương Nha mừng rỡ, gật đầu lia lịa.

Anh ta nói nhỏ với Dương Dật mấy câu, sau đó Bộc Dương Dật vội vàng đi xuống dưới lầu thành. Lập tức, Dương Nha đi đến bên cạnh lỗ châu mai trên tường thành, lớn tiếng nói vọng xuống phía dưới:

-Khương tướng quân, ta lập tức mở cửa thành ngay, xin ngài yên tâm, đã mời được thầy thuốc đến trị thương giúp tướng quân.

Đang khi nói chuyện, chợt trên lầu thành nghe thấy tiếng cửa thành mở cót két vọng lên.

Cánh cửa ngàn cân chậm rãi nâng lên, từ sau cửa thành, tiếng then cửa mở vang lên. Phụ Không lúc này tim nhảy loạn xạ, theo bản năng liền nắm chặt cây thương. Chỉ cần đi vào cửa thành, liền lập tức phóng tên hành động, báo Trương Phi tấn công. Đây, thật đúng là cơ hội tốt…

Cửa thành ì ạch hé một khe hở, sau đó cửa chính mở rộng.

Phụ Khuông oặt oẹo nằm trên lưng ngựa, chuẩn bị sẵn sàng tấn công.

Còn ba mươi binh Bạch Thụy thì đều nắm chặt binh khí trong tay, chỉ đợi Phụ Khuông ra lệnh, liền lập tức liều mình phát động công kích cửa thành.

Vừa vào đến cửa thành, Phụ Khuông chợt nghẹn họng.

Sau cửa thành đèn đuốc sáng trưng, mấy lính canh ở cửa thành chắp tay thi lễ nói:

-Khương tướng quân.

Thủ vệ của thành Vũ Âm, thực là quá lỏng lẻo!

Phụ Khuông trong lòng mừng khôn xiết, đột nhiên ngồi bật thẳng dậy giơ thương phát động tấn công.

Cũng chính vào lúc này, một tên lính đột nhiên giơ tay, tay vừa giơ lên, chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, sau đó bỗng xuất hiện một tia sáng.

Khoảng cách giữa tên lính và Phụ Khuông rất gần, chỉ cách khoảng hai, ba bước chân.

Một mũi tên lao ra, Phụ Khuông vừa vùng dậy, mũi tên cũng vừa lúc lao tới trước mặt.

Phập!

Một tiếng động nhỏ vang lên, mũi tên đâm thẳng vào Phụ Khuông, đến mức anh ta có thể nghe được rõ tiếng tên đâm xuyên qua da thịt.

Anh ta tròn mắt nhìn, ánh mắt như không tin nổi những điều hiện ra trước mặt, miệng há hốc, người gục xuống, lập tức ngã ngựa. Cùng lúc đó, bảy tên khác, cùng lúc tên ám sĩ kia ra tay, họ giơ hai tay lên, bắn tên. Mười bốn mũi tên lao vút đi, Bạch Mạo Binh tuy rằng có kinh nghiệm chiến đấu, võ nghệ cao cường, nhưng cũng không đỡ nổi đòn công kích bất ngờ này.

Tài nghệ của các ám sĩ, đã phải trải qua gần ba năm huấn luyện gian khổ và khắc nghiệt.

Có thể nói mỗi một đường tên bay đi, chuẩn xác không lệch một mục tiêu. Mười bốn mũi tến lao ra, bắn chết mười bốn lính Bạch Thụy. Bất chợt, ám sĩ đưa tay vào cạnh hông, giơ ra hai thanh kiếm ngắn, cúi người lao tới. Khoảng cách giữa hai bên, thật sự là rất gần, gần đến nỗi binh Bạch Mạo căn bản không kịp phản ứng lại. Mười bốn mũi tên, gần như lao ra cùng lúc với sự tấn công của các ám sĩ. Một gã ám sĩ xông lên trước, lập tức kéo một lính Bạch Thụy ngã ngựa, phản thủ một kiếm đâm trúng cổ họng gã Bạch Thụy kia, rồi chợt thu kiếm lại, lao về phía một gã Bạch Thụy khác. Vừa túm vừa đâm, nhanh như chớp giật. Bạch Thụy quân số tuy nhiều, nhưng sao có thể là đối thủ của những ám sĩ đó?

Bạch Thụy hiện nay, đã thay đổi, nói về chất lượng, kém xa so với binh Bạch Mạo theo Lưu Bị chinh chiến khắp nơi năm đó.

Còn những ám sĩ, là do Tào Bằng chọn kỹ lựa khéo, lại được dạy theo phương pháp huấn luyện của hậu thế.

Lại thêm tài năng kiếm thuật cả một đời của đại sư Chúc Đạo, thân thủ của các ám sĩ, cũng không giống những binh lính bình thường.

Bàng Đức từng nói qua, ở trên chiến trường, năm binh Bạch Đà, có thể làm mười tên ám sĩ rơi đầu. Đó là bởi vì, có không gian đủ lớn…

Mà nếu đổi bằng một khu vực chật hẹp, một gã ám sĩ có thể giết năm gã binh Bạch Đà.

Bởi vì được chọn lựa rồi huấn luyện, cho tới tận khi hoàn thành, đều là được tiến hành theo phương thức này.

Sức chiến đấu của Bạch Thụy, còn thua xa Bạch Đà.

Như vậy trong không gian nhỏ hẹp ở cửa thành này, tám gã ám sĩ, giống như tám âm hồn, xuất quỷ nhập thần. Chỉ nghe trong thành tiếng kêu thảm thiết không dứt, trong chớp mắt ba mươi binh Bạch Thụy đã bị các ám sĩ giết sạch. Máu tươi tuôn lõm hai bên thành, ồ ạt chảy xuôi ra ngoài, rất nhanh liền lan vào chân tường thành. Ám sĩ kết thúc trận đấu, nhanh chóng đẩy tất cả qua lỗ cuốn ra ngoài cửa thành.

Quân sĩ sớm đã chuẩn bị tốt ở ngoài lầu cửa thành, vọt chạy tới lỗ cuốn, nhanh chóng rửa sạch xác những chiến mã và thi thể…

Cùng lúc đó trên lầu thành truyền lệnh đến, tắt lửa, yên lặng!

Toàn bộ thị trấn Vũ Âm, lập tức tĩnh lặng như tờ, từ xa nhìn lại, giống y như một tòa Tử Thành, làm người ta cảm thấy khiếp sợ.

+++

Đứng ở vị trí của anh ta, có thể nhìn thấy huyện thành Vũ Âm.

-Nguyên Bật vì sao không có động tĩnh?

Trương Phi đợi rất lâu rồi mà không thấy chút động tĩnh nào từ Vũ Âm truyền đến. Phụ Khuông và ba mươi lính Bạch Thụy, dường như đã chìm xuống đáy biển, hoàn toàn không chút tin tức.

Điều này không khỏi khiến Trương Phi cảm thấy có chút căng thẳng.

-Tam tướng quân, ngài nói xem Nguyên Bật tướng quân, liệu có bị lộ hay không?

-Không thể nào.

Trương Phi trả lời, giọng không chút lo lắng.

Hắn do dự một chút, đột nhiên giơ tay ra lệnh.

-Tam quân nghe lệnh, xuất kích.

-Tam tướng quân không đợi tín hiệu của tướng quân Bật Nguyên sao?

-Đợi thêm lát nữa, trời sẽ sáng mất!

Trương Phi tức giận trả lời, nhưng trong lòng, lại thoáng có dự cảm, quân của Phụ Khuông, rất có thể đã gặp nguy hiểm.

Nói dứt lời, anh ta dẫn đầu cưỡi ngựa đưa quân tiến thẳng về phía thị trấn Vũ Âm.

Tường thành của thị trấn Vũ Âm, càng ngày càng rõ, nhưng trong lòng Trương Phi, loại dự cảm xấu này ngày càng mãnh liệt.

Năm nghìn quân binh, như thủy triều hùng dũng tiến về phía thị trấn Vũ Âm.

Nhưng trên đầu tường thành lại lặng như tờ, sự yên lặng làm người ta cảm thấy nổi da gà run sợ.

Một bóng người cũng không thấy, tối đen như mực, tỏa ra một luồng khí ma quái. Trương Phi bất chợt ghì cương ngựa, ngước mắt nhìn về phía đầu thành.

Huyện Vũ Âm này, thật sự là quá kỳ lạ!

-Tam tướng quân, có đánh hay không?

Trương Phi do dự một chút, lát sau cắn môi một cái, quát lớn:

-Binh sĩ tam quân, nghe lệnh ta tấn công thành.

Lời còn chưa dứt, chợt nghe phía trên tường thành thị trấn Vũ Âm truyền đến những tiếng gõ vang dồn dập, ngay sau đó một loạt cầu lửa từ trong thị trấn bay lên không trung, lao về phía ngoài thành. Lửa bay như mưa, sau những âm thanh nặng nề dồn dập, cầu lửa rơi xuống mặt đất, lập tức chiếu sáng cánh đồng rộng mênh mông bên ngoài thành.

Nhưng có thể thấy ngoài cửa thành, thi thể chất chồng lên nhau.

Có người lính tinh mắt, liếc qua liền nhận ra quân phục và tư trang của nhưng thi thể đó, không khỏi thất sắc nói:

-Tam tướng quân, là quân của Phụ Khuông tướng quân…

Còn cần y nhắc nhở sao?

Trương phi dù là kẻ ngốc, cũng biết đoàn người Phụ Khuông dữ nhiều lành ít.

Anh ta vội vàng giơ cây thương tám trượng lên, vừa định ra lệnh, lại nghe từ đầu thành vang lên những tiếng mõ dồn dập…

- Cẩu tặc, dám phạm thành trì của ta!

Dương Hàng đầu đội mũ giáp, đứng trên đầu tường thành.

- May mà Thái Thú sớm có phòng bị, yên tĩnh đợi ngươi đến nộp mạng… Người đâu, bắn tên.

Lời còn chưa dứt, tên từ trên đầu thành bắn ra như mưa.

Âm thanh của máy bắn đá, tiếng cọt kẹt vang lên lên hồi, từng quả từng quả cầu lửa bay lên không trung, rơi mạnh xuống giữa quân trận phía dưới thành. Ban đầu nhìn thấy thi thể của đám người Phụ Khuông, quân binh lòng đã có phần hoảng loạn. Nay tên bắn ra ào ào như mưa, lập tức khiến quân lính lúng ta lúng túng, hoang mang náo loạn.

-Ổn định, tất cả ổn định cho ta!

Trương Phi la lớn, nhằm ổn định trận tuyến.

Nhưng không ngờ, từ đầu thành bỗng nhiên có một mũi thương dài lao vụt ra, lực rất mạnh, xé rách không khí, bay thẳng về phía Trương Phi. Nhất thương tam kiếm tiến, chính là cây thương Tào Bằng mang từ Huỳnh Dương tới. Lực của cấy thương này mạnh khinh người, tầm phóng xa vô cùng. Trương Phi đang chỉnh đốn binh mã, không ngờ rằng trong thị trấn Vũ Âm, lại chuẩn bị một vũ khí lợi hại như vậy? Trong lúc vội vàng, anh ta vung thương đỡ, nhưng không ngờ lực của cây thương kia quá mạnh, chỉ hơi chệch đi một chút. Tuy đánh trúng thương, nhưng không thể cản đường bay của nó. Thương lao vút đi, đâm xuyên qua chiến mãTrương Phi đang cưỡi.

Thiết hoa lưu hí lên thảm thiết, lập tức ngã xuống trong vũng máu.

Trương Phi bị chiến mã đè lên, hai mũi tên Điêu Linh lao tới, đâm phập vào bả vai, Trương Phi đau đớn hét lớn một tiếng…

- Cứu Tam tướng quân.

Quân thân cận phía sau, liều mạng xông lên, đỡ thi thể Trương Phi đang ngã khỏi lưng ngựa.

Cùng lúc đó, trên đầu thành Vũ Âm, tiếng trống trận ầm ầm vang lên, xé rách sự tĩnh lặng trong đêm.

Binh mã Lưu Bị sớm đã loạn, vậy mà vẫn dám cố tấn công cửa thành… Lại thêm việc Trương Phi ngã ngựa, càng khiến lòng quân thêm hoảng loạn!

Trên đầu thành, Dương Nha tay vịn lỗ châu mai, không kìm nổi thầm thở dài.

Nếu binh lực trong tay hắn dư dật, nhất định sẽ bố trí một đội phục binh, chiến đấu hăng hơn một chút.

Đáng tiếc…

Hắn quay đầu nhìn về phía Đặng Ngải, thấy cậu ta mặt vẫn không biến sắc.

Đặng Thị có người con như thế này, tiền đồ sau này nhất định là rộng lớn mênh mông. Chính nhờ sự dũng cảm mà thận trọng của Đặng Ngải, mới có được chiến thắng ngày hôm nay… Chỉ có điều, tuy đã có một chiến thắng nhỏ, nhưng huyện thành Vũ Âm, chắc chắn sẽ phải giáp mặt với một trận chém giết ghê gớm hơn. Cũng không biết bên phía Hữu Học, đã cảm thấy được điều gì hay chưa?

Vừa nghĩ tới trận chiến sắp tới, trong lòng Dương Nha lại thấy có chút lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.